Cho tới bây giờ, chuyện tình vốn bị quên lãng bởi vì sự xuất hiện của ta mà dần dần nhắc tới, cho đến hôm nay, tới cục diện hai người không thể không tách ra.
Từ nay về sau, ngụy thánh chính là ngụy thánh, giả nhân giả nghĩa chính là giả nhân giả nghĩa, thế giới này có hai Bộ Phong Trần.
“Vương gia, ngài muốn đi đâu, như thế nào lại muốn đi?” Lão Bát lưu luyến không rời nói.
“Ta đi đến một nơi mà các ngươi không đến được, ngươi cùng lão Nhị phải tự chiếu cố lẫn nhau, ta không phải đi rồi không trở về, cứ yên tâm ở Phong Nguyệt quốc, sau khi ta về sẽ đến tìm các ngươi.” Vỗ vỗ bả vai lão Bát, ta nhìn lão Nhị đang trầm mặc ở bên cạnh, nam tử này đã theo ta vài chục năm.
“Vương gia, ta sẽ ở chỗ này chờ ngài trở về.” Chậm rãi nói một câu, lão Nhị trầm giọng: “Lý Luật, ở lại đây chờ ngài trở về.”
Cáo biệt, càng ngắn gọn càng dứt khoát càng tốt, đỡ phải lề mề, đỡ phải rơi vào trường hợp lưu luyến không rời.
Đơn giản nói mấy câu với lão Nhị cùng lão Bát, sau đó, ta xoay người ngồi trên xe ngựa, lúc này đánh xe không phải Xuyên Sơn Giáp mà là đại danh đỉnh đỉnh Tam Khâu Đạo Nhân.
“Xuyên Sơn Giáp lấy được nguyên hồn châu đặt trong cơ thể của ngươi lúc trước, đã trở về núi tiếp tục tu luyện rồi.” Khóe môi nhếch lên ý cười yếu ớt chính là cho người ta cảm thấy an tâm, Bộ Phong Trần đưa tay nhẹ nhàng vén sợi tóc trên trán ta, cẩn thận nhìn chăm chú ta rồi thở dài “Đây vốn nên chính là ngươi, Sầu Thiên Ca nên có vẻ ngoài như thế này.”
“Là tán dương hay vẫn là âm thầm làm tổn thương ta đây?” Nở nụ cười, ta vòng tay ra phía trước ôm lấy thắt lưng Bộ Phong Trần, cằm gác lên bờ vai của hắn nhắm hờ mắt lại.
Chính là thân thể này trước đó không lâu vẫn là giả nhân giả nghĩa, còn phát sinh tranh chấp với ta, lúc này cũng đã thay đổi thành một người khác.
Trong hơi thở chính là trong trẻo lạnh lùng duy nhất thuộc về Bộ Phong Trần, chỉ có hơi thở này mới có thể làm cho ta an tâm, rõ ràng chỉ có vài ngày không chạm mặt, cảm giác giống như cách mấy năm dài.
Ta là như vậy, ngụy thánh nói vậy cũng đúng, nếu không nam nhân này sẽ không ôm ta ôm đến nhanh như thế, sẽ không nhẹ nhàng vỗ về tóc dài cùng lưng ta, nhu tình như vậy.
Còn người kia, người kia cũng sẽ có nỗi khổ tương tư một ngày không gặp như cách ba thu?
“Thực sự ngươi một tháng sau sẽ không xuất hiện nữa.” Nghiêng đầu nhẹ nhàng hôn lên cổ nam nhân một nụ hôn nhàn nhạt, ta thở dài một tiếng.
Mấy ngày này, chuyện tình của ta cùng giả nhân giả nghĩa phát sinh không biết ngụy thánh có biết hay không.
“Sầu Thiên Ca…” Bộ Phong Trần vẫn chưa nói tiếp, chỉ ôm ta như vậy, ôn nhu, thâm tình chân thành.
Trầm mặc trong nháy mắt này lại còn hơn thiên ngôn vạn ngữ.
[Ngươi cùng hắn cùng một chỗ, ta phải làm sao đây? Ngươi cùng hắn hạnh phúc, còn ta, Sầu Thiên Ca, ngươi bảo ta làm sao một mình đối mặt với vô tận cô tịch…]
Chỉ là cố tình trong đầu lại hiện ra một câu giả nhân giả nghĩa từng nói.
…..
……
Lại nói tới Thánh môn.
Mới cách mấy ngày mà thôi, Thánh môn làm sao có cái gì đặc biệt biến hóa, vẫn như cũ đẹp như trong mộng cảnh làm cho người ta có cảm giác không thật.
Nắm tay của ta, Bộ Phong Trần dẫn ta đến rừng đào nơi chúng ta lần đầu gặp mặt.
Mùa này, hoa đào sớm nên rơi rụng, chỉ là trong rừng hoa đào ở Thánh môn Nhất Trọng Môn vẫn như cũ tươi tốt, theo gió lạnh chỉ có rơi xuống mặt đất, trong rừng ngẫu nhiên có vài con chim, con thú bay nhanh lủi qua, bất quá không nhìn thấy dã thú tập kích ta lúc trước.
“Lần đầu tiên gặp, ngươi giúp ta băng bó, sau đó liền đem ta để ở trong này sẽ không sợ ta bị cái gì dã thú ăn tươi?” Ta nhẹ giọng hỏi, giầy giẫm lên cánh hoa, làn gió thổi qua cành lá sàn sạt rung động, hoa đào giống như biển rộng, rất dễ làm cho người ta bị lạc ở trong đó.
“Vốn tưởng rằng ngươi này đường đột nam tử sau khi tỉnh lại có thể tự mình trở về, nào biết lá gan của Sầu Thiên Ca ngươi lại lớn như vậy, chẳng những không trở về, ngược lại còn xông vào.” Bộ Phong Trần khẽ cười một tiếng.
So với lúc ban đầu gặp nhau thấy Bộ Phong Trần ngụy thánh thật ra thay đổi rất nhiều, hắn thoạt nhìn nhu hòa, kì thực so với giả nhân giả nghĩa còn lãnh khốc hơn một chút, đó là nói chuyện cũng ngắn lại lạnh lùng, chỉ khi nào lớp băng hòa tan mới làm cho tim người ta hòa tan theo.
“Phía trên Cửu Trọng sơn cũng có một rừng hoa đào, trồng trên mặt tuyết, có muốn nhìn hay không?” Bộ Phong Trần nói.
“Có thể cưỡi ngựa không?”
Ta áo bay phất phới trong lúc đó mang theo vài phần thích ý thanh u, mang đi hàn tuyết se lạnh, tìm kiếm mùi hương hoa thơm, tiếng vó ngựa, nhẹ nhàng trên mặt đất hạ xuống một cái lại một cái dấu chân.
Nước từ trên cao trút xuống, gió mát, phía trên núi treo mặt trời màu đỏ, trong rừng chim hót véo von, tiếng vó ngựa lộc cộc.
Mùi hương lạnh lẽo sinh ra từ nơi u tối, áo trắng phiêu phiêu, giục ngựa chạy giữa màn tuyết trắng tinh không nhiễm chút bụi trần, xuyên qua rừng hoa đào thơm lừng, khi thì dừng lại nói chuyện với nhau vài câu, vài tiếng cười khẽ, nhiễm một ngọn đồi diễm lệ.
“Từng nghe một đêm gió xuân đến, ngàn cây vạn cây lê ra hoa, những cũng gặp tuyết sương muộn, cành lá đã ra xanh, lưu thủy đào hoa, tất nhiên là khoảng trời riêng không thuộc về nhân gian.” Ngồi trên lưng ngựa trắng, ta cúi đầu tránh được một loạt cánh hoa đào như nhiễm son, nhẹ nhàng thở hắt ra, đó là sương trắng mênh mông.
Thánh môn thật là một chỗ tốt, như thế nào cái dạng gì cảnh trí cũng có?
Một đường giục ngựa phi nhanh tới một chỗ xinh đẹp như vậy, áp lực u sầu trong lòng người đều tiêu tán, ngụy thánh là cảm thấy lòng ta có chuyện nên mới cố ý đem ta đến nơi lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, rồi lại dẫn ta đến nơi này hay sao?
Nam nhân này có đi khi thật sự săn sóc làm cho người ta uất ức.
“Vẫy tay áo, nghìn cánh hoa như gió, chuyển thân ảnh, đàn chim bay qua mấy tầng mây, phong hoa tuyệt đại hơn cả quân vương.” Giục ngựa đi đến bên cạnh ta, ánh mắt Bộ Phong Trần không đặt trên nền tuyết mà đặt trên người ta.
“Ồ, tiến bộ, thật sự là tiến bộ, còn hiểu được nói lời tốt đẹp cho ta nghe.” Vỗ vỗ tay, ta nhìn không được nở nụ cười “Đại thánh nhân của Thánh Môn, mau làm cho ta xem, ngươi còn có bộ dáng gì mà ta chưa thấy qua?”
“Rất nhiều, chỉ sợ trong chốc lát ngươi sẽ không xem xong.” Lập tức nhảy xuống dưới, Bộ Phong Trần đi đến bên cạnh ta vươn tay “Đến đây.”
Bàn tay đặt lên tay hắn, ta cũng lập tức nhảy xuống, Bộ Phong Trần lôi kéo tay ta hướng vào sâu trong rừng.
“Cần bao lâu mới có thể nhìn xem hết con người của ngươi?” Vừa đi, ta vừa cười hỏi.
Bộ Phong Trần đưa tay thay ta vén những cành hoa đào sum xuê cản đường, khóe miệng miệng cười, thì thào nói: “Rất nhiều rất nhiều năm… Chỉ sợ ngươi phải cả đời mới xem xong.”
Cả đời sao? Khóe miệng của ta không nhịn được giương lên, Bộ Phong Trần này cái miệng thật sự ngọt như trét mật.
Hôm nay trong biển hoa đào, hơi rơi giống như mưa, làn cánh trắng như tuyết rơi trên nền tuyết, áo trắng phiêu phiêu, hai nam nhân chạy trốn trong rừng để lại một đám dấu chân.
Quen trong rừng hoa đào, mến nhau trong rừng hoa đào, có thể hay không dắt tay tới vĩnh viễn sánh cùng thiên địa?
Hoa đào nước chảy, lãnh hương quấn quanh.
Tựa vào trên vai Bộ Phong Trần, ta cùng hắn sóng vai ngồi dưới một gốc hoa đào, trước mắt, là dòng suối nước lạnh chảy róc rách, hắn nắm tay ta.
“Khi nào?” Nhắm mắt lại, nhẹ nhàng ngửi mùi hương lạnh lẽo như có như không, ta nhẹ giọng hỏi một câu.
“Ngày mai.” Bộ Phong Trần đáp.
“Nhanh như vậy…” Ta bỗng nhiên mở hai mắt.
“Cần thời gian ba ngày, ba ngày này, ngươi muốn ở nơi nào của Thánh môn?” Bộ Phong Trần nhẹ nhàng ôm bả vai ta, hỏi.
“Muốn quay về Nhất Trọng Môn một chuyến, nhìn xem tiểu Hoa cùng tiểu Thảo.” Ta nói.
“Bốn ngày sau, ngươi ở chỗ này chờ ta, được?” Bộ Phong Trần ôn nhu nói.
Ta gật đầu: “Ừ, bốn ngày sau, ngươi tốt nhất nên bước vào nơi này trước ta, ta không thích chờ người.”
“Đã biết.” Ảm đạm cười, Bộ Phong Trần nhận lời.
“Đường nhỏ từ Nhất Trọng Môn đến Cửu Trọng Môn đã nhớ kỹ?” Bộ Phong Trần tiếp tục nói “Mấy ngày nay ta không ở, nếu có chuyện gì có thể trở về Cửu Trọng Môn, nếu có chuyện không thể bước vào, nhớ rõ đưa ra lệnh bài Thánh môn mà ta đưa cho ngươi.”
“Phong Trần, bốn ngày sau… Ngươi cùng hắn nếu thành hai người, ta phải làm sao bây giờ?” Có thể hay không vừa thấy mặt liền đánh nhau, ta còn có chút lo lắng chuyện này.
Nhẹ nhàng lắc đầu, Bộ Phong Trần nghiêng đầu nhìn ta, mỉm cười nói: “Ta cùng với hắn đấu nhiều năm như vậy, chẳng lẽ còn không thể nhẫn nại thêm một chốc? Huống hồ, khi vừa mới tách ra, một đoạn thời gian chúng ta cần phải ở lại Cửu Trọng Môn tĩnh dưỡng.”
“Tách ra thành hai người cũng không nghĩa là nhìn thấy nhau là thù địch, ta cùng hắn cũng phải lo lắng đến tồn tại của Thánh môn, nếu ta cùng hắn tranh chấp làm tổn hại đến Thánh môn, đây đều là chuyện mà ta cùng hắn không muốn nhìn thấy.”
Như vậy a…
Vậy tốt quá…
Bất quá, đó không phải là có nghĩa là từ nay về sau ngụy thánh cùng giả nhân giả nghĩa đều tiếp tục ở lại Cửu Trọng Môn? Cửu Trọng Môn lớn như vậy, hai nam nhân này có lẽ cố ý tránh đối phương đi.
“Bốn ngày sau, ta sẽ ở đây.”