Kha Tầm nhìn Mục Dịch Nhiên, thấy đối phương lặng im không nhúc nhích, thoạt nhìn chẳng khác gì một bức tượng điêu khắc, ngay cả hô hấp cũng khẽ đến mức không nghe thấy.
Kha Tầm thu hồi tầm mắt, lắng nghe tiếng thở hì hộc của bóng đen khổng lồ ngoài kia, theo bản năng điều chỉnh hô hấp của mình trở nên đều nhịp với nó, lại bởi vì có tiếng hít thở của bóng đen bên ngoài lấn át, mà đến cả Kha Tầm cũng không cảm giác ra được tiếng hít thở của mình.
Bóng đen khổng lồ rốt cuộc đi đến cạnh lều trại của họ, Kha Tầm nhìn thấy tám cái cánh tay to múp míp của nó giống như mất đi khống chế bắt đầu múa may vặn vẹo giữa không trung, mà ở giữa tám cánh tay đó, có một đống đen ngòm vắt ngang chắn trên đỉnh lều, Kha Tầm đoán có lẽ là đầu của nó, giống như nó đang xổm người ngồi xuống, dí đầu sát vào lều trại của họ.
Tiếng hở dốc đột ngột vang trên đỉnh đầu, cách một lớp vải lều mỏng manh, Kha Tầm mơ hồ như thấy được hai con mắt cực đại trên cái đầu của nó đang chậm rãi chớp động.
Nó đang nhìn vào trong lều.
Kha Tầm theo bản năng nhắm mắt lại.
Bị cái thứ gì đó không thể dùng lời để diễn tả đứng trên đỉnh đầu nhìn chăm chăm như vậy, cảm giác quả thực không cách nào hình dung được… bởi vì hoàn toàn không thể đoán trước giây tiếp theo, thứ này có phải sẽ vươn mấy cánh tay dài ngoằng của nó vói vào trong lều túm lấy bọn họ lôi ra, sau đó ném vào cái mồm máu ngoác rộng của nó hay không…
Kha Tầm cầu mong nó mau mau rời đi, nhưng tiếng thở hổn hển trên đỉnh đầu vẫn cứ ở đó, không nhanh không chậm, thong thả quẩn quanh tại chỗ, như thể không buồn không chán chăm chăm nhìn vào Kha Tầm cùng Mục Dịch Nhiên bên trong lều.
Thời gian trôi qua, thần kinh càng lúc càng căng chặt, cảm xúc dần dần như muốn vỡ tung, giống như trên đầu đang treo một mũi đao bén nhọn, không biết lúc nào nó sẽ rơi xuống, thế nên chẳng thà nó rơi xuống sớm cho rồi, lại làm cho người ta an tâm hơn….
Mồ hô lạnh bất giác rịn đầy da thịt, trái tim trong lồng ngực đập đến điên cuồng giống như sắp sửa muốn nổ tung, nếu không phải do tiếng thở của cái bóng khổng lồ kia quá mức nặng nề, có lẽ nó đã nghe thấy tiếng tim đập của Kha Tầm từ lâu rồi.
Bọn họ cứ thế chịu đựng tình cảnh nằm dưới mũi dao, không biết qua bao lâu, tiếng thở dốc rốt cuộc rời xa lỗ tai một chút, bóng đen bắt đầu hoạt động hai cái chân, chầm chậm đi sang lều trại khác.
Kha Tầm thả lỏng cơ thể căng cứng suốt thời gian dài của mình, mở to hai mắt nghiêng mặt nhìn Mục Dịch Nhiên.
Mục Dịch Nhiên lúc này đang nằm nghiêng, dưới ánh sáng mù mờ chỉ loáng thoáng nhìn thấy đường nét nửa bên mặt cùng một con mắt.
Hai người không ai cử động, lẳng lặng lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Cũng không lâu lắm, một tiếng kêu thê lương thảm thiết nổ tung giữa không trung.
Bởi vì quá mức thê lương đến nỗi khiến cho thanh âm cũng biến điệu, Kha Tầm nhất thời không thể phân biệt được là của ai, cậu quay dầunhìn về phía phát ra âm thanh, thấy bóng đen khổng lồ kia đang vói một cánh tay vào lều nhấc một người lôi ra, người nọ cả người điên cuồng giãy dụa vặn vẹo tay chân, nhưng lại không cách nào thoát khỏi bàn tay của bóng đen.
Nó cầm lấy hắn, tựa như đang nhấc bổng một con chuột nhắt nhỏ bé, nó vươn người đứng dậy, người nọ cũng bị nó nhấc bổng lên giữa không trung, mấy cái cánh tay khác đang múa máy đột nhiên đồng loạt nhắm về một hướng, mấy ngón tay thô to chia nhau cầm lấy tứ chi, đầu cùng thân thể người nọ.
Sau đó, nhẹ nhàng xé một cái.
Kha Tầm nhắm mắt lại.
Nhưng hình ảnh máu me cùng nội tạng rắc đầy giữa không trung vẫn kịp lưu lại hình ảnh nơi võng mạc của cậu.
Tiếng kêu thảm thiết như vẫn văng vẳng bên tai, Kha Tầm rốt cuộc cũng nhận ra, tiếng kêu này thuộc về thanh niên trẻ tuổi Đàm Tranh.
Người đàn ông trung niên kia từng nói, nhất định phải hai người ở trong một lều. Cho nên, đêm nay chết chính là kẻ duy nhất rút phải thăm ở một mình, Đàm Tranh.
***
Trời dần dần ngả sáng thì, toàn bộ bóng dáng im lặng bất động lại một lần nữa theo gió đung đưa, không khí trong lều có hơi lạnh, bốn phía đều là lỗ hở lùa gió, Kha Tầm cựa quậy cơ thể như đã muốn chết lặng của mình ngồi dậy, thấy Mục Dịch Nhiên vén mành cửa đi ra ngoài.
Kha Tầm cùng đi theo sau, đưa mắt nhìn về chỗ tối qua Đàm Tranh bị bắt lôi ra ngoài, chỉ thấy trên mặt đất cùng các mỏm đá xám xịt xung quanh dính đầy các đốm máu bắn tung tóe, tứ chi thân thể đứt lìa của Đàm Tranh bị rơi vãi khắp nơi.
Những người mới ai nấy đều sợ hãi, mỹ nữ Lý Tử Linh ngay lúc ấy té xỉu ngay tại chỗ, đến giờ vẫn còn chưa tỉnh lại. Triệu Đan, bạn gái Chu Bân sợ đến mức nôn mửa trong lều, dính đầy lên người Vệ Đông, hắn lúc này đang đau khổ chạy khắp nơi tìm đồ cạo mớ nôn ra khỏi quần áo.
Mã Chấn Hoa sợ đến té đái, mặt mũi xám xịt co ro ngồi xổm ngoài cửa lều, thi thoảng lại cố gom dũng khí nhìn về phía thi thể của Đàm Tranh.
Tần Tứ cùng Mục Dịch Nhiên thay nhau thu gom các bộ phận cơ thể lại một chỗ, sau đó lấy tấm thảm cũ trùm lên.
Tần Tứ nhìn Mục Dịch Nhiên “Thiếu đầu.”
“Ừ.” Mục Dịch Nhiên nhìn lên không trung trên đỉnh đầu “Thứ kia cầm theo.”
Tần Tứ lại nói “Có vẻ như quy tắc của bức tranh lần này rất đơn giản, ai một mình ở trong lều sẽ chết.”
“Vậy hiện tại chúng ta còn lại mười hai người, đêm nay sẽ không dư ra người nào, tức là sẽ không ai phải chết đúng không?” Kha Tầm bước tới hỏi.
Tần Tứ cụp mắt “Như vậy cũng không phải là tin tức tốt, không ai chết, sẽ phải bầu phiếu.”
Chung quy phải có một người chết đi.
So với bức tranh trước, khả năng tiếp nhận sự thật cùng năng lực thích ứng của nhóm người mới lần này kém hơn rất nhiều, mãi cho đến khi mọi người tụ tập đi đến trước lều trại lớn nhất theo như lời của người đàn ông trung niên hôm qua, vẫn còn vài người vẻ mặt tái mét, cơ hồ là sợ đến đi không nổi.
Người đàn ông trung niên kia đã đứng chờ sẵn trước lều, hai mắt âm u nhìn mọi người “Tế tự sẽ cử hành vào ngày thứ bảy, các ngươi phải dâng lên vật dụng dùng cho tế lễ, tức: Ngũ tuệ lộ, ngũ cống nhục, đa mỗ, điện tửu, cung uyển, đăng trản, ca lạp, đương khách…”
Trong miệng hắn liên tiếp phun ra những danh từ hết sức xa lạ kì quái, mọi người nghe mà chỉ biết hai mặt nhìn nhau, Mục Dịch Nhiên vẻ mặt lại dần dần chìm xuống.
“Trời tối thì trở về tập họp ở đây, bây giờ ăn sáng trước đi.” Trung niên nói xong liền rời khỏi lều trại, sau lưng hắn có chiếc bàn, bên trên đã dọn sẵn thức ăn.
Bữa sáng bao gồm mấy cái bánh bột làm từ lương thực thô nát vụn, sữa trà lợn cợn nước cùng sữa, kèm theo mấy khối phó-mát nhừ vàng. Mọi người ăn mà như nhai đá, mấy người mới lại không ai mở miệng nói chuyện.
“Ăn nhiều một chút, nếu không về sau không có sức mà chịu được đâu.” Vệ Đông ngồi cạnh Lý Tử Linh an ủi khuyên nhủ một câu.
“Mấy thứ này có khi nào có độc không?” Lý Tử Linh khóc đến sưng đỏ cả mắt, có thể là khóc không ra nước mắt được nữa, nghẹn giọng hỏi Vệ Đông.
“Không đâu, cứ yên tâm mà ăn, mùi vị có hơi tởm chút, nhưng có ít ra đỡ hơn không.” Vệ Đông nói.
Kha Tầm nhỏ giọng nói với Mục Dịch Nhiên ngồi bên cạnh “Mới nãy hắn liệt ra một đống thứ kia có phải đều có liên quan đến Sa Đà Giáo không?”
Mục Dịch Nhiên đặt bát trong tay xuống bàn, lạnh nhạt nói “Cái đấy còn phải xem, là cùng nhánh nào của Sa Đà Giáo có liên quan.”
Chu Bân cũng là một người mới, cố gắng ép bản thân dồn cho đầy bụng, hơn nữa cũng là kẻ đầu tiên bình tĩnh trở lại, hỏi Mục Dịch Nhiên cùng Tần Tứ “Ấn chương theo như lời các anh nói thường sẽ xuất hiện ở chỗ nào? Hoặc là, nó sẽ xuất hiện dưới hình thái thế nào?”
Tần Tứ trả lời “Mỗi bức tranh đều không giống nhau, rất khó mà nói chính xác được. Căn cứ theo kinh nghiệm của chúng tôi tổng kết lại từ những bức tranh trước, thường sẽ có hai phương pháp tìm ra ấn chương, một là phá giải dụng ý vẽ ra bức tranh của tác giả, hoặc là bí mật mà tác giả ẩn giấu trong đó, chúng tôi tạm gọi cách này là “phá cục”. Một loại khác là hoàn thành nhiệm vụ mà tranh giao cho chúng ta, nơi xuất hiện ấn chương thường sẽ có liên hệ vô cùng chặt chẽ với manh mối mà tranh cung cấp, cùng với ý nghĩa của tranh mà chúng ta phải tìm hiểu thấu đáo rõ ràng.”
“Nhưng cục này làm sao mới phá giải được? Tôi hoàn toàn không có chút manh mối nào cả!” Chu Bân nôn nóng.
Tần Tứ nói “Thực tế thì chúng tôi chưa tìm ra được biện pháp gì, manh mối không phải ngồi chờ nó tự rớt xuống, nhân lúc vẫn còn ban ngày, chúng ta chia nhau ra tìm kiếm xung quanh thử xem.”
“Không đầu không đuôi biết đi đâu mà tìm?” Chu Bân lại hỏi.
Cô nàng mắt kính Sa Liễu đột nhiên chen lời “Tôi cảm thấy manh mối rất có thể có liên quan với những vật dụng trong nghi thức tế lễ mà người đàn ông lúc nãy nói ra.”
Tần Tứ khẽ gật đầu “Kia chắc là nhiệm vụ mà tranh giao cho, chúng ta nên nghĩ cách hoàn thành nó, có lẽ sẽ có thu hoạch.”
Chu Bân vội nói “Vậy còn chờ gì nữa, mau mau hành động thôi!”
Bạn gái hắn Triệu Đan vội níu lấy tay hắn “Nhưng mấy thứ kia là cái gì mới được? Tôi nghe xong chẳng hiểu gì cả, thịt rượu với đèn gì đó còn đỡ, mấy cái còn lại nghe giống như tiếng dân tộc ấy?”
Sa Liễu đưa tay đẩy gọng kính trên sống mũi “Tôi cảm giác nơi này rất giống với một khu vực chuyên thờ phụng Sa Đà Giáo—— cao nguyên Cam Hùng. Mọi người nhìn thấy mấy cột cờ màu cắm ở đằng kia không? Kia chính là dấu hiệu rất rõ ràng, như vậy mấy thứ mà người đàn ông lúc nãy liệt kê, tôi đoán chính là tiếng địa phương ám chỉ các loại vật dụng nào đó.”
Chu Bân lập tức nói “Vậy chỉ cần tìm ra được mấy thứ đó là được đúng không? Mau mau đi thôi, sớm tìm ra được mấy thứ đó xong rồi rời khỏi cái chỗ quỷ quái này.”
Tần Tứ đảo mắt nhìn mọi người, nói “Vật phẩm đương nhiên là phải tìm, nhưng không thể đâm đầu tìm lung tung được, chúng ta có mười hai người, tôi đề nghị chia làm bốn tổ, phân bốn hướng đi tìm, tới giữa trưa liền quay trở lại đây chia sẻ tiến triển cùng thu hoạch.”
Không ai có ý kiến gì, Chu Bân lại hỏi “Vậy chia tổ làm sao?”
Mã Chấn Hoa lảo đảo nhào tới trước mặt Mục Dịch Nhiên “Tôi cùng tổ với anh được không? Tôi xin anh, tôi van xin anh!”
Lý Tử Linh bên kia thấy vậy cũng vội vã bước tới, ôm chầm lấy cánh tay Mục Dịch Nhiên, vẻ mặt tội nghiệp nhìn hắn “Tiểu ca ca, em cũng muốn chung tổ với anh, làm ơn nha, em rất sợ…”
Kha Tầm “…”
Vệ Đông “…”
Sa Liễu nhìn Kha Tầm hỏi “Tôi chung tổ với anh được không?”
Kha Tầm “…”
Vệ Đông “…”
Tần Tứ nhìn Mục Dịch Nhiên và Kha Tầm “Cứ thế mà quyết?”
Kha Tầm “Tôi không đồng ý.”
Vệ Đông “Mi tu.”
Tần Tứ “Vậy, lại rút thăm quyết định?”
Chu Bân cau mày “Mấy người bị gì mà hở cái là rút thăm vậy, thời gian đã không nhiều rồi mấy người còn lề mề ba cái gì đâu không vậy?”
“Anh ta nói đúng,” Kha Tầm lên tiếng “Lỡ đâu chúng ta rút thăm chia rẽ anh ta cùng bạn gái mình thì không hay lắm đâu, hiện tại đang là ban ngày, cũng không phải trời tối, cùng người lạ làm nhiệm vụ cũng không có nguy hiểm gì. Trước mắt nhìn đến, Chu Bân với bạn gái anh ta chắc chắn là phải cùng tổ, gia đình ba người của Cảnh đại ca cũng không thể tách ra, hai vị cô nương này là bạn học với nhau, lại là nữ sinh, chia ra vừa bất tiện lại không ai làm bạn, cho nên không thể tách ra, mọi người nói có đúng không?”
Chu Bân cùng gia đình ba người lập tức gật đầu đồng ý.
Mục Dịch Nhiên vẻ mặt lãnh đạm nhìn Kha Tầm, cảm thấy kẻ này lại sắp bắt đầu tác quái.
Liền nghe người nào đó tiếp tục nói “Vậy dễ chia tổ rồi, mười hai người chia làm bốn tổ, mỗi tổ ba người, ai có đồng bạn thì không cần tách ra, ai một mình thì tự vô tổ đã có bạn.”
“Chúng ta dựa trên cơ sở có đồng bạn để chia ra bốn tổ, phân biệt là cặp đôi Chu Bân, gia đình Cảnh đại ca, hai cô nương, tôi với Vệ Đông. Cảnh đại ca một nhà ba người đủ thành tổ rồi, ba người còn lại chia nhau vào ba tổ kia là xong.”
“Hai cô nương đều là con gái, cũng là tổ yếu nhất, cần một vị nam tính trưởng thành đáng tin cậy lại có kỹ thuật ứng cứu khẩn cấp bảo vệ, vị nam tính này chỉ có Tần bác sĩ là đáp ứng mọi yêu cầu, lỡ mà hai cô nương có đau đầu đau tay chân gì cũng có Tần bác sĩ tiến hành cứu chữa đúng lúc.”
“Mã Chấn Hoa liền vào tổ của Chu Bân đi, tuổi tác hơn kém nhau nhiều như vậy ở chung cùng hai người bọn họ cũng tiện hơn so với đám người đồng lứa như tôi hay Vệ Đông hay là Tiểu Mục ca ca đúng không?”
“Cho nên cứ như vậy mà chia tổ đi, mọi người ai có ý kiến gì không?”
Mục Dịch Nhiên “…” Biết ngay là như vậy mà.
___________________
Chú thích
Mấy cái cống phẩm tạm thời không giải thích ha, mấy chương sau sẽ giải thích từ từ =3=