Đám con gái đưa mắt nhìn nhau, nở nụ cười hoạt bát.
Đến gần ngửi thấy hương thơm, Phương Kỳ Kỳ và Lưu Trình Viễn bèn cười tươi chào hỏi Ngân Xuyên, Cảnh Ninh lại ló đầu ra nhìn chiếc túi trên tay anh, trong có kẹo vừng, đậu phộng hạt dưa, và còn cả hạt dẻ đường nóng hôi hổi.
Cảnh Ninh cười hì hì: “Anh cả, anh có ý với Kỳ Kỳ hay Trình Viễn hả? Anh muốn theo đuổi cô nào? Hai bạn em có hôn phu cả rồi nhé.”
Ngân Xuyên trách cô: “Nói linh tinh nữa là anh đi luôn đấy.”
Cảnh Ninh làm mặt quỷ với anh, Ngân Xuyên thấy vẻ ủ dột chán chường của cô mấy ngày trước đã tiêu tan, giờ trông lại sáng sủa tươi tắn khác thường. Anh chợt nhận ra điều gì, gương mặt tức khắc tối sầm. Hai cô bạn tưởng Cảnh Ninh đùa giỡn linh tinh làm cậu cả nhã nhặn kiêu ngạo nhà họ Phan tức giận, các cô lại đâm ngại, thoáng có phần lúng túng.
Cảnh Ninh thấy Ngân Xuyên nhìn mình lom lom, không khỏi thoáng có cảm giác khác lạ. Cô lấy mấy túi quà vặt trong tay anh đưa cho hai người bạn, bảo bọn họ về nơi ở trước rồi mới cười làm lành với Ngân Xuyên: “Anh cả đến ăn cơm tối với em phải không?”
Vốn Ngân Xuyên định trách cô mấy câu, nhưng thấy cô nũng nịu nhỏ nhẹ nên cũng chỉ đành nói: “Anh mua hạt dẻ cho em, muốn em được ăn quà nóng, em lại đưa cho người khác. Dù người ta có để dành phần em thì khi về cũng nguội ngắt rồi, làm sao ăn được?”
Cảnh Ninh cười tươi, lúm đồng tiền như hoa: “Vậy anh lại đưa em đi mua tiếp!”
Dáng vẻ tựa như quên hết mọi sầu não ấy khiến lòng anh dần lạnh ngắt, anh biết rất rõ người có thể khiến cô thay đổi trong chớp mắt là ai. Anh không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng bước về phía chiếc xe Buick đang đỗ. Cảnh Ninh cũng bám theo. Ngân Xuyên chợt dừng bước, anh quay đầu, ánh mắt lạnh như băng như tuyết, anh nói: “Em làm lành với Mạnh Tử Chiêu rồi?”
Cô gật đầu.
“Bao lâu rồi?”
“Được tám chín ngày.” Cảnh Ninh hỏi vặn lại, “Chẳng lẽ anh cả không thấy mừng thay em sao?”
Ngân Xuyên cười: “Em vui thì anh cũng vui.” Nhưng nụ cười ấy còn lạnh lùng hơn cả biểu cảm của anh, như đang nói một đằng nghĩ một nẻo. Tâm trạng vốn đang rất tốt của Cảnh Ninh chợt tuột dốc không phanh. Nét mặt cũng thoáng khó coi. Ngân Xuyên nhìn cô một lát rồi mở cửa xe ngồi vào, bắt đầu khởi động máy. Cảnh Ninh do dự trong chớp mắt, cuối cùng vẫn lên xe, ngồi xuống bên anh.
Anh có phần thấp thỏm không yên, đi được một quãng nhưng cũng chỉ chọn bừa đường mà lái, không có đích đến. Ánh mặt trời biến thành từng đường cong uyển chuyển trải mình trên cửa sổ xe, mái tóc và bờ mi đen nhánh của anh được nhuộm sắc vàng kim nhàn nhạt.
Càng đi Cảnh Ninh càng thấy hoang mang, cô không kìm được phải hỏi: “Chúng ta đi đâu vậy?”
Ngân Xuyên sực tỉnh, anh dừng ngay xe bên lề đường, nói: “Anh nhớ sai đường. Giờ em có đói không? Nếu không đói thì mình ngồi nghỉ một lát.”
Cảnh Ninh nói: “Em không đói. Anh cả mệt lắm à? Hay anh chợp mắt một lát đi.”
“Ừ, anh mệt, rất mệt.” Ngân Xuyên quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Khói mù của đám rơm rạ được đốt ngoài ngoại ô bốc lên, tà dương đổ sắc đỏ cho khung trời, khoảng trời đằng Đông tối mờ như bức thủy mặc được điểm tô. Đàn chim nhạn ngày thu bay qua, loáng thoáng nghe thấy tiếng kêu ríu rít.
Anh nói: “Tối ngày kia có buổi tiệc, cha bảo cả nhà đến dự, anh từ chối thay em rồi.”
“Dù sao em cũng không muốn đi, có khi tới cũng chỉ tổ khó xử. Cảm ơn anh.” Cảnh Ninh cảm kích cất lời.
Ngân Xuyên quay đầu nhìn cô, gương mặt anh mệt mỏi, nhưng đã dịu dàng hơn khi nãy rất nhiều. Cảnh Ninh xao động, hỏi: “Anh tới tìm em vì có chuyện muốn nói sao?”
Ngân Xuyên thờ ơ đáp “ừ”.
“Không, thật ra anh tới vì muốn an ủi em đúng không? Không phải anh từ chối giúp em, là cha không muốn em đi, phải chứ?”
Ngân Xuyên nhún vai: “Em đâu cần anh an ủi.”
“Anh cả!”
“Đừng gọi anh là anh cả!” Anh chợt cao giọng, tức giận thét lên, “Anh không muốn làm anh cả của em! Anh chưa từng muốn! Không bao giờ muốn!”
“Nhưng anh chỉ có thể là anh cả của em thôi!” Cảnh Ninh lớn tiếng, vẻ cố chấp thấp thoáng trong đôi mắt trong vắt của cô, nhưng ánh mắt anh lại cuồn cuộn nỗi đau khổ và thất vọng. Họ nhìn nhau, không còn tránh né ánh mắt của nhau nữa.
“Tử Chiêu tha thứ cho em rồi, em đã kể cho anh ấy nghe tất cả sự thật, anh ấy vẫn tha thứ cho em. Anh cả, em không hiểu anh đang giận chuyện gì. Vì em đã quay lại với Tử Chiêu sao? Không phải anh bảo em tới tìm anh ấy ư?”
“Anh chỉ mong em không còn tiếc nuối gì nữa,” Ngân Xuyên cau mày, lắc đầu, “anh, anh tưởng…”
Cảnh Ninh cười nhạt: “Anh nghĩ anh ấy sẽ ghét bỏ em suốt đời ư? Anh đoán anh ấy sẽ không tha thứ cho em, anh bảo em tới tìm Tử Chiêu vì muốn em tuyệt vọng?”
Anh điếng người, cô đã nói ra tâm sự của anh.
“Anh muốn em tuyệt vọng, rồi ngoan ngoãn nghe lời cha, cưới Từ Đức Anh.” Càng lúc giọng cô càng sắc bén, “Anh nói anh muốn giúp em, nhưng thật ra anh chỉ đang lừa em. Sao anh có thể giúp em chứ!”
Anh giận đến bật cười: “Em có biết mình đang nói gì không?”
“Vậy anh có biết anh đang nói gì không? Anh không làm anh của em, vậy anh muốn làm gì?” Cảnh Ninh hỏi vặn lại gay gắt, “Lòng dạ anh luôn khó lường, ngày còn nhỏ, anh lén giấu cha ra ngoài kiếm tiền, anh là con buôn giống cha từ trong xương cốt! Anh cũng muốn đẩy em tới nhà họ Từ, để nhà họ Phan được giới chính trị trợ giúp. Anh và cha đều muốn như vậy! Em nói cho anh biết, Phan Cảnh Sâm, không ai có thể nắm giữ hạnh phúc cả đời của em, cả anh và cha đều không thể. Em không phải công cụ của các người! Em chỉ yêu mình Tử Chiêu, anh đừng nghĩ tới chuyện chia rẽ bọn em, em đã là người của anh ấy rồi, cả thân xác và trái tim em đều là của anh ấy!”
Mọi âm thanh chung quanh đều như đã tan biến, chỉ còn sót lại tĩnh lặng đáng sợ.
Cô ngỡ anh sẽ đánh cô, nhưng anh không làm vậy. Anh chỉ nhìn cô, nhưng cũng như không nhìn. Trong mắt anh có một quầng sáng, là thứ ánh sáng còn đáng sợ hơn cả lửa giận.
Cô chưa từng nhìn anh chăm chú ở một khoảng cách gần tới mức này. Cảm giác này xa lạ vô cùng, nó khiến cô hoảng loạn tột độ. Bề ngoài anh đã thay đổi rồi sao? Anh tiều tụy rồi ư, anh già rồi ư? Không, từ nhỏ tới lớn, cô đã biết anh là chàng trai đẹp nhất Hán Khẩu, giờ đây anh chỉ thanh tú chỉnh tề hơn trước mà thôi, đôi đồng tử đen láy của anh như đầm nước sâu, hàng mày dài thanh thanh, làn da trắng trẻo, đường nét rõ ràng như tạc khắc. Tuy vậy, gương mặt ấy được tô kín bởi nỗi tuyệt vọng và bi ai, cô chưa từng thấy anh đau khổ nhường này.
Một thứ cảm giác tựa như tan nát vụt qua trong cô, cô không dám chắc liệu đó có phải đau đớn hay không, nhưng rõ ràng nó đã khiến cô từ bỏ sự cứng rắn của mình, chỉ còn mềm yếu sót lại.
Cảnh Ninh chầm chậm cúi đầu, cô khẽ cất giọng: “Anh cả, em xin lỗi.”
Anh nhẹ nhàng thốt: “Bé Hạt Dẻ, giá em mãi mãi không bao giờ lớn lên thì tốt biết bao? Chỉ cần đừng trưởng thành, em sẽ không nói những lời như vậy.”
Cuối cùng những câu nói này cũng đâm vào lòng cô, nước mắt long lanh chầm chậm ứa ra.
Anh nhìn cô, nói: “Em nghĩ anh sẽ bán em vì lợi ích của nhà họ Phan ư? Em nghĩ anh như vậy sao? Em đúng là người duy nhất trên đời có thể đâm một dao vào tim anh.”
“Không, em không có ý đó, em không muốn khiến anh tổn thương, cũng không muốn làm anh buồn.” Cô lắc đầu quầy quậy, không dám nhìn anh, “Giờ lòng em đang rối bòng bong, dạo gần đây xảy ra nhiều chuyện quá. Em… ngày nào em cũng sống trong giày vò.”
Ngân Xuyên chợt muốn bỏ mặc tất cả. Có một giọng nói cứ luôn âm ỉ kêu gào trong anh: “Nói cho cô ấy, nói tất cả cho cô ấy, nói cho cô ấy thân thế của mày, nói mày yêu cô ấy, mày yêu cô ấy hơn bất cứ ai, nói với cô ấy mọi nỗi đau đớn, căm phẫn và tuyệt vọng của mày đều có nguyên do, trên thế gian này mày chỉ có mình cô ấy là người thân, là điều quan trọng nhất mà mày lưu luyến, cô ấy là tất cả! Mày có thể đưa cô ấy đi, rời xa những nỗi phiền não này, rời xa mọi chuyện quá khứ đau đớn, thậm chí là rời xa…”
Những mơ tưởng hão huyền trong anh chợt ngưng bặt.
Anh rời đi được sao? Mối huyết hải thâm thù của cha mẹ còn báo không? Sự nhẫn nhục chịu đựng suốt bao năm liệu có cần một kết quả không? Anh không sao trả lời nổi, huống chi, anh còn chẳng thể thẳng thắn bộc bạch tất cả với cô. Mà khi anh đặt tay lên vai cô, khi cô ngẩng đầu, e sợ nhìn anh, anh chợt đánh mất dũng khí.
Nói cho cô thì sao? Cặp mắt cô tràn ngập tình yêu với một người đàn ông khác, còn anh chưa bao giờ có cơ hội bước vào tim cô, anh chỉ biết giấu kín tất cả tình cảm dành cho cô như một tên trộm.
Nói cho cô biết rồi thì làm gì tiếp đây? Có lẽ anh sẽ đánh mất cô mãi mãi.
Cuối cùng anh cũng cất lời, nhưng lại đổi thành câu khác: “Mạnh Tử Chiêu định làm gì? Cậu ta… có thể chịu trách nhiệm với em không?”
“Tháng sau anh ấy sẽ đi châu Âu để lo chuyện làm ăn,” cô cất lời, thoáng vẻ thấp thỏm, “anh ấy muốn em theo cùng, giờ đang chuẩn bị thủ tục rồi.”
“Em đồng ý rồi sao?”
“Em không muốn ở lại Hán Khẩu, không muốn sống trong những hồi ức xấu xí.”
Trái tim Ngân Xuyên nhẹ bẫng, chẳng còn thấy đau nữa, anh ngồi thẳng lưng, khởi động xe.
“Anh cả, anh là người thương em nhất nhà, cũng là người hiểu em nhất. Anh cả, nếu lần này em có cơ hội sống cuộc sống mình muốn, anh có nỡ nhẫn tâm để em đánh mất nó không?” Cảnh Ninh khẩn khoản.
Ngân Xuyên mắt nhìn thẳng, cố gắng giữ giọng mình thật bình tĩnh: “Dạo gần đây hiệu buôn Tây có rất nhiều việc, cha không còn lòng dạ quấy rầy em đâu. Em muốn làm gì thì cứ cố làm đi, nhưng em hãy nhớ thật kỹ, năng lực của anh chỉ có hạn thôi, anh sẽ không giúp em, nhưng cũng không ngăn cản em.”
“Anh nói thật ư?” Tia sáng hoài nghi lướt qua đôi mắt ướt át của cô.
“Thật,” anh nhìn cô, “dù em có tin hay không, anh cũng thật lòng mong em hạnh phúc, còn chuyện quan trọng nhất với anh hiện giờ là em có đói không.”