Mục lục
Họa Phố
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không còn bao nhiêu thời gian nữa, hiện tại chúng ta phải cố gắng trong thời gian ngắn nhất nhanh chóng lấy đi đủ lượng máu trên người ‘Tôi lúc ấy’, cho nên tôi cần một người giúp đỡ, cùng tôi xuyên qua thời không trở về lúc ấy, mà trong những lúc chạy đua với thời gian, tốc độ của tôi với Kha Tầm nhanh hơn mọi người một chút, cho nên hai người chúng tôi thích hợp làm điều này hơn.” Mục Dịch Nhiên nói.

“Rốt cuộc tại sao phải đi lấy máu của chính anh?” Chu Hạo Văn nhìn chằm chằm hắn, hỏi “Với cả lúc nãy anh bảo lão Tần kiểm tra lượng máu xuất huyết của bọn họ, lại xuất phát từ nguyên nhân gì?”

“Hiện tại, đến vấn đề mấu chốt nhất, cũng là chân tướng cuối cùng mà chúng ta vẫn luôn tìm kiếm,” Vẻ mặt của Mục Dịch Nhiên bỗng trở nên kỳ lạ đến khó tả, hắn chỉ tay vào tế đàn dưới chân mọi người, cùng với những nơi đã bị máu của đồng bạn thấm ướt bao trùm “Những dấu máu mà chúng ta nhìn thấy trước mắt đây, hẳn là do quỷ văn đã làm, nó cần ‘Máu tế’, tuy rằng thứ chân chính mà nó muốn là thể ý thức của chúng ta, nhưng tôi đoán, tướng cốt vì sao có thể truyền thừa từ đời này sang đời khác, có lẽ chính là vì nó lấy máu làm chất môi giới.”

“Trong máu có mang theo gien di truyền, cũng giống như chúng ta thường hay nói huyết thống di truyền vậy —— nó có khả năng truyền lại, tôi đoán tướng cốt chính là lợi dụng đặc điểm này, dựa vào tính di truyền của máu truyền lại từ thế hệ này sang thế hệ khác.”

“Còn về vì sao chỉ cần vào tranh, thân thể sẽ xuất hiện tướng cốt, sau khi một người chết ở trong tranh thì tướng cốt sẽ chuyển dời đến thân thể của người vào tranh đời sau đó, tôi ước đoán, nếu có được điều kiệm tìm hiểu ngọn ngành huyết thống của toàn bộ những người vào tranh đời chúng ta, sau đó truy ngược về thời Tần, rất có thể chúng ta đều có gien di truyền của vị cao nhân kia cùng mười hai môn đồ của ông ấy.”

“Bởi thế mới biết, sự hy sinh xả thân của vị cao nhân kia cùng mười hai môn đồ ấy, không chỉ là vài dòng ít ỏi nhắn gửi trên di tiên kia thôi. Mười ba vị nghĩa sĩ ấy, bọn họ thậm chí vì việc này mà áp đặt nó lên huyết mạch muôn đời của chính mình.”

“Thế nên, quỷ văn cần thể ý thức, cũng cần máu, kết hợp với ý thức thể là để kích hoạt trường năng lượng, mà kết hợp với máu là để làm ký hiệu, vẽ ra kết giới. Kết giới này có thể hiểu như phong ấn, hồn ấn, hoặc cũng có thể xem như là một đường hầm, hoặc một môi giới.”

“Quỷ văn sẽ không cần lượng máu ngang nhau để đánh dấu cùng định ra tế đàn, nhưng nó cần lượng máu đủ để khiến người ta chết đi, vừa có thể vẽ thành kết giới, đồng thời cũng đạt được thể ý thức của chúng ta, từ đó kích hoạt trường năng lượng.”

“Thế nên lượng máu mất đi của năm người bọn họ chỉ nằm ở khoảng 30% đến 50% đủ để gây tử vong, mà lượng máu 30% đến 50% ấy sẽ kết hợp với quỷ văn, được dùng để vẽ ra kết giới nằm trên mặt tế đàn này.”

“Tác dụng của kết giới này, đương nhiên là để phong ấn yêu quỷ, nhưng nó còn một tác dụng khác nữa, mà sợ là Đại Vu thời cổ cùng với yêu quỷ cũng không biết được, hoặc có thể, dù có Đại Vu có được năng lực quan sát hay các cao nhân đã từng nhận ra tác dụng của nó, nhưng vì bị giới hạn bởi thời đại, họ cũng khó mà xác minh rõ ràng nguyên cớ bên trong.”

“Nhưng chúng ta… Chúng ta thì lại khác, thời đại này của chúng ta có được vô số căn cứ lý luận để có thể lén rình một góc ‘Thiên cơ’, mà thực tế thì trước đó chúng ta cũng đã từng tiếp xúc với chân tướng thật sự ở đằng sau kết giới này, chỉ là khi ấy chúng ta không dám tin mà cũng không muốn tin nó là thật, lại thêm sau đó xuất hiện vô số suy luận phân tích khiến chúng ta phủ định tính chân thật của nó.”

“Nhưng hiện tại, khi ‘Sâu’ chứng thực suy luận thể ý thức có thể tồn tại độc lập, hơn nữa có thể bay lên chiều không gian cao hơn; khi máu của những đồng bạn đã hy sinh biến thành quỷ văn trải đầy khắp tế đàn; khi máu của Tiểu Xuân trở thành một đường viền bên mép tế đàn, phỏng đoán mà chúng ta từng không dám tin tưởng cũng không muốn tin tưởng, đã dần dần biến thành sự thật.”

“Nếu như không ngoài dự đoán của tôi, toàn bộ những người có tướng cốt Cửu Đỉnh sau khi chết đi, quỷ văn được vẽ bằng máu sẽ vừa vặn bao phủ toàn bộ mặt ngoài của đỉnh tế đàn này. Mà ba người với tướng cốt Địa Duy chúng ta sau khi tử vong, sẽ giống như máu của Tiểu Xuân vậy, trở thành bốn đoạn đường viền ở bốn mép tế đàn.”

“Vậy, hiện tại thử tưởng tượng xem, khi ấy bên trên bề mặt tế đàn, sẽ giống cái gì?”

Ánh mắt của Kha Tầm tràn đầy cảm xúc khó có thể nói nên lời, cậu há miệng vài lần, rốt cuộc mới có thể phát ra thanh âm có chút méo mó quái dị vì không thể khống chế, chậm rãi phun ra hai chữ…

“Ấn chương.”

“Ý của anh là…” Thiệu Lăng cảm giác hô hấp như ngừng trệ “Chúng ta… Chúng ta… Thế giới thật của chúng ta đây, thật ra  —— thật ra chỉ là —— một bức tranh?”

“Trong nhận thức của chúng ta, ‘Tranh’ là một thứ mặt phẳng hai chiều thể hiện không gian hai chiều, mà kẻ sáng tác ra những bức tranh hai chiều ấy, là sinh vật ba chiều chúng ta,” Mục Dịch Nhiên ngước mắt nhìn đám quái vật đang một lần nữa điên cuồng vùng vẫy chui khỏi tường gió, bắt đầu tăng tốc nói chuyện “Nếu như ‘Sâu’ chứng tỏ không gian cao chiều thật sự có tồn tại, như vậy thế giới sinh vật ba chiều của chúng ta, tại sao lại không thể là tạo vật của sinh vật không gian bốn chiều, năm chiều, thậm chí là càng cao chiều hơn thế? Cũng ở chiều không gian của bọn họ được định nghĩa là thế giới ‘tranh vẽ’ thì sao?”

“…Tất nhiên… Tất nhiên là có thể rồi…” Thiệu Lăng lúc này không biết mình giờ phút này nên nói cái gì, cảm giác giống như thế giới quan toàn bộ đều sụp đổ, rồi toàn bộ hệ thống vận hành tư duy cũng ầm ầm sụp theo, toàn bộ cảm xúc đều trở nên rối loạn rồi lại mờ mịt đan xen nhau, mà kết quả cuối cùng chính là trắng xóa cùng mê mang.

Tranh của sinh vật ba chiều là hai chiều, tranh của sinh vật cao chiều là ba chiều, có cái gì không thể đâu chứ…

“Nhưng tại sao hình thức ấn chương trên tranh vẽ của sinh vật cao chiều, lại giống với sinh vật ba chiều chúng ta?” Chu Hạo Văn hết sức cẩn thận hỏi lại.

“Cậu nói ngược rồi,” Mục Dịch Nhiên lại nói “Là sinh vật cao chiều sáng tạo ra chúng ta, kẻ có được hình thức ấn chương này trước không phải là chúng ta, mà là sinh vật cao chiều, là hình thức ấn chương của chúng ta giống như họ. Cũng giống như những tác phẩm mà chúng ta sáng tạo ra về các thế giới khác, dù cho thế giới quan của nó điên loạn đến cỡ nào, ắt hẳn cũng sẽ có dấu ấn văn hóa của thế giới chúng ta trong đó. Hơn nữa điều này cũng giải thích, vì sao quỷ văn lại có được sức mạnh to lớn đến khó có thể tưởng tượng như vậy, là bởi vì chúng nó đến từ thế giới cao chiều, bị Đại Vu của thế giới này rình đến cũng khám phá ra một góc nhỏ của sức mạnh ấy, sau đó lợi dụng. Nhưng dù chỉ là một góc nhỏ sức mạnh thôi mà đã đủ để khiến cho thế giới này của chúng ta long trời lở đất.”

“Nếu thật là như vậy… Chúng ta… Chúng ta còn đau khổ giãy dụa để làm gì nữa?” Ngô Du hai mắt vẫn chằm chằm nhìn vào bên dưới tế đàn giữa vòng di động, cả người run lên bần bật, nước mắt ào ào như mưa rơi.

“Cho dù chúng ta chỉ là một ký hiệu nhỏ bé trong một bức tranh của sinh vật cao chiều,” Giọng nói bình tĩnh của Kha Tầm vang lên “Nhưng, đối với bản thân chúng ta mà nói, bức tranh ấy chính là thế giới thật của chúng ta, là bầu trời mặt đất nơi chúng ta trải qua sinh lão bệnh tử, ấy là điều vĩnh viễn sẽ không thay đổi.”

“Mà, chúng ta vì sao lại cảm thấy đau khổ tuyệt vọng, bởi do chúng ta không thể chấp nhận được sự thật, rằng trong vũ trụ này tồn tại sinh vật cấp bậc cao hơn chúng ta, mà thậm chí sự tồn tại của chúng ta trong chuỗi sinh vật ấy, chẳng khác gì một con kiến cả.”

“Nhưng mà như vậy thì đã sao, đâu có con người nào lại rảnh rỗi mà đi quan sát cuộc đời của một con kiến đâu chứ, hầu hết những con kiến bé nhỏ ấy vẫn sẽ ở trong thế giới của nó, sống cuộc đời của nó, hoàn toàn chẳng biết gì cả cho đến khi chết đi.”

“Có gì mà không thể chấp nhận hay không, dù cho sinh vật cấp cao kia có tồn tại hay không, chúng ta vẫn thế, vẫn phải nghĩ cách để mà sống sót, cho dù hiện tại không thể sống nữa, cũng phải nghĩ cách chấm dứt việc này. Điểm khác nhau ở chỗ biết hay không biết mà thôi.”

“Vậy…” Chu Hạo Văn khô khốc nuốt nước miếng “Anh muốn trở lại《Hòa hợp》lấy máu của chính mình khi đó, là có liên quan gì với ấn chương này sao?”

“Đúng thế,” Mục Dịch Nhiên ngước mắt nhìn vài vị đồng bạn vẫn còn sống sót trước mặt, trong đáy mắt thoáng hiện vẻ xót thương cạn đến khó nhận ra “Tôi từng nghĩ đến vì sao một bản thân khác của tôi ở đâu đó lại cùng Kha Tầm chạy đến《Hòa hợp》 lấy máu của tôi, sau khi nhìn thấy tế đàn dùng máu vẽ ấn này, cũng hỏi lão Tần biết được lượng máu mất đi của mỗi người, tôi liền hiểu được suy nghĩ của ‘bản thân mình’ lúc ấy.”

“Trong những bức tranh trước đây chúng ta từng vào, sau khi tìm thấy được ấn chương đều cần chúng ta dùng tay chạm vào nó, mới có thể mở ra đường hầm liên kết từ tranh đến thế giới hiện thực của chúng ta.”

“Mà lần này cần máu của mười ba người chúng ta mới có thể hoàn thành ấn chương của tế đàn, hơn nữa số lượng lại vừa vặn khớp với lượng máu xuất huyết dẫn đến tử vong. Cũng tức là khi mười ba người chúng ta toàn bộ đều chết đi mới có thể hoàn thành ấn chương kia, nhưng như vậy sẽ không có ai sống sót lưu lại, để chạm vào kích hoạt nó.”

“Cho nên, nếu muốn kích hoạt nó, nhất định phải có một người còn sống, phải lưu lại một người còn sống, nhất định vừa phải thỏa mãn lượng máu cần dùng, rồi lại không vì mất máu quá nhiều mà chết.”

“Xét thấy máu mà ấn chương cần, chỉ có thể là máu của mười ba người chúng ta, như vậy sẽ không thể dùng máu của kẻ khác thay thế. Mà cách duy nhất vừa có thể duy trì trạng thái còn sống, lại vừa thỏa mãn số lượng máu cần, cũng chỉ có dùng máu của hai người nào đó, góp lại cho đủ số lượng, mỗi người góp vào một nửa, sẽ không gây thiệt mạng.”

“Vì sao lựa chọn là tôi, bởi do đúng lúc ở bức tranh《Hòa hợp》khi ấy tôi vì trúng độc trong răng nanh của niên thú khiến toàn thân đổ máu rất nhiều, khi đường hầm thời không cùng ống dẫn của chữ Quang kia hướng đến đó, chúng ta cần phải tranh thủ từng giây từng phút đến đó lấy đủ máu rồi quay trở về. Chất độc của niên thú có thành phần chống đông, cho nên lấy máu của ‘Tôi’ khi ấy sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.”

“Hơn nữa, thể chất của mỗi người đều khác nhau, mà thể chất của tôi tương đối khá khỏe, mất máu hơi nhiều một chút cũng sẽ không gây nguy hiểm cho tính mạng. Còn mọi người, tôi không thể xác định giới hạn xuất huyết tối đa của mọi người là bao nhiêu, cho nên nếu lấy máu của tôi chúng ta có thể cố gắng lấy ở mức tối đa nhất, cũng tránh đi tới đi lui một chuyến không công, lỡ như khi ấy lượng máu không đủ, vậy chẳng khác gì công lao đổ biển.”

“Lấy máu của ‘Tôi’ lúc ấy cùng tôi của hiện tại mỗi người một nửa, để hoàn thành ấn chương này, sau đó sẽ do tôi, kích hoạt nó.”

Tuy rằng lời của Mục Dịch Nhiên không nói ra rõ ràng, nhưng mỗi người trong lòng đều tự hiểu những lời ẩn ý phía sau.

Muốn hoàn thành cái ấn chương ấy, cũng có nghĩa là, bọn họ… đều sẽ chết, cũng chỉ có thể chết, đó đã là kết cục duy nhất được định sẵn rồi.

“Em không hiểu…” Cố Thanh Thanh thì thào “Em không hiểu tại sao chúng ta lại phải kích hoạt cái ấn chương kia, để rời khỏi thế giới ba chiều này sao? Để đi về phía cao chiều hơn?”

“Sinh vật thấp chiều không thể sống được trong thế giới cao chiều, mà không phải mọi đường hầm thời không đều có thể sống sót rời khỏi.” Người đáp lời cô là Chu Hạo Văn, đồng thời cũng nhắc nhở Mục Dịch Nhiên.

Mục Dịch Nhiên phụ trách kích hoạt ấn chương, nếu ấn chương thật sự có thể mở ra đường hầm từ thế giới ba chiều đến thế giới cao chiều, như vậy hắn sẽ lập tức bị hút vào thế giới cao chiều ấy, mà bản thân hắn vốn là sinh vật ba chiều, ngay trong nháy mắt tiến vào thế giới kia, sẽ lập tức tan thành tro bụi.

Việc này Mục Dịch Nhiên đã sớm nghĩ đến rất rõ ràng.

“Tôi sẽ chờ cho đến lúc yêu quỷ hoàn toàn lao ra mới kích hoạt nó,” Mục Dịch Nhiên bình tĩnh khẽ cười “Đường hầm chữ Quang kia, cũng chính là đường hầm để yêu quỷ chui từ dưới đất lên thoát ra nhân gian, cửa ra của nó nằm ngay bên dưới tế đàn này, mà bên trên tế đàn lại là ấn chương. Khi ấn chương mở ra đường hầm dẫn đến thế giới cao chiều, yêu quỷ cũng vừa lúc từ cửa ra bên dưới lao đến…”

“Yêu quỷ cũng là sinh vật sống trong thế giới ba chiều,” Kha Tầm đón lời của hắn nói tiếp “Chúng nó sẽ ngay lập tức trực tiếp vọt vào đường hầm đến cao chiều, trong nháy mắt thoát ra thế giới ấy, cũng lập tức tan thành tro bụi.”

Những người còn lại đều là vẻ mặt khiếp sợ lại như hiểu ra nhìn Mục Dịch Nhiên.

Hắn thành công.

Hắn đã tìm được biện pháp hoàn toàn kết thúc việc này, hắn thật sự tìm ra được.

“Nhưng, đường hầm đến không gian cao chiều có thể mở ra trong bao lâu chứ?” Thiệu Lăng hỏi “Nếu giống như mỗi lần chúng ta rời khỏi tranh, chỉ trong một cái chớp mắt, yêu quỷ có khi sẽ không bị tiêu diệt toàn bộ.”

“Tôi nghĩ, chuyện yêu quỷ lao ra ngoài, hẳn cũng chỉ trong một cái chớp mắt mà thôi,” Mục Dịch Nhiên nói “Tuy rằng chúng ta xem đường hầm nằm trên quỹ tích chữ Quang kia là một ống dẫn nối liền, nhưng cửa ra của ống dẫn này, được gọi là ‘Côn Luân Xu’.”

“Xu là cái gì? Trong di tiên của các tiền bối đã từng giải thích rất rõ. Xu, hàm ý xoay chuyển, lật úp. Tốc độ lật úp nhanh tới cỡ nào? Chẳng qua chỉ là một cái xoay từ mu bàn tay chuyển thành lòng bàn tay mà thôi.”

“Thế nên tôi cho rằng, quá trình yêu quỷ lao ra nhân gian, cũng chỉ là thời gian của một cái xoay chuyển ấy. Chỉ là loại xoay chuyển này không quá giống với chúng ta xoay chuyển bàn tay, sự lật úp của một không gian chồng chất, hẳn là cũng đơn giản tựa như quá trình quan sát một hạt điện tử suy sập vậy.”

“Khi tế đàn vừa là ấn chương lại là phong ấn này bị chúng ta kéo dài thời gian, vượt quá giá trị giới hạn cuối cùng mà vẫn chưa hoàn tất vẽ ra quỷ văn phong ấn, thế giới yêu quỷ khi ấy sẽ vì suy sập mà toàn bộ đều lật lên trên, đấy cũng chỉ là trong một nháy mắt mà thôi, một cái nháy mắt ấy là đủ rồi.”

“Quá trình hiến tế của mỗi người chúng ta đều có một giá trị giới hạn nhỏ nhất, khoảng thời gian ấy có thể tạo ra tác dụng tạm thời ngăn cản sự lật lên của yêu quỷ. Nhưng quá trình toàn bộ phong ấn hoàn thành lại có một tổng giá trị giới hạn lớn nhất, nếu không thể hoàn thành việc hiến tế mười ba người trước khi giá trị giới hạn ấy tiến đến, thế giới yêu quỷ trong nháy mắt sẽ lật lên.” Chu Hạo Văn khẽ gật đầu, sau đó lại nhìn hắn “Mà anh, sẽ là người chết cuối cùng, chết ở trước toàn bộ đám yêu quỷ, chết ngay trong… nháy mắt tiến vào thế giới cao chiều kia, tan thành mây khói.”

“Hoặc nếu như may mắn,” Mục Dịch Nhiên lại mỉm cười lần nữa “Biết đâu tôi vẫn có thể lưu lại thể ý thức của mình, dù sao thì ý thức vốn có thể vượt qua chiều không gian đấy thôi.”

“Cũng tức là…” Thiệu Lăng khàn giọng lên tiếng “Tức là chúng ta… cuối cùng vẫn… phải dùng cái chết để kết thúc toàn bộ mọi thứ, đúng không…”

“Không, không nhất định là vậy,” Mục Dịch Nhiên bỗng nói như thế “Dù sao trong mỗi bức tranh, chúng ta vẫn luôn là cửu tử nhất sinh, có lẽ lần này chúng ta vẫn sẽ có một đường sống mong manh.”

“Thế anh nói cho tôi nghe xem, đến nước này rồi làm sao còn có đường sống mong manh nữa,” Thiệu Lăng cười đến đắng nghẹn “Chúng ta nhất định phải chết, mới có thể kích hoạt ấn chương, mà anh nhất định cũng sẽ chết, bởi vì anh bị hút vào không gian cao chiều, mỗi một bước đều là chuyện ắt phải làm, anh nói cho tôi nghe xem đến như vậy rồi, chúng ta đi đâu mà tìm một đường sống đây?”

Mục Dịch Nhiên ánh mắt chớp động “Có lẽ… chỉ là một phần nghìn tỷ khả năng. Mọi người có biết… Không gian Thượng Đế không?”

Chu Hạo Văn tròng mắt như run lên “Ý của anh là—— ”

Vừa nói được nửa câu, đã nghe Ngô Du hét lên một tiếng “——Trùng rồi! Hai cái đường hầm trùng nhau rồi!”

“—— mọi người, xin hãy cố gắng kéo dài thời gian đến giây cuối cùng! Kha Tầm, đi!” Mục Dịch Nhiên sải bước hướng về phía trung tâm vòng tròn di động đi tới, nơi đó giống như có một lối vào vô hình, trong nháy mắt liền nuốt chửng cơ thể của Mục dịch Nhiên, khiến cho hắn giống như đột ngột biến mất ngay trong tầm mắt mọi người.

“Các đồng chí!” Trước lúc bước vào đường hầm thời không, Kha Tầm ngoái đầu lại nhìn về phía mọi người, nở một nụ cười rực rỡ xán lạn hệt như trong lần đầu tiên bọn họ gặp nhau.

“Hẹn gặp lại ở một chiều không gian khác!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK