cất từng món vào vali. Tiểu Quân hốt hoảng gọi bà Vân qua. Thấy con gái
như vậy, bà rất tức giận, bèn quở trách: “Con thấy nhà mình còn chưa đủ
loạn hả, con định đi đâu?”
“Vì căn nhà này quá loạn nên con mới không muốn ở lại đây nữa.” Cảnh
Ninh không ngẩng đầu, “Một đám thượng vàng hạ cám trong nhà, nhìn thôi
cũng mệt.”
Bà Vân thở dài: “Mẹ biết con không muốn nhìn thấy A Sâm, nhưng trước
khi cha con về, A Sâm vẫn còn tác dụng với nhà họ Phan, mẹ không thể
đuổi nó đi được, dẫu sao mình cũng chưa chia gia sản.”
Cảnh Ninh cau mày.
Bà Vân nói: “Dạo này nhà mình nhiều chuyện quá, mấy hôm nữa mẹ sẽ
cùng con đi giải sầu. Nếu muốn đi chơi thì cùng lắm là nghỉ học, ra nước
ngoài một thời gian.”
Cảnh Ninh chợt nói: “Con đã làm thủ tục thôi học rồi.”
Bà Vân kinh hãi: “Con nói gì?”
“Con thôi học rồi, vì con muốn kết hôn với Từ Đức Anh. Đây là cách tốt
nhất để giải quyết mối phiền phức của gia đình ta, dù chưa chắc nó đã có
tác dụng.”
Bà Vân ngơ ngác ngồi xuống.
Cảnh Ninh mỉm cười, nói: “Trước kia con không chịu kết hôn với cậu ta thì
mẹ không vui, giờ con đồng ý rồi, thái độ của mẹ lại thế này?”
Bà Vân lặng im, dưới ánh đèn, gương mặt bà xám ngắt, những nếp nhăn
chăng đây khóe mắt, bà thở dài: “Người làm mẹ đương nhiên phải hy vọng
con gái mình hạnh phúc, nếu con muốn đi, mẹ có thể cho con tiền, con
muốn đi đâu thì cứ đi, dù không bao giờ trở lại nữa cũng được.”
Cảnh Ninh hoàn toàn không ngờ mình sẽ nghe được những lời này, cô vô
cùng kinh ngạc.
“Chỉ là mẹ rất sợ, bao năm nay mẹ luôn sống trong nỗi sợ hãi. Mẹ sợ mất đi
tiền tài, sợ mất cha con, sợ mất con và A Huyên, vậy nên mẹ mới nghe lời
cha con răm rắp, mới không nỡ để con và A Huyên ra nước ngoài du học, vì
mẹ muốn các con ở bên mẹ, như vậy mẹ mới thấy an toàn.” Bà Vân đau
khổ cất lời, “Ninh Ninh, mẹ nghe lời cha con cũng vì có nỗi khổ riêng, mẹ
chẳng có tác dụng gì ở cái nhà này, mẹ không có quyền quyết định. Mà giờ
cha con đã vứt bỏ cả nhà chúng ta rồi, còn mẹ thì chỉ có thể trơ mắt nhìn
con vứt bỏ hạnh phúc của chính mình… Mẹ là đồ vô dụng.”
“Mẹ, mẹ luôn là nữ chủ nhân của nhà họ Phan, tại sao mẹ lại tự ôm áp lực
lớn như vậy?”
Bà Vân cười khổ: “Cái danh nữ chủ nhân này là mẹ may mắn nhặt được.
Nếu người vợ trước của cha con còn sống, cái nhà này nào có vị trí cho mẹ?
Các con cũng chỉ là con trai con gái của vợ lẽ mà thôi. Con có biết tại sao
năm ấy Thịnh Đường lại nạp mẹ làm vợ lẽ không? Chỉ là do bóng lưng của
mẹ rất giống người phụ nữ ấy!”
Cảnh Ninh kinh ngạc, cô lặng đi trong phút chốc, nói: “Nhưng bà ấy đã qua
đời từ lâu rồi.”
“Đúng vậy, may là bà ấy đã qua đời. Nhưng bao năm nay mẹ luôn cảm thấy
mình vẫn như một kẻ trộm, mẹ vụng trộm bước vào cái nhà này, cướp mất
chồng của bà ấy, trở thành thế thân cho bà ấy. Mỗi lần nhìn A Sâm, dường
như mẹ lại thấy người phụ nữ đáng thương đó. Khi Thịnh Đường công bố
thân phận của A Sâm, nói thằng bé là con nuôi, mẹ không hề tin, mẹ đã
nhìn thấy ảnh của người phụ nữ đó rồi, A Sâm quá giống bà ấy… Ninh
Ninh, con không biết bao năm nay mẹ đã bị giày vò khổ sở tới chừng nào
đâu, mẹ nghe lời cha con là vì mẹ có nỗi khổ riêng, vì mẹ không có chút tác
dụng nào trong cái nhà này, mẹ không thể cho các con một cuộc sống an ổn
giàu sang.”
“Mẹ!”
Bà Vân nghẹn ngào: “Nhưng hôm nay, khi con thật sự quyết định vứt bỏ
chính mình, nghe lời mẹ cưới Từ Đức Anh, mẹ lại do dự. Con gái mẹ, con
còn trẻ lắm, cuộc đời con còn rất dài, dù con đã làm sai nhưng mẹ không có
lý do để ép con phải sống cả đời với một người đàn ông con không yêu.
Một đời, đây là chuyện quá đáng sợ với một cặp vợ chồng không yêu
thương nhau, mà nỗi đau khổ người vợ phải chịu đựng sẽ luôn lớn hơn điều
cô ấy tưởng tượng rất nhiều.”
Bà Vân ôm con vào lòng, rưng rưng nói: “Rồi sau này con sẽ gặp được
người đàn ông con yêu, nhưng một khi con cưới chồng, con sẽ rất khó tìm
đường lùi. Giờ con đang rất đau khổ, vậy nên con không muốn suy nghĩ kỹ
càng, con cần thời gian để đưa ra quyết định cho tương lai. Về phần Mạnh
Tử Chiêu, con không từ bỏ được cậu ấy cũng không sao, nhưng con hãy tin
mẹ đi, khi con tìm thấy tình yêu mới, con sẽ không còn đau khổ vì những
ký ức này nữa.”
Cảnh Ninh vùi trong lòng mẹ, hỗn loạn dần bủa vây tim cô. Cô biết mẹ nói
đúng, cô cần thời gian để suy nghĩ kỹ càng. Những ngày qua cô đã tìm đủ
mọi cách để cứu vãn tình cảm với Tử Chiêu, nhưng cô lại không cho mình
thời gian để thẳng thắn đối diện với nội tâm của chính cô.
Tìm thời gian ở đâu đây? Cô có còn thời gian không?
Bỏ đi. Cứ như vậy thôi.
Cảnh Ninh cắn răng, nói: “Không ai ép buộc con đưa ra quyết định này cả,
càng sớm hạ quyết tâm có lẽ sẽ càng tốt cho con và cả Tử Chiêu. Con đã để
lỡ quá nhiều thời gian của anh ấy rồi, con sẽ khiến cuộc đời anh ấy lỡ dở.”
“Nhưng liệu A Sâm có đồng ý không?” Bà Vân lo lắng nói.
“Anh ấy?!” Cảnh Ninh kinh ngạc.
“Nó không đồng ý đâu.” Bà Vân cau chặt mày, “Một khi nhà họ Từ và nhà
họ Vân kết làm thông gia, quyền khống chế của nó với nhà họ Phan sẽ lung
lay, chắc chắn nó sẽ ngăn cản con.”
Cảnh Ninh cúi đầu nhìn bộ quần áo trên tay, cô khẽ thốt: “Dù có đồng ý hay
không thì anh ấy cũng không có quyền chi phối quyết định của con.”
Ngoài cửa mưa thu buông từng hồi, mưa gõ vào song cửa cùng đám lá rơi,
không gian ngập tràn trong những tiếng bể nát. Trong phòng chỉ còn lại một
ngọn đèn bàn đang sáng, Ngân Xuyên đang lim dim tựa vào giường, gương
mặt anh trắng bệch như giấy, có lẽ do anh đang đau đớn.
Cảnh Ninh mở cửa, đi thẳng vào phòng, ngồi trên chiếc ghế vuông gần anh,
nhìn anh chăm chú.
Anh đối xử rất tốt với cô, mà thật ra cô cũng luôn đối xử với anh rất tốt.
Cô nhớ lại thời còn nhỏ, thời còn rất nhỏ, rất nhỏ, cô luôn gây phiền phức,
không thích ăn cơm, không chịu đi ngủ. Cô hay nghịch ngợm, hoặc cuộn
tròn người lại như một chú chó con, cuộn tròn như chó con đã đành, cô còn
hay mút ngón chân cái, quả là một thói quen tức cười. Mẹ sợ sau này răng
cô mọc lệch, bèn dặn hai anh trông cô. Có hôm cô mơ màng tỉnh giấc, thấy
có chùm sáng rọi vào ngoài cửa sổ, anh cả bảy tuổi tựa lưng vào tủ đầu
giường, hai chân đặt trên thảm, ánh nắng chiếu lên gương mặt trắng muốt
và mái tóc đen nhánh của anh, đây là thời khắc anh thả lỏng nhất: Anh cẩn
thận, chăm chú ăn một miếng dưa hấu. Cô không dám phát ra tiếng động,
cô yêu thứ mùi hương trong trẻo sạch sẽ này, cũng muốn anh có thể ăn cho
xong miếng dưa hấu ấy.
Nhưng tất cả đã thay đổi.
“Anh cả.” Cô cất tiếng gọi anh.
Ngân Xuyên sực tỉnh, nhìn thấy cô, nhịp thở của anh lập tức thay đổi.
Anh muốn bước xuống giường, Cảnh Ninh nói: “Không cần đâu, nói xong
em sẽ đi ngay.”
“Không được.” Anh đã nhìn thấu lòng cô, “Cả anh lẫn an nguy của cái nhà
này đều không cần đến sự hy sinh của em, không cần em phải làm vật tế.”
Cảnh Ninh không nói tiếng nào.
“Nhìn anh đi!” Ngân Xuyên ra lệnh, “Bé Hạt Dẻ, nhìn vào mắt anh.”
Vậy là cô nhìn vào mắt anh.
Từ ngày anh bộc bạch cõi lòng với cô, đây là lần đầu cô nhìn thẳng vào mắt
anh. Dù vậy, cô vẫn biết hết mọi nỗi bịn rịn, hối hận, tuyệt vọng, khuất nhục
và tan nát đau đáu trong mắt anh.
Cô lại dời tầm mắt, nhưng vẫn nghe thấy tiếng áo quần ma sát, Ngân Xuyên
phăm phăm tiến lại, kéo cô lên, ôm cô vào lòng, hơi thở nóng rực phả vào
gáy cô.
“Em, không thể cưới bất cứ ai.” Anh lẩm bẩm, giọng run rẩy, cơn đau từ nơi
xương sườn gãy lìa cứ nhức nhối, nhưng anh không buông cô ra. Cô giãy
giụa một lát, anh vẫn không buông tay.
“Anh sẽ không để em rời xa anh, anh sẽ không từ bỏ em.”
“Anh muốn hủy hoại tôi phải không?” Mặt cô trắng bệch, “Mẹ và anh hai
đều đang ở nhà, thế này còn ra thể thống gì! Buông ra.”
Cô hất mạnh anh ra, Ngân Xuyên lảo đảo, ngã ngồi xuống bên giường,
dường như có muôn ngàn lưỡi dao sắc bén đang găm, đang cứa vào ngực
anh, đau tới độ thở cũng khó.
Cảnh Ninh lùi ra sau, nói: “Từ giờ tới lúc kết hôn em sẽ chuyển tới nhà họ
Phương ở, nếu anh còn niệm tình anh em bao năm nay của chúng ta, xin
anh hãy để em được đi cưới chồng một cách đàng hoàng tử tế, để em có cơ
hội được sống những ngày bình yên.”
“Anh chưa bao giờ muốn hủy hoại em, nếu trước đây anh…” Anh hé môi,
muốn cao giọng cất lời nhưng lại thất bại, đến hơi sức nói chuyện anh cũng
chẳng còn, nhưng anh vẫn rành rọt cất lời, “Anh chưa từng muốn cướp đoạt
tài sản nhà họ Phan, anh cũng sẽ không để sản nghiệp nhà họ Phan bị hủy
hoại. Đúng, có thể anh sẽ phải ngồi tù, nhưng anh chưa từng nghĩ tới việc
mang hạnh phúc cả đời em ra để đánh đổi lấy tự do cho mình. Anh sẽ
không mang nợ nhà họ Từ, dù Từ Đức Anh có hứa hẹn em thế nào thì với
anh cũng chẳng có ý nghĩa gì. Đúng là nhờ có sự giúp đỡ của cậu ta mà anh
mới được tạm tha, nhưng anh chưa từng đồng ý với cậu ta bất cứ điều kiện
gì có liên quan đến em. Anh lấy tính mạng mình ra, lấy người thân đã mất
của anh ra để thề.”
“Em muốn cưới ai không liên quan đến anh.”
Sự kiềm chế và tỉnh táo của anh, sự toan tính và khôn khéo của anh, tất cả
đều trở nên vô dụng trước mắt cô, anh nói gần như cố chấp: “Bé Hạt Dẻ, có
phải em biết tình cảm anh dành cho em trong suốt bao năm nay không? Vì
biết nên em mới trốn tránh anh, em biết nên mới không dám đối mặt với
anh, phải không? Nói cho anh biết đi, anh còn có thể làm gì cho em? Rốt
cuộc em muốn gì? Nếu có thể làm được, anh sẽ làm ngay vì em, dù em có
muốn anh chết anh cũng có thể chết ngay lập tức.”
“Em không muốn anh chết!” Cô vẫn không chịu nhìn anh, “Em muốn cha
về nhà, em muốn nhà họ Phan bình yên, em muốn anh bình an vô sự, em
muốn gia đình chúng ta trở lại như trước.”
“Em đang lừa mình dối người.”
“Là anh lừa mình dối người!” Cô hạ giọng, nhưng vẫn đủ để anh nghe thấy
rõ ràng, “Em từng cho rằng mình là người hạnh phúc nhất trên đời, vì em có
người anh trai như anh, có gia đình này, vì người em yêu cũng yêu em,
không biết từ bao giờ mọi thứ đều đã sụp đổ tan tành. Giờ thứ duy nhất em
còn lại chính là cái nhà tràn ngập nguy khốn này, em chỉ còn lại anh, em
mong anh và gia đình này được bình yên. Xin anh đừng cướp mất hy vọng
cuối cùng của em.”
“Hạt Dẻ!” Anh tuyệt vọng nói.
Sự quyết đoán trong lời cô còn hơn cả vẻ lạnh lẽo trong mắt cô: “Nếu anh
muốn hủy hoại tất cả thì tùy anh. Nhưng em nói cho anh biết, nếu anh làm
vậy thì đừng nói là anh em, mà thậm chí chúng ta còn chẳng thể trở thành
những người bạn bình thường nhất, em sẽ hận anh, khinh miệt anh, tránh xa
anh. Nếu anh còn muốn nhìn thấy em trong cái nhà này, xin anh hãy tôn
trọng quyết định của em, chúng ta… vẫn sẽ là người thân như trước.”
Cô vội vã bước khỏi phòng, đội mưa để Cảnh Huyên đưa mình tới nhà
Phương Kỳ Kỳ.
Đêm đó, giấc ngủ của cô êm ái tới lạ. Chỉ là cô đã mơ một giấc mơ, trong
mơ, cô tới một thành phố xa lạ, thậm chí cô còn nhớ sau khi bước ra khỏi
một căn nhà nào đó, men theo đường là có thể tới một nơi thật quen thuộc,
cô từng bước đi trên con đường ấy vô số lần. Cô muốn tới một nơi nào đó,
nhưng không biết rốt cuộc mình tới đó làm gì, khi đi ngang qua một căn
nhà thờ tổ, cô nhìn thấy bài vị và bàn thờ thần, băng qua con đường thưa
người, xa xa có núi, trên núi có mai đỏ tuyết trắng, cô cứ đi mãi đi mãi, đi
rất mệt, có một phu xe kéo xe chạy tới, nói: “Cô bé, tôi tới đón cô đây!” Cô
bèn ngồi lên xe, xe lao vút đi như bay, gió lướt bên tai, vừa êm ái vừa tự do.
“Đi vẫn tốt hơn.” Trong mơ, cô nói với mình như vậy.
Cô mới ở nhà Phương Kỳ Kỳ được ba ngày Ngân Xuyên đã gọi điện tới,
anh ra lệnh: “Về nhà, dù sao ở chỗ người ngoài cũng bất tiện, ở nhà mình
thoải mái hơn.”
Cảnh Ninh im lặng.
Ngân Xuyên lại nói: “Anh đi, em về.”
Cô vẫn không nói năng gì, chỉ là nhịp thở đã có phần thay đổi.
“Em không cần lo cho anh, anh không về nhà tù, anh còn chỗ ở khác tại
Hán Khẩu, cũng bày biện ổn thỏa rồi.”
“Anh…” Cuối cùng cô cũng cất lời, nhưng lại không biết nên nói gì.
Anh cố gắng nói một cách thật bình tĩnh: “Mấy hôm nay anh đã nghĩ rất
nhiều rồi, anh sẽ cố gắng làm theo lời em nói… Vì từ nhỏ tới lớn, em muốn
gì anh đều đồng ý.”
“…Anh định thế nào?”
Anh cười: “Còn định thế nào? Tránh mối họa trước mắt, còn lại thì vẫn phải
xử lý chuyện kinh doanh cho tử tế, đúng rồi, còn phải nghĩ cách tìm ra cha
nữa.”
Anh vẫn gọi Thịnh Đường là cha, nghe xong, lòng cô ngổn ngang trăm mối,
nghĩ tới mớ phiền phức vẫn đang bủa vây anh, cô muốn hỏi, nhưng lại cảm
thấy không phải lúc thích hợp để hỏi, chỉ đành nói: “Vết thương của anh
sao rồi?”
Anh im lặng hồi lâu, không trả lời, chỉ nói: “Trước khi tìm ra tung tích cha,
anh sẽ cùng A Huyên kiểm tra tất cả sổ sách trong nhà, đợi thằng bé quen
rồi, anh sẽ giao mọi thứ lại cho nó, còn anh sẽ toàn tâm toàn ý lo chuyện
của hiệu buôn Tây.”
Cảnh Ninh giữ nhịp thở đều đặn, nói: “Vâng.”
Ngân Xuyên ngừng lại một lát, gom góp hết sức lực mới có thể khiến mình
nói ra lời này: “Đừng để mình chịu tủi thân, sau khi cưới người ta, nếu có ai
khiến em buồn, anh sẽ khiến kẻ đó không cười nổi. Nhớ lấy, anh chính là
gia đình của em.”
Nước mắt trào dâng, Cảnh Ninh chớp mắt, nói: “Em nhớ rồi.”