“Bệ hạ, có cần phái người đến chỗ đại quân Phong Nguyệt quốc dò la tin tức, hiện tại an nguy của Tiểu vương gia không rõ, nếu Tiểu vương gia một mình đi gặp Thu Phong.”
Khoát tay áo, Triệu Thành mặc thường phục nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Không cần, Tiểu vương gia nếu thật sự ở trong tay Phong Nguyệt quốc, ngươi cho là Thu Phong giảo hoạt kia sẽ giết Tiểu vương gia mà không lợi dụng thêm chút nào sao? An nguy tạm thời không cần lo lắng.”
Triệu Thành càng quan tâm chính là bức thư Triệu Thiệu để lại, thư bên trong thư, Triệu Thiệu đã đem nghi hoặc cùng phỏng đoán của hắn viết vào bên trong.
Phong Vô Cấu của Phong Nguyệt quốc cư nhiên quen biết Sầu Thiên Ca, Sầu Thiên Ca thế nhưng thật sự khôi phục bộ dáng khi xưa, mà Thu Phong tướng quân kia, tác phong hành quân tác chiến thật sự rất giống Bộ Phong Trần, nhưng mà Sầu Thiên Ca sao lại ở nhân gian?
Triệu Thành thủy chung không rõ, huống chi, đại quân Phong Nguyệt quốc đã vây khốn, mặc kệ Phong Nguyệt quốc kia có quan hệ với Thánh Môn hay không, mặc kệ Thu Phong kia có phải Sầu Thiên Ca hay không, thân là hoàng đế Miền Nam, Triệu Thành chỉ có một con đường có thể đi chính là bảo vệ Thịnh Dương, bảo trụ Hoàng thành.
“Tình huống ở Thịnh Dương thế nào?” Xoa xoa mi tâm, Triệu Thành có chút mệt mỏi.
Vệ Phong trả lời: “Hoàng thượng, viện quân Thần quốc đang trên đường đến, chính là trước khi viện quân đến mà Phong Nguyệt quốc ra tay trước chiếm lấy Thịnh Dương, chỉ sợ là thời gian không kịp.” Trong thanh âm của tướng quân lộ ra vài phần trầm trọng.
Triệu Thành nghe ra đến đây, viện quân của Thần Quốc chỉ sợ rất khó có thể đến kịp, mà đại quân của Phong Nguyệt quốc cũng đã đóng quân ở ngoại thành Thịnh Dương, tùy thời đều có thể phát động thế công.
Hay, đây là ý trời sao?
Hay, ý lão thiên gia thật là Miền Nam phải vong, làm cho Triệu Thành hắn trở thành vong quốc chi quân?
“Vệ Phong, cùng trẫm đi đến Thịnh Dương xem xét.” Triệu Thành trầm giọng nói.
“Tuân lệnh, bệ hạ.” Đến lúc này, Vệ Phong cũng sẽ không còn lấy an nguy của thiên tử ra làm lý do cự tuyệt yêu cầu của Triệu Thành.
Triệu Thành, muốn tận mắt nhìn mảnh đất Miền Nam của hắn, con dân Miền Nam của hắn.
Đại quân Phong Nguyệt quốc đã đóng quân ngoài thành, dân chúng trong thành đều đã tạm rời đi đến chỗ khác, một tòa thành lớn lại trống rỗng.
Từ vài ngày trước, đại quân Phong Nguyệt quốc cũng đã công bố, bọn họ sẽ không đốt nhà dân, cũng sẽ không giết người vô tội.
Cho tới nay, Thiên Đế của Phong Nguyệt quốc đều tự xưng là làm theo ý trời, nhất thống thiên hạ, lấy máu nhất thời đổi ngàn năm an khang.
Thiên ý, thiên ý là gì đây?
Chỉ có những người đương quyền như bọn họ mới hiểu được, cái gọi là thiên ý chẳng qua là hồ lộng dân chúng mà thôi, cho tới bây giờ đều là do con người.
Triệu Thiệu hoài nghi Phong Vô Cấu là Bộ Phong Trần, là người của Thánh Môn, Triệu Thành hắn khi nào thì chưa từng hoài nghi? Chỉ là, Phong Vô Cấu đích thật là huyết mạch của Phong Nguyệt quốc, đích thật là một hoàng tử hàng thật giá thật, chuyện này sớm đã được Cửu đại trưởng lão xác nhận.
Nếu là chuyện của nhân gian, Cửu đại trưởng lão làm sao lại xen vào? Mà lúc này đây, hắn cũng đã không thể dùng sợi tóc kia để nhờ Thánh Môn môn chủ vô điều kiện làm giúp hắn một việc, chỉ có thể dựa vào chính hắn.
Thành Thịnh Dương trước đây vẫn náo nhiệt hiện giờ rõ ràng làm cho người ta cảm thấy người lui tới nơi này đã ít đi rất nhiều, chỉ có một ít cửa hiệu lẻ loi mở cửa, một ít binh lính tuần tra thường xuyên đi qua.
Lúc đi trên đường, Triệu Thành đều có thể rõ ràng cảm giác được cảm giác điêu linh tràn ngập trong không khí.
Thành thị phồn vinh tràn ngập hoa tươi hiện giờ cũng điêu linh thế này sao?
Lẳng lặng cùng Vệ Phong đi trên đường thưa thớt người, Triệu Thành đột nhiên nghe được một thanh âm nam nhân làm cho người ta cảm thấy quen thuộc.
“Đó là cái gì?” Một nam nhân ước chừng hơn ba mươi tuổi, trong vẻ trầm ổn lộ ra lưỡi dao sắc lạnh, không phải, đây không phải là Sầu Thiên Ca sao?
“Ha hả, chỉ là một ít hoa mà thôi.” Thanh âm ôn hòa, một bức tranh vẽ một thân ảnh màu trắng đang lôi kéo Sầu Thiên Ca rẽ vào ngõ nhỏ.
“Ô, bộ dạng cũng thật kỳ quái.” Quay người lại đã biến mất tăm.
Thanh âm này, thanh âm của hai người kia!
Xoay người nhìn qua nơi có thanh âm kia, Triệu Thành giống như bị sét đánh trúng nháy mắt liền đứng chôn chân, hai người kia, hai người kia không phải…
“Bệ hạ, làm sao vậy?” Vệ Phong theo tầm mắt Triệu Thành nhìn qua không hề thấy gì, cũng chỉ là một ngõ tắt nhỏ hẹp mà thôi, không có ai, chỉ là góc sáng sủa nở rộ một loài hoa dại không biết tên đỏ tươi như máu.
Triệu Thành hơi giật giật môi, rồi sau đó đột nhiên đẩy Vệ Phong đang ngăn trước mặt ra, nhìn về phía đầu ngõ, hắn vừa mới thật sự thấy, thấy được đi? Hai nam nhân rõ ràng chính là Sầu Thiên Ca cùng Bộ Phong Trần.
“Sầu Thiên Ca?” Đứng ở đầu ngõ không một bóng người, Triệu Thành hướng vào trong ngõ nhỏ lớn tiếng hô, đáp lại hắn chỉ có một mảnh trống vắng.
“Hoàng thượng!” Vệ Phong rất nhanh đã đuổi đến “Hoàng thượng, nơi này không có người nào, ngài vừa mới nhìn thấy cái gì?”
“Không phải là ảo giác, thật sự không phải là ảo giác.” liên tục lắc đầu, Triệu Thành than thở nói: “Vệ Phong, trẫm, trẫm vừa mới nhìn thấy Sầu Thiên Ca, còn có một người nam nhân mười phần giống Thánh Môn môn chủ.”
Chỗ khác nhau đó là Bộ Phong Trần trước kia hắn từng gặp tóc màu ngân bạch, mà nam nhân vừa mới cùng một chỗ với Sầu Thiên Ca rõ ràng là tóc đen.
Nhưng ngoại trừ màu tóc không giống, người kia rõ ràng là Bộ Phong Trần.
Hay là, Triệu Thiệu đoán đều là sự thật?
Triệu Thành rất nhanh ý thức được trong này nhất định có vấn đề, nếu Thu Phong của Phong Nguyệt quốc thực sự có quan hệ với Sầu Thiên Ca, thậm chí là cùng một người, làm sao có thể? Lúc ở Hoàng thành Miền Nam, Sầu Thiên Ca rõ ràng muốn tìm một cuộc sống bình thản, như thế nào đột nhiên lại thay đổi?
Chẳng lẽ sau khi rời Miền Nam, Sầu Thiên Ca đã xảy ra chuyện gì?
“Bệ hạ?” Thấy Triệu Thành một mực ngẩn người, Vệ Phong nhẹ nhàng hô một tiếng.
“Vệ Phong, Hàm Dương liền giao cho ngươi, trẫm muốn đi gặp một người.” Nghi vấn này, Triệu Thành cảm thấy là mấu chốt.
Một chiếc xe ngựa thoạt nhìn cũng không có gì đặc biệt dần dần tiến vào Hoàng thành Miền Nam, giống như ba năm trước, lúc này Hoàng thành từ trên xuống dưới đều bao phủ một hơi thở nặng nề, rõ ràng là ngàn dặm trời quang, mỗi người trong lòng đều bị không ít mây đen bao phủ.
Đây là ở ba năm sau Bạch Hà lại đến Hoàng thành Miền Nam, lần này đi, hắn là vì gặp Sầu Thiên Ca.
Xe ngựa im ắng đi vào bên trong hoàng cung.
“Nam đế”
Vừa mới xuống xe ngựa, Bạch Hà liền thấy một nam nhân đi đến, là Hoàng đế Miền Nam Triệu Thành, Bạch Hà còn chưa ân cần thăm hỏi, Triệu Thành đã bước nhanh đến bắt lấy tay Bạch Hà.
“Ta đã thấy Sầu Thiên Ca cùng Bộ Phong Trần ở Hàm Dương!” Triệu Thành mở miệng nói.
“Cái gì?” Bạch Hà lập tức liền ngây ngẩn cả người. Nhất thời cũng quên mất cái gì lễ nghi, vội vàng theo Triệu Thành rời đi.
Cả hai đều đưa theo thân tín đi vào thư phòng, Triệu Thành nhanh chóng đem sự việc mà hắn nhìn thấy ở Hàm Dương cùng với lá thư Triệu Thiệu để lại đưa Bạch Hà xem.
“Ngươi quen thuộc với Sầu Thiên Ca nhất, đối với việc này, không biết Bạch đế thấy thế nào?” Triệu Thành trầm giọng nói.
“Ngươi xác định không có nhìn lầm sao, thật sự là Sầu Thiên Ca?” Nhìn lá thư trong tay, Bạch Hà có chút sững sờ nhẹ giọng nói.
Triệu Thành cười khổ một tiếng, hai tay vỗ gối, giận dữ nói: “Bạch đế, ta cũng hy vọng bản thân nhìn lầm, thật sự hy vọng là nhìn lầm.”
Trong lúc nhất thời, trong thư phòng một mảnh trầm mặc.
“Nếu sau lưng Phong Nguyệt quốc thực sự có Thánh Môn chống đỡ, ta nghĩ chúng ta hẳn không đường để đi đi?” Bạch Hà đánh vỡ trầm mặc trước tiên.
“Ta từng muốn thông qua cửu đại trưởng lão điều tra Thiên đế Phong Nguyệt quốc Phong Vô Cấu có phải là người của Thánh môn hay không, cửu đại trưởng lão từng xác định, Phong Vô Cấu đích thật là Phong Vô Cấu, cũng thật sự là người thừa kế huyết mạch của Phong Nguyệt quốc, không phải Bộ Phong Trần.” Nói đến đây, Triệu Thành có chút không hiểu ra sao.
Thanh Thư ở bên cạnh lên tiếng: “Hoàng Thượng, thuôc hạ từng nghe qua một loại pháp thuật cao thâm, trong giới tu hành, nếu có pháp lực tu vi cao có thể tu luyện một loại pháp thuật cấm kỵ, tên gọi là chuyển hoán linh hồn.”
“Thanh Thư, tiếp tục nói ta nghe.” Bạch Hà vội vàng nói.
Thanh Thư tiếp tục nói: “Dạ, Hoàng Thượng.”
“Cái gọi là chuyển hoán linh hồn, danh như ý nghĩa, chính là loại pháp thuật có thể làm cho linh hồn một người tiến vào trong cơ thể một người khác, nhưng đây là nghịch thiên, chỉ có nghịch thiên nhân mới có thể thành công, nếu không chắc chắn hồn phi phách tán, rơi vào luân hồi không nói còn có thể từ nay về sau biến mất giữa thiên địa nhân gian.
Thanh Thư nhìn một lượt mọi người, trầm giọng nói: “Thuộc hạ nghĩ đến, nếu Phong Vô Cấu kia đích thị là Bộ Phong Trần giả dạng cũng rất có thể, một vị sư huynh của Thanh Thư từng đi vào Thánh Môn, thuộc hạ nghe huynh ấy từng nói như vậy, người tu hành của Thánh Môn chính là đấu lại trời cao, mỗi khi đến bình cảnh tu hành sẽ trải qua nghịch thiên thiên lôi kiếp, nói cách khác, thân là Thánh Môn môn chủ, Bộ Phong Trần phải trải qua chín lần chín tám mươi mốt thiên lôi kiếp mới tu luyện trở thành nghịch thiên nhân, nếu là Bộ Phong Trần thì chuyển hoán linh hồn rất có khả năng, cũng là hợp lý hợp tình.”
Nghe xong lời Thanh Thư, Bạch Hà cùng Triệu Thành đều cảm thấy rất có lý, nhất là việc Sầu Thiên Ca chết đi sống lại, sau đó khôi phục bộ dáng vốn có lại càng làm cho bọn họ cảm thấy, ngoại trừ Thánh Môn môn chủ Bộ Phong Trần ra, đích xác không có ai có năng lực như vậy.
“Nhưng việc này cũng chỉ là suy đoán của chúng ta mà thôi.” Triệu Thành thở dài “Sự thật rốt cuộc là cái gì, trừ phi chúng ta tận mắt nhìn thấy Phong Vô Cấu cùng Thu Phong, nếu không chúng ta vĩnh viễn chạm không tới sự thật.”
Bạch Hà không khỏi nhíu mày, lời Triệu Thành nói không sai, đoán dù sao cũng là đoán, sự thật lại là một chuyện khác, chỉ dựa vào suy đoán không thể chắc chắn Sầu Thiên Ca cùng Bộ Phong Trần chính là chủ mưu của Phong Nguyệt quốc xâm chiếm quốc gia của hắn.
“Bệ hạ, sư phụ của thuộc hạ Tam Khâu đạo nhân không phải quen biết Thánh Môn môn chủ Bộ Phong Trần sao? Sư phụ của Thanh Thư đã đồng ý với thuộc hạ sẽ tìm đến Thiên đế của Phong Nguyệt Quốc để nhìn xem Phong Vô Cấu đến tột cùng là người phương nào, đến lúc đó y có phải là Bộ Phong Trần, mà Thu Phong rốt cuộc có phải Sầu Thiên Ca hay không, hết thảy đều có đáp án.”
Thanh Thư tuy rằng biết sư phụ của hắn cũng không phải đối thủ của Bộ Phong Trần, nhưng hôm nay, nếu Phong Vô Cấu thật sự là Bộ Phong Trần, vậy không phải chỉ là chuyện của người phàm bọn họ nữa, cũng có quan hệ lớn với người tu hành, hắn cùng sư phụ cũng không thể không làm gì.
Hy vọng, sư phụ có thể bình an trở về.
“Ngày mai thời tiết tốt, ngay ngày mai chúng ta phát binh đánh Hàm Dương.” Xoa xoa chiếc cổ cứng ngắc, ta nói.
“Làm gì lại mệt như vậy, chỉ cần giao cho ta không phải tốt lắm sao?” Đứng phía sau ta, Bộ Phong Trần nhẹ nhàng xoa nắn bả vai cho ta.
“Mạnh tay hơn chút đi” Thấp đầu hưởng thụ Bộ Phong Trần vừa ấn vừa xoa, ta nhẹ giọng cười nói: “Ngươi còn nói ta thô lỗ, rốt cuộc ai thô lỗ, ai mới là dã man? Bộ Phong Trần Bộ đại môn chủ, nếu ngươi tự mình ra trận, phỏng chừng Hàm Dương một cây cỏ cũng không còn đi.”
“Chiến tranh không phải vì đơn thuần muốn đánh nhau, mà là vì những thứ sau này đạt được, là lòng người, tận lực thu trọn một thành, không thể thiếu bất cứ thứ gì, ngươi đấy à, lúc ra tay sẽ tiêu diệt hết toàn bộ thành trì, còn lại một đống phế tích để làm cái gì. Càng huống chi, ngươi không phải nói thế gian còn có cái gì cửu đại trưởng lão sao?” Ta nói.
“Cửu đại trưởng lão? Nếu ta muốn, bọn họ ngày mai có thể đến Tây Thiên cực lạc du ngoạn.” Bộ Phong Trần nhẹ giọng cười, hiển nhiên cũng không xem cửu đại trưởng lão kia ra gì.
“Còn chỗ nào không thoải mái, ta sẽ giúp ngươi xoa nắn.” Nắn nắn bả vai của ta, Bộ Phong Trần ôn nhu nói.
Một đại ma đầu như vậy nhưng cũng lại ôn nhu như thế.
“Nơi này, nơi này cũng giúp ta ấn ấn đi.” Ta cúi đầu ghé vào trên giường nói.
“Ô, nơi này sao? Hay là nơi này?” Đè thắt lưng ta, hắn nhẹ nhàng sờ xuống một vài chỗ ở phía dưới một chút, vừa nói, Bộ Phong Trần bắt đầu không an phận.
Cái người này, ta đang muốn mở miệng mắng hắn hai câu, Bộ Phong Trần đột nhiên dừng tay lắng nghe, sau đó người lập tức rời khỏi phòng.
“Bộ Phong Trần, ngươi đi đâu đó?” Vội vàng nhảy xuống khỏi giường, ta liền chạy theo ra ngoài, Bộ Phong Trần đã nhảy lên mái hiên.
“Người nào ở bên trong, mau đi ra!” Bộ Phong Trần chấp hai tay sau lưng, chỉ nhẹ nhàng quát một tiếng lại làm cho không khí xung quanh đều chấn động.
“Là ngươi” Bộ Phong Trần nhìn qua nhẹ giọng nói một câu.
“Không ngờ tới lại là các ngươi!” Lão nhân ôm ngực, ảm đạm phẫn nộ nói một câu sau đó bỗng biến ra một cái hồ lô thật lớn, ngồi lên trên định chạy trốn.
“Muốn chạy đi đâu?” Mủi chân đạp nhẹ mặt đất, người tựa gió liền bay ra, ta đuổi theo lão già không biết tên kia.
Vừa lúc, ta khó có dịp gặp gỡ một người tu tiên, thuận tiện thử xem võ công của ta hiện giờ thế nào, hơn nữa, câu nói kia của lão già có ý tứ gì chứ, cái gì mà dĩ nhiên là chúng ta, nói giống như hắn quen biết ta cùng Bộ Phong Trần vậy.
“Không cần đuổi theo.” Bộ Phong Trần bay lại, đưa tay kéo thắt lưng ta ôm về. Chúng ta cùng nhau dừng trên mái hiên.
Nhìn thấy lão già không biết tên dần dần chạy xa, ta nén giận nói: “Sao ngươi để cho hắn chạy?”
Bộ Phong Trần chỉ cười cười lắc đầu, nói: “Hắn, trốn không thoát.”
Dứt lời, Bộ Phong Trần đã tùy tay bắt lấy hai phiến lá bay trong gió, nhìn về phương hướng lão già chạy trốn, nhẹ nhàng đem lá phi ra.
“Người kia, ngươi có quen biết sao?” Có một loại cảm giác lạ lẫm nói không rõ.
Bộ Phong Trần đưa ta từ mái hiên nhảy xuống mặt đất cũng không có phản ứng gì quá lớn, nam nhân giống như bình thường không chút để ý nói: “Bất quá chỉ là một người trong giới tu hành từng gặp qua vài lần thôi.”
“Nếu hắn còn sống trở về, chẳng phải đem chuyện Bộ Phong Trần ngươi chính là Phong Vô Cấu nói ra? Đến lúc đó… Đến lúc đó ngươi chẳng phải sẽ gặp phiền toái?” Ta không khỏi nhíu nhíu mày, nói.
“Muốn tìm ta gây phiền phức, chính là một con đường chết.” Khẽ cười một tiếng, Bộ Phong Trần nhìn lên bầu trời xanh thẳm, nói “Huống chi, hắn sống không được.”
Phiến lá kia sẽ lấy mạng lão già sao?
Chung quy cảm thấy gần đây sẽ có sự tình gì đó phát sinh, thường xuyên trong mộng gặp phải không ít cảnh tượng khó hiểu, rõ ràng là mùa hè, trong mộng lại nhìn thấy hoa đào, bụi trắng, giống như giữa biển rộng, hoa đào như những cơn mưa hoa.
“Như thế nào lại nổi gió?” Ta ngẩng đầu nhìn bầu trời, một khắc trước còn tinh không vạn lí (trời quang đãng), chốc lát sau đột nhiên mây đen dày đặc. Ngay sau đó, sấm chớp đùng đùng, thanh âm thật giống như bầu trời nứt ra, trong nháy mắt, tia sét sáng trắng xẹt qua, ta có chút run sợ.
Ta nhìn về phía nam nhân bên cạnh, nhanh bắt được cánh tay Bộ Phong Trần, nam nhân nhìn bầu trời nháy mắt thay đổi bất ngờ, thì thào nói một câu: “Rốt cuộc đã tới rồi sao?”
“Cái gì tới?” Ta nhìn trời, hỏi.
Bộ Phong Trần không nói, chỉ xoay người ôm chặt lấy ta.
Hồi lau sau, những giọt mưa nặng trĩu rơi xuống mặt đất, Bộ Phong Trần nói một chữ.
“Hắn.”
Là một Bộ Phong Trần khác sao?