Mục lục
Họa Phố
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cả người Tiêu Cầm Tiên giống như vừa mới từ dưới biển sâu đi lên, toàn thân đều mướt đẫm mồ hôi, mái đầu nấm cũng không còn bồng bềnh mềm mại nữa mà ướt mẹp dính vào da đầu.

Tuy đám người bọn họ đã rời khỏi bà lão kia, nhưng con mắt màu đỏ đáng sợ của bà ta giống như vẫn đang bám dính lấy Tiêu Cầm Tiên, không cách nào giãy thoát được.

Xe taxi chầm chậm chạy đi trên đường trở về, Tiêu Cầm Tiên ngồi ở ghế sau xe chỗ sát cửa sổ, bởi vì suy yếu mà cả người oặt ẹo dựa hẳn lên người Vệ Đông.

Vệ Đông chỉ đành đưa tay đỡ nhẹ đối phương, để đối phương dựa vào mình.

“Tôi vừa sinh ra bát tự đã yếu rồi, lúc bé thường hay bị mấy thứ kia bám vào người, nhà tôi cứ cách vài hôm phải mời bà đồng tới, bà đồng bảo tôi xương cốt nhẹ, dễ bị mấy thứ kia bám lên.” Tiêu Cầm Tiên hai mắt vô thần nhìn cảnh phố phường xa lạ ngoài cửa sổ “Sau khi lớn lên mới đỡ hơn một chút, không còn xảy ra mấy việc kia nữa, nhưng bởi vì trong lòng có kiêng kị nên tôi thường đeo mấy thứ có thể trừ ma trừ tà.”

Kha Tầm vẫn ngồi ở ghế phụ lái phía trước, trên tay cầm tấm bản đồ sẵn tiện nhét vô túi —— mới nãy bà lão kia thấy phi vụ “chia chác thú” bất thành liền cố ý muốn đoán mệnh cho bọn họ, còn bảo giúp Tiêu Cầm Tiên trừ tà —— cuối cùng Kha Tầm phải bỏ 10 đồng ra mua bản đồ, bà lão mới miễn cưỡng chịu buông tha họ.

Tiêu Cầm Tiên mi mắt hơi cụp xuống, hai mắt trân trân không nháy làm người ta không biết chúng nó đang nhìn về cái gì “Ba của tôi cảm thấy tôi bát tự không may mắn, vẫn luôn muốn tặng tôi cho nhà khác, là mẹ tôi khăng khăng giữ tôi lại.”

“Ở đâu ra có chuyện vì bát tự không tốt lại đem máu mủ ruột thịt của mình đi tặng người ta chứ?” Vệ Đông thật sự không hiểu

Tiêu Cầm Tiên méo nửa bên khóe môi cười “Tôi có một người chị, chị của tôi là một kẻ may mắn, năm chị ấy sinh ra, ba tôi làm ăn phát đạt, mẹ của tôi được thăng chức ở công ty, căn nhà cũ của gia đình chúng tôi giải tỏa được bồi thường một số tiền hậu hĩnh. Tôi thì khác, năm ấy tôi sinh ra, ba tôi làm ăn thất bát, chú tôi vì di sản ông nội để lại kiện ba tôi ra tòa, nói chung năm ấy cả nhà tôi nháo nhào cả lên, ba của tôi liền bảo tôi là sao chổi.”

“Chị của tôi thật sự là một người rất may mắn, chị ấy học bài rất giỏi, thể dục cũng giỏi nữa, mặt nào mặt nào cũng giỏi hết, bề ngoài lại rất xinh đẹp, tuy rằng ai cũng bảo hai chị em tôi bên ngoài rất giống nhau, nhưng những kẻ mặt mũi giống nhau đâu phải là sẽ xinh đẹp như nhau đâu, có khi chỉ vì một nét khác nhau rất nhỏ thôi vừa vặn lại là điểm nhấn, chị của tôi chính là một cô gái xinh đẹp, còn tôi lại là một người bình thường.”

“Ông nội của tôi là dân mỹ thuật, cho nên nhà của chúng tôi có gien di truyền về mặt này, nhất là chị của tôi, chị ấy thi đậu vào học viện mỹ thuật nổi tiếng nhất nước, rất nhiều họa sĩ trứ danh đều là thầy cô của chị ấy. Tính tình của chị ấy cũng rất tốt, nhiệt tình lại sáng sủa, hơn nữa chỉ số EQ cũng rất cao, chẳng có ai ngờ chị ấy lại mắc chứng trầm cảm, hơn nữa còn rất nghiêm trọng, đến nỗi tự sát năm 25 tuổi, nhảy lầu chết.”

“Thật sự khó mà tin được, linh hồn của chị ấy lại ẩn náu trong cơ thể của tôi. Một linh hồn với chỉ số IQ cùng EQ cao như vậy, sao lại lựa chọn một lớp vỏ bọc với bề ngoài bình thường như tôi.” Tiêu Cầm Tiên phát ra từng đợt cười gằn làm người ta khó chịu.

Trong xe vô cùng im lặng, kể cả bác tài xế taxi mặt mày lạnh lùng ngồi phía trước.

Qua một lát sau, Tần Tứ đánh vỡ im lặng “Làm sao cô biết là chị cô, lỡ như là người khác thì sao?”

“Chị ta là nhóm máu O, hơn nữa dưới ánh mắt có một nốt ruồi lệ màu đỏ.” Tiêu Cầm Tiên đưa tay sờ sờ dưới khóe mắt mình, nơi mà lẽ ra nên có một nốt ruồi lệ “Người La Duy nhìn đến là chị ta, không phải tôi.”

Vệ Đông không kềm được miệng hỏi “Ánh mắt của La Duy chẳng phải chỉ có thể nhìn được thú ký sao? Nốt ruồi lệ màu đỏ kia là cái gì? Thú ký không phải nên ở trên trán sao?”

Vấn đề này chỉ sợ không ai có thể nói ra đáp án chính xác được, Tần Tứ cũng chỉ dám suy đoán “Có lẽ La Duy không chỉ nhìn thấy được thú ký, mà còn có thể thấy được linh hồn. Chúng ta có thể suy đoán như vầy, trong cơ thể Tiêu Cầm Tiên có hai linh hồn, khi linh hồn người này tỉnh thì linh hồn còn lại sẽ lâm vào ngủ say, ban ngày là Tiêu Cầm Tiên tỉnh, đến tối lại là chị cô ấy tỉnh, mỗi khi linh hồn thức tỉnh, thể xác sẽ thể hiện trạng thái đối ứng với linh hồn.”

Nếu nói như vậy, xem như có thể giải thích tại sao buổi tối Tiêu Cầm Tiên nghiện thuốc lá, cùng với lúc rạng sáng hôm nay kiểm tra sức khỏe cho cô ta thì phát hiện ra đủ loại vấn đề.

“Cũng không hẳn phân biệt ban ngày ban đêm, chỉ cần không có ánh mặt trời, chị ta sẽ xuất hiện, cũng không phải tôi hoàn toàn không cảm nhận được, nhưng đều giống như là giấc mơ nhẹ thoáng qua vậy, có chút ấn tượng cùng trí nhớ nhưng không quá sâu, cũng không có cách nào chủ đạo.” Tiêu Cầm Tiên nhìn hai tay của mình, dùng ngón trỏ tay phải vẽ một chú chim bồ câu không khí ở kính cửa sổ xe ô tô “Hiện tại là tôi, nên tài năng mới kém tới như vậy.”

“Các người còn nhớ hôm trước tôi vẽ bản thiết kế áo cưới cho Trì Lôi không? Khi ấy tôi còn tưởng Trì Lôi hiển linh, dựa vào tay tôi thiết kế ra áo cưới với phong cách khác biệt hoàn toàn như vậy, bây giờ ngẫm lại mới thấy, đó là do chị của tôi vẽ.”

“Khi ấy trời vẫn đang lúc chiều mà?” Vệ Đông hỏi.

“Đúng là đang buổi chiều, nhưng khi ấy không có ánh mặt trời.”

Mọi người giật mình nhớ ra, buổi chiều hôm trước cũng ngay giờ này chính là lúc mưa bão kéo đến, trong nháy mắt biến ban ngày thành ban đêm, cũng ngay thời điểm ấy, Tiêu Cầm Tiên cùng chị mình tiến hành hoán đổi linh hồn, chị gái cũng trở thành kẻ nắm giữ thể xác.

Rồi đến khi ánh mặt trời trở lại, Tiêu Cầm Tiên mới hoàn hồn trở về.

“Chị của cô có quen với Vu Bắc Quốc không?” Kha Tầm ngoái đầu lại hỏi.

“Tôi cũng không rõ lắm,” Thanh âm của Tiêu Cầm Tiên thều thào yếu ớt “Hôm đó tôi đến phòng trưng bày là bởi vì biết ngày ấy sẽ triển lãm tranh vẽ của chị tôi, hay nói không chừng là đâu đó ở bên trong do chị ta muốn đi xem cũng nên.”

“Vậy cô thấy tranh vẽ của chị cô chưa?” Vệ Đông hỏi.

Tiêu Cầm Tiên cả người vẫn dựa vào Vệ Đông, hoàn toàn không thấy tư thế này của mình có gì không đúng “Chẳng phải cậu cũng thấy sao, còn bảo cậu vẽ đẹp hơn cả chị ta nữa mà.”

“Ớ? Có vụ này luôn á?”

“Lúc ấy cậu chỉ vào bức tranh vẽ áo cưới của chị tôi năm 7 tuổi, cậu bảo năm cậu 7 tuổi vẽ đẹp hơn như thế nhiều.”

Vệ Đông cố gắng nghĩ lại “A, tui nhớ ra rồi, đó là một bức tranh… Ủa mà đâu đúng đâu, tên tác giả bức tranh rõ ràng là Tiêu Cầm Tiên mà? Là cô mới đúng chứ.”

Tiêu Cầm Tiên im lặng bật cười “Tiêu Cầm Tiên là tên của chị tôi, hồi bé tôi không phải tên này.”

Nghe như vậy mọi người đều kinh ngạc, thật sự cảm giác khó hiểu.

“Trước khi chị tôi qua đời, đang đảm nhiệm vị trí nhà thiết kế áo cưới ở một tiệm áo cưới quốc tế nổi danh ở S thị, chị ấy chết rất đột ngột, không một ai có thể ngờ tới, đương nhiên cũng gây ra rất nhiều tổn thất cho tiệm áo cưới kia. Là quản lý tiệm áo cưới ấy đã nghĩ ra biện pháp để tôi thay thế chị tôi, tôi cũng học thiết kế áo cưới, tuy rằng không cách nào so với người chị thiên tài của mình, nhưng tính ra thì cũng không kém lắm, cho nên tôi đã thay thế thân phận của Tiêu Cầm Tiên, tiếp tục làm việc ở tiệm áo cưới ấy. Bề ngoài của chúng tôi cũng khá giống nhau, chị tôi không thích để lộ mặt khi chụp ảnh, thế nên chuyện này chẳng khiến bất kỳ kẻ nào nghi ngờ cả.”

“Vì muốn việc này biến thành hoàn mỹ, tôi đã sửa cả tên trên giấy căn cước của mình.”

Mọi người nghe xong, đều không biết phải nói cái gì.

Tài xế taxi bỗng dưng lên tiếng “Nghe bảo có quỷ hồn chỉ nhận tên mình, cô đến ngay cả tên cũng dùng của chị cô nên chị cô đương nhiên cảm thấy thân thể thuộc về mình rồi —— cơ mà có thể ở tiệm áo cưới quốc tế kiếm tiền thì bên cạnh có thêm con quỷ cũng không phải chuyện to tát gì.”

“Chị cô thật sự không quen Vu Bắc Quốc sao? Vậy chị ta nhất định có quen với Tô Bản Tâm đúng không, nếu không Tô Bản Tâm làm sao có được bức tranh vẽ năm 7 tuổi của chị cô?” Kha Tầm cứ cảm giác nói lòng vòng một hồi lâu như vậy chắc chắn không phải làm điều thừa, việc này nhất định có liên quan đến Vu Bắc Quốc.

Tài xế taxi bỗng nhiên lại xen vào “Cậu mới nói gì Vu Bắc Quốc ấy nhỉ? Sao cảm giác tên này nghe quen tai ghê, cái họ ‘Vu’ mà cậu nói là như nào đấy?”

Vệ Đông cướp trả lời “Chính là ở trên có một cái ‘Vũ’ của thiên vũ (trời mưa), ở dưới có một cái ‘Khuy’ của khuy tâm (thẹn với lòng) ấy, mới đầu thấy cứ tưởng là đọc khuy (kui) không.”

Tài xế bởi vì phân tâm suýt chút nữa tông phải xe bên cạnh, cấp tốc thắng một cái, sau đó chầm chậm đảo bánh lái về chỗ an toàn đậu lại.

Sau khi dừng xe, tài xế lập tức cảm nhận được một đống ánh mắt mong chờ đến từ các hành khách của mình.

“Sư phụ, ngài biết Vu Bắc Quốc đúng không?” Tần Tứ thật lòng hỏi.

Tài xế đưa tay vò vò đầu “Tôi cảm thấy cái tên này nghe quen tai lắm, nhất là cái chữ ‘Vu’ kia… Tuyệt đối là gặp qua ở đâu rồi nè, ở đâu ta… Ba cái chữ to này nhìn rất là bắt mắt, nhất là cái chữ ‘Vu’ kia, chữ viết rất có nét nghệ thuật.”

Đám người bên này tựa hồ như cảm giác được âm thanh của máu đang ồ ồ chảy xuôi, quả thực không dám tin là đáp án lại nằm ngay trước mắt.

“Sư phụ, ngài làm ơn nhớ lại dùm tụi này đi, Vu Bắc Quốc kia đối với tụi này quan trọng lắm! Ngài làm ơn nhớ lại được không!” Vệ Đông giờ phút này chỉ muốn cách một lớp ghế bổ nhào ôm lấy tài xế.

Tài xế cũng cảm thấy khó xử “Cái tên này thật sự rất quen tai, ba chữ kia tôi chắc chắn đã thấy ở đâu rồi, nhưng nghĩ không ra, thực sự nghĩ không ra.”

Kha Tầm cũng sốt ruột “Nếu ngài thấy nghe quen tai nhưng nghĩ không ra, kia chắc hẳn không phải bạn bè người thân của ngài rồi… Hay Vu Bắc Quốc là danh nhân của thành phố này? Cho nên ngài mới cảm thấy quen tai.”

“Kỳ thật nói quen tai không đúng lắm, là nhìn quen mắt mới đúng, ba chữ kia tôi gặp qua rồi.” Tài xế càng nói càng làm cho bọn họ cảm giác trước mắt sáng ngời một mảnh, nhưng lại cứ chẳng tìm được cách đến gần, chỉ có thể đứng tại chỗ sốt ruột lo lắng.

Tần Tứ dùng lời dẫn dắt “Nếu như ngài đã từng nhìn thấy mấy chữ này, vậy ngài thấy chúng nó ở đâu? Ở trên báo chí, trên sách hay là trên màn hình tivi? Hay có khi nào là trên bảng quảng cáo không? Hay là…”

“Không phải mấy chỗ kia. Tên này tôi không thường thấy lắm, nhưng mà tuyệt đối đã gặp qua, hơn nữa còn ở một chỗ nào đó rất bắt mắt nữa…” Tài xế vẻ mặt sầu não nghĩ một hồi lâu, cuối cùng vẫn là bỏ cuộc “Xin lỗi nha, tôi nghĩ không ra.”

Tần Tứ nhìn đồng hồ, chỉ có thể nói với tài xế “Sư phụ, chúng ta trao đổi số điện thoại đi, nếu ngài nghĩ ra được phiền ngài lập tức gọi cho chúng tôi được không, nếu chúng tôi có manh mối cũng sẽ gọi cho ngài xác nhận.”

“Được rồi, nếu tôi nhớ ra sẽ gọi báo cho các cô cậu biết.”

Mấy tấm thẻ công tác bác sĩ cảnh sát ở trước ngực bọn họ vẫn có chút tác dụng, ít ra có thể khiến cho người khác tin tưởng.

Lúc này xe dừng lại ở cách bệnh viện không xa lắm, đám người liền quyết định xuống xe đi bộ trở lại bệnh viện.

Tiêu Cầm Tiên vẫn cảm thấy hai chân vô lực, Tần Tứ liền chủ động dìu đối phương “Cô suy nghĩ kỹ chưa? Tôi không bảo đảm tách thú cho người sống đâu.”

“Tôi nghĩ kỹ rồi.” Trong mắt Tiêu Cầm Tiên tràn đầy tuyệt vọng đến bất kể mọi thứ “Nếu tôi không biết thì thôi, một khi đã biết, con thú kia chắc chắn sẽ sớm đi ra, nói không chừng chính là ở đêm nay—— thay vì tin tưởng vào vận may hư vô, tôi thà tin vào y thuật của anh.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK