giới Pháp, Vũ Hán. Năm Tân Hợi, chủ tiệm Trương Tụ Niên – tay kéo vàng
của Dương Châu – đã dẫn dắt các thợ làm đầu tài năng vượt trội, dùng cây
kéo để tạo ra làn sóng kéo dài suốt hàng chục năm không dứt tại Hán Khẩu.
Ở Vũ Hán, rất nhiều những đứa trẻ nhà giàu sau khi chào đời đã được đưa
tới Trường Sinh Đường để “cắt tóc máu”, giúp chúng sống thọ, gặp nhiều
may mắn trong tương lai.
Tiểu Quai vừa đầy tháng đã được Cảnh Ninh và Đức Anh đưa tới Trường
Sinh Đường. Khách khứa rất đông, hai vợ chồng bế con đợi trong phòng
nghỉ một lát.
Thời gian quả là liều thuốc thần, nó hủy hoại, đày đọa, nhưng đồng thời
cũng cứu vớt con người ta. Cảnh Ninh cúi đầu nhìn gương mặt ngây thơ
trong sáng của con gái, lòng cô như mặt nước phẳng lặng.
Cô không yêu đứa trẻ này ngay từ ban đầu, thậm chí còn có ý nghĩa bỏ rơi
nó, thoát khỏi nó, có lẽ đây là sự hồ đồ của người lần đầu làm mẹ, cũng có
lẽ nó xuất phát từ nỗi đau đớn bị trói buộc không thể thoát thân. Nhưng giờ
đây tất cả đều không còn quan trọng nữa, vì mỗi ngày trôi qua, thân phận
“người mẹ” đã lặng lẽ thay đổi cô lúc nào không hay. Sự xoa dịu đứa bé
dành cho cô chậm tới mức gần như không phát hiện nổi, nhưng đúng thực
đã có thay đổi.
Cô chăm chú ngắm nhìn mái tóc đen dày ngay từ lúc mới lọt lòng, làn da
trắng muốt như tuyết, sống mũi nhỏ tinh tế và đôi mắt trong veo sống động
của con gái, còn cả vẻ mặt đáng yêu kia nữa, vẻ mặt vui tươi, đòi mẹ mỗi
lần nhìn thấy khiến cô vừa buồn vừa vui.
“Mình có một đứa con gái, mình là một người mẹ.”
“Mẹ có thể cho con gì đây?” Cảnh Ninh thầm nghĩ trong lòng, “Nhưng Tiểu
Quai của mẹ, mẹ bằng lòng cho con tất cả những gì mẹ có thể.”
Tiểu Quai đang hưng phấn mở cặp mắt đen láy của mình ra nhìn mẹ, rồi lại
nhìn cái nơi hoàn toàn không giống nhà mình, mỗi lần một cô hay một chú
ưa nhìn nào bước qua, cô bé đều tò mò liếc xem, nếu nghe thấy tiếng máy
sấy hay tiếng kéo, bé cũng sẽ vểnh đôi tai nhỏ nghe ngóng, như hiểu như
không.
“Để anh bế.” Đức Anh đón lấy đứa bé, cẩn thận đặt bé lên cánh tay mình.
Tiểu Quai ngơ ngác, rồi lại chợt toét miệng cười với cậu ta, Đức Anh thơm
mạnh bé một cái, Cảnh Ninh nhắc: “Anh nhẹ thôi.” Đức Anh vội bảo: “Ừ,
ừ!” Rồi lại hạ giọng, “Lâu lắm mới có dịp mẹ Tiểu Quai ra ngoài, lát nữa
em muốn ăn gì? Mẹ Tiểu Quai ăn no thì Tiểu Quai của anh mới được ăn
no.”
Gương mặt Cảnh Ninh ửng đỏ: “Giờ anh cũng học được thói lẻo mép rồi
à.”
Đức Anh ngồi sát lại gần cô, dịu dàng nói: “Chúng ta sẽ luôn hạnh phúc thế
này nhé, được không?” Cảnh Ninh im lặng, cậu ta biết có lẽ cô đang âu sầu
nên cũng không nói nữa. Cơn gió ngoài hành lang lay động tấm khăn trải
bàn đăng ten phía đối diện, Cảnh Ninh khom người, che lấy trán con gái.
Đức Anh nói: “Anh đã nghĩ rất nhiều tên cho con bé, nhưng cái nào cũng
thấy chưa đủ hay.”
“’Tiểu Quai’ hay lắm mà.” Cảnh Ninh để con gái nắm lấy ngón tay mình,
ngẩng đầu lên thấy Đức Anh đang tủm tỉm cười nhìn cô, “Sao, sao lại cười
kỳ lạ thế.”
Đức Anh thở dài nói: “Em không biết anh vui tới mức nào đâu.”
Một buổi chạng vạng sau tiệc đầy tháng, Ngân Xuyên tìm tới nhà họ Từ.
Người làm dẫn anh tới vườn hoa. Dưới gốc long não, dành dành và nguyệt
quế đang đung đưa theo gió, anh bước vào sâu trong vườn, thấy có một
mảnh đất trồng hoa nhỏ mới được quây, Đức Anh xắn tay áo lên đến cùi
chỏ, đang tưới nước cho mấy khóm hồng dưới tường rào, Cảnh Ninh bế con
đứng nhìn bên cạnh, ánh tà dương trải trên bả vai họ, cành hồng no nước
như phát sáng lấp lánh.
Đức Anh buông xô nước trong tay xuống, cậu ta đứng thẳng dậy chào hỏi
Ngân Xuyên, Cảnh Ninh cũng quay người lại nhìn, Tiểu Quai giãy giụa
trong tã lót, bàn chân nhỏ đạp mạnh như muốn nhảy ra ngoài, Cảnh Ninh bế
đứa bé lại cho vững, cười nói: “Đứa trẻnày ưa náo nhiệt, cứ có khách là lại
hớn hở.”
Ngân Xuyên nói: “Rất giống em hồi nhỏ.”
Cảnh Ninh cười: “Cũng phải xem là gặp ai nữa, không phải thấy người nào
em cũng vui.”
Ngân Xuyên cúi đầu nhìn những bông hoa hồng, nói: “Đẹp lắm.”
Cảnh Ninh nói: “Toàn là Đức Anh chăm đấy.”
Niềm vui tràn ngập trong mắt Đức Anh, cậu ta lau tay, nói: “Hiếm khi anh
cả tới chơi, chúng ta vào nhà đi, em sẽ pha một ấm trà ngon.”
“Không cần đâu, anh tiện đường tới đưa cái này cho Ninh Ninh thôi.” Ngân
Xuyên rút chiếc ống thư chạm ngà voi ra từ túi áo, đưa cho Cảnh Ninh, Tiểu
Quai đã kịp vươn tay nhận trước, Ngân Xuyên nhìn bàn tay bé nhỏ trắng
mịn tới độ gần như trong suốt, anh khựng lại, nói, “Mạnh Tử Chiêu nhờ anh
đưa nó cho em.”
Cảnh Ninh thuận tay trao đứa trẻ cho Ngân Xuyên bế rồi cầm lấy ống thư,
mở bức thư pháp ra nhìn thật kỹ, ban đầu ánh mắt cô tràn ngập kinh ngạc và
đau đớn, nhưng lại chậm rãi hóa yên ả nhẹ lòng.
Trong thâm tâm cô, Tử Chiêu đã bỏ đi thực chất vẫn chưa hề rời xa cô, dù
mỗi lần nói tạm biệt cô đều cảm thấy một phần sinh mệnh mình như đã chết
đi. Dù cậu đã mang đi một phần sinh mệnh cô, nhưng cậu cũng trao cô sinh
mệnh của cậu. Cảnh Ninh nhớ cái đêm mưa đau đớn đày đọa đấy, biết Tử
Chiêu tới gặp mình, bên mình suốt đêm, dù đó không phải mơ nhưng bọn
họ vẫn phải tỉnh lại. Được yêu đương nhiên là rất hạnh phúc nhưng phải
chăng yêu một người mới là điều ta có thể nắm chắc trong lòng bàn tay.
Yêu một người, nhớ nhung một người mà không hề đòi hỏi, đây mới chỉ là
thứ tình yêu tự do nhất, không ai có thể ngăn trở. Thế gian mênh mông vô
cùng vô tận, thời gian chính là món tặng phẩm, trong quãng thời gian đẹp
nhất của đời mình, bọn họ đã trao nhau món quà quý giá nhất trên đời này.
Dù kiếp này vĩnh biệt nhưng trong tim họ từng có nhau, vậy là đã đủ rồi.
Ngân Xuyên chưa kịp chuẩn bị trước, đứa bé trong lòng anh vừa thơm vừa
mềm, bàn tay bé nhỏ đập vào cằm anh, nó hơi híp đôi mắt, như đang cười
với anh, mùi hương thơm ngọt khiến những chuyện xưa cũ ẩn sâu trong một
góc ký ức chợt ùa tới, như tia sáng lóe lên, hòa với cảm nhận về mọi tiểu
tiết bé nhỏ, trong tích tắc, mọi cảm xúc ùa tới, cuốn lấy anh, trêu chọc anh,
rồi lại vung tay vứt bỏ anh. Động tác của Ngân Xuyên trở nên cứng ngắc,
hơi nóng xộc lên mắt.
Đức Anh vươn tay: “Để em bế cho, làm vậy con bé không thoải mái.”
Ngân Xuyên sực tỉnh, hóa ra hai tay anh ôm lấy hông đứa trẻ, khiến đầu bé
ngửa ra sau. Quả nhiên chưa được bao lâu Tiểu Quai đã há miệng, bé khụt
khịt rồi khóc òa lên.
Đức Anh đón lấy đứa trẻ, dịu dàng dỗ dành, Cảnh Ninh tiến lại, lắc ống thư
chạm ngà voi trước mặt con: “Quai Quai có muốn cái này không? Con xem
trên này khắc hoa gì thế, có hoa hồng mà mẹ thích nhất đấy.”
Tiểu Quai khóc không ngừng, thút thít vươn tay lần sờ hoa văn chạm ngà
voi, Đức Anh nhìn bức tranh chữ trong tay Cảnh Ninh, cậu ta chợt nói:
“Hay là thế này đi.”
Cảnh Ninh và Ngân Xuyên cùng ngẩn ra, Đức Anh cười: “Đặt tên đi học
cho con bé là ‘Tĩnh An’ đi! Từ Tĩnh An, cái tên này rất hay.”
Cảnh Ninh hé môi, vô thức muốn từ chối nhưng lại không tìm ra bất cứ lý
do nào để cự tuyệt, Đức Anh nói: “Đương nhiên chúng ta vẫn sẽ gọi con bé
là Tiểu Quai, Tĩnh An là tên khi ở trường, sau này mình có thêm một Tiểu
Quai nhỏ nữa thì lại lấy tên mới cho con.”
Cảnh Ninh liếc nhìn cậu ta, không nói gì. Ngân Xuyên đứng im một lúc bèn
từ biệt định đi, Cảnh Ninh nói: “Để em tiễn anh.”
Ngân Xuyên gật đầu.
Dường như cô đã hồi phục, không biết bắt đầu hồi phục từ khi nào, có thể là
vào chính đêm thập tử nhất sinh ấy. Giờ phút này đây gương mặt cô vẫn
thoáng vẻ tiều tụy nhưng đã có những nét mà một người mẹ trẻ cần có: dịu
dàng, kiên cường, rực rỡ, đây là tính cách sâu trong cô được biểu hiện ra bề
ngoài, có mong manh dễ vỡ, cũng có sự quyết liệt lúc nào cũng chực bùng
cháy. Cô có vị ngọt của đường, đó là mùi hương mà đứa bé lưu lại cho cô,
vẻ non nớt của cô đã tan hẳn, cơ thể trở nên lả lướt nở nang, đôi mắt to
trong veo hiển hiện sức mạnh cứng rắn, thẳng thắn, vừa toát lên sự vững
vàng của một người phụ nữ trường thành, lại mang cả nét ngây thơ khờ
khạo của trẻ con. Anh biết mọi sự thay đổi này đều là do đứa trẻ kia mang
tới. Sự có mặt của đứa trẻ ấy khiến cô buông bỏ được cả Mạnh Tử Chiêu.
“Em muốn nhờ anh giúp một chuyện.” Cảnh Ninh do dự một lát mới mở
lời.
“Em nói đi.”
“Đức Anh rất muốn có một ngoại trang của riêng mình. Từ lâu anh ấy đã rất
mong mua lại được một xưởng bông ở Vũ Xương, anh biết anh ấy là người
thật thà, trước nay chưa từng tranh giành với ai mà. Nghe nói đối thủ trong
lần đấu giá này rất mạnh, em đang nghĩ… hay là anh ra mặt lấy xưởng bông
đó rồi tìm cớ sang lại cho Đức Anh.”
Ngân Xuyên nở nụ cười hờ hững: “Em không thật sự nghĩ cậu ta thật thà
mà chỉ sợ cậu ta không có năng lực tranh của người ta mà thôi.”
Câu nói này rất chướng tai, vậy mà anh chẳng buồn suy nghĩ, cứ thế bật
thốt.
“Tiền trung gian phát sinh vợ chồng em sẽ trả từ từ cho anh.”
Cô bình tĩnh trả lại anh một câu đau lòng.
“Em quả thực là hết lòng với cậu ta.”
“Anh ấy là cha của con em, em hết lòng với anh ấy là lẽ đương nhiên.”
Ngân Xuyên điềm tĩnh quan sát cô, không bỏ qua bất cứ một sự thay đổi
biểu cảm tinh vi nào của cô.
Cảnh Ninh ngoảnh mặt đi.
“Em không hạnh phúc.” Anh dửng dưng.
“Sao anh biết.”
“Ban nãy em ngây ra suốt. Madame Hardy, Madame Isaac Pereire và
Madame Gregoire Staechelin đều là loài hoa hồng leo, em lại trồng tách
chúng ra, Madame Knorr phải trồng tách, em lại để Từ Đức Anh dựng giàn.
Anh bỏ bao công sức mang “Cardinal de Richelieu” từ Anh về cho em, loài
hoa hồng mà em thích đó không ưa uống nước, vậy mà em lại để cậu ta tưới
đẫm nước cho chúng.”
“Anh vừa khen chúng đẹp mà.”
“Anh nói dối. Em cũng nói dối.”
Nỗi tức giận của Cảnh Ninh khó lòng kìm nén, mặt cô hơi tái đi.
Gương mặt cóng lạnh của Ngân Xuyên không một gợn sóng, giọng anh lại
càng trầm lặng, hà tiện bộc lộ cảm xúc: “Anh muốn nói cho em biết nhà họ
Phan các em có anh, nếu không thì cũng còn anh hai em, không cần đến nhà
họ Từ làm hậu thuẫn. Em không cần phải phó thác đời mình cho một người
hoàn toàn không xứng với em.”
“Không xứng?” Cô bướng bỉnh, “Em và cha của con em thì có gì mà không
xứng?”
Tiếng bồ câu hót từ xa vọng lại gần sát, bọn họ không hẹn mà cùng ngẩng
đầu. Tiết hạ ngày dài, đàn bồ câu vỗ cánh bay về nhà trong vòm sáng, dáng
điệu nhẹ nhàng mềm mại, nhưng trong lòng lại trĩu nặng những xung đột,
cuồn cuộn những hy vọng.
Khi ngẩng đầu lên, họ chợt nảy sinh một thứ cảm xúc tựa như ảo giác, hệt
như đàn bồ câu trên trời của mỗi ngày, mỗi năm, mỗi thế kỷ, vẫn cứ luôn là
đàn bồ câu ấy. Cùng một màu sắc, cùng một tiếng hót, cùng một dáng điệu
khoan thai, mỗi lần vỗ cánh, mỗi khi chao liệng chúng đã lại hoàn thành
một vòng luân hồi sinh tử.
Ánh mắt dõi theo chặng bay của đám bô câu, mượn lấy từ đó một tích tắc tự
do, rồi lại chậm rãi chìm sâu xuống. Lòng anh tràn ngập niềm đau không rõ
nguồn cơn, đó là nỗi đau không thể khống chế, đến từ một cõi vô biên. Linh
hồn anh như theo cánh chim bay tới nơi cao chót vót của thành phố này,
nhìn muôn nghìn tia hào quang bao phủ lấy nó và cõi hồng trần cuồn cuộn
đang sục sôi, nhưng dù có kéo bản thân ra xa tới đâu, thứ anh nhìn thấy vẫn
chỉ là trái tim của mình.
Trái tim ấy vẫn bị vây khốn tại một nơi, tại một toà thành cô độc vững chắc
như sắt thép.
Anh mở cửa xe, chần chừ trong chốc lát, anh lấy một chiếc túi nhỏ ra từ túi
áo rồi đưa cô: “Cho con bé.”
Cảnh Ninh mở ra, bên trong có hai món đồ, một trong số đó là chiếc khóa
bạc thuở nhỏ anh từng đeo. Mẫu đơn hé nở, thiên trường địa cửu, sau bao
bận long đong, cuối cùng chiếc khóa bạc vẫn trở lại tay cô. Món đồ con lại
là chuỗi vòng tay nhỏ xinh dây đỏ xỏ ngọc lưu ly ngũ sắc, những viên ngọc
mang hình bí ngô, đậu phộng, quả đào và quả hồng.
“Anh sửa dây khóa bạc cho ngắn lại rồi, con bé có thể đeo được. Mấy viên
ngọc trên vòng tay là anh tự xâu.” Anh khẽ thốt.
Hàng mi dài của cô rũ xuống, ngân ngấn ánh lệ, nhưng chẳng mấy chốc tâm
trạng cô đã trở lại như cũ. Cô ngẩng đầu, mỉm cười nói: “Hay quá! Lát về
em sẽ đeo cho Tiểu Quai.”
Ánh mắt anh nấn ná trên gương mặt cô chốc lát, thoáng có tia sáng vui
mừng lăn tăn.
Ngân Xuyên nói: “Ninh Ninh, anh đồng ý với em, anh sẽ giúp Từ Đức Anh
đoạt được xưởng bông, chỉ là anh không cần tiền của bọn em.”
Cô muốn nói một lời cảm hơn, nhưng vào giờ phút ánh mắt hai người giao
nhau, cô lại đánh mất tiếng nói của mình.