Beta: Tình
Ta theo hướng thanh âm tiến về phía trước đi, bên tai tiếng vang thủy hoa tiên lạc cũng càng lúc càng lớn, nhất thời ngẩng đầu nhìn lên, cách đó không xa là một thác nước cao sừng sững, giống như từ ngân hà đổ xuống, ở không trung tràn ngập một mảnh sương trắng mênh mông, trong bóng đêm xinh đẹp dị thường.
Cái gọi là cửu thiên tiên cảnh, đại khái cũng chỉ đến thế là cùng……
Thánh Môn to lớn như vậy, bên trong tòa cửu đại sơn kia chắc gì đã duyên dáng sánh ngang với nơi này. Nếu có thể dời phòng nhỏ cùng bàn ghế đến nơi đây thì tốt rồi.
Di, trong thác nước hình như có người?
Dưới dòng thác tung bọt trắng xóa, một bạch phát nam tử đứng đó tùy ý cho thác nước xối xuống người. Mái tóc bạch kim ướt đẫm nước, xiêm y cũng bị ướt thành bán trong suốt.
Ta không thích dùng từ “mỹ” đi hình dung một người cùng là nam nhân giống mình, chính là ở khoảng cách ấy, chỉ thấy bóng dáng ẩn hiện trong nước, làm người thường ngây dại, trừ bỏ một từ “mỹ”, không có từ nào khác để hình dung.
Suối tóc dài đến thắt lưng. Làn da được ánh trăng bao phủ lộ ra một màu trắng khỏe khoắn, thân hình vừa vặn hoàn mĩ, không cần thêm cũng không nên bớt. Chỉ là không rõ vì sao tóc đang đen lại hóa trắng.
Nước sông cao đến thắt lưng người nọ, thế nên tầm mắt của ta cũng chỉ có thể dừng ở phần eo nam tử kia vô pháp1 di xuống.
Cảnh sắc kì mỹ này khiến bất kì ai chứng kiến cũng có cảm giác bí từ không biết dùng cách nào để miêu tả, chỉ thấy ngực một trận tê dại khó nhịn, như có ngàn vạn binh mã dày xéo qua, căng thẳng nặng nề.
Hít sâu một ngụm khí đêm lạnh như băng hơi thở mạnh mẽ chặt đứt nội tâm đang dâng trào dục vọng, gắt gao nhắm lại hai mắt không nhìn nam tử xa lạ trong thác nước kia, hai tay nắm chặt thành quyền, lấy lý trí mạnh mẽ cùng tự chủ dần dần đè nén cảm xúc không nên xuất hiện trong nội tâm, thật sự là đáng chết.
Bình ổn hô hấp xong cảm xúc cũng khôi phục bình thường, ta một lần nữa mở mắt, nam tử trong thác nước kia chính là người vừa cứu ta từ tay gấu sao? Xem thân hình kìa, xác thực rất giống.
Dưới thác nước, người kia vươn tay vuốt nước trên mặt, bỗng nhiên bình thản mở mắt, đôi mắt trong trẻo như nước hơi hơi nhíu lại, nam tử đột nhiên biến mất khỏi thác, trong nháy mắt đã đến bờ sông, dường như biết có người vô tình xâm nhập địa bàn của hắn, nhưng nam tử vẫn như cũ không nóng không vội, trần như nhộng chậm rãi lên bờ, rút bạch y vắt trên nhánh cây phủ lên người.
Xiêm y như mây nhẹ nhàng rơi xuống an phận nằm trên ngón tay tái nhợt. Cảnh xuân mê người nhất thời bị che dấu đi, một cây bạch trâm điểm trên mái tóc, lúc trước còn sũng nước, hiện tại đã khô ráo không còn một giọt. Mái tóc mềm mại lay động trong gió đêm như khiêu vũ.
Bạch hài dẫm trên cỏ, từng bước một hướng ta đã đi tới, trong đôi mắt tĩnh lặng như hồ gương kia là quang ảnh một cái bánh bao quấn đầy băng vải cùng lụa trắng đang đứng như đứa ngốc. Đúng vậy, đứa ngốc kia chính là ta.
Ngân phát2 nam tử lẳng lặng đứng trước mặt ta, sau đó mở miệng nói: “Trên người miệng vết thương còn đau không?”
Thanh âm điềm đạm, dễ nghe nhưng bên trong mang theo một tia cao ngạo khó gần, trong trẻo nhưng lạnh lùng cùng xa xôi, trầm mà không khàn.
Mái tóc màu bạc như dải lụa trắng phất động trong gió. Đứng trước nam nhân mà ngay cả từ mỹ cũng không đủ để hình dung nữa, ta nhất thời hiểu được người trước mặt ta tuyệt đối không cùng cấp bậc với đệ tử Thánh Môn bình thường, nhu hòa như nước nhưng cũng băng lãnh xa cách.
“Đa tạ các hạ xuất thủ cứu giúp.” Hai tay ôm quyền thở dài, ta thăm dò y tứ trong mắt đối phương, lại phát hiện đối phương vẫn không thể hiện chút cảm xúc, không tức giận vì bị quấy nhiễu cũng không kinh ngạc, tựa hồ rất bàng quan, không để ý xung quanh.
Không thể xuyên thấu nội tâm đối phương, ta đành cúi đầu, thu hồi ánh mắt: “Tại hạ đệ tử nhất trọng môn Sầu Thiên Ca….”
“Sầu Thiên Ca……” Người này đột nhiên niệm một lần tên ta.
“Không biết các hạ tính danh là gì?” Ta hỏi.
“…… Ngô, Bộ Phong Trần.”
Phong Trần?
Một cái tên quá kì quái. Ta tò mò nhìn người nọ…… nhưng đối phương không có vẻ gì là sẽ giải thích.
* Chú thích:
1 vô pháp: không có cách nào
2 ngân phát: tóc bạc