Năm nay anh ta đã 34 tuổi rồi. Đáng lý anh ta phải thành gia lập nghiệp từ lâu, nhưng hai năm trước cánh cửa sự nghiệp của Vân Thăng mới bắt đầu mở ra. Chủ nhân của cửa hàng này chính là anh ta. Vân Thăng gần như đã trút hết khoản tiền tích cóp để mua lấy một cửa hàng tại khu vực sầm uất, chuyên kinh doanh xì gà cao cấp.
Anh ta là trẻ mồ côi. Mẹ Vân Thăng có mang anh ta, rồi chết vì khó sinh. Cha Vân Thăng cũng qua đời khi con trai còn rất nhỏ. Ấn tượng duy nhất của anh ta về cha mình là thứ mùi bã rượu phát ớn. Hễ cứ uống rượu say, cha sẽ lại mang anh ta ra trút giận. Khi ấy dù mới năm, sáu tuổi nhưng anh ta vẫn nhớ rất rõ. Cha Vân Thăng là một kẻ thất bại, lão ngu xuẩn, hèn yếu vô cùng, rượu chè đã hủy hoại lão, rồi sau đó tiễn lão đi đời nhà ma. Nhà họ Vân vốn là một gia tộc lớn, nhưng dường như tình cảm của người trong gia tộc chẳng mấy sâu sắc nên không ai chịu giúp đỡ anh ta. Sau khi bán nốt cái ghế gỗ lim dài, căn nhà rách nát nơi anh ta ở gần như chẳng còn món đồ nào nữa, đến giường cũng bị gán mất.
Nghèo hèn khiến con người ta trở nên trơ tráo, vô liêm sỉ. Vân Thăng nghĩ ra một cách, anh ta mặc quần áo rách tả tơi, ngày ngày tới trước cổng nhà trưởng họ ăn xin cơm. Tối đến cũng chẳng chịu về, cứ ngủ trước hiên nhà người ta. Vân Thăng không nhớ mình đã tự giày vò bản thân như vậy trong bao lâu, nhưng nói chung, cuối cùng trưởng họ cũng phải xấu hổ, ông gọi anh ta vào nhà, để anh ta tắm rửa, ăn mì, tối đến lại cho anh ta ngủ trong căn phòng sạch sẽ của khách khứa. Ngày hôm sau, trưởng họ đích thân dắt anh ta tới nhà Vân Tú Thành.
“Thằng bé này rất thông minh lanh trí, hay cậu giữ nó lại, giao cho nó ít việc vặt đi.” Trưởng họ nói, “Theo luật thôn mình, nhà thằng nhóc vẫn còn ít đất đai, nếu cậu giữ nó, tôi sẽ sang mảnh đất này cho cậu.”
Vì nửa mẫu đất mà Vân Tú Thành đã nhận anh ta về nhà với thân phận một người làm.
Cứ đến ngày phát lương, đám người ở sẽ lại hẹn nhau đi ăn một bữa cơm ngon lành hoặc may bộ quần áo mới tinh. Vân Thăng không muốn ra ngoài ăn, dù cơm canh trong nhà chẳng hề ngon miệng nhưng dẫu sao vẫn đủ ních đầy bụng. Anh ta phải tích cóp thật nhiều tiền. Nào thịt nào cá, nào sơn hào hải vị, đều chẳng có chút sức hấp dẫn với anh ta. Nhưng anh ta vẫn may quần áo. Người khác quan tâm xem vải vóc có đẹp không, còn điều anh ta để ý nhất là cắt một bộ đồ cần bao nhiêu vải, phải chi bao nhiêu tiền.
Vân Thăng sống trong cái nghèo từ ngày còn nhỏ. Đoán chừng, khốn khó đã khiến thái độ đối nhân xử thế của anh ta hơi có phần khác biệt so với mọi người.
Anh ta không hề ngu xuẩn, làm gì cũng rất chăm chỉ nỗ lực. Học chữ, tính sổ, quản lý việc nhà, nhìn mặt đoán ý, bẻo lẻo mồm mép, xu nịnh bợ đỡ. Lúc nào anh ta cũng làm tốt hơn những người hầu khác. Anh ta cũng có mắt nhìn người. Vân Thăng đã tỉnh táo nhận thấy sự suy sụp của Phan Thịnh Đường cùng tương lai xán lạn của cậu cả nhà họ Phan, và chọn cho mình một chủ nhân xuất sắc để được đáp đền xứng đáng. Tiền vốn mở cửa hàng trong thời kỳ đầu là của cậu chủ cho anh ta, đó là một khoản tiền không hề nhỏ. Xì gà và thuốc lá trong tiệm cũng do cậu chủ lấy danh nghĩa của mình, nhập từ hãng thuốc lá Vĩnh Thái với giá thấp cho anh ta. Hãng thuốc Vĩnh Thái của cậu cả nhà họ Phan chỉ gồm năm cổ đông chính, Vân Thăng là một trong số đó. Cậu cả đã hứa với anh ta, đợt phân chia lại cổ quyền tiếp theo, cậu cả sẽ ưu tiên chọn anh ta. Chàng trai trẻ tuổi nhưng vừa có đầu óc, vừa có kinh nghiệm phong phú chính là người lãnh đạo thật sự của hãng thuốc lá Vĩnh Thái, trực tiếp quản lý mọi giao dịch bán ra của hãng thuốc.
Vân Thăng tự nhận mình là kẻ khôn khéo, không thua bất cứ ai. Vào khoảng thời gian bài xích hàng hóa Anh, hãng thuốc lá Vĩnh Thái vốn là thương hiệu Anh quốc lớn nên nguồn tiêu thụ bị chặn đứng. Dù bán ra một thùng một trăm hộp, mua một thùng tặng một hộp, sử dụng phương pháp hạ giá biến tướng, họ cũng chẳng thay đổi nổi cục diện. Vân Thăng đã kiến nghị cậu cả đổi thương hiệu Anh quốc thành bao bì thuốc lá Mỹ, nhờ đó mới giải quyết được vấn đề nguồn tiêu thụ bị chặn đứng. Vì muốn thu hút khách lẻ, anh ta đã nghe ngóng tin nhà đò qua lại ngoài sông thường xuyên mua rất nhiều thuốc lá. Vân Thăng đích thân mang thuốc lá Anh quốc, tìm đến từng nhà đò ven sông bán thử, cuối cùng, lượng tiêu thụ của anh ta đã vọt lên hạng nhất trong số những nhà phân phối thuốc lá Vĩnh Thái.
Vân Thăng cũng nghĩ mình là kẻ trung thành, hết lòng hết sức phục vụ chủ nhân. Nhưng không biết từ bao giờ, dường như cậu Phan chẳng còn tin tưởng anh ta như trước nữa. Cậu cả không thương lượng với anh ta nhiều chuyện, cũng không cho anh ta xem nhiều sổ sách, chuyển sang trọng dụng hai tên thư sinh nho nhã. Vân Thăng cảm thấy vô cùng bất công. Cậu cả hứa sẽ cho anh ta hãng thuốc Vĩnh Thái, nhưng lại nắm chặt trong tay không buông, hơn nữa còn dần giảm bớt số lượng kho hàng anh ta phụ trách. Vân Thăng có phần phẫn nộ.
Giờ anh ta như đang đánh bài. Chẳng kẻ nào hạ tiền cược rồi mà không muốn thắng. Mỗi giọt mồ hôi nước mắt Vân Thăng đổ ra cho cậu cả nhà họ Phan đều cần có sự công nhận và phần thưởng. Sự phẫn nộ anh ta kìm nén lâu ngày đã hóa thành một vật cứng như sắt thép, thỉnh thoảng lại chích vào lòng anh ta. Phản nghịch là gì. Mỗi một mầm mống phản nghịch đều là một lần bất mãn. Sự bất mãn của Vân Thăng càng lúc càng bùng lên dữ dội.
Giả dụ Vân Thăng tới gặp Ngân Xuyên để bàn bạc về vấn đề này, chân thành bày tỏ rõ ràng, có lẽ tương lai của anh ta đã chẳng như bây giờ.
Vân Thăng cho rằng mình bị lừa, anh ta muốn dùng cách của bản thân để đạt lấy thứ anh ta đáng phải có được, dùng cái cách anh ta cho là dễ dàng nhất.
Anh ta không tìm gặp Ngân Xuyên, mà chắm vào hai kẻ gần gũi nhất với Ngân Xuyên: Vu Tố Hoài, Lý Nam Gia.
Năm xưa, hai thằng nhãi khố rách áo ôm này còn chẳng có tiền trả học phí, chúng đến xin tiền nhà họ Phan như hai thằng ăn mày, chính nhờ Vân Thăng đây giới thiệu chúng cho cậu cả. Giờ chúng phất lên như diều gặp gió, trở thành hai cánh tay đắc lực cho cậu cả nhà họ Phan. Dù rằng ngoài mặt chúng vẫn ra vẻ, vờ vịt lễ phép gọi anh Vân Thăng, anh Vân Thăng. Nhưng thực chất chúng đã bắt đầu lên mặt với anh ta rồi. Nhưng moi được chuyện từ miệng chúng còn khó hơn là nhổ đinh sắt găm trên tường.
Trong hai người này, Vu Tố Hoài khéo léo sáng dạ được cậu Phan coi trọng hơn, còn Lý Nam Gia thanh cao lạnh nhạt lại thường giữ khoảng cách với cậu chủ, thậm chí còn thẳng thắn từ chối một vài yêu cầu của cậu Phan, khẳng khái lên tiếng phản đối. Vân Thăng nghĩ, trên thương trường chẳng ai có thể thật sự thanh cao, biểu hiện của Lý Nam Gia chỉ chứng minh rằng anh ta không chiếm được nhiều lợi ích từ cậu cả.
Vân Thăng quyết định thăm dò.
Lý Nam Gia khác với Vu Tố Hoài, anh ta không trú lại khu trọ mà cậu Phan thuê cho hai người, mà ở trong căn nhà gần cầu Lục Độ cùng người mẹ góa của mình, đó là một căn hộ cũ kỹ rách nát. Vân Thăng cho người theo dõi anh ta. Cứ mỗi sáng sớm, Lý Nam Gia lại ra nhà vệ sinh công cộng đổ bô, xách thùng sắt xếp hàng sau đám đàn bà để chờ lấy nước. Vân Thăng quen thân với kế toán phát lương, dù không biết Vu Tố Hoài và Lý Nam Gia kiếm được bao nhiêu tiền, nhưng mỗi lần nhận lương, Lý Nam Gia sẽ lại đối chiếu kỹ càng từng khoản với kế toán viên, kỹ càng tới mức chỉ khác biệt một đơn vị thôi anh ta cũng chỉ ra được. Chính vì điều này, Vân Thăng cho rằng Lý Nam Gia là đồng loại của mình.
Anh ta mời Lý Nam Gia ăn cơm, dù Lý Nam Gia vẫn giữ vẻ ngoài lạnh nhạt, nhưng cũng chẳng có hành động nào tỏ ý phản đối, chỉ là vẫn thoáng đôi phần cảnh giác. Vân Thăng tiếp tục cố gắng làm thân với Nam Gia, giới thiệu một bác sĩ Đông y cho Nam Gia, rồi lại thuê một cô hầu gái ngày ngày tới cầu Lục Độ lo liệu việc nhà, chăm sóc cho người mẹ già của anh ta. Ban đầu, Lý Nam Gia kiên quyết không chấp nhận, nhưng Vân Thăng vừa nhắc tới bà cụ Lý, giọng điệu Lý Nam Gia lại yếu đi đôi phần.
Với sự hiểu biết của mình, Vân Thăng cho rằng thứ vũ khí hiệu quả nhất giúp phá tan thành trì bao bọc quanh một con người chính là tiền, là vàng, là khế ước nhà đất. Anh ta thong thả ban tặng cho Lý Nam Gia những món lợi. Ban đầu chỉ là những khoản nho nhỏ, ví dụ như tiền mừng thọ bà cụ Lý hay phiếu mua hàng. Dù Lý Nam Gia vẫn rất kín miệng, nhưng cũng đã dần lơi lỏng phần nào. Vân Thăng thấy thời cơ đã đến, bèn biếu anh ta một phần lễ lớn: Ba thỏi vàng nguyên chất.
Lý Nam Gia kinh ngạc điếng mình, lúc cất thỏi vàng vào cặp táp, những cảm xúc rối rắm mừng mừng tủi tủi và vẻ uất ức hiện rõ trên gương mặt tuấn tú nho nhã của Lý Nam Gia. Cuối cùng Vân Thăng cũng nghe được thứ mình muốn nghe nhất từ miệng anh ta.
Lý Nam Gia nói: Anh Vân, con người cậu Phan điểm gì cũng tốt cũng hay, chỉ là cân đo đong đếm quá chi li với người xung quanh, thưởng phạt không phân minh.
Vân Thăng cũng giãi bày nỗi lòng với anh ta: “Cậu Nam Gia, cậu là một học trò có văn hóa, tiến vào thương trường không phải chuyện gì dễ dàng. Tôi rất mến mộ sự cúc cung tận tụy, dốc hết lòng hết dạ của cậu với cậu cả. Thưởng phạt không phân minh đúng là điều khiến con người ta đau lòng nhất. Người làm tốt lại thua xa kẻ kém cỏi, nói thế sao mà nghe được. Tôi thấy cậu là kiểu người không biết xu nịnh, chỉ thua người ta ở cái võ miệng. Cậu Tố Hoài lại giỏi ngón trò này lắm.”
Gương mặt Nam Gia dần tối sầm lại, Vân Thăng vội bảo: “Tôi biết cậu và Tố Hoài là anh em, nhưng tôi thực lòng thấy bất công cho cậu.”
Nam Gia thở dài: “Anh Vân, tôi cũng không biết phấn đấu thế nào nữa, tôi bất lực quá.”
Vân Thăng thống thiết: “Biết nói thế này sẽ khiến cậu Nam Gia giận, nhưng tôi vẫn có lời thật lòng phải bộc bạch. Cậu không phải trợ thủ cốt cán của cậu cả đâu. Cậu xem, cậu đã làm những gì cho cậu ấy rồi? Cậu đừng trách tôi nói khó nghe, nhưng một cậu nhóc đường hoàng nghiêm túc như cậu luôn bị phái đi làm những việc thiếu đứng đắn, bước theo con đường sai trái. Làm chút việc thôi thì không sao, trước đây tôi cũng từng làm thay cậu cả rồi, có thể dùng cách này để tăng thêm tình cảm đôi bên. Nhưng cứ tiếp tục như vậy, cậu không chỉ tự chuốc lấy họa vào thân, mà sẽ còn càng lúc càng bị đẩy xa khỏi con đường kinh doanh chân chính. Cậu tưởng tôi không biết hai người đã làm gì ở biệt thự nhà họ Đồ sao?”
Nghe đến đây, Vân Thăng biến sắc, anh ta đứng bật dậy.
“Cậu đừng lo, đừng lo,” Vân Thăng cười khà khà, khoát tay, “hôm ấy tôi tình cờ ghé qua biệt thự, ít nhất tôi biết vào khoảng hai, ba giờ trưa cậu cả cũng có mặt ở đó. Vậy e ta đành phải ngẫm lại sự thật sau vụ tai tiếng bữa trước. Tôi biết cậu cả muốn kéo Từ Đức Anh xuống nước, khiến phó thị trưởng Từ đứng về phe hiệu buôn Tây. Tuy bảo tất cả là vì tương lai của hiệu buôn, nhưng cậu cả chưa được ông chủ cho phép mà đã lén bày mưu ủ kế. Cậu thử nói xem, nếu ông chủ biết được, ông sẽ nhìn cậu cả bằng ánh mắt gì? Một khi vị trí của cậu cả lung lay, cậu và Vu Tố Hoài sẽ lưu lạc tới bước đường nào?”
Nam Gia cụp mắt, tựa đang đăm chiêu ngẫm nghĩ, dường như đứng một lúc lâu đã rút cạn sức lực của Nam Gia, anh ta lại ngồi xuống ghế.
“Anh Vân, tôi nên làm gì đây?”
“Việc cậu giúp cậu Phan là lẽ đương nhiên. Dù là tôi, tôi cũng sẽ dốc hết sức hỗ trợ cậu ấy. Tôi và cậu là người ngồi cùng trên một con thuyền.” Vân Thăng cảm thán, anh ta ngậm một điếu thuốc lá, thong thả châm thuốc, “Nhưng mà, Nam Gia à, tôi cũng mong cậu có thể giúp đỡ tôi trước.”
Nam Gia ngẩng đầu như ngờ vực.
Vân Thăng mỉm cười, lòng hiểu rõ nhưng lời cất lên lại đầy ẩn ý: “Tôi muốn đoạt lấy hãng thuốc lá Vĩnh Thái, nếu cậu có thể nghĩ cách giúp tôi, chỉ cần nghĩ thôi chứ không phải làm gì cả, tôi cũng sẽ coi như cậu đã giúp mình.”
Vài ngày sau, Lý Nam Gia dâng cho anh ta một kế hoạch.
Lý Nam Gia cau mày: “Tôi đã thử điều tra, thật ra lợi nhuận của cửa hàng cậu cả phân cho anh Vân có thua kém mấy phần so với các cổ đông khác.”
Vân Thăng bất bình: “Vì tôi bị cắt mất vài cửa hàng rồi! Nếu vẫn giữ được chuỗi cửa hàng trước kia, chắc chắn con số tôi nhận được không ít ỏi thế này.”
“Dù sao đi chăng nữa phần lợi nhuận và đầu tư của anh cũng phải mạnh hơn các cổ đông khác, tôi có hai cách, anh có thể thử xem sao. Một cách khá đơn giản, một cách lại khá phức tạp.”
“Cậu nói tôi nghe cả hai cách đi.”
“Cách thứ nhất là khai khống báo cáo cuối năm, tăng lợi nhuận tổng kết năm lên thêm một chút. Cách thứ hai, lợi nhuận còn được thể hiện trên con số của sổ sách ngân hàng, con số này cũng cần được kéo lên theo. Không phải cổ đông nào cũng có khả năng giành lấy vị trí tổng giám đốc, chỉ cần anh thể hiện được mình đủ năng lực và quyết tâm đem lại mức doanh thu cao cho hãng thuốc Vĩnh Thái, tôi tin cậu cả sẽ nghiêng cán cân về phía anh.”
Vân Thăng nghĩ ngợi hồi lâu rồi thở dài: “Cách thứ nhất thì dễ rồi, cách thứ hai… không như việc làm giả báo cáo cuối năm, ta không thể khiến tài khoản ngân hàng xuất thêm tiền cho tôi… trừ khi…”
Nam Gia tiếp lời ngay: “Trừ khi anh tự bù vào đó. Đương nhiên… tiền của mình anh thôi không đủ được, tôi có thể bắt nối cho anh với quản lý Ngân hàng Đại Sinh – Diệp Doanh Châu, chỉ cần anh chứng minh mình có khả năng hoàn trả, chắc chắn ngân hàng Đại Sinh sẽ cho anh vay tiền. Nếu có thể trả lại trong thời gian ngắn, thậm chí anh sẽ được giảm lãi suất.”
Vân Thăng cúi đầu không lên tiếng, lòng anh ta đang vô cùng lưỡng lự.
Nam Gia nói: “Thật ra mọi người đều hiểu thành tích mỗi năm của các cửa hàng hầu như đều là con số khống, chỉ là ai khống nhiều, ai khống ít mà thôi. Anh Vân là người thật thà, chắc anh không muốn sử dụng cách này, tôi cũng chỉ gợi ý cho anh như vậy, về phần làm hay không là phụ thuộc ở anh.”
“Để tôi chuẩn bị trước, cậu hãy hẹn ngày đi, tôi sẽ đi gặp quản lý Diệp.” Vân Thăng nghiến răng.
Ngày hẹn gặp là hôm nay, địa điểm tại cửa hàng xì gà của Vân Thăng.
Xử lý xong công việc tại biệt thự nhà họ Phan, Vân Thăng không kịp ăn cơm tối mà tới cửa hàng thật sớm, anh ta cho hai nhân viên đóng cửa nghỉ việc trước giờ, rồi vừa sắp xếp lại giấy tờ nhà đất, biên lai gửi tiền, vừa chờ đợi Lý Nam Gia cùng Diệp Doanh Châu.
Anh ta đợi tới gần tám giờ tối, bụng réo vang, lúc này Lý Nam Gia mới tới, nhưng Diệp Doanh Châu còn chưa xuất hiện.
Lý Nam Gia nói: “Trước khi đi quản lý Diệp có chuyện gấp cần xử lý, nếu anh Vân không ngại thì chúng ta tới chỗ ông Diệp bàn bạc nhé.”
Vân Thăng nuốt cục tức vào bụng, xách cặp táp lên xe với Nam Gia. Lý Nam Gia vừa lái xe vừa đưa cho anh ta một túi giấy, cười bảo: “Bên trong có bánh bao mới ra lò đấy, anh Vân lót dạ đi, lát nữa ta lại dùng bữa chính.”
Lửa giận của Vân Thăng ngớt đi đôi chút, anh ta nhận lấy túi giấy. Vì đã rất đói nên Vân Thăng ăn liền hai cái, Lý Nam Gia cười: “Anh Vân ăn từ từ thôi, cẩn thận say xe lại nôn ra.”
Vân Thăng hừ lạnh: “Tôi chưa bao giờ say xe.”
“À đúng rồi, anh đã mang giấy tờ chứng minh tài chính và đơn xin vay chưa?”
“Tôi mang đủ cả rồi.”
“Hôm trước tôi quên không nói với anh, ngân hàng Đại Sinh không nhận một số giấy tờ nhà đất của Tô giới Pháp đâu.”
Vân Thăng lập tức biến sắc, anh ta giận dữ: “Cậu đang đùa tôi hả? Sao không nói sớm?”
Lý Nam Gia xin lỗi: “Hôm nay quản lý Diệp mới nói với tôi. Anh đừng lo, quy định này căn cứ vào thời gian sở hữu. Giấy tờ của một số năm được phép nhận, một số năm thì không. Để tôi xem giấy của anh nào?”
Vân Thăng mở cặp táp, đưa cho Lý Nam Gia xem. Lý Nam Gia liếc nhìn, thở phào nhẹ nhõm: “Dùng được đấy.”
Trên đường có mấy đứa nhóc đang nô đùa, đá bóng, xe hơi băng qua, dừng lại trước một con ngõ.
Vân Thăng lấy làm lạ: “Ở đây sao?”
Anh ta vừa dứt lời, đã có mấy kẻ lao tới như tên bắn. Một người trong số đó mở cửa xe, chỉ trong tích tắc, Vân Thăng đã bị đè nghiến xuống, kẻ này bóp lấy cổ họng Vân Thăng, lôi anh ta ra ngoài, nhưng Vân Thăng bám chặt lấy cửa xe không chịu buông, đầu rụt lại giữa hai vai. Kẻ lôi anh ta bèn đóng mạnh cửa xe, nửa cánh tay Vân Thăng bị kẹt trong xe, anh ta đau đớn thét lên như lợn bị mổ thịt.
Đám trẻ con đang đá bóng nghe thấy tiếng thét, bèn kéo nhau chạy đi như ong vỡ tổ. Kẻ đứng bên cửa xe cứ giáng từng cú đấm lên đầu, lên lưng hay lên hông Vân Thăng. Ban đầu Vân Thăng vẫn kêu gào mấy tiếng, nhưng cuối cùng, khi mặt mũi đầu tóc đã ròng ròng máu, anh ta còn cạn cả sức thở dốc.
Vân Thăng được thả ra, anh ta ngã ngửa xuống đất, chỉ thấy váng đầu hoa mắt, trời đất như quay cuồng. Anh ta chống cùi chỏ nâng nửa thân lên, nôn thốc nôn tháo, nôn ra cả mấy miếng bánh bao vương vị mật đắng chưa tiêu hóa xong.
“Chắc chắn anh Vân từng ăn thịt chó rồi nhỉ?” Lý Nam Gia bước tới, quỳ xuống trước mặt Vân Thăng, nhìn anh ta chằm chằm bằng ánh mắt lạnh nhạt, “Có một người nuôi một con chó, cốt là để ăn thịt. Trước khi giết con chó này, anh ta cho nó ăn đều đặn mỗi ngày, cứ thế suốt một năm, thậm chí có thể là hai năm. Con chó đó cảm thấy nó sống trên đời là để hằng ngày chờ chủ cho ăn, đây là quy luật sinh hoạt của nó, tâm tư nó chẳng bao giờ có biến đổi nào lớn. Nhưng đột nhiên một ngày, nó lại chẳng thấy đồ ăn đâu, mà chỉ có dao mổ.”
“Cứ mỗi ngày được cho ăn, con chó lại càng thấy an toàn, nhưng thực chất tử kỳ của nó đã gần thêm một ngày. Khoảnh khắc nó cảm thấy an toàn nhất đời thực chất chính là giây phút cái chết ập đến. Với con chó đó mà nói, cái chết này là chuyện không lường trước được, nhưng người giết nó lại hoàn toàn không thấy như vậy. Vì anh ta biết sớm muộn gì mình cũng sẽ giết con chó ấy.”
“Bánh bao thịt chó ngon không?” Lý Nam Gia rút khăn tay, lau miệng cho Vân Thăng, “Anh Vân, giữ lấy tiền vốn mới là mối kinh doanh an toàn nhất, càng đi quá giới hạn càng dễ rơi xuống vực thẳm. Đừng nên đánh giá quá cao khả năng của mình.”
“Vậy ư?” Vân Thăng thở dốc, khàn giọng thốt.
“Đúng vậy.” Lý Nam Gia nở nụ cười lạnh lẽo, “Không nên đánh giá cao bản thân, cũng đừng nên xem thường kẻ khác. Cõi đời này có nhiều chuyện ta không thể kiểm soát lắm. Anh Vân à, để tôi lấy cho anh một ví dụ. Người ta lấy dao cắt cho anh một miếng thịt, nếu anh thèm thuồng quá, liếm cả vị thịt trên lưỡi dao, anh phải coi chừng đứt lưỡi.”
Lý Nam Gia đặt cặp táp của Vân Thăng xuống đầu anh ta, rồi lại rút ba thỏi vàng ra, ụp cặp lên đầu Vân Thăng, dịu dàng cất lời: “Anh Vân có đau không? Mình cứ làm theo kế hoạch cũ nhé, giờ ta sẽ tiếp tục đến gặp quản lý Diệp, đưa giấy tờ nhà đất cho người ta xem. Mọi người vẫn bảo có tiền mua tiên cũng được mà, chúng ta phải mau làm cho xong những chuyện cần làm, giải quyết gọn rồi mọi chuyện cũng ổn thỏa. Nếu không chịu được thật thì lát anh cứ chợp mắt khoảng một tiếng, rồi chúng ta sẽ từ từ tâm sự cả đêm.”
Anh ta học điệu bộ trước kia của Vân Thăng, dềnh dàng rút hộp thuốc lá, lấy một điếu ra rồi châm lửa, nụ cười mỉm in trên gương mặt, anh ta cất lời đầy ẩn ý: “Bữa trước anh mời một cô người ở đến chăm mẹ tôi, mai tôi sẽ bảo cô ấy tới nhà anh, chăm lo chu toàn cho sinh hoạt của anh.”
Vân Thăng cắn môi tới bật máu, hôn mê bất tỉnh.
Bình minh đánh thức cả thành phố khỏi giấc ngủ say.
Chuyến tàu chở hàng sớm nhất đã khởi hành, vẽ nên những mảng bọt nước sáng ngời trên mặt sông, hai ngọn núi Quy Sơn Xà Sơn như được hun bốc lên từng luồng nhiệt trong khói mây và ban mai. Ánh mặt trời rải đầy giữa khe trống tựa hẻm núi của dãy nhà cao tầng, những tiếng động như âm thanh dạ dày réo vang len lỏi trong từng ngóc ngách, hệt như cơn đói bụng từ sâu trong thân thể bị vần vò, bắt đầu cất tiếng kêu âm vang.
Thành phố này như một thứ nội tạng không ngơi hoạt động đến tận vĩnh hằng, vội vã tiêu hóa tất thảy dục vọng và lòng tham, cắt nuốt tất thảy dã tâm và tham vọng của con người. Hầu hết mọi người, dù có là kẻ từng mò mẫm dấn thân vào góc sâu nhất, kín đáo nhất nơi thành phố này, cũng chẳng tìm nổi chốn khai sinh của tiếng vang, vì bọn họ chính là một trong những tiếng rên rỉ bé nhỏ nhất phát ra từ thứ cơ quan nội tạng ấy.
“Tình hình sao rồi?”
“Về cơ bản đã tra rõ tình hình vốn, nợ xấu và báo cáo khống đã xuất hiện dày đặc từ hai năm trước, phán đoán của cậu rất chính xác. Giờ anh ta không thể không mang giấy tờ nhà đất ra thế chấp là do trước đây từng cho vay bằng tiền công, không những chẳng thu được hời mà còn thâm hụt mạnh. Để qua mặt kiểm toán, anh ta bắt buộc phải bù tiền riêng vào. Cũng do mớ sổ sách khống đó nên anh ta mới mạo hiểm tranh cướp cổ quyền, không thể không dùng đến hạ sách.”
“Anh ta đâu?”
“Đang ở trong viện, người của ngài Đồng ra tay rất chừng mực, nhưng vết thương của anh ta cũng khá nặng, chắc đang sợ chết khiếp rồi. Tôi nghĩ anh ta đã biết cậu để lại đường lùi thênh thang cho mình. Để bảo vệ cho tài sản và cũng là cho chính bản thân, chắc anh ta sẽ không dám ăn nói linh tinh trong một khoảng thời gian dài.”
Nắng ban mai đậu trên bờ vai Ngân Xuyên, anh gật đầu: “Tìm người chăm sóc anh ta cho tử tế, bảo anh ta rằng tôi vẫn mong anh ta tiếp tục là quản gia của nhà họ Phan. Nếu anh ta muốn, tình nghĩa giữa tôi và anh ta có thể trở lại như ngày đầu.”
Lúc cất những lời này, một màu xám tro phủ kín cõi lòng anh, anh nhớ tới Phan Thịnh Đường và Hà Sĩ Văn đã qua đời. Nhưng anh không ngờ quỹ đạo đời mình lại chạm gần ông ta tới vậy.
“Cậu Trịnh.”
“Sao vậy Nam Gia?” Ngân Xuyên sực tỉnh.
“Vân Thăng không phải người tốt, nhưng hôm qua anh ta có nói với tôi một câu, lời anh ta nói khiến lòng tôi nhói đau, anh ta bảo giờ tôi đang đi theo con đường sai trái.”
Ngân Xuyên ngước mắt, đôi con ngươi đen như mực bình tĩnh như trước đây vẫn vậy, nhưng Nam Gia đã chẳng còn tìm thấy nét trong veo nguyên sơ mình từng bắt gặp nơi cặp mắt anh.
Nam Gia nói: “Tôi lần mò ngầm nghĩ hàm ý trong câu nói này, rồi cứ trăn trở mãi một điều: Giả sử mỗi bước đi sau khi xuất phát của một người đều vô cùng chính xác, nhưng anh ta đã đi sai ngay từ bước đầu tiên, vậy có lẽ một ngày, tất cả những bước đặt chân chuẩn xác sau đó đều sẽ bị sự sai lầm của bước đầu hủy hoại.”
Ngân Xuyên lạnh nhạt cất lời: “Vậy anh thấy anh đã đi sai từ bước đầu ư?”
Nam Gia nhìn anh chăm chú, lắc đầu: “Tôi nghĩ ít nhất mình không đi sai bước đầu, nhưng giờ tôi lại không dám chắc thứ mà mình đã luôn hằng tin kể từ khi cất bước đầu tiên ấy liệu có đúng thật không.”
Cuối cùng cũng có một thay đổi bé nhỏ tinh vi vút qua gương mặt Ngân Xuyên, khóe môi anh run run, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
Nam Gia chào anh rồi quay người bỏ đi.