Mục lục
Họa Phố
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên dưới là một tiếng rưỡi của Phương Phỉ.

Chỗ ở của Vu đại nhân Huỳnh Thạch Lữ nằm trong một tòa lầu khác, cách nơi ở của đám bọn họ hai tòa lầu.

Phương Phỉ phải đi dọc theo một đoạn hành lang dài băng qua mới đến nơi, đoạn hành lang này thoạt nhìn có chút giống với hành lang ôm tròn của các tòa nhà thời xưa, nối các sân từ trước thông đến sau.

Chỗ ở của Vu đại nhân là hỏi thăm từ chỗ Lữ Quan đại nhân. Đám hương liệu quý báu mà Phương Phỉ cầm trên tay là do Tần Tứ giúp đỡ lựa chọn ra, tính ra mà nói thì trong cuộc đời từ bé đến lớn, có lẽ đây là lần đầu tiên Phương Phỉ một mình mang theo lễ vật đến viếng thăm một vị trưởng bối.

Phòng của Vu đại nhân ở tầng lầu rất cao, gần đến tầng chóp, đứng từ nơi đó phóng mắt ra xa quan sát, toàn bộ Đăng Lữ nhìn như một bức tranh cổ xưa mờ ảo.

Mở cửa cho Phương Phỉ là một cô bé thoạt nhìn mười lăm mười sáu tuổi, cô bé ngước mắt nhìn Phương Phỉ một lát như đang đánh giá “Mời chị vào.”

Phương Phỉ cầm lễ vật đặt lên bàn, trong phòng không có đốt đèn, toàn bộ ánh sáng đều đến từ các viên huỳnh thạch khác nhau, ánh sáng màu lạnh thường thường sẽ làm người ta thấy tỉnh táo.

“Chị tới tìm bà nội của em đúng không, bà được mời đi chẩn song sinh rồi.” Cô bé mời Phương Phỉ ngồi xuống ghế.

“Tôi đến để cảm ơn Vu đại nhân đã cho mượn viên huỳnh thạch quý báu kia.” Phương Phỉ lễ phép đáp.

Cô bé ngược lại vô cùng thoải mái nói: “Từ xưa đến nay, Vu đều là người một nhà, chị không cần phải khách sáo như thế.”

Phương Phỉ nghiền ngẫm những lời này, châm chước từng câu chữ hỏi: “Những lời này tôi cũng thường hay nghe thấy người khác nhắc đến, nhưng ở thế giới của chúng ta, từ xưa là xưa đến bao lâu?”

“Nói chung là rất xa rất xưa.” Cô gái thật lòng đáp lại.

Phương Phỉ mắt nhìn cái vòng tay cổ phong đeo trên tay cô gái, nhìn bề ngoài có vẻ khác nhưng công dụng chắc là giống của mình, bèn thử thăm dò hỏi han: “Em cũng là Vu à?”

Cô bé gật đầu, ngồi xuống bên cạnh Phương Phỉ nhìn vòng tay của cô, rồi lại tự cởi vòng tay của mình ra so với của Phương Phỉ: “Bà nội em bảo, chuyện dù xa xưa tới đâu cũng không thoát khỏi cái vòng tròn này.”

Phương Phỉ nghe thế, trong lòng giật mình, nhưng lại chưa nghĩ rõ ràng, nên không dám mạo muội đi hỏi.

Cũng may cô bé kia tính cách vốn hoạt bát nhanh nhẹn, tự mình đứng dậy bước tới chỗ cái tủ: “Em nghe bảo mặt nạ của Quang Minh Lữ bên chị là trắng như tuyết, có thật vậy không?”

Phương Phỉ nhìn thấy cô bé lấy ra một cái mặt nạ, là một cái mặt nạ màu đen, bên trên có mấy họa tiết bất quy tắc màu trắng, thoạt nhìn giống như những viên huỳnh thạch.

Phương Phỉ gật đầu: “Đúng vậy, mặt nạ của tôi là màu trắng.”

“Vậy chắc là đẹp lắm nhỉ!” Cô bé reo lên, tâm tính như vẫn còn trẻ con.

Phương Phỉ khẽ nở nụ cười, thử hỏi: “Em từng đeo bao giờ chưa?”

“Vẫn còn chưa na,” Cô bé thè lưỡi, “Chẳng ai mời em làm việc của Vu cả, nên đâu có cơ hội đeo vào.”

“Ồ.”

Cô bé lại thì thầm cùng Phương Phỉ: “Em có lén đeo thử đó, nhưng mà rất khó nói là có khác nhau chỗ nào, nhưng mà thật sự là rất đặc biệt. Tiếc là sau đó bị bà nội em phát hiện, từ đó không dám trộm đeo vào nữa.”

“Nghe lời Vu đại nhân là đúng.” Phương Phỉ cũng không biết nên dẫn đề như thế nào, “Phải rồi, mới nãy em bảo Vu đại nhân đi làm gì ấy nhỉ? Khoảng bao lâu thì trở về?”

Bao lâu… Phương Phỉ nói ra hai chữ này, trong lòng lập tức có chút khẩn trương, đây là một từ tỏ vẻ thời gian rất minh xác, cũng không biết đối phương sẽ phản ứng thế nào.

Cô bé vẫn giữ nụ cười tủm tỉm trên môi: “Bên Huỳnh Thạch Lữ của em có mỗi điểm ấy là tốt, sau khi dập đèn vẫn có thể dùng huỳnh thạch chiếu sáng, nên bà nội cũng thường bị người khác mời đi thật lâu.”

“Tôi rất ít khi đến Đăng Lữ, không quá hiểu biết về quy tắc nơi này, nên sau khi dập đèn chưa từng ra khỏi cửa bao giờ.”

“Tốt nhất là đừng ra khỏi cửa, rất nhiều người vận số quá kém, đi đêm bước vào nhầm đường, tạo thành song sinh, như vậy sẽ không thể nào viên mãn được.” Cô bé vẻ mặt thật lòng nói.

Phương Phỉ nhớ rõ lời nói lúc đầu tiên của cô gái này, bảo Vu đại nhân được người ta mời đi “chẩn song sinh”, song sinh kia rốt cuộc là cái gì? Mới nãy mình cứ tưởng nhầm là giúp cặp sinh đôi nào đó trị bệnh hay đại loại, coi bộ không phải là như vậy.

Phương Phỉ: “Chúng ta ai cũng có thể chẩn song sinh à?”

“Có thể hết đó, cơ mà phải qua mấy ngày nữa đã!” Cô bé ngữ khí như có chút nuối tiếc.

“Qua mấy “ngày” nữa?” Phương Phỉ gằn giọng mạnh ở chữ “ngày”.

Cô bé bỗng đỏ mặt “Có phải em vừa phạm kỵ không? Nhưng bên Quang Minh Lữ các chị gọi là ngày mà? Bởi vì chỗ đó sáng…”

“Đúng rồi, chỗ chúng tôi gọi là ngày,” Phương Phỉ thật sự không quen cái kiểu nói bóng nói gió như đang đánh đố người ta này, bèn trực tiếp hỏi thẳng, “Song sinh là như thế nào, vấn đề này tôi vẫn chưa hiểu rõ.”

Cô bé thở dài một tiếng: “Em cũng không hiểu rõ lắm đâu, chính là chỉ mấy người lưu luyến trần gian không chịu chết đi, mãi mãi cũng không thể viên mãn được, cứ thế du đãng giữa các nghịch lữ, nhưng đáng sợ nhất chính là lỡ như mình còn đang sống mà lại nhìn thấy một bản thân khác của mình thì…” Cô bé nói tới đây sắc mặt bỗng tái đi, “Càng nói càng thấy sợ.”

“Vu đại nhân chữa trị như thế nào?” Phương Phỉ hỏi.

“Em không biết,” Cô bé có hơi nghi hoặc nhìn Phương Phỉ, “Chị chẳng phải đã là Vu đại nhân rồi sao?”

Phương Phỉ khẽ cúi đầu: “Kinh nghiệm của tôi còn rất ít.”

“Ồ…” Cô bé bỗng bật cười “Không cần lo, chị vẫn còn trẻ như vậy mà, à phải rồi, số thọ của chị là bao nhiêu?”

“Sao?”

“Lúc chị trở thành Vu không được người ta tính số thọ sao?” Cô bé trợn to hai mắt nhìn Phương Phỉ hỏi, như càng lúc càng không hiểu rõ chị Vu trước mắt mình.

Phương Phỉ hạ thấp giọng nói: “Đừng nên hỏi, những lời phạm kỵ ít nói thì tốt hơn.”

Cô bé lại đỏ mặt, khẽ cười một tiếng rồi im lặng.

Phương Phỉ tự thấy nếu mình tiếp tục nói nữa kiểu gì cũng sẽ lộ tẩy, bèn đứng dậy tính tạm biệt trở về, chẳng ngờ cô bé kia lại đột nhiên lên tiếng, nói tiếp: “Em nghĩ, có lẽ một bản thân khác của chị là một vị Vu đại nhân hết sức vĩ đại, người nọ chắc đã giúp chị tìm ra rất nhiều ngõ tắt.”

Trong lòng Phương Phỉ có vô số nghi vấn, nhưng lại không cách nào hỏi ra được, cái cảm giác này thực sự rất ức chế, đành phải hít sâu một hơi nói: “Chị tin chắc em cũng như chị.”

Cô bé mỉm cười hết sức ngọt ngào, thanh âm nhẹ hẫng như bay bổng: “Số thọ của em rất dài, từ cá trắng sinh ra, đến khi trứng đất vong, cô ấy chắc là đã trải qua rất nhiều khổ đau trắc trở, mới giữ cho em được hồn nhiên vô tư như hôm nay, chỉ tiếc là, suốt đời em cũng không thể gặp được cô ấy.”

“Cô ấy, một bản thân khác của em.” Phương Phỉ giống như hiểu được, rồi lại như không.

“Em tin là cô ấy của chị cũng thế.” Vẻ mặt của cô bé trở nên vô cùng trịnh trọng.

Phương Phỉ lúc này đã đứng dậy khỏi ghế, cuộc trò chuyện của hai người họ dường như cũng tiến vào hồi kết.

“Sắp dập đèn rồi, chị mau trở về đi.” Cô bé nhắc nhở.

***

Một tiếng rưỡi của Phương Phỉ nháy mắt liền trôi qua, mà đồng thời, một tiếng rưỡi của mọi người cũng đến lúc phải chấm dứt.

Khi Phương Phỉ quay về căn phòng quen thuộc ở lầu chín, thấy Mục Dịch Nhiên cùng đám người Mạch Bồng đang dùng hộp rửa phim để tráng rửa cuộn phim, bên này Kha Tầm cùng mấy người Vệ Đông đang bày bữa trưa lên bàn. Vệ Đông ngẩng lên thấy được Phương Phỉ bước vào: “Về rồi về rồi, thêm một người nữa về rồi!”

“Còn ai chưa về nữa à?” Phương Phỉ trước hết thấy được Tâm Xuân chạy ra chào đón mình, “La Bộ đâu?”

“Để lát nữa tôi sang phòng kế bên tìm cậu ta, tới giờ rồi chưa chịu về, bánh nguội ngắt hết cả rồi.” Kha Tầm nói.

Nghe giọng điệu của Kha Tầm… không khác gì một người cha tính sang nhà hàng xóm gô đầu thằng nhỏ nhà mình cứ mãi ham chơi không chịu về ăn cơm…

Cửa phòng lại được mở ra, lần này đi vào là Thiệu Lăng cùng Đỗ Linh Vũ.

“Ủa hai người sao lại kết thành tổ hoạt động tự do vậy?” Vệ Đông tò mò hỏi.

“Mới nãy Tiểu Đỗ kể lại ảo giác của mình, tôi thấy việc này ắt có vấn đề, nên tạm thời giao máy ảnh của cô ấy cho Mạch Bồng, tôi cùng cô ấy đi vài chỗ để dò thử xem, hi vọng thấy được… manh mối mới.” Thiệu Lăng nuốt xuống mấy chữ “hi vọng thấy được ảo giác mới”, nghe mấy lời này thực sự có chút tàn nhẫn.

“Có phát hiện gì mới không?” Kha Tầm nhìn Đỗ Linh Vũ, cũng may không thấy trên mặt đối phương có vẻ gì như là suy sụp, hoảng sợ.

Đỗ Linh Vũ lại vô thức đưa tay sờ sờ đỉnh đầu của mình, im lặng không nói.

Thiệu Lăng: “Chúng tôi đã đi xem vài chỗ, bao gồm vách tường có bảy vạch đường thẳng và cả cửa sổ treo quan tài ở tầng chóp, nhưng Tiểu Đỗ không gặp ảo giác, sau đó chúng tôi lại đi xung quanh lầu hai nơi mà Hà Ngọc đã chết đi, nhưng cũng thế, không thấy có ảo giác nào.”

Vệ Đông vỗ Kha Tầm nói: “Coi bộ phải cử “Đại sư gây ảo giác” Kha tiên sinh đi mới được.”

Thiệu Lăng ngồi xuống ghế uống một hớp nước: “Cơ mà dựa theo lời Tiểu Đỗ kể lại, quả thật có một vài chỗ tôi cảm thấy rất lạ lùng, khó lý giải. Lúc chúng ta mới vừa đi vào thế giới này, mọi người có ai cảm thấy đầu mình bỗng nhiên đau nhói không?”

Kha Tầm: “Không có.”

Vệ Đông: “Không, không nhớ lắm.”

Phương Phỉ: “Không.”

Mạch Bồng bên kia đang khuấy thuốc hiện hình cũng nói: “Chắc là không, lúc ấy tôi đang cảm nặng, cứ thấy đầu óc lùng bùng.”

Mục Dịch Nhiên: “Không có.”

Tào Hữu Ninh: “Không có, lúc ấy chỉ lo sợ không, nếu đầu đột nhiên đau nhói kiểu gì cũng sẽ rú lên một cái. Linh Vũ, em cảm thấy đau đầu lúc nào ấy? Đau như thế nào?”

Đỗ Linh Vũ uống một ngụm nước cho trơn cổ họng: “Ngay cái lúc vừa mới vào thế giới này, lúc ấy đèn vẫn còn chưa được đốt, đang cùng mọi người đứng ở ngoài hành lang tối om kia thì đầu đột nhiên nhói lên một cái, nó đau trong một cái nháy mắt thôi ấy, xong rồi liền hết, lúc ấy cứ tưởng là vì lần đầu vào tranh nên có cảm giác khó chịu vậy… Vả lại khi ấy cũng chẳng dám nhiều lời, nên mới không nói.”

“Đau lắm sao? Đại khái ở chỗ nào trên đầu?” Tần Tứ đóng quyển sách trên tay lại, hỏi, “Cảm giác đau khi ấy thế nào? Có thể hình dung lại không? Trước giờ có từng trải qua cơn đau tương tự như thế không?”

Đỗ Linh Vũ cố gắng nhớ lại: “Đau ở trên đỉnh đầu ấy, cảm giác giống như bị ai đó vỗ một cái thật mạnh vào chỗ ấy, trước đó chưa từng bị đau như thế bao giờ.”

Tần Tứ khẽ cau mày: “Vậy thì lạ thật, dựa theo lời cô tả thì tôi chỉ có thể phỏng đoán là khi ấy cô thật sự đã bị lực bên ngoài va chạm vào đầu.”

Kha Tầm giống như sực nhớ ra điều gì, quay sang hỏi Mạch Bồng: “Lúc mới tới hình như cậu có dùng máy ảnh chụp một tấm hành lang đúng không? Khi ấy tốc độ màn trập là bao nhiêu!?”

Mạch Bồng nghe hỏi mới nhớ ra: “Đúng vậy, có chụp, hình như là dùng tốc 1/250s theo thói quen, nhưng mà hiện tại vì tiết kiệm cuộn phim nên chúng tôi chỉ dùng một cái máy ảnh để chụp, cuộn phim trong máy tôi tạm thời không thể lấy ra được.”

Mục Dịch Nhiên: “Nếu như lấy ra thì sẽ lãng phí bao nhiêu tấm?”

“Nếu chúng ta thao tác trong bóng tối, cắt những tấm đã chụp ra chắc là không lãng phí nhiều lắm đâu, đại khái cỡ… ba tấm?” Mạch Bồng nói, “Của tôi là cả một cuộn, có thể thử làm như vậy xem sao.”

“Cũng được, vậy thử xem sao, thấy có điểm đáng nghi cố gắng giải quyết ngay lập tức.” Mục Dịch Nhiên nói.

Mạch Bồng nhìn Đỗ Linh Vũ, hỏi: “Linh Vũ, em chắc là cuộn phim trong máy mình là cuộn nguyên chứ?”

“Đúng mà, lúc ấy khi gạt cần thấy con số hiển thị là 1.” Đỗ Linh Vũ không rõ tại sao cuộn phim của mình cũng có vấn đề, “Có chuyện gì sao?”

“Cuộn phim của em chỉ có mười tấm, tổng cộng chỉ có mười tấm thôi.” Mạch Bồng cũng cảm thấy khó hiểu.

“Tại sao lại như vậy?”

“Mấy cuộn phim ở thế giới này đều thuộc dạng tự mình quấn bằng tay, không biết tại sao của em lại chỉ có mười tấm, nhưng tôi không nghĩ đây là do sai lầm lúc thao tác quấn phim.” Mạch Bồng nói.

“Giờ khoan đoán mò đã, chờ tráng ra xem như thế nào.” Tào Hữu Ninh nói.

Đám người đang bận rộn làm việc của mình, Tâm Xuân bỗng dưng “âu âu âu” vui sướng lao ra cửa.

Quả nhiên là La Bộ đã về, ánh mắt của hắn tràn đầy hoảng hốt khẩn trương: “Anh rể, anh rể tui đâu rồi?”

“Anh rể của chú đang bận lắm, có chuyện gì hỏi anh hai đây.” Kha Tầm kéo La Bộ vào phòng.

“Ông chú béo kia tặng quà cho chúng ta.” La Bộ đặt một cái bọc giấy dầu lên bàn, “Là cá khô.”

“Ồ, thôi đi lỡ có độc thì sao, đừng ăn.” Vệ Đông chẳng thèm nhìn lấy một cái.

La Bộ lại mở cái bọc giấy kia ra: “Mọi người nhìn đi!”

Nằm giữa bọc giấy dầu, là mấy con cá dẹt lớn bằng bàn tay, nhìn có hơi giống cá giang, nhưng cả người đều trắng như tuyết.

Dù cho đã trải qua ướp muối phơi khô, màu trắng kia vẫn là sáng đến chói mắt như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK