Từ trong miệng, những bộ phận nửa người dưới, toàn bộ lỗ chân lông, cả cơ thể hắn chẳng mấy chốc biến thành như một người đẫm máu, rồi từ đẫm máu dần dần hòa tan thành một bãi máu nhầy.
Không sai, hòa tan… quá trình này chẳng khác gì như đang hòa tan một con người đang sống sờ sờ ra đấy…
Dù cho có áo mưa bao trùm thân thể, nhưng vẫn không cách nào tránh được việc máu lỏng trong cơ thể cùng nội tạng bên trong bị hòa tan sau đó phun bắn ra khắp nơi, Kha Tầm đã sớm lùi ra sau, cùng mọi người đứng tập trung trong một góc phòng, cũng dùng mấy cái bàn trước đó đã chuẩn bị sẵn vây quanh Điền Dương, làm hết mọi cách có thể để gia tăng mức độ an toàn.
Lúc này cả căn phòng đều đặt đầy những cái bàn, mỗi một mặt bàn đều cách với sàn nhà một khoảng khá xa, bọn họ không ai có thể xác định giờ phút này liệu cửa có bị đám máu đen kia tẩm thấp tràn vào hay không, mà cửa sổ bởi vì được bọc kín đến hai lớp, cho nên tạm thời không nhìn thấy vết máu.
Hà Đường nằm ở cách đó không xa, thoạt nhìn như không có gì khác thường, nhưng sắc mặt của cô gái đã bắt đầu dần biến thành xanh đen, Ngô Du lần thứ hai chứng kiến cái chết thảm thương của Điền Dương, có lẽ bị sốc rất nặng, cô không nhịn được khóc nấc lên thành tiếng, nức nở trong tuyệt vọng “Tại sao —— Tại sao lại bắt chúng ta phải chịu những thứ này —— Tại sao lại đối với chúng ta như vậy…”
Phương Phỉ ôm lấy bả vai cô gái, Ngô Du lúc này mới chợt phát giác, dù là một người kiên cường rắn rỏi như Phương Phỉ, cũng bị tình cảnh như kích thích tra tấn cả thị giác lẫn tâm lý trước mắt làm cho sợ hãi, hai tay cũng bắt đầu vô thức run rẩy.
Cái chết kiểu này này, chắc có lẽ đã là cách thức giày vò con người ta đến cực hạn của thê thảm rồi.
Chỉ cần là một con người bằng xương bằng thịt, nhìn thấy ắt hẳn đều sẽ cảm thấy chấn động.
Hà Đường nằm ở bên kia đột nhiên co giật kịch liệt, lập tức từ giữa cơn mê bừng tỉnh.
“Đau ——” cô gái khóc hô lên một tiếng.
“Hà Đường ——” Ngô Du không kềm được khóc kêu tên cô gái.
Một người đồng bạn mà mới hai ngày trước còn từng cùng nhau ngủ chung một phòng khách sạn, mới hôm qua vẫn còn sống sót hoạt bát, vậy mà chốc nữa… chốc nữa sẽ phải chết đi, chết đi một cách thê thảm đáng sợ như vậy, Ngô Du cảm giác mình thật sự không thể chịu đựng nổi nữa rồi, cả người suy sụp té liệt trên mặt bàn ôm mặt khóc rống.
“Đau… Đau quá…” Hà Đường vùng vẫy người ngồi dậy, khi cô nhìn thấy toàn bộ đồng bạn đều đứng ở chỗ cách mình rất xa, đang nhìn cô bằng ánh mắt xót thương tiếc hận, Hà Đường nháy mắt liền hiểu được mọi thứ, cô cất tiếng thê lương khóc lóc hô to, cố hết sức muốn đứng thẳng người dậy, để rồi cuối cùng té ngã trở về mặt bàn.
“Không —— Xin mọi người —— Xin mọi người hãy giúp tôi với —— Giúp tôi với —— Tôi không muốn chết ——” Hà Đường cả người run rẩy vươn tay duỗi về phía những đồng bạn của mình, tựa như một kẻ đuối nước đang cố hết sức túm lấy một cái phao “Ba của tôi, mẹ của tôi, bọn họ phải làm sao —— Ai sẽ chăm sóc bọn họ —— Tôi không thể chết được —— Tôi phải làm sao đây —— Tôi phải làm sao bây giờ ——”
“Hà Đường,” Thanh âm của Mục Dịch Nhiên không còn lạnh nhạt như mọi khi nữa, mà trở nên ôn hòa trầm lắng, mỗi câu mỗi chữ hết sức rõ ràng truyền đến lỗ tai của Hà Đường “Nếu như tôi có thể may mắn rời khỏi bức tranh này, tôi sẽ thay cô chăm sóc ba mẹ cô, tôi sẽ mời bác sĩ tâm lý tốt nhất giúp bọn họ điều hòa tâm lý, cũng sẽ nhờ cậy cơ cấu chuyên môn nhất giúp bọn họ dưỡng lão, cô có thể yên tâm.”
Hà Đường run run, thật lâu sau mới giật giật khóe môi, giống như là muốn cảm ơn Mục Dịch Nhiên, hoặc là đã chấp nhận số mệnh một cách tuyệt vọng, cô cất tiếng nói khàn khàn nhìn Tần Tứ “Tần ca… anh làm ơn… làm ơn nghĩ cách giúp tôi, để tôi có thể chết đi mà không đau đớn… Tôi không muốn chết giống như bọn họ vậy… Tôi sợ đau… Anh làm ơn nhân lúc tôi… tôi còn chưa thê thảm tới như vậy… Để tôi chết đi sớm một chút… Tôi không muốn chịu đau đớn như vậy… anh làm ơn…”
Hà Đường biết Tần Tứ là bác sĩ, cứ ngỡ rằng Tần Tứ sẽ có cách nào đó giúp mình chết đi mà không đau khổ.
Tần Tứ cau chặt lông mày.
Tuy là yêu cầu như thế, vốn dĩ là giúp người, nhưng đồng thời cũng là giết người. Dù sao hiện tại Hà Đường vẫn là một mạng người còn sống sờ sờ ra đấy, cô ấy vẫn còn có thể hô hấp, có thể nói chuyện, có thể suy nghĩ… Mà hắn lại phải dùng đôi bàn tay này tước đi hết thảy mọi thứ, biến cô gái ấy thành một cái xác lạnh như băng.
Bác sĩ giết người, gánh nặng tâm lý đeo lên vai còn trầm trọng hơn một kẻ bình thường giết người.
Bởi vì cứu sống mạng người là bản năng nghề nghiệp cùng đức tin của một kẻ làm bác sĩ, nó đã sớm ăn thật sâu vào xương vào máu của hắn.
Thấy Tần Tứ yên lặng cả buổi không đáp, Kha Tầm cũng hiểu được nội tâm đối phương giờ phút này mâu thuẫn kịch liệt cỡ nào, bèn nói “Thôi, để tôi.”
“Không,” Tần Tứ cất bước, hướng về phía Hà Đường đã bắt đầu co giật không ngừng đi tới “Để tôi, tôi là bác sĩ.”
Kể cả khi là cứu sống một sinh mệnh hay là tiễn biệt một sinh mệnh, hắn đều sẽ hết sức tận chức tận trách của một người bác sĩ.
“Tận lực càng nhanh càng tốt,” Thiệu Lăng trầm giọng nhắc nhở Tần Tứ “Cố gắng hoàn thành trước khi cô ấy bắt đầu hộc máu, vừa giúp anh tránh thoát nguy hiểm, cũng có thể… giúp cô ấy bớt đau khổ.”
Tần Tứ “Ừ” một tiếng, cuối cùng bước tới trước mặt Hà Đường.
Hắn xổm người ngồi xuống, không có một chút do dự vươn tay ấn vào xoang động mạch cảnh của Hà Đường, có chút chịu không nỗi khẽ cụp mắt.
“Hà Đường, cô là một cô gái rất dũng cảm.” Tần Tứ nhẹ giọng nói với cô “Đừng sợ, sẽ không đau chút nào đâu, giống như ngủ một giấc vậy… Cứ xem như mình đang ngủ thôi, được không?”
Hà Đường run rẩy, ánh mắt trống rỗng nhìn đối phương.
Tay của Tần Tứ trong lúc nói chuyện cũng đã đồng thời ra sức.
Hắn tính lợi dụng phương pháp ấn mạnh vào xoang động mạch cảnh khiến tim của Hà Đường lập tức ngừng đập, nhanh chóng tắt thở chết đi mà sẽ không thấy đau khổ, nhưng điều khiến hắn giật mình kinh ngạc là, dù hắn đã dùng hết sức ấn mạnh xoang động mạch có chừng ba phút rồi, Hà Đường vẫn ngồi trước mặt hắn, hai mắt vẫn mở to, cả người không ngừng co giật.
Tần Tứ sửng sốt, buông tay ra kêu Hà Đường một tiếng, thân thể Hà Đường bỗng nhiên kịch liệt co rút, tay chân bỗng chốc vùng vẫy đung đưa như điên cuồng.
Bởi vì mọi người đều đứng ở phía sau lưng Tần Tứ, bộ dáng của Hà Đường lúc này đều bị Tần Tứ che lại, thứ duy nhất bọn họ thấy được là hai tay của Hà Đường đang vung vẫy một cách mạnh bạo, thoạt nhìn không khác gì bệnh nhân mắc chứng hưng cảm.
“Tần ca, cần giúp một tay không?” Kha Tầm hỏi.
“Đừng qua đây.” Tần Tứ cũng không quay đầu lại, thân thể chầm chậm đứng dậy, trong giọng nói có gì đó rất khác thường.
“Tần ca, anh lùi lại trước đi.” Kha Tầm cảm giác được trái tim của mình nện thình thịch trong lòng ngực, cất giọng gọi hắn.
Tần Tứ còn chưa kịp đáp lời, Hà Đường trước đó vẫn luôn yếu ớt đột ngột đứng phắt dậy, cả người giống như một kẻ điên lao về phía cửa phòng.
“—— Chuyện gì đây!?” Vệ Đông kinh ngạc hô to, xung quanh ai cũng đều cảm thấy khiếp sợ vì tình cảnh trước mắt.
Hà Đường không nói một tiếng, chỉ dùng sức tông cửa một cách điên cuồng, dùng toàn bộ cơ thể đập mạnh vào cửa, hai tay cố hết sức xé rách áo mưa trùm trên người.
“—— Phải ngăn cản cô ấy lại!” Kha Tầm vươn chân tính bước qua, bỗng nghe được một tiếng rống to rất hiếm khi xuất hiện ở Tần Tứ vang lên “Đừng qua đây! Để tôi!”
Kha Tầm cả người đều khựng lại, thấy Tần Tứ bước nhanh đi qua, hai tay từ phía sau vòng tới giữ chặt lấy Hà Đường, sau đó lôi cô gái tránh xa cái cửa.
“Lão Tần, đã xảy ra chuyện gì vậy!?” Thiệu Lăng thất thanh hô lên.
“Cô——” Tần Tứ vừa mới nói được một chữ, bỗng bị Hà Đường vùng vẫy một cái thoát khỏi khống chế, sau đó cả người lao thẳng về phía trước, dộng thật mạnh vào trên tường, sau đó bật ngược ra đằng sau bốn năm bước mới dừng lại, sau cùng giống như chấm dứt cơn hưng phấn, bắt đầu lảo đảo cả người quanh đi quẩn lại cạnh tường nhìn giống như một cái hồn ma.
Không, không giống như hồn ma… đúng hơn mà nói thì càng giống như… một xác sống.
“Cô ấy…” Thiệu Lăng đang tính hỏi lại Tần Tứ, bỗng phát hiện dưới áo mưa của Hà Đường đang có thật nhiều thật nhiều máu đen đang ồ ồ tuôn xuống.
“Tần ca, tránh ra mau!” Kha Tầm nói xong, lập tức xách lên một cái bàn sơ cua lao vội qua bên kia, lật nghiêng nó lại chắn bên cạnh Hà Đường, dùng bốn cái chân bàn vây cô gái vào giữa, mặt bàn dùng làm vách ngăn lại.
Mục Dịch Nhiên, Chu Hạo Văn cùng Vệ Đông mỗi người cùng vác một cái bàn chạy tới, đặt ở xung quanh bốn hương bao vây Hà Đường lại, mà Hà Đường giống như hoàn toàn chẳng hề hay biết gì, vẫn lảo đảo bước quanh trong phạm vi bị bốn cái bàn bọc lại.
“Tần ca, mau mau trở lại đây!”
“Mau tránh xa cô ấy ra trước đã.”
“Lão Tần, lúc nãy anh làm như vậy thật sự quá mức lỗ mãng, cứ như vậy tay không xông lên ôm lấy cô ấy, lỡ như lúc ấy Hà Đường đã bắt đầu phun máu, anh làm sao tránh thoát được!?”
“Mau lùi đến góc tường đi, mấy thứ khác nói sau, Tần ca… Tần ca?”
Đám người xôn xao nói một hồi, vẫn thấy Tần Tứ xoay lưng đứng ở bên kia, không hề nhúc nhích.
“…Tần ca?” Kha Tầm cau mày nhìn Tần Tứ, không hề phát hiện ra trong giọng nói của mình có một chút run rẩy.
Tần Tứ chầm chậm xoay người, trong ánh mắt nhuốm đầy vẻ bi thương cùng khổ sở, hắn cố sức kéo cao khóe môi nhìn Kha Tầm, tiếng nói khàn khàn như hư ảo “Không còn kịp nữa rồi… Tiểu Kha… Đã… không còn kịp nữa rồi…”
Bên cạnh khóe môi khô nứt tái nhợt, có một giọt máu nho nhỏ như hạt đậu, vô cùng chói mắt dính vào trên đó.
Kha Tầm cảm giác cả lồng ngực giống như bị một cú đấm trầm trọng giáng thẳng vào, phát ra một tiếng trầm đục nặng nề.
…Không!!
Kha Tầm cố hết sức há miệng như muốn nói gì đó, nhưng hồi lâu mà chẳng thể phát ra thanh âm.
Tần Tứ vươn ngón tay, quệt nhẹ lau đi giọt máu chói mắt ấy “Ngay khi tôi ấn đè xoang động mạch cảnh khiến cô ấy tắt thở thất bại, cả người cô ấy co giật một cái… Tôi nghĩ lúc ấy, tuyến nước bọt của cô ấy đã bắt đầu xuất huyết, cho nên… cùng với cơn co giật khiến thân thể run lên, cũng từ trong khoang miệng bắn ra một giọt…”
Đám người đứng ở phía xa cũng không rõ lắm tình huống đang xảy ra bên này, nhưng dựa theo biểu hiện khác thường của Kha Tầm cùng Tần Tứ, cũng dần phát giác ra tình huống có chút không đúng, thế nên đều im lặng đưa mắt nhìn sang bên này, cũng cố gắng lắng tai nghe Tần Tứ nói chuyện.
Thanh âm của Tần Tứ tuy không cao, nhưng đều truyền vào tai mọi người.
Ngô Du bụm miệng, vẻ mặt khiếp sợ kinh hoàng, nước mắt cũng lập tức trào ra. La Bộ hai tay ôm lấy đầu, ánh mắt đỏ bừng như không dám tin nhìn Tần Tứ.
Nỗi khiếp sợ hòa lẫn tiếc thương, tựa như mấy tấn bông gòn ẩn chưa ngàn vạn cây kim thép ồ ạt cắm phập vào tim của mỗi người, vừa ngột ngạt lại khó chịu, lại buốt nhói đau đớn.
“—— Tần ca, chắc chắn sẽ có cách mà! Anh không cần sợ —— Chờ một chút, tụi này sẽ đi tìm! Nhất định sẽ có cách ngăn cản thứ kia mà!” Vệ Đông hai hốc mắt đỏ bừng bừng xông tới, một tay túm lấy Kha Tầm, một tay níu lấy Mục Dịch Nhiên “Chúng ta phải mau lên —— đừng chậm trễ thời gian nữa, mau mau hành động đi! Đi —— Đi vào rừng —— Trong rừng nhất định có thứ dùng được —— Tìm vỏ cây liễu —— Vỏ cây liễu —— Thứ kia không phải có thể hạ sốt sao —— Tìm…”
Vệ Đông không biết bản thân mình đang nói cái gì nữa, hắn Mục Dịch Nhiên cùng Kha Tầm ra, đưa hai tay ôm lấy đầu mình, dùng sức bứt tóc vò đầu.
“Tần ca, anh chỉ bị dính một giọt đúng không?” Kha Tầm cố gắng bắt bản thân tỉnh táo lại, nhưng không có cách nào đè ép được cơn run rẩy trào ra từ cổ họng “Chỉ dính một giọt mà thôi, sẽ không có việc gì đâu đúng không… Điền Dương bởi vì trên người dính vào rất nhiều máu, Tiếu Khải với Hà Đường là bị muỗi chích, virus trong cơ thể muỗi xâm nhập trực tiếp vào máu của bọn họ, nhưng anh sẽ không sao đâu đúng không, anh chỉ bị dính một giọt máu mà thôi, mà giọt máu kia cũng không có xâm nhập vào cơ thể của anh, cho nên sẽ không sao đâu đúng không!”
Tần Tứ nở nụ cười vô lực, đang tính mở miệng nói chuyện, bỗng dưng bên cạnh vang lên một tiếng “phịch”, mọi người lập tức nhìn sang, liền thấy Hà Đường vốn đang vị vây quanh trong mấy cái bàn rốt cuộc biến thành giống như Tiếu Khải cùng Điền Dương, cả người đẫm máu “hòa tan” hoàn toàn, té ngã vào mặt bàn dưới chân, trở thành một vũng máu nhầy.
“Mọi người, tránh xa tôi một chút,” Tần Tứ di động bước chân, đến một góc cách xa mọi người, cũng không để mọi người đến gần “Tôi không thể xác định ngoại trừ máu ra, nước bọt có phái cũng sẽ lây nhiễm hay không, chúng ta nên cẩn thận thì tốt hơn.”
“Mọi người trước hết hãy nghe tôi nói đã… Nếu không, tôi sợ chẳng bao lâu nữa mình sẽ không còn được tỉnh táo như bây giờ để có thể truyền đạt ý nghĩ của tôi cho mọi người…” Sắc mặt Tần Tứ có hơi tái nhợt, nhưng biểu tình lại vô cùng bình tĩnh, nhưng nụ cười cong nhẹ trên môi lại để lộ ra vẻ buồn bã cùng bất đắc dĩ “Tôi nghĩ, tôi đã hiểu được nguyên nhân gây ra cái chết của ba người bọn họ, cùng với chuyện đã xảy ra trên thế giới này.”