ướt, những gốc đa và ngô đồng cao lớn ngoài kia đã chuẩn bị nảy những
mầm non mới, tầng sương mù vàng nhạt phủ nơi đầu cành, bên đường cái là
bãi cỏ hình chữ nhật được chăm sóc gọn gàng sạch sẽ, thay tầng cỏ mới,
mọi thứ cũng trở nên căng tràn sức sống, tuy vậy, bầu không khí khu chung
cư lại như buổi hoàng hôn xâm xẩm. Sàn gỗ đã lâu không được lau dọn giờ
bám bụi mờ, ánh lửa trong lò sưởi chiếu lên mặt đất cũng tối mờ đi. Đồ đạc,
vải bọc xô pha, rèm cửa trở nên buồn bã trĩu nặng.
Tố Hoài rút đồng hồ bỏ túi: lúc này là 8 giờ 40 phút. Anh ta sốt ruột cau
mày, nhắm mắt lại trong tích tắc rồi mở ra, thở dài, sốt sắng gõ nhịp ngón
tay trên đùi.
“Cậu sao vậy?” Nam Gia thắc mắc.
“8 giờ 40 rồi!” Tố Hoài nói, “Tôi lại nhớ tới chuyện gia đình của Miss
Havisham! Tôi thấy đây không phải là trùng hợp. Chuyện này có ổn
không?”
Nam Gia liếc nhìn anh ta: “Cậu ấy bảo chúng ta đợi thì ta cứ ngồi đây đợi
đi. Cậu ấy bảo sẽ nghĩ ra cách thì chắc chắn sẽ có cách.”
Tố Hoài thì thầm: “Lúc này cậu lại tin tưởng cậu ấy quá nhỉ, hồi trước cậu
nói cậu ấy thế nào?”
Nam Gia lấy mất chiếc đồng hồ bỏ túi trong tay Tố Hoài rồi tiến lại gần bạn
mình: “Nhìn đi, đã qua hai phút rồi, 8 giờ 42 rồi đấy, thời gian vẫn đang trôi
chứ không hề dừng lại! Cậu ấy cũng như vậy!”
Chín giờ, Ngân Xuyên bước khỏi phòng ngủ, lúc này anh đã thay quần áo,
anh mặc chiếc sơ mi trắng được hồ phẳng phiu cùng áo gile, vest đen.
Gương mặt sạch sẽ sáng ngời, trông như đã được nghỉ ngơi đầy đủ, ánh mắt
sáng rực, trông anh vẫn vững vàng và nhanh nhẹn như trước. Tố Hoài và
Nam Gia cùng đứng dậy.
Ngân Xuyên vươn tay: “Đưa tôi xem lại sổ sách.”
Tố Hoài vội mở cặp táp, đưa anh sổ sách. Ngân Xuyên xem kỹ một lượt rồi
gật đầu, nói: “Đi thôi.”
Tố Hoài hỏi ngay: “Nhưng có cần chuẩn bị thêm tài liệu không? Thế này
liệu có đủ không?”
Vẻ mất kiên nhẫn thoáng lướt qua đôi mắt đen của Ngân Xuyên, anh bỏ lơ
Tố Hoài, bước thẳng đi.
Nam Gia nở một nụ cười kín đáo, khẽ vỗ vai Tố Hoài. Tố Hoài lè lưỡi, hai
người theo sau Ngân Xuyên, sải những bước dài rời khỏi căn phòng.
Mùa đông năm ngoái, quản lý chi nhánh Hiệu buôn Vĩnh Hòa tại Trùng
Khánh nhân lúc Ngân Xuyên lơ là công việc để lôi kéo vài nhân viên cốt cát
thoát ly hiệu buôn Tây cùng mình, tự thành lập nên “Công ty Dầu trẩu Ba
Thục” rồi nhờ cậy quân phiệt Tứ Xuyên Tống Hiếu Cơ làm chỗ dựa cho
công ty, chuyên tiến hành thu mua và tiêu thụ dầu trẩu. Ban đầu, Công ty
Ba Thục này chủ yếu kinh doanh trong phạm vi quốc nội, còn Hiệu buôn
Vĩnh Hòa coi xuất khẩu là chủ đao nên hai bên tạm thời không có xung đột
lớn. Nhưng chẳng bao lâu sau, Công ty Ba Thục đã móc nối quan hệ với
một hiệu buôn vốn Mỹ, bắt đầu xuất khẩu dầu trẩu. Vậy là mâu thuẫn của
họ dần trở nên gay gắt. Đặc biệt là khi thu mua dầu trẩu, Công ty Ba Thục
đã mượn thế lực của quân phiệt để tìm tới vùng sản xuất dầu trẩu, miệng thì
bảo là mua nhưng thực chất lại đi ‘cướp bóc’, nhà cung cấp chỉ có thể ưu
tiên bán dầu trẩu cho họ, Hiệu buôn Vĩnh Hòa luôn tới chậm một bước.
Xuất khẩu dầu trẩu là một trong những nguồn thu quan trọng nhất của Hiệu
buôn Vĩnh Hòa, cũng bởi lý do nêu trên mà nghiệp vụ này đã chịu ảnh
hưởng lớn.
Thủ đoạn ứng phó với kẻ thù của Ngân Xuyên rất tàn nhẫn, đồng thời cũng
vô cùng liều lĩnh: Anh lấy 30% lợi nhuận của Hiệu buôn Vĩnh Hòa bù vào
giá thành sản phẩm để tiến hành cuộc chiến giá cả với Công ty Ba Thục cho
tới tận khi công ty này gục ngã. Lúc mua dầu, anh lấy giá cao để đoạt
nguồn hàng trước, khiến Ba Thục không thể ra tay nổi, Ba Thục bán mỗi
50kg dầu trẩu với giá 35 đồng, Vĩnh Hòa thì giới hạn trong mức 35.5 tới 36.
Trước khi dầu trẩu của Vĩnh Hòa chỉ được xuất khẩu ra nước ngoài, không
tiêu thụ tại đại lục, nhưng vì muốn chặn đường Ba Thục, Vĩnh Hoa đã bắt
đầu kinh doanh tiêu thụ trong nước, giá cả lại có khuynh hướng giảm mạnh.
Ba Thục bán 30, Vĩnh Hòa chỉ bán 29, dần dà, Công ty Ba Thục không thu
được lợi lộc gì, cuối cùng đã xuất hiện những khoản lỗ. Song, Vĩnh Hòa
mới thành lập chưa lâu, khả năng quay vòng vốn cũng không được tốt, bị
Ba Thục quấy rối, chẳng mấy chốc Vĩnh Hòa đã phải đối mặt với vấn đề
thiếu hụt vốn. Mùa thu mua dầu trẩu mới sắp đến, nếu không có đủ vốn
mua dầu, rất có khả năng kho sẽ không còn hàng mà bán nữa.
Ngoài đường người qua kẻ lại rộn ràng, tiếng còi xe hơi inh ỏi cứ lởn vởn
bên tai, những chiếc xe chăng mạng ngoài đường, xe kéo cũng luồn lách
dày đặc trong những khe hở. Nam Gia ung dung lái chiếc Ford cũ kỹ, có
mấy lần còn dừng hẳn bên đường một lúc để tránh đụng chạm với người ta.
Tố Hoài tính tình nóng nảy, luôn miệng giục Nam Gia nhanh nhanh cho kịp
giờ, Ngân Xuyên nhắm mắt tựa lưng trên hàng ghế sau, lặng thinh không
nói, hàng mi cụp xuống.
Dường như những ồn ào huyên náo trong và ngoài lớp cửa xe chẳng hề dính
dáng tới anh, không, anh chỉ đang coi mình là một phần của cảnh tượng
này, anh lặng lẽ xếp mình ở một góc, như một bó lửa bập bùng trong hàng
dọi đèn xếp dài trên đàn thờ, đốt lên ánh lửa phục tùng, chiếu sáng cho
bóng đêm của riêng anh. Đây là cách anh tồn tại, tĩnh lặng, gọn gàng. Ở
Hán Khẩu, ở thành phố lớn thứ tư Trung Quốc, sự lộng lẫy, phô trương và
chật chội là lẽ vĩnh hằng mãi tồn tại như ánh dương. Những kẻ sống nơi đây
cũng nên quen với chúng như quen với ánh nắng mặt trời. Mưu cầu tiền tài
đã trở thành một thứ luân lý mới không có ràng buộc hạn chế, chỉ cần thành
phố này còn tồn tại, đôi chân sẽ không thể dừng bước, sẽ không thể ngừng
bùng cháy.
“Có phải mình nên sám hối rồi không?” Ngân Xuyên thầm châm chọc bản
thân. Anh không người theo đạo, tín ngưỡng của anh chỉ có cái đúng và sai
do anh tự nhận định, anh luôn gắng sức phấn đấu, những gì anh có được
chẳng lớn hơn nổi tội nghiệt anh mang. Anh không nghĩ mình nên sám hối.
Hơn nữa, giờ đây ngoài những thứ trách nhiệm mình không thể không gánh
vác ra, anh chẳng còn gì hết.
Cuối cùng chiếc xe cũng vượt khỏi cung đường tắc nghẹt, những khối nhà
đứng hiên ngang bên con đường lớn ven sông, các tòa nhà sát đường được
xây dựng đảm bảo tiêu chuẩn khoảng cách chặt chẽ, rất rộng rãi thoáng
đãng. Cái giá để đổi lấy sự dồi dào về vật chất và tiền tài chính là sinh mạng
con người và năng lượng của thành phố này. Thành phố bơm đầy của cải,
dục vọng và hay vọng, đồng thời cũng ôm theo tội ác, hủy diệt và tái sinh.
Cũng như tòa nhà cao lớn trước mắt họ, nó được dựng lên trong đống phế
tích, cuối cùng cũng đứng sừn sững tại đây với một dáng vóc hoàn toàn mới
mẻ.
Đây là Ngân hàng Đại Thanh Hán Khẩu từ thời Tiền Thanh, giờ thì thành
chi nhánh Hán Khẩu của Ngân hàng Trung Quốc, là tác phẩm nổi danh nhất
của đơn vị thiết kế – Công ty Thông Hòa. Nó chính là Tòa nhà McBain
sừng sững giữa Bến Thượng Hải, được biết tới với cái tên tòa nhà số một
Bến Thượng Hải. Nó, Tòa nhà Ngân hàng Đại Thanh Hán Khẩu với phong
cách chủ nghĩa cổ điển, đã như một cơn chấn động hào hoa trang nghiêm,
đánh thẳng vào thị giác mỗi người dân ngay từ khoảnh khắc nó cắm rễ tại
đây.
Nhóm của Ngân Xuyên bước vào thang máy cửa hông tầng một, lên thẳng
tầng bốn, giẫm lên những tấm sàn gỗ phủ một tầng sáng nhu hòa như lớp
lông thiên nga, họ băng qua hành lang dài rộng rãi sâu hun hút, chân tường
gỗ nâu và lớp ván che gỗ hoa tỏa thứ hương thoang thoảng, ánh dương đằng
trước rọi tới như đèn pha, đó là phòng họp, cửa đang mở, những bữa cơm
sáng, trưa và tiệc rượu đều được tổ chức tại đó.
Trần Quang Phủ – chủ tịch hội đồng quản trị Ngân hàng Thương mại Tiết
kiệm Thượng Hải, thành viên hội đồng quản trị thường vụ Ngân hàng
Trung Quốc tới Hán Khẩu, được Đặng Hiến Huy là giám đốc chi nhánh
Hán Khẩu của Ngân hàng Trung Quốc tổ chức một buổi tiệc rượu chào
mừng. Rất nhiều khách khứa đều có mặt sớm để được gặp gỡ Trần Quang
Phủ. Trần Quang Phủ trước đây vốn là người học việc tại hiệu buôn Tây,
khởi nghiệp với số vốn 100.000 đồng, chỉ trong 20 năm ngắn ngủi, ông đã
biến một ngân hàng nhỏ có lượng vốn ít ỏi thành ngân hàng thương mại tư
nhân lớn nhất Trung Quốc. Ông lần lượt đảm nhận các chức vụ quan trọng
như ủy viên Chính quyền tỉnh Giang Tô, quản lý Ngân hàng Trung ương,
thành viên hội đồng quản trị thường vụ Ngân hàng Trung Quốc và thành
viên hội đồng quản trị Ngân hàng Giao Thông. Ba năm trước, ông liên
doanh với hiệu buôn Tây Thái Cổ để thành lập công ty bảo hiểm, bảo hiểm
chuyên chở hàng hóa của các cảng mở trên Trung Quốc đều có mối quan hệ
mật thiết với công ty này. Nhiều người đến đương nhiên cũng do ngưỡng
mộ tiếng tăm của ông, ngưỡng mộ tới độ muốn tận mắt thấy ông một lần,
nhưng quan trọng hơn vẫn là vì tiền.
Ban đầu, khi Ngân hàng Thương mại Tiết kiệm Thượng Hải của Trần
Quang Phủ mới thành lập, nó chỉ thu hút, gom góp dần những khoản tiền
gửi nhỏ, thậm chí còn từng tung ra chương trình quảng cáo “Bạn có thể mở
tài khoản chỉ với một đồng”, vậy nên ngân hàng nhận được sự hoan nghênh
của đông đảo cư dân thành phố, đặc biệt là người dân nghèo. Khi ấy, rất
nhiều các ngân hàng tại Thượng Hải xem thường không muốn hợp tác với
ngân hàng này. Thậm chí còn cười nhạo ngân hàng này phát sổ tiết kiệm,
cộng lãi cho các khách hàng chỉ gửi vỏn vẹn vài trăm đồng. Tuy vậy, từ
khoản vốn hơn mười nghìn đồng khi mới thành lập, đến giờ ngân hàng bị
thị trường tài chính hoa mỹ bài xích này đã tích lũy được hơn ba mươi ba
triệu đồng, đồng thời trở thành ngân hàng sở hữu lượng tiền gửi lớn số một
toàn Trung Quốc, tạo nên một kỳ tích trong giới tài chính. Riêng Trần
Quang Phủ cũng trở thành một nhân vật đáng gờm trong giới kinh doanh và
tài chính Trung Quốc, được nhiều nhà đầu tư cùng chủ doanh nghiệp tán
tụng là thần tài.
Lúc này có rất nhiều người đang vây lấy thần tài, trong đó chẳng thiếu
những gương mặt quen thuộc, bao gồm cả Tử Chiêu.
Mảng chuyên chở viễn dương của Hãng thuyền Đại Quân đã vào guồng
nhưng vận tải trong nước còn gặp nhiều khó khăn. Sau khi hợp tác với
Công ty Dân Sinh, các công ty chuyên chở có vốn đầu tư khác đuổi theo
Đại Quân sát sao, thậm chí tình cảnh của Đại Quân đang khá khó khăn.
Đơn vị hợp tác lớn nhất của Đại Quân là Công ty Dân Sinh đang phải đối
mặt với tình hình tài chính tồi tệ, sau những thương vụ thu mua sáp nhập
các tuyến chuyên chở Xuyên Giang trong nhiều năm liên tiếp, dòng vốn lưu
thông của họ đình trệ do còn phải gánh những khoản nợ của các công ty
khác. Đến đầu năm nay, lượng nợ đã lên tới vài trăm nghìn đồng. Trong tình
cảnh cạnh tranh chuyên chở đường thủy nội địa khốc liệt, Dân Sinh và Đại
Quân không hề có quân chi viện do Luân thuyền Chiêu thương Cục cũng đã
đứng về phía Di Hòa và Thái Cổ, kết bè kéo cánh với các công ty chuyên
chở vốn đầu tư nước ngoài, chặn đứng đối thủ thân cô thế cô của mình.
Hôm nay Mạnh Tử Chiêu tới đây hòng tìm kiếm nguồn vốn và sự hỗ trợ
của Trần Quang Phủ. Cậu không bưng trà, rót nước, nói những lời ton hót
với ông như những người khác mà chỉ lặng lẽ đứng bên ngoài, nghiêm túc
lắng nghe cuộc trò chuyện giữa Trần Quang Phủ với mọi người, chỉ khi đến
thời điểm thích hợp mới lịch sự thể hiện quan điểm của mình. Cậu đã không
còn là cậu ấm ngỗ ngược bất kham năm ấy rồi. Tất cả những kẻ ở đây đều
là dân làm ăn, cậu cũng chẳng phải ngoại lệ. Thấy Ngân Xuyên tới, đôi mắt
cậu thoáng tối đi nhưng chẳng mấy chốc đã trở lại như thường, dù vợ cậu
đang đứng bên cửa sổ ăn bánh, trò chuyện của vài nữ quyến, dù cậu biết
Ngân Xuyên đang liếc nhìn cậu với ánh mắt rối bời cảm xúc, cậu cũng vẫn
lãnh đạm, bình tĩnh. Đây là nơi bàn chuyện kinh doanh của người làm ăn,
cậu là một “doanh nhân” chân chính, doanh nhân không nên vướng bận
chuyện quá khứ. Tuy nhiên, khoảnh khắc hai cặp mắt giao nhau, thứ cảm
giác bể dâu khiến cậu cảm thấy bất lực vẫn cứ ngập trong tim cậu.
Ngân Xuyên đưa mắt quan sát xung quanh, chào hỏi mọi người một cách tự
nhiên, nở nụ cười lễ độ nhã nhặn. Anh đã tránh mặt người ngoài một thời
gian, mối duyên phức tạp rối rắm với nhà họ Phan, những sóng gió vướng
mắc trên thương trường giữa nhà họ Trịnh với nhà họ Phan khiến anh tự
động trở thành tâm điểm chú ý ngay khi bước vào sảnh. Giới thương nhân
đang bàn tán xôn xao về Phòng Kế toán Hoa Phổ Huệ cùng Hiệu buôn Tây
Vĩnh Hòa, lần này sự xuất hiện của Ngân Xuyên đã khiến mọi người càng
thêm chắc chắn rằng: Xem ra cậu chàng này gặp phiền phức to rồi, đến
người như cậu ta cũng phải đến xin tiền.
Trong phòng họp rộng rãi có chín chiếc cột vuông lớn, cửa sổ thủy tinh giúp
sáng ùa khắp phòng, làm dịu bớt bầu không khí nặng nề, căn phòng trở nên
sáng sủa, trang nhã hơn, cũng giúp đôi mắt Ngân Xuyên sáng rực như viên
bảo thạch nóng cháy. Anh thong dong cất bước, hai người trợ thủ đi sát phía
sau, họ tiến thẳng tới trước mặt Trần Quang Phủ. Những người đang trò
chuyện đều dừng lại, đến Trần Quang Phủ cũng nhìn anh chăm chú.
Đây là một chàng trai có dáng vẻ lịch lãm, mái tóc đen óng và đôi mắt trong
veo khiến anh trông rất đỗi tuấn tú, chắc chắn anh cũng hiểu rõ mình sở hữu
ngoại hình vượt trội, nếu không nhờ có vẻ lo âu và mỏi mệt không che giấu
nổi trong đôi mắt anh, gương mặt này sẽ khiến ông cảm thấy anh là người
chưa từng biết khổ cực là gì. Sự kiêu ngạo trong mắt anh làm người ta lơ
đãng có thành kiến với anh, cũng may mọi người rất hiểu cách làm việc và
đối nhân xử thế của anh, vậy nên thành kiến đã biến thành ngạc nhiên: Anh
làm vậy bằng cách nào? Sao có thể hòa trộn vẻ ngoài và linh hồn đầy mâu
thuẫn để tạo nên một chỉnh thể hoàn hảo tựa tôi luyện trong lò nung như
vậy.
“Chào ông Trần!” Giọng nói sáng rõ và ánh mắt trong veo đồng thời xuất
hiện.
“Cậu Trịnh, sau lần hội họp tại Thượng Hải đầu năm ngoái, chúng ta đã
không gặp nhau một thời gian rồi.” Gọng kính vàng kim của Trần Quang
Phủ lóe sáng dưới ánh mặt trời, ông chậm rãi nở nụ cười, “Quy mô Ngân
hàng Phú Hưng của cậu Trịnh đã mở rộng hơn hẳn, chúc mừng cậu!”
“Để ông Trần phải cười chê rồi, Phú Hưng còn đang trong giai đoạn lập
nghiệp gian nan, nào dám tự hào về quy mô, giờ chủ yếu chỉ có duy trì
khách gửi tiền, không còn dư thừa sức lực và tiền tài để đầu tư. Còn phải
phiền ông Trần dìu dắt đám hậu bối chúng tôi.” Anh không hề giấu giếm
tình trạng kinh doanh của mình, chẳng hề nói một lời khách sáo. Cách ăn
nói thẳng thừng của anh khiến người đứng bên cạnh không khỏi kinh ngạc.
Trần Quang Phủ nhướng mày, không nói tiếng nào.
Tử Chiêu vô cùng kinh ngạc, cậu liếc nhìn Ngân Xuyên khí thế bừng bừng,
chắc chắn hôm nay anh đã quyết lấy được tiền từ tay thần tài rồi. Quả
nhiên, Ngân Xuyên quay sang cầm một cuốn sổ bìa da cứng từ tay Tố Hoài,
anh cười, nói với Trần Quang Phủ: “Chẳng mấy khi ông Trần ghé chơi Hán
Khẩu, tôi đã chuẩn bị cho ông Trần một món quà để ông không uổng phí
chuyến này, mong ông vui lòng nhận cho.”
Trần Quang Phủ hờ hững: “Lần này tôi tới đây không nhận quà, không bàn
chuyện kinh doanh, cũng không định đầu tư.”
Ông thốt, chặn đứng lời Ngân Xuyên, đồng thời cũng chặn cả đường những
người khác. Bốn bề lập tức lặng ngắt, Tử Chiêu khẽ nhíu mày.
Ngân Xuyên thong dong cất lời: “Ông Trần là người được trọng vọng mến
mộ, đương nhiên chưa chắc đã coi trọng món quà của hậu bối. Nhưng trong
lòng hậu bối, ông Trần luôn giữ lối xử thế lánh xa quan trường, gần gũi
thương nhân, chắc chắn không phải người sẽ lãng phí thời gian vô ích trong
những buổi tiệc xã giao. Chắc hẳn ông Trần tới buổi tiệc chiêu đãi hôm nay
không chỉ để uống trà đen, ăn bánh ngọt cùng mọi người. Người làm ngân
hàng luôn bén nhạy sắc sảo, nắm chắc cơ hội tới từng phút từng giây, kiến
tha lâu đầy tổ, tuy vậy, sai một ly lại đi một dặm. Thời ông Trần mới thành
lập ngân hàng tiết kiệm, thậm chí còn chẳng buông tới một phân một ly, giờ
há có thể bỏ qua một cơ hội làm ăn khổng lồ?”
Trần Quang Phủ bật cười: “Cậu thật là! Bảo sao người ta bảo Trịnh Ngân
Xuyên là con thạch sùng của chốn thương trường Hán Khẩu, cậu mà đã chú
ý tới ai là người đó không thoát nổi!”
Ngân Xuyên cúi đầu như đang mỉm cười: “Ông Trần quá khen rồi.”
Căn phòng họp này có một lối cửa hông, cột cửa chạm khắc tinh xảo từ bậu
đến tận đỉnh, mở ra dẫn tới một căn phòng khác. Đây là lối thiết kế thường
thấy trong những tòa nhà kiểu Âu, Tòa nhà Ngân hàng Hoa – Nga và Tòa
nhà Ngân hàng HSBC cũng có lối kiến trúc tương tự. Trần Quang Phủ và
nhóm Ngân Xuyên tiến vào căn phòng cách vách, Tố Hoài trình bày cho
Trần Quang Phủ về những khó khăn tài chính gần đây của Hiệu buôn Tây
Vĩnh Hòa. Nghe xong, Trần Quang Phủ nâng kính, cười nói: “Đây chính là
cơ hội làm ăn của cậu Trịnh ư? Chẳng lẽ các cậu và những người khác
không giống nhau sao? Các cậu lâm vào tình cảnh này, chẳng lẽ lại không
muốn vay tiền tôi?”
Tố Hoài thoáng lo lắng, không khỏi đưa mắt nhìn Ngân Xuyên.
Ngân Xuyên cười nói: “Phải trình bày rõ khó khăn của mình trước thì mới
thể hiện được thành ý, người có thành ý mới đáng tin cậy. Giờ thì tôi xin
được đề cập tới ưu thế của chúng tôi. Dầu trẩu là mặt hàng xuất khẩu chủ
lực của Trung Quốc với khả năng tiêu thụ cực kỳ khả quan tại nước ngoài,
có thể kiếm về một lượng ngoại tệ lớn, mức giá của một khoang dầu trẩu
vào khoảng 70.000 USD. Về khâu bảo hiểm, chúng tôi mua bảo hiểm của
công ty Mỹ, sử dụng loại hình bảo hiểm bao, tiết kiệm được một khoản phí
tương đối so với mua bảo hiểm riêng cho từng chuyến, giảm đáng kể chi
phí bỏ ra. Về mặt thuế quan, chúng tôi sẽ tự khai báo hải quan, cũng tiết
kiệm được cả tiền nộp thuế. Xét về vận chuyển, chỉ cần nhận được vận đơn
chúng tôi sẽ lập tức trả tiền ngay, tuyệt đối không khất lần, nhanh chóng
hơn rất nhiều so với các hãng buôn có thời hạn kết toán chung vào ba dịp lễ
lớn là Tết Nguyên đán, Đoan ngọ, Trung thu. Các công ty tàu thủy khác
tranh cướp nhau muốn vận chuyển cho chúng tôi, vậy nên thực lực kinh
doanh của Hiệu buôn Tây Vĩnh Hòa rất đáng tin cậy, sở hữu triển vọng xán
lạn.”
Trần Quang Phủ mỉm cười: “Nhưng đó là với tiền đề các cậu phải có vốn để
thu mua dầu trẩu, phải chứ? Còn không, không bột đố gột nên hồ.”
Ngân Xuyên gật đầu: “Trước đó chúng tôi cạnh tranh với đối thủ do bên
phe quân phiệt kiểm soát, để hao hụt một khoản vốn, đúng thực hiện nay
đang lâm vào cảnh hiểm nguy, nhưng lần này chúng tôi không chỉ nhờ cậy
ông Trần bù đắp vốn kinh doanh, mà còn hy vọng tạo nên bước đột phá
mới, bước đột phá này rất có ý nghĩa tích cực với ông Trần và với cả Ngân
Hàng. Thực chất chúng tôi đã thảo luận với một ngân hàng khác rồi, bọn họ
cũng rất hứng thú.”
“Ồ? Liệu tôi có thể hỏi đó là ngân hàng nào không?”
Ngân Xuyên nhìn thẳng vào mắt ông: “Hoa Kỳ.”
“Packing Finance, tín dụng ứng trước.” Ngân Xuyên ung dung nói, “Chúng
tôi xin vay một khoản tiền từ ngân hàng ông Trần, khoản ngoại tệ nhận
được sau khi hàng xuất khẩu sẽ được bán thẳng cho quý ngân hàng, muốn
chuyển đổi tỉ giá theo giá niêm yết khi kết toán ngoại hối hay định giá ngoại
hối trước rồi chuyển tiền khi xuất khẩu là tùy ông Trần, lãi hằng năm cũng
do ông quyết định. Chúng tôi không can thiệp.”
Tình hình chính trị trong nước không ổn định, nhiều ngân hàng Trung Quốc
điều chỉnh đồng tiền bản vị thành ngoại hối, gửi sang nước ngoài để bảo
toàn thực lực. Lời Ngân Xuyên nhằm thẳng vào quyết sách quan trọng của
Trần Quang Phủ. Ông trầm ngâm hồi lâu, gật đầu: “Tôi đã hiểu ý cậu, ban
nãy tôi cũng đã xem qua báo cáo tài vụ và giới thiệu tình hình, tôi phát hiện
ra có một điểm kỳ lạ.”
“Lão Hà Khẩu là vùng trọng địa sản xuất dầu trẩu, tại sao các cậu không lập
chi nhánh tại nơi này?”
Ngân Xuyên mỉm cười: “Chúng tôi đã có kho dầu và chi nhánh ở Trùng
Khánh, Vạn Huyện, Nghi Xương, Kinh Môn. Hơn nữa phạm vi kinh doanh
của một vài thương nhân bán dầu nhỏ lẻ ở Hán Khẩu đều tập trung tại Lão
Hà Khẩu là chính. Nếu đến một địa điểm cũng không nhường lại cho họ,
kinh doanh bằng cách thức triệt hết đường lùi thì không được hay cho lắm.
Vậy nên tôi quyết định bỏ qua nơi này.”
Nghe anh nói tới đây, Tố Hoài và Nam Gia sực tỉnh, cuối cùng vấn đề khiến
họ băn khoăn nhưng chưa từng nhận được lời giải thích từ Ngân Xuyên
cũng đã có đáp án. Họ biết Ngân Xuyên chưa hề vượt qua nỗi đau, ánh mắt
và nụ cười bình tĩnh của anh chỉ là sự gượng ép gồng gánh. Từ nhỏ Ngân
Xuyên đã phải vùng vẫy tìm cách sống sót trong hiểm cảnh, lúc nào cũng
như đang đi trên băng mỏng, sau khi anh gặp phải những biến cố lớn trong
sự nghiệp và tình cảm, họ cũng từng hoài nghi nghị lực hay thậm chí là
nhân phẩm của anh. Nhưng giờ phút này, Ngân Xuyên khiến họ cảm thấy
quá đỗi xa lạ, nhưng cũng vô cùng thân quen. Hóa ra những quầng sáng náu
trong bản tính anh vẫn còn ở đây. Đồng thời còn có rất nhiều điều mà họ
không biết, hay thậm chí là kính sợ đang ẩn náu trong đó. Chúng chẳng hề
liên quan tới trí tuệ, tài năng hay sự tinh anh. Đó là một thứ sức mạnh
khổng lồ bẩm sinh, hòa quyện với nhựa sống.
Trước khi đi, Trần Quang Phủ gọi Ngân Xuyên lại: “Nghe nói cậu đang
giằng co quyết liệt với ông chủ của Hiệu buôn Tây Phổ Huệ, đòi tách ra làm
riêng, hà cớ gì phải làm khổ mình như vậy? Giờ cậu đã tiến hành tới bước
nào rồi?”
Ngân Xuyên nói: “Trước kia người Trung Quốc chỉ có thể mượn danh
nghĩa hiệu buôn Tây để nhận ưu đãi thuế quan và xuất nhập khẩu, nhưng
sau này dù là ngoài quốc tế hay ở trong nước, tình thế cũng sẽ trở nên phức
tạp hơn nhiều. Thậm chí hiện giờ tôi cũng đã không cần mượn danh nghĩa
người Anh để kinh doanh nữa rồi. Sớm muộn gì Trung Quốc cũng sẽ thay
đổi, sau khi nước nhà vững mạnh, chúng ta có kinh doanh cũng không cần
phải cúi đầu trước người nước ngoài, thời đại của người nước ngoài rồi
cũng sẽ kết thúc, chắc chắn trên thương trường sẽ chẳng còn ranh giới Hoa
– Dương nữa. Có lẽ ông Trần nghĩ tôi lý tưởng hóa thái quá, có lẽ ông cảm
thấy phải rất nhiều năm nữa tình cảnh mà tôi nhắc đến mới trở thành hiện
thực. Nhưng ông Lư Tác Phù của Công ty Dân Sinh và chủ nhân của Hãng
thuyền Mạnh Quân – chàng trai trẻ đang đứng ngoài kia, đã đối đầu quyết
liệt với công ty nước ngoài tới mức thương tích đầy mình, suy cho cùng họ
làm vậy cũng chỉ vì thứ lý tưởng ấy. Người Trung Quốc làm ngành nghề
nào, gây dựng sự nghiệp gì thì có những lúc thực chất cũng chỉ là khác
đường cùng đích mà thôi.”
Đôi mắt Trần Quang Phủ lóe sáng, cuối cùng gương mặt ông cũng thay đổi.
Đó là năm 1934, giới công thương và tài chính Trung Quốc vẫn có thể lóe
lên một tia sáng kinh tế tự do bé nhỏ. Có lẽ trong năm ấy, Ngân Xuyên và
Trần Quang Phủ thực chất đã linh cảm được sự biến đổi khôn lường trong
tương lai. Bốn chữ “Khác đường cùng đích” đã đẩy bánh xe vận mệnh đầy
mâu thuẫn khỏi quỹ tích của mình, nó tràn ngập lý tưởng phục hưng dân tộc
của phần tử tri thức ngành thương mại mới trỗi dậy, đồng thời cũng ẩn giấu
một thứ ý thức khủng hoảng không thể đảo chiều trước hiện thực. Vì trong
một năm sau đó, tư bản quan liêu đã thâm nhập sâu vào nền kinh tế Trung
Quốc, mạch sống của nền kinh tế tự do đứt đoạn. Ngay đến chính Trần
Quang Phủ khi nhìn thấy những tập đoàn lợi ích dần dần nuốt trọn các tư
bản và xí nghiệp nhỏ lẻ, dù có lòng muốn tương trợ nhưng cũng chỉ lực bất
tòng tâm. Tuy thế, đó là chuyện của sau này. Trước khi sự kiện này xảy ra,
những con người nhạy bén quả thực cần phải nắm lấy thời cơ.
Ngày hôm sau, chi nhánh Hán Khẩu của Ngân hàng Tiết kiệm Thượng Hải
đưa sổ tiết kiệm và séc tới trụ sở chính của Hiệu buôn Vĩnh Hòa trên đường
Bảo Thuận. Khoản vay trị giá khoảng một triệu, lãi suất hằng năm 7%, thấp
hơn rất nhiều so với thị trường, nguy cơ thiếu hụt vốn ngắn hạn của Vĩnh
Hòa coi như đã được giải quyết.
Cùng lúc đó, Công ty Dân Sinh và Hiệu buôn Vĩnh Hòa đã ký một hợp
đồng ba năm, Dân Sinh sẽ chịu trách nhiệm chuyên chở các mặt hàng như
sợi bông, dầu trẩu và đường mía cho Vĩnh Hòa. Sau khi hợp đồng này được
ký kết, người phụ trách công ty Dân Sinh tại Hán Khẩu nhận được ủy thác
của chủ tịch Lưu Tác Phù đã mang biếu Vĩnh Hòa những món đặc sản của
Tứ Xuyên như quýt đỏ, tần bì gai, đậu cà vỏ để tỏ lòng biết ơn, sau đó lại
mời Ngân Xuyên một bữa cơm. Bữa cơm này được tổ chức tại Toàn Cung.
Khi nhóm Ngân Xuyên và Nam Gia tới, thấy các quản lý của Dân Sinh
đang cầm thực đơn bàn nhau nên gọi món gì, xem chừng rất băn khoăn lo
lắng, một chàng trai trẻ mặc trường sam chống cùi chỏ, cười khổ nhìn họ,
chẳng phải Tử Chiêu thì còn ai vào đây?
“Không có cá thì không được, với lại cũng phải thêm mấy món hấp chứ?”
“Đã đủ mấy món nguội thập cẩm chưa nhỉ?”
“Để tôi đếm lại xem có mấy người, gọi nhiều thì không ổn, gọi ít lại sợ
không đủ.”
“Mình tôi ăn một con cá hấp thì có hơi quá không?” Ngân Xuyên tiếp lời.
Mọi người vội buông thực đơn, đứng dậy chào hỏi: “Cậu Trịnh.”
Tử Chiêu cũng đứng lên.
“Cậu Mạnh,” Ngân Xuyên mỉm cười, “tôi đoán có thể cậu cũng sẽ tới.”
“Dân Sinh chia cho Đại Quân cùng tham gia chuyên chở một nửa số hàng
hóa trong ba năm này,” Tử Chiêu chắp tay chào anh, mỉm cười, “trước kia
không đủ tư cách để mời anh Trịnh dùng cơm, giờ nhờ phúc của Công ty
Dân Sinh, cuối cùng em cũng tìm được cơ hội rồi. Anh Trịnh đừng tiết kiệm
tiền cho em, dù anh có muốn ăn thịt rồng em cũng sẽ nghĩ cách kiếm cho
anh. Nhưng các anh bên Công ty Dân Sinh cứ bướng bỉnh đòi ăn ở sảnh nhà
hàng, lại cứ muốn giành thực đơn bằng được.”
Ngân Xuyên chào hỏi từng người, nghiêp mặt nói: “Mấy năm gần đây Công
ty Dân Sinh và Hãng thuyền Đại Quân luôn nêu gương tiết kiệm, nhân viên
làm việc hết mình, chủ động hoãn lĩnh hoặc giảm lĩnh lương, nhất quyết
muốn cùng vượt qua khó khăn với công ty. Một phần số tiền tiết kiệm được
dùng để phát triển công ty, phần còn lại dành cho hội kháng Nhật cứu nước.
Hôm nay các anh mở tiệc chiêu đãi khiến tôi vừa hổ thẹn vừa vinh dự, nào
dám để các anh tốn kém.”
Tử Chiêu rót cho Ngân Xuyên một ly trà, trịnh trọng bưng cho anh bằng hai
tay: “Anh Trịnh, cảm ơn anh vì lần này đã giúp các hãng thuyền tư nhân
chúng tôi.”
Ngân Xuyên nhận ly trà, uống cạn.
“Tôi cũng cảm ơn mọi người.” Anh nói.