Mục lục
Nhất Sinh Nhất Thế Nhất Song Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Miền Nam có bức họa của Thánh môn môn chủ, nếu bức họa kia thật sự có tồn tại, nếu bức họa kia giống với Bộ Phong Trần, vậy tại sao Triệu Thiệu cùng với Triệu Thành khi thấy Bộ Phong Trần đều không có phản ứng gì?

Theo lý thuyết, Bộ Phong Trần tốt xấu gì cũng là Thánh môn môn chủ trong truyền thuyết, nếu Thái tử Triệu Thành biết Thánh môn môn chủ ngay trước mắt hắn, nam tử này đã sớm dùng hết năng lực của mình đi tiếp cận Bộ Phong Trần rồi.

Quen biết Thánh môn môn chủ, chuyện này đối với một người đang muốn nhanh chóng lên ngôi hoàng đế mà nói, không thể nghi ngờ là một lợi thế rất lớn, đối với Thái tử Triệu Thành tuyệt đối là rất tốt, không một chút bất lợi.

Lúc Triệu Thiệu ở Giang Thành – Thần Quốc khi nhìn thấy Bộ Phong Trần cũng không có phản ứng gì đặc biệt, lúc này đây cũng không có, đáp án chỉ có hai cái, hoặc bức họa kia là giả, hoặc là chính Triệu Thiệu cùng Triệu Thành đều không có nhìn thấy bức họa mà tổ tiên của họ lưu lại, vì thế không biết Thánh môn môn chủ có bộ dáng ra sao, dĩ nhiên cũng không nhận ra Bộ Phong Trần.

Trong lòng có hàng vạn hàng ngàn suy nghĩ xẹt qua, ta đại khái đã muốn xác định Triệu Thiệu cùng Triệu Thành tuyệt đối không biết Bộ Phong Trần ở trên võ đài chính là Thánh môn môn chủ.

“Truyền thuyết là có.” Nghe xong câu hỏi của ta, Triệu Thiệu trả lời có vẻ như nói chơi.

“Truyền thuyết?” Ta không khỏi nhíu mày, quả nhiên, Triệu Thiệu không có nhìn qua bức họa mà vị hoàng đế miền Nam kia lưu lại.

Triệu Thiệu cúi đầu hắc hắc nở nụ cười, nói: “Đúng vậy, ta chỉ là nghe người ta nói.” Do dự một chút, Triệu Thiệu lại cúi đầu nhỏ giọng nói: “Kỳ thật ta nghe Hoàng thượng nói, ta muốn nhìn xem Thánh môn môn chủ rốt cuộc là bộ dáng gì nhưng Hoàng thượng lại không cho ta xem, ông ấy nói chỉ có các thế hệ Hoàng đế mới được xem.”

“Bức họa của Thánh môn môn chủ giấu ở trong hoàng cung, cụ thể là nơi nào ta cũng không biết, bất quá Hoàng thượng nói, chỉ có đương kim Hoàng thượng mới có thể xem, ta nghĩ, khẳng định là giấu trong tẩm cung của Hoàng thượng, cho nên ta nói, nguyên lai thế giới này thật sự có Thánh môn, Thánh môn môn chủ thật đúng đã từng đi qua miền Nam của chúng ta.”

Triệu Thiệu đắc ý dào dạt, nói: “Về sau nếu phát sinh chiến loạn, nói không chừng vị Thánh môn môn chủ kia niệm tình cũ mà hạ giới đến giúp chúng ta một tay cũng không chừng.”

Tình cảm à? Ha hả —- đích thật là đoạn tình cảm thật sâu nặng nha!

Khoanh tay tựa vào ghế, ta nhìn Bộ Phong Trần lúc này còn ngồi trên võ đài ở phía xa, Bộ Phong Trần vẫn thản nhiên tự đắc ngồi phía trên, một đám người khiêu chiến giống như cá diếc qua sông nối liền không dứt, một người thất bại lại đến một người, một đống lớn các môn các phái thượng vàng hạ cám (ý nói hỗn tạp), trên cơ bản đều là một ít binh tôm tướng cua mà thôi.

Những người này quả nhiên là sử dụng chiến thuật tiêu hao sinh lực địch, nhưng từ đầu đến cuối, Bộ Phong Trần đều yên ổn ngồi trên ghế chưa từng đứng dậy, có đôi khi chỉ cần một ánh mắt của hắn, hoặc là một vật trong tay ném qua, người khiêu chiến đều nằm úp sấp cả.

Đã có thể xem như bị ruồi bọ vây lấy, thật phiền phức! Sắc mặt Bộ Phong Trần không được tốt, hiển nhiên là đã có chút phiền đến không còn kiên nhẫn nữa.

“Ba —- ” tiếng động ầm ầm vang lên, mọi người không khỏi bị hoảng sợ.

Chỉ nhìn thấy Bộ Phong Trần nguyên lai còn ngồi trên ghế đột nhiên liền đứng lên, nam nhân này vừa mới tựa hồ là tức giận vỗ ghế, ngay lúc hắn đứng lên, ghế dựa kia nhất thời liền ầm ầm tan nát, việc này còn chưa có đáng sợ lắm, đáng sợ nhất chính là cái ghế dựa một khắc trước còn toàn vẹn trong nháy mắt liền tan nát rồi, dùng ‘phá thành mảnh nhỏ’ để hình dung cũng không hề phóng đại chút nào.

Nếu một chưởng vừa rồi chụp lên đầu người thì sao? Chính mình có thể chắn được một chưởng này không? Hay vẫn là cùng cái ghế dựa giống nhau trở thành mảnh nhỏ…

Nội công thật đáng sợ, đủ làm cho người ta run rẫy.

Trên võ đài nhất thời một mảnh im lặng, bên tai chỉ nghe được nhịp hô hấp cùng tiếng tim đập, ngẫu nhiên có con chim xẹt qua bầu trời, lưu lại một vệt trắng bạc không lời.

Bộ Phong Trần lạnh lùng liếc mắt quét bốn phía, mở miệng dùng thanh âm lạnh như băng phá tan một mảnh trầm mặc: “Đây là trình độ của các ngươi đó sao? Đây là trình độ của đám phàm phu tục tử các ngươi hay sao? Giống như ruồi bọ đáng ghét lại nhỏ yếu, ong ong kêu không ngừng, là muốn khiêu chiến kiên nhẫn của ta, muốn ta dùng một chưởng đem lũ ruồi bỏ các ngươi đập chết phải không!”

Người vẫn đứng ở đó, chưa từng di động một chút, nói mấy câu vô cùng đơn giản, lại giống như núi cao đè nặng lên ngực của mỗi người, một vài người nội công kém đã nhịn không được lạnh run lên.

Có chút tức giận đến phát hỏa, Bộ Phong Trần trầm giọng nói: “Còn có người muốn lên sao?” Thanh âm giống như lưỡi dao xẹt qua mặt băng.

Bộ Phong Trần không tính nói thêm gì nữa, nhưng người thông minh có thể thấy được Bộ Phong Trần lúc này không giống vừa rồi, lúc này, nam nhân sẽ không thủ hạ lưu tình nữa. Nói đúng ra là nếu lúc này có người không sợ chết mà bước lên, sẽ bị Bộ Phong Trần không chút do dự đánh chết.

“Chậc chậc —” hai tay khoanh trước ngực, ta không khỏi lắc đầu, cười khẽ một tiếng, thở dài “Thảm thảm rồi, Bộ Phong Trần nếu tức giận sẽ thật sự động thủ giết người, Triệu Thiệu, nếu không muốn ở trong này xảy ra chuyện gì, ngươi phải bảo các môn phái không biết sống chết kia thu liễm một chút nga.”

“A? Bộ tiên sinh sẽ giết người sao?” Triệu Thiệu vẻ mặt bất khả tư nghị nhìn Bộ Phong Trần trên đài luận võ, ấp úng nói “Không thể nào, Bộ tiên sinh… Bộ tiên sinh sẽ giết người?”

“Có cái gì là không thể đâu.” Ta liếc mắt nhìn Triệu Thành ở bên kia, Triệu Thành hình như vừa mới cùng một thuộc hạ trao đổi ánh mắt, xem ra vị Thái tử thông minh này đã biết được những người kia đích xác chạm trúng điểm mấu chốt của Bộ Phong Trần rồi, nếu tiếp tục mạo hiểm, chỉ là gây đại họa mà thôi.

Ta còn chưa thấy qua bộ dáng lúc Bộ Phong Trần phát hỏa, đây là lần đầu tiên, ta cũng biết nam nhân này nếu nổi giận lên chính là cái dạng gì, phỏng chừng tình cảnh sẽ không tốt chút nào.

Tuy rằng trong lòng vẫn muốn xem bộ dáng phát hỏa của Bộ Phong Trần, tuy nhiên bây giờ không phải lúc gây chuyện, Bộ Phong Trần a Bộ Phong Trần, chờ võ tuyển đi qua, ta còn có một sự tình muốn hỏi ngươi. Đến tột cùng ngươi còn có bao nhiêu bí mật?

Bộ Phong Trần vừa nói xong trong chốc lát, bốn phía một mảnh im lặng không ai dám hó hé, cũng không có vật hy sinh nào dám lên khiêu chiến nữa, nếu không có vật hy sinh thì người kế tiếp hẳn phải là võ lâm cao thủ chân chính?

“Phàm phu tục tử?” Thanh âm nhẹ nhàng từ bốn phía truyền đến, một lão giả đầu bạc, mặt đầy nếp nhăn cùng một người tuấn mỹ vô song, bất đồng cũng thật lớn.

Lão giả đầu bạc nhẹ nhàng hạ xuống, một tay chấp sau lưng, một tay vuốt vuốt bộ râu dài, giống như lão nhân từ tiên giới, thản nhiên nói: “Các hạ chẳng lẽ không phải là một người của thế gian này sao, không phải là người phàm hay sao?”

Bộ Phong Trần chỉ là lạnh lùng nhìn lão tóc bạc, hừ nhẹ một tiếng, phẩy quạt… nói: “Hoặc là đánh, hoặc là tự mình nhảy xuống nước, nói những lời vô nghĩa đó làm gì, ngươi có thể câm miệng được rồi.”

“vonjgkhen cho kẻ cuồng vọng!”

“Ngươi không biết trước mặt ngươi là ai sao!”

Nghe từng đợt tiếng hô, ta hướng tới nơi phát ra âm thanh nhìn qua, lại phát hiện không có ai… rùa đen rút đầu này, dám nói mà không dám lộ diện, thực buồn cười.

“Người trẻ tuổi, ngươi tuy rằng võ công cao thâm, cũng cần phải biết núi này cao còn có núi khác cao hơn, ngươi hôm nay càng rõ không coi ai ra gì, không biết ngày sao sẽ có người đem phiền toái đến cho ngươi sao?” Lão giả tóc bạc một bộ dáng trưởng bối răn dạy hậu bối nông nỗi Bộ Phong Trần.

Ta nhất thời liền nhịn không được nở nụ cười, tuy rằng xem lão đầu bạc già hơn Bộ Phong Trần ít nhất bốn đến năm mươi tuổi, chỉ là tuổi thực tế của Bộ Phong Trần cũng để lão già kia kêu ông nội của ông nội của ông nội rồi! Chỉ là hiện tại, lão giả tóc bạc cư nhiên còn răn dạy Bộ Phong Trần?

Một lão quái vật sống hơn ngàn năm bị một lão nhân không đến trăm tuổi răn dạy? Ha ha ha — ta không cần nhìn cũng biết sắc mặt hiện giờ của Bộ Phong Trần có bao nhiêu kém.

Bộ Phong Trần chính là Thánh môn môn chủ nha, đường đường là Thánh môn môn chủ, Thánh môn đệ tử ngày thường quỳ bái nam nhân này, ai cũng không dám mở miệng nói một câu dư thừa, từ trước đến nay chỉ có Bộ Phong Trần giáo huấn người khác, giờ phút này đây ngay tại thế gian trên luận võ đài bị một lão đầu bạc bày đặt giáo dục nữa chứ.

“Ha hả — có thể gây phiền toái cho Bộ Phong Trần ta chỉ có hắn” trong lúc ta che miệng cười đến không thở nổi, Triệu Thiệu lại sửng sốt, Bộ Phong trần liền chỉ về phía bên này, lạnh lùng đối với lão giả tóc bạc kia nói “trừ hắn ra, trong thiên hạ này, không ai có thể khiến ta để ý.”

Bộ Phong Trần vô cùng đơn giản chỉ tay, không ít người liền ‘xôn xao —-‘ hướng về phía ta nhìn qua, cũng chính là Thái tử Triệu Thành, ánh mắt của bọn họ vừa tò mò lại phức tạp, ta không khỏi âm thầm cười khổ, ta là người gây phiền toái cho Bộ Phong Trần, Bộ Phong Trần không lúc nào quên mang phiền toái đến cho ta, mọi người liền cũng như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK