xong kiểu dáng rồi, họ tiện đường ghé qua Chợ Mới uống trà chiều. Cảnh
Ninh khoác tay Tử Chiêu, ngả đầu vào vai cậu, chậm rãi dạo bước trên
đường, rồi cô chợt nhắm mắt: “Em muốn thử vừa đi vừa ngủ, anh phải nhìn
đường đấy.”
“Em coi anh là cái xe hơi đấy à?” Tử Chiêu hớn hở, cậu đưa mắt nhìn
thẳng, cản dòng người đi đường thay cô. Mới đi được một đoạn Cảnh Ninh
đã mở mắt: “Hóa ra khi đang đi thì không ngủ được, mỗi tội em rất…” Chữ
“buồn ngủ” còn chưa buông, nụ cười đã tắt ngóm bên khóe môi.
Tử Chiêu cũng nhìn thấy người đang bước lại.
Từ Đức Anh bước đi, dường như miệng còn đang lẩm nhẩm gì đó. Cảnh
Ninh đoán chắc chắn cậu ta đang đọc thuộc lòng từ vựng tiếng Anh. Làm
việc ở hiệu buôn Tây mà không giỏi tiếng Anh sẽ bị coi thường. Đừng nói
là tiếng Anh, mà giờ đây số người thông thạo tiếng Đức, tiếng Pháp, tiếng
Ý hay thậm chí là tiếng Do Thái cũng nhiều không sao kể xiết. Đức Anh
không quá thông minh nhưng lại chọn cho mình công việc khó nhằn nhất.
Đột nhiên Cảnh Ninh lại nhớ về sự cự tuyệt thiếu kiên quyết, trò chòng
ghẹo ác ý của mình với Từ Đức Anh. Chúng vốn là những hành động xuất
phát từ sự phù phiếm của một cô thiếu nữ. Lúc này Cảnh Ninh cảm thấy hối
hận vô cùng. Thấy mình không thể né tránh nổi, cô vội vã bỏ tay Tử Chiêu
ra, hơi dịch sang bên cạnh một chút, vậy là gương mặt Tử Chiêu tối sầm lại.
Nhưng Từ Đức Anh lại không thấy họ. Cậu ta cúi đầu, thò tay vào chiếc
cặp da như vừa nhớ ra chuyện gì, rồi lại quay người bỏ đi.
“Từ Cơm Sôi còn dám giả vờ không thấy chúng ta à!” Tử Chiêu nói, “Để
anh gọi cậu ta ra.”
Cảnh Ninh kéo tay áo cậu: “Đừng, đừng để cậu ấy nhìn thấy chúng ta.”
“Ở bên anh xấu hổ lắm sao? Em định giấu Từ Cơm Sôi chuyện của chúng
ta ư? Hay là em cũng ước hẹn gì với cậu ta rồi?” Tử Chiêu giận tím mặt.
Nghe giọng điệu cậu như đang nghi ngờ mình, Cảnh Ninh bèn nói: “Em
với cậu ấy thì ước hẹn gì chứ? Em đã thề rằng chỉ lấy anh trước mặt bao
nhiêu người rồi, giờ anh còn nói mấy lời đáng ghét này làm gì? Vả lại, từ
nhỏ em đã không thích cái tính ngang ngược không coi ai ra gì của anh, đến
bao giờ anh mới biết tôn trọng người khác đây? Anh có biết cái tên ‘Từ
Cơm Sôi’ khó nghe tới mức nào không?”
Ban đầu Tử Chiêu nghe cô bảo đời này chỉ lấy mình đã thấy tim mềm
nhũn, nhưng sau đó lời cô lại thành lời quở trách, khiến cậu không khỏi gằn
giọng: “Anh ngang ngược, không thật thà được như người ta, thế mà em lại
chỉ muốn cưới mình anh, chắc em bị ấm đầu rồi.”
Cảnh Ninh không ngờ anh chàng này lại đáp lời cô như vậy, cô tức khắc
nổi giận đùng đùng, cổ họng nghẹn cứng.
Tử Chiêu kéo tay cô, cười nói: “Dù sao em cũng là của anh, nhẫn đã đặt
rồi, em còn dám làm gì được?”
Cảnh Ninh lạnh lùng cất tiếng: “Em nói cho anh biết, em là của em, trên
đời này không một ai có tư cách trở thành chủ nhân của em.” Nói rồi cô
chạy ra đường bắt xe kéo.
Tử Chiêu đuổi theo kéo cô lại, nhưng bị cô hất ra, cậu giận tới mức trợn
tròn mắt: “Em còn ương ngạnh với anh nữa sao. Sau này em sẽ là vợ anh,
chẳng lẽ anh nói sai ư? Anh không muốn trở thành chủ nhân của em, anh
chỉ muốn làm chồng em, như vậy có gì là sai?”
“Đồ khốn, tránh ra!”
“Em mà còn lộn xộn nữa anh sẽ xé quần áo em, lột sạch đồ của em, dù sao
nếu cãi nhau chúng ta cũng trở mặt, anh chẳng cần mặt mũi gì nữa.”
Cô thở hổn hển, đứng đực ra một lúc, hai mắt đỏ hoe.
Cô vừa khóc cậu đã đầu hàng ngay: “Anh xin lỗi, vậy đã được chưa?”
Cô giậm chân khóc: “Đồ khốn, nếu sau này lấy anh mà anh còn bắt nạt em
như vậy thì đời này em coi như hết hy vọng. Nhân lúc còn chưa muộn mà
đường ai nấy đi thôi.”
“Anh sẽ không bắt nạt em, anh thề. Anh không muốn chia tay em.”
“Thề thốt thì có ích gì? Toàn là lời chót lưỡi đầu môi. Anh đếm thử xem
anh đã thề bao nhiêu lần rồi!”
“Em cũng toàn lừa người khác đấy thôi, em bảo giết mấy con vịt anh tặng
rồi nhưng chúng nó vẫn còn sống khỏe mạnh trong vườn hoa kia kìa.”
Cô gạt nước mắt: “Lát nữa về em sẽ giết chúng nó.”
Cậu cười xòa: “Thôi em giết anh đi, giết bốn con vịt kia thể nào em cũng
đau lòng. Giết anh thì em không phải đau lòng nữa.”
Cô chợt bật cười: “Vậy thà để em tự sát thì hơn, như vậy cũng không phải
đau lòng nữa.”
Tim cậu như tan ra thành nước, cậu ôm cô vào lòng, tựa cằm vào đỉnh đầu
cô: “Anh sai rồi, anh sai thật rồi. Xin em đừng nói những lời như vậy.
Không có em anh không sống nổi đâu. Anh không thích Từ Đức Anh vì từ
nhỏ em đã bảo vệ cậu ta, anh ghen tỵ nên mới nói những lời đốn mạt như
vậy. Không phải anh không tôn trọng cậu ta, thật ra hai bọn anh đã giảng
hòa từ lâu rồi, không tin thì em hỏi cậu ta đi.”
Cậu hệt như một đứa trẻ tinh nghịch bất hảo. Dù chưa ngẩng đầu nhưng cô
vẫn cảm thấy ánh mắt những người đi đường đang hướng về phía họ. Bên
con đường ven sông có vài hiệu buôn Tây, chắc chỉ chốc lát nữa thôi họ sẽ
gặp phải người quen. Cô thật sự không muốn lằng nhằng cự nự với cậu ở
đây, mà cũng không vững lòng được trước những lời cầu xin khẩn thiết của
cậu, chỉ đành nói: “Được rồi, em không giận nữa. Anh bỏ em ra đi.”
“Không bỏ!”
“Em đồng ý để anh nắm tay anh, nhưng anh làm ơn đừng ôm em thế này
nữa được không? Bao nhiêu người đang nhìn kìa, anh có xấu hổ không
thế.”
Tử Chiêu nghe lời, buông cô ra. Cậu nắm chặt lấy tay cô, hôn nhẹ lên đầu
ngón tay cô thật nhanh.
Chợ Mới là nơi cậu trùng phùng với cô sau khi về nước. Giờ trở lại, quan
hệ của hai người đã thay đổi. Cậu gọi loại cà phê và bánh ngọt giống hệt lần
trước. Cảnh Ninh thấy cậu vẫn nhớ, lửa giận cũng vơi đi. Mâu thuẫn giữa
đôi tình nhân trẻ tới nhanh mà đi cũng nhanh. Lúc ánh mắt hai người chạm
nhau, nơi con ngươi vẫn là sự ấm áp không hề che giấu. Tử Chiêu cầm
chiếc thìa nhỏ xúc bánh trong đĩa của cô, cô định bưng đĩa của cậu ra trước
mặt mình, nhưng cậu ấn tay cô lại: “Ăn một miếng thôi là được rồi, trần đời
lấy đâu ra cô vợ hẹp hòi như em chứ.”
“Vậy anh cho em ăn một miếng…” Vừa thốt mặt cô đã đỏ bừng, cô khẽ
“xì” một tiếng, nhưng vẫn để anh nắm tay mình. Lúc này nhân viên phục vụ
đã mang một đóa hồng trắng tới, lễ phép khom lưng nói: “Xin hỏi đây có
phải quý cô Phan Cảnh Ninh không ạ?” Tử Chiêu đáp thay cô: “Đúng là cô
ấy. Anh có chuyện gì vậy?” Cậu liếc nhìn đóa hoa hồng trên tay anh chàng
nhân viên.
Cảnh Ninh tủm tỉm cười nhìn Tử Chiêu, thầm nghĩ: Cứ giả vờ giả vịt, rõ
ràng anh tự đặt hoa mà không dám nhận.
Nhân viên phục vụ đặt bó hoa xuống bàn, mỉm cười nói: “Đây là hoa anh
Từ Đức Anh tặng cô Phan. Anh Từ có dặn chúng tôi phải tặng hoa cho cô
Phan mỗi khi cô ghé tới quán ăn này.”
Tử Chiêu cười: “Sao cậu ta biết hôm nay vị hôn thê của tôi – cô Phan Cảnh
Ninh sẽ tới?”
Nhân viên phục vụ hơi lúng túng nhưng vẫn trả lời: “Anh Từ có nói cô
Phan thích tới quán chúng tôi uống trà. Anh ấy dặn hôm nào cũng phải
chuẩn bị trước một bó hoa hồng, mỗi hôm đổi một màu khác nhau. Anh ấy
còn miêu tả rất kỹ dung mạo cô Phan, hơn nữa có nhiều nhân viên bên
chúng tôi từng gặp quý cô đây nên rất nhớ mặt. Ban nãy tôi cũng không
dám chắc nên mới thử hỏi trước.” Nói rồi anh ta khẽ cúi người chào họ và
bỏ đi.
Tử Chiêu chống cằm, im lặng nhìn Cảnh Ninh.
Nụ cười trên gương mặt Cảnh Ninh tắt ngóm, cô dứt khoát: “Em sẽ nói rõ
ràng với cậu ấy.”
Lúc này Tử Chiêu mới cất lời: “Bó hoa hôm nay đẹp thật đấy.”
Cảnh Ninh lườm cậu.
Hôm sau, bọn họ mời mấy người bạn thân thiết dùng bữa ở nhà hàng Toàn
Cung, thông báo tin đính hôn.
Thật ra hầu hết những cô cậu thanh niên này đều đã đến tuổi kết hôn, đến
cả Phương Kỳ Kỳ và Lưu Trình Viễn cũng đã có hôn ước rồi. Chỉ là người
nhà thương mấy cô con gái cưng, hai cô lại ham chơi, ưa tự do nên ngày
cưới bị lùi lại hết lần này tới lần khác. Tuy vậy, kết hôn cũng chỉ là chuyện
sớm hay muộn. Chẳng ai ngạc nhiên trước kết quả của đôi oan gia Tử Chiêu
và Cảnh Ninh, bao gồm cả Từ Đức Anh. Cậu ta là người đầu tiên nâng ly
chân thành chúc mừng họ.
Tử Chiêu nói: “Mong sẽ sớm nhận được tin mừng của anh Đức Anh.”
Đức Anh uống cạn ly rượu, lỡ sặc ho khù khụ, luôn miệng nói xin lỗi.
Cảnh Ninh rót trà cho cậu ta, dịu dàng nói: “Cậu uống đi.”
Đức Anh gật đầu, từ đầu chí cuối cậu ta không hề nhìn thẳng vào mắt cô.
Kỳ Kỳ cảm thán: “Mẹ tớ thường bảo hôn nhân là bước ngoặt cuộc đời. Nó
có thể thay đổi vận mệnh của con người. Các cậu sắp được trải nghiệm cảm
giác này rồi.”
Trình Viễn cười: “Từ nhỏ các cậu đã hay cãi vã, còn đánh nhau nữa, giờ coi
như oan gia ngõ hẹp, trở thành vợ chồng. Cứ nhớ tới cảnh cãi cọ hồi xưa lại
thấy chuyện hai cậu thật đáng mừng mà cũng đáng yêu.”
Mọi người bùi ngùi xúc động. Ăn cơm xong mấy cậu thanh niên cùng uống
rượu. Đức Anh chỉ nhấp môi mấy lần, dù có đang vô cùng đau khổ thì cậu
ta cũng vẫn rất chừng mực kiềm chế. Tiệc rượu tàn, nhân viên bắt đầu phục
vụ trà bánh và hoa quả. Trong phòng có chiếc ghế vải dài, các anh chàng
say rượu ngủ gục trên ghế, có mấy cậu bắt đầu nói linh tinh, bóc mẽ điểm
xấu của nhau. Đám con gái ngồi chơi bài, bàn bạc về trang phục trong lễ
đính hôn. Lúc mọi người đang cười nói, Cảnh Ninh kìm lòng không đậu,
đưa mắt nhìn Đức Anh mấy lần. Gương mặt cậu ta tái nhợt, nở nụ cười mỉm
hiền hòa, đang nghiên cứu một hộp thuốc lá bạc với Tử Chiêu. Một thứ cảm
giác kỳ quái chợt dâng lên trong lòng Cảnh Ninh. Cô thấy biểu cảm của
Đức Anh rất quen, rốt cuộc cậu ta giống ai vậy? Nhất thời cô không sao
nghĩ ra, chỉ thấy càng nhìn càng bất an.
Ngoài kia, trời đột nhiên tối sầm, hơi mưa chợt cuồn cuộn kéo tới. Sợ mưa,
mọi người bèn rời khỏi nhà hàng, Tử Chiêu đưa mấy cô bạn nữ về nhà, còn
Đức Anh phụ trách tiễn đám bạn nam đang say túy lúy.
Lúc đến bãi đỗ xe phía sau nhà hàng, thấy Tử Chiêu và mấy cô bạn đang
tiến về phía chiếc xe cũ nát của cậu, Đức Anh bèn nói: “Sao anh Tử Chiêu
không tìm chiếc xe nào tử tế hơn cho Ninh Ninh?”
Tử Chiêu cười: “Cô ấy không để tâm tới những thứ này.”
Đức Anh lập tức ngậm miệng.
Nửa tiếng sau trời đổ mưa thật, giọt mưa to bằng hạt đậu rào rào trút
xuống, đường ngập tới cả tấc nước. Đến cách nhà chưa tới trăm mét, xe
Đức Anh đã tắt máy, vậy là cậu ta đội mưa ướt như chuột lột trở về nhà, lúc
về lại thấy chiếc Rolls Royce nức danh Hán Khẩu đang đỗ trong sân. Đức
Anh vươn tay lau nước mưa ướt nhẹp trên mặt, tiến vào phòng khách. Cậu
ta ngửi thấy mùi xì gà, bà hầu già họ Chu thấy cậu về liền xót ruột bảo:
“Sao người cậu chủ lại ướt đẫm thế kia, cậu mau về phòng tắm rửa thay
quần áo đi, lỡ bệnh ốm ra thì gay đấy.”
“Anh Phan tới phải không ạ.” Đức Anh nhỏ giọng.
Bà Chu ra vẻ bí ẩn: “Ông chủ Phan cũng tới đấy, họ đang bàn chuyện với
ông chủ.”
Đức Anh gật đầu, cậu ta về phòng tắm rửa, thấy sạch sẽ mát mẻ hơn hẳn,
dường như cơn phiền muộn cũng vơi đi chút đỉnh. Đức Anh nhìn đồng hồ
rồi lại ngó ra ngoài cửa sổ, mưa còn chưa tạnh, chiếc xe hơi vẫn đỗ trong
sân. Đức Anh ngồi xuống mép giường, nhấc ống điện thoại trên bàn lên,
trầm ngâm phút chốc, cậu ta lại dứt khoát ấn hàng số điện thoại rất đỗi quen
thuộc.
Người quản gia trẻ tuổi tên Vân Thăng nhận máy, Đức Anh lịch sự hỏi cô
Phan đã về nhà an toàn chưa, đầu dây bên kia cũng lịch sự đáp lời: “Cậu Từ
đợi một chút ạ, để tôi gọi cô chủ ra.”
Cậu ta lặng lẽ chờ đợi, nghe có tiếng bước chân nhẹ nhàng vọng ra từ ống
nghe, tim cậu ta thắt lại.
“Đức Anh.” Giọng nói dịu dàng trong trẻo của cô vang lên.
“Ninh Ninh.” Cậu ta khẽ gọi tên cô, cổ họng chua xót, cậu ta cứ ngỡ mình
sẽ khóc, nhưng không, cậu ta vẫn còn khá bình tĩnh, “Ninh Ninh.”
“Giọng cậu làm sao vậy?”
“Xe tớ chết máy, lúc về nhà tớ bị dính chút mưa.”
“Chắc cậu cảm lạnh rồi à? Cậu phải uống nhiều nước, chú ý nghỉ ngơi
đấy.”
“Tớ có rất nhiều lời muốn nói với cậu, nhưng hôm nay lại chẳng thể nói ra.
Tớ rất buồn, chắc cậu cũng biết vì sao.” Cuối cùng cậu ta cũng thoáng
nghẹn ngào, hàm răng cậu run rẩy, cơ thể thoắt nóng thoắt lạnh.
Giọng Cảnh Ninh có phần sốt sắng: “Cậu đừng như vậy, chúng ta vẫn là
bạn tốt mà.”
“Tớ biết cậu không xem trọng tớ, Tử Chiêu hơn tớ gấp cả trăm lần. Nhưng
Ninh Ninh, tớ sẽ bằng lòng trả giá mọi thứ vì cậu, chỉ cần cậu đồng ý ở bên
tớ thôi. Tớ có thể đợi cậu, chỉ cần cậu nói một câu, dù cậu có cưới Tử Chiêu
hay ai khác thì tớ cũng sẽ mãi mãi đợi cậu.”
“Đức Anh, cậu là một chàng trai rất tốt, nhưng chúng ta không có duyên
phận. Sau này chắc chắn cậu sẽ gặp được cô gái khác tốt hơn tớ.” Cô nói rất
khẽ, như sợ bị ai nghe thấy.
Đức Anh đoán có thể Tử Chiêu cũng đang ở nhà cô, vậy là cậu ta hắng
giọng, cố gắng bình tĩnh thốt: “Tớ xin lỗi, hôm nay đầu óc tớ loạn quá nên
mới nói linh tinh. Ninh Ninh, mấy hôm nữa tớ muốn mời cậu bữa cơm,
chúng ta cùng nói chuyện nhé, được không?”
Cảnh Ninh rất do dự, có người đang giục cô, giọng điệu lười biếng mất
kiên nhẫn nghe hệt như tiếng Tử Chiêu. Có lẽ do không muốn dây dưa thêm
với cậu ta nên Cảnh Ninh đã đồng ý.
Đức Anh nói: “Vậy tớ sẽ chọn thời gian và địa điểm rồi báo trước với cậu.”
Cô tiếp tục nhấn mạnh: “Đức Anh, chúng ta mãi là bạn tốt của nhau mà.
Nếu cậu buồn tớ cũng không vui đâu.”
“Tớ hiểu.”
Đức Anh ngắt máy, xuống nhà, lúc đi ngang qua phòng khách, ông Từ
Chúc Linh – bố Đức Anh gọi cậu ta vào. Hai nhân vật giữ địa vị cao nhất
Hiệu buôn Tây Phổ Huệ đang ngồi bên trong, mỉm cười nhìn cậu ta. Đức
Anh tiến lại chào hỏi, bắt gặp vẻ thương cảm trong ánh mắt Ngân Xuyên,
cậu ta thấy lòng mình rối như tơ vò. Từ Chúc Linh ra hiệu cho cậu ta ngồi
xuống rồi cười với Thịnh Đường và Ngân Xuyên: “Thằng con trai này của
tôi tư chất kém cỏi nhưng lại cứ cố đâm đầu vào làm việc tại hiệu buôn Tây,
nó nói không muốn bước theo hoạn lộ, sợ người ta bảo mình dựa hơi cha,
thế là cuối cùng,” ông ta quay đầu liếc cậu con trai với vẻ bất mãn, “con
làm ở Thịnh Xương bao lâu rồi?”
Đức Anh kính cẩn đáp lời: “Sắp hai năm rồi ạ.”
Từ Chúc Linh tặc lưỡi cảm thán: “Con xem kìa, cậu Phan mới làm việc tại
hiệu buôn Tây được hơn ba năm đã thành phó tổng mại bản rồi, còn con,
giờ con vẫn còn là thực tập sinh nhỉ?”
Đức Anh vô cùng hổ thẹn.
Ngân Xuyên vội bảo: “Thị trưởng Từ đừng trách cậu Đức Anh. Hồi còn du
học ở London cháu đã thực tập tại trụ sở chính của hiệu buôn rồi, thời gian
cháu tập sự cũng kéo dài tới hơn hai năm. Hiệu buôn Thịnh Xương và Phổ
Huệ thường xuyên giao dịch với nhau, thỉnh thoảng cháu cũng có dịp được
tiếp xúc với cậu Đức Anh. Đức Anh chững chạc thận trọng, xử lý công việc
rất nghiêm túc chu đáo, ai nấy đều vô cùng ấn tượng.”
Thịnh Đường nói: “Các quản lý Hoa (*) tại hiệu buôn Tây càng lúc càng
thua kém thế hệ trước, càng lúc càng xốc nổi nóng nảy, đám thanh niên trẻ
tuổi hiếm ai siêng năng cẩn thận được như cậu Từ. Phòng kế toán Hoa (**)
của hiệu buôn Thịnh Xương đa số là người Ninh Ba, bọn họ thông minh
giỏi giang, nhưng có một tật xấu là bài xích người ngoài, chỉ đoàn kết thành
nhóm nhỏ, Thịnh Xương ít nhiều gì cũng có kiềm chế việc thăng tiến của
họ. Cậu Từ thật thà an phận nên chịu thiệt thòi cũng là lẽ dĩ nhiên.”
(*) Quản lý Hoa: Xét về tính chất nghề nghiệp thì mại bản gần giống với
chức vụ quản lý chuyên nghiệp ở thời hiện đại. Thời xưa ở Trung Quốc
nghề mại bản bị xem thường, trước đó trong truyện Mạnh Đạo Quần từng
buột miệng mắng Phan Thịnh Đường là “chó Tây”, Dung Hoằng Diệc
cũng viết trong tác phẩm của mình rằng “tuy mại bản lương bổng sung túc,
nhưng lại là một ngành nghề hèn hạ”. Trong hoàn cảnh xã hội thời đó, các
mại bản cũng cảm thấy nhục nhã khi bị gọi là “mại bản”, vậy nên tại hiệu
buôn Tây, khi người nước ngoài và các mại bản cao cấp giao tiếp với nhau
người ta sẽ dùng những danh xưng như “giám đốc” hay “quản lý Hoa” với
ý nói giảm nói tránh.
(**) Khi các hiệu buôn nước ngoài thuê mại bản người Trung để xử lý các
nghiệp vụ thay cho mình, văn phòng của các mại bản này sẽ được gọi là
“phòng công sự” hoặc “phòng kế toán Hoa” để phân rõ sự khác biệt giữa
Trung Quốc và nước ngoài.
Từ Chúc Linh thở dài.
Ngân Xuyên mỉm cười: “Chịu thiệt thòi cũng là phúc, chỉ cần bám chặt lấy
mục tiêu không buông, ắt sẽ có ngày thành công.”
Trông vẻ ngoài cậu cả nhà họ Phan có vẻ đã tiều tụy đi nhiều, nhưng ánh
mắt vẫn cứ trong vắt, nhanh nhẹn. Rõ ràng lời anh nói có ý cổ vũ, nhưng
dường như lại đang ngầm ám chỉ một điều gì khác. Đức Anh chân thành
đáp lại: “Cảm ơn anh Phan đã động viên em. Chắc chắn em sẽ không từ bỏ
đâu ạ.”
Đức Anh vừa dứt lời, đến cả khóe môi Phan Thịnh Đường cũng phải hiện
nét cười ý vị sâu xa.
Từ Chúc Linh mời Thịnh Đường và Ngân Xuyên ở lại dùng cơm tối. Thịnh
Đường khéo léo từ chối, nói mấy ngày nay hiệu buôn Tây đang bận kết
toán, ngoài ra còn vướng chút công chuyện. Xong, Thịnh Đường và Ngân
Xuyên cùng đứng dậy chào từ biệt.
Hai cha con họ Từ tiễn họ tới tận cửa, mưa còn đang rả rích. Đợi chiếc xe
hơi đã đi xa dần, Đức Anh mới hỏi: “Họ đến tìm cha có việc gì vậy?”
Từ Chúc Linh không muốn nhiều lời với con mình, ban nãy ông ta gọi con
vào phòng khách cũng vì muốn đánh trống lảng, chỉ mong sao mau tiễn
được hai vị thần thánh phương xa này đi. Ông ta uể oải khoát tay, nói: “Dạo
gần đây vất vả quá, chưa tới giờ cơm cha đã thấy đói, chắc cha già thật rồi.”
Đức Anh vội dìu cha vào nhà.
Hóa ra hãng thuyền Đại Quân vừa thương lượng vay được khoản tiền một
triệu USD từ ngân hàng HSBC, tự trích mười lăm phần trăm ra để mua một
loạt thuyền mới nhưng lại cần được chính phủ đảm bảo. Theo lý mà nói
chính phủ phải ủng hộ doanh nghiệp địa phương nên Từ Chúc Linh đã rất
nỗ lực giúp đỡ Đại Quân xúc tiến công việc. Ông ta vừa xử lý công việc
đảm bảo vừa cố gắng xin kết toán ngoại hối theo giá nhà nước. Hôm nay
hai cha con nhà họ Phan tới là muốn uyển chuyển đề nghị ông ta gạt chuyện
này đi. Vì muốn đối đầu với Đại Quân, các hiệu buôn Tây đã bắt tay mở ra
một cuộc chiến giá cả dài hơi, họ hạ giá thành vận chuyển, nâng giá các mặt
hàng như dầu diesel, linh kiện và kim khí. Giá cả các mặt hàng khác không
gây ra ảnh hưởng quá lớn tới Đại Quân, nhưng dầu diesel là nhiên liệu chủ
chốt của tàu thuyền, chiếm một phần lớn trong giá vốn chuyên chở, nếu Đại
Quân muốn bình ổn giá, ắt sẽ phải chịu một khoản lỗ khổng lồ.
Khi ấy Thịnh Đường có nói: “Mấy chục năm trước cũng nhờ ưu thế về giá
cả mà Đại Quân có thể cùng Chiêu thương Cục hất Di Hòa và Thái Cổ ra
khỏi Xuyên Giang, chiếm lấy một chỗ ngồi vững chắc tại Hán Khẩu. Giờ
Đại Quân cứ ôm lấy mức giá cũ không chịu giảm, đợi đến lúc thuyền bè để
trống ngoài bến không có hàng vận chuyển, chẳng lẽ chính phủ lại phải
đứng ra dọn dẹp cục diện rối rắm giúp họ?”
Từ Chúc Linh bình tĩnh hỏi: “Sao thuyền bè lại để trống, không có hàng
vận chuyển?”
Cậu cả họ Phan tiếp lời: “Hiệu buôn Tây Thi Mỹ thuê bể dầu của công ty
Mobil tại Vạn Huyện. Trước đây họ lại sử dụng dịch vụ chuyên chở của Đại
Quân. Nhưng Vạn Huyện thuộc vùng núi non, nhiều sườn dốc, trước khi
giao hàng lên tàu, hiệu buôn phải cho người vận chuyển hàng hóa tới cảng,
rủi ro rò rỉ dầu cũng khó khỏi, tổn thất trên chặng đường vận chuyển rất
lớn, ngoài ra còn phải trả tiền chuyên chở cho nhân công. Dầu đến Hán
Khẩu rồi lại phải đưa đến xưởng để lọc, chặng đường này tiếp tục hao phí
thêm tiền nhân công vận chuyển. Tính ra, phí vận chuyển trước công đoạn
lọc dầu không hề rẻ. Thi Mỹ muốn đảm bảo lợi ích ắt sẽ phải tính toán rất
chi ly. Dạo gần đây Thi Mỹ có ủy thác cho chúng cháu nhập khẩu một lô sà
lan sắt chừng bảy trăm tấn, mời chuyên gia lắp đặt thiết bị lọc dầu ngay trên
thuyền. Như vậy khi dầu thô được đưa lên thuyền ta có thể tiến hành lọc
dầu ngay. Hơn nữa thiết bị này còn có tác dụng bảo quản dầu tại chỗ. Giờ
Thi Mỹ đang cân nhắc việc hủy bỏ hợp đồng với Đại Quân, chuyển sang sử
dụng đội thuyền của mình. Nói cách khác, nếu các thương nhân đều học
theo cách này, nguồn thu của Đại Quân sẽ bị thâm hụt một khoản lớn. Mục
đích của tất thảy những người chơi trên thương trường đều là lợi nhuận,
chuyên chở đường biển tốn một khoản phí quá lớn, ai mà chẳng muốn tiết
kiệm chút đỉnh? Đại Quân luôn tỏ vẻ thanh cao, rồi cũng sẽ đuổi hết thương
buôn tới chỗ các hiệu buôn Tây như chúng cháu. Về lâu về dài, ắt họ sẽ
chịu thâm hụt lớn.”
Chúc Từ Linh thờ ơ cất lời: “Nền công thương nghiệp nước nhà chịu tổn
hại thì đương nhiên chính phủ sẽ phải giúp đỡ.”
Ông chủ nhà họ Phan cười: “Phó thị trưởng Từ nói rất phải. Dù là công
thương nghiệp nước nhà hay là hiệu buôn Tây nước ngoài, chỉ cần là người
làm ăn tại mảnh đất Trung Hoa này đây thì đều đang góp phần thúc đẩy
kinh tế quốc nội. Chỉ khác ở chỗ tác dụng họ đem đến lớn hay nhỏ mà thôi.
Hầu hết các hiệu buôn Tây đều là cổ đông của ngân hàng. Tài chính là
huyết mạch của nền kinh tế, nếu tài chính chính phủ kiệt quệ, chính phủ sẽ
càng ỷ lại vào khoản viện trợ của ngân hàng. Nền thương nghiệp Hán Khẩu
chịu ảnh hưởng của cơn lũ năm ngoái, giờ còn đang trong giai đoạn phục
hồi khó khăn, chấn hưng công thương nghiệp cần đến sự hỗ trợ lớn của
ngân hàng. Phó thị trưởng Từ cứ thử nghĩ xem ở cái đất Giang Hán này có
bao nhiêu ngân hàng Trung Quốc, bao nhiêu ngân hàng ngoại quốc đây?”
Từ Chúc Linh thoáng thấy không vui: “Hóa ra hai vị đây ghé tới vì có lòng
tốt muốn nhắc nhở tôi.”
Thịnh Đường cười: “Cũng không giấu gì phó thị trưởng, thật ra hai nhà
Phan – Mạnh chúng tôi đã tính tới chuyện liên hôn rồi. Chỉ ít hôm nữa thôi
con trai cả nhà họ Mạnh và cô con gái nhà tôi sẽ đính hôn. Chúng tôi đi
chuyến này cũng vì muốn thưa với quan phụ mẫu một tiếng trước khi thông
báo với giới kinh doanh. Phó thị trưởng là chính trị gia, chuyên phụ trách
mảng công thương nghiệp. Họ Phan tôi tuy bất tài nhưng vẫn muốn mặt dày
thỉnh cầu phó thị trưởng chứng hôn cho con gái và con rể tôi.”
Từ Chúc Linh cảm thấy rất khó hiểu: “Nếu đã sắp thành người một nhà thì
tại sao hai bên còn phải đối chọi trên thương trường?”
Thịnh Đường bất đắc dĩ: “Ông thông gia cố chấp quá, chẳng biết chậm rãi
thay đổi theo thế cục, nếu cứ nhất quyết đối đầu bằng được ắt đôi bên đều
sẽ chịu tổn thất nặng nề. Tôi có lòng trung thành, có hợp đồng ràng buộc,
tôi sẽ không phản bội hiệu buôn Tây. Đương nhiên những lời tôi nói hôm
nay cũng không phải dựa trên tư cách mại bản hiệu buôn Tây mà là một
người bạn cũ, mong phó thị trưởng có thể khuyên nhủ anh Mạnh đôi lời.
Còn về phần lời khuyên này có phải thành tâm hay không thì xin phó thị
trưởng cứ thử nhẩm tính là sẽ hiểu. Dù có thế nào đi chăng nữa Đại Quân
cũng chỉ có thể gây sóng gió trên mặt nước, còn sức mạnh của hiệu buôn
Tây không chỉ giới hạn trong một con sông đâu. Hán Khẩu muốn an ổn phải
nhờ tới sự đồng tâm hiệp lực của tất cả chúng ta.”
Từ Chúc Linh im lặng. Ông ta không tin lời Phan Thịnh Đường xuất phát
từ ý tốt, nhưng dù sao chúng cũng có đôi phần thuyết phục.
Trên đường trở về, Ngân Xuyên hỏi: “Cha nghĩ liệu Từ Chúc Linh có nghe
lời chúng ta không?”
“Ông ta không bảo thủ như Mạnh Đạo Quần. Nếu nghĩ thông được thì
đương nhiên Từ Chúc Linh sẽ không can thiệp nữa. Người như Mạnh Đạo
Quân tự xưng là dân công thương nghiệp, không mua bán hoàng kim, bạc
trắng, không bán khống, không đầu cơ, đến cả tiền hoa hồng của nhân công
cũng được đổ vào quỹ hỗ trợ phát triển công ty. Lượng cổ phiếu và trái
phiếu lưu thông ngoài thị trường của Đại Quân không lớn, khoản tiền vốn
bên ngoài rất khó thâm nhập vào… Lần này cha muốn xem một cây đinh
như Từ Chúc Linh liệu có thể đâm một lỗ trên thân Đại Quân mình sắt mình
thép không.”
Ngân Xuyên trầm ngâm trong chốc lát rồi lại chuyển đề tài: “Ban nãy con
thấy Đức Anh có vẻ rất buồn, chắc vẫn chưa thể buông bỏ Ninh Ninh.”
Thịnh Đường mở mắt, cất giọng khinh thường: “Mấy năm nữa nó sẽ hiểu
tình yêu chẳng qua chỉ là sự bồng bột nhất thời ngu ngốc. Sớm muộn gì
cũng phải từ bỏ thôi.”
“Con thấy có vẻ cha đồng ý nhanh quá rồi.”
“Ai bảo cô con gái cưng này lại muốn cưới chồng đến thế, cha đang nghi
không biết có phải nó và thằng nhóc họ Mạnh đã gây ra chuyện gì không.”
Nét mặt Ngân Xuyên cứng ngắc: “Chắc cha phải rất rõ Ninh Ninh là cô gái
thế nào, được dạy dỗ ra sao.”
“Gái lớn phải gả chồng. Nếu nó tìm được một người chồng tâm đầu ý hợp
thì cha cũng mừng. Nhà họ Mạnh giàu sang phú quý, gả nó tới nhà họ cha
rất yên tâm. Về sau chúng ta cũng có thể dựa vào mối quan hệ này để áp
chế Đại Quân, tránh được nhiều chuyện phiền phức.”
“Con tưởng cha sẽ vừa ý cậu Từ hơn.”
Thịnh Đường cười nhạt: “Chính trường biến chuyển từng ngày, kẻ làm
quan có thể hôm nay còn tại vị, nhưng ngày sau đã hạ đài ngay, dù gia tài
sung túc cũng dễ dàng bị người ta tịch biên trong tích tắc. Liên hôn với nhà
họ thì có ích lợi gì?”
Ngân Xuyên nhìn giọt mưa đang trượt trên cửa sổ xe: “Vậy có phải cha rất
hối hận vì năm ấy đã cưới mẹ con không?”
Thịnh Đường im lặng, lát sau mới khẽ cất tiếng: “Cưới Mẫn Huyên làm vợ
là điều đáng giá nhất đời cha.”
Ngân Xuyên thoáng chấn động.
Nỗi thương cảm khi nãy đã sớm biến mất, giờ Thịnh Đường đang mải mê
ngẫm nghĩ chuyện khác: “Từ Chúc Linh vẫn chưa đủ cương quyết, ta phải
nghĩ cách kích động ông ta, nhưng rốt cuộc nên dùng cách gì đây? Cha vẫn
chưa tìm được hướng giải quyết. Chuyện nên làm ta cũng đã làm rồi, chỉ có
thể chờ đợi thôi.”
Lúc về đến nhà, họ thấy có khách vừa ghé, đó là quản lý cấp cao Ngô
Phong Lâm của phòng kế toán Hoa. Vân Thăng đang tiếp đón Ngô Phong
Lâm, ông ta rất kiệm lời, gương mặt mang nụ cười ôn hòa không gì suy
suyển nổi. Thấy Thịnh Đường và Ngân Xuyên về, Ngô Phong Lâm đứng
dậy khom người rồi cất tiếng chào hỏi Ngân Xuyên.
Trong phòng kế toán Hoa của Phan Thịnh Đường, Ngô Phong Lâm có thể
coi là một kẻ máu mặt. Ông ta khiêm tốn, kiệm lời, xử lý công việc thận
trọng, hiệu quả, là một người tuyệt vời để trút bầu tâm sự. Bạn không bao
giờ thấy một gợn dã tâm hay dục vọng trong đôi mắt đang chăm chú lắng
nghe của ông ta. Ông ta thật sự đang nghiêm túc lắng nghe để được hiểu,
được biết đến những điều bạn chia sẻ. Họ Ngô làm việc theo trình tự rõ
ràng, ít khi nóng nảy, cũng chẳng bao giờ kết bè kéo phái với ai. Trông qua,
dường như ông ta có rất nhiều bạn bè, nhưng thực chất Ngô Phong Lâm lại
giữ khoảng cách với tất cả mọi người. Dù mấy năm gần đây rất được Phan
Thịnh Đường trọng dụng nhưng Ngô Phong Lâm không bao giờ xu nịnh
ông ta, nếu thấy quyết định của họ Phan có vấn đề, ông ta sẽ thẳng thắn chỉ
ra, không ngại việc nảy sinh tranh chấp với Phan Thịnh Đường. Nhờ vậy
mà ông ta luôn hoàn thành nhiệm vụ của mình một cách xuất sắc. Phan
Thịnh Đường vô cùng tin tưởng Ngô Phong Lâm, giao riêng cho ông ta một
vài mối làm ăn, đến cả Ngân Xuyên cũng không thể nhúng tay can thiệp.
Muộn thế này mà Ngô Phong Lâm còn ghé nhà, chắc chắn ông ta có
chuyện cần thương lượng với Thịnh Đường. Ngân Xuyên lập tức tìm cớ
lánh đi. Nhưng vừa bước ra hành lang anh đã nghe thấy tiếng bể vỡ, nghe
như âm thanh tách trà bị gạt xuống đất. Lát sau, Ngô Phong Lâm bình tĩnh
bước khỏi phòng, thấy Ngân Xuyên và Vân Thăng đứng bên ngoài, ông ta
chắp tay chào hỏi rồi lẳng lặng rời đi.
Ngân Xuyên ngờ vực không thôi, Vân Thăng thì thầm: “Nghe nói họ Ngô
muốn qua Thượng Hải, chắc là định ra làm ăn riêng.”
Hiệu buôn Tây thất thế, địa vị của Thịnh Đường đang dần bước vào giai
đoạn chênh vênh. Ngô Phong Lâm là người lý trí, tỉnh táo, việc ông ta đưa
ra quyết định này cũng không đáng ngạc nhiên. Xem ra Thịnh Đường đã
mất đi một trợ thủ rồi.
Ngân Xuyên trở vào phòng khách, ân cần bước tới bên Thịnh Đường rồi
lẳng lặng ngồi xuống. Anh cố gắng không quấy rầy ông ta, nhưng vẫn thể
hiện mình đang chờ đợi nghe lời căn dặn của Thịnh Đường một cách vô
cùng săn sóc.
Đồng hồ treo tường vang lên những chuỗi tích tắc, lạnh lùng nhắc nhở họ
rằng thời gian đang trôi đi. Thịnh Đường ngửa đầu dựa vào chiếc xô pha da,
ông ta nhắm mắt, mệt mỏi rệu rã, đám hoa văn nâu trên lớp tơ lụa Ấn Độ lót
sau gáy ông ta bị đè nhăn nhúm. Trời đêm sau lớp cửa sổ vòm ẩm ướt lạnh
lẽo, tiếng lá cây rơi rụng nghe xào xạc đìu hiu.
Vài phút sau, Vân Thăng bưng một ấm trà nóng và đĩa điểm tâm vào, anh
ta cẩn thận đặt chúng lên bàn, rồi lại lặng lẽ rời đi. Thịnh Đường gõ đốt
ngón tay lên trán, lạnh nhạt thốt: “Ngô Phong Lâm và hai thành viên của
Mobil hợp tác thành lập văn phòng ủy thác khai báo hải quan, ông ta vừa
nộp đơn xin từ chức.”
Ngân Xuyên dịu giọng: “Dù ủy thác khai báo hải quan chỉ là nghiệp vụ
mới nổi nhưng chắc chắn sẽ có triển vọng lớn, hơn nữa nhờ Phổ Huệ, quản
lý Ngô đã xây dựng được mạng lưới quan hệ rất rộng, không phải lo tìm
kiếm nguồn khách. Thật lòng mà nói, quản lý Ngô đã tận tụy làm tròn bổn
phận một nhân viên cấp cao của chúng ta suốt bao nhiêu năm rồi, giờ ông
ấy cũng nên gây dựng sự nghiệp của riêng mình.”
Vẻ mặt Thịnh Đường vô cùng khó coi, ông ta mở mắt, giận dữ bưng ly trà
lên uống một ngụm: “Đúng là cha đã nuôi được một đám vong ân bội
nghĩa.”
Ngân Xuyên mỉm cười: “Quản lý Ngô là con người phúc hậu, ông ấy sẽ
trân trọng tình cảm của cha.”