Mục lục
Họa Phố
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lợi dụng di động nổ, đốt cháy sừng tê.

Có kinh nghiệm từ bức tranh 《 Nhân Học 》, ngóm người cũ bên này tin tưởng cũng tăng gấp bội.

“Này quả thật có thể xem là một cách hay,” Thiệu Lăng gật đầu “Nhưng có lợi cũng có hại.”

“Lợi hại thế nào?” Lưu Ngạn Lỗi vẫn nhiệt tình như ban sáng, nhưng trong mắt vài người biết thừa mà nói thì biểu hiện của hắn như vậy chẳng qua là vì muốn che dấu bản thân chột dạ mà thôi.

Còn về chột dạ cái gì, đương nhiên là có liên quan đến ảo ảnh hắn gặp tối qua với bạn gái hắn rồi.

“Điểm lợi là, nếu như thực sự ai đốt sừng tê kẻ đó ắt phải chết, thì sử dụng phương pháp này ít nhất có thể giúp chúng ta không vì thế mà mất mạng.” Thiệu Lăng giải thích “Nhưng điểm hại là, nếu thật sự chỉ có kẻ đốt sừng tê mới có thể thấy được quỷ quái, hoặc là nhìn được manh mối có liên quan đến ấn chương, như vậy chúng ta nếu dùng biện pháp này liền không có cách nào nhìn thấy được.”

“Thế nên, chúng ta gặp phải hai lựa chọn, hoặc là vì tạm thời giữ mạng mà không đạt được manh mối rời khỏi nơi đây, hoặc nếu vì muốn nắm lấy manh mối không rõ là có tồn tại hay không nhưng lại phải trả cái giá là hi sinh mạng sống của bản thân.”

“Cho nên, rốt cuộc có dùng phương pháp này hay không, cần mọi người thống nhất làm ra quyết định.”

Không thể không nói, đây thật là một cái nan đề khiến người ta tiến thoái lưỡng nan.

“Sao cũng được, tôi sẽ không đốt sừng tê.” Lưu Ngạn Lỗi nói.

“Tôi cũng không đốt.” Vu Long nói, đưa mắt nhìn bạn gái mình Phương Phỉ “Hai chúng tôi xuống biển dò tìm là đã mạo hiểm tính mạng rồi, chẳng lẽ chuyện nguy hiểm toàn đẩy cho chúng tôi làm sao.”

“Nếu đã thế, đêm nay chỉ có thể dùng phương thức nổ di động để đốt sừng tê,” Thiệu Lăng nói “Ít nhất cũng có thể đạt được một ít manh mối về quy tắc tử vong. Tiếp theo, chúng ta lại thảo luận về việc đêm nay làm sao đối phó với ảo ảnh có thể xuất hiện.”

Chẳng biết từ lúc nào mà, Thiệu Lăng giống như đã nắm trong tay toàn bộ quyền lên tiếng cùng quyền chủ đạo của cả “đoàn đội”, các người mới tiếp nhận việc này khá là tự nhiên, mà bên nhóm người cũ cũng không tỏ ra thái độ mặn mà gì cho lắm.

Kha Tầm va sóng vai cùng Mục Dịch Nhiên ngồi cạnh nhau, tay cũng nắm lấy tay đối phương, khẽ khẽ nắn vuốt mấy ngón tay thon dài của bạn trai.

“Nếu đã biết buổi tối xuất hiện đều là ảo ảnh, chỉ cần không tin nó là được.” Lưu Ngạn Lỗi nói, ánh mắt như có như không liếc qua Trần Hâm Ngải.

“Nhưng nên suy xét ảo ảnh đêm nay liệu có tăng thêm hay không, chẳng hạn nếu như xuất hiện thật thật giả giả hỗn loạn vào nhau, chúng ta làm sao nhận ra được?” Tần Tứ nói.

“Vậy chúng ta đặt sẵn một cái ám hiệu đi, thật hay giả dùng ám hiệu thử là sẽ biết ngay.” La Bộ góp ý.

“Đừng quên là ảo ảnh có thể đọc được trí nhớ của cậu, hiện tại đặt sẵn ám hiệu, đến tối sẽ bị nó biết được.” Lưu Ngạn Lỗi nói.

“Không thì phải làm sao giờ… Nếu thiệt là như vậy, mấy người ai tui cũng không dám tin, lại không dám không tin…” La Bộ lo âu nói.

“Nguyên nhân gây nên tình huống này có hai, một là bản thân chúng ta muốn mượn sức ai đó thoát khỏi nguy hiểm, hai là chúng ta cho rằng lẫn nhau có thể đều lọt vào nguy hiểm,” Thiệu Lăng bình tĩnh phân tích “Thế nên, nếu không muốn bị ảo ảnh mê hoặc, một là phải cố gắng bảo đảm bản thân đang trong trạng thái an toàn, hai là hết sức để lẫn nhau yêu tâm, chỉ cần chúng ta không ỷ lại vào đồng bạn, hơn nữa làm cho họ yên tâm, như vậy sẽ không dễ dàng bị ảo ảnh lợi dụng.”

“Rất có lý.” Lưu Ngạn Lỗi gật gù liên tục “Tôi có một ý này, nếu như ban đêm rơi vào biển sẽ chết, vậy chúng ta nghĩ cách để đừng rơi xuống biển là xong? Chúng ta dùng dây thừng trói lưng mình lại, một đầu khác cột vào mạn thuyền hoặc là cột buồm, thu dây ngắn lại một chút, bất luận người trong ảo ảnh muốn chúng ta làm gì, nhớ đừng cởi dây là được rồi đúng không?”

“Như vậy có khác gì tự mua dây buộc mình đâu?” Vu Long phản bác “Tự mình trói mình lại, tới chừng đó thật sự xảy ra nguy hiểm muốn chạy cũng không được! Nghĩ đâu ra cái trò chơi ngu này vậy!”

Lưu Ngạn Lỗi cười lạnh “Làm phiền cậu dùng óc suy nghĩ dùm cái, nếu có nguy hiểm nào lớn hơn rơi vào biển thì ảo ảnh nó đã chẳng cần phải phí công phí sức đến như vậy chỉ để mê hoặc chúng ta, thừa dịp tối đen đi lên cầm dao xiên một phát chẳng phải đen giản hơn sao? Không thấy tối hôm qua từ đầu chí cuối, ảo ảnh chỉ dùng âm thanh mê hoặc chúng ta, hoàn toàn không đụng không chạm gì tới chúng ta, cho nên tôi có lý do tin rằng phương thức giết người của bức tranh này chỉ có thể sử dụng ảo ảnh lừa gạt, chứ không có cách nào đụng vào người chúng ta!”

“Lỡ như phương thức giết người hôm nay thăng cấp thì sao?” Vu Long mắng lại.

Lưu Ngạn Lỗi kẹt lời, nhưng rồi lại nhanh chóng tìm được lý do “Nếu nó thật thăng cấp như cậu nói thì ở trong vùng tối đen như vậy, dù cậu không dùng dây cột chính mình cũng sẽ bị giết chết thôi, tỷ lệ là nửa này nửa nọ, đã vậy tôi thà chọn phủ thêm một lớp bảo vệ!”

“Vậy tự nhiên đi!” Vu Long hừ lạnh.

Lưu Ngạn Lỗi nhìn Thiệu Lăng, hi vọng hắn có thể bày tỏ cái nhìn về việc này, Thiệu Lăng trầm ngâm một lát, nói “Chúng ta cũng đừng nên cưỡng cầu người khác nghe theo mình, nếu bản thân cho rằng có tác dụng thì cứ thử xem sao, dù sao chúng ta cũng không đoán được quy tắc tử vong đêm nay có giống với đêm qua hay không, nên chỉ có cách nghĩ ra càng nhiều biện pháp phòng ngừa thôi.”

“Dùng dây thừng trói bản thân lại tránh rơi vào biển cũng xem như một biện pháp, mọi người có thể thử góp ý cho nhau.”

“Tôi cũng có một đề nghị, tuy rằng đã biết tránh trong phòng là vô dụng, nhưng chúng ta có thể thử cùng nhau nắm tay, chưa đến lúc gặp phải sức mạnh không thể đối kháng thì cố gắng đừng buông tay nhau, biết đâu có thể giảm bớt cơ hội bị ảo ảnh lợi dụng chúng ta mê hoặc lẫn nhau. Các vị có ai còn đề nghị nào khác không?”

“Nhét lỗ tai lại được không?” La Bộ nói “Vậy là sẽ không nghe được giọng người quen mà ảo ảnh nó mô phỏng ra.”

Thiệu Lăng gật đầu “Cũng là một biện pháp, còn ai khác không?”

“Làm vài công cụ phòng đuối nước đi.” Người lên tiếng là Phương Phỉ “Có tác dụng hay không khoan nói, phòng trước vô hại.”

“Vậy làm phiền hai vị giúp mọi người chế tạo, tôi cũng sẽ góp một tay.” Thiệu Lăng nhìn Phương Phỉ cùng Vu Long nói.

“Tôi cũng có thể giúp.” Tuyết Cách lên tiếng.

“Vậy, còn có đề nghị nào khác không?” Thiệu Lăng nhìn các người cũ.

So với mấy người tích cực phát biểu, đám người này lại có vẻ hơi trầm mặc im tiếng.

Mấy người cũ cũng cực kỳ ăn ý, không ai lên tiếng cướp lời, Mục Dịch Nhiên cũng đúng lúc mở miệng “Đề nghị của tôi là, đừng nên ỷ lại quá mức vào công cụ, quan trọng là biết suy nghĩ, tùy cơ ứng biến.” Như trong 《 Ảnh 》 vậy.

“Chưa đến giây cuối cùng, tuyệt đối cố gắng đừng vội bỏ cuộc.” Tựa như trong 《 Nhân Học 》, Kha Tầm bổ sung.

“Cố gắng giữ cho bản thân tỉnh táo vững vàng, không hoảng không loạn.” Giống như trong 《 Bạch Sự 》, Tần Tứ tiếp lời.

“Quan sát mọi việc toàn diện một cách tỉ mỉ kỹ càng.” Như trong 《 Phá Thổ 》, by Chu Hạo Văn.

“…” Vệ Đông dòm mọi người, lại nhìn sang Kha Tầm, cuối cùng khí phách hào hùng làm ra câu tổng kết “Tin tưởng đồng bạn của mình!” Giống như trong 《 Tín Ngưỡng 》 vậy.

“Chính xác!” La Bộ loáng thoáng chen vào giữa mấy người cũ.

“Bớt nói mấy lời sáo rỗng này cho người khác nhờ, chỉ có nói là giỏi thôi.” Lưu Ngạn Lỗi hừ cười một tiếng đầy trào phúng.

“Đây đều là kinh nghiệm.” Chu Hạo Văn lãnh đạm đáp lời hắn.

“Kinh nghiệm bơm thuốc kích thích cho người ta?” Lưu Ngạn Lỗi cười lạnh.

“Kinh nghiệm đứng xem người khác tử vong.” Chu Hạo Văn lạnh lùng nói.

Lưu Ngạn Lỗi lại bị nghẹn họng, còn muốn há miệng phản pháo vài câu lại thấy đám người cũ đều đứng dậy, nói “Bàn bạc cũng xong rồi, chúng tôi tiếp tục kiểm tra thuyền.” Nói xong liền nối đuôi nhau rời khỏi.

***

Buổi chiều vẫn tiếp tục phân công, có người xuống biển, có người ở lại thuyền làm công cụ cứu sinh, có người đi kiểm tra thuyền.

Kha Tầm cùng Mục Dịch Nhiên lần này phụ trách kiểm tra khoang ngầm dưới boong thuyền, La Bộ nằng nặc đòi theo.

“Anh hai anh rể, hai người nói xem tối nay chúng ta trốn ở khoang ngầm này có được không? Như vậy sẽ không sợ phải rơi vào biển.” La Bộ nói.

Kha Tầm suy nghĩ, đưa mắt nhìn Mục Dịch Nhiên “Cũng được, dù sao nếu tất cả mọi người không ai thoát khỏi ảo ảnh, vậy ở đâu cũng như nhau cả, tối qua đã thử ở trên boon thuyền rồi, hôm nay thử ở dưới này xem sao.”

Mục Dịch Nhiên gật đầu, lại tỉ mỉ lục tìm những thứ trong hòm, Kha Tầm đứng ở bên cạnh giơ di động chiếu sáng cho đối phương, thi thoảng lại vươn tay xoa bóp thắt lưng giúp hắn —— cứ khom lưng tìm đồ miết như thế trong thời gian dài, ai cũng sẽ thấy mỏi lưng.

La Bộ đứng ở bên cạnh dòm một hồi, chẹp miệng than một câu “Tình cảm của hai người tốt thiệt đó, ai cũng bảo vợ chồng là chim cùng sào, thấy vạ vào đầu đều tự cất cánh bay, không giống hai người như vậy, gặp được chuyện đáng sợ này mà vẫn có thể không rời không bỏ nhau, thật sự khiến người ta hâm mộ mà.”

“Có gì mà đáng hâm mộ,” Kha Tầm vẻ mặt thản nhiên nói “Giống hai chúng tôi như vậy có nhiều lúc ở bên nhau cũng gặp phải những chuyện không vừa ý.”

“Ớ? Hai người mà cũng có lúc gặp chuyện không vừa ý á?” La Bộ kinh ngạc “Chuyện gì vậy?”

“Kiểu như có mấy cái bóng đèn không biết tự giác lúc nào cũng bật sáng choang ở sát bên.” Kha Tầm lạnh lùng nhìn hắn.

La Bộ “…Hai người tán gẫu với nhau đi ha, tui té trước đây.” Nói xong lập tức chạy đi.

Nguyên cả buổi chiều, vẫn không ai có được thu hoạch gì về manh mối.

Dùng xong cơm chiều, Kha Tầm và Mục Dịch Nhiên bắt tay chuẩn bị cơ quan gây nổ di động, Kha Tầm cũng không cống hiến ra cái di động mình đang xài, mà là lấy từ trong cái ba-lô hiện đã bị thoái hóa thành tay nải ra một bộ di động nhãn hiệu nội địa giá chừng mấy trăm tệ.

Cả chục cái di động giá bèo mua lần trước rốt cuộc cũng có đất dụng võ, Kha Tầm vẫn còn chưa bỏ rơi cái ý tưởng về di động này, nên lần này vào tranh cũng vác cả bó di động theo.

Đề nghị trốn ở tầng ngầm khoang thuyền của La Bộ được nêu ra trong giờ cơm chiều, được mọi người nhất trí đồng ý.

Sau khi ăn cơm xong, bọn họ bắt tay bố trí hết thảy mọi chuyện, sắc trời lúc này cũng dần ngầm tối, mọi người đều đi vào khoang ngầm dưới boong thuyền, cũng cài kín then trong cánh cửa dẫn vào khoang ngầm.

Bọn họ đều đi vào một căn phòng ban đầu dùng để chứa đựng vật phẩm đã được dọn trống, lại đóng kín cửa, mặc áo cứu sinh được chế tạo bằng tay đơn sơ vào người. Lưu Ngạn Lỗi dùng dây thừng trói lại thắt lưng mình, một đầu kia cột chặt vào xà ngang trên trần phòng, Trần Hâm Ngải bị hắn khuyên bảo thuyết phục, cuối cùng cũng dùng dây thừng cột mình và xà ngang lại cùng nhau.

Lúc này cách giữa đêm cũng còn một đoạn thời gian, mọi người quây vòng quanh nhau ngồi dưới đất.

“Tuy không thể đoán trước ảo ảnh đêm nay có bị thăng cấp hay không,” Thiệu Lăng lên tiếng “Nhưng hi vọng mọi người nhớ kỹ hai điều: Bất luận âm thanh nghe thấy trong ảo ảnh thuộc về ai, hay đối phương nói gì đó, tuyệt đối không nên tin. Bất luận có xảy ra chuyện gì khiến chúng ta không kềm được phải rời khỏi chỗ của mình, đều phải cố gắng khống chế bản thân đứng im, không nên nhúc nhích —— Tất nhiên với điều kiện tất yếu là mọi nguy hiểm đều là do ảo ảnh hư cấu mà thành, nhưng nếu thật sự nhất định phải rời khỏi chỗ của mình mới có thể tránh đi nguy hiểm, khi ấy mọi người tự mình quyết định vậy.”

Mọi người lần lượt tỏ vẻ đồng ý, căn phòng tối om lại trở nên im lặng.

Cái cảm giác chờ đợi tử vong buông xuống không dễ chịu tí nào, lại thêm phải chờ đợi trong căn phòng xung quanh đều là bóng tối, lại càng khiến người ta như bị tra tấn.

Lưu Ngạn Lỗi có thể nói là kẻ nhấp nhỏm lo âu nhất trong đám người, bắt đầu từ sáng sớm hôm nay trong lòng hắn đã loạn thành một mớ rối bù, tử vong khiến hắn chấn động tâm thần, lại thêm tranh cãi khắc khẩu cùng bạn gái Trầm Hâm Ngải.

Hắn đương nhiên không thể thừa nhận, kẻ mê hoặc hắn trong ảo ảnh tối qua… cũng không phải bạn gái mình.

Đối với bạn gái mình, hắn tuy không có hai lòng, nhưng mà người hắn yêu nhất tin tưởng nhất, quả thật không phải cô ta.

Lưu Ngạn Lỗi vẫn luôn không muốn thừa nhận việc này, nhưng ảo ảnh tối qua thẳng thắn vạch trần làm cho hắn nhận rõ bản thân cỡ nào dối trá cùng tự lừa mình lừa người.

Lưu Ngạn Lỗi càng nghĩ lòng càng loạn, không cách nào khống chế được bắt đầu nghĩ lại vô số những hồi ức của cuộc đời mình hai mươi mấy năm nay, thời còn đi học, giai đoạn đi làm, mối tình đầu, đi xem mắt, quen biết mấy người bạn gái, cuộc sống không như ý muốn, vì bản thân sinh tồn vượt lên kẻ khác mà âm mưu thủ đoạn, phấn đấu, nói dối, nước mắt…

Trong lúc bất tri bất giác, thời gian lướt đi như bay, hắn tựa hồ nghe thấy có ai đó nói “Đến lúc rồi, chuẩn bị sẵn sàng.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK