Tần Tứ cũng không tính tiến hành kiểm tra thi thể như thường lệ “Tôi e là việc này đã vượt khỏi phạm trù y học rồi, việc này tôi bất lực.”
Tiếng khóc nức nở của các cô gái không biết đã ngừng từ khi nào, trong mắt bọn họ lúc này, thi thể trên giường kia như đã chẳng còn mối liên hệ gì với thanh niên tên Hạ Vũ kia nữa.
Mọi người nỗ lực kiểm tra mọi ngóc ngách trong phòng, tìm kiếm người còn lại có khả năng đã tử vong, thậm chí Diệp Ninh Thần Nhất còn cẩn thận quan sát trên cả vách tường, chỉ vì sợ Trương Thiên Vĩ đã bị “vẽ” vào góc nào đó người ta không hay biết.
“Cửa sổ phòng của mọi người đều mở à?” Ánh mắt của Chu Hạo Văn nhìn về phía cửa sổ đang mở toang.
Cửa sổ phòng này cũng không có song cửa, chỉ cần mở khung cửa thủy tinh ra liền biến thành trạng thái thông gió hoàn toàn —— tuy rằng thế giới này dường như không có gió.
Những người ở bốn phòng khác đều cho ra đáp án phủ định, cửa sổ phòng họ đóng rất chặt.
Như vậy cửa sổ phòng này rốt cuộc là ai đã mở? Là Trương Thiên Vĩ đã “rời đi”? Hay là “hung thủ” giết người tối hôm qua?
Tất cả mọi người đều không muốn tiếp tục ở lại căn phòng này, ngay sau khi kiểm tra không tìm được manh mối gì liền cùng nhau đóng cửa rời khỏi, đi đến đại sảnh lầu một nơi mà đã trở nên dần quen thuộc với họ.
***
Trên bàn đã được bày sẵn bữa sáng phong phú đa dạng, có trái cây tươi mới, những món điểm tâm tinh xảo cùng cùng xúc xích tỏa ra mùi vị thơm ngon, nhưng đa số mọi người không ai thấy đói.
“Chúng ta hôm nay làm gì?” Thạch Chấn Đông lên tiếng hỏi.
Tần Tứ nuốt mảnh bánh mì phết trái cây trong miệng vào bụng, lại uống một ngụm sữa ấm, mới nói “Dựa theo yêu cầu của NPC, nhiệm vụ của chúng ta hôm nay vẫn là tồn trữ ba bình quả mọng, dựa theo lượng công việc hôm qua, nếu mọi người cùng nhau làm việc thì chỉ cần hai ba giờ là có thể hoàn thành, nên tôi nghĩ chúng ta nên phân công chia việc, mỗi một phòng lưu lại một người làm việc, còn lại chia nhau đi tìm ký tên.”
Diệp Ninh Thần Nhất “Tìm Trương học trưởng nữa, biết đâu anh ấy đang bị nhốt ở chỗ nào đó.”
Tuy rằng mọi người đều suy đoán Trương Thiên Vĩ lúc này e là dữ nhiều lành ít, nhưng vẫn gật đầu xem như tự an ủi.
Tần Tứ “Vậy các tổ tự mình thảo luận sắp xếp nhân viên như thế nào đi, có thể buổi sáng cùng buổi chiều luân phiên thay nhau.”
“Tổ xanh bên tôi cứ để một mình tôi ở lại làm việc được rồi, hai người kia tay chân vụng về, một mình tôi làm năm sáu giờ chắc cũng xong.” Lời của Quách Lệ Hà khiến cho mọi người đều thay đổi cách nhìn với vị phụ nữ trung niên này, nhưng rồi lại nghe bà nói “Mọi người mau mau ăn thử trứng ốp-la này đi, ngoài giòn trong mềm ngon lắm luôn! Tôi ăn bốn cái rồi!”
Vệ Đông của tổ màu tím nói “Mục đại lão cứ đi tìm chữ ký đi, hai người chúng tôi sáng chiều thay phiên nhau là được, ha?” Lời này là quay sang nói với Diệp Ninh Thần Nhất.
Diệp Ninh Thần Nhất liền gật đầu “Vậy buổi sáng tôi làm trước, Đông ca với Mục ca đi tìm chữ ký.”
Tổ màu vàng sau khi thương lượng với nhau quyết định Miêu Tử Phái ở lại làm việc trước, Tần Tứ cùng Mễ Vi phụ trách đi tìm.
Bên tổ màu xanh lá, Thạch Chấn Đông chủ động đề nghị buổi sáng mình ở lại làm việc “Năng lực quan sát của Tiểu Chu rất cừ, tôi tin là cậu ấy có thể phát hiện ra gì đó.”
Vẻ mặt của Tân Bội Bội có chút khó chịu, trong lòng chỉ muốn ở bên bạn trai mình “Anh quan sát cũng có kém ai đâu, sao phải để cậu ta đi?”
Quách Lệ Hà chen ngang ngắt lời Tân Bội Bội “Buổi chiều chẳng phải đổi ca sao? Cô có muốn hai chúng ta đổi ca ngay bây giờ không?”
“Dì Quách! Chẳng phải dì mới nói tổ chúng ta để một mình dì phụ trách làm việc sao!?” Giọng của Tân Bội Bội ré lên.
Kha Tầm nhìn hai thành viên của tổ mình “Làm việc là nghĩa vụ của mỗi người, chị Quách một mình gánh việc như vậy là đã góp công cho mọi người rồi.”
Tân Bội Bội bĩu môi không lên tiếng, ánh mắt liếc qua Chu Hạo Văn, thấy đối phương đang ung dung ăn bữa sáng.
Không biết Thạch Chấn Đông dùng biện pháp gì đó thì thầm dỗ dành bạn gái, vẻ mặt của Tân Bội Bội liền đỡ hơn một chút, còn nhẹ giọng dặn dò bạn trai “Anh đừng cố sức làm việc quá đó nha đồ ngốc…”
Chu Hạo Văn dùng khăn lau miệng “Khuyên mọi người nên ăn nhiều một chút, tìm chữ ký chính là công việc rất tốn thể lực.”
Những người khác nghe vậy đều thấy có lý, cũng đều bắt mình ăn nhiều một chút, sau đó dựa theo phân công làm việc —— Quách Lệ Hà, Diệp Ninh Thần Nhất, Miêu Tử Phái cùng Thạch Chấn Đông trước lưu lại ở các phòng để làm việc, những người khác đều tản ra tìm kiếm.
Tần Tứ lại dặn dò “Mọi người nhất định phải ghi nhớ, tuyệt đối không được trái với quy tắc nữa, không được bước vào những phòng không cùng màu sắc với mình, bằng không sẽ bị xem là ô nhiễm màu sắc.”
Tất cả mọi người đều âm thầm gật đầu, không ai muốn trở thành Hạ Vũ tiếp theo cả.
Thạch Chấn Đông nói với Kha Tầm “Tiểu Kha, làm phiền cậu nhìn Bội Bội một chút, đừng để cô ấy xông vào những chỗ không nên vào.”
Kha Tầm không nói gì, chỉ hơi gật đầu.
Bốn người phụ trách làm việc lúc này bắt đầu đi về phòng của mình.
Trong sảnh còn lại bảy người.
“Chúng ta tạm thời dựa vào bên trong bên ngoài chia ra hai tổ đi.” Tần Tứ đưa ra đề nghị của mình “Hai cô gái đi lại cũng không tiện, tốt nhất là tách ra hai tổ.”
Mục Dịch Nhiên cũng nói ra ý tưởng của mình “Hiện tại xem ra, những nơi bên ngoài mà chúng ta có thể nhìn thấy cũng tiếp xúc chủ yếu là ở hồ phun nước cùng mê cung, còn về rừng cây ăn quả cùng con sông bên ngoài cách chỗ này quá xa, tạm thời không suy xét đến.”
Tân Bội Bội reo lên “Tôi muốn ra ngoài tìm!”
Mọi người không ai để ý đến đòi hỏi của Tân Bội Bội, nghe Mục Dịch Nhiên nói tiếp “Nơi này có rất nhiều gian phòng, nhìn sơ cũng phải hơn một trăm gian, nếu chúng ta cần từng phòng từng phòng tìm kiếm dò xét, cho nên lượng công việc sẽ rất lớn, tôi đề nghị số người ở lại tìm bên trong lâu đài nên tăng nhiều một chút.”
Tần Tứ gật đầu “Tôi ở lại trong lâu đài tìm, còn ai nữa?”
Mục Dịch Nhiên “Thêm tôi.”
Kha Tầm như bóng với hình tiếp lời “Thêm tôi nữa.”
Vệ Đông “Tui với Kha Nhi không rời nhau.”
Cuối cùng còn lại Chu Hạo Văn, Mễ Vi cùng Tân Bội Bội.
Tân Bội Bội nhìn Kha Tầm “Lúc nãy anh đã hứa với Chấn Đông sẽ coi chừng tôi mà! Tôi muốn đi kiểm tra hồ nước!”
Kha Tầm thật sự rất muốn sút cho cô nàng đáng ghét này một cước, lại nghe đối phương đệm tiếp một câu “Hơn nữa tôi cũng không muốn cùng tên kia một tổ.”
Tên kia trong lời Tân Bội Bội, chính là chỉ Chu Hạo Văn.
“Việc hợp nhất với cô là ở lại đại sảnh ăn uống.”
“Anh nói cái gì…” Tân Bội Bội tức đến run người.
Mễ Vi vẫn luôn bình tĩnh, lúc này cũng xen lời “Tần bác sĩ nói rất đúng, bên nữ tốt nhất nên chia ra hai tổ, tôi đề nghị Kha ca cùng Vệ ca dẫn theo Bội Bội ra ngoài tìm kiếm, những người còn lại phụ trách tìm trong lâu đài.”
“Cứ như vậy đi.” Mục Dịch Nhiên nhìn Kha Tầm “Có phát hiện gì trở về cùng nhau bàn bạc.”
Kha Tầm nghiêng đầu nhìn Mục Dịch Nhiên, hơi hơi chu môi ra, giống như đang lén lút hôn một cái, hoặc giống như đang huýt sáo không thành tiếng, lại còn lẩm bẩm đọc thầm trong miệng cái gì đó, s…mooth? Hoặc là gì đó khác.
Vẻ mặt của Mục Dịch Nhiên tuy vẫn lạnh nhạt, nhưng không quá lạnh như trước kia.
Mễ Vi chia tổ kỳ thật rất hợp lý, năm người nam ở đây đều là “lão nhân” có kinh nghiệm, gom vào một chỗ quả thật không thỏa đáng lắm.
Vì thế, mọi người chia làm hai đường, đều tự đi thăm dò.
***
Tân Bội Bội vô cùng tò mò với cái hồ phun nước kia, nhanh chân chạy đến cạnh hồ nước. Mà cái hồ giống như cảm giác có người tiếp cận mình, đột nhiên phun ra bọt nước nhìn chẳng khác gì những hạt bạc lấp lánh, tưới bọt nước đầy người bọn họ.
“Hai anh mau tới xem, trong hồ có rất nhiều đồng xu! Đây thật sự là một cái hồ hứa nguyện!” Tân Bội Bội kêu gọi hai vị nam tính đến xem.
Kha Tầm cùng Vệ Đông cũng bước tới nhìn, dưới đáy hồ quả nhiên phủ một lớp đồng xu sáng lấp lánh, hoa văn trên đồng xu nhìn khá kỳ lạ
Vệ Đông trêu Tân Bội Bội một câu “Cô quên lời Mễ Vi nói hôm qua rồi sao, đừng tùy tiện ước nguyện đối với những thứ không rõ lai lịch, trên đời này không có nguyện vọng nào là miễn phí mà có đâu.”
Tân Bội Bội ngồi ở cạnh hồ nước, dùng tay vọc vọc làn nước mát lạnh “Cái gì tôi cũng có hết, tôi thấy rất hài lòng! Chỉ cần chúng ta có thể rời khỏi nơi này, vậy tôi sẽ là người hạnh phúc nhất trên đời này ~”
Vệ Đông nghe mà thấy xấu hổ dùm Tân Bội Bội, nhìn sang Kha Tầm đang bám vào thành ao dí mặt quan sát mấy đồng xu “Sao đấy, không lẽ trên đồng xu có chữ ký? Thật sự may mắn tới vậy sao?”
Kha Tầm tập trung nhìn hồi lâu “Đông Tử, mày lại xem!”
Vệ Đông nheo nheo ánh mắt có chút cận thị của mình nhìn một lát “Hoa văn trên mấy đồng xu này không giống nhau nhỉ, mày xem cái này là in hoa văn lá cây, cái bên kia lại là chấm tròn, còn cả mấy cái gần gần nữa, bên trên toàn bộ đều là trăng khuyết…”
Nói tới đây, Vệ Đông cũng cảm giác ra có gì đó không đúng, vội cúi đầu nhìn quần áo của mình, trên nền vải trắng in đầy hoa văn tam giác màu tím, lại ngước lên tìm một vòng quanh đáy hồ, quả nhiên phát hiện có vài đồng xu cũng in hoa văn tam giác.
“Hoa văn trên đồng xu giống hệt như hoa văn trên quần áo của chúng ta, nhưng điều này nói lên cái gì?” Vệ Đông càng nhìn càng thấy hồ nước này rất quỷ dị, có lẽ bởi vì hoa văn trên quần áo của bọn họ ai nấy đều khác nhau, những hoa văn giống ấy như đặc biệt chỉ thuộc riêng về một người vậy “Hồ này tuyệt đối có vấn đề, cảm giác giống như ngày sinh tháng đẻ của chúng ta đều bị nó nắm giữ.”
Tân Bội Bội ngược lại chẳng thấy có gì “Hoa văn trên đời này vô số kể, chẳng lẽ anh thật sự cho là họa tiết tam giác kia chỉ thuộc riêng về mình anh sao?”
Kha Tầm sờ sờ cằm, đi vòng quanh cái hồ mấy vòng “Nếu hoa văn đại biểu cho Trương Thiên Vĩ vẫn còn ở đây, vậy chứng minh tiền xu trong hồ cũng không phải là điềm báo hiệu điều gì—— Nếu như đây thật sự là một cái hồ hứa nguyện, vậy mấy hoa văn này có lẽ là để đại biểu cho các nguyên tố.”
“Nguyên tố?” Hai người còn lại rõ ràng không hiểu.
“Cũng giống như có vài người sùng bái ngũ hành, cũng sẽ có người sùng bái những thứ như mưa gió sấm chớp vân vân… Có lẽ người của thế giới này sùng bái các nguyên tố này, thế nên mới khắc nó làm mặt tiền xu, lúc hứa nguyện sẽ ném chúng nó vào hồ, cũng giống như người của thế giới chúng ta cầu nguyện mưa thuận gió hòa vậy ấy.” Kha Tầm nói ra suy nghĩ của mình, nhưng tạm thời vẫn chưa hiểu rõ mấy nguyên tố này cùng với manh mối chính của cả bức tranh có liên hệ gì với nhau.
Tân Bội Bội quan sát tạo hình của nguồn phun nước giữa hồ “Kỳ lạ thật đó, hai anh nói xem khối điêu khắc kia rốt cuộc là muốn thể hiện thứ gì? Thật sự nhìn không ra nó là người hay động vật.”
Kha Tầm cùng Vệ Đông cũng bị tạo hình của khối điêu khắc đá suối phun màu đen hấp dẫn ánh mắt, thứ này quả thực là không hình không dạng, nhìn không ra rốt cuộc là cái gì.
“Thật sự rất kỳ quái, cho dù là những thứ trừu tượng cũng sẽ khiến cho người xem hiểu được mình muốn biểu đạt cái gì, hơn nữa dựa theo kinh nghiệm của tôi, thứ nào càng trừu tượng thì ý nghĩa biểu đạt của nó lại càng rõ ràng.” Tân Bội Bội cuối cùng cũng phát biểu được một câu chuyên nghiệp như là sinh viên mỹ thuật.
Tạo hình của khối điêu khắc trước mắt giống như muốn báo cho người xem biết, đây là một cái tứ bất tượng, không đầu không chân vùi thành một đoàn hỗn loạn, hơn nữa còn là hỗn loạn theo kiểu cụ tượng hóa.
Kha Tầm sực nhớ tới dải màu đen không ngừng biến hóa khi rộng khi hẹp trên cửa sổ đêm qua, nếu khiên cưỡng kết nối với nhau, hai thứ này quả thực có chút giống…
“Thôi chúng ta đi qua xem cái mê cung cây xanh bên kia đi, tôi cực thích cái kiểu dùng cây xanh làm thành mê cung như vậy, nhìn mướt mắt ghê luôn, trước giờ giống như chỉ thấy xuất hiện trong mỗi mấy quyển truyện cổ tích!” Tân Bội Bội lại đưa mắt nhìn sang mê cung.
“Trở lại mau! Đã xảy ra chuyện!” Từ phía lâu đài truyền đến tiếng ai đó hô to.
Mọi người đều ngẩng đầu nhìn, thấy Tần Tứ đang đứng trước một cửa sổ vẫy tay với bọn họ.