Beta: Tình
Hôm nay xuất môn mà không có coi ngày, tốt xấu gì cư nhiên gặp gỡ một con gấu lớn, Thánh môn như thế nào lại có gấu? Tiểu Thảo cùng Tiểu Hoa cũng không phải không biết ta “mất trí nhớ”, chuyện của Thánh môn cũng không nhớ rõ, hai người kia cư nhiên không nhắc nhở ta không thể tùy tiện đi lòng vòng trên núi, bởi vì trong rừng có gấu?
Nói không chừng còn có hổ báo nữa.
Cũng không đến phiên ta thầm mắng, đi đứng thì bất lợi, chạy bộ cũng không có tiện, tốc độ này của ta phỏng chừng có thể lập tức bị gấu đuổi tới.
Thật sự là đáng chết, ta kiên định tình nguyện chết, vừa mới được tỉnh lại không bao lâu lại chết dưới móng vuốt của một con gấu, một lần so với một lần đều uất ức, làm sao có thể như vậy?
“Rống” – gấu lớn ở phía sau điên cuồng gào thét, thanh âm cách ta ngày càng gần.
Ta đầu cũng không dám quay lại, liền cố sống cố chết chạy, chân trái què từng đợt phát đau, giống như bị dao cắt chỉ còn lại có da cùng thịt gắn lại cùng nhau, đau làm ta mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cũng không cần nghĩ nhiều như vậy, ta dùng hết sức bình sinh cố sức chạy, chân phải lành lặn tiến nhanh về phía trước, chân trái què kéo lên đuổi theo, đùi phải lại phát lực nhảy tới phía trước.
Ta nghĩ, ta trước kia cũng chưa từng chật vật như vậy, ta Sầu Thiên Ca khi nào bị người đuổi thành thần hồn lạc thần phách bộ dáng? Hiện nay cư nhiên bị một đầu súc vật bức thành bộ dáng này, thật đáng buồn cũng đáng tiếc.
Một vệt sáng mang theo cơn gió sắc bén xẹt qua cổ ta, ta nhất thời cảm thấy một cỗ cảm giác mát, không khỏi hơi run rẩy, thân mình giống như một mảnh lá rụng dường như bị thổi ra xa, trên mặt đất “cô lỗ cô lỗ” trực tiếp lăn vào rừng hoa đào, đóa hoa trên mặt đất rầm một cái đều bay cả lên.
Chất lỏng ấm áp chảy xuống phía sau cổ theo người chảy xuôi xuống dưới, tích trên mặt đất một mảnh màu đỏ, có điểm đau, này gấu lớn thiếu chút nữa liền chụp bay đầu ta.
Rừng hoa đào thực rậm rạp, khoảng cách giữa các cây lúc đó cũng không phải rất xa, cũng đủ để ta trốn được, cũng không đủ chỗ cho con gấu khổng lồ đuổi theo ta, cắn chặt răng, ta rất nhanh đứng lên tiếp tục hướng cánh rừng ở chỗ sâu chạy vào, phía sau cổ ướt sũng một mảnh đại khái là chảy rất nhiều máu, lúc này ta cũng không biết vết thương của chính mình nặng hay nhẹ.
“Cứu mạng a…………Cứu mạng a, ai tới cứu ta a…………” Gấu mẹ vĩ đại bị cây đào ngăn trở tạo thành một khoảng cách, ta liều mạng chạy, cây gậy đã sớm không biết đánh rơi ở đâu, chân trái lại đau đến chết lặng, lớn tiếng ở trong rừng hô cứu mạng, bên tai cơ hồ có thể cảm giác được hơi thở của con gấu thở ra từng đợt nhiệt khí.
“Oanh long long —–” con gấu phát điên dường như đá vào cây đào ngăn trở nó, cây đào nở đây hoa phát lên tiếng “kẽo kẹt” rồi ngã xuống, tạo nên một trận hoa rơi rụng rực rỡ, cảnh đẹp như vậy, lại không có người trong lúc đó thưởng thức.
“Khụ khụ—–” cũng không biết có phải hay không máu chảy càng ngày càng nhiều hơn, ta bắt đầu có chút choáng váng hoa mắt, Thánh môn này làm gì lại phải có một mảnh rừng to như vậy, lớn như vậy mà cư nhiên một người cũng không thấy, chẳng lẽ hôm nay ta thật sự phải bỏ mạng ở nơi này?
Ai thán rất nhiều, ta nghĩ, ta đại khái là đổ máu quá nhiều mới sinh ra ảo giác, bằng không ta như thế nào lại nhìn thấy một tiên nhân từ trên trời giáng xuống, khinh phiêu phiêu thật giống như một đám mây, theo phương hướng của ta phiêu a phiêu lại đây, giữa hàng vạn hàng nghìn cánh hoa phía trên không thấy rõ khuôn mặt của nam tử.
“Nghiệt súc, còn không dừng lại”.
Đám mây trên đỉnh đầu ra nhẹ nhàng đi qua, nhưng lại nói, ta không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nằm dựa vào cây đào nghỉ ngơi, tốt lắm, rút cục có người nghe được tiếng kêu cứu của ta, mặc kệ người tới là ai, dù sao là người của Thánh môn, kia một tiếng “Nghiệt súc” hẳn không phải kêu người què như ta.
“Rống—–”
Con gấu mắt đỏ lên trông giống như nhập ma, ta quay đầu lại nhìn xem người tới là ai, lại chỉ thấy một thư sinh cao ngất – bóng lưng cao lớn, tóc đen thật dài giống như dòng nước mềm mại, ta nghĩ, kia suối tóc sờ lên cảm giác hẳn là không tồi đi.
Tựa vào cây đào, ta trợn tròn mắt nhìn thấy gấu lớn giơ móng vuốt hướng nam nhân chụp xuống, trong lòng không khỏi thoáng khẩn trương một chút, nam nhân thế nào không phản ứng, chờ bị chụp thành một đống thịt sao?
“Oanh—–”
Còn chưa chờ ta phản ứng lại, gấu lớn không biết như thế nào gục trên mặt đất, giống một tảng đá lớn nện đầu trên mặt đất ầm vang rung động, dư chấn làm ta dựa vào cây đào đều rung động lên, nhất thời đóa đóa hoa màu phấn hồng như mưa trút xuống, rắc hồng một mảnh mặt đất.
Ánh mặt trời chiều tà màu quất từng đợt từng đợt xuyên thấu qua cây cối, chiếu trên mặt đất trải đầy những đóa hoa mềm mại thành từng mảnh loang lỗ, hơi thở lúc đó loáng thoáng khinh đạm một màu hồng phấn, ôn nhu mà mang theo tia ấm áp ánh tà dương cuối ngày rơi trên bờ vai nam nhân, phản quang trung chuyển qua thân nam nhân, trong thanh âm mang theo một tia quan tâm cực nhạt.
“Ngươi không sao chứ?”
Sau đó rất lâu ta nhớ lại rồi tự hỏi, rốt cục ở thời điểm đó, nam nhân kia trong lời nói có hay không thật sự có ý tứ quan tâm, hay vẫn là lãnh lẽo đạm mạc không có tình cảm.
Đại khái có, cũng có thể là ta tự dối mình.
Dù sao, khi đó đầu ta còn bao tầng tầng lụa trắng.
Dù sao, khi đó nam nhân kia đứng trong ánh tà dương phản quang làm cho ta nhìn không thấy rõ mặt, chỉ cảm thấy đẹp.
Một năm trong rừng hoa đào, có ta, có con gấu, còn có nam nhân.