“Nghi vấn mới nãy của Thiệu tiên sinh chính là vấn đề mà tôi đang sắp nói ra. Vì sao tôi cùng Kha Tầm bị cách ly sang một không gian khác nhung lại có thể nhìn thấy cùng nghe được, nhưng lại không cách nào chạm vào mọi người được.” Ánh mắt của Mục Dịch Nhiên nhìn thẳng đám người trước mặt “Bởi vì, khi ấy kẻ bị bao vây trong một không gian khác, không phải tôi và Kha Tầm, mà là, các người.”
Mọi người nghe như vậy vừa bất ngờ lại khiếp sợ nhìn hắn, ngay cả Thiệu Lăng cũng đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn sang.
“Đốt sừng tê có thể câu thông hai thế giới âm dương, hay nói đúng hơn là, có thể nối liền các không gian khác nhau,” Mục Dịch Nhiên nói “Ôn Kiệu nhìn không thấy tinh quái trong nước, là bởi vì tinh quái ở một không gian khác, nhưng sau khi hắn đốt sừng tê lại có tinh quái nhảy ra dập lửa, không gian của đám tinh quái ấy, cũng chính là không gian mà Ôn Kiệu tồn tại, hay theo như lời chúng ta thường nói, là dương giới.”
“Cho nên, khi tôi cùng Kha Tầm đốt sáng sừng tê soi gặp Trĩ, kẻ thật sự đang ở dương giới, là tôi, Kha Tầm cùng Trĩ. Thế nên, dựa theo việc chúng tôi không thể chạm đến mọi người, cùng với không gian mọi người đang đứng chính là không gian xuất hiện sau khi chúng ta vào tranh, từ đó có thể suy ra…”
Mục Dịch Nhiên nhìn mọi người, nhấn từng chữ từng chữ nói “Ngay từ sau khi vào tranh, nơi chúng ta ở, vốn đã không phải là dương gian. Chúng ta vẫn luôn tồn tại ở một không gian khác.”
Mọi người nghe xong lúc này đều là nghẹn họng trân trối, nhất thời không có ai lên tiếng đáp lời.
“Tôi nghĩ, đây có lẽ là điểm giảo hoạt nhất của Trĩ,” Mục Dịch Nhiên nói tiếp “Ngay từ đầu, nó đã dựng ra cho chúng ta một cái không gian ảo ảnh có thể tồn tại liên tục trong thời gian dài, sau đó trong ảo ảnh ấy, cứ đến đêm nó lại chế tạo cho chúng ta không gian ảo ảnh nhỏ với thời gian kéo dài chỉ trong một đêm, khiến chúng ta do ấn tượng ban đầu mà chủ quan cho rằng, ảo ảnh chỉ tồn tại trong ban đêm, hơn nữa một khi ảo ảnh xuất hiện, chúng ta sẽ không thể nhìn thấy, nghe đến hay cảm giác được lẫn nhau.”
“Đây là quỷ kế lớn nhất mà Trĩ bày ra —— không gian lồng trong không gian, ảo ảnh lồng trong ảo ảnh. Nói đơn giản một chút, chính là nó bố trí cho chúng ta, một cáo không gian ảo ảnh lồng nhau.”
“Mục đích của nó có hai cái, một là lợi dụng ảo ảnh lồng mỗi đêm để dụ dỗ giết chúng ta, hai là dùng ảo ảnh lồng mê hoặc để chúng ta không thể phát hiện ở bên ngoài còn có một tầng ảo ảnh bao trùm bên ngoài.”
“Nhưng, trong văn minh về thần quỷ của chúng ta, rất nhiều sự việc quái kỳ thần dị đều có cách phá giải, ở đây muốn phá giải ảo giác của Trĩ có lẽ chỉ có duy nhất cách đốt cháy sừng tê vốn có thể kết nối hai giới. Mà đúng lúc, đây là con thuyền phụng mệnh Tần Hoàng ra biển tìm tiên, nên trên thuyền có chứa đựng lễ vật, thuốc men vải vóc cùng thư họa văn hiến, châu báo kỳ, chuẩn bị bái kiến thì dâng lên.”
“Giống như lời La Bộ lúc trước đã nói, ở thời đại bấy giờ sừng tê được xem như một vật phẩm vô cùng sang quý, cho nên mới được mang theo làm lễ vật, cũng trùng hợp trở thành vật duy nhất có thể phá giải không gian ảo ảnh.”
“Nên tôi cho rằng, nếu muốn hoàn toàn chạy thoát khỏi không gian ảo ảnh nơi chúng ta đang đứng, chỉ có duy nhất một cách đó là đốt sừng tê.”
“Nhưng mà chúng ta đâu phải chỉ đốt sừng tê có một lần đâu, bây giờ vẫn là đang trong ảo ảnh đó thôi?” La Bộ hỏi.
“Thử nhớ lại xem, từ đầu đến giờ, chúng ta đều là đứng trên thuyền đốt sừng tê,” Mục Dịch Nhiên nói xong, liền với tay cầm một cái sừng tê đi tới bên cạnh mạn thuyền “Nếu, bức họa này đã tên là “Hải thượng nhiên tê đồ”, vậy nên dùng lửa tê soi vào biển mới đúng.”
Nói xong bèn mượn đá lửa của La Bộ, đốt cháy sừng tê trong tay.
Kha Tầm nhanh chóng bước đến bên cạnh, một tay cầm lấy cánh tay hắn, những người khác cũng vội vàng bước đến cạnh mạn thuyền, dựa vào ảnh lửa sừng tê trong tay Mục Dịch Nhiên cùng nhìn về phía mặt biển đen kịt bên dưới thân thuyền.
Sừng tê bị giơ lên, ảnh lửa soi sáng xuống mặt biển, nhưng kỳ dị thay lại bị sóng gợn khúc xạ tán ra bốn phía, mà những nơi mặt biển bị ánh sáng chiếu đến, màu đen đậm đặc tựa như bị thứ gì đó hút lấy, dần dần trở nên trong suốt sỡ ràng.
Tiếp đó, mọi người đều kinh ngạc nhìn đến, bên dưới mặt biển bỗng hiện ra vô số những đốm sao lấp lánh, lại loáng thoáng như nhìn thấy có vầng mây bồng bềnh lửng lơ. Mà, bên dưới mảng trăng sao sáng vợi ấy, dường như lại có một vùng biển xanh biêng biếc sâu lắng, lúc này đang ngàn vạn con sóng dần dần cuốn tung.
“Đây là…” Vệ Đông cố rướn người ra ngoài mạn thuyền dòm xuống dưới mặt biển, sau đó kinh ngạc nhìn sang mọi người “Hình như tui không nhìn lầm phải không, bên dưới đáy biển giống như có một bầu trời với mặt biển khác nữa!?”
“Chẳng lẽ dưới biển là một không gian khác?” Tần Tứ nhìn Mục Dịch Nhiên hỏi.
Mục Dịch Nhiên nhìn mọi người, bình tĩnh đáp “Cá nhân tôi cho rằng, không gian bên dưới đó mới là đường ra chân chính. Cho nên, chúng ta phải xuống nước.”
“Xin chờ một chút,” Thiệu Lăng rốt cuộc chịu mở miệng “Nếu không gian bên dưới kia thật là dương giới, như vậy dựa theo lời anh nói mới nãy, sau khi anh châm sừng tê nhìn thấy Trĩ thì lúc đó anh cùng Kha Tầm đều đang ở dương giới, lời này lại giải thích như thế nào? Khi ấy hai người hẳn là vẫn còn đang ở trên chiếc thuyền này, có quan hệ gì với không gian bên dưới đâu?”
Mục Dịch Nhiên nhìn hắn nói “Mới nãy tôi đã nói, đây là một tổ hợp không gian ảo ảnh lồng vào nhau, trong một không gian ảo ảnh lớn được lồng vài cái không gian ảo ảnh nhỏ, mà bên ngoài không gian ảo ảnh lớn ấy, có lẽ còn có một không gian lớn hơn thế bao trùm lấy nó, không gian đó chính là dương giới.”
Thiệu Lăng nghe vậy sững sờ tại chỗ, có vẻ như tốc độ tư duy của hắn vẫn là chậm hơn Mục Dịch Nhiên một chút.
“Nói trắng ra chính là, toàn bộ ảo ảnh đều được xây dựng trong phạm vi dương giới, cho nên khi tôi cùng Kha Tầm đốt lên sừng tê, mặc dù vị trí không thay đổi, nhưng kỳ thật đã là ở dương giới.” Mục Dịch Nhiên nói.
“Vậy chẳng phải chúng ta chỉ cần đốt sừng tê là có thể trở lại dương giới sao, vậy còn muốn xuống nước làm gì nữa?” Thiệu Lăng hỏi.
“Trở lại dương giới không phải mục đích của chúng ta, mà là tìm ra ấn chương trở lại thế giới thật sự!” Lần này là Kha Tầm trả lời hắn.
Thiệu Lăng vẫn chưa chịu bỏ cuộc, lại hỏi một câu “Nếu phương pháp phá giải của bức tranh này thật sự đơn giản như vậy, chỉ việc đốt cháy sừng tê chiếu vào biển là có thể tìm được đường ra, chẳng lẽ con Trĩ kia không sợ chúng ta đêm đầu tiên đã dùng sừng tê soi biển?”
“Ngay từ đầu, sừng tê là được đặt chung trong những thùng đựng cuộn thẻ tre nằm ở dưới sàn phòng của thuyền trưởng,” Lần này người trả lời hắn lại là Chu Hạo Văn “Mà đám người vào tranh chúng ta, nếu không cách nào liên tưởng đến câu chuyện Ngưu Chử nhiên tê, vĩnh viễn cũng sẽ không biết phải đốt sừng tê soi xuống biển, cho nên chờ đợi chúng ta chính là một cục diện phải chết.”
“Dẫu có lùi một vạn bước mà nói, dù cho đám chúng ta ai nấy cũng đều lớn gan, ngay đêm đầu tiên đã đốt sừng tê soi xuống biển, nhưng khi ấy chưa trải qua năm đêm bị ảo giác tra tấn cùng các thành viên tử vong, lúc ấy chỉ vừa mới vào tranh thì làm sao dám xác định hình ảnh thấy được dưới biển liệu có phải là bẫy hay không? Thậm chí đến hiện tại anh còn không dám xuống biển nữa là, càng đừng nói ngay lúc vừa mới vào tranh, khi ấy đầy đầu mờ mịt, lại càng không dám đi xuống biển.”
“Hơn nữa Kha Tầm có nói qua, trước lúc giết chết Trĩ từng nghe thấy âm thanh kỳ lạ đến từ dưới biển, âm thanh đó có lẽ chính là ảo giác thính giác mà Trĩ chế tạo ra, cốt là để ngăn cản chúng ta đi xuống biển tìm được lối thoát thật sự. Đã nghe thấy những âm thanh kia, ai còn dám xuống dưới nữa?”
“Thế nên, Trĩ chẳng cần phải lo lắng gì khi bày ra cục diện này, nó vốn dĩ lợi dụng tình cảm cùng tâm lý của con người để tạo ra cái bẫy ảo ảnh, cho nên nó thật sự nắm rất rõ hoạt động tâm lý của chúng ta. Mà cho dù chúng ta thật sự may mắn, ngay ở hôm đầu tiên đã đốt sừng tê chiếu xuống biển, hơn nữa toàn bộ cũng cả gan nhảy xuống nước tìm kiếm lối thoát, sau đó có thể toàn bộ sống sót rời khỏi tranh, việc này cũng đâu có gì kỳ lạ, giống như cũng đâu có quy định mười ba người đi vào nhưng không thể đi ra mười ba người đâu?”
Thiệu Lăng không nói gì nữa, nhưng đám mấy người cũ bọn họ đều có thể nhìn ra, lòng đa nghi của vị này lại tái phát, hắn đang do dự rốt cuộc xuống biển liệu có phải cách làm chính xác hay không.”
“Chúng ta không dư thời gian để lãng phí đâu,” Kha Tầm bắt đầu cởi quần áo “Cần phải tranh thủ trước khi thời gian bầu phiếu diễn ra, lặn xuống biển đi ra dương gian, sau đó tìm ra ấn chương ở nơi đó.”
Đám người còn lại cũng không dám nghĩ nhiều nữa, đều tự lột mấy cái áo bào vướng víu trên người mình ra, đến ngay cả Tần Tứ vẫn luôn trầm ổn điềm nhiên cũng bắt đầu nhiệt huyết hăng say tự lột đồ của chính mình….
Thiệu Lăng nhìn mấy người nọ, không kềm được cau mày.
Đám người này… già trẻ lớn bé ai nấy cũng đều tùy hứng giống nhau, tác phong làm việc của cái đoàn đội này sao mà lố lăng hết sức…
Thiệu Lăng bên này vẫn đang trù trừ do dự, bỗng thấy Kha Tầm gọi Vệ Đông cùng La Bộ đến gần, bắt đầu vươn tay lột đồ của hắn, Thiệu Lăng vội ra sức giãy dụa, nhưng làm sao chống lại ba cái tên trai tráng kia, thật lòng mà nói thì một mình Kha Tầm cũng đủ xử hắn rồi, kêu thêm Vệ Đông với La Bộ để lột nhanh lẹ đỡ tốn thời gian thôi.
“Anh còn đứng đó cân nhắc cái gì nữa?” Thiệu Lăng nghe Kha Tầm vừa lột đồ mình vừa nói “Ở trong ảo ảnh này suốt năm ngày, anh đã cân nhắc được đường ra chưa? Chúng tôi đi hết bỏ lại anh một mình, anh nhắm ra được không? Ba ngắn một dài chọn dài nhất, đây là lựa chọn tối ưu rồi, mau mau đi theo chúng tôi!”
Thiệu Lăng “…” Ba ngắn một dài chọn dài nhất là cái quỷ gì, có quan hệ máu mủ gì với chuyện tôi chọn nhảy xuống biển sao!? Bàn tay heo của đứa nào đang sờ mó vùng cấm địa của tôi!? Các người mau dừng tay! Không được lột quần lót!!
Thiệu Lăng bị ba tên đực rựa làm cho luống cuống cả tay chân hoảng loạn cả suy nghĩ, trong lúc bối rối bị đẩy đến cạnh mạn thuyền.
Đến lúc bình tĩnh nhìn lại, phát hiện quần áo trên người Mục Dịch Nhiên vẫn còn nguyên vẹn, vội hô lên “Anh ta chưa…”
Chữ “cởi” còn chưa kịp thoát ra mồm, đã bị Kha Tầm nhét một cái sừng tê vào chặn lại “Lát nữa xuống nước ngậm nó trong miệng, dùng tay quạt nước.”
“Ủm?!” Thiệu Lăng vẻ mặt sửng sốt nhìn cậu.
Đáp lại lời hắn chính là Mục Dịch Nhiên áo quần chỉnh tề “Chúng ta phải đốt sừng tê dưới biển, mới có thể dựa vào lửa tê dẫn chúng ta đi ra dương gian.”
“Úm ùm?” Thiệu Lăng kinh ngạc đến nỗi quên luôn lấy sừng tê ra khỏi miệng rồi mới hỏi.
Mà Mục Dịch Nhiên “thông minh” + “quần áo chỉnh tề” rõ ràng đọc hiểu được nghi vấn của hắn, đáp “Nếu vốn dĩ bức tranh này đã tràn ngập màu sắc thần dị, như vậy chúng ta nên dùng góc độ thần dị để nhìn xem mọi vật mọi việc ở nơi đây —— ở chỗ này tôi cũng muốn tự kiểm điểm chính mình, thân là một người hiện đại, thế nên không quá quen với việc phân tán tư duy để tự hỏi về các sự vật thần dị. Cho nên trước đó suy nghĩ vẫn luôn bị cố định trong việc ‘Nhiên tê’, chỉ đặt trọng điểm vào chữ ‘Nhiên’ này, lại không đi sâu vào tự hỏi đối với chữ ‘Tê’. Chỉ đến khi vừa rồi dùng sừng tê đốt cháy soi sáng biển, mới chợt nhớ đến một cách nói nửa thật nửa giả về ‘Tê’ trong truyền thuyết.”
“Theo như lời của người xưa, thì tê giác là thần thú thông linh vốn sống trong biển, sừng của nó có thể tránh nước, cho nên mới được xưng là ‘Tê giác tránh nước’. Mà tôi có loáng thoáng nhớ được vài câu trong sách, hình như là 《 Bản thảo cương mục 》 từng ghi lại: Kẻ thông thiên trên đầu có mọc sừng, trải qua ngàn năm,…có thể thông khí thông thiên, cũng có thể thông đến thần, phá nước, kinh sợ gà.” (*)
“Mấy nội dung này tôi chỉ nhớ linh tinh vài cái, đều là mấy đoạn ngắt quãng, cho nên trước đó mới không liên tưởng đến sừng tê, bây giờ ngẫm lại, mô tả “kẻ thông thiên trên đầu mọc sừng” kia hẳn là chỉ tê giác, phá nước cũng tức là có thể tránh nước. Bởi nên tôi đoán chúng ta đốt sừng tê ở dưới biển, lửa tê hẳn là sẽ không bị dập tắt.”
Thiệu Lăng lúc này thật sự là hết lời để nói.
Mà số lượng sừng tê lúc này chỉ còn lại sáu, không đủ bảy người họ mỗi người một cái, Mục Dịch Nhiên hỏi “Có người nào không biết bơi không?”
“Tôi bơi không được thạo cho lắm.” Chu Hạo Văn nói.
“Tui… Cả người tui giờ đang nhũn ra nè, tui sợ xuống nước không có sức bơi…” La Bộ giơ tay run run nói.
Kha Tầm thấy vậy, liền giơ tay chỉ Chu Hạo Văn “Vậy lát nữa xuống dưới tôi dẫn..”
“Em dẫn La Bộ,” Mục Dịch Nhiên lạnh nhạt ngắt lời “Tôi và Hạo Văn dùng chung một cái sừng tê, Tần bác sĩ, Vệ Đông và Thiệu Lăng, ba người tự lo cho nhau.”
Mọi người đồng loạt lên tiếng đáp lời, Kha Tầm cũng thành thật ngoan ngoãn “Ò” một tiếng.
Không thể chậm trễ được nữa, mọi người lần lượt đốt cháy sừng tê, Mục Dịch Nhiên cùng Chu Hạo Văn dẫn đầu nhảy xuống biển, những người khác cũng đuổi theo sau.
Thiệu Lăng đang tính ngăn cản cũng lên tiếng nhắc nhở “Mấy người đốt hết sừng tê như vậy, lỡ như lần này không thành công, chẳng khác gì tự chặt đứt đường lui của mình, sẽ không còn cách thoát khỏi đây đâu!”—— lại chẳng biết bị ai từ sau lưng đạp cho một cước đá hắn rơi thẳng xuống biển.
__________
Chú thích
(*) Nguyên văn : Thông thiên giả não tủy thượng chi giác, kinh thiên tuế, trường thả duệ, bạch tinh triệt đoan, năng xuất khí thông thiên, tắc năng thông thần, phá thủy, hãi kê
Tạm dịch: Kẻ thông thiên trên đầu có mọc sừng, trải qua ngàn năm, dài mà nhọn, chóp đỉnh sáng như sao, có thể thông khí thông thiên, cũng có thể thông đến thần, phá nước, kinh sợ gà.