Mục Dịch Nhiên bị bao quanh đến “không lọt nổi con kiến”: …
“Cậu chụp tấm thứ mấy thì phát hiện có vấn đề?” Kha Tầm cảm giác mình bị Tào Hữu Ninh béo người ủn ra khỏi “vòng tròn tình bạn”, bèn quay sang người chụp ảnh hỏi, “Sao tôi cảm giác như tiếng ‘cách’ đầu tiên có vẻ nhanh hơn tiếng thứ hai?”
Mạch Bồng cố gắng giữ bình tĩnh nói: “Đúng thế, tốc độ ấn màn trập của tấm đầu tiên nhanh hơn tấm thứ hai. Tấm thứ nhất thuộc kiểu chụp thử, cho nên tôi lựa chọn tốc độ 1/250s mà mình thường dùng, tốc độ này thích hợp dùng để chụp đối tượng đang hoạt động bình thường, lúc chụp tôi cảm giác tay mình cũng khá ổn, thế nên mới tính thử chụp chậm hơn một chút xem sao. Thật ra chụp cảnh buổi đêm dùng tốc độ chậm là tối ưu nhất, lúc ấy tôi chỉnh tốc độ 1/30s, vì tôi nghĩ tốc độ này miễn cưỡng có thể bỏ qua sai số tạo thành do độ run của tay tôi.”
Mạch Bồng ngừng lại một lát, mới nói tiếp: “Chỉ có chụp tấm ảnh đầu tiên mới thấy hai cái đốm sáng bên cạnh cửa sổ, tấm thứ hai tuy rằng thay đổi vị trí, nhưng cửa sổ vẫn nằm trong phạm vi tầm ngắm, tiếc là lúc chụp lóa sáng làm hoa cả mắt hoa, nên không nhìn thấy được cái gì.”
Kha Tầm ngẫm nghĩ một lát, đưa ra một đề nghị to gan: “Cuộn phim vẫn còn một tấm cuối, cậu có dám chụp bên ngoài không?”
Mạch Bồng “Ngoài cửa ấy à?”
Kha Tầm đứng dậy, bước đến bên cạnh Mạch Bồng: “Đúng vậy, chúng ta mở cửa để một khe nhỏ, cậu chỉa ống kính ra hành lang chụp một tấm, tôi sẽ cùng cậu.”
Mạch Bồng cảm giác bàn tay cầm máy ảnh của mình rịn mồ hôi ướt nhẹp, bèn chà chà lên quần áo mấy cái, lại cầm chắc máy ảnh trong tay: “Cũng được, để tôi thử xem.”
Những người còn lại trong phòng không ai lên tiếng, dù cho việc này hết sức mạo hiểm, nhưng manh mối thường thường đều là đạt được từ giữa hiểm nguy, bản thân bọn họ ở trong tranh cũng đang trong một quá trình mạo hiểm rồi.
Kha Tầm cùng Mạch Bồng bước đến gần cửa phòng, vươn tay nhè nhẹ mở then cài ra, bóng tối ở bên ngoài tựa như sương mù đặc, giống như sẵn sàng lao vào nhuộm đen cả căn phòng của họ bất cứ lúc nào.
“Tôi vịn cửa, cậu ráng đừng để người thò ra ngoài, chụp ngay khe cửa là được.” Kha Tầm đứng ngay sau cửa, kéo cửa mở ra một khe hở với độ rộng đủ cho ống kính máy ảnh lọt qua, “Chụp đi.”
Mạch Bồng hít sâu một hơi, ngữ khí của Kha Tầm khiến hắn trong lòng kiên định hơn rất nhiều, hắn nâng lên máy ảnh, bình tĩnh trở lại, sau đó nhanh chóng chụp ảnh, có lẽ do sợ quấy rầy đến người hoặc “thứ” gì đó bên ngoài, nên Mạch Bồng cũng không mở đèn flash—— Cơ mà có vài thứ dù không có đèn flash hẳn là vẫn sẽ bị chụp được.
Kha Tầm kéo Mạch Bồng trở về phòng, mau chóng đóng cửa cài then trở lại: “Mới nãy chụp tấm kia có phát hiện gì không?”
Mạch Bồng có hơi xấu hổ: “Tôi không dám nhìn, hơn nữa bên ngoài tối đen, có nhìn sợ cũng chẳng thấy được gì. Tôi chỉ điều chỉnh khoảng cách khẩu độ thích hợp, hơn nữa sợ mình run tay nên chỉnh tốc thành 1/60s.”
“Mới nãy cũng khá suôn sẻ,” Kha Tầm kéo Mạch Bồng trở lại cạnh bàn, phát giác tay đối phương đã trở nên lạnh lẽo, “Được rồi, bước tiếp theo là tráng phim.”
Bên nhóm người mới lập tức ba chân bốn cẳng chuẩn bị tráng phim, dưới sự chỉ huy của Mạch Bồng cùng Hề Thịnh Nam, đám bọn họ phân chia công việc rõ ràng, tiến hành theo thứ tự đâu vào đấy.
Nhóm người người cũ cũng đứng bên cạnh giúp một tay, khoảng chừng một giờ sau, cuộn phim trải qua bước hãm hình cuối cùng, có thể lấy khỏi hộp rửa phim.
Tất cả mọi người mở di động của mình ra chiếu sáng, Tâm Xuân cũng mở to hai con mắt sáng ngời tò mò đến gần xem.
“Cực kỳ thành công, còn thuận lợi hơn so với dự đoán nữa.” Mạch Bồng chầm chậm kéo cuộn phim ra, ánh mắt chăm chú lướt nhìn từng ô hình nhỏ, “Nơi này nhiệt độ phòng quá thấp, cho nên ảnh bị nhiễu hạt khá nặng, tuy đã hết sức khống chế nước ấm và thời gian nhưng chỉ có thể cam đoan độ rõ nét cơ bản thôi.”
Đỗ Linh Vũ nhịn không được nói: “Ở hoàn cảnh thế này mà tráng ra được phim âm bản như vậy đã là kinh hỉ lắm rồi.”
Phần lớn mọi người không ai lên tiếng, đều chăm chú nhìn hình ảnh trên cuộn phim trong tay Mạch Bồng, từng ô từng ô nhỏ, mỗi một ô tựa như một thế giới nho nhỏ, lưu giữ ánh sáng cùng bóng tối vĩnh hằng.
Bởi vì cuộn phim là của Lục Hằng, cho nên hắn nhìn nghiêm túc, chú tâm nhất: “Mấy cái đầu là chụp trên núi, kéo ra sau xem, quốc lộ, đúng rồi đúng rồi, phía sau nữa, ánh chiều tà, đúng rồi, tới cảnh đêm đô thị, đúng nó rồi, ảnh cuối cùng tôi chụp trước khi vào tranh là cảnh đêm tối qua.”
Những lời này không hiểu sao lại tràn ngập cảm giác thê lương.
Nhưng hiện tại không ai có thời gian để ta thán thê lương, mười bốn ánh mắt (gồm cả Tâm Xuân) đều chăm chú không dám chớp mắt nhìn cảnh đêm đô thị đang dần dần hiện ra, trước mắt lướt đi hơn mười khung ảnh cảnh đêm, tấm cuối cùng hiện ra trong ánh mắt họ, là một tấm chụp toàn cảnh tòa nhà tháp truyền hình về đêm.
“Đây là tấm cuối cùng, sau đó vào tranh rồi.” Giọng của Lục Hằng có chút chột dạ.
Tấm ảnh tiếp theo ——
Đỗ Vũ Linh vừa thấy liền nhịn không được hét rầm lên một tiếng, sau đó dùng tay bịt chặt miệng mình, cả người trốn sau lưng Tào Hữu Ninh, mà Tào Hữu Ninh cũng không khá hơn bao nhiêu, cơ thể béo tròn của cậu ta khẽ run lên: “Đây đây đây là cái gì? Ông trời ơi… Nhìn cô ta đáng sợ quá!”
Toàn bộ hình ảnh đều là màu xám nhạt, giống như đang trong nhà, ở giữa có một cái bóng màu xám của một người phụ nữ, cả người đều nhòe đi, giống như là đang chạy trốn, bởi vì hình ảnh quá nhỏ, thật sự rất khó thấy được rõ ràng.
Phương Phỉ nhìn hình ảnh kia thật lâu: “Tôi nghĩ đây là lầu hai của Đăng Lữ, nơi đặt thi thể của người chết Hà Ngọc mà chúng ta đã xem hôm nay, tôi nhớ rất rõ chỗ này có mấy cái cột gỗ, bố cục xung quanh cũng rất giống.”
Lục Hằng cảm giác toàn thân chỗ nào cũng sợ hãi, cả người run rẩy thật lâu mới lên tiếng, nói cũng chẳng thành câu: “Tôi, phải rồi.. tôi… tôi đúng là đứng ở chỗ đó chụp, nhưng nhưng nhưng… nhưng mà lúc tôi đang chụp xung quanh có rất nhiều người, hơn nữa… người chết là bị phủ vải trắng đặt ở bên đó mà! Các người, các người cũng có mặt lúc ấy, các người đều thấy mà đúng không!”
Vệ Đông vỗ vai Lục Hằng: “Đúng vậy, này là vị trí lúc đó chúng ta đứng, trước mặt có hai cái cột, xung quanh đều là người… Nhưng sao ảnh chụp ra lại thành như vậy nhỉ? Người phụ nữ kia là ai? Cô ta chạy đi đâu? Việc này… thực sự là quỷ dị quá sức.”
“Cô ta hình như đang chạy rất nhanh, cả thân hình đều nhòe đi, giống như một cái bóng màu xám vậy,” Tần Tứ cũng lên tiếng phát biểu cách nhìn của mình, “Chỉ có thể thông qua mái tóc nhận ra đó là một người phụ nữ.”
Lục Hằng thật lâu mới lại mở miệng: “Thân người nhòe đi cũng không có gì khó hiểu, bởi vì lúc ấy tôi dùng tốc độ rất chậm chỉ có 1/16s mà thôi, tôi… tôi vốn dĩ tính chụp thi thể…” Nói đến đây hắn liền quay sang nhìn Hề Thịnh Nam, đối phương vỗ nhẹ mu bàn tay hắn, giống như muốn tiếp thêm an ủi.
Mạch Bồng đón lời: “Nếu như dùng tốc độ chậm đến thế, vậy bóng người kia di chuyển cũng không phải nhanh, theo mức độ nhòe của ảnh mà phỏng đoán thì người nọ có lẽ đi với tốc độ còn chậm hơn tốc độ đi đường bình thường của chúng ta.”
Phân tích cuối cùng lại rơi vào ngõ cụt.
“Xem tiếp các tấm sau đi.” Mục Dịch Nhiên đánh vỡ trầm mặc nói.
“Ừm.” Mạch Bồng tiếp tục kéo cuộn phim, tấm kế tiếp chính là chụp căn phòng này, toàn bộ ảnh chụp đều trắng bệch, nguyên do có lẽ là do khi ấy ánh sáng trong phòng quá tối, nhưng cũng chính vì thế mà hai đốm đen bên cửa sổ lại trở nên nổi bật rõ ràng, đảo ngược mà nói thì ngoài đời thật, đó phải là hai cái đốm cực sáng.
“Âu…” Tâm Xuân giống như cũng hoảng sợ, nhảy từ trên bàn xuống giường, sau đó lại chạy tới bên cửa sổ, giống như muốn tìm ra con chó đã “bắt chước” mình trong ảnh chụp ở nơi đó.
Thiệu Lăng ngắm kỹ thật lâu, mới nói: “Lúc ấy cậu chụp ảnh thì mọi người ngồi rải rác trong phòng, tại sao trong ảnh lại không thấy ai cả?”
Mạch Bồng cũng cảm thấy ngạc nhiên: “Khi ấy tôi là từ cạnh giường hướng về cửa sổ chụp, tôi nhớ lúc đó ở trên giường có rất nhiều người đang ngồi, đặc biệt là Tào Hữu Ninh, khi ấy cậu ta đang nằm ngủ trên giường mà… Nhưng tại sao, tại sao không thấy ai cả?”
“Tiếp tục xem tấm sau.” Mục Dịch Nhiên nói.
Tấm kế tiếp, toàn bộ hình ảnh đều biến thành màu đen, đen hơn cả tấm trước đó rất nhiều, trong ảnh có một đám người đang tụ quanh cái bàn, không biết là đang làm gì đó—— tấm ảnh này rõ ràng được chụp trong điều kiện có ánh sáng, thế nên độ rõ nét cũng tương đối cao hơn một chút.
Kha Tầm tinh mắt, chăm chú nhìn hồi lâu: “Sao tôi lại có cảm giác, đám người kia giống như đang…”
“Đang ăn gì đó.” Chu Hạo Văn nói thay lời hộ Kha Tầm.
Đỗ Linh Vũ nghe xong câu này, cả người liền co rụt lại sau lưng Tào Hữu Ninh: “Tôi thật sự chịu hết nổi rồi, mọi thứ đều quái dị quá mức.”
Chu Hạo Văn nhíu mày, lại nhìn một lát nói: “Người ngồi bên cạnh đang cầm một cái gì đó hình tròn trong tay, là cái gì?”
“Tấm này cũng có Tâm Xuân nè,” La Bộ phát hiện có một con chó ở cạnh bàn, “Nhưng mắt không phát sáng, ủa hình như Tâm Xuân đang ăn cái gì, một đống thật bự, má ơi nó đang ăn cái gì vậy…”
“Xem tấm cuối cùng đi.” Mục Dịch Nhiên lên tiếng.
Mạch Bồng cảm giác như đầu óc mình đã hoàn toàn ngưng làm việc, lúc này chỉ biết làm theo mệnh lệnh một cách máy móc, động tác trúc trắc di chuyển cuộn phim trên tay, bày ra tấm phim cuối cùng, tấm cuối cùng có một nửa là tối đen hoàn toàn, giống như ảnh chụp chỉ có nửa tấm.
Mọi người ai cũng đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, ai cũng đều nhớ rõ tấm cuối cùng này là chụp cái gì—— chính là tấm ảnh mà Kha Tầm cùng Mạch Bồng chỉa ống kính ra ngoài hành lang chụp, có quỷ mới biết trong ảnh sẽ xuất hiện cái gì.
Mạch Bồng vươn một tay quẹt mồ hôi lạnh trên trán: “Tôi có thể giải thích về việc vì sao chỉ có nửa tấm ảnh, cuộn phim này mặc dù quy cách là 36 tấm, nhưng bởi vì máy ảnh toàn bộ đều bị biến thành kiểu cổ điển, cho nên cuộn phim cũng biến thành kiểu phim hồi xưa, mới nãy lúc tôi tráng phim đã phát hiện việc này, cuộn phim này có lẽ là được quấn bằng tay từ cuộn phim lớn, nhìn hình dạng của phần đuôi phim cũng có thể nhận ra là được cắt bằng tay.”
“Là sao? Nghe, nghe không hiểu lắm.” Vệ Đông hỏi.
“Ý chính là, cuộn phim do người ta quấn bằng tay cho nên sẽ không quy chuẩn 36 tấm, người nào tay quấn chặt có thể được 37 tấm, còn quấn lỏng thì chỉ có 35, cuộn phim này bị quấn hơi lỏng nên thành ra 35 tấm rưỡi, bởi vậy tấm ảnh cuối cùng chúng ta nhìn thấy chỉ chụp có nửa tấm thôi đấy.”
“Ồ…” Vệ Đông cũng đưa tay quẹt mồ hôi, “Hú hồn, làm tui cứ tưởng thế giới ngoài cửa chỉ còn có phân nửa.”
Cho dù chỉ có nửa tấm ảnh, nhưng mức độ kinh dị của nó vẫn là vượt qua dự kiến của mọi người.
Cả tấm phim âm bản đều là màu xám, hoàn toàn không phải màu trắng như trong tưởng tượng, tỷ lệ khá rõ ràng cho nên mọi người đều có thể đoán ra được kia chính là chụp hành lang gỗ ngoài cửa, nhưng điều đáng sợ chính là… có một bóng người đang kề rất gần, rất sát, sừng sững đứng ngay trước cửa, ngay vị trí đối diện với khe cửa mở ra lúc nãy. Bởi vì chỉ có nửa tấm ảnh, cho nên bóng người kia cũng chỉ có một nửa, và vì ngược sáng nên hình ảnh hiện ra trên phim âm bản là rất trắng, nhưng không thể thấy rõ mặt mũi thế nào, ở phần ngực trái phía trước của bóng người nọ, có hai cái đốm đen kìn kịt.
“Trời…” Mạch Bồng tay cũng run lên, “Chẳng lẽ lúc nãy… lúc chúng ta chỉa ống kính ra ngoài chụp hình, khi ấy đang… có người ở bên ngoài!? Hơn nữa người nọ giống như đang muốn đi vào! Hắn còn cách ống kính gần như vậy!! Chẳng lẽ… hiện tại hắn đang ở trong phòng?”
Đến nước này rồi gần như không ai còn có thể giữ bình tĩnh được nữa, ai nấy cũng đều tận lực ôm sát vào nhau, sợ hãi bóng người từ khe cửa “lẻn vào” kia sẽ đột nhiên tấn công mình.
Đỗ Linh Vũ đưa tay bịt chặt hai lỗ tai của mình, hoàn toàn không dám tiếp tục nghe nữa.
Phương Phỉ nheo mắt nhìn chăm chăm tấm phim kia một lát: “Hai đốm đen kịt ở phần ngực trái gần cánh tay của người này, nếu là ngược lại thì trong hiện thực phải là hai cái đốm rất sáng… tôi có cảm giác người này giống như đang ôm cái gì đó, hình như là một con vật nào đó, một con vật hai mắt có thể phát sáng, giống Tâm Xuân vậy.”