Vệ Đông suy nghĩ lại một lát, mới nói “Nhắc tới bức tranh này, dựa theo bề ngoài mà xem thì nó giống như biểu đạt sự thành kính của họa sĩ đối với màu sắc, kiểu như hắn không cho phép việc ô nhiễm màu sắc bị xảy ra dù chỉ là một chút xíu.”
“Nhưng nhìn vào sâu hơn một chút nữa, về xuất thân của họa sĩ cùng với truyền thuyết lạc hoa động nữ kia, kỳ thật là ám chỉ sự sùng bái đến cuồng nhiệt thậm chí là cực đoan của họa sĩ dành cho màu đen.”
“Ấn tượng sâu nhất của tôi về bức tranh này, chính là mỗi khi ban đêm hiện ra trước mắt chúng ta, thị giác như bị hai loại màu sắc trắng cùng đen giao thoa với nhau mà sinh ra rung động vô cùng. Cảm tưởng như trong ánh mắt của họa sĩ ấy, thế giới này không đen thì trắng, mà hắn thì lại đứng bên màu đen.”
“Cho nên bức tranh kia ám chỉ về hắc ám? Hoặc là hắc ám đại biểu cho sự tà ác?” Phương Phỉ nói.
Kha Tầm vẻ mặt “bị khùng hay gì” lên tiếng “Sức mạnh đứng sau kia đang ám chỉ với chúng ta, nó là tà ác? Việc này đâu cần phải ám chỉ đâu, nó đương nhiên là tà ác rồi, ám chỉ như thế hóa ra chẳng phải dư thừa sao?”
Vệ Đông xua xua tay, vừa suy nghĩ vừa nói “Tao cũng nghĩ không phải trắng ra như vậy, nhưng chẳng lẽ mày kêu tao bắt chước mấy đại lão nhìn xuyên qua bề nổi bên ngoài để phân tích bản chất sâu bên trong. Tao làm méo gì có cái bản lĩnh đó, nên chỉ đành dựa theo góc độ màu sắc mà phân tích thôi.”
“Nếu như chỉ đơn thuần phân tích hai màu trắng và đen thôi thì, hai chúng nó là hai bờ cực đoan của màu sắc, cũng tương đương như cực âm cùng cực dương vậy… Mà nhắc đến hai cực âm dương, đầu tiên nghĩ tới chính là dấu (+) cùng dấu (-), rồi từ hai cái dấu này, tui lại nghĩ tới hai cái định nghĩa có liên quan đến màu sắc phối màu bổ sung và phối màu loại trừ.”(*)
“Tui không nói tới mấy khái niệm quá mức phức tạp hen, chỉ nói đơn giản xíu, phối màu bổ sung chính là phối hợp toàn bộ các ánh sáng của màu sắc vào nhau sẽ tạo ra được màu trắng ánh sáng, còn phối màu loại trừ chính là trộn toàn bộ các màu thực thể vào nhau sẽ cho ra màu đen.”
“Mọi người xem, giống nhau đều là từ các loại màu sắc pha trộn với nhau, nhưng kết quả cuối cùng lại bày ra hai màu sắc cực đoan với nhau, khác biệt ở chỗ một cái là ánh sáng còn một cái là thực thể, mà họa sĩ thì đứng về phía thực thể… Ờm? Tui cũng không biết mình đang nói cái gì nữa, dù sao đây là mấy thứ tui có thể nghĩ đến, mọi người thấy thế nào?”
Kha Tầm “…Ờm, được phết.”
Vệ Đông “…Mày cút đi, để đại lão lên tiếng.”
Thế là, đại lão lên tiếng “Phân tích của Vệ Đông rất hữu dụng, cách nói về ánh sáng và thực thể này ngược lại giống như vạch ra cho chúng ta một lối suy nghĩ mới. Có lẽ “ánh sáng” cũng đại biểu cho ánh mặt trời, tức là “Trời”, như vậy “thực thể” đối lập với nó chính là “Đất”. Họa sĩ thành kính sùng bái màu đen, có lẽ chính là đang ám chỉ đến mặt đất hoặc dưới lòng đất —— Tất nhiên, điểm này tạm thời xem như là suy đoán rỗng, cơ mà có thể liệt vào danh sách dự bị.”
“Ngoài ra, cá nhân tôi khá để ý về cách nói cực âm cực dương. Trắng cùng đen, âm cùng dương, rất dễ khiến người ta liên tưởng đến cá âm dương trong Thái Cực Đồ, như vậy, màu trắng cùng màu đen trong bức tranh kia, liệu có phải cũng mang ý nghĩa âm cùng dương? Rồi vấn đề họa sĩ quá mức sùng bái màu đen, có phải chăng chính là đang ám chỉ… Hai giới âm dương?”
“Hay hoặc là, trắng và đen, âm cùng dương, chính là đang ám chỉ hai sức mạnh nào đó đang âm thầm đánh cờ, cũng đồng thời một lần nữa xác minh phỏng đoán trước đó của chúng ta, sự kiện vào tranh này quả nhiên có hai loại sức mạnh một âm một dương đang đứng phía sau.”
Lúc Mục Dịch Nhiên nhắc đến “hai giới âm dương” thì, mọi người không kềm được rùng mình một cái, Ngô Du vội hô lên “Tui cảm thấy chắc là đang ám chỉ hai sức mạnh đó…”
“Ùa ùa, tui cũng cho là như vậy.”
“Thảo luận sửa sang ý nghĩ, đến bây giờ, mọi thứ trên cơ bản đã càng ngày càng rõ ràng,” Chu Hạo Văn ngước nhìn mọi người “Mỗi một bức tranh chúng ta từng vào, quả thật đều đang âm thầm mờ mịt, hoặc nói đúng hơn là cố gắng hết mọi khả năng, để đưa ra ám chỉ cho chúng ta. Có lẽ một khi chúng ta phân tích ra chính xác toàn bộ những ám chỉ ẩn chứa trong bức tranh, cũng liên hệ chúng với nhau, thì chân tướng cuối cùng sẽ hoàn toàn hiện ra trước mắt chúng ta.”
Mọi người đồng loạt gật đầu, lại càng thêm nôn nóng muốn tiếp tục phân tích.
“Bức tranh thứ năm là 《 Phá Thổ 》, có lẽ cũng chính là bức tranh gần sát với thế giới sự thật của chúng ta nhất,” Tần Tứ nói “Chủ đề của nó là dân chúng bình thường, vô số hình thái đời sống của con người trong nhà ngang, những thăng trầm của một đàn người tầm thường. Nếu như hỏi nó ám chỉ cái gì, tôi chỉ có thể nghĩ đến mỗi một khả năng, đó là sức mạnh của gốc măng muốn đội đất chui lên, muốn vùng thoát khỏi gian nan của hiện thực hướng về phía trời cao, nhưng nhìn lại cảm giác như nó tràn đầy năng lượng tích cực, chẳng lẽ đó lại là thứ tà ác kia muốn ám chỉ chúng ta?”
“Na, tôi thì ngược lại không nghĩ như vậy.” Kha Tầm nhoẻn miệng cười, vươn tay khoác vai Tần Tứ “Cho phép tôi múc bát súp gà hen —— nếu cùng gặp phải một việc, chỉ có những người tích cực với quả tim đầy nắng mới có thể ngộ ra được năng lượng tích cực, nhưng những người luôn quen thói dùng ác ý cùng góc độ tiêu cực để nghiền ngẫm suy tư mọi việc, nhìn thấy trước tiên sẽ là sự tiêu cực.”
“Cũng giống như trong bức tranh 《 Tín Ngưỡng 》 vậy đó, trong lòng có Phật thì sẽ nhìn đến Phật, trong lòng có Ma thì sẽ thấy Ma.”
“Bởi vậy na Tần ca, anh không nên dùng góc độ của mình để cân nhắc bức tranh《 Phá Thổ 》kia, anh thấy việc đội đất chui lên kia là năng lượng tích cực, nhưng nếu đứng ở góc độ tà ác của “tranh” thì, rất có thể là đang ám chỉ cái sức mạnh muốn đội đất chui lên kia, chính là năng lượng tiêu cực.
“Lại kết hợp với manh mối ám chỉ từ bức tranh 《 Ảnh 》, trắng và đen, âm cùng dương, trời cùng đất, thậm chí là dương gian cùng âm phủ, như vậy có lẽ chúng ta nên hiểu như thế này, cái thứ muốn chui lên từ dưới đất kia, chính là màu đen, là âm, là đất, là… ờm, âm phủ? Mà sức mạnh muốn đội đất để chui lên kia lại rất có thể là đầu sỏ gây ra sự kiện vào tranh này, cũng là kẻ khống chế cái loại sức mạnh tà ác đó.”
“Nói như vậy bức tranh này một lần nữa lại chứng thực, sức mạnh đứng sau tranh kia chính là… đến từ thế giới bên dưới?” Chu Hạo Văn chỉ xuống sàn nhà.
“Tui nghĩ rất có khả năng này á.” Vệ Đông gật gù.
“Tiếp theo chính là bức tranh thứ tư, 《 Tín Ngưỡng 》,” Kha Tầm nói “Chủ đề của nó là tín ngưỡng của nhân loại, nhưng tầng sâu ý nghĩa hẳn chính là ác niệm cùng thiện niệm sâu bên trong mỗi người, nhỉ?”
Nói xong, cậu liền quay sang nhìn Mục Dịch Nhiên
Mục Dịch Nhiên gật đầu “Thiện và ác, cũng tựa như sáng cùng tối, trắng và đen, nghe ra có một chút điểm liên hệ với bức tranh 《 Ảnh 》kia. Nhưng, điều khiến tôi để ý nhất chính là vị thần thiện ác cùng một thể trong 《 Tín Ngưỡng 》, không biết “thiện ác cùng một thể” này liệu có phải cũng là một loại ám chỉ hay không.”
“Phải hay không khoan tính tới, ghi nhớ lại trước đi.” Thiệu Lăng ngón tay lướt nhanh gõ chữ.
“Tiếp đó lại đến bức tranh thứ ba, 《 Bạch Sự 》, cũng là bức tranh đầu tiên mà tui với Kha Nhi bị kéo vào,” Vệ Đông nói “Chủ đề của nó là… tác hại của phong kiến lạc gây ra cho con người? Hay là, thức tỉnh từ giữa sự ngu muội? Hay là… ơ mà cái gốc cây hòe kia có khi nào cũng là ám chỉ hông ta?”
“Nhắc tới bức tranh này, ấn tượng sâu nhất của tôi chính là mấy cái miếng vải có chữ viết kia, những ý nghĩa gốc ban đầu của những con chữ ấy, quả thật làm người ta nghĩ mà rùng mình sợ hãi.” Kha Tầm vừa nói vừa len lén ngó Mục Dịch Nhiên một cái.
Thật ra, ấn tượng sâu nhất của cậu chính là được gặp gỡ cái người định mệnh kia mới đúng…
Mà, giống như có thần giao cách cảm vậy, Mục Dịch Nhiên cũng hơi máy động ánh mắt, tầm mắt của hai người họ bất chợt giao nhau, mà Kha Tầm cũng kịp nhìn thấy trong đáy mắt ấy khẽ lướt qua một chút dịu dàng, rất khẽ…
Rồi người nào đó không kềm được lòng, vứt bỏ Tần bác sĩ đang choàng vai bá cổ, thân mình bắt đầu dẹo, dính lên “chân mệnh thiên tử” của đời mình.
Tần Tứ “…”
“Ê ê ê! Làm gì đấy làm gì đấy, mọi người đang bàn chính sự có thấy không! Cẩn thận gây ảnh hưởng!” Mọi người đồng loạt mồm năm miệng bảy cực lực lên án hành vi tọng cơm chó của hai kẻ này.
“Thì đang nói nè, vẫn còn chưa nói hết lời đâu, nhao gì mà nhao,” Kha Tầm hoàn toàn không thèm bận tâm đến nỗi lòng của một bầy độc thân trước mặt, một tay chụp lấy tay bạn trai cầm lấy xoa xoa bóp bóp, miệng thì nói tiếp “Tôi nhớ hình như tổ tiên của cái thôn họ Lý kia đã từng làm quan, chức vị là “Tông Chúc” thì phải.”
“Dịch Nhiên từng nói, Tông Chúc là chức quan phụ trách cầu nguyện thỉnh cáo lên tổ tông cùng thực hiện những việc liên quan đến quỷ thần, chức quan này có tính chất giống như Vu Sư.”
“Mà hôm qua, khi chúng ta phân tích 《 Sơn Hải Kinh Đồ 》chẳng phải từng bảo, rằng 《 Sơn Hải Kinh Đồ 》là một quyển Sách Vu sao? Tác giả của nó là một Vu, tôi cảm giác hai việc này chắc chắn có mối liên hệ nào đó.”
“Cho nên rất có thể, bức tranh 《 Bạch sự 》kia chính là ám chỉ manh mối “có liên quan đến Vu”.”
“Rất có lý!” Mọi người nghe vậy đều gật gù.
Thiệu Lăng ghi chép manh mối này vào máy, sau đó nhìn Mục Dịch Nhiên cùng Tần Tứ “Thế, bức tranh thứ hai mà hai người vào là thế nào?”
Tần Tứ lên tiếng “Bức tranh thứ hai tên là 《 Linh Xu 》, chủ đề của nó là chữa bệnh, quá trình chi tiết thế nào mọi người đều đã nghe nói đến, tạm thời lược quá việc này, chỉ nhắc đến manh mối trọng yếu cuối cùng tìm ra chữ ký, chính là nằm trên kỳ kinh bát mạch(*) của cơ thể người.”
“Kỳ kinh bát mạch không giống với mười hai chính kinh trên cơ thể người —— Mười hai chính kinh, cũng chính là kinh mạch tương ứng với mười hai tạng phủ trong cơ thể người. Chúng nó nối kết với trong ngoài tạng phủ, có chức năng là liên thông từ cao đến thấp. Hoặc nói theo cách khác, nếu như mười hai tạng phủ là các cơ cấu chức năng trọng yếu trong một thành phố, như vậy mười hai chính kinh là những con đường kết nối các cơ cấu này lại với nhau.”
“Mà kỳ kinh bát mạch, chính là các nút thắt liên thông mười hai chính kinh này lại cùng nhau. Nếu như mười hai chính kinh là đường cái, như vậy kỳ kinh bát mạch chính là những cái cầu vượt xâu chuỗi các đường cái kia lại cùng nhau.”
“Tác dụng của kỳ kinh bát mạch trong cơ thể người, là điều hòa tích trữ và lưu thông khí huyết của mười hai chính kinh, mà suy cho cùng, cả nó cùng mười hai chính kinh đều là để phục vụ cho nội tạng bên trong của cả cơ thể người.”
“Nếu như hỏi, bức tranh này ám chỉ về cái gì, tôi cảm thấy có lẽ chính là quan hệ giữa kỳ kinh bát mạch và mười hai chính kinh cùng tạng phủ với nhau, có chút giống với quan hệ giữa những bức tranh chúng ta từng tiến vào cùng với chân tướng phía sau của toàn bộ sự kiện này.”
“Hay nói cách khác, thật ra ngay từ bức tranh thứ hai chúng ta tiến vào, một trong hai sức mạnh đang đánh cờ ở sau lưng sự kiện này đã đưa ra ám chỉ cho chúng ta, rằng “đằng sau mỗi bức tranh đều có chỉ ra một manh mỗi, mà mỗi manh mối ấy đề hướng về chân tướng sau cùng”, nhưng đáng tiếc là đến tận hôm nay chúng ta mới phát hiện.”
Mọi người lại một lần nữa gật đầu.
“Cuối cùng chính là bức tranh đầu tiên mà tôi và lão Tần đã vào,” Mục Dịch Nhiên lên tiếng “Về cơ bản có thể khẳng định, bức tranh này chính là bức tranh đầu tiên nhóm người chúng ta, của lần sự kiện vào tranh này.”
“Tên của bức tranh ấy là 《 Tự Do Tâm Chứng 》, chủ đề của nó là phạm tội. Trong bức tranh ấy, chúng tôi đã trải qua vài vụ án hình sự khác biệt nhau nhau, mà những vụ án ấy rồi lại có một đặc điểm chúng, đó là giới hạn giữa đúng và sai cực kỳ mơ hồ.”(*)
“Nó giống như một kiểu giám định giữa phòng vệ chính đáng cùng phòng vệ quá giới hạn, hoặc ngộ sát cùng cố sát vậy. Phòng vệ là một người lương thiện, thích giúp đỡ người khác, danh tiếng rất tốt, mà nạn nhân bị sát hại bởi vì hành vi phòng vệ của hắn, danh tiếng kém cỏi, lại từng vô số lần có hành động gây thương tổn và nhục nhã người phòng vệ.”
“Thế cho nên, trong lúc phán quyết hành vi của người phòng vệ khiến cho nạn nhân tử vong, bắt buộc phải cẩn trọng giám định, xem người phòng vệ lương thiện kia lúc làm ra hành vi phòng vệ, có phải trong nháy mắt ấy bỗng sinh ác niệm trong lòng, cố ý biến hành vi phòng vệ chính đáng trở thành phòng vệ quá giới hạn, hơn nữa có tồn tại ý định cố sát hay không.”
“Tự do tâm chứng, là nguyên tắc mà người thẩm phán sẽ không bị ước thúc bởi các quy định cứng nhắc, mà là nhằm vào từng vụ án cụ thể, dựa theo kinh nghiệm pháp quy, chuẩn mực logic cùng lương tâm lý trí của cá nhân, để tự do phán đoán chứng cứ cùng với nhận định sự thật.”
“Vì thế, đối với trường hợp vụ án kể trên, chúng tôi chính là “kẻ thẩm phán”, quan trọng nhất là phải dựa vào nội tâm của mình để tiến hành làm ra phán quyết.”
“Tầng sâu ý nghĩa của bức tranh này, đại khái chính là luật pháp không có tình, hoặc là luật pháp cũng có tình, nhưng nếu đổi lại góc độ cung cấp ám chỉ để xem xét thì, tôi nghĩ khả năng lớn nhất có lẽ là “tự do tâm chứng quyết định thị phi thiện ác”.”
“Hay nói trắng ra một chút, chính là những thứ thiện cùng ác mà chúng ta tận mắt nhìn thấy, chưa hẳn thật sự đã là thiện cùng ác chân chính, mà chúng ta cần phải dùng kinh nghiệm cùng với “tâm” của mình, để phán đoán nó…”
Nói đến đây, Mục Dịch Nhiên bỗng cụp mắt rơi vào trầm tư, mọi người không dám quấy rầy hắn suy nghĩ, liền nhìn sang Thiệu Lăng đang tiến hành ghi chép trên laptop.
Thiệu Lăng đánh chữ xong, lại nhìn từ đầu đến cuối một lần, mới nói “Ở đây có vài bức tranh chỉ ra manh mối khá lộn xộn, hoặc nói đúng hơn là nó không trọn vẹn đầu đuôi lắm.”
“Chính là mấy cái đầu mối chỉ hướng thế giới này,” Thiệu Lăng chỉ vào màn hình nói “《 R e s t a r t 》ám chỉ thế giới mới cũ thay nhau, 《 Con Mèo Của Schrödinger 》 ám chỉ đa vũ trụ, hoặc đa thế giới.”
“Còn 《 Nghịch Lữ 》 lại ám chỉ hai thế giới đối nghịch nhau, 《 Thú Sắc Đỏ Tươi 》 lại ám chỉ hai cái thế giới bên trong cùng bên ngoài song song tồn tại —— Bảo là hai thế giới có chút hơi gượng ép, kỳ thật bên trong thành cùng bên ngoài thành đều nằm trong một thế giới.”
“《 Tịnh Thổ 》lại ám chỉ đa thế giới, 《 Thế Giới Động Vật 》thì lại ám chỉ hoán vị giữa hai thế giới, 《 Hải Thượng Nhiên Tê Đồ 》ám chỉ một cái thế giới ảo và một cái thế giới thật.”
“Tóm gọn lại, 《 R e s t a r t 》,《 Nghịch Lữ 》,《 Thú Sắc Đỏ Tươi 》,《 Thế Giới Động Vật 》 cùng 《 Hải Thượng Nhiên Tê Đồ 》 đều là ám chỉ hai cái thế giới, còn 《 Con Mèo của Schrödinger 》 và 《 Tịnh Thổ 》 thì lại ám chỉ đa thế giới.”
“Vậy rốt cuộc là muốn ám chỉ có hai thế giới, hay là có đa thế giới đây? Nếu dựa theo đầu mối về hai nguồn sức mạnh trắng và đen đang lẫn nhau tác dụng trong 《 Ảnh 》 —— Tất nhiên điều kiện tiên quyết là manh mối này chính xác, vậy đầu mối có “hai thế giới” này chắc là có khả năng cao hơn một chút.”
“Nhưng nếu như thế thì lời ám chỉ trong《 Con Mèo Của Schrödinger 》và《 Tịnh Thổ 》có thể không quan hệ với thế giới, hẳn là còn tồn tại ám chỉ khác, chúng ta nên thử suy nghĩ thêm.”
“Mà trong các bức tranh có ý ám chỉ “hai thế giới”, thì 《 Thú Sắc Đỏ Tươi 》 thực tế chỉ có một cái thế giới, nhưng phân ra làm trong thành cùng ngoài thành, nên tôi nghĩ có thể nó không nằm trong manh mối chỉ hướng hai thế giới, mà là còn ẩn chứa ám chỉ đầu mối nào đó khác.”
“Với cả, nói 《 Thế Giới Động Vật 》 cùng 《 Hải Thượng Nhiên Tê Đồ 》 ám chỉ “hai cái thế giới” thật sự có một chút khiên cưỡng, nghiêm khắc mà nói thì nó đều chỉ tồn tại một thế giới, một cái là hoán vị giống loài, còn một cái là thế giới ảo ảnh nằm trong thế giới thật, tôi cho là chúng ta nên thử suy nghĩ thêm những khả năng khác của hai bức tranh này.”
_________________________
Chú thích
(*) Phối màu bổ sung : hay “Phối màu phát xạ”, được gọi với các tên khác là phối màu cộng, phối màu bổ sung, là việc tạo nên các màu sắc bằng cách chồng vào nhau ánh sáng phát ra từ vài nguồn sáng.
(*) Phối màu loại trừ : hay “Phối màu hấp thụ”, còn được gọi là phối màu trừ, phối màu loại trừ, giải thích nguyên lý tạo ra nhiều màu sắc từ việc trộn một số loại sơn, thuốc nhuộm, mực, các chất màu tự nhiên sẵn có để tạo được màu sắc từ việc hấp thụ một vài vùng quang phổ và phản xạ các vùng khác.
(*) Kỳ kinh bát mạch là tên gọi chung của Nhâm mạch, Đốc mạch, Xung mạch, Đới mạch, Dương kiều mạch, Âm kiều mạch, Dương duy mạch, Âm duy mạch. Nó khác với 12 đường chính kinh, vừa không thuộc tạng phủ vừa không có quan hệ phối hợp về âm dương biểu lý. Lại có đường tuần hoàn khác biệt nên gọi là kỳ kinh.
(*) Tự do tâm chứng : tức đánh giá bằng chứng một cách tự do (tiếng Đức: freie Beweiswürdigung), là một trong các cơ thẩm phán đưa ra phán quyết. Cái gọi “tự do”, ý là chỉ thẩm phán không bị can thiệp bởi các ngoại lực như gian lận, ép buộc hoặc hối lộ, có được năng lực đưa ra phán đoán độc lập. Còn “tâm chứng”, là chỉ quá trình sau khi thẩm phán suy xét tổng hợp toàn bộ những biện hộ cùng chứng cứ điều tra, dựa theo lý lẽ cùng kinh nghiệm pháp luật mà đưa ra phán quyết “thật giả của vụ án”. Thế nên tự do tâm chứng không có nghĩa là tự ý làm bậy, mà là nhất định phải theo luật làm việc.