- Phó giám sát sứ là phó thủ của đại nhân, vì để tiện cho công việc nên tòa phủ đệ của nàng ta cũng ở ngay sát bên cạnh phủ đệ của đại nhân đấy, khà khà.....
Vì y nhìn thấy Mộ Dung Thiên dẫn theo đám lớn đám nhỏ phu nhân, tỳ thiếp và nữ tỳ, nên cho rằng hắn nhất định phải là một nam nhân phong lưu, do đó liền vội vàng "tố cáo" tin tốt cho hắn.
- Được trăng trước!
Mộ Dung Thiên nghe vậy thì mặt mày hớn hở, xem ra La Bá Đặc cũng là tay sành sõi đây. Mộ Dung Thiên cảm thấy y như đúng là một tri kỷ của mình vậy, liền vỗ vai y rồi thân mật nói:
- La Bá Đặc đại nhân, ngài thật đúng là người rất "biết hàng" đó nhé!
Khi nói tới hai chữ "biết hàng", hắn đặc biệt nhấn mạnh thêm.
La Bá Đặc cúi đầu nói:
- Đại nhân quá khen!
Mộ Dung Thiên thầm nghĩ, kẻ làm quan ai cũng có da mặt rất dầy, nếu mình bảo y là lòng người dạ thú, không khéo y cũng sẽ thốt ra câu "đại nhân quá khen!" như thế thôi.
Với chức vụ phó giám sát sứ, chỉ thêm một chữ "phó" thôi thì ý nghĩa đã không giống nhau nữa, tuy cũng là giám sát sứ, nhưng sự khác nhau đó cũng giống như sự khác nhau giữa lão tổng và bí thư vậy. Tất cả mọi chuyện sau khi qua tay của giám sát sứ duyệt xét rồi thì mới giao sang cho phó giám sát sứ để thi hành. Hơn nữa nàng ta lại là một nữ nhân, nên không có nhiều phương tiện để đút lót, do đó mà mọi người sẽ không nhiệt tình với nàng ta bằng hắn. Địa vị của nữ nhân ở trên đại lục dù sao thì vẫn thấp hơn một bậc. Ngoài những chức nghiệp đặc thù âm thịnh dương suy như Thần Quan công hội, hiếm có nữ tử nào có thể leo lên được vị trí cao như hội trưởng hay thành chủ, chức vị quan lại trong đế quốc cũng như vậy.
La Bá Đặc đưa Mộ Dung Thiên du ngoạn một vòng trong ngoài giám sát phủ, chỉ ra diệu dụng của từng địa phương một. Điều đó khiến Mộ Dung Thiên rất hưng phấn, vừa mới nhậm chức mà đã có nhà mới và còn rất hào hoa nữa.
Các quan viên khác đều lần lượt xin cáo lui để hắn được nghỉ ngơi dưỡng sức cho buổi tiệc tẩy trần tối nay. Mộ Dung Thiên phát hiện ngoài những người đã được giới thiệu trước đó ra thì còn có những người khác như là quản gia, đầu bếp, nữ tỳ, tạp vụ, vv...tất cả đều có đủ. Ngoài ra còn có cả hai hộ vệ.
- Hắc hổ, bạch hùng!
Theo tiếng gọi đó là những tiếng động ầm ầm, rồi một hổ nhân và một hùng nhân từ bên ngoài chạy vọt đến. Cả hai người họ đều khôi ngô hùng tráng, cao lớn phi thường. Hổ nhân chạy đến trước mặt Mộ Dung Thiên, nhìn xuống hắn và hỏi:
- Chuyện gì?
Bạch hùng đánh một cái vào ót gã rồi nói:
- Phải gọi là đại nhân, đã bảo ngươi nhiều lần rồi mà vẫn không nghe, còn nữa, phải giữ một khoảng cách với đại nhân, và đứng phải cúi đầu. Thật là không biết lễ phép chút nào!
Chưởng lực của Hùng nhân khá mạnh, khiến Hổ nhan thấy đau điếng, vội vuốt vuốt đầu, rồi nói nhỏ:
- Dạ biết rồi ca ca, phải nhớ nhiều như vậy, thật là phiền phức mà.
Bạch hùng lập tức lại vung tay lên, nói:
- Đại nhân còn chưa hỏi gì kia mà, bớt nói lời vô ích đi!
Hai người thị vệ này là huynh đệ ruột, do Hổ nhân và Hùng nhân kết hợp mà sinh ra. Ca ca Bạch hùng sinh ra giống như phụ thân vậy, mà lại được di truyền huyết mạch hắc hổ của mẫu thân. Thú nhân nguyên bản đã không được thông minh lắm, đã vậy mà con cái do hai loại khác nhau kết hợp mà sinh ra thì lại càng ngu hơn. Điều này được thể hiện rõ trên người hai huynh đệ họ, cả hai đều thiếu chất xám trong não, nhất là Hắc hổ, trí lực của gã so với tiểu hài tử mới sinh không hơn được bao nhiêu. Còn Bạch hùng thì đỡ hơn chút, ít ra gã cũng hiểu được cách thức giao tế cơ bản nhất bằng cách học thuộc lòng, nhưng bản thân gã cũng là người không có chủ kiến gì, chỉ biết theo lệnh mà hành sự thôi. Năng lực suy đoán và lý giải của họ cũng rất kém, tỷ như vào mỗi lần ma thú công thành, đội trưởng bảo họ phải anh dũng chiến đấu, không hẳn là lùi bước, nhưng bọn họ cứ thế mà xông thẳng về phía đám ma thú mà không hề nhíu mày, khiến cho mọi người phải vội vàng gọi họ trở về. Sau này cũng không dám để họ làm những việc quan trọng nữa. Nhưng cũng may, hai huynh đệ họ là kết quả biến dị, tuy đầu óc đần độn, nhưng thân thể cũng được thiên phú bẩm sinh. Ngoài thần lực trời sinh ra, lại còn có thể học tu luyện thuật nữa, có thể bởi vì tính tình đơn thuần nên sức tiến bộ của họ rất nhanh, so với Thú nhân chỉ biết thu hoạch yêu khí trên người ma thú thì họ còn mạnh hơn nhiều lắm.
Quan viên của Đặc Đốn Lạp Tư thành dùng hai huynh đệ họ để làm hộ vệ cho Mộ Dung Thiên cũng là có thâm ý cả. Đầu tiên là họ quả thật rất mạnh, tuy không thể làm được những việc phức tạp, nhưng việc chính là bảo hộ thượng cấp thì không có vấn đề gì, hơn nữa họ lại không hề sợ chết. Thứ hai, giám sát sứ vốn là dũng sĩ ngoại lai, cả đế quốc cũng yên tâm để hắn nhận chức, vậy thì để lấy lòng hắn, họ đã dùng hai huynh đệ Thú nhân ngu dốt này vốn là nhân tuyển thích hợp làm hộ vệ nhất toàn thành, và cũng bởi vì họ không thể đảm trách nhiệm vụ đặc biệt gì thì sẽ không thể giám sát được nhất cử nhất động của Mộ Dung Thiên. Ngay trước mặt đàn kiều thê mỹ thiếp của Mộ Dung Thiên, tất nhiên là người ta không thể an bài hai nam nhân tuấn tú, tướng tá oai hùng ở đó để đoạt đi danh tiếng của đại nhân được.
Mộ Dung Thiên quả thật rất thỏa mãn, nhất là sau vụ bị Bồi Đinh Mật ám toán, hắn lại càng phải chú ý tới những người ở bên cạnh hơn. Hai tên đần độn trước mặt này vô luận là gien di truyền hay biểu hiện bề ngoài đều chứng tỏ họ là người không có tâm cơ. Mộ Dung Thiên thật giống như đã gặp lại người bạn đầu tiên của mình là Ba Tây vậy, nên cảm giác rất thân thiết. Mặt của hắn vốn đã ngâm đen sẵn, lại thêm vào hai người hộ vệ cao to uy mãnh này thì cũng có mấy phần khá giống Bao Thanh Thiên. Mộ Dung Thiên thấy cũng thú vị, nên cười ha hả nói:
- Cũng không có gì, tối nay ta sẽ đi dự tiệc, có rất nhiều thức ăn ngon, và lại có cả những loại mỹ tửu mà gặp lúc bình thường sẽ không được uống, các ngươi có muốn theo ta hay không?
Hai huynh đệ này thừa hưởng được lòng yêu thích ăn uống của Thú nhân, nên giờ vừa nghe nói đến thức ăn ngon và mỹ tửu thì đã thèm nhỏ dãi, vội nuốt nước miếng ừng ực, rồi nói:
- Đi, đi! Không đi mới là kẻ ngu, là kẻ siêu cấp ngu ngốc!
Mộ Dung Thiên cũng cười thầm trong bụng, thật tức cười, các ngươi mới là những kẻ đần độn ấy chứ.
- Từ giờ tới yến hội cũng còn lâu, các ngươi cứ ăn chút gì lót dạ đi, đến lúc tới đó thì thỏa sức mà hưởng thụ.
Hai huynh đệ nghe vậy thì rất bội phục, sao mình không nghĩ tới biện pháp này nhỉ? Đại nhân đúng là đại nhân, quả nhiên thông minh, lại rất biết chăm sóc thuộc hạ nữa.
Mộ Dung Thiên phất tay, nói:
- Không còn chuyện gì nữa, khi nào tới giờ đi thì ta sẽ gọi các ngươi.
Sau khi Hắc hổ và Bạch hùng lui ra rồi, Mộ Dung Thiên mới ngồi xuống ghế, thở một hơi dài, than:
- Chà, thật là êm ái, quả là rất thoải mái.
Tuy là cao thủ, nhưng vẫn không thể khắc phục được cơn mệt mỏi và buồn ngủ sau khi bạt thiệp trường đồ, trong tiếng hát du dương ôn hòa của ca cơ Mỵ Âm tộc, Mộ Dung Thiên nằm trên chiếc thuyền nhỏ nhấp nhô trên sóng, ngủ đến tận lúc màn đêm buông xuống, đến khi hạ nhân lên thuyền báo lại là tuần thú sư đến đón hắn dự yến hội đã tới và đang chờ sẵn ở ngoài cửa.
Nếu đến trễ thì chúng quan sẽ cho rằng vị quan mới nhậm chức này muốn đùa giỡn họ, đến lúc đó thì sẽ không được tốt lắm. Thế là Mộ Dung Thiên vội vàng thay đổi y phục, sau đó lại căn dặn đám người Lộ Thiến không cần chờ hắn về dùng cơm.
oooOooo
- Hạ quan là Bái Nạp Mỗ, xin chúc mừng Đan Ni Tư đại nhân vừa đến nhậm chức. Ở đây có vài chiếc vòng đeo tay đến từ Châu Bảo quốc gia, độ tinh khiết có đến chín mươi tám phần trăm, đeo lên tay quý phu nhân quả là vừa vặn xinh xắn, lại còn có thể xua đuổi tà ma, thật không có gì hợp hơn, mong đại nhân vui lòng nhận cho!
- Dường như đại nhân còn chưa có chiến sủng phải không? Hạ quan Đương Cát có hai quả trứng phong báo dành riêng cho đại nhân, đợi nó nở rồi mang theo bên mình thì tất nhiên sẽ tăng thêm được uy thế, sau này mong đại nhân chiếu cố nhiều hơn.
- Ở đây có một củ Bích Huyết sâm trăm tuổi mọc tại nơi cực lạnh của Băng Tuyết vương quốc, có công hiệu làm tăng lượng máu trong người, và trú nhan dưỡng sinh rất kỳ diệu. Đại nhân bận rộn nhiều sự vụ, ngày đêm vất vả, đây là hạ quan xin đại diện cho bách tính sở tại mà biểu lộ một chút tâm ý, khẩn cầu đại nhân đừng ghét bỏ.
- .........
Khi Mộ Dung Thiên vừa đến nơi, quan viên lớn nhỏ đều xúm xít lại tặng quà, ai nấy cũng đều giở hết bản lãnh ra để làm vui lòng hắn, chỉ mong ít nhất thì hắn sẽ nhớ đến cái tên của mình, vậy thì sau này mới dễ làm việc.
Mộ Dung Thiên thở dài nói:
- Chư vị đại nhân thật là....ài....lần sau không nên tặng nhiều quà như thế nữa.
Miệng hắn thì nói "không nên tặng nhiều", nhưng tay thì nhận hết các phần lễ vật rồi bỏ vào Không gian châu. Một mặt Mộ Dung Thiên cho rằng những lợi ích này không nhận thì cũng phí; hơn nữa, nếu hắn không tiếp nhận thì chúng quan sẽ không rõ tâm ý của hắn, như vậy thì sau này sẽ khó hòa mình với mọi người. Mộ Dung Thiên vẫn luôn tâm niệm rằng: cho người ta cơ hội thì cũng giống như là cho mình cơ hội vậy.
Mắt thấy đủ các quan đã dâng lên lễ vật, chỉ còn lại một người béo phì, cổ và cằm của y thật khó mà nhận ra được chỗ khác biệt. Y chính là hội trưởng Thuế Vụ công hội tại thành này, tức Ca Ngõa Lợi Phu Nặc. Ai ai cũng biết đó là một chức nghiệp rất béo bỡ, nhìn cái bụng phùng phình của y tựa như bụng của thai phụ đã đến bảy tháng thì đoán có lẽ lễ vật của y hẳn không phải là chuyện đùa. Nhưng cho tới bây giờ mọi người vẫn chưa thấy y có hành động gì, nên ai nấy cũng đều cảm thấy kỳ quái, bởi vì hội trưởng Thuế Vụ công hội luôn là con ngựa đầu đàn, trước kia phàm là những vị quan mới đến đây nhậm chức, hoặc do cấp trên phái đến thị sát, lúc nào y cũng đi đầu làm gương, a dua nịnh hót, không thiếu bao giờ.
Ca Ngõa Lợi Phu Nặc đi đến trước mặt Mộ Dung Thiên, rồi chậm rãi mở miệng nói:
- Hạ quan hôm nay không có mang theo lễ vật đến đây.
Lời này vừa nói ra, ai ai cũng thấy khó hiểu, đồng thời cũng đổi thành khinh bỉ. Cơ hội tốt thế này mà không biết nắm lấy để tỏ lòng thì sao có thể làm một hội trưởng chứ? Lẽ nào tên mập này uống lộn thuốc nên mới trở nên khác thường như vậy?
Sắc mặt của Ca Ngõa Lợi Phu Nặc vẫn không thay đổi, tiếp tục nói:
- Bởi vì lễ vật của hạ quan không thích hợp mang ở trên người.
Mọi người nghe vậy thì mới vỡ lẽ ra rằng y còn có ý khác, nên ai nấy liền cảm thấy hứng thú, rốt cuộc đó là lễ vật thế nào, chẳng lẽ là bồn cảnh hay tọa kỵ gì đó hay sao?
Ca Ngõa Lợi Phu Nặc chậm rãi tiếp:
- Hạ quan có một nữ nhi tên là Đình Đình, tuy không dám nói là khuynh quốc khuynh thành, nhưng cũng kể là xinh đẹp, mà đặc biệt hơn là cầm kỳ thư họa và kiếm thuật, không có môn nào là nó không biết. Từ nhỏ do hạ quan giáo dục cẩn thận nên nó cũng biết ngoan ngoãn nghe lời. Nghe nói đại nhân tuổi trẻ tài cao, võ công cao cường, nên nó cực kỳ ngưỡng mộ, vì vậy mà muốn đích thân dâng lên lễ vật cho đại nhân, luôn tiện mượn dịp đó để bàn luận võ công với đại nhân. Chẳng hay đại nhân có thể dành ra chút thời gian quý báu để quang lâm hàn xá một chuyến được chăng?
Nghe xong lời này thì mọi người mới hiểu ra ý đồ của Ca Ngõa Lợi Phu Nặc, thì ra lễ vật mà y muốn dâng lên không phải gì khác mà chính là nữ nhi Đình Đình của y, bằng không thì sao y lại khen nữ nhi của mình trắng trợn đến như thế, còn phần lễ vật phía sau trái lại chỉ nói thoáng qua?
Con người mập mạp này đã nhìn ra Mộ Dung Thiên không phải chỉ là một giám sát sứ đơn giản như vậy, ngoài việc phải nịnh bợ ra, y còn muốn tiến thêm một bước là kết thông gia với hắn. Cao, quả là rất cao tay ấn.
Hết