Đầu bò giống như cười một cái, nó khom người thả Kha Tầm vào giữa sân đấu.
“Kha Tầm!” Giọng của Mục Dịch Nhiên xen lẫn phẫn nộ, Kha Tầm quay đầu nhìn hắn, nhìn thấy biểu tình trước giờ chưa từng xuất hiện trên mặt Mục Dịch Nhiên.
“Cậu không phải đối thủ của hắn, trở lại đây!” Mục Dịch Nhiên thấy đối phương phớt lờ mình, vẻ mặt dần dần bốc lên lửa giận, hắn đấm mạnh một quyền vào chân của đầu bò đang nắm lấy mình.
Đương nhiên một đấm ấy không thể tổn thương được nó, nhưng đủ để khiến nó đau đớn, chân cũng buông lỏng ra, Mục Dịch Nhiên mau chóng giãy khỏi nó.
“Cậu đừng…” Mục Dịch Nhiên nhanh chóng bước về phía thanh niên, trong đáy mắt ngưng đọng bất đắc dĩ thật sâu “…cứ tùy hứng mãi như vậy.”
Kha Tầm hai mắt đăm đăm không dời nhìn hắn, môi nở nụ cười “Đời này tôi chỉ tùy hứng với ba người. Ba của tôi, mẹ tôi cùng anh. Ai bảo cả ba người đều là người mà tôi… trân trọng nhất chi.”
“Nếu đã trân trọng, lại càng đừng nên tùy hứng.” Mục Dịch Nhiên bước đến bên cạnh, nhíu mày trách nhẹ “Lùi qua một bên.”
“Không lùi.” Kha Tầm đứng bất động “Có phải đối thủ hay không phải đánh mới biết được. Mục Dịch Nhiên, anh thật sự cho là tôi đánh không lại anh sao? Tôi nhìn anh đoán có lẽ anh từng huấn luyện chuyên nghiệp vật lộn hoặc là cầm nã(*), cũng có thể có cả quyền anh, nếu như bảo anh là hệ chuyên nghiệp, vậy tôi đây chính là hệ hoang dại, chuyên nghiệp đấu với hoang dại, ai hơn ai còn chưa chắc đâu. Mà anh nhìn gã to tướng bên kia đi, hắn nhất định cũng đi theo hệ hoang dại như tôi, để tôi đối phó hắn là thích hợp nhất rồi.”
“Cả hình thể lẫn sức mạnh của hắn đều trội hơn cậu” Mục Dịch Nhiên cau mày nhìn Kha Tầm “Nếu mạnh mẽ đối chọi khả năng thất thế là rất cao, chỉ có cách dùng bốn lạng đẩy ngàn cân, lấy kỹ xảo để chiến thắng. Kha Tầm, tôi không cần cậu bảo hộ, cũng không cần cậu phải vì tôi mà trả giá. Nếu như cậu xem tôi trở thành loại người như vậy, chính là đang nhục nhã tôi, cậu hiểu không?”
Kha Tầm cúi đầu, một tay úp lên trán chà chà một lát, sau đó ngước mắt, có chút bất đắc dĩ cười “Tôi thật sự rất ghét đấu võ mồm với mấy người có văn hóa như anh, tốt xấu gì cũng đều bị các anh xuyên tạc biến thành nghĩa khác. Được rồi, bảo vệ cùng trả giá là sỉ nhục anh, vậy ngài Mục đây có thể nói cho tôi biết anh hiện đang làm cái gì đấy không? Bị lựa chọn đánh với to con bên kia là tôi, anh chạy vào làm gì? Khuyên tôi, bảo tôi không phải đối thủ của hắn, này có xem như đang sỉ nhục tôi không?”
Mục Dịch Nhiên nghẹn cả họng, đang tính nói tiếp lại thấy Kha Tầm đột ngột bước về hía trước, vẻ mặt đầy ý cười nhìn thẳng vào mắt hắn “Cơ mà tôi thích, xin cứ việc ra sức mà sỉ nhục tôi đi. Nhưng một khi tôi đã muốn làm gì thì tôi sẽ đi làm đến cùng. Bảo trọng.”
Ngay khi lời nói vừa dứt, đột nhiên khẽ nghiêng đầu rướn nhẹ sang bên cạnh, nhanh chóng mau lẹ hôn nhẹ một cái lên gò má của Mục Dịch Nhiên, sau đó lùi trở về, xoay người đi về phía gã to con đang dọn sẵn tư thế chờ đợi ở giữa sân.
Mục Dịch Nhiên ngẩn ra, thôi không can ngăn Kha Tầm nữa, bởi vì hắn biết cái tên tùy hứng thích làm liều này một khi đã quyết định sẽ không thay đổi. Mục Dịch Nhiên đảo mắt nhìn quanh, trong lòng hoài nghi tại sao hắn cùng Kha Tầm đứng nói với nhau cả buổi trời mà đám đầu bò lại không có phản ứng gì.
Liền thấy đám chúng nó giống như cũng đang cùng nhau trao đổi thương lượng gì đó, ngay khi Kha Tầm vừa bước đến trước mặt gã to con kia, thấy có một đầu bò khổng lồ khác cầm lồng sắt đặt ở giữa sân cũng mở cửa lồng, từ bên trong lao ra một gã nam nhân thoạt nhìn cực kỳ tráng kiện khỏe mạnh mà lại vô cùng nhanh nhạy linh hoạt.
Mục Dịch Nhiên cảm giác mình bị một cái móng bò đẩy từ sau lưng xô vào giữa sân, xung quanh đám bò bỗng hò reo đầy hưng phấn.
Hắn nháy mắt lập tức hiểu được: Chúng nó mới nãy nhìn hắn cùng Kha Tầm tranh nhau muốn ra sàn đấu, liền thay đổi phương thức cá cược biến thành hai đấu với hai, hoặc là đơn giản chỉ vì chúng nó càng muốn nhìn đến trường hợp bốn người loạn đấu với nhau, vì thoạt nhìn gã cường tráng vừa mới được thả ra sân tựa hồ không phải cùng một phe với gã to con ban đầu.
Mục Dịch Nhiên bước vội đến cạnh Kha Tầm níu lấy tay hắn “Khoan ra tay, hiện tại là hai đối hai.”
Kha Tầm nhìn cũng hiểu được, liền không liều lĩnh, vừa dùng ánh mắt chằm chằm nhìn hai gã đối diện cũng đang nhìn bọn họ, vừa hạ giọng nói chuyện với Mục Dịch Nhiên “Trước ngồi không xem hổ đấu, sau đó hẵn ra tay.”
Mục Dịch Nhiên “ừ” một tiếng.
Trước mặt, hai gã to con cùng cường tráng cũng không lao vào đánh nhau, mà là lẫn nhau cảnh giác, vừa có chút thăm dò sấn về phía Kha Tầm cùng Mục Dịch Nhiên.
“Ê, bự con,” Kha Tầm đột nhiên lên tiếng “Mới nãy mày lợi hại gớm đấy, mày có phải là thủ lĩnh vĩ đại mạnh nhất thời đại không? Cơ mà thủ lĩnh như mày hình như không có chút lực uy hiếp nào hết ta, gã đối diện nhìn là thấy không phải đối thủ của mày rồi đúng không? Cái loại như nó cũng dám ở trước mặt mày giương nanh múa vuốt, mày có thấy nên tự ngẫm lại không? Có người ah, không cho nó biết thế nào là lợi hại nó vĩnh viễn cũng không hiểu thế nào là kẻ mạnh chân chính, mày thấy đúng không?”
Gã to con nghe lời này vẫn bình chân như vại, nhưng gã cường tráng đối diện thì lại cực kỳ tức giận, hắn quát to một tiếng “Câm miệng, nam nhân! Ngươi muốn chết ta sẽ thỏa mãn ngươi!”
“Sao, mày coi thường thủ lĩnh bự con sao?” Kha Tầm ngữ khí trêu ghẹo “Người như mày vậy thực sự rất đáng ghê tởm na, chỉ cần là nam nhân có tâm huyết sẽ không chịu được thái độ này của mày, không cho mày biết thế nào là lợi hại thì mày sẽ không coi người khác ra gì mà.”
“Ta giết ngươi ——” Gã cường tráng lập tức bổ nhào về phía Kha Tầm, nửa đường lại bị to con chắn lại, một đấm trầm trọng tung thẳng vào ngực, gã cường tráng nguy hiểm tránh thoát, hai người nháy mắt vật lộn với nhau.
“Gã kia không phải đối thủ của to con.” Kha Tầm nhìn bọn họ đánh nhau hai ba nháy liền kết luận như vậy.
“Ừ.” Mục Dịch Nhiên nhìn chằm chằm trong sân.
“Tôi thấy chúng ta không nên chờ đến lúc hai người họ đánh xong,” Kha Tầm nói tiếp “Nếu để to con xử lý gã kia xong xuôi sợ là đàn bò lại thả ra thêm một đứa để chúng ta hai đánh hai, phép khích tướng chưa chắc lần nào cũng có tác dụng, lỡ đâu lần sau là một kẻ thông minh bắt tay hợp tác với to con, tới chừng đó chúng ta sẽ bất lợi.”
“Ừ.” Mục Dịch Nhiên tỏ vẻ đồng ý.
“Khốn nạn nhất chính là chúng nó trở lại đánh một với một, hai chúng ta người nào đấu với to con phần thắng cũng không cao.” Kha Tầm khóe miệng cong lên như mang theo một chút xấu xa tà ác.
Khóe miệng nho nhỏ như quắp lấy sự chú ý của Mục Dịch Nhiên, rồi ngay sau đó hắn ra vẻ bình tĩnh dời mắt đi chỗ khác.
“Cho nên ý của tôi là chúng ta thừa dịp này diệt trừ hậu hoạn,” Kha Tầm đưa tay chỉ to con lúc này đang chiếm thế thượng phong “Tranh thủ trước lúc hắn ra cú chót, tôi vòng ra phía trước hấp dẫn hắn chú ý, anh từ phía sau tập kích hắn.”
Nói tới đây, thanh niên vẫn cong cong khóe môi nhìn Mục Dịch Nhiên “Anh một phát nốc ao nổi không? Nếu như không nổi thì để tôi, anh ra trước tôi bọc hậu.”
“Tự lo cho mình trước đi.” Mục Dịch Nhiên lạnh lùng nhìn cậu một cái, sau đó cất bước đi về giữa sân.
Kha Tầm cùng Mục Dịch Nhiên chia ra hai hướng, vòng một đường tròn đi đến trước mặt gã to con, cũng tùy theo động tác của hắn không ngừng dịch chuyển, không ngừng biến đổi phương hướng.
Nam tử cường tráng lúc này đã bắt đầu chịu không nổi nắm đấm của to con, những vẫn dùng hết toàn lực muốn phản công, hắn nhìn như một con gà chọi, hai mắt đỏ bừng, toàn thân đầy máu, dẫu cho da tróc thịt bong vẫn điên cuồng muốn giết chết đối phương.
Rốt cuộc, to con một đấm dộng thẳng vào ngực hắn, trong nháy mắt vang lên một tiếng “răng rắc” nghe như xương ngực gãy vụn, gã cường tráng há mồm hét thảm một tiếng, cả người bị đánh bay ra bên ngoài.
Nhưng to con chưa chịu dừng tay, hắn bước lên phía trước vươn tay muốn vung nắm đấm, muốn đánh cho đối thủ hoàn toàn tắt thở, đột nhiên tầm mắt lóa lên, nối tiếp cơn đau nhói rát trên mặt, lại một tiếng “rầm” vang lên, cả người giống như bị vật cứng đâm vào đến bật ngửa, lảo đảo lui về sau vài bước.
Còn chưa kịp nhìn rõ trước mặt là gì, lại cảm giác sau lưng vươn đến một ngón tay trầm trọng ấn lên cạnh cổ, đang tính thụt cùi chỏ ra sau để thoát khỏi đối phương thì bỗng dưng cả người choáng váng, “bùm” một tiếng té đụi xuống đất.
Kha Tầm một tay xoa đầu gối một tay giơ thẳng ngón cái khen tặng Mục Dịch nhiên “Gã này quả thật là cường tráng như trâu, mặt cứng không khác gì cục đá, đánh nó một phát mà thốn không chịu được, suýt nữa vỡ xương đầu gối rồi.”
Biến hóa trong sân đấu diễn ra chỉ trong một cái nháy mắt, to con ngã xuống khiến đám bò vây xem bất ngờ ngoài ý muốn, cả sân bỗng chốc yên tĩnh, tiếp theo đó chúng nó bộc phát tiếng kinh hô, lại như xen lẫn tiếng reo hò.
Kha Tầm cùng Mục Dịch nhiên phối hợp khắng khít mà ăn ý, giống như giúp đám bò mê bài bạc kia mở ra một cánh cửa hoàn toàn mới, chúng nó cũng không vội vã tiến hành ván đấu tiếp theo, mà là xoay qua cùng nhau xôn xao xì xào thảo luận hồi lâu, cuối cùng đám quản lý bò của trang trại Ngưu Gia mang Kha Tầm cùng Mục Dịch Nhiên rời khỏi sàn đấu, sau đó đưa trở về chuồng trại.
***
Vệ Đông, Tần Tứ cùng Chu Hạo Văn bước đến, ba người họ mới nãy từ cửa sổ chắn cũng thấy được tình hình ngoài sân.
“Suýt chút nữa bị mày hù chết rồi!” Vệ Đông vỗ vỗ ngực, nghĩ lại mà thấy sợ nói “Mẹ tụi này nó coi mình như chọi chó hay gì ấy! Không chết không thôi mới ghê!”
“Nhưng mà, tại sao chúng nó lại thả hai người trở về, Đổng Đống đâu?” Chu Hạo Văn ngoái đầu lại nhìn ra cửa sổ, lúc này lại có người bị thả vào sàn đấu, chính là Đổng Đống.
“Tôi còn tưởng chúng nó sẽ giữ hai người lại tiếp tục ván đấu chứ.” Tần Tứ cũng cảm thấy khó hiểu.
“Tôi đoán có lẽ chúng nó nảy ra ý tưởng mới gì đó.” Mục Dịch Nhiên lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ “Lúc nãy chúng nó giống như thảo luận với nhau việc đấy.”
Ngoài cửa sổ lúc này, Đổng Đống bị đẩy vào giữa sân, đối thủ của hắn cũng là một gã nam tử dáng người vạm vỡ. Hai người chẳng mấy chốc vật lộn thành một đoàn, ngươi tiến ta lui, trong nhất thời khó mà phân biệt cao thấp. Đổng Đống ăn phải mấy đấm, đối thủ của hắn cũng không khá hơn là bao… Nhìn hai người họ thật sự đúng với vật lộn tay không, trần trụi, máu me, tàn khốc, đầy thú tính.
Bởi vì thực lực của hai người tương đương ngang nhau, cho nên ván đấu kéo dài có gần mười mấy phút, cuối cùng Đổng Đống dựa vào ưu thế mỏng manh lấy được chiến thắng, mà đối thủ của hắn bị hắn dùng khuỷu tay xiết cổ, chết ngay tại chỗ.
Toàn bộ các gian trong trang trại đều rộn ràng huyên náo, đám người đều bu quanh cửa chắn nhìn xem đồng loại ở ngoài tương tàn nhau, có kẻ kinh hô sợ hãi, có kẻ vỗ tay tán thưởng, có người mắng chửi, có người cười đùa.
Đổng Đống được tạm thời mang ra khỏi sân, ván đấu tiếp theo là hai tên nam tử khác.
Cứ thế so đấu vật lộn, hết ván này đến ván khác, toàn bộ những con người được mang tới đều chia ra làm từng đôi àn sát lẫn nhau, sau mỗi ván sót lại một người, rồi sau đó toàn bộ những người còn sống sót lại một lần nữa chia cặp giết nhau, cứ thế mãi cho tới lúc nửa đêm, toàn bộ đều tàn sát hết, chỉ còn lại một kẻ cuối cùng cả người đều là tương tích, sống sót.
Kẻ đó, không phải là Đổng Đống.
Ngay trước khi thi thể của Đổng Đống bị ném vào phòng giết mổ, đám người ngoài tranh bọn họ đã thôi không nhìn ra ngoài cửa sổ nữa. Ác mộng mà bọn chứng kiến tối nay khiến bọn họ cả người như chết lặng, không ai lên tiếng nói chuyện, ai cũng đều trầm mặc một góc, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đám bò khổng lồ thu dọn tàn cuộc, nhưng cũng không lập tức rời đi, mà là xếp bàn dọn thức ăn, bắt đầu chè chén bữa khuya.
Chu Hạo Văn mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó hắn thấy được… to con hầm nhừ cùng kho rục Đổng Đống…
__________
Chú thích
(*) Cầm nã: tên một môn võ công