Nói đến đây, Cố Thanh Thanh ngước lên nhìn mọi người bằng vẻ mặt như không thể tin được “Không có khả năng… Ý tôi là, điều này không phù hợp với quy luật tự nhiên, thực vật nhiệt đới với thực vật hàn đới làm sao có thể sinh trưởng chung một khu vực được, nếu như khu rừng này là do nhân tạo gieo trồng còn có thể miễn cưỡng giải thích được, nhưng nó rõ ràng là một khung rừng rậm hoang dại tự nhiên, vậy thì làm sao những loại thực vật vốn dĩ sinh trưởng ở những nơi nhiệt độ khác nhau lại có thể cùng xuất hiện ở nơi này được?”
Lời cô gái vừa dứt, toàn bộ mọi người đều dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn về phía cô, Cố Thanh Thanh bất giác có chút nao núng thấp thỏm, đưa tay vịn một bên gọng kính, ngập ngừng nói “Mọi người sao vậy… chẳng lẽ tôi nói sai ở chỗ nào sao?”
“Không, cô nói rất có lý, đây quả thực là một vấn đề hết sức khả nghi.” Thiệu Lăng nói “Chúng tôi chỉ đang có chút cảm thán về suy luận mà Mục đã đưa ra trước khi vào tranh thôi.”
“Hở… Có thể cho tôi hỏi là cái gì không?” Cố Thanh Thanh quả thực tràn ngập một loại cảm giác, kiểu kiểu “học sinh giỏi ham học hỏi”.
“Cứ qua mỗi bức tranh mới, kẻ chủ mưu đứng phía sau giống như cố ý lựa chọn những “người thích hợp” vào bức tranh ấy,” Ánh mắt của Thiệu Lăng tựa như có ẩn ý gì đó nhìn Cố Thanh Thanh “Rõ ràng đối với bức tranh này thì, cô chính là “người thích hợp” được lựa chọn kia.
“Tôi… Tôi không hiểu lắm…” Cố Thanh Thanh nghe hắn nói như vậy, sợ hãi đến trắng bệch cả mặt.
“Vấn đề này chờ chúng ta rời khỏi bức tranh này rồi chúng tôi sẽ thuật lại tỉ mỉ cho cô nghe, hiện tại tiếp tục bàn về manh mối mà cô đã phát hiện trước đã,” Thiệu Lăng nói “Tôi cho rằng đây quả thực là một phát hiện rất quan trọng, hiện tượng trái với quy luật tự nhiên này có lẽ vừa lúc giải thích được nghi vấn mà Phương Phỉ đề ra lúc nãy: tại sao khu rừng kia lại trở thành một phần chủ thể của bức tranh này? Hiển nhiên, trạng thái vô trật tự hỗn loạn của thảm thực vật bên trong rừng chính là một manh mối.”
“Nhưng nó có thể chứng minh điều gì?” Vệ Đông nói “Thực vật biến dị? —— Ơ cái đậu, vậy có phải cũng chứng minh những con người chết vì “huyết án” kia cũng đã biến dị không, biến dị thành xác sống gì gì đấy, mà sự biến dị đối với thực vật chính là kiểu hiện tượng sinh trưởng lung tung trái với quy tắc tự nhiên kia?”
“Tui cảm giác cách nói này của Đông ca khá là có lý đó.” La Bộ gật gù liên tục.
“Còn Hà Đường?” Kha Tầm nhìn về phía Hà Đường nãy giờ vẫn một mực im lặng “Cảm thấy cơ thể không thoải mái sao?”
“Ừm…” Hà Đường ngước mắt nhìn Kha Tầm, cô biết rõ người này rất chu đáo lại cẩn thận, nhưng không ngờ cậu ta lại có thể mẫn cảm nhận ra những biến hóa rất nhỏ xảy ra trên người kẻ khác như vậy, khẽ gật đầu nói “Đúng là tôi cảm thấy rất khó chịu, nhưng mà cảm giác khó chịu này… Nói ra lại sợ mọi người cảm thấy tôi chuyện bé xé ra to, ngay mấy lúc quan trọng như này mà còn, thôi cứ mặc kệ tôi đi, không sao đâu…”
“Cảm thấy chỗ nào khó chịu?” Người hỏi là Mục Dịch Nhiên, ánh mắt lạnh nhạt lại trầm tĩnh của hắn nhìn sang, khiến cho Hà Đường không dám trốn tránh câu hỏi của hắn.
“Thì… cảm thấy choáng đầu, buồn nôn, rất muốn ói, tim cũng cảm giác có chút không thoải mái,” Hà Đường hít sâu hai ba cái “Hơn nữa cảm giác cực kỳ bồn chồn khó chịu, thần trí cứ hoảng hốt kiểu gì ấy.”
“Tình huống như vậy trước kia có từng xảy ra bao giờ chưa?” Mục Dịch Nhiên lại hỏi.
Hà Đường cố gắng nhớ lại một lát, mới gật đầu nói “Có, hồi trước trong mấy lần lưu diễn cùng ban nhạc, tôi cũng từng sinh ra cảm giác khó chịu giống như bây giờ, cỡ khoảng ba bốn lần gì đấy.”
“Không tính lần này, ba bốn lần trước sau đó thế nào?” Mục Dịch Nhiên hỏi tiếp.
“Lần cuối cùng tôi cảm thấy khó chịu đến chịu không nổi, bèn đi báo với quản lý nhóm là tôi không muốn biểu diễn ở sân khấu đó nữa,” Hà Đường có hơi xấu hổ, lại có chút sợ hãi “À phải rồi, cả ba bốn lần đều là biểu diễn cùng một nhà hát, mấy thành viên trong ban còn trêu chọc nói tôi không hợp bát tự với cái nhà hát đó, tại sao mọi người chẳng ai bị gì cả mà tôi cứ hễ biểu diễn ở đó là cảm thấy khó chịu mệt mỏi… Sau này tôi không nhận lời mời biểu diễn ở đó nữa thì tình trạng kia cũng không xảy ra. Chẳng lẽ… là do sân khấu nhà hát kia có gì đó?”
“Cô bảo mình cảm thấy cả người bứt rứt khó chịu?” Mục Dịch Nhiên nhìn cô.
Hà Đường gật đầu “Đúng thế, bứt rứt không yên, tình trạng đó tôi cũng không biết đến từ đâu nữa, có đôi lần tâm trạng của tôi rõ ràng tốt lắm, nhưng sau khi vào nhà hát kia bắt đầu biểu diễn là y như rằng một lát sau bắt đầu thấy bồn chồn.”
“Tôi có một suy đoán,” Ánh mắt của Mục Dịch Nhiên dời khỏi Hà Đường, đảo mắt nhìn về các góc trong phòng, sau đó nhìn ra cảnh vật ngoài cửa sổ “Tai cô rất thính đúng không?” Vẫn là đang hỏi Hà Đường.
Hà Đường có chút bất ngờ, nhưng vẫn vội gật đầu “Đúng thế, khả năng nghe của tôi là tốt nhất cả ban nhạc, có lẽ là do tôi học âm nhạc cũng nên, nhiều khi chỉ nghe một khúc nhạc giao hưởng mơ rồ không rõ, tôi cũng có thể đoán ra chính xác toàn bộ nhạc khí được chơi trong đó.”
“Tần suất thanh âm thấp nhất mà cô có thể nghe thấy là bao nhiêu, có từng kiểm tra thử chưa?” Mục Dịch Nhiên lại lần nữa nhìn về phía Hà Đường.
“Chưa…” Hà Đường vẻ mặt ngập ngừng “Nhưng nghe anh hỏi như vậy, tôi chợt nhớ hình như đúng là tôi rất thường hay nghe được những tạp âm mà người khác không nghe thấy, mà mỗi khi tôi nghe thấy mấy tạp âm như vậy đều hỏi thử người bên cạnh có nghe được không, họ luôn bảo là chẳng nghe thấy được gì cả, nên tôi vẫn luôn cho rằng mình chỉ bị ù tai hoặc là nghe phải ảo giác gì đó…”
“Vậy có lẽ suy đoán của tôi có khoảng một nửa là đúng,” Mục Dịch Nhiên nhìn về một đống ánh mắt khao khát biết thêm tri thức của đám người bên cạnh “Hà Đường là một trường hợp rất hiếm gặp, có thể nghe được, hoặc có lẽ là mẫn cảm hơn so với người thường, có thể cảm giác được sóng hạ âm.”
“Anh rể, sóng hạ âm là cái gì?” La Bộ làm đại biểu team học dốt lên tiếng hỏi.
“Quãng tần số âm thanh âm tai người có thể nghe được, nằm ở phạm vi từ 20 Hz đến 20000 Hz,” Mục Dịch Nhiên nói “Trong đó, từ 20 đến 200 Hz thuộc loại tạp âm tần số thấp, từ 500 đến 2000 Hz thuộc tần số trung, từ 2000 đến 16000 Hz là tần số cao. Trên 20000 Hz là sóng siêu âm, còn dưới 20 Hz, gọi là sóng hạ âm.”
“Trong số các động vật thường thấy, chỉ có chó, voi, cá voi cùng sứa là có thể nghe được sóng hạ âm, cũng dựa theo lẽ thường mà nói thì con người không thể nghe được sóng hạ âm, nhưng không có việc gì là tuyệt đối, thế giới rộng lớn này vốn có rất nhiều điều kỳ diệu, có thể Hà Đường trùng hợp chính là một người thuộc về phần “kỳ diệu” ấy, hoặc cũng có thể cô ấy không phải nghe được, mà là mẫn cảm hơn so với đám người chúng ta nên mới cảm giác ra được sóng hạ âm, hoặc cũng có thể đây là do thủ đoạn khuếch đại thổi phồng của “tranh”, làm cho Hà Đường vốn thính hơn người thường có thể nghe được sóng hạ âm.”
“Có một vài loại sóng hạ âm có thể gây ra tổn thương rất lớn cho cơ thể con người, tần số rung của chúng nó tiếp cận với tần số rung của các bộ phận bên trong cơ thể người, hoặc thậm chí là trùng nhau, như vậy sẽ gây ra sự cộng hưởng mạnh đối với bộ phận bên trong cơ thể chúng ta, do đó tạo thành tổn thương nghiêm trọng.”
“Sóng hạ âm có khả năng gây nhiễu loạn cho hệ thần kinh con người, những hiện tượng như choáng đầu, buồn nôn, mắc ói cùng với tâm tình bồn chồn khó chịu.. mà Hà Đường cảm giác được đều là do sóng hạ âm tạo thành, nếu nghiêm trọng một chút có thể khiến con người ta bị điếc, hôn mê, thậm chí là tử vong ngay lập tức.”
“Tôi đoán, có lẽ Hà Đường mẫn cảm với sóng hạ âm hơn hẳn người bình thường. Khi cô ấy biểu diễn ở những nơi như nhà hát lớn, âm thanh từ nhạc cụ phát ra kết hợp với âm vang phản hồi do cấu trúc của nhà hát, rất có khả năng sẽ sinh ra sóng hạ âm, cho nên Hà Đường mới luôn cảm thấy khó chịu mỗi khi biểu diễn ở nhà hát đó.”
“Cuối cùng, chúng ta trở lại với bức tranh này, cơ thể Hà Đường sinh ra những phản ứng khó chịu như vậy, cũng chứng minh ở nơi đây, có thứ gì đó đang phóng ra sóng hạ âm.”
Lời cuối cùng này khiến tất cả mọi người nghe mà chấn động.
“Là… là cái gì đang phóng ra sóng hạ âm?” La Bộ tự vòng tay ôm chặt lấy chính mình, nhưng rồi lại thấy nóng quá, đành phải buông tay xuống “Chẳng có lẽ chính là… thứ gì gì đó mà chúng ta không nhìn thấy trong căn phòng này?”
“Đừng tự mình hù mình,” Kha Tầm nói với hắn, sau đó lại quay sang Hà Đường “Cô cảm giác khó chịu nhất lúc ở đâu? Ở trong khu dân cư này, hay là lúc chúng ta đi vào rừng rậm?”
“…Đều như nhau cả…” Hà Đường cố gắng cảm nhận một chút “Cả hai chỗ này đều khiến tôi có cảm giác giống nhau.”
“Phiền toái càng lúc càng nhiều,” Vệ Đông nói “Hiện tại ngoại trừ vấn đề ăn uống khẩn trương cấp bách ra, rất có thể phải đối mặt với vấn đề xác sống tấn công, xong rồi trừ vụ lỡ bị bệnh là sẽ “bó tay hết thuốc chữa” ra lại thêm một cái có thể bị thương tổn bởi sóng hạ âm. Sao tui cảm giác mức khó của bức tranh này nó tăng lên dữ dội kiểu gì ấy, không giống với mấy bức tranh trước, quy tắc tử vong dù có bị chồng thêm, nhưng ít nhất cũng còn có một cái kết cấu đóng khung nó lại, nhưng trong bức tranh này lại có rất nhiều yếu tố có thể cướp đoạt mạng sống của chúng ta, đã thế chúng ta vẫn chưa tìm được giữa mấy vấn đề chưa giải này cùng chủ đề ‘Khởi động lại’ của bức tranh rốt cuộc có liên quan gì đến nhau.”
“Có lẽ,” Chu Hạo Văn thản nhiên lên tiếng “Lần này chúng ta vẫn phải thông qua tử vong mới có thể đạt được manh mối.”
Những lời này làm cho trái tim của mọi người nháy mắt như chùng xuống.
“Tôi đi xem Tiếu Khải thế nào rồi.” Kha Tầm đứng dậy đi về phía phòng sinh hoạt.
Nhắc tới tử vong, người gần với tử thần nhất có lẽ chính là Tiếu Khải đang trong tình trạng sức khỏe cực kỳ yếu kém…
***
Vừa đẩy cửa ra, thấy Tần Tứ cùng Điền Dương vẫn đang giúp Tiếu Khải lau cơ thể bằng cồn.
“Ủa, vẫn chưa xong à? Có cần giúp một tay không?” Kha Tầm hỏi.
Tần Tứ lắc đầu “Đừng vào đây, sắp xong rồi.”
Kha Tầm đóng cửa lại trở về sảnh ngoài, thấy mọi người đều nhìn mình, liền nói một câu “Tình huống không khả quan lắm”, sau đó đi tới ngồi bên cạnh Mục Dịch Nhiên, hỏi “Theo anh thì tình huống của Tiếu Khải liệu có phải cũng do sóng hạ âm gây ra không?”
“Khó mà nói chính xác được, nhưng cũng không phủ nhận có thể là khả năng này.” Mục Dịch Nhiên nói.
“Vậy chẳng lẽ, quy tắc tử vong đầu tiên của bức tranh này là tính mẫn cảm với sóng hạ âm?” Thiệu Lăng nói.
“Thiệu tổng, anh làm người ta sợ kìa.” Kha Tầm mắt nhìn Hà Đường nghe xong sợ tới xanh cả mặt.
“Xin lỗi,” Thiệu Lăng nói với Hà Đường “Chúng tôi chỉ là không muốn bỏ qua bất cứ khả năng nào. Vậy có cách nào có thể ngăn chặn sự ảnh hưởng của sóng hạ âm không?”
“Không có cách nào,” Câu trả lời của Mục Dịch Nhiên làm sắc mặt của Hà Đường càng tái đi “Sóng hạ âm có sức xuyên thấu rất mạnh, nó có thể xuyên qua các kiến trúc bê tông cốt thép, xe tăng, tàu chiến, tàu ngầm cùng máy bay, bởi vậy có vài nước vẫn luôn nghiên cứu làm sao dùng sóng siêu âm như một vũ khí chiến tranh, chính bởi vì sức xuyên thấu cực mạnh của nó cùng với tính sát thương phá hủy quy mô cực lớn.”
“Nếu sóng hạ âm thật là điều kiện tử vong, như vậy bất luận chúng ta trốn tới đâu đều cũng không thể tránh khỏi,” Chu Hạo Văn nói “Mà nếu bảo trình tự tử vong là dựa theo độ nhạy cảm với sóng hạ âm có vẻ như cũng không hợp lý lắm, dù sao chúng ta phần lớn đều là người bình thường, không thể nghe được sóng hạ âm, mà một khi chúng ta có thể cảm giác được nó thì có lẽ khi ấy toàn bộ đều sẽ trong nháy mắt đồng loạt bị trúng chiêu, vậy cần gì phải làm điều thừa chừa đường sống cho chúng ta làm chi nữa, ngay đêm đầu tiên toàn bộ chúng ta đều sẽ chết hết.”
“Vả lại đừng quên một điều, chỗ này rất có thể xuất hiện xác sống,” Vệ Đông nói “Ngộ nhỡ đến lúc trời tối, bốn phương tám hướng xuất hiện một đống xác sống bao vây chúng ta thì sao, có lẽ chúng ta nên nghĩ biện pháp phòng ngừa mới được.”
“Chúng ta tìm một ngôi nhà nào chắc chắn một chút, chắn kín toàn bộ cửa sổ lại được không?”
“Nói thật với mọi người một câu, cá nhân tôi thấy trong nhà cũng không an toàn,” Kha Tầm nói “Chẳng hiểu sao cứ có cảm giác, trong nhà có thứ gì đó…”