“Tôi đã hứa với Lục Hằng sẽ đỡ quan tài cho cậu ấy, lát nữa để đám bạn bè chung nhóm nhiếp ảnh chúng tôi đưa cậu ấy đi là được rồi,” Mạch Bồng vừa một tay ấn bóp cái đầu đau nhức của mình vừa nói: “Tôi tin là Lục Hằng sẽ cảm thông cho chúng ta, dù sao hiện tại quan trọng nhất là tìm ra chữ ký.”
Đỗ Linh Vũ nhìn sang Kha Tầm, Kha Tầm nói: “Lát nữa tôi đi theo mấy cậu, Đông Tử với Củ Cải ở lại phòng chuẩn bị máy chiếu đi, tối qua còn rất nhiều phim chúng ta chưa kịp xem.”
Vệ Đông và La Bộ nghe xong đều gật đầu, Tâm Xuân cũng gật đầu theo.
“Tranh thủ trước khi đám người đốt đèn kia còn chưa tới, tôi thấy chúng ta nên kiểm tra lại bọc đồ của chính mình,” Thiệu Lăng lên tiếng nói, “Trong bọc đồ có rất nhiều thứ linh tinh chúng ta không để mắt đến, rất có thể cất giấu tin tức quan trọng.”
Những lời này rất có lý, hiện tại cái hộp gỗ thuốc trong bọc đồ của Lục Hằng cũng thành bí ẩn, nhưng mọi người ai nấy vẫn giữ vững quan điểm về Lục Hằng vốn ở cùng dòng thời gian của bọn họ, hắn hoàn toàn không biết được bí mật trong hộp gỗ —— Cái chết của hắn hoàn toàn là bị động.
Thế nên đoàn người đều lấy ra bọc hành lý của mình, cũng không che lấp tránh né gì nữa, để hết lên trên bàn.
Mạch Bồng lấy bọc đồ của mình ra, rồi lại ngước nhìn Mục Dịch Nhiên, sau đó bước tới chỗ ngăn tủ cất đồ công cộng lấy hộp rửa phim ra, “Bây giờ tôi lập tức tráng rửa tấm ảnh mà chúng ta chụp ngoài hành lang ngay lúc vừa đến, tấm ảnh ấy có lẽ rất trọng yếu.”
“Với cả mấy tấm phim cắt ra từ cuộn phim trong máy ảnh của Hề Thịnh Nam nữa,” Mục Dịch Nhiên cũng giúp đỡ một tay, “Thao tác tráng phim cơ bản tôi đều nắm hết rồi, lát nữa cậu cứ đi đỡ quan tài, mấy việc khác cứ để tôi làm cho.”
Nếu đổi lại là người bình thường khác nói những lời này, Mạch Bồng nhất định sẽ kiên quyết từ chối, nhưng người nói lại là Mục Dịch Nhiên, không hiểu sao lại khiến người ta cảm giác như muốn tin tưởng: “Mấy thuốc hiện ảnh, hãm ảnh tôi đều pha chế sẵn rồi, đều có thể dùng, Mục ca anh chỉ cần canh chuẩn thời gian cho vào là được, mấy cái khác cũng không phức tạp lắm.”
Mục Dịch Nhiên gật đầu: “Yên tâm.”
Mạch Bồng và Mục Dịch Nhiên chuẩn bị rửa phim, những người khác lo việc kiểm tra đồ vật trong mớ bọc hành lý trên bàn.
So với mọi người thì đồ của Phương Phỉ là đơn giản nhất, trong bọc chỉ có mỗi một cái mặt nạ Vu trắng tinh, ngoài ra không còn thứ gì khác.
Những người còn lại lần lượt lấy mấy vật phẩm trông có vẻ đặc biệt từ bên trong ra, như cái huân của Thiệu Lăng, hay như bản vẽ “Tập tranh Vệ thị Quang Minh Lữ” của Vệ Đông, cái kính lăng hoa của Đỗ Linh Vũ, rồi hai con vịt gỗ giống hệt như nhau của Kha Tầm và Mục Dịch Nhiên…
Đỗ Linh Vũ lục lọi những thứ khác trong bọc đồ của mình: “Trong đây còn có mấy quyển phổ hương, hôm đầu tiên tôi có thấy nhưng mà vẫn chưa có cơ hội lật xem, ban ngày ở nơi đây quá ngắn.”
“Phổ hương?” Tần Tứ đang nghiên cứu hai cái hộp thuốc nằm trong bọc đồ của mình: “Có liên quan đến hàng hóa của chúng ta? Hay là…”
“Là do bản thân tôi có hứng thú đối với việc điều chế hương,” Đỗ Linh Vũ thử lật trang mấy quyển phổ hương, xem thử bên trong có bị thiếu trang nào hay không, “Ở ngoài thế giới thật là điều chế nước hoa, đến thế giới này có lẽ liền biến thành hương liệu hoặc là hương xông gì đó đi…”
“Tui thấy có điểm này hơi lạ nha, trong đồ của mấy người có kèm cả sách, nhưng trong bọc đồ của chị Hề lại chẳng thấy quyển tiểu thuyết mà chị ấy viết ở đâu, theo lý mà nói cái cô gái Hà Ngọc gì đó có liên hệ rất chặt chẽ với thế giới này mà.” Trong mớ đồ của La Bộ có một túi nhỏ đựng rất nhiều thịt khô, bên trong còn kèm một tờ giấy ghi chú rõ: bổ sung nhiệt lượng cho Tâm Xuân.
La Bộ lấy một miếng thịt khô đút cho Tâm Xuân ăn, Tâm Xuân vui sướng đến nhảy cẫng lên, cái đuôi sau lưng xoay như chong chóng.
Tào Hữu Ninh như nhớ ra điều gì: “Nghe cậu nói tôi mới chợt nhớ ra một điều, chị Hề thường xuyên mang theo một quyển sách đặt trong túi xách đeo bên mình, tuy là tôi không biết quyển sách kia là gì.”
Đỗ Linh Vũ cũng giống như sực nhớ ra gì đó, liền mở bọc đồ của Hề Thịnh Nam ra, lấy từng món từng món từ bên trong đặt lên bàn: “Đúng rồi, chị Hề lúc nào cũng mang theo quyển sách kia bên mình! Tôi còn nhớ rất rõ, lúc ở trong khách sạn vào cái đêm hôm trước khi chúng ta đến thăm bảo tàng, tôi còn thấy chị ấy lật xem quyển sách đó! Chị ấy nhất định có bỏ nó trong túi xách, nhưng tại sao lại không thấy đâu!”
Lời của Đỗ Linh Vũ khiến mọi người chú ý, Thiệu Lăng hỏi: “Quyển tiểu thuyết mà cô nói là quyển về Hà Ngọc đấy à? Có thể kể lại nội dung chính của nó cho chúng tôi nghe một chút không, với cả, trong sách có chỗ nào đặc biệt đáng lưu ý không? Chẳng hạn như kết cấu nội dung, hoặc là chủ đề tư tưởng, thậm chí là nhà xuất bản, biên tập viên, lời đề tựa, trang trí thiết kế, bất luận là mặt nào đi nữa, chỉ cần nghĩ tới liền nói ra!”
Đỗ Linh Vũ cố gắng bắt mình bình tĩnh lại, trước nói: “Xin lỗi, mấy ngày nay căng thẳng quá nên tôi cũng quên mất quyển sách này.”
“Không sao, bản thân Hề Thịnh Nam cũng không nói đến việc này mà.” Thiệu Lăng dùng ánh mắt như muốn tiếp sức cho Đỗ Linh Vũ.
Đỗ Linh Vũ: “Quyển sách ấy tên là《Hà Du》, mô tả về quá trình lớn lên của một cô gái, thời đại có chút mơ hồ, cách miêu tả, dùng từ đều là theo phong cách văn cổ, nhưng nội dung lại có phần nghiêng về hiện đại, trong sách không có miêu tả những thứ hiện đại hóa, không có ô tô hay điện thoại gì đó, nhưng lại mô tả nữ chính phải đi xa làm việc, hơn nữa dựa vào bản thân mình cố gắng thay đổi vận mệnh, có được tình yêu cùng hạnh phúc, cuối cùng vĩnh viễn ở bên nam chính.”
“Vĩnh viễn?” Thiệu Lăng không nghĩ đây là loại từ ngữ tốt đẹp giống như trong truyện cổ tích “Cô bé Lọ Lem” hay là “Công chúa Bạch Tuyết” gì đó…
“Nữ chính tìm được cánh cổng vĩnh hằng,” Đỗ Linh Vũ nói, “Cái này thì, thực sự mà nói là có hơi… thái quá, giống như thoát ly hoàn toàn khỏi phong cách của cả quyển sách, bởi vì kết cục “cánh cổng vĩnh hằng” này mà chị Hề bị rất nhiều độc giả trên trang web văn học kia phê bình, mắng chửi rất thê thảm.”
Mọi người nghe xong, cũng tự cảm thấy kết cục này quả thực thái quá.
“Nhưng tui vẫn thấy khó hiểu, tại sao cô ấy cứ mang theo quyển sách kia bên mình?” Vệ Đông hỏi.
Vệ Đông: Ngượng mồm không dám nói ra hai chữ tự kỷ…
Đỗ Linh Vũ nói: “Mới nãy anh Thiệu có nhắc đến nhà xuất bản gì gì đó, thật ra quyển sách kia cũng không được xuất bản chính quy ——Nói nó là một quyển sách, nhưng nói đúng hơn nó là sách do cá nhân tự in ấn, tự đóng thành, là do chị Hề tự tay in ra, còn phối hợp trang trí cùng vài tác phẩm ảnh chụp của cá nhân chị ấy, chị ấy cũng rất ít khi phổ biến quyển sách này cho người khác biết.”
“Thật ra chị Hề vẫn luôn sửa lại quyển sách kia, thường sẽ dùng mấy màu bút mực khác nhau viết lên một ít ý tưởng mới nghĩ ra, thay vì nói là sách, bảo nó là một quyển sổ ghi chép đặc biệt thì đúng hơn.”
Tào Hữu Ninh cũng nói: “Thảo nào tôi cứ thấy quyển sách kia kỳ cục kiểu gì ấy…”
Thiệu Lăng hỏi Đỗ Linh Vũ: “Cô có từng xem qua quyển sách kia chưa?”
“Tôi có xem phiên bản điện tử trên trang web văn học, còn về phiên bản sách của nó tôi cũng chỉ lật sơ sơ qua một ít, không có cơ hội xem kỹ.” Đỗ Linh Vũ nhớ lại, “Cho nên, không có nhà xuất bản hay là thiết kế trang trí biên tập gì đó như lời anh Thiệu nói, cơ mà nhắc tới bìa ngoài của quyển sách… Tôi nhớ ở phần kết của sách có một tờ giấy rất là đặc biệt, bên trên có viết ba chữ: Hiến tặng Ngữ.”
“Vậy quyển sách kia là tặng cho cô à?” La Bộ vẻ mặt hoang mang hỏi.
“Không không, không phải chữ Vũ của tôi, là chữ Ngữ trong ngôn ngữ ấy, tôi có cảm giác cũng là tên của người nào đó.” Đỗ Linh Vũ nghĩ Hề Thịnh Nam đã mất rồi, mà mình lại nói ra nhiều bí mật của chị ấy như thế, trong lòng cảm giác có chút không dễ chịu cho lắm, nhưng vì muốn tìm ra chữ ký lại không thể không nói, “Tôi có từng hỏi chị ấy “Ngữ” kia là ai, nhưng lần nào hỏi chị ấy cũng khẽ cười chứ không chịu trả lời.”
Mạch Bồng đột nhiên khựng lại thao tác tráng rửa phim, ngước đầu lên hỏi: “Chữ Ngữ mà em bảo là trong ngữ văn à? Ngữ thường đi cạnh chữ ngôn ấy?”
Đỗ Linh Vũ gật đầu: “Đúng, là chữ đấy.”
Mạch Bồng: “Tên thật của họa sĩ Tất Địch là Tất Hiểu Ngữ, tôi cho rằng đây không phải là trùng hợp.”
Nghe như thế, toàn bộ đám người đều im tiếng, giống như vừa biết được một chút bí mật của thế giới này.
“Chẳng lẽ trước kia chị Hề có quen với Tất Địch? Bọn họ tuổi tác cách xa nhau như vậy làm sao quen biết được nhỉ?” Tào Hữu Ninh khó hiểu hỏi.
“Tôi nghĩ bọn họ hẳn là không quen nhau, lúc Tất Địch qua đời thì chị Hề chỉ mới mấy tuổi,” Đỗ Linh Vũ là con gái, rất thật trọng trong việc phỏng đoán ý nghĩ của Hề Thịnh Nam, “Tôi nghĩ đó có lẽ là sùng bái thì đúng hơn, chị Hề vốn vẫn luôn tỏ ra cực kỳ yêu thích tác phẩm nhiếp ảnh của Tất Địch, lần này chuyến tham quan bảo tàng cũng là do chị ấy đề ra, còn cố ý liệt chuyến tham quan này vào địa điểm nhất định phải đi trong hành trình lần này của chúng ta.”
Nghe đến đây, vẻ mặt của Tào Hữu Ninh thoáng có chút phức tạp: “Phải rồi, chị ấy còn cam đoan nhất định sẽ để chúng ta cảm giác được chuyến đi lần này tuyệt vời khó quên đến cỡ nào…”
Mục Dịch Nhiên rửa tay sạch sẽ bước sang bên kia, hiện tại cuộn phim đang chìm trong hộp rửa ảnh, chầm chậm phát sinh những biến đổi mà mắt thường không thể nhìn thấy, việc hắn cần làm là khuấy nhẹ chất lỏng bên trong, sau đó canh lúc thích hợp mở nó ra.
“Nếu như chữ “Ngữ” mà sách nhắc tới thật là Tất Địch, như vậy mọi thứ đều có lời giải thích,” Mục Dịch Nhiên cảm giác hết thảy bí ẩn từng bước một được giải ra, “Trong những bức tranh mà chúng tôi từng trải qua, những vật phẩm mang theo bên mình chưa từng có món nào là chuyên môn hiến cho bức tranh hoặc là họa sĩ, đối với tôi mà nói, những dòng viết hiến tặng dâng lên cho họa sĩ trong sách kia bản thân nó chính là một hành động như muốn hiến tế, thế nên quyển sách kia mới dùng hình thức đặc biệt như vậy hòa nhập vào tranh, để họa sĩ sử dụng.”
Nghe hắn nói như vậy, mọi người lẳng lặng nghiền ngẫm, vẻ mặt có đôi chút lo âu hoặc phiền não.
“Nhưng mà ngay khi chúng ta vào tranh thì Hà Ngọc đã chết rồi!” La Bộ cảm thấy rất khó hiểu, “Trong sách chẳng phải viết cô ta tìm được cánh cổng vĩnh hằng gì đó sao? Tại sao còn chưa trải qua ngày nào trong tranh đã chết mất đất rồi? Đã thế… lại bị chính người sáng tạo ra mình tự tay giết chết nữa…”
Việc này quả thực nghe mà cảm thấy hoang đường lại đầy trào phúng.
“Có lẽ ở một dòng thời gian khác, kết cục không phải như thế, ở nơi đó không chừng Hà Ngọc chính là kẻ chết cuối cùng,” Trong ánh mắt của Mục Dịch Nhiên chợt nháy một chút ánh sáng, “Nếu thật là như vậy, rất có thể Hà Ngọc đã từng cùng chúng ta có giao điểm, như vậy cũng có thể giải thích tại sao những thứ thuộc về cô ta lại xuất hiện trong phòng của chúng ta, xuất hiện trong bọc đồ của Hề Thịnh Nam, hơn nữa Hề Thịnh Nam còn rất tự nhiên thoải mái sử dụng các trang sức ấy —— Nếu Hề Thịnh Nam thật sự có mưu đồ gì đó với Hà Ngọc, cô ấy tuyệt đối sẽ không phơi bày mấy món trang sức kia ra trước mắt người khác như vậy.”
“Anh rể, rối quá chừng rối luôn á, đầu tui sắp sửa nổ tung rồi nè…” La Bộ vội vàng ôm Tâm Xuân, “Trước giờ trò chơi không phải vẫn luôn mười ba người sao? Tự dưng lần này lại biến thành mười lăm là sao?”
Tâm Xuân gục gặc, rất là tự giác tính luôn cả mình vào đội ngũ.
“Quyển sách này của tôi có vấn đề!” Đỗ Linh Vũ bỗng hô lên, tay cầm một quyển phổ hương mở ra cho mọi người xem, “Đoạn sau của quyển sách này không phải phổ hương, mà là… Tôi cũng đọc không hiểu mấy lời viết bên trên: Trứng đất ấp ủ từ lòng đất, bên trong cũng có tháng năm, ánh trời ban sơ sinh ra nước, cá trắng trong nước bắt đầu sự sống, thở hơi thành khí, hóa cho ta một vòng lữ…”
Mọi người nghe vậy lập tức tụ tập lại xung quanh nhìn quyển sách kia, lúc này mới phát hiện hóa ra đó là hai quyển sách được khâu dính bên nhau, mới nhìn cứ tưởng chỉ là quyển phổ hương, nhưng phía sau lại là một quyển khác với nội dung hoàn toàn khác biệt.
Đỗ Linh Vũ tìm được mối khâu của hai quyển sách, ở góc phải dưới cùng của bìa ngoài quyển thứ hai thấy được hai chữ: Vu Tắc.
Vệ Đông “Tui cảm thấy thứ này chắc là của Phương Phỉ.”
Phương Phỉ cầm lấy quyển sách nhìn xem, càng xem càng cảm thấy đây đúng là sách của Vu.
Đỗ Linh Vũ hoang mang lại bối rối: “Sao quyển sách này lại ở trong bọc đồ của tôi? Hơn nữa còn bị… giấu đi kiểu này nữa.”
Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ, từ ngoài vọng vào tiếng nói của người đốt đèn: “Quan tài thủy tinh đã chuẩn bị xong, có thể đưa người mất vào quan.”
Mọi người mau chóng thu dọn đồ đạc cất lại, Kha Tầm đi mở cửa.
Bên ngoài cửa có đặt một cái quan tài bằng thủy tinh nhìn rất quen thuộc, giống hệt như quan tài đặt Hề Thịnh Nam hôm qua.
Mạch Bồng cùng vài người khác hợp lực nâng thi thể của Lục Hằng đặt vào quan tài, sau đó đỡ quan rời đi, bước chân có hơi xiêu vẹo lảo đảo, giống như cả người mệt mỏi không có sức lực vậy.
Đỗ Linh Vũ cùng đi theo thấy vậy liền nói “Anh không sao chứ? Đừng có miễn cưỡng mình quá mức.”
Mạch Bồng nói: “Tối hôm qua tôi đã hứa với Lục Hằng rồi, tôi nghĩ ở trên thế giới này, những người sắp chết giống như đều tự có ý thức về cái chết của mình.”
“Chắc là vậy, chỉ có mỗi tôi là sau khi người khác chết mới bắt đầu thức tỉnh, thật khó, thế giới này thật sự quá khó đi…” Hai hàng lông mày của Đỗ Linh Vũ siết chặt vào nhau, “Chỉ mong quyển sách kia giúp ích được, thân phận của Phương Phỉ khác với mọi người, hi vọng cô ấy có thể đọc hiểu được quyển sách kia.”