• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngân Xuyên áp khăn lên mặt, giọng anh vọng lại ồm ồm từ phòng rửa tay: “May có em giải vây, nói thật anh chẳng bao giờ thích xã giao cả.”

“Anh có mệt không?” Cảnh Huyên ngồi trên xô pha buông lời mỉa mai, gương mặt đầy vẻ châm biếm.

“Đương nhiên là mệt, luôn tay luôn chân từ sáng tới giờ mà.”

“Anh diễn màn kịch này với chúng tôi suốt hai mươi năm rồi. Nào là phụ tử tình thâm, huynh đệ cốt nhục, khả năng diễn kịch của anh quả là một chín một mười so với vai tiểu sinh mặt trắng ở phố Hoa Lâu. Dù anh rất có khiếu diễn kịch, nhưng… anh thật sự không thấy mệt ư?”

Ngân Xuyên vừa lau mặt vừa bước đi, anh ngồi xuống đối diện Cảnh Huyên. Dung mạo anh từng tuấn tú một cách dịu dàng khiêm nhường, như thể người cõi tiên không biết đến khói lửa trần gian. Nhưng giờ đây, mỗi biểu cảm của anh đều sặc thứ mùi vị nhân thế, tràn ngập vẻ khéo léo dối trá.

Anh dịu dàng nói: “Anh hiểu tâm trạng của em, vậy nên em có nói gì anh cũng không để bụng.”

Cảnh Huyên nói: “Từ nhỏ tới lớn tôi chưa từng thiếu thốn thứ gì, tranh giành cướp đoạt không phải bản tính của tôi. Trước đó tôi cướp đồ chơi, tôi cãi cọ với anh chỉ do tính nết trẻ con. Năm 16 tuổi, cha muốn chọn một trong hai anh em chúng ta tới thực tập tại hiệu buôn Tây, tôi tưởng anh thật lòng nhường tôi nên tôi mới đi. Thành thực mà nói, tôi chẳng có chí hướng gì, cuộc sống đầu tắt mặt tối cả ngày không phải thứ mà tôi muốn. Tôi sợ mệt, mà tôi cũng biết mình không có bản lĩnh kiếm được tiền từ ví người nước ngoài, nhưng tôi nghĩ được đi thực tập sẽ khiến tôi nở mày nở mặt với mọi người, tất cả là do sự phù phiếm của tôi. Nhưng sự phù phiếm này chẳng kéo dài được bao lâu, tôi không làm được, mà cũng không làm nổi việc tại hiệu buôn Tây. Trước giờ thân thích bên nhà ngoại luôn nhắc tôi phải đề phòng anh, nói nếu để anh lên làm chủ cái nhà này, nhất định anh sẽ không tha cho anh em tôi, nhưng chưa bao giờ tôi tin họ. Về sau… anh cứu tôi từ tay Hồng Toàn Căn, tôi lại càng thấy một người không tiếc tính mạng cứu tôi sao có thể làm hại tôi?” Vành mắt cậu đỏ hoe, cậu khẽ ngẩng đầu, “Tôi sùng bái anh, tin tưởng anh, coi anh như gương sáng, nhưng không ngờ mọi việc anh làm đều có ý đồ toan tính, mọi điều tốt đẹp của anh đều ẩn giấu động cơ chẳng dám để ai biết. Giờ anh lấy hết cổ phần của nhà họ Phan rồi, hiệu buôn Tây Phổ Huệ không còn chỗ cho người nhà họ Phan nữa, tâm huyết mấy chục năm của cha bị anh gạt đổ tan tành. Rốt cuộc năm đó gia đình anh ban cho nhà họ Phan ân huệ gì mà bắt chúng tôi phải lóc xương lóc thịt trả lại anh?”

Ngân Xuyên nhìn sâu vào mắt cậu, anh bình tĩnh nói: “Anh không cần một đồng gia sản của nhà họ Phan, anh cũng đã cố gắng hết sức để giữ gìn tình cảm với các em rồi. Hơn nữa kế hoạch này đã được cha em đồng ý.”

“ Nhà họ Phan, cha tôi, ha ha, anh thay đổi cách xưng hô nhanh thật.”

“Chẳng ai muốn nói dối cả đời, dù là vì bất cứ lý do nào đi chăng nữa.” Ngân Xuyên nói, “Giờ mỗi lời anh nói với em đều là lời thật lòng. Anh có thể nói cho em biết, số cổ phần anh giữ của gia đình em không hề trái với lương tâm.”

Cảnh Huyên lạnh lùng nói: “Vậy anh giở trò với sổ sách của tôi, khiến cha không tin tưởng vào năng lực của tôi, sau đó còn phái tôi đi quản lý ngoại trang của cậu, thuyền linh kiện Đức của tôi đang yên đang lành thì bị đổi hết thành hàng nhái, khiến giám đốc hiệu buôn Tây ghét cay ghét đắng tôi. Anh làm những việc này có trái với lương tâm không?”

“Còn em thì sao? Năm đó em biết người lũ bắt cóc định chọn từ đầu là anh, nhưng em vẫn không nói dù chỉ một lời, khi anh mạo hiểm tính mạng đổi mình lấy em, em có thấy yên lòng không?”

Cảnh Huyên biến sắc, cậu kinh hãi nhìn Ngân Xuyên.

Ngân Xuyên dửng dưng nói: “Anh không có ý gì, chỉ là không mấy đồng tình với thái độ của em bây giờ thôi.”

Cảnh Huyên khẽ thốt: “Có lẽ anh sẽ không tin, nhưng từ rất lâu trước đây tôi đã vô cùng hối hận vì chuyện này. Tôi cũng muốn bù đắp cho anh, nhưng năng lực tôi có hạn, dù có cố gắng làm gì đó cho anh thì anh cũng sẽ hiểu sai, vì anh luôn cảm thấy tôi đang muốn cướp của anh chứ không phải chia sẻ với anh.”

Nét mặt Ngân Xuyên thoáng thay đổi, anh cau mày không nói gì.

Cảnh Huyên nở nụ cười thất vọng: “Tôi không nói sai, phải chứ? Thật ra chỉ cần anh muốn, tôi có thể cho anh cổ phần, ngoại trang, tôi có thể hai tay dâng anh tất cả. Vì tôi biết tôi nợ anh, còn từng suýt khiến anh phải chết. Nhưng… kể từ khi anh bắt đầu tính kế tôi, có lẽ thứ gọi là tình anh em giữa chúng ta cũng đã tiêu tan rồi.”

“Không, thật ra không phải vậy.” Giọng điệu Ngân Xuyên thoáng vẻ thương cảm, “Thật ra chúng ta vẫn như trước đây, anh không hề rời khỏi nhà họ Phan…”

Cảnh Huyên khoát tay: “Anh Trịnh, anh là dân kinh doanh, chắc anh cũng phải biết đời này chẳng có mối làm ăn nào vẹn cả đôi đường chứ? Tiền anh cũng muốn, tình cũng muốn, lòng người cũng muốn, có phải anh hơi tham lam quá rồi không?”

Cậu bước ra cửa, nói: “Cha đi Vũ Xương dưỡng bệnh rồi, người nhà họ Phan chúng tôi đã bàn nhau, chúng tôi đều không mong anh trở lại nhà, ở với nhau như vậy gượng gạo lắm. Anh cũng nói anh có thể rời đi, chắc anh đã có nơi để ở rồi. Nếu anh vẫn muốn ở lại nhà họ Phan… không, chắc anh sẽ không muốn trú lại nơi mình không được chào đón đâu.”

“A Huyên!”

Cảnh Huyên ứa nước mắt: “Anh cả, anh đi nhanh quá, xa quá, chúng em không theo kịp đâu, anh bảo trọng nhé.”

“Đứng lại!”

Cảnh Huyên dừng bước, nhưng không hề quay đầu.

“Anh sẽ không chấm dứt mối quan hệ với nhà họ Phan, không bao giờ.” Ngân Xuyên lớn tiếng.

“Anh đã chấm dứt nó rồi.” Cảnh Huyên bi thương cất lời rồi vội vã rời đi.

Ánh sáng ngoài cửa sổ tõe thành từng tia mong manh trên mặt sàn, chúng chậm rãi chuyển động, Ngân Xuyên thẫn thờ nhìn những tia sáng ấy, nhìn chúng nhạt dần, nhìn thứ tình cảm và ký ức mong manh chồng chéo lên nhau, chậm rãi tan biến theo ánh sáng.

Anh đứng dậy thay quần áo, xuống nhà thiết đãi khách khứa cho tới khi buổi tiệc kết thúc. Tố Hoài và Nam Gia bận dúi tiền cho các ký giả, giúp sự cố gượng gạo nọ nhiều nhất chỉ lưu lại nơi chót lưỡi. Sau khi khách khứa ra về, Ngân Xuyên nhờ nhà hàng làm một bát mì thịt bò rồi ngồi ăn bên chiếc bàn lớn một mình.

Tạ Tề Phàm bước vào, kéo chiếc ghế cạnh Ngân Xuyên ra rồi ngồi xuống.

Ngân Xuyên không ngẩng đầu: “Chú Tạ chờ cháu một lát, trưa nay cháu chưa ăn no, có gì chú đợi cháu ăn xong hẵng nói.”

“Ừ, cháu cứ ăn từ từ đi.”

Tóc mái anh rũ xuống, che mất bờ trán trắng ngần, lông mi anh rất dài, dáng vẻ ngấu nghiến thức ăn vẫn lờ mờ có nét hồn nhiên, chắc anh đã đói lắm rồi.

Chẳng mấy chốc bát mì đã thấy đáy, Ngân Xuyên lấy khăn lau miệng, ngại ngùng nói: “Chú Tạ, đúng là lời tuyên bố ban sáng của Phan Thịnh Đường có giấu giếm nhiều chuyện, nhưng cũng hết cách, một là cháu không muốn để nhiều người biết chuyện riêng tư của cha mẹ mình, hai là giữ mối quan hệ ôn hòa ngoài mặt với nhà họ Phan có lợi cho công việc của cháu tại hiệu buôn Tây…”

Tạ Tề Phàm nâng tay: “Dù trong kinh doanh hay cuộc sống thì thân thế đơn giản một chút cũng tốt hơn. Nếu người ngoài nghĩ cháu là kẻ lòng dạ khó lường thì dù có nhân danh báo thù cho cha, việc kinh doanh của cháu cũng gặp nhiều khó khăn. Việc cháu đưa ra quyết định này sau khi cân nhắc cũng không đáng trách.”

“Nhưng… cháu có cảm giác dường như chú đang trách cháu.”

Tạ Tề Phàm lắc đầu: “Chú chỉ muốn biết bước tiếp theo cháu định thế nào?”

Ngân Xuyên trầm ngâm: “Giờ lực lượng đang phân tán, cháu cần gom số cổ phần hữu dụng lại. Cháu muốn dọn dẹp phòng kế toán Hoa.”

“Nên cháu nhờ Đồng Xuân Giang bỏ thuốc phiện vào kho hàng của Thiệu Từ Ân, nên cháu dùng sử dụng những cách như vậy để ép đám Hứa Tĩnh Chi bán cổ phần cho cháu?”

“Ngài Đồng là người bạn chú giới thiệu cho cháu, chú nói khi cần cháu có thể nhờ ông ấy giúp đỡ.”

Tạ Tề Phàm lặng đi trong giây lát, rồi ông thở dài, “Phải, chuyện này cũng tại chú. Dù chú và ông ấy tình nghĩa sâu đậm, nhưng thật lòng, nghĩ đến cách làm việc của cháu bây giờ, chú vẫn thấy hơi đau lòng.”

Nét mặt Ngân Xuyên chùng xuống.

“A Xuyên, cháu có vui không?” Tạ Tề Phàm quay đầu nhìn anh.

Khóe môi Ngân Xuyên gượng gạo nhếch lên: “Đương nhiên là vui.”

“Cách”, hai, ba cánh cửa sổ trên hàng cửa dài nối nhau bị gió thổi rung lên, tiếng chuông xe kéo, tiếng còi xe hơi vọng lại nghe giòn tan, thanh âm vang lên đột ngột không xoa dịu nổi nét mặt rét lạnh như băng của anh.

Tạ Tề Phàm nói: “Chú còn có thể làm gì cho cháu?”

“Cháu cần quyền khống chế tuyệt đối với phòng kế toán Hoa. Nếu bằng lòng, chú có thể nhượng cho cháu 40% số cổ phần của mình, xin chú yên tâm, cháu sẽ không bao giờ để chú chịu thiệt.”

Tạ Tề Phàm nhìn Ngân Xuyên trân trối, không sao tin nổi, nhưng ông cũng biết rõ anh sẽ nói lời này. Một con người tay trắng suốt một khoảng thời gian dài, giờ dùng mọi cách có thể để góp nhặt những thứ đem lại cho mình cảm giác an toàn cũng chẳng phải chuyện lạ lẫm gì.

Tạ Tề Phàm cương quyết: “Chú sẽ không cho cháu. Một xu cũng không. Lần này chú sẽ không đứng về phía cháu.”

Ngân Xuyên cau mày, ưỡn thẳng lưng: “Không sao, dù có thế nào đi chăng nữa cháu cũng sẽ mãi mãi khắc ghi ân tình của chú.”

“Cha cháu có ơn với chú, nhưng ông ấy chưa bao giờ yêu cầu chú báo đáp. Mọi thứ chú làm cho cháu thật ra cũng chỉ vì muốn bản thân yên lòng yên dạ, chú không cần cháu khắc ghi. Chú không cho cháu cổ phần không phải vì không tin cháu, cũng không phải vì không muốn giúp cháu. Chỉ là chú thấy cháu cần đi chậm lại. Ngân Xuyên, nếu cháu coi chú là bậc cha chú, chú mong cháu có thể nhớ câu này: Có người chạy như bay về phía trước, có người bị bỏ lại đằng sau, đi trước chưa chắc đã là thắng, vì rất có thể phía trước là vách đá, chú mong cháu có thể bước chậm lại để nhìn đường.”

Ngân Xuyên mỉm cười, đang định cất lời đã có người làm mở cửa, nói: “Anh Phan, à không, anh Trịnh, có người gọi điện cho anh.”

Người gọi tới là Vân Thăng, có tiếng ồn ã vọng lại, Vân Thăng cao giọng: “Cậu cả, cậu có nghe thấy không?”

“Không phải anh theo ông chủ tới Vũ Xương rồi sao?”

“Chúng tôi đã tới bến tàu rồi, đang đợi xe tới. Đột nhiên ông chủ lại nhớ ra một chuyện, nằng nặc đòi tôi gọi cho cậu.”

“Nói đi.”

“Ông chủ bảo trước khi thu mua hãng buôn Khải Nhuận, ông có một tập tài liệu đánh giá để trên tủ sách phòng ngủ, ông nói khi về nhà nhất định cậu phải mở ra xem.”

Ngân Xuyên siêt lấy ống nghe: “Bên cạnh ông ta có ai?”

“Có y tá đi theo, tài xế đang lái xe rồi ạ.”

Thật ra Phan Thịnh Đường đã tự tay giao bản báo cáo nọ cho Ngân Xuyên từ sáng rồi.

Tạ Tề Phàm đứng gần đó, thấy Ngân Xuyên ngẩn ngơ cầm điện thoại, đôi mắt sáng tới lạ lùng, đây là lần đầu ông thấy Ngân Xuyên có ánh mắt này: Đó là ánh mắt của nỗi sợ hãi chân thực, không chút giả dối.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK