Mục lục
Nhất Sinh Nhất Thế Nhất Song Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thần tiên hạ phàm, không giống người thường

Trên bầu trời tràn ngập mây đen bỗng nhiên nở rộ chùm sáng ngũ sắc, bốn vị giống như thiên thần từ trên chín tầng trời giáng xuống, bốn vị thần tiên bày ra tư thế cực kỳ tao nhã, quần áo trên người giống như mây mù lượn lờ, liếc mắt một cái nhìn lên, không biết còn tưởng rằng thật sự là tiên là thần.

Mủi chân chấm lên mặt đất, bốn vị thần tiên nhanh chóng dừng ở giữa sân khấu trong quảng trường trung tâm, ánh sáng thánh khiết nhất lời làm cho không ít người quỳ xuống, chỉ có lão hoàng đế ngồi trên ngai vàng vừa thấy vẫn không nhúc nhích, ánh mắt ngây dại.

Ta vừa nhìn, bốn người này thế nhưng đều giống nhau như đúc! Mặc quần áo giống nhau, khuôn mặt y chang nhau, tóc cũng vậy, biểu tình cao ngạo cũng là một khuôn đúc.

“Tiền bối.” Hai tay chấp thành quyền, Đại hoàng tử cúi đầu hướng tới bốn vị thần tiên thở dài nói: “Lúc này đây xin phiền bốn vị tiền bối.”

Bốn vị thần tiên cũng không thèm nhìn Triệu Kỳ, bốn người không hẹn mà cùng quay đầu nhìn về phía ngũ đại trưởng lão ngồi ở quảng trường thứ nhất.

“Phàm nhân ngu muội, trước mặt bổn toạn còn không mau lui.” Bốn người không chỉ có bộ dạng giống nhau mà ngay cả lúc nói chuyện cũng cùng lúc, thanh âm bốn người chồng chất cùng một chỗ thật có vài phần khí thế uy hiếp lòng người.

Vừa dứt lời, mấy đệ tử quốc sư nguyên bản đứng ở bốn phía quảng trường không biết làm sao đột  nhiên ngã ầm ầm xuống, không biết sống hay chết.

Sắc mặt quốc sư trở nên thập phần khó coi, nhưng hắn cũng không nói gì, chỉ đứng bên người hoàng đế nhìn hết thảy mọi thứ phát sinh.

Chuyện tới lúc này, cục diện sớm đã không nằm trong vòng khống chế của lão hoanfgd dế cùng quốc sư nữa rồi.

“Lại là bốn lão yêu quái các ngươi!” Trên quảng trường đột nhiên vang lên tiếng hô như sấm nổ bên tai, không ít người không có căn cơ võ công nhất thời bị chấn động hôn mê bất tỉnh.

Ngũ đại trưởng lão rốt cuộc không thể yên tĩnh như vừa rồi, năm người hùng hổ hướng về phía bốn vị thần tiên phẫn nộ quát: “Hừ! Nhiều năm qua các ngươi trốn cũng quá sâu, tìm bốn lão yêu quái các ngươi cả một trăm năm đều không thấy, hôm nay các ngươi dám can đảm xuất hiện ở trước mặt chúng ta, nếu là tới chịu chết, chúng ta cũng không khách khí.”

Cũng không để hoàng đế mở miệng, ngũ đại trưởng lão liền đứng lên, mặc kệ lão hoàng đế hay bất cứ hoàng tử nào cũng không có cách ra lệnh cho năm người này.

Ngũ đại trưởng lão xuất hiện, cũng bất quá là bởi vì nghe đồn có sự xuất hiện của Bộ Phong Trần, cũng có thể bởi vì họ đã nghe được tin tức về bốn vị thần tiên kia.

“Ha ha ha…” Bốn vị thần tiên cùng cười to, đồng thanh nói: “Thế gian cửu đại trưởng lão cũng chỉ thế thôi, năm đó chín người các ngươi liên thủ còn không thể đánh bại bốn người bọn ta, mà nay chỉ có năm người, chỉ sợ ngay cả tóc của bốn người bọn ta đều không lấy được một sợi, rốt cuộc ai chịu chết, lũ phàm nhân ngu xuẩn đến cực điểm như các ngươi còn không hiểu?”

“Phi! Một trăm năm trước chúng ta có thể đánh cho các ngươi trốn dưới nền đất dưỡng thương trăm năm, hôm nay chúng ta cũng có thể tiễn các ngươi về Tây Thiên!” Vẫn là vị trưởng lão tính tình táo bạo nhất trong năm người lên tiếng.

“Các ngươi đánh bại chúng ta?” Làm như nghe xong một chuyện cực kỳ đáng cười, bốn vị thần tiên khinh thường cười lạnh: “Phàm nhân vô liêm sỉ, chỉ bằng các ngươi cũng muốn đánh bại tứ ma, quả nhiên là buồn cười đến cực điểm, lúc trước nếu không phải lão già Thánh môn nhúng tay, các ngươi tất nhiên không thể sống đến hôm nay.” Được xưng là tứ ma, mấy vị thần tiên nói ra cũng có vẻ tao nhã, bộ dáng cũng trẻ tuổi tuấn mỹ giống như Bộ Phong Trần nhưng trong ánh mắt lại quanh quẩn vài tia tà khí không thể che giấu.

Ta ngắm nghía Bộ Phong Trần, tiến đến bên tai nam nhân thấp giọng cười hỏi: “Lão già trong miệng tứ ma kia sẽ không phải là ngươi chứ? Lúc trước làm sao gặp được họ?”

“Bất quá là ngẫu nhiên xuống núi tản bộ, liền gặp.” Làm như nhớ tới cái gì, khóe mắt Bộ Phong Trần hơi có chút run rẩy.

“Ồ, nhìn không ra ngươi cũng có lúc xen vào việc của người khác nha! Sẽ không phải là xuống núi để nhìn tứ ma cùng cửu đại trưởng lão đánh nhau, sau đó liền tiến đến hỗ trợ?” Một trăm năm trước xảy ra chuyện gì, ta tò mò tiếp tục hỏi Bộ Phong Trần, theo biểu tình của hắn có thể thấy là một việc rất thú vị.

Lại nhíu mày, Bộ Phong Trần cầm chén trà nhấp một ngụm, thanh âm không lạnh không nhạt: “Ngươi cảm thấy ta là người sẽ xen vào việc của người khác sao?”

Ta lắc đầu, mặc kệ thế nào, Bộ Phong Trần chỉ luôn là người qua đường lạnh nhạt, làm sao có lòng nhiệt tình giúp người.

Trong đầu đột nhiên lóe ra linh quang, sẽ không phải là khi đó tứ ma không cẩn thận chọc trúng Bộ Phong Trần chứ?

Đang muốn tiếp tục hỏi, tứ ma cùng ngũ đại trưởng lão đã không thể tiếp tục cãi qua cãi lại nữa mà bắt đầu động tay chân, nguyên bản người trên quảng trường nhất thời như thủy triều ùa về phía cửa hoàng cung, lại phát hiện cửa cung đóng chặt, vì thế cũng chỉ có thể tránh ở vị trí rất xa mà nhìn.

Tất cả mọi người đều tránh đi, chúng ta cũng không thể tiếp tục ngồi uống trà nói chuyện, rõ ràng mọi người sau một hồi vòng tới vòng lui, cuối cùng hướng tới quảng trường thứ nhất mà đến.

Đại hoàng tử Triệu Kỳ ở nơi nào, Thái tử Triệu Thành ở đâu, nơi đó còn có một hoàng đế của Thần Quốc là Bạch Hà.

Lực chú ý của mọi người lúc này cơ bản đều bị ngũ đại trưởng lão cùng tứ ma hấp dẫn, ở quảng trường thứ hai lúc này đã trở thành đài luyện võ của chín người.

Phóng tầm mắt nhìn qua, quảng trường thứ hai một mảnh ngũ sắc, chín người có năng lực quá kinh khủng, thân hình hay thay đổi, với mắt người phàm như ta nhìn qua chỉ là một mảnh bóng dáng hư ảo thoát ẩn thoát hiện, khi thì bởi vì pháp thuật đối kháng mà nổ tung giống như pháo hoa phát sáng, thoạt nhìn thập phần xinh đẹp mê hoặc.

‘pháo hoa’ sáng chói như vậy, coi như là thay lão hoàng đế tăng thêm màu sắc cho tiệc mừng thọ.

Lũ phàm như như chúng ta ở bên cạnh xem náo nhiệt, Tam Khâu đạo nhân đã sớm kích động đến nói năng lộn xộn.

“Thật là thân pháp lợi hại, thật là nội công lợi hại!” Tam Khâu đạo nhân vẫn lải nhải không ngừng, hai mắt tỏa sáng, ước gì chính mình lập tức nhảy vào đánh một trận, nhìn cái dạng này của hắn, hiển nhiên là kích động quá độ, ngay cả lời nói đều không rõ ràng, cũng chỉ liên tiếp ‘Thật là lợi hại!’

Chậc chậc, như vậy thôi mà đã lợi hại rồi? À, tuy rằng thoạt nhìn lợi hại đó, nhất là tứ ma phối hợp so với ngũ đại trưởng lão còn ăn ý hơn nhiều, tứ ma thoạt nhìn giống như một người phân thành bốn ảo ảnh, phối hợp đến thiên y vô phùng (áo tiên không thấy vết chỉ khâu, ý chỉ không có một chút sơ hở), tình thế như vậy, ngũ đại trưởng lão hơi có chút gắng sức.

Bất quá khẳng định không thể lợi hại bằng Bộ Phong Trần.

“Ha hả a… Ngũ đại trưởng lão, cũng bất quá chỉ thế mà thôi.” Tứ ma nháy mắt bay đến giữa không trung, phân thành bốn hướng chiếm cứ khoảng không, từ trên cao nhìn xuống ngũ đại trưởng lão trên quảng trường, lạnh giọng cười nói: “Chúng ta không muốn trở thành thù địch của các ngươi, các ngươi lại cố tình đến cửa tìm chết, một khi đã như vậy, chúng ta sẽ thành toàn cho các ngươi.”

Tiếng nói vừa dứt, ánh mắt của tứ má nhất thời trở nên lạnh lùng âm ngoan, tóc dài phiêu động trong gió, quần áo phiêu dật phất phới trong không trung, không có gió mà, gió này từ đâu mà tới?

Nội lực bên trong cơ thể bốn người phát ra phía ngoài, dường như điên cuồng hóa thành từng trận lưỡi dao gió, quét tới trung tâm của bốn người bọn họ.

Những phiến đá dát chặt trên mặt đất đều bị chấn động ầm ầm, ngay cả phiến đá dưới chân đều dần dần lỏng lẽo, giống như một cơn địa chấn khiến cả hoàng cung đều rung động.

Ta cúi đầu nhìn dưới chân, những phiến đã nguyên bản kín kẽ từng chút từng chút vỡ ra, bốn phía có không ít người bị chấn động, không thể đứng vững, bọn họ đều kéo lẫn nhau để duy trì cân bằng, ở trước năng lực đáng sợ mà bọn họ chưa từng thấy, phàm nhân luôn có vẻ bất lực nhỏ yếu.

“Các ngươi… Lũ tội nhân, mau cút khỏi quốc gia của trẫm, cút khỏi hoàng cung của trẫm! Cút xéo hết đi!” Hét toáng lên, dĩ nhiên là hoàng đế miền Nam ở trên đại điện.

Trơ mắt nhìn quốc gia của mình bị người khác giày xéo, trơ mắt nhìn hoàng cung bị tùy ý hủy hoại, miền Nam lão hoàng đế từng nam chinh bắc chiến làm sao có thể nhẫn nhịn được nữa?

Ta không khỏi lắc đầu than nhẹ: “Có lẽ đối với lão hoàng đế mà nói, lúc này đây hắn còn đau lòng hơn so với lúc bị đứa con phản bội.”

Đại hoàng tử ngu dốt, vì dục vọng của chính mình mà đem sói dẫn về chính quốc gia của mình, đến cuối cùng cho dù Triệu Kỳ thành vua của miền Nam, cũng sẽ trở thành con rối của tứ ma.

Cái gọi là thắng được hoàng quyền lại mất đi thiên hạ của Triệu gia.

“Bộ tiên sinh —-!” Cách đó không xa, Triệu Thành đột nhiên hướng tới ta cùng Bộ Phong Trần hô một tiếng, mặc dù hắn không có chạy tới nhưng ánh mắt cực nóng của hắn làm người ta có cảm giác trong lòng hắn tràn đầy phẫn nộ cùng âu lo.

So với Triệu Kỳ không từ thủ đoạn, thậm chí không tiếc tổn thương đến quốc gia, Triệu Thành càng thích hợp trở thành vua, tuy rằng Triệu Thành cũng lạnh lùng, không từ thủ đoạn nhưng ít ra trong lòng hắn không quên miền Nam họ gì, lợi ích của một quốc gia là cái gì.

“Bộ tiên sinh, cầu xin ngài!” Thái tử miền Nam quỳ xuống cầu xin Bộ Phong Trần.

Hành động như vậy, Đại hoàng tử Triệu Kỳ, lão hoàng đế miền Nam cao cao tại thượng, cùng với những người ở đây đều thấy được.

“Nếu không ra tay, năm lão già kia sẽ chết.” Vỗ nhẹ bả vai Bộ Phong Trần, ta cười nói: “Còn tiếp tục như vậy, cả hoàng cung sẽ thành đống đổ nát.”

“Thái tử điện hạ, đứng lên đi, đây vốn là chuyện ta đã đồng ý với ngài.” Thản nhiên nói một câu, Bộ Phong Trần nhìn tứ ma trên không trung, thanh âm của hắn không lớn, lại có thể làm cho người nên nghe nghe được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK