nổi tiếng vùng ngoại ô Vũ Xương, đây cũng là tòa biệt thự do mại bản
Quảng Đông Triệu Tông Đào xây dựng. Mặt nước mênh mông dậy sóng,
bên bờ sen thơm ngào ngạt, hải âu và diệc bay vút lên cao. Dõi mắt qua
tầng cây lá, đã thấy tường trắng ngói đen he hé trên mảnh đất giữa hồ, hiên
nhà xòe ra, tạo nên một đường cong tinh tế hài hòa, những tấm thủy tinh
gắn giữa song cửa tỏa sắc lung linh.
Lên bờ, mấy tôi tớ đi trước dẫn đường, nhóm người men theo con đường
đá quanh co. Họ bước qua cổng chào hình vòm bằng đá, tiến vào giữa sân
nhà. Trong có trồng ngọc lan, kim tê cùng bạch quả. Dành dành và hoa
hồng đua nhau tỏa hương, tòa nhà chính của dinh thự mang phong cách kết
hợp Á – Âu, ngói đen gạch xanh, chia làm hai tầng trên dưới, ban công và
cửa sổ đều rất rộng rãi thoáng mát. Cạnh tòa nhà là hành lang dài quanh co,
nối với đình nghỉ chân kiến trúc tinh tế, cuối hành lang là hai tòa nhà nhỏ
cất hai tầng.
Người làm đi trước, thỉnh thoảng lại nhắc mọi người cẩn thận đạp phải rêu
trơn. Đức Anh khẽ cất lời: “Thật ra gia đình họ Triệu đã có nhà trong thành
phố Vũ Xương rồi. Đây là chốn thế ngoại đào nguyên mà ngài Triệu phấn
đấu cả đời gây dựng để có nơi điền viên lui về ở ẩn. Trước khi cho xây dinh
thự, nhà họ Triệu có mời thầy phong thủy đến xem, thấy nơi này bắc cao
nam thấp, sau lưng có gò đất, hai bên bằng phẳng, dáng hình con cua, là
mảnh đất có địa thế phong thủy cực đắc địa.”
Trình Viễn hỏi: “Dáng con cua là thế nào?”
“Phải ra giữa hồ xem mới thấy rõ, đứng trên đảo không nhìn được đâu.
Chỗ chúng ta đang đứng là khoảng đất nhỏ hơi nhô lên, hai bên còn có hai
phần đất vươn dài ra ngoài như chân cua. Gạch cua tượng trưng cho vàng,
hai càng cua vùi dưới nước tụ tài lộc, lại như thế hai rồng giỡn châu. Ngài
Triệu rất coi trọng ý nghĩa may mắn của mảnh đất này.”
Cảnh Ninh vẫn cứ im lặng. Đức Anh bèn nhắc cô: “Ninh Ninh, cậu đi cẩn
thận nhé, đường trơn dễ ngã lắm.”
Trình Viễn và Kỳ Kỳ cười: “Thiên vị thế, sao cậu không nhắc những người
khác?”
Đức Anh ngại ngùng gãi đầu, thấy Tử Chiêu đang ném mấy quả tùng la
hán không biết nhặt ở đâu đi, cứ nhìn Đức Anh như cười như không.
Chủ tòa biệt thự Triệu Tông Đào cũng từng là thương nhân số một số hai
tại Hán Khẩu. Năm đó ông đã làm mại bản cho bảy quốc gia, xuất chúng
không ai sánh bằng, nhưng sau khi các tô giới lần lượt bị thu hồi, rất nhiều
hiệu buôn Tây đã phải đóng cửa, công việc mại bản của nhà họ Triệu cũng
sa sút hơn. Triệu Tông Đào dần già đi, không còn lòng dạ chấn hưng sự
nghiệp, ông gần như đã lui về ở ẩn, chỉ trông coi núi vàng núi bạc mình đã
tích cóp hơn nửa đời người, tận hưởng cuộc sống nhàn nhã thanh thản cùng
các bà vợ bé.
Vườn hoa nhà họ Triệu là nơi Triệu Tông Đào dùng để chiêu đãi các nhân
vật nổi tiếng của giới chính trị và kinh doanh. Hai tòa nhà nhỏ bên cạnh khu
lầu chính được dùng làm phòng cho khách nghỉ lại. Gia đình họ Triệu có
qua lại thân thiết với cha Từ Đức Anh, mấy hôm nay Triệu Tông Đào và bà
vợ lẽ ông thương nhất lại đang ở Hán Khẩu, Đức Anh bèn ngỏ ý mượn tòa
biệt thự qua chơi tránh nóng, họ Triệu cũng vui vẻ đồng ý.
Chú Bành – quản gia của khuôn viên – đưa mọi người đi tham quan tòa
nhà chính, Tử Chiêu đi phía cuối, lơ đãng quan sát nội thất phòng khách.
Đức Anh tìm cơ hội bước lại bên cậu, Tử Chiêu uể oải vươn tay: “Cậu Từ,
hồi trước thái độ của tôi với cậu thế nào thì hiện giờ về cơ bản cũng không
thay đổi gì. Chúng ta không có chuyện để nói với nhau đâu.”
Đức Anh nói: “Anh Tử Chiêu giữ mặt mũi cho tôi là tôi đã mừng lắm rồi.
Nếu là hồi còn nhỏ, chẳng những tôi không mời được anh đi chơi một
chuyến, mà đánh bạo ngỏ lời sẽ còn bị anh chế giễu đôi phen.”
Tử Chiêu quay đầu nhìn cậu ta, mỉm cười nói: “Hồi trước đúng là tôi hơi
có phần quá đáng, mong cậu bỏ quá cho.”
Đức Anh mừng rỡ: “Cảm ơn anh, Tử Chiêu.”
“Cảm ơn chuyện…” Còn chưa dứt lời Tử Chiêu đã lại nở nụ cười nhạt,
“Đừng cảm ơn tôi. Tốt nhất về sau cậu đừng hận tôi.”
Đức Anh biến sắc.
Đám con gái đang nghỉ trưa, Tử Chiêu và Đức Anh ngồi uống trà, chơi bài
trong phòng nghỉ dưới tầng. Tòa nhà phụ của dinh thự khá ít phòng, nhưng
may là vừa đủ cho mấy người bọn họ. Hoa quả, trái cây và bài đã được
chuẩn bị sẵn từ trước. Chú Bành cho hai người hầu tới, Tử Chiêu nói: “Bọn
cháu tự lo được mà, mọi người cứ nghỉ đi ạ.”
Đức Anh biết cậu ngại có người xung quanh, muốn được tự do, bèn bảo
người làm không phải phục vụ nữa, một đầy tớ cười: “Tối nay các cô các
cậu muốn ăn ở đây hay ra nhà ăn kế bên dùng bữa?”
Đức Anh suy nghĩ rồi bảo: “Nếu không phiền thì chúng tôi sẽ dùng bữa ở
đây, không các cô gái ra ngoài lại bị muỗi cắn.”
Người làm nọ đáp vâng rồi rời đi.
Tử Chiêu lật tấm bài tú trên tay, đưa mắt nhìn cậu ta.
“Sao vậy anh Tử Chiêu?”
“Không có gì, chỉ là tôi thấy cậu rất chu đáo thôi.”
Đức Anh ngại ngùng cười, Tử Chiêu thấy nụ cười của cậu ta rất giống một
con chuột đồng, đôi mắt nhỏ sợ sệt thoáng ẩn chứa vẻ cảnh giác.
Lát sau, Trình Viễn ngáp ngắn ngáp dài bước ra ngoài, đặt hai chai rượu
trắng nhỏ lên chiếc dương cầm cũ ở góc phòng. Đức Anh trố mắt: “Mấy cái
chai này là sao?”
Trình Viễn cười hi hi: “Để đó lát nữa chúng ta còn pha rượu. Rượu này là
do anh tớ phát minh đấy, tên là ‘Gà gáy vang’.”
Đức Anh bật cười: “Cái tên buồn cười quá!”
Trình Viễn hùng hồn: “Thường thì sau khi uống ‘Gà gáy vang’ sẽ có hai
tình huống thế này xảy ra: Hoặc là say khướt, kêu la om sòm; hoặc là gục
ngay xuống đất. Các cậu đừng xem thường nó.”
Tử Chiêu cười: “Cô Lưu ơi, năm ngoái anh trai cô uống say ở Berlin, lột
sạch cả quần áo, tôi còn nhặt hộ anh ấy cái áo may ô đấy.”
Trình Viễn cười ha hả: “Ừ, tửu lượng của cậu tốt, khiến anh tôi uống say
mèm, hôm nay tôi phải báo thù cho anh ấy.”
“Được, hóa ra là cậu đã lập mưu sẵn rồi. Tôi nói cho cậu biết, dù cậu có bỏ
thuốc mê vào rượu thì thiếu gia đây cũng chẳng sợ đâu.” Tử Chiêu vươn
vai, nói, “Hai người cứ chơi đi, tôi ra ngoài đi dạo một lát.”
Mặt trời đã dịu bớt, quanh dinh thự trồng nhiều những gốc cây cao lớn,
cành lá tươi tốt sum suê, hoa đậu chổi mọc kín những tán lá xanh, xem
chừng mùi hương cũng nồng hơn dành dành và hoa hồng. Tiếng nước hồ vỗ
bờ khi mạnh khi nhẹ, như đang ca một khúc nhạc êm dịu. Chỉ chừng một
tiếng nữa thôi, mặt nước sẽ được phủ một màn sương màu xanh khói đẹp
tuyệt.
Tử Chiêu men theo bờ dốc, đi từ nơi cao xuống ven hồ, hai bên đường là
hàng cỏ dại um tùm, có bụi còn cao hơn một mét, nghênh ngang rướn mình
về phía nước hồ, như đang đung đưa đáp lời những bông sen màu hồng
nhạt. Cậu vòng qua một gốc long não cao lớn, lùm cỏ trước mặt có vài chú
chim nước nhỏ đang rộn rã cất tiếng kêu, xòe cánh bay lên vòm trời xanh
thẳm, rồi lại lao mình xuống, lướt qua gợn sóng hồ.
Cậu khựng bước. Đằng trước có một bóng lưng yểu điệu mảnh dẻ, vạt váy
khẽ tung bay theo gió, hệt như một đóa hoa.
Cô tới hồ từ bao giờ vậy?
“Đẹp quá.”
Tử Chiêu lặng lẽ lại gần, nghe được tiếng cảm thán khoan khoái của Cảnh
Ninh, cậu lại càng bước nhẹ hơn, chậm rãi tiến ra sau lưng cô. Cậu phát
hiện tay phải cô đang cầm một chiếc bánh ngàn lớp bọc đường, bánh đã bị
cô ăn mất một chút, khuyết mất một phần hình trăng lưỡi liềm.
Làn gió ẩm ướt mà ấm áp phất qua cần cổ cô, phần tua rua của chiếc khăn
quàng cổ quét qua làm cô hơi ngứa. Được một lúc, nó lại bay lên miệng cô,
cô bèn thổi nó đi, đột nhiên lại thấy một cánh tay vươn ra gạt tua khăn.
Cảnh Ninh giật mình quay đầu lại.
Nét cười tinh quái lấp lánh trong mắt Tử Chiêu: “Sợ đen da thì đừng ra
ngoài, tớ còn tưởng cậu đang ngủ trong phòng cơ.”
Mặt cô dần đỏ bừng.
Cậu ý thức được hình như từ khi xuống xe tới giờ cô cứ im lặng suốt. Cậu
chợt xao động: Chẳng lẽ cô nhóc này đang xấu hổ sao?
Gió rít ào ào, bên bờ có hàng cây long não rất cao, tán lá xanh biếc bị gió
thổi nghiêng sang một bên, ánh sáng bàng bạc bừng lên, phát ra tiếng xào
xạc. Tử Chiêu tiến lại, cúi đầu nhìn Cảnh Ninh, như muốn quan sát thật kỹ
gương mặt cô: Mái tóc dày mềm mại, cặp mắt trong veo như thủy tinh,
khóe môi hơi cong xuống, trông vừa ngây thơ lại vừa đáng yêu.
Cô ngơ ngác, quên cả né tránh.
Gương mặt cậu càng lúc càng ghé sát gần, càng lúc càng gần, bốn bề như
lặng đi, chẳng nghe được cả tiếng nước hay giọng ca của chim chóc, thậm
chí còn không thấy tiếng gió. Cô ngửi được mùi hương con trai trên người
cậu, nóng bỏng như gió Hè.
“Quỷ đáng ghét…” Cảnh Ninh khẽ thốt, rồi lại chợt giật bắn mình, vì
giọng cô nũng nịu tới mức như đang tán tỉnh cậu. Cô vô cùng hoảng loạn,
chiếc bánh nghìn lớp như sắp tan chảy, dính nhớp trên tay cô.
Tử Chiêu chợt bật cười ha hả, như vừa đạt được thắng lợi trong một trò
chơi cậu đã sắp đặt cẩn thận. Cậu vươn tay phủi đường dính trên lông mày
cô: “Mèo tham ăn, đường dính cả lên lông mày kìa! Không sợ ruồi bay tới
hả.”
“Cậu mới là ruồi! Đồ đáng ghét! Quỷ đáng ghét! Tôi ghét cậu chết đi
được!” Cảnh Ninh thở hổn hển, vứt thẳng bánh vào người cậu rồi quay
mình chạy về biệt thự.