Cậu cũng không bao giờ quên ánh mắt bình tĩnh tới lạ lùng của Từ Đức Anh,. Thật ra cũng dễ hiểu, một kẻ mới bước qua quỷ môn quan, đến chết cũng không sợ thì sao phải e dè cậu? Từ Đức Anh ngồi dậy, gương mặt chẳng hề mang chút hổ thẹn, cậu ta bình tĩnh như một kẻ thắng lợi tuyệt đối, dù Tử Chiêu có lao đến bóp cổ cậu ta, khiến cậu ta chẳng thể hít thở nổi, thì ánh mắt Từ Đức Anh vẫn chẳng mảy may thay đổi.
“Thằng khốn! Tại sao mày không chết luôn đi!” Tử Chiêu điên cuồng trong giận dữ.
Người làm nhà họ Từ lao tới kéo cậu ra, gương mặt tím đỏ của Từ Đức Anh quay về với vẻ phờ phạc do thiếu máu. Cậu ta vịn giá truyền nước, hổn hển cất lời: “Nếu thời gian có thể quay trở lại, chỉ cần mọi chuyện không xảy ra, bảo tôi chết tôi cũng đồng ý. Nhưng giờ tôi còn có thể làm gì được nữa? Tôi sẽ không tiếp tục tự sát, tôi chỉ có thể đối mặt với hiện thực.”
Tử Chiêu run rẩy: “Mày bẫy cô ấy, mày hại cô ấy. Mày không hề hiểu Cảnh Ninh, cô ấy sẽ chỉ hận mày thôi. Đối mặt với hiện thực ư, hiện thực gì? Mày có biết mình đã hủy hoại cô ấy rồi không? Thằng khốn kiếp!”
“Mạnh Tử Chiêu, tôi không quan tâm cô ấy có hận hay không, nếu có được Cảnh Ninh, tôi sẽ bảo vệ cô ấy thật cẩn thận. Nhưng còn anh thì sao? Trừ việc tìm tôi làm loạn ra, anh còn có thể làm gì? Anh bỏ lại mớ chuyện phiền não của nhà họ Mạnh để tìm tôi gây gổ thì có ích gì?”
Đôi mắt của người đàn ông đang nằm liệt trên giường bệnh tràn ngập vẻ cay nghiệt khinh thường, gương mặt trào phúng chua cay, nào có chút bóng dáng của cậu chàng đáng thương hiền như khúc gỗ, mặc cho mọi người ức hiếp khi xưa? Cậu ta ra lệnh cho đám người đang giữ Tử Chiêu rời khỏi phòng, để cả cô hộ lý đang đứng run lẩy bẩy ra ngoài. Đến khi căn phòng chỉ còn hai người, cậu ta mới chật vật khom lưng, mò mẫm tủ đầu giường để tìm chiếc cặp da, rồi lại rút một xấp giấy từ cặp, quăng về phía Tử Chiêu.
Những trang giấy bay lả tả trước mặt Tử Chiêu. Cậu cúi đầu nhìn, chỉ thấy như có trăm nghìn mũi dao đang khoét thịt xẻo tim.
Đức Anh nói: “Gia đình tôi đã nghĩ mọi cách có thể để ngăn không cho tin tức truyền ra ngoài, vậy nên chuyện này mới được chôn vùi lặng lẽ, không bị kẻ khác mang ra múa bút đàm tiếu. Danh dự của tôi chẳng đáng một xu, nhưng cô ấy lại quá kiêu ngạo, quá hiếu thắng, sao chịu nổi câu chữ đặt điều dơ bẩn của đám phóng viên. Đúng vậy, mọi chuyện đều do tôi mà ra, tôi có tội, nhưng Mạnh Tử Chiêu, tôi sẽ dốc hết sức bù đắp cho cô ấy, tránh khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn. Vì tôi yêu Cảnh Ninh, tôi yêu cô ấy hơn các người! Mạnh Tử Chiêu, anh không xứng tranh giành với tôi, anh không xứng, không xứng!” Vì hơi thở quá gấp rút nên sắc môi cậu ta cũng chuyển tái nhợt. Đức Anh thở hổn hển không thôi, giọng càng lúc càng lớn, “Tôi biết rồi các người đều sẽ bỏ rơi cô ấy. Gia tộc, tiền tài, sự nghiệp. Các người sẽ vì chúng mà bỏ rơi cô ấy, nhưng tôi thì không! Các người không xứng có được cô ấy! Không ai xứng có được cô ấy!”
Vết thương dưới ngực cậu ta bắt đầu rỉ máu. Khi Đức Anh ho sặc sụa, chất lỏng đỏ tươi văng tung tóe, lấm tấm vấy lên lớp chăn trắng muốt.
Tử Chiêu siết chặt nắm đấm, cơ thể cậu run rẩy. Đức Anh lại tiếp tục cười lạnh:
“Mạnh Tử Chiêu, khi xưa anh oai phong là thế, thích bắt nạt ai cũng được, muốn làm gì cũng chẳng thành vấn đề. Nhưng tôi nói cho anh biết, anh là một thằng công tử bột chỉ biết chè chén đàn đúm, anh chẳng có tác dụng quái gì cả! Anh có thể làm gì cho Cảnh Ninh? Anh có biết phóng viên chụp những bức ảnh này là người Nhật Bản từng bị anh đánh không? Anh không biết anh ta đắc ý tới nhường nào, chỉ mong có thể để cả thế giới biết vụ tai tiếng của hôn thê anh và tôi! Vậy anh cũng định tới tìm anh ta hả? Rồi cũng xông ra đánh đập chửi bới người ta như hôm nay ư? Đồ công tử bột rác rưởi vô dụng!”
“Im đi!” Gương mặt Tử Chiêu tái nhợt, lần đầu tiên trong đời, cậu chết chìm trong cảm giác thất bại trước một người mà cậu đã khinh thường từ nhỏ.
Đức Anh nói: “Anh bảo tôi bẫy Cảnh Ninh, nhưng tôi phải nói cho anh biết, vận mệnh đã đẩy tất cả chúng ta vào một cái bẫy. Anh không thể kiểm soát, Cảnh Ninh không, tôi cũng không. Đây là số mệnh! Giờ đây, điều duy nhất tôi có thể làm là không để cô ấy phải chịu bất cứ thương tổn nào nữa, tôi cố nhẫn nhịn không đi tìm cô ấy, không xin cô ấy khoan thứ. Nhà họ Phan đưa ra những điều kiện quá quắt ngặt nghèo cho gia đình tôi, tôi vẫn liền mạng thỏa mãn họ. Tử Chiêu, anh không thể tiếp tục làm bất cứ điều gì cho Cảnh Ninh rồi, nhà họ Phan chỉ một lòng muốn giúp hiệu buôn Tây lật đổ nhà họ Mạnh các anh, đây là chuyện rõ như ban ngày, sao anh và Cảnh Ninh có thể trở thành người một nhà?”
“Rốt cuộc mày muốn nói gì?”
“Người nhà họ Phan gợi ý phóng viên Nhật Bản nọ gửi ảnh tới, Mạnh gia và Từ gia nhận được ảnh gần như cùng lúc, tác dụng đối với đôi bên tuy khác biệt nhưng nhà họ Phan vẫn là phe chiếm được lợi. Suy cho cùng, hiệu buôn Tây đang tính mưu với đám người Trung Quốc chúng ta, chuyện riêng của gia đình lại trở thành món đạo cụ trong tranh đấu chốn thương trường. Nhà họ Phan nắm được thóp hai gia đình chúng ta, cũng đoán chắc chúng ta sẽ có hành động ra sao. Anh sẽ phát điên, phá hủy tất cả, khiến nhà họ Mạnh tai nọ chồng nạn kia, còn tôi? Nhà họ Từ bị người ta nắm đằng chuôi, để giữ danh dự, đương nhiên chúng tôi sẽ mặc cho nhà họ Phan sai bảo như chó vì Cảnh Ninh. Chữ lợi đặt lên hàng đầu, có những người không tiếc hy sinh danh dự của người thân hòng chiếm lấy lợi ích, trước đây tôi không tin, nhưng giờ sự thật đã rành rành trước mắt. Mạnh Tử Chiêu, nếu nhắc đến hối hận, thì điều duy nhất làm tôi hối hận là đã mờ mắt vì tình cảm, lợi dụng sự thương xót của Cảnh Ninh, khiến cả hai chúng tôi trở thành quân cờ mặc người ta thao túng.”
Nói rồi, nước mắt cậu ta giàn giụa, đau đớn khóc thất thanh.
Tử Chiêu run giọng: “Tao không tin.”
“Anh tin hay không thì tùy. Tôi cũng có thể nói cho anh hay, Cảnh Ninh chưa từng có ý nghĩ phản bội anh, đây thật sự là chuyện ngoài ý muốn.” Đức Anh sầu não lắc đầu, “Tôi cũng không ngờ chỉ uống vài ly rượu mà mình đã tạo nên tội nghiệt tày trời.”
Tử Chiêu nhắm mắt, cậu thấy trái tim mình trống rỗng.
Trước khi trở về nhà, Tử Chiêu ngỡ rằng mình là một kẻ thất bại. Về nhà rồi, cậu phát hiện mình đã thành tội đồ.
Khi cậu bỏ đi, cha cậu đã bất tỉnh. Là do cậu đẩy ông ngã.
Tin tức Mạnh Đạo Quần ngã bệnh nặng được người nhà họ Mạnh bưng bít, không dám để lộ chút tiếng gió ra ngoài, Tử Chiêu lao vào cáng đáng công chuyện của Đại Quân thay cha. Mấy hôm sau, cuối cùng bệnh tình Đạo Quần cũng có chuyển biến tốt đẹp. Thấy gương mặt vàng vọt tiều tụy của cha, Tử Chiêu vô cùng hối hận, quỳ xuống bên giường bệnh.
Cặp mắt đục ngầu của Đạo Quần loang loáng nước, ông thều thào: “Cha không trách con…”
Tử Chiêu trào nước mắt. Bà Mạnh nhìn cậu, gương mặt u ám, nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định: “Cha không trách con, mẹ cũng không trách con. Nhưng Chiêu Chiêu, giờ con sai rồi, con không nên khóc, khóc không giải quyết được vấn đề gì. Khóc không giúp cha con khỏe lại được. Bác Trần, bác lấy bút ra đây.”
“Đừng mà…” Tử Chiêu chợt vô cùng hoảng hốt, cậu muốn van xin, nhưng biết giờ đây mình không có tư cách cầu khẩn, cậu chỉ nói, “Ninh Ninh vô tội mà!”
“Vô tội ư?” Bà Mạnh bình tĩnh thốt, “Con biết vô tội có nghĩa gì không? Con lớn từng này tuổi, đọc không biết bao nhiêu sách vở, vậy con giải thích từ ‘vô tội’ này cho mẹ đi. Con nghĩ mình khiến cha ra nông nỗi này, vậy con có còn được coi là vô tội không? Con khiến hãng thuyền mất đi trụ cột, con có vô tội không? Đúng, cha mẹ không trách con, nhưng sự thông cảm của cha mẹ và việc con có vô tội hay không hoàn toàn khác nhau. Chiêu Chiêu, giờ con hãy nói cho mẹ biết, Phan Cảnh Ninh vô tội ở đâu?”
Trong lúc bà Mạnh cất lời, bác Trần đã bày xong giấy, mài xong mực, chấm bút đưa cho bà Mạnh. Trầm tư trong chốc lát, bà Mạnh nhẹ nhàng nâng cổ tay. Thư từ hôn cần được viết một cách trịnh trọng, ở nhà họ Mạnh, chỉ mình bà mô phỏng được nét chữ giống Đạo Quần. Trước khi hạ bút, bà bình tĩnh nhìn cậu con trai đang quỳ dưới đất, đương nhiên bà biết giờ đây cậu đang đau khổ nhường nào, cũng biết mỗi nét bút bà sắp hạ xuống đều sẽ như lưỡi dao cứa nát tim con mình. Nhưng bà không còn sự lựa chọn nào khác.
Bà Mạnh thở dài, bà nhìn cậu con trai đang chết lặng của mình, nói: “Chiêu Chiêu, con phải nhớ kỹ đời con người ta sẽ phải nhọc lòng vì vô số chuyện. Nhưng là một người đàn ông, con buộc phải tìm ra những điều quan trọng nhất trong số chúng. Mẹ mong con sẽ học được cách buông bỏ.”
Tử Chiêu không hiểu buông bỏ là gì, cậu biết mình sẽ không từ bỏ, nhưng cậu không thể không cự tuyệt Cảnh Ninh, từ chối nghe cô sám hối, từ chối cho cô cơ hội. Khi cự tuyệt cô, cậu đã bị ép buộc từ bỏ cả con người khi xưa của mình, từ bỏ thằng ngốc ngông nghênh ngang ngược thuở trước.
Lúc ấy, khi cô nằm trong lồng ngực cậu, nhiệt độ da thịt cô sao mà chân thực. Sao cậu có thể nói cho cô nghe cơn vùng vẫy, sự bất đắc dĩ, rồi nỗi áy náy, tội lỗi nhỏ bé như cát bụi của cậu?
Trong ánh đèn mờ ảo, Tử Chiêu ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, buồn bã cất lời: “Anh của khi trước sẵn sàng từ bỏ tất cả vì em mà không hề hối tiếc. Nhưng giờ đây… Ninh Ninh, em như một món đồ xa xỉ mà anh không bao giờ dám mơ tới.”
Cảnh Ninh gạt lệ nơi khóe mắt, ngắt lời cậu: “Mạnh Tử Chiêu, nếu anh có thể tha thứ cho em, em sẽ yêu anh hơn cả khi trước. Nếu anh không yêu em, em sẽ vô cùng đau khổ, nhưng điều này không thể khiến em chết đi. Em trân trọng sự tin tưởng anh dành cho em, nhưng nếu anh thấy em ti tiện, hèn mọn, không thể tha thứ cho vết nhơ của em, thì dù có luyến tiếc hơn nữa em cũng sẽ ép mình phải từ bỏ.”
Cậu giận dữ: “Em biết anh không có ý này mà. Anh thấy em ti tiện hèn mọn bao giờ?”
“Em nghĩ như vậy đấy, em chỉ muốn nói với anh em sẽ không bám riết lấy anh tới chết không buông.”
Cậu ngồi dậy, cau mày.
“Mạnh Tử Chiêu, em biết ban nãy anh định nói gì.”
“Em không biết!” Cậu phẫn nộ.
Cảnh Ninh cũng ngồi dậy, giang tay ôm lấy cậu: “Anh muốn nói anh phải cáng đáng trách nhiệm, gồng gánh sự nghiệp. Cha mẹ, em trai, rồi biết bao nhiêu nhân viên của Đại Quân đều cần có anh. Nếu giờ anh vứt bỏ họ, anh sẽ coi thường chính anh, anh nghĩ em cũng sẽ không thật sự yêu một con người như vậy.”
Cô đã nhìn thấu lòng cậu từ lâu. Cô lý trí, quyết đoán, rõ ràng, rành mạch, khiến cậu thán phục, và cũng làm cậu phải đau đớn khôn cùng. Cậu thở dài não nề, ôm cô vào lòng.
“Em lạnh không?”
“Không lạnh.”
“Phan Cảnh Ninh, lúc chiều em bảo mình lạnh, anh rất hối hận vì đã không ôm em, không nắm lấy tay em.”
“Em biết anh hối hận.”
“Chuyện gì em cũng biết.” Cậu hôn lên trán cô.
“Đúng vậy.” Cô nhẹ nhàng thốt, “Chuyện gì em cũng biết.”
Trên sàn gỗ có một chậu lan hồ điệp, vì thiếu nước mà cánh hoa đỏ tía xoắn lại, tử đằng phủ kín bức tường gạch đỏ ngoài cửa sổ, chỉ chờ đến xuân là sẽ đơm đầy hoa. Căn nhà này vốn là nhà tân hôn Mạnh gia chuẩn bị sẵn cho họ, để Cảnh Ninh tiện học hành tại Vũ Xương. Tuy nhiên, hôn ước đã bị hủy bỏ, đương nhiên họ cũng chẳng sắm sửa thêm vật dụng mới. Nhưng những lúc làm việc ở bến tàu Vũ Xương, thi thoảng Tử Chiêu cũng sẽ ở lại đây.
Cảnh Ninh ngẩng đầu nhìn cậu chăm chú, vừa dịu dàng vừa nhún nhường: “Giờ em đã rất dễ thỏa mãn rồi.”
“Anh không thỏa mãn. Anh không muốn rời xa em.”
“Tử Chiêu, để có thể hiểu được trái tim anh, em đã đặt cược hết lòng tự trọng và dũng khí của mình như một con bạc. Đây là lần nông nổi cuối cùng trong đời em, em biết con người ta phải dừng tay đúng lúc. Từ nay anh hãy cứ làm cho tốt chuyện của mình, em cũng sẽ làm tốt chuyện của em, còn những thứ khác thì cứ thuận theo tự nhiên đi. Chỉ cần trên thế gian này, lòng anh có em, lòng em có anh, ta sẽ không bao giờ lìa xa.”
Hai tay cậu rời khỏi bờ lưng cô, vuốt ve gương mặt cô, rồi kéo cô lại gần: “Phan Cảnh Ninh, em mạnh mẽ và thực thế hơn những gì anh tưởng tượng.”
“Chỉ như vậy anh mới yêu em hơn, mới không nỡ từ bỏ em. Chỉ có như thế tương lai anh mới trở nên tươi sáng.” Nước mắt cô đong đầy long lanh, nhưng khóe môi vẫn giữ nụ cười, “Em chỉ đang tác thành cho chính mình thôi.”
Lời cô nói vừa dứt khoát vừa lạnh lẽo, cậu nâng gương mặt cô lên, nghiêm giọng: “Khi tới nhà em cầu hôn anh đã thề rằng, ‘Trời đất làm chứng, quyết không thay lòng’. Anh chấp nhận từ hôn là vì phải tạm thời nhượng bộ mẹ, bất đắc dĩ đưa ra quyết định. Nhưng Phan Cảnh Ninh, em hãy nhớ cho kỹ, tình cảm anh dành cho em đến chết cũng không thay đổi. Anh sẽ nỗ lực vì tương lai của chúng ta, nỗ lực vì em.”
“Vâng.” Gương mặt cô tỏa sáng.
Cậu hôn cô, nhớ lại thời nhỏ họ ngày ngày cãi cọ chành chọe, nhưng lại cũng vô ưu vô lo lạ kỳ, nỗi đau xót ùa tới nuốt chửng cậu. Ánh dương buổi nhá nhem xuyên qua khe rèm, uốn lượn tản mác. Cảnh Ninh vươn tay ra cửa sổ, nghịch ngợm siết lấy nắm tay, rồi khẽ bật cười. Trông cô vui như có thể bắt được một vốc hy vọng ngập lòng bàn tay.