• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cảnh Ninh đã ngồi trong vườn hoa rất lâu rồi, từ lúc mặt trời xuống núi đến khi đêm đen chăng mành.

Tiếng côn trùng rả rích, hương muỗi bên chân đã sớm hóa thành một vốc tro. Đài phun nước chẳng còn rắc những gợn lăn tăn, cô thấy tiếng nước quá ầm ĩ, bèn bảo thợ làm vườn tắt vòi bơm đi. Hoa hồng đã tàn quá nửa, chỉ có những bông phấn đủ màu tím, đỏ, trắng, vàng bên mép khu vườn nô nức bung nở, đây là những loài hoa thuộc về màn đêm. Trên cổ tay cô là chiếc vòng kết từ hoa phấn, phủ sắc hồng dưới ánh trắng bạc, như nỗi đau khổ và sầu bi giữa đôi chân mày cô.

“Anh nấu cháo hải sản cho em, bánh tiêu cũng là bánh mới ra lò.”

Ngân Xuyên khẽ khàng đặt khay thức ăn bên đài phun nước.

Cô ngẩng đầu, gương mặt xinh đẹp như hóa trong suốt dưới ánh đèn trùm, hiển hiện vẻ mong manh mệt mỏi mà một cô thiếu nữ không nên có. Nhưng đôi mắt cô vẫn cứ trong vắt như xưa. Tuy vậy, nó đã chẳng còn sáng rực.

Cô nói: “Mạnh Tử Chiêu sắp về rồi.”

Ngân Xuyên cau mày, gương mặt anh tối sầm, nhưng thấy vẻ buồn rầu của cô, anh lại mềm lòng. Thở dài, anh dịu dàng nói: “Ninh Ninh, em gầy rồi.”

Cô nằng nặc truy hỏi anh như một đứa trẻ: “Tử Chiêu sắp về rồi. Em phải làm thế nào đây?”

Em phải làm thế nào đây?

Hôm ấy, đây cũng là câu đầu tiên cô thốt sau khi tỉnh táo trở lại.

Anh ơi, em phải làm thế nào đây?

Ngân Xuyên lẳng lặng nhìn cô, nói với cô bằng vẻ tỉnh táo gần như tàn nhẫn: “Có những chuyện không thể thay đổi được. Chỉ có thể đối mặt với nó, chấp nhận nó.”

Bờ vai cô bắt đầu run rẩy, chẳng mấy chốc đôi mắt to đã đong đầy lệ, cô vẫn cứ cố chấp nhìn anh, nhưng rồi khóe miệng cô chầm chậm run lên, cần cổ mong manh bất lực gục xuống, làn da sau vai lộ ra, loáng thoáng thấy những vết lằn roi.

Ngân Xuyên quỳ xuống nhìn cô: “Ninh Ninh, em đừng buồn, em không sai.”

Cảnh Ninh cắn môi, ngực cô phập phồng, tiếng khóc bật ra.

“Anh ấy sẽ phát điên. Anh ấy hiếu thắng, sĩ diện lắm, vậy mà em lại làm nhục anh ấy như vậy.” Cô khóc không thành tiếng, giọng điệu lại ngoan cố vô cùng, “Giấu được ngày nào hay ngày ấy. Em sẽ đối xử tốt với anh ấy, chỉ cần anh ấy thương em thì chắc sẽ không trách cứ em quá nặng nề. Em sẽ tìm một thời điểm thích hợp để thừa nhận với anh ấy. Nhưng bây giờ tốt nhất là phải giấu Tử Chiêu.”

Ngân Xuyên miễn cưỡng an ủi cô: “Cha không muốn trở mặt với nhà họ Mạnh, ông còn đang có ý cứu vãn tình hình. Dù không quan tâm tới em thì cha cũng sẽ cố gắng hết sức giấu giếm chuyện này vì hiệu buôn Tây, em có thể tạm yên tâm.”

Cô chợt lộ vẻ mừng rỡ. Hồi nhỏ, khi anh mua hạt dẻ thơm ngọt cho cô hay lén đưa cô ra ngoài chơi, vẻ mặt cô cũng sẽ như vậy. Mắt híp lại, cười như một chiếc bánh ga tô mềm dẻo ngọt ngào. Ngân Xuyên thấy nỗi đau khổ như nuốt chửng tim mình, không dằn lòng được mà khẽ vươn tay, áp lên gò má tái nhợt của cô, nhưng chỉ khẽ chạm nhẹ rồi buông xuống ngay.

“Anh xin lỗi, hôm ấy anh không nên đánh em.”

Nhớ lại chuyện xảy ra mấy ngày trước mà như đã cách một đời.

Hôm ấy, biệt thự nhà họ Đồ tại đường Di Mã còn có một buổi dạ tiệc quy mô nhỏ, Ngân Xuyên là người chủ trì khoản đãi các nhân viên quản lý cao cấp của hiệu buôn Tây Nhật Thanh và hai ký giả tới chụp ảnh phỏng vấn. Tòa nhà kiểu châu Âu này sắp được cho thuê lại, sau buổi dạ tiệc, Ngân Xuyên dắt khách khứa đi tham quan căn nhà, ngắm nhìn nội thất trang trí.

Hành lang rất thông thoáng, ngoài cửa sổ có mùi hoa thơm nồng, hơi mưa ẩm ướt vấn vít quẩn quanh, đem theo cả không khí mát mẻ của tiết Thu. Mưa rơi tí tách, tiếng người lác đác, thỉnh thoảng lại thấy có câu tiếng Nhật hay tiếng Trung vang lên tỏ ý ca ngợi. Mưa ngoài cửa khi gấp gáp, lúc thong thả, đụn mây dày bị gió thổi tan, màn đêm được rọi sáng tới kỳ lạ bởi ánh đèn trên đường phố Hán Khẩu, những nhành Nam mộc lan đẫm nước, liên tục vỗ vào lan can đồng chạm hoa, cất tiếng vang đều đặn. Bọn họ băng qua phòng trà, phòng khách, phòng ăn tầng một, tiến vào phòng làm việc, phòng sinh hoạt và phòng ngủ tầng hai. Lý Nam Gia đi trước dẫn đường, mỗi lần gặp khúc ngoặt, anh ta sẽ lại tiến lên mở đèn.

Từng ngọn đèn được thắp sáng, chiếu rọi mỗi tấc giấy dán tường và từng khung tranh tuyệt đẹp trên hành lang. Nam Gia đẩy cửa căn phòng ngủ hướng Nam trên tầng hai, nhưng khi đèn vừa bừng sáng, tất cả những người đi phía trước đều lâm vào kinh ngạc.

Trên giường có một đôi nam nữ trẻ áo quần không chỉnh tề, như vừa sực tỉnh mà lim dim mở mắt.

Ánh đèn huỳnh quang chớp nháy, Ngân Xuyên sực tỉnh, tức tốc quay mình gạt màn trập xuống rồi bước lên phía trước, cản tầm nhìn đám người lại, tỏ ý muốn bọn họ lùi ra sau: “Xin lỗi các vị, đây là hai vị khách tôi có mời tới đây chơi, xem ra họ còn đang nghỉ ngơi. Cũng không còn sớm nữa, đành mời các vị về trước, sáng mai tôi sẽ lập tức xử lý thủ tục giao nhà. Nam Gia, anh gọi xe, tiễn các vị khách quý giúp tôi.”

Sau khi mọi người đã rời đi, Ngân Xuyên đứng đó, bình tĩnh hít một hơi, sắc máu trên gương mặt anh dần bị rút cạn, anh đẩy cửa ra.

Từ Đức Anh kinh hoàng, hổ thẹn, cậu ta đang quỳ trước mặt Cảnh Ninh, liên tục lẩm bẩm gì đó. Cảnh Ninh đầu bù tóc rối, gương mặt ngơ ngác. Nghe tiếng bước chân của Ngân Xuyên, cô ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt tràn ngập nỗi sợ hãi.

Ngân Xuyên tiến từng bước về phía họ, trong con ngươi anh là sắc đêm âm u, là mây mù chăng kín, gân xanh gồ rõ trên trán, anh siết chặt nắm đấm, đốt ngón tay phát ra những tiếng răng rắc, một Ngân Xuyên vốn luôn nhã nhặn lịch sự giờ lại mang một gương mặt dữ tợn tột cùng.

Đức Anh đứng dậy, nhìn anh với vẻ mặt rối bời, Cảnh Ninh run rẩy co người, lùi về phía sau, cô sợ sệt nói: “Anh ơi, em phải làm thế nào bây giờ? Em…”

Ngân Xuyên giáng cho Từ Đức Anh một cú đấm, Đức Anh bất ngờ không kịp trở tay, ngã nhào xuống đất, Cảnh Ninh còn chưa hoàn hồn đã thấy mặt mình nóng rát. Ngân Xuyên lôi cô dậy, giáng thêm một bạt tai. Gò má mềm mại chợt sưng tấy, Cảnh Ninh ngơ ngác nhìn anh.

Ngân Xuyên không nói gì, cơ thể anh run bần bật. Cảnh Ninh bụm mặt, từng giọt nước mắt lăn xuống.

Lần đầu tiên anh gọi thẳng tên cô, giọng điệu vừa đau khổ vừa tuyệt vọng: “Phan Cảnh Ninh! Anh đánh em cũng là đánh chính mình, em có hiểu không, em có hiểu không?!”

Cảnh Ninh nấc nghẹn, run lẩy bẩy.

Ngân Xuyên nghiến răng nhìn cô. Không, sao cô có thể hiểu cảm giác của anh lúc này, có lẽ cả đời cô cũng chẳng hiểu nổi! Anh muốn tự sát, nhưng chỉ mong có thể cầm dao găm đâm cho cô một nhát trước, một con dao nhuốm đầy độc dược và dục vọng. Thù hằn, hối hận, tuyệt vọng, như ngọn lửa hung tợn đốt bùng trong lục phủ ngũ tạng anh. Cách anh đối xử với cô chợt khiến niềm khoái cảm kỳ dị dâng lên trong anh. Vốn anh đã muốn hủy hoại cô, vốn anh đã muốn hủy hoại tất thảy, nếu có thể hủy hoại chính mình thì càng tốt, vì trong màn kịch này, chỉ mình anh là kẻ nhập tâm nhất.

Khi anh tiếp tục vươn tay, Từ Đức Anh đã vội cản anh lại, cậu ta nhìn anh bằng ánh mắt bình tĩnh tới quái đản: “Cảnh Ninh không hề sai. Mình em sẽ gánh vác tất cả mọi chuyện.”

“Mày gánh vác được sao? Từ Đức Anh, giờ tao có thể giết luôn mày, mày có tin không?”

“Không phiền anh phải ra tay.” Đức Anh buông Ngân Xuyên ra, cậu ta lùi về phía sau một bước, nhặt con dao rọc giấy bạc trên bàn lên, lưỡi dao sắc lẹm lóe ánh sáng lạnh lẽo, cậu ta đưa mắt nhìn Cảnh Ninh mỉm cười, “Ninh Ninh, dù có thế nào đi chăng nữa thì anh cũng đã hại em, Từ Đức Anh này có lỗi với em!”

“Phập” một tiếng, con dao rọc giấy cắm thẳng vào sườn, chiếc áo sơ mi trắng lập tức đã nhuộm màu đỏ tươi gai mắt.

Liệu có phải giờ phút này, con sông vận mệnh đã chuyển dòng? Vừa khéo, những hạt mưa đêm xối xả đã đổ vào làn sông, chảy về hướng nỗi thê lương không còn đường lùi.

Chỉ trong một tối, Phan Cảnh Ninh từ nhỏ đã được nâng niu yêu chiều, nàng thiên kim tiểu thư chưa từng biết đến sầu khổ đã lần đầu được nếm trải mùi vị rơi từ thiên đường xuống địa ngục.

Biệt thự nhà họ Đồ hầu như luôn để không, trong cũng chỉ có hai ba người làm. Hôm Từ Đức Anh và Cảnh Ninh gặp nhau, Ngân Xuyên đã dặn người giúp việc đừng làm phiền họ nên sau khi chuẩn bị xong cơm trưa, những người này tới phòng nghỉ của tòa nhà bên cạnh. Đến tối, khi Lý Nam Gia tới chuẩn bị dạ tiệc, Cảnh Ninh và Đức Anh đã chẳng còn trong bếp. Câu chuyện hoang đường nhục nhã này được coi là hậu quả do đương sự say rượu đánh mất lý trí, nhưng vì Đức Anh tự sát, đang trong cơn nguy kịch nên nhà họ Phan bị đẩy vào tình thế bị động khốn quẫn. Ở vào hoàn cảnh này, họ chưa thể đổ thừa hay trả thù Từ gia.

Cảnh Ninh bị nhốt trong nhà.

Cơn thịnh nộ của cha, sự oán trách của mẹ, cái bạt tai trong giận dữ của Ngân Xuyên và cả nỗi nhục nhã mà chính cô là người thể nghiệm rõ ràng nhất, khiến cô trở thành một bóng ma im lặng.

Một đứa trẻ được nuôi nấng trong gia đình hạnh phúc khi bị tổn thương sẽ chỉ khao khát sà vào cái ôm của người thân, để họ an ủi bao bọc lấy nó ngay lập tức. Đây là đặc điểm dễ nhận thấy nhất ở trẻ con, trượt chân ngã, khóc một tiếng, người thân sẽ chạy tới ngay, sẽ xoa vết thương cho nó, hôn lên trán nó, cất lời an ủi nó, dù những hành động của họ chẳng có tác dụng gì nhưng đứa trẻ vẫn cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Nhưng cô không phải là một đứa trẻ như vậy. Trước kia, cô cũng từng cho rằng mình sẽ vĩnh viễn sở hữu mọi quyền lợi của một đứa trẻ hạnh phúc trong cái nhà này, nhưng cô không còn là một đứa bé như vậy nữa.

Cô đã phạm phải tội lỗi chí mạng, không ai có thể giúp cô, giờ đây, ai cũng có thể chỉ trích cô.

Ngân Xuyên bận bịu xử lý mớ bòng bong này. Thi thoảng anh tới viện kiểm tra tình hình của Từ Đức Anh, nhưng hầu hết thời gian anh dành để chạy đôn đáo giữa nhà và hiệu buôn Tây. Từ Đức Anh đang được cấp cứu, vết thương sâu đến phổi, cậu ta có thể mất mạng bất cứ lúc nào. Thịnh Đường luôn trong tình trạng nổi trận lôi đình, vì có ký giả mang máy ảnh cứ quanh quẩn ngoài biệt thự. Lúc ông ta lên cơn giận, tất cả mọi người trong nhà đều im lặng nín thở, cố gắng tránh đi không dám chọc giận ông ta. Bà Vân thì trừ rền rĩ than thở ra chỉ biết nhỏ nước mắt trách Cảnh Ninh sao không biết chừng mực, sao không biết bảo vệ bản thân, những điều được dạy dỗ suốt bao năm sao lại bị cô bỏ bẵng đi một cách dễ dàng. Bà ép cô kể lại ngọn nguồn và đủ những chi tiết xảy ra trong đêm đó để tìm ra sơ hở, đối chất với người nhà họ Từ.

“Từ Đức Anh làm nhục con, nó không thoát được đâu.” Bà Vân căm hận.

Nghe thấy chữ “làm nhục”, cơ thể Cảnh Ninh chợt run lên, cô sầm mặt hất văng ly trà xuống đất.

Bà Vân không thể hiểu nổi tại sao đến giờ này mà cô còn làm mình làm mẩy, bà giận dữ nói: “Bảo sao A Sâm đánh con, cái tính tùy hứng của con vô phương cứu chữa rồi!”

“Vô phương cứu chữa thì sao?” Lời lẽ Cảnh Ninh sắc bén, “Con có hết thuốc chữa, có đê hèn thêm nữa thì con cũng là con mẹ đẻ ra! Mẹ không muốn yêu thương con, không muốn bảo vệ con, giờ mẹ chỉ quan tâm tới sĩ diện của mình thôi. Con đã thành ra như vậy rồi, mẹ còn mặt mũi nào ở cái nhà này nữa?”

“Điên rồi, con bé này điên thật rồi.” Bà Vân khóc nức nở rời khỏi phòng con mình.

Cảnh Huyên cũng vào gặp cô.

Cảnh Ninh mở cửa, lạnh lùng nói: “Anh cả đánh em rồi, giờ đến lượt anh hai tới dạy dỗ em sao?”

Cậu đưa cho cô một túi đá, dịu dàng nói: “Em chườm mặt đi.”

Cô muốn khóc, nhưng chỉ cắn môi, không rơi dù chỉ một giọt lệ.

Tóc Cảnh Huyên dài hơn những người đàn ông khác một chút, rủ xuống che đi cái tai không lành lặn. Có một thời gian cậu từng thử đeo chụp tai, đó là kiểu chụp tai màu đen, làm bằng cao su, được cố định chắc chắn bên phần tai còn sót lại. Đeo được vài ngày, cuối cùng cậu vẫn bỏ cuộc, món đồ ấy như một một tấm nhãn dán trên thứ sản phẩm thấp kém, mà cậu chính là món sản phẩm thấp kém ấy.

Cậu nhìn đứa em gái duy nhất của mình, cô là công chúa nhỏ của nhà họ Phan, từng là cô bé đáng yêu có tiếng cười hân hoan như chuông bạc. Giờ cô đã biến thành một con búp bê vải rách nát. Nhưng đây mới chỉ là khởi đầu, còn có vô số nỗi đau khổ khốn cùng đang chờ đợi cô.

Cậu không biết nên xoa dịu cô ra sao, cũng như năm ấy chẳng ai có thể xoa dịu cậu. Ai sẽ cảm thông cho nỗi khổ của họ, sau khi vấp ngã, chỉ tự nỗ lực mới có thể trưởng thành. Những ngày tháng vô ưu vô lo, tràn ngập hy vọng rồi cũng sẽ kết thúc, nhưng họ vẫn phải gắng gượng mà sống, không phải sao?

Cảnh Ninh khép cửa lại, nước mắt giàn giụa.

“Chúng ta đều thành đồ bỏ rồi.” Cảnh Huyên dùng ánh mắt để nói cho cô biết, “Nhưng điều đáng sợ hơn là cuộc đời vẫn còn rất dài.”

Tất thảy ký ức liên quan đến Tử Chiêu từng khiến cô vô cùng hạnh phúc, giờ lại làm cô quay cuồng trong đau khổ. Cô không biết mình nên giải thích với Tử Chiêu thế nào, cứ nghĩ tới chuyện này, đầu cô lại đau như búa bổ. Cô thử cởi chiếc nhẫn ngọc ra, nhưng ngón tay lại sưng vù, có cố cởi thế nào cũng không được, cô chỉ đành để nó dí cháy da thịt mình như một chiếc bàn là, nhắc nhở cô về chuyện đã xảy ra.

Tất cả mọi việc đều như một cơn ác mộng. Liệu có phải nó chỉ là cơn ác mộng không? Trong lúc cùng quẫn, cô nghĩ ra một cách, đó là liên tục chìm vào giấc ngủ, không ăn, không uống, chỉ ngủ, có lẽ mọi thứ chỉ là một giấc mơ, sau khi tỉnh lại, tất cả sẽ quay về như cũ. Chưa có gì xảy ra, cô vẫn là một cô gái trong sạch, là một con người vui vẻ hạnh phúc.

Nhưng mỗi lần thức giấc, cô đều kinh hoàng ý thức được mọi chuyện là thật

“Em thích được bọn họ thích.”

Cảnh Ninh cuộn mình trên giường, cơ thể cô run rẩy, toàn thân lạnh ngắt.

“Mày đáng chết, mày tự làm tự chịu.”

Cô nguyền rủa bản thân.

Nhưng cô vẫn không nghĩ mình sai.

Dù còn trẻ nhưng cô không ngây thơ, ngu ngốc tới mức chẳng biết trinh tiết quan trọng tới nhường nào. Tuy vậy, cô cảm thấy chuyện lần này không phải do cô chủ động phạm sai lầm, cô uống rượu say, nảy sinh quan hệ với Đức Anh trong cơn chếnh choáng. Khi ấy cô không đủ sức để ngăn mọi chuyện xảy ra, cô chưa từng thích Đức Anh. Mọi người không thể cho rằng cô cũng có lỗi vì Đức Anh đã tự sát.

Nắng ban mai len vào cửa sổ, chiếu sáng khung ảnh đặt trên đầu giường, đó là tấm ảnh chụp từ ba năm trước của cô và các anh trai. Cô mặc bộ đầm màu hồng cánh sen, chiếc khăn lụa quàng trên cổ bay theo gió, cô nghiêng người dựa vào chiếc Vauxhall DX mới cứng, anh hai ngồi trong xe đang ló đầu ra cười, anh cả mới về nước chưa lâu dựa vào đầu xe, trầm tĩnh mà dịu dàng. Khi ấy gia đình họ còn đang yên bình, chắc có thể được coi là hạnh phúc, ít ra cô chưa từng phải ưu sầu. Một thời gian ngắn sau khi chụp tấm ảnh này, chiếc Vauxhall đã đổi thành Rolls Royce, ngay sau đó, cha suýt bị ám sát, giờ gia đình đã đổi khác quá nhiều, tiếng cười nói cũng sớm tan đi như mây khói.

“Sau này phải làm sao đây?” Cảnh Ninh ngơ ngác nhìn bức ảnh.

Sau này có lẽ sẽ chẳng còn gì, nhưng cô vẫn phải cố níu lấy nó.

“Mình không sai.” Cô ngồi thẳng dậy, lẩm bẩm, “Mình bị cưỡng ép, mình không có sức phản khác. Mình không phải người sai. Mình phải sống thật tốt, sống thật tốt để chờ Tử Chiêu trở về. Hôm đó trừ việc uống rượu ra, mình không có lỗi gì. Mình không phải hổ thẹn với Tử Chiêu.” Nước mắt vẫn không nghe lời, ứa đầm đìa, cô ngang bướng liên tục vươn tay gạt lệ.

Nhưng trước đó, cô phải rướn mình thoát khỏi cảnh cùng quẫn ép người ta tới điên loạn này.

Vậy là cô tới phòng đàn.

Tiếng dương cầm đã lâu không xuất hiện trong nhà họ Phan giờ lại vang lên.

The Well-Tempered Clavier của Johann Sebastian Bach, mười hai âm thứ trưởng, mỗi điệu đều có khúc dạo đầu và tẩu pháp, đây là những bản nhạc mà từ nhỏ tới lớn cô thích luyện nhất. Những tổ hợp nốt được sắp xếp tinh vi, chúng là những vị thần giúp gột rửa đầu óc và tâm tư người tấu đàn, chúng sẽ vui sướng nhảy múa, phát sáng dưới ngón tay cô.

Cảnh Ninh khẽ nhắm mắt, đàn hết bản này tới bản khác, từ Đô thứ trở đi…

Có người mở cửa bước vào phòng. Giờ đây thính giác của cô vô cùng nhanh nhạy, cô lập tức nhận ra đây là bước chân của ai. Giây phút này đây thời gian như trôi ngược trở lại, những chuyện trong quá khứ lẳng lặng kéo tới, cô trở về ngày còn nhỏ, khi cô là cô bé được anh cả đôn đốc luyện đàn thật chăm chỉ.

Cô nghịch ngợm nháy mắt với Ngân Xuyên: “Em đàn hay không?”

Gương mặt anh vô cùng khó coi: “Đừng đàn nữa, cha nghe thấy sẽ giận đấy.”

Cô quay đầu đi, bĩu môi: “Cha cũng thích em đàn dương cầm, phòng đàn này là cha xây cho em.”

Những ngón tay linh hoạt không ngừng nhảy múa trên phím đàn, những nốt nhạc róc rách như suối chảy, cô đã đàn tới đoạn tẩu pháp Đô thứ…

“Ninh Ninh, để anh dẫn em ra ngoài chơi.” Anh khẩn khoản.

Cô nghe giọng nói tan nát cõi lòng của anh, cô biết anh đã nhìn thấy vết thương trong tim cô, anh đang đau khổ thay cô.

“Anh xin em đấy.” Anh dỗ dành cô như thời còn nhỏ, “Anh sai rồi.”

“Anh sai gì?” Cô nghiêng mặt, tựa trách tựa cười.

Đôi mắt anh như có ánh lệ đang đốt cháy, nhưng điều này chẳng khiến cô khuây khỏa, cô cắn môi, khẽ thốt: “Anh không sai vì đã đánh em, em đáng bị đánh.”

Cô cúi đầu, những ngón tay lại hạ xuống phím đàn, nhưng tiếng đàn lại chẳng vang lên, người cô vẹo sang một bên, cô bị ai đó kéo dậy.

Ngân Xuyên lập tức đứng chắn trước mặt Cảnh Ninh, nhưng rồi anh lại bị đẩy ra. Thịnh Đường túm lấy vai Cảnh Ninh, nhưng chắc thấy không thuận tay, ông ta bèn chuyển sang kéo cổ tay cô. Thịnh Đường còn đang mặc đồ ngủ, làn da đã khô héo vì những đêm mất ngủ triền miên. Tay phải ông ta siết chặt cây gậy chống màu nâu sậm, cây gậy này đã có tuổi, đó là món đồ được ông ta đặt làm tại châu Âu.

Đồng tử Ngân Xuyên co lại, Phan Thịnh Đường từng dùng nó để đánh mẹ anh.

Cảnh Ninh bị Thịnh Đường hất, cơ thể ngả rạp về phía trước, ngã xuống chiếc giá cắm nến bằng thép chạm hoa cạnh khung giữ nhạc phổ, mảnh thép cứa dọc bàn tay đến tận cổ tay cô, máu nhỏ tí tách, cô đau đớn quặn người, cùi chỏ đập mạnh xuống phím đàn.

Dù hai năm nay cô gần như không tấu nhạc trên chiếc Steinway & Sons nhiều tuổi này, nhưng cứ cách hai ngày cô lại đích thân lau chùi nó, đây là người đồng hành đã bầu bạn với cô hơn mười năm, nó đang phát lên những tiếng gầm rít hung tợn trong cơn giận dữ.

“Thứ vô liêm sỉ! Loại đê tiện!” Lửa giận hừng hực trong đôi mắt đỏ quạnh của Thịnh Đường, ông ta vung gậy, vụt mạnh xuống sống lưng mỏng manh của con gái.

Cơn đau bất chợt ập tới khiến cơ thể Cảnh Ninh run rẩy, chiếc váy mong manh bị xé toạc, mảng lưng trầy da sứt thịt, bắt đầu tứa máu. Cô không nén nổi tiếng nghẹn ngào đau đớn.

Ngân Xuyên kinh hãi, tiến thật nhanh lại, ngay tích tắc vừa cất bước, trong mắt anh đã phủ một lớp băng mỏng, những tia chói lọi nứt ra để lộ khói mù âm u xưa kia. Anh nhìn thấy sự khuất nhục của mẹ mình.

Có một tích tắc, niềm hả hê dâng lên trong anh, báo ứng, quả là báo ứng. Phan Thịnh Đường, đáng đời ông không thoát nổi vòng luân hồi nhục nhã này. Đây là báo ứng của ông. Song, trong giây phút chần chừ của anh, bàn tay Thịnh Đường đã tiếp tục giáng xuống, Cảnh Ninh lại nhận thêm một nhát gậy.

Căn phòng dương cầm tận dụng tối đa ánh sáng tự nhiên, nó chầm chậm hút lấy nắng mai dần ló rạng bên ngoài, tiếng chim hót líu lo ngoài vườn hoa, lớp rèm cửa trắng muốt khẽ bay theo gió, cảnh tượng ban mai mới đẹp làm sao. Nhưng tiếng la hét kinh hoàng của cây đàn dương cầm như những lưỡi dao nối nhau tàn nhẫn vạch ra những vết thương rỉ máu. Nhà họ Phan danh tiếng lẫy lừng Hán Khẩu được điểm tô tới độ hoàn hảo vô khuyết bằng những ngọc ngà châu báu, những núi vàng núi bạc, bằng tất thảy những gì hào nhoáng của giới thượng lưu, cuối cùng cũng bị vạch ra một khe nứt lạnh lẽo, để lộ tấc máu thịt thối rữa và sự câm lặng đã mốc meo.

Cảnh Ninh gắng gượng quay đầu, đôi mắt ẩn hiện tia sáng bệnh trạng, cô căm phẫn: “Con đã làm gì sai? Con chỉ không có khả năng kháng cự thôi, tại sao mọi người lại nghĩ con sai? Con sai ở đâu?!”

“Mày còn dám già mồm! Thân đàn bà con gái phải biết giữ gìn trinh tiết, huống chi mày còn là con cái nhà họ Phan đứng đắn tử tế.” Thịnh Đường nổi điên thét, “Thứ đê tiện như mày đáng bị cho vào rọ heo! Mày còn chưa về nhà chồng mà đã học theo đám đàn bà hèn hạ, đàng điếm lẳng lơ với trai. Phan Thịnh Đường tao gây tội nghiệt gì mà lại đẻ ra một con súc sinh vô liêm sỉ như mày!”

Những lời nguyền rủa tràn ngập nhục nhã này đau đớn hơn xa roi vọt, Cảnh Ninh nhìn cha mình không chớp mắt, cô chẳng né tránh nữa, như thể đang khinh thường việc phản bác.

Nhưng hành động của cô lại khiến cơn giận của Thịnh Đường bùng lên thêm dữ dội, vẻ lãnh đạm thờ ơ trong mắt con gái khiến ông ta nhớ tới câu chuyện xưa cũ mình không muốn hồi tưởng nhất: Người phụ nữ ấy cũng từng như cô bây giờ, khóe môi nở nụ cười lạnh, chế giễu sự thất bại và nhục nhã của ông ta.

Ông ta vươn tay lên thật cao, Ngân Xuyên lao tới, ôm thật chặt Cảnh Ninh vào lòng, cơn đau bỏng cháy giáng xuống gáy anh, Ngân Xuyên run lên, cuối cùng anh đã biết người trong lòng mình đang phải chịu đựng sự hủy hoại đau đớn và tàn nhẫn chừng nào. Anh siết chặt cô, nắm lấy cổ tay mảnh khảnh trắng muốt của cô, vết thương kéo dài từ bàn tay tới cổ tay của cô đang xối xả nhỏ máu, nhuộm những phím dương cầm trắng đen thành màu đỏ thẫm, cũng nhuộm bàn tay anh thành màu đỏ thẫm. Máu chảy không ngừng, Ngân Xuyên kinh hoàng nhìn Cảnh Ninh, hàm răng cô run rẩy, cặp mắt trống rỗng, gương mặt tái mét như giấy.

Nhưng cô không rơi dù chỉ một giọt lệ.

Thịnh Đường đánh con tới đỏ mắt. Cảnh Huyên và bà Vân lao vào ngăn ông ta lại, Cảnh Huyên thét: “Chúng con đều là cốt nhục của cha, sao cha lại đối xử với chúng con như vậy? Cha, tim cha làm bằng sắt thép sao, rốt cuộc cha có biết đau không?”

“Cút đi, tao coi như mình không có hai đứa con bỏ đi như chúng mày.”

Lệ dâng đầy mắt Cảnh Huyên: “Nhưng chúng con vẫn còn đang sống đây, đáng tiếc lắm phải không cha? Chúng con là con cha, đây là sự thật, chúng con thất bại, đây cũng là sự thật. Nhưng chúng con đã làm gì sai? Có lẽ chúng con không nên làm con của cha, việc chúng con có mặt trên đời này là một sai lầm.” Cậu run rẩy, quỳ xuống trước mặt Thịnh Đường, “Nếu đã vậy thì sao cha không nói sớm? Nếu đánh chết chúng con có thể thay đổi mọi chuyện thì cha cứ giết bọn con đi. Giết bọn con, kết thúc tất cả, cha sẽ không phải phiền muộn nữa.”

Ngân Xuyên cẩn thận kéo Cảnh Ninh ra góc, anh quay đầu nhìn Thịnh Đường chằm chằm, nói: “Cha, thay vì trách cứ đánh đập con ruột của mình thì cha nên nghĩ cách xử lý những chuyện bên ngoài thì hơn. Chưa chắc cây gậy trong tay cha đã giải quyết được những mối phiền phức đó đâu.”

Nét mặt Thịnh Đường liên tục méo mó thay đổi, hơi thở càng lúc càng nặng nề. Ông ta cúi đầu, nhìn vết máu loang lổ trên gậy như một mồi lửa thiêu đốt hai mắt ông ta. Cổ họng Thịnh Đường nghẹn lại, ông ta vỗ ngực ho khù khụ, cuối cùng cũng vẫn buông tay.

“Nghiệp chướng!” Ông ta nghiến răng chửi rủa, ném cây gậy xuống đất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK