Nghĩ đến từ lúc ta trở lại thế gian cho tới nay, ở khách điếm không ít, tự mình còn mở một cái, tửu lâu đi qua cũng nhiều, Phong Lưu cư nơi yên hoa cũng từng đi qua, hoa khôi cũng thấy rồi, rượu cũng uống, nhưng chỉ có đổ phường là chưa từng đi.
Miền Nam so với Thần Quốc khác nhau lớn nhất ở chỗ, ở miền Nam dân chúng đều phóng khoáng hơn, những nơi ăn chơi nhiều hơn, triều đình cũng không quá nghiêm khắc, hay nói khác đi phía sau rất nhiều đổ phường, tửu lâu đều có bóng dáng của triều đình.
Chỉ có một số ít người biết được nguồn thu bất chính này, nói trắng ra là, đều là tiền tiêu vặt của miền Nam hoàng đế, nhưng quá trong đó rất béo bở.
Có năng lực làm hoàng đế vui vẻ, có năng lực làm cho túi tiền của mình phình to, cái loại chuyện này ai không nguyện ý làm chứ?
“Bộ Phong Trần, từ từ! Ngươi muốn đi đâu?”
“Không phải muốn đi đổ phường hay sao?” Một thân nguyệt sắc tơ lụa, một đầu tóc bạc trắng chải chuốt tỉ mỉ, Bộ Phong Trần thoạt nhìn không chỉ như là đi đổ phương chơi đùa.
“Cách ăn mặc của ngươi không tránh khỏi làm người ta quá mức chú ý.” Lôi kéo Bộ Phong Trần vào phòng, ta bắt đầu cởi quần áo nam nhân, vừa nói “Đi đổ phường phải chơi cho thật vui, dù thế nào ngươi cũng phải đổi quần áo khác đi, luôn mặc một thân quần áo giống như đạo bào, ngươi sợ người ta không biết ngươi là người tu hành chắc?”
Chậc chậc, nhìn xem chất liệu vải làm quần áo này đi, hoàng đế lão nhân bất quá cũng chỉ có thể mặc đẹp đến thế, trơn bóng mịn màng, cầm trong tay nhẹ nhẹ thoải mái giống như cánh ve, khó tránh mặc vào lại tạo nên một dáng tiên nhân tự tại, chính là khí chất tiên nhân như thế làm sao đi đổ phường được chứ.
Cởi sạch áo ngoài của Bộ Phong Trần, ta quay đầu lại lựa chọn quần áo, từ trong đống quần áo của ta lấy ra một bộ, dù sao quần áo của Bộ Phong Trần đều giống như đạo bào rộng thùng thình, lục lọi một hồi chọn được một bộ màu đen, thoạt nhìn không tồi, so với một thân đạo bào kia của Bộ Phong Trần tốt hơn nhiều.
“Đem cái này mặc vào.” Thuận tiện cầm một cái đai lưng, ta đem quần áo xoay người chuẩn bị đưa cho Bộ Phong Trần, lại thấy được cái không nên thấy…
“Bộ Phong Trần! Ai cho ngươi cởi hết quần áo!” Ánh mắt không tự giác đi xuống, chậc chậc.. chậc chậc… rồi chậc chậc.. Thật sự là cái tên làm cho người ta chán ghét mà.
“Tốt lắm, đem quần áo mặc vào.” Ho nhẹ hai tiếng, ta xoay người sang chỗ khác đem quần áo đưa tới, ánh mắt liếc qua chiếc gương để trong phòng có thể khiến ta nhìn thấy Bộ Phong Trần đang thay quần áo ở phía sau.
Ta cũng không phải cố ý nhìn lén đâu, tại cái gương đặt ở đó, ta có thể không xem sao?
Hừ — Bộ Phong Trần này, bình thường bao kín thân thể bằng một thân trường bào rộng thùng thình cũng không hiển lộ ra dáng người, lúc cởi quần áo ra chính là nam nhân làm cho mọi nam nhân khác ghen tị không thôi, bất quá so với thân thể trước kia của ta cũng không cs đẹp hơn là mấy, thậm chí còn thua mấy phần.
Một nam nhân chân chính, mà trên người không có chút sẹo nào, ngoại trừ có lồng ngực rắn chắc cùng cơ bụng, ngoại trừ đôi chân thẳng tắp, ngoại trừ thắt lưng mềm dẻo, những thứ kia còn không đủ, phải có vết sẹo thuộc về nam tính, màu da nam tính nữa.
Nhìn xem Bộ Phong Trần kia, trắng đến mức dường như so với tuyết còn trắng hơn, đã trắng còn trơn bóng, còn lộ ra chút hồng nhạt. so với làn da của một nữ tử còn muốn đẹp hơn vài phần, ngoài ra trên người không có một vết sẹo nào, một vết sẹo tí xíu cũng không, ngươi có từng thấy qua nam nhân nào như vậy chưa?
Làm sao giống Sầu Thiên Ca ta, dáng người đẹp, da màu lúa mạch cực kỳ đẹp, ngực cùng trên lưng lưu lại những dấu vết của chiến trường, đó mới đúng là nam nhân chân chính!
“Xong rồi.” Phía sau truyền đến thanh âm của Bộ Phong Trần.
Từ trong suy nghĩ tỉnh lại, ta quay người muốn nhìn xem Bộ Phong Trần thay đổi quần áo rồi có phải sẽ tốt hơn một chtus không, kết quả là đầu đụng vào người hắn.
“Ngươi dựa vào ta gần như vậy để làm gì.” Liếc mắt thấy được nam nhân gần trong gang tấc, ta không khỏi nhíu mà, ha hả, Bộ Phong Trần này sau khi thay đổi quần áo thật đúng là… càng chết tiệt mê người.
Trước đó là ba phần chính khí, bảy phần tà khí, sau khi được quần áo phụ trợ trở nên chính tà khó phân, khí chất như vậy, chính là ngay cả nam nhân nhìn thấy cũng sẽ nhịn không được liếc mắt nhìn… hai mắt… hơi nhìn nhiều một chút.
“Ừm — thoạt nhìn thật ra không tồi.” Nhíu mày, ta đưa tay vỗ thật mạnh ngực Bộ Phong Trần, rắn chắc đến mức làm ta có chút chịu không nổi.
“Thích?” Khóe miệng khé nhếch, Bộ Phong Trần đưa tay tự nhiên kéo tay ta.
“Thích ngươi ăn mặc như thế này.” Nhẹ nhàng cười, ta đẩy Bộ Phong Trần ra, nói “Thay đồ xong rồi thì mau đi, còn muốn ở trong này khen tới khen lui đến hết ngày luôn sao?”
“Ta không ngại.” Vừa mới xoay người qua, chợt nghe Bộ Phong Trần ở phía sau nói một câu.
“Nhưng ta… để ý.” Nam nhân kia thắt chặt đai lưng, cả dáng người liền biểu hiện là độc nhất vô nhị, Bộ Phong Trần người này mặc kệ đi đến đâu đều rất khó để người ta không chú ý tới hắn.
Nhẹ nhàng lắc đầu, ta cười khỏ đẩy cửa rời khỏi phòng.
……..
Đi đổ phường quan trọng nhất là cái gì? Là tiền.
Tiền ở đâu mà có? Đương nhiên là từ Thông Hải tiền trang rồi!
“Tiểu vương gia, ngươi trước tiên ở bên ngoài đợi một tý, chúng ta đi tiền trang lấy một ít ngân lượng.” Ngồi xe ngựa đi ngang qua Thông Hải tiền trang, ta nói với Triệu Thiệu ngồi đối diện trong xe.
“Thu đại ca, cái này làm sao được chứ! Huynh cùng với Bộ tiên sinh chính là khách quý của miền Nam chúng ta, như thế nào để ta mời hai vị đến đổ phường chơi còn phải để ha vị ra tiền!” Triệu Thiệu khoa trương, một bộ dáng chúng ta ra tiền là tổn thương hắn thật sâu sắc. “Thu đại ca, huynh đây chính là khinh thường Triệu Thiệu ta nha!”
“Được rồi, được rồi!” Ta vội vã hô lên, tiến đến bên tai Triệu Thiệu nhỏ giọng nói “Ha ha, tiểu vương gia, chúng ta lấy tiền còn có việc khác, ngươi cũng đừng nên cản trở!”
Vỗ vỗ bả vai Triệu Thiệu, ta xoay người lôi Bộ Phong Trần xuống xe ngựa.
Thông Hải tiền trang không chỉ là tiền trang lớn nhất miền Nam, cũng là tiền trang lớn nhất thiên hạ, mọi người chỉ biết chủ tiền trang họ Lý, lại không biết đứng sau lưng là chữ ‘Thánh’ kia.
Tuy rằng danh chấn trăm năm, bất quá mặt ngoài tiền trang Thông Hải cũng không phải đặc biệt dễ thấy, không hề giống các tiền trang khác mặt ngoài xa hoa khí phái, loại tác phong này nhìn kỹ thật ra giống với phong cách của Bộ Phong Trần.
“Ta không nhớ rõ… Chúng ta cần đến nơi này lấy tiền.” Bộ Phong Trần đứng ở cửa.
“Đương nhiên cần, chúng ta rất cần tiền.” Dựa vào người Bộ Phong Trần, ta cười cười vỗ nhè nhẹ lưng nam nhân, nói “Vạn nhất tương lai có một ngày ta với ngươi cùng một chỗ, tiền trang này là của ta, chậc chậc, lời này tuy rằng nói ra có chút kỳ quái, bất quá cũng có thể có ngày đó nha.”
“Đi vào đi, đừng đứng ở đây!” Đẩy Bộ Phong Trần vào, chúng ta nhanh chóng đi vào tiền trang.
Bộ Phong Trần đi bên cạnh ta, nhỏ giọng nỉ non một câu: “Sầu Thiên Ca, ngươi còn nhớ ta từng nói với ngươi một câu gì không?”
“Hửm?” Bộ Phong Trần hình như nói với ta rất nhiều.
Trước khi bước vào Thông Hải tiền trang, Bộ Phong Trần đột nhiên dán bên tai ta khẽ nói: “Ta có thể cưới ngươi.”
Cưới… cưới cái đầu ngươi chứ cưới!
Lạnh lùng cười, ta liếc vẻ mặt chân thật của Bộ Phong Trần, đột nhiên lại có cảm giác cười không nổi, ngụy thánh nói nhiều lời cũng không phải chỉ là vui đùa.
“Thật muốn chịu trách nhiệm với ta, ta cưới ngươi có được hay không?” Ta cười nói “Thông Hải tiền trang này, Thánh môn, liền miễn cưỡng trở thành của hồi môn của ngươi đi.”
“Ha hả… Được.” Bộ Phong Trần cười ra tiếng, thập phần sảng khoái đồng ý điều kiện của ta.
Nếu Bộ Phong Trần dùng tiền trang cùng Thánh môn làm của hồi môn cũng rất tốt, chỉ sợ lần thành thân này, ta có thể đem cả đời đều bán đi, không thể lấy lại.
Nói cười thật nhiều, chúng ta đã vào bên trong tiền trang Thông Hải.
Ta đã từng đến đây, bất quá khi đó cũng không biết tiền trang lớn này ở phía sau lưng là Thánh môn, Thông Hải tiền trang ở trong thiên hạ có danh tiếng không phải tầm thường, nếu dùng ví dụ để miêu tả, đó là một phần tienf bạc của hoàng gia đều đặt ở Thông Hải tiền trang, một quốc gia có thể suy vong, còn tiền trang Thông Hải tuyệt đối sẽ không sụp đổ.
Đây là Thông Hải tiền trang, chiếm giữ tiền của khắp thiên hạ.
“Hai vị khách nhân, xin hỏi có thể giúp được gì cho hai vị?” Một thiếu niên ra đón, thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh, làm cho người ta cảm thấy thân thiết.
“Chúng ta đến lấy một ít tiền mặt.” Ta quét mắt vào bên trong tiền trang, không có bày biện những thứ phụ tùng thoạt nhìn có quan hệ đến chữ ‘tiền’, trên tường lại treo không ít tranh chữ, trong phòng cũng lộ ra một cỗ hương trà thản nhiên.
“Bên này mời, không biết nhị vị muốn lấy nhiều hay ít?” Thiếu niên thập phần khách khí, nói chuyện rất nhiều, đã có người bưng lên hai chén trà.
“Vậy phải xem nơi này của các ngươi có thể lấy được bao nhiêu tiền.” Cầm lấy chén trà nhẹ nhàng nhấp một ngụm, hương tràn ngập, mùi hương nhẹ nhàng thanh thoát, đi vào lòng người.”
Thiếu niên sửng sốt, rồi sau đó mỉm cười nói: “Còn thỉnh nhị vị đưa ngân phiếu cho tại hạ xem thử, tiểu tiền trang của chúng tôi có hay không có đủ tiền mặt.”
Ngân phiếu a, trên người ta không có, cho dù có cũng không thể lấy ra, kia chính là tiền của ta.
“Bộ Phong Trần, ngân phiếu đâu?” Xoay qua.. ta xem người bên cạnh đang bình yên uống trà.
Nào biết hắn thế nhưng lắc đầu, vô cùng đơn giản, thật yên lặng nói hai chữ: “Không có.”