Mục lục
Họa Phố
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cấu tạo bên trong lâu đài rất phức tạp, ba người Kha Tầm chạy lên lầu bốn, vượt qua một đoạn hành lang lộ thiên khá dài, mới nhìn thấy Mễ Vi đang đứng chờ bọn họ.

Đầu nối tiếp bên kia hành lang là một tòa kiến trúc hình tròn, cũng may đang là ban ngày nên mọi thứ sáng ngời, tuy rằng không rõ lắm nguồn sáng đến từ đâu, thế nên toàn bộ tình cảnh bên trong đại sảnh hình bán nguyệt đều hiện rõ mồn một ra trước mắt.

Nửa bán nguyệt còn lại là một gian phòng được khép cửa kín mít, mà cái cửa ấy, lại màu đỏ như máu.

Cũng chính bởi vì màu sắc ấy, như một lời cảnh báo nhắc nhở rõ ràng, khiến cho bọn họ không ai dám tùy tiện đẩy cửa ra, e ngại cho mình sẽ phải gánh hậu quả vì làm ô nhiễm màu sắc.

Tân Bội Bội đột nhiên rú lên một tiếng sợ hãi, nháy phốc ra sau lưng Kha Tầm né tránh —— dưới khe cánh cửa lớn màu đỏ kia đang chảy ra một vũng chất lỏng màu đỏ, nhìn như một bãi máu sềnh sệch.

Tất cả mọi người đều tránh xa cánh cửa đỏ, ánh mắt không hẹn mà cùng đồng loạt nhìn về chất lỏng màu đỏ đang tràn ra dưới cửa, lúc này nó vẫn đang chầm chậm lan ra, rất khó mà tưởng tượng được, bên trong lúc này đang xảy ra chuyện gì.

“Không phải máu.” Giọng nói lạnh nhạt của Mục Dịch Nhiên vang lên.

Kha Tầm nhìn vào mắt đối phương: Không phải máu, vậy chắc là màu sắc trong căn phòng kia.

“Dựa theo lệ thường trước đó, chỉ cần sự kiện tử vong xảy ra, màu sắc của cửa sẽ biến thành xám trắng, hay theo như lời NPC nói chính là phòng đã mất đi màu sắc.” Chu Hạo Văn đột nhiên lên tiếng, mắt nhìn Kha Tầm “Hiện tại chúng ta chỉ có thể đứng đây phán đoán, Trương Thiên Vĩ có lẽ chưa chết.”

Trước đó phòng màu đỏ chỉ có hai người Trương Thiên Vĩ cùng Hạ Vũ, mà sáng hôm nay phòng bọn họ ở đã mất đi màu sắc, bao gồm cả phòng làm việc màu đỏ dưới lầu một cũng mất màu.

Mà, cánh cửa to lớn màu đỏ, cùng với chất lỏng như máu tràn ra khắp sàn nhà này, rốt cuộc là muốn nói lên điều gì?

“Trong số chúng ta đã không còn ai đại biểu cho màu đỏ nữa, trước mắt cũng không có ai có tư cách mở cánh cửa này ra.” Tần Tứ ngước nhìn cánh cửa màu đỏ tươi cao lớn hơn so với cửa phòng bọn họ rất nhiều, nó đứng đó sừng sững tạo cho bọn họ cảm giác áp bách thật lớn.

Kha Tầm tỉ mỉ quan sát nơi khe cửa “Cửa phòng của chúng ta không có khóa trong lẫn khóa ngoài, cánh cửa này hẳn là cũng giống vậy, bởi vì thế giới này không có gió, cho nên mới đóng kín được như vậy.”

“Biết vậy nhưng chúng ta phải làm sao mở nó ra đây?” Vệ Đông dõi mắt tìm kiếm xung quanh, hi vọng có thể tìm ra được cái thanh gỗ hay gì đó làm vật trung gian đẩy cửa ra.

Có lẽ là lời của Kha Tầm đánh thức Mục Dịch Nhiên, hai mắt hắn đột nhiên sáng lên “Chúng ta có thể thử chế tạo gió.”

Kha Tầm ngầm hiểu, chạy tới chỗ nối tiếp giữa hành lang cùng đại sảnh, nơi này thật ra có một cánh cửa gỗ, nhưng có lẽ là vì luôn được mở ra nên thường khiến người ta xem nhẹ.

Mục Dịch Nhiên cũng đi tới, theo sau là Chu Hạo Văn, ba người hợp lực đẩy cảnh cửa gỗ nặng nề đóng lại thật nhanh, thử “gọi” một ít “gió” vào đại sảnh.

“Có hiệu quả!” Cánh cửa màu đỏ to lớn bên kia bị “gió thổi” hé ra một khe nhỏ, Tần Tứ cùng Vệ Đông cũng chạy tới giúp một tay.

Mễ Vi sực nghĩ ra gì đó, chạy đến đóng lại cửa sổ pha lê hai bên đại sảnh, biến cửa thành lối thoáng khí duy nhất bên trong.

Năm người đàn ông hợp lực một lần nửa đẩy cánh cửa gỗ nặng nề kia cấp tốc mở ra, lần này hình thành nên không khí lưu thông rất rõ ràng, cánh cửa đỏ kia chầm chậm mở ra.

Tuy rằng cửa đã mở, nhưng không ai dám tùy tiện xông vào bên trong, chỉ dám đứng ở bên ngoài dõi mắt quan sát.

Ngay sau đó, tiếng hét của Tân Bội Bội vang vọng khắp lâu đài.

Bên trong gian phòng hình bán nguyệt gần như trống rỗng kia, chỉ đặt duy nhất một cái bình pha lê kích cỡ cực lớn, bên trong lúc này đang đựng chất lỏng màu đỏ, nhưng không rõ vì sao mà chất lỏng kia lại cuồn cuộn không ngừng trào ra khỏi miệng bình, chảy đầy khắp phòng, cuối cùng tràn ra bên ngoài.

Chất lỏng màu đỏ cũng không phải đặc sệch, thậm chí đựng trong bình pha lê hiện ra trạng thái có phần trong suốt, khiến bọn họ mơ hồ nhìn ra được bên trong có ngâm một người.

Người trong bình đang lơ lửng thẳng đứng ngâm trong chất lỏng, tứ chi cũng phập phềnh trôi nổi, bởi vì chất lỏng màu đỏ ngăn trở khiến người ta nhìn không ra màu sắc vốn có của người nọ.

Nói người nọ là người, nhưng lại càng giống tiêu bản sinh vật hơn.

Mọi người dường như cũng lờ mờ nhận ra được mặt mũi của tiêu bản, nhưng không ai lên tiếng.

Cuối cùng, Tần Tứ nói “Là Trương Thiên Vĩ.”

Mễ Vi hai mắt đẫm lệ dùng tay bụm chặt miệng mình, gật gật đầu.

Tiếng hét kinh hồn của Tân Bội Bội lại một lần nữa vang lên.

“Chúng ta trở về đi, nếu không những người trong phòng làm việc sẽ thấy lo lắng.” Chu Hạo Văn nhìn Tân Bội Bội “Cô ta hét quá to.”

Kha Tầm lôi Mục Dịch Nhiên lùi về sau vài bước, chất lỏng màu đỏ kia vẫn đang chầm chậm tràn ra bên ngoài “Chất lỏng trong bình tại sao lại vô duyên vô cớ trào ra?”

Giống như dưới đáy bình có nối với một ống đang bơm nước vào vậy.

Mục Dịch Nhiên “Người tạo ra màu đỏ hẳn là Trương Thiên Vĩ, chất lỏng màu đỏ kia rất có thể từ trên người cậu ta sinh ra.”

Ánh mắt của Mục Dịch Nhiên dừng lại một lát trên cái đồng hồ thủ công trên vách tường, sau đó mới theo sau Kha Tầm ra ngoài đại sảnh, phát hiện trên tay vẫn bị thứ gì đó ấm áp nắm lấy, hắn đang tính giãy ra thì thấy Kha Tầm kề sát vào người mình, nói “Anh cũng phát hiện cái đồng hồ kia đúng không? Giống y như đúc cái dưới đại sảnh.”

“Điểm khác nhau duy nhất chính là màu nền của đồng hồ.” Mục Dịch Nhiên nhìn Kha Tầm, tay đối phương lúc này đã buông hắn ra, nhưng lại dùng ánh mắt “ôm” lấy ánh mắt mình, Mục Dịch Nhiên thả nhẹ ánh mắt dời sang chỗ khác.

Thanh âm của Chu Hạo Văn từ sau lưng truyền đến “Màu nền của mặt đồng hồ này là màu đỏ, buổi sáng hôm nay lúc chúng ta ăn sáng, màu nền của đồng hồ đại sảnh là màu xanh lá nhẹ.”

Mễ Vi cũng tham gia thảo luận “Cái màu đó thật ra là màu xanh lơ, là màu kết hợp giữa xanh chàm và xanh lá.”

“Đỏ cam vàng lục lam chàm tím (*), xanh lơ quả thực nằm giữa màu xanh dương và xanh lá…” Tần Tứ đi theo mọi người băng qua hành lang lộ thiên “Nhưng màu sắc của hoa văn đồng hồ này lại nói lên điều gì?”

Đồng hồ treo ở đại sảnh bán nguyệt kia có lẽ có liên quan đến màu đỏ mà Trương Thiên Vĩ đã “tạo ra”, vậy màu xanh lơ của đồng hồ đại sảnh lầu một đại biểu cho điều gì? Trong năm gian phòng bọn họ cũng không tồn tại màu sắc này.

***

Lúc bọn họ trở lại nhà ăn thì, bốn người trong phòng làm việc đã chờ đợi sẵn ở đó, Quách Lệ Hà lên tiếng đầu tiên “Mới nãy nghe thấy mấy tiếng gào lên, rốt cuộc là xảy ra chuyện quỷ gì đấy?”

Tân Bội Bội vẫn còn chưa thoát khỏi kinh sợ mới nãy, cả người bổ nhào vào lòng Thạch Chấn Đông “Làm em sợ muốn chết, làm em sợ muốn chết luôn, thi thể của Trương Thiên Vĩ bị ngâm trong một cái bình màu, tuôn ra quá trời quá trời máu…”

Tần Tứ ngắn gọn miêu tả lại cảnh tượng mới nãy, bốn người kia nghe xong vẻ mặt đều vô cùng phức tạp, cũng không ai có dũng khí dám đi lên nhìn hiện trường.

Thạch Chấn Đông lên tiếng xoa dịu bạn gái, vừa quay qua thảo luận với mọi người “Tại sao Trương Thiên Vĩ với Hạ Vũ lại chết theo hai kiểu khác nhau? Hạ Vũ trực tiếp chết đi, màu sắc của toàn bộ gian phòng cũng biến mất, nhưng còn Trương Thiên Vĩ… tại sao lại bị xử lý như vậy?”

“Hơn nữa thi thể của Trương học trưởng bị mang đi bằng cách nào? Tại sao toàn bộ chúng ta không ai nghe được động tĩnh gì?” Diệp Ninh Thần Nhất đôi môi tái mét, trước đó cô còn tin chắc rằng Trương Thiên Vĩ có lẽ chưa chết, hoàn toàn không ngờ đối phương lại rơi vào kết cục vô cùng bi thảm như vậy.

“Lúc nãy mọi người có nhận ra được một vấn đề không,” Người lên tiếng là cô gái bình tĩnh nhất Mễ Vi “Học trưởng Thiên Vĩ vóc dáng rất cao, ít nhất cũng phải 1m85, nhưng cái bình kia… Tôi thử ví dụ một cách so sánh có chút không thỏa đáng lắm..” Ánh mắt của Mễ Vi lướt qua lại giữa Kha Tầm cùng Mục Dịch Nhiên, cuối cùng dừng lại trên người Kha Tầm “Cái bình nước màu kia cao chỉ chừng Kha ca như vậy.”

Kha Tầm nói thẳng ra chiều cao của mình “Tôi 1m88,” mắt liếc sang Mục Dịch Nhiên bên cạnh, khẽ nói “Đầu năm không ngờ lại cao thêm 1cm, hồi đại học chỉ có 1m87 thôi.”

Mục Dịch Nhiên ngó sang Kha Tầm một cái, ánh mắt như đang nói: Dù vậy tôi cũng vẫn cao hơn cậu.

Mễ Vi hắng giọng một cái, nói tiếp “Cho là cái bình kia cao 1m90 đi, nhưng học trưởng Thiên Vĩ ở bên trong thoạt nhìn ngắn đi nhiều so với chiều cao thực tế của anh ấy, anh ấy cả người lơ lửng giữa chất lỏng, cả trên đầu lẫn dưới chân đều cách cả khúc, tính tổng lại ít nhất cũng 50cm.”

Tần Tứ cũng tùy theo gật đầu “Vấn đề này mới nãy tôi cũng phát hiện, khi ấy cứ ngỡ là do pha lê khúc xạ nên mới gây ra thị giác sai lệch, nhưng bây giờ nghĩ lại nếu như vật chất nằm giữa vật thể hình trụ thì lẽ ra kích cỡ nên nhìn to hơn thực tế mới đúng.”

Mục Dịch Nhiên “Chất lỏng màu đỏ kia vì sao cuồn cuộn trào ra không ngừng, nguồn gốc xuất phát có lẽ là từ trên người Trương Thiên Vĩ—— việc này đối với thân thể mà nói, cũng là một loại tiêu hao.”

Lời phân tích này có vẻ vô cùng lý tính, nhưng nghe vào tai nhân loại vốn cảm tính mà nói, lại giống như lời tra tấn tàn khốc.

“Thật xui xẻo, thật thảm nha!” Quách Lệ Hà lúc này cũng mất luôn tâm tình ăn uống.

“Vẫn câu nói cũ, thi thể của Trương học trưởng tối qua rốt cuộc được nào mang ra ngoài bằng cách nào?” Diệp Ninh Thần Nhất vẫn bám riết việc này không buông “Nếu như mở cửa đi ra ngoài, nhất định sẽ gây ra động tĩnh.”

“Tôi đoán lối vận chuyển ra ngoài phải là cửa sổ,” Chu Hạo Văn vẫn nét mặt bình tĩnh không cảm xúc như vậy “Chỉ có cửa sổ phòng màu đỏ là mở toang, chắc chắn không phải điều ngẫu nhiên.”

Tân Bội Bội nghe được lời này của Chu Hạo Văn, đột nhiên giống như vực dậy tinh thần từ sâu trong khủng hoảng “Cửa sổ chỉ có thể từ bên trong mở hướng ra ngoài, tôi có để ý quan sát cửa sổ phòng tôi, bên trên có then cài, nếu người ngoài muốn đi vào mở vẫn phải trải qua cửa ra vào!”

“Tại sao phải nhất định là người ngoài mở ra cửa sổ?” Chu Hạo Văn ánh mắt lạnh buốt nhìn Tân Bội Bội.

“Chẳng lẽ ý của anh là Trương Thiên Vĩ cùng Hạ Vũ tự mình mở cửa sổ đi tìm chết sao?” Tân Bội Bội tức giận vặt lại.

Chu Hạo Văn chẳng buồn nhìn cô ta nữa “Mỗi người đều có một vạn cái lý do mở cửa sổ, không nhất định đều là để tìm chết.”

Thạch Chấn Đông đang tính xen vào giảng hòa, đột nhiên vang lên tiếng nhạc quen thuộc, giọng NPC vẫn ngọt ngào như vậy “Mọi người vất vả rồi, bây giờ là thời gian dùng trái cây, xin mời mọi người tạm dừng công việc đi dến đại sảnh hưởng thụ trái cây tươi mới ngon miệng!”

Không ai có tâm trạng ăn trái cây gì, Mễ Vi ngước mắt nhìn đồng hồ treo tường “Hôm nay lúc ăn sáng tôi mới lưu ý đến cái đồng hồ này, khi ấy cảm giác hoa văn cùng màu sắc bên trên giống như thay đổi, nhưng thật sự nhớ không ra trước đó nó là như thế nào.”

Mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn về phía đồng hồ thủ công kiểu dáng cổ điển treo trên tường, mặt đồng hồ tròn trĩnh, bên trên có hoa văn màu xanh lơ nhạt, Diệp Ninh Thần Nhất kinh ngạc “Đồng hồ biến thành màu này tức lúc nào? Hôm qua lúc ăn cơm chiều rõ ràng vẫn còn là màu cam tươi (*)!”

Ai nấy đều rùng mình, không rõ màu sắc đồng hồ thay đổi đại biểu cho điều gì.

Vẫn luôn kiệm lời Miêu Tử Phái đột nhiên lên tiếng “Đồng hồ này mới ban đầu không có hoa văn, chỉ có mặt đồng hồ màu trắng cùng kim màu đen, tôi để ý thấy màu sắc biến hóa xảy ra là vào lúc chạng vạng hôm qua, bên trên mặt đồng hồ bỗng nhiên lan ra hoa văn màu cam, khi ấy tôi có nói với Hạ Vũ cùng Trương Thiên Vĩ về việc này, bọn họ cũng đều cảm thấy kỳ quái.”

Mọi người im lặng nghe Miêu Tử Phái nói, Vệ Đông kềm không được hỏi “Vậy từ lúc nào mà nó biến thành màu xanh lơ như bây giờ?”

“Sáng sớm hôm nay lúc từ trên lầu xuống, tôi liền nhìn lên đồng hồ trước tiên, lúc ấy hoa văn đã biến thành màu xanh lơ,” Miêu Tử Phái là dân mỹ thuật, năng lực quan sát rất mạnh “Hơn nữa không chỉ đại sảnh lầu một, đại sảnh phòng ngủ lầu hai cũng xảy ra biến hóa tương tự như vậy.”

__________

Chú thích 

(*) Gốc ở đây là xích, chanh, hoàng, lục, thanh, lam, tử lần lượt là: màu đỏ, màu cam, màu vàng, màu xanh lá, màu xanh lơ, màu xanh dương, màu tím, đây là hệ màu cơ bản.

Thực ra theo như ngữ nghĩa thì trong cái bảng màu Tiếng Việt, lục là xanh lá còn lam là xanh lơ, màu chàm là màu xanh dương đậm.

Nhưng mà theo nghĩa gốc của tiếng TQ thì lục là chỉ xanh lá cây chung còn lam là chỉ chung cho màu xanh dương, khá phức tạp hen. Nên mọi người hiểu nghĩa sơ của nó là oke rồi hem cần đào sâu đâu =3=

Đây là bảng màu cơ bản tớ chôm được trên google.



(*) Màu cam tươi nhắc tới trong chương là màu đỏ cam, tức là màu cam ngả sang màu đỏ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK