Thanh âm huyên náo truyền vào thạch lâu, nhưng lại không làm gián đoạn suy nghĩ của Mộ Dung Thiên.
Mấy ngày nay hắn vẫn cố sức thăm dò vật thể thần bí ở trong Đan điền của mình.
Lực lượng của các loại nguyên tố khác nhau thông thường đều có thuộc tính của riêng mình, tỷ như Hỏa thì có tính nóng, Thủy thì nhu hòa, Mộc thì sinh động, Kim thì cứng rắn, Thổ thì nặng nề....
Thế nhưng lực lượng ở tại Đan điền của Mộ Dung Thiên lại không có bất luận một thuộc tính nào, chí ít thì hắn cũng không cảm nhận được, mà có điều càng kỳ quái hơn, đó là trước đây khi lực lượng đi qua Thiếu Dương và Thiếu Âm thì sẽ chuyển hóa thành Hỏa hoặc Băng đấu khí, nhưng còn bây giờ thì nó lại chẳng có phản ứng gì, vẫn thuần túy là lực lượng mà thôi.
Nói một cách khác, lĩnh vực đấu khí của Mộ Dung Thiên đã hoàn toàn tiêu thất. Hắn đã không còn sự thiên phú khiến cho người ta hâm mộ nữa rồi.
Ngày trước khi lực lượng của hắn bị tiêu tán dần, thì cũng không hề có tình huống này xảy ra, còn bây giờ thì Mộ Dung Thiên cũng không cảm thấy lực lượng của mình tiếp tục giảm đi. Mà trái lại, về mặt "lượng" thì so với trình độ trước lúc hắn bị ma hóa và đạt tới thần cấp thì cũng không kém bao nhiêu, thậm chí còn có phần cao hơn nữa, duy chỉ có "chất" là phát sinh biến hóa mà thôi.
Ngoài việc đó ra, hiện nay tất cả nguồn lực lượng vốn dĩ rất sung túc ở trong người hắn cũng đều chảy về vật thể lạ ở tại Đan điền của hắn.
Theo nhóm người của Đắc Phỉ nhận xét, bề ngoài của Mộ Dung Thiên trông chỉ như một người bình thường mà không thể nào bình thường hơn được nữa, và lại chẳng giống như một kẻ có tí bản lãnh nào, quả thật không khác gì một bá tánh bình dân vậy.
So với việc từ "lượng" tiến sang "chất" bị thoái lui của Mộ Dung Thiên, Lăng Đế Tư lại hoàn toàn trái ngược. Sau khi lực lượng của nàng được giải khai phong ấn, nó không hề thăng tiến thêm chút nào, nhưng Hỏa đấu khí mà nàng vẫn chuyên tu luyện lại nhảy vọt sang giai đoạn bạch sắc.
Ngoài hắc hỏa diễm không biết vì sao lại biến chất ở trong lần Mộ Dung Thiên phát động tuyệt chiêu "Tử thần phẫn nộ" ra, bạch hỏa diễm là giai đoạn cao nhất của Hỏa hệ linh lực. Nó có thể dễ dàng nung chảy bất cứ vật gì cứng rắn nhất ở trên đại lục, đồng thời cũng có thể biến những vật không dễ bị nung chảy thành những vật dễ bị nung chảy, đã vậy mà sức sống của lửa lại dẻo dai vô cùng, dù có bị thiếu chất dẫn hỏa thì sức lửa vẫn tiếp tục cháy cho đến khi không còn gì để thiêu đốt nữa thì mới tự tắt lụi, do đó mà nó cũng được gọi là bất diệt hỏa diễm.
Vì vậy, loại chung cực hỏa diễm này rất ư bá đạo, nếu như chỉ bị dính phải một chút, dù chỉ nhỏ bằng đầu ngón tay thôi thì nó cũng có thể lan tràn tới những bộ vị khác, rồi sau đó biến thân thể của kẻ bị nạn thành vật dẫn hỏa, và nó sẽ đốt hắn cho tới khi không còn gì nữa mới thôi.
Cũng giống như Thổ hệ thích khách vậy, Hỏa hệ ma đấu khí cũng có một loại quy tắc ngầm bất thành văn, phàm ai có được bất diệt hỏa diễm thì người đó nhất định cũng là Hỏa hệ thánh cấp cường giả.
Thế nhưng Lăng Đế Tư đã phá vỡ cái loại quy tắc ngầm này, bởi vì tuy nàng đạt được cảnh giới bạch hỏa diễm, nhưng về phương diện "lượng" của linh lực thì còn kém xa các thánh cấp cường giả, chẳng qua nàng đã đạt được phần "chất" của Hỏa hệ thánh cấp sớm hơn người ta mà thôi.
Lực lượng của thánh cấp cường giả và những bậc cường giả chưa đạt tới thánh cấp được phân biệt rất rõ ràng, mà quan trọng nhất là vì vấn đề của "chất". Nó chính là chướng ngại ngăn đôi giữa hai loại đẳng cấp này. Ngoài thực lực ra thì còn phải dựa vào vận khí để đột phá bình cảnh và tiềm lực vô hạn nữa. Hễ linh lực của ai không thể biến chất thì suốt đời chỉ có thể đứng bên ngoài thánh điện chí cao của võ học mà bùi ngùi tiếc nuối, chứ không thể đặt chân vào bên trong được.
Cho dù người đó khi còn trẻ rất thành công, nhưng cũng không ai dám bảo chứng rằng hắn sẽ thông qua sự nỗ lực mà trở thành một thành viên ở trong hàng ngũ thánh cấp cường giả được. Còn Lăng Đế Tư thì trong lúc ngoài ý muốn đã đạt tới bậc chuẩn thánh cấp, đó là vì nàng đã may mắn vược qua được sự xiềng xích của biến chất. Theo linh lực dần dần tích lũy, rồi một ngày nào đó, nàng nhất định sẽ có thể thuận lợi đặt chân vào hàng ngũ của thánh cấp cường giả thôi.
Linh lực biến hóa khác hẳn nhau của Mộ Dung Thiên và Lăng Đế Tư được bắt đầu từ lần kết hợp hôm đó, bởi vì việc này từ trước tới nay chưa từng xảy ra, nên với kiến thức rộng rãi của hai người mà cũng không nắm chắc kết quả sẽ như thế nào nữa.
Sắc mặt của Lăng Đế Tư đã được khôi phục lại vẻ hồng nhuận, khiến cho nét lộng lẫy toát ra từ người của nàng mỹ nữ đạo tặc càng nồng đậm hơn và cũng làm cho người ta nhìn thấy mà phải suýt xoa thán phục không ngớt. Vả lại, nàng càng đặc biệt trở nên quyến rũ hơn trước, ngoài sự trẻ trung của thiếu nữ ra, lại còn có cả phong vận thành thục đầy mê người nữa. Có lẽ là vì tình yêu đã vun bón cho nàng, hoặc là vì phong ấn đã được giải khai mà lực lượng được tiến thêm một bậc, hoặc cũng có thể là vì nàng đã được giải khai khúc mắc ở trong lòng cũng nên.
Nếu để cho người khác thấy Lăng Đế Tư xuất hiện tại Tây Bắc, vậy thì họ sẽ rất dễ nhận ra nam tử ở bên cạnh nàng chính là La Địch rồi, vì vậy mà Lăng Đế Tư phải đeo một lớp sa đen để che đi khuôn mặt kiều diễm của mình, ngoài Mộ Dung Thiên ra, không ai có thể nhìn thấy dung mạo của nàng nữa.
Thế nhưng Đắc Phỉ và Ba Lỵ thông qua làn da và luồng áp lực bức nhân tỏa ra từ cơ thể của Lăng Đế Tư mà mơ hồ cảm thấy dường như đã có chuyện không tầm thường xảy ra.
Chẳng những vậy mà còn một tin tức khác rất đáng mừng, đó là "thi thể" của Tật Phong vẫn duy trì nhịp tim đập theo một quy luật nhất định, đồng thời ở bên ngoài cơ thể của nó đã thấy xuất hiện rất nhiều hắc tơ quấn quanh nó, trông giống như một cái bao kén vậy.
Cái bao kén đó đang phập phồng lên xuống, tựa như đang cố hết sức để súc tích sinh mệnh lực, để sau này có thể mọc cánh và biến thành loài côn trùng biết bay. Căn cứ theo quy luật thiên nhiên, sinh vật nào sau khi phá kén mà ra thì sẽ nhận được kiếp sống mới. Phải chăng Tật Phong cũng sẽ giống như vậy?
Tuy rằng việc một con chó cuộn mình trong kén nghe ra thì rất hoạt kê, nhưng nó lại mang đến cho Mộ Dung Thiên thật nhiều hy vọng, và nhờ vậy mà tâm tình của hắn cũng càng ngày càng tốt hơn nhiều.
- Còn chưa tới sao?
Mộ Dung Thiên đột nhiên lên tiếng, làm cho tiểu mục sư Ba Lỵ đang nhìn trộm hắn phải giật bắn mình lên.
Đoàn người đã tiến vào lãnh thổ của Tây Bắc hơn mười ngày, mỗi ngày ngoài việc dừng chân ra, còn những lúc khác đều ở trên xe. Tuy rằng bên cạnh có mấy mỹ nữ làm bạn, nhưng cuộc hành trình buồn chán này khiến cho Mộ Dung Thiên chỉ hận không biết làm sao để thời gian trôi qua thật nhanh.
Càng tiến sâu vào trong Mạch Gia đế quốc, số lượng thành thị cũng tăng dần lên. Lúc trước từ một nơi hoang vu không thấy dân cư, cho đến địa phương chỉ có những thôn trấn nhỏ thưa thớt, còn giờ đây thì một ngày cũng có thể đi ngang qua mấy tòa thành thị lận.
Đắc Phỉ không nói gì, chỉ vén tấm màn che ở trước thú xa lên.
Ở phía chân trời xa xa, lúc này đã nhìn thấy một tòa thành cao lớn đồ sộ. Dưới ánh chiều tà, nó trải một chiếc bóng thật dài trên mặt đất.
Chiếc bóng của tòa thành kia có thể dài đến mức đó thì thật là một kỳ tích. Thì ra nó được kiến lập ở trên cao nguyên!
Một tòa thành to lớn với khí thế hừng hực, tựa như cung điện Bố Đạt Lạp [1] vậy, chỉ là lớn hơn hàng ngàn vạn lần thôi.
Đắc Phỉ cười nói:
- Đan Ni Tư đại nhân, nơi đó chính là mục tiêu của chúng ta, hy vọng ngài sẽ thích thú với phong tình của thế giới có mái nhà hình ốc tại đế đô Mạch Gia đế quốc, thành Lan Địch Tư!
Thành thị dùng cao nguyên làm nền tảng không phải là không có, ngươi thử tưởng tượng xem một tòa thành được xây cheo leo trên vách núi dựng đứng thì sẽ như thế nào? Chẳng những thế mà nó còn là một tòa thành siêu cấp nữa, mà Lan Địch Tư lại chính là một ví dụ điển hình. Có lẽ nó là tòa thành duy nhất đặc biệt đến mức đó ở trên Thần Phong đại lục này vậy.
Cao nguyên có thể chống đỡ được thành Lan Địch Tư như thế thì hiển nhiên không phải là một cao nguyên tầm thường rồi. Nói chính xác hơn một chút, nó chính là sự kết hợp giữa cao nguyên và núi non, căn bản là không có đường đi, thậm chí cả vượn, khỉ cũng khó mà leo lên nổi; hơn nữa, toàn bộ khu vực sát biên giới cao nguyên cũng đều cheo leo như vậy, do đó mà nó đã trở thành tấm lá chắn thiên nhiên.
Vì vậy mà Lan Địch Tư cũng là một tòa thành duy nhất không có tường thành, cho dù là giống ma thú hung mãnh nhất thì cũng chỉ có thể đứng dưới chân núi nhìn lên mà than thở thôi. Dù cho có một số ít có sức leo trèo giỏi như giống Bích Mi [2] mà có thể trèo lên đỉnh núi để làm mưa làm gió, chỉ cần chúng trèo được nửa đường, thì các thủ vệ cấp thấp ở trên đỉnh núi sẽ có thể phóng ra vài trái hỏa cầu hoặc thủy đạn, hoặc tên, vv....là chúng sẽ đều bị đánh rơi hết.
Điều duy nhất có thể uy hiếp thành Lan Địch Tư là đám Phi hành ma thú mà thôi, nhưng những loại đó đều rất hiếm thấy.
Với vùng cao nguyên có sự che chở của thiên nhiên như vậy, hiển nhiên thành Lan Địch Tư là một thành thị an toàn nhất trên đời. Trong lịch sử, nó chưa từng bị công hạ bao giờ.
Truyền tống trận chỉ có thể đưa người ta đi trong một khoảng cách khá gần, nếu như xa quá thì nó không còn công hiệu nữa, mà tuyệt đỉnh cao nguyên thì có chiều cao ít nhất là tám dặm, vốn đã vượt xa mức cực hạn của truyền tống trận.
Bởi vậy, nếu muốn tiến vào Lan Địch Tư thì người ta sẽ phải dùng tới loại phương tiện nguyên thủy nhất.
Kót két! Kót két!
Những tiếng cọ sát của một sợi xích thật lớn được vang lên theo sự chuyển động của bánh xe, đồng thời cũng kéo một bình đài có lan can bảo hộ lên cao dần. Từ xa nhìn lại, trông nó giống như một chiếc thang máy vậy.
Cái bình đài đó có một cái tên nghe rất êm tai - Vân thê (thang mây).
Ngoài loại Vân thê đưa người lên đỉnh núi ra, ở đây cũng có rất nhiều loại Vân thê khác để đưa những ai muốn xuống núi nữa.
Ở trong khu vực của Tuyệt đỉnh cao nguyên không có nơi nào cho ma thú phát triển, cho dù là có thì với số lượng nhân khẩu quá đông của thành Lan Địch Tư, chúng cũng biến thành một con số rất nhỏ bé. Đến nỗi mà nhiều người phải đi tới Ngả Mã sa nguyên ở vùng phụ cận bên ngoài thành để săn ma thú hoặc rèn đúc hoặc là thu hoạch tinh hạch.
Chế độ chức nghiệp tại Tây Bắc và Lam Nguyệt cùng với những nước giàu có khác của Đông Nam khác nhau rất lớn. Ở Tây Bắc, cho dù là chiến chức giả cũng không thể ngồi không mà hưởng thành quả được. Điều này khác hẳn với Lam Nguyệt, bởi vì ở Lam Nguyệt, dù có làm việc hay không thì mỗi tháng người ta vẫn nhận được tiền lương cố định của công hội.
Tại Tây Bắc, nếu không cố gắng kiếm tiền, vậy thì chỉ còn chờ chết đói mà thôi.
Nguồn năng lượng của Vân thê không phải là điện lực, mà nó đến từ tinh hạch. Mỗi ngày có đông người sử dụng Vân thê lên xuống như vậy, tất nhiên phải dùng tới rất nhiều tinh hạch. Vì vậy mà việc bán tinh hạch có thể thu được kha khá tiền, do đó mà nó đã trở thành nguồn kinh tế chủ yếu của các chiến chức giả.
Vì thế, mỗi ngày đều có rất nhiều người hoặc hành động đơn độc, hoặc kết thành đội để đi săn tinh hạch. Còn về phần các bình dân có chức nghiệp sinh hoạt thì chỉ có thể ở lại trong thành mà làm lụng vất vả thôi.
Truyền tống trận là phương tiện giao thông chuyên dùng nhất của những kẻ có tiền, ngay cả Vân thê mà cũng có phân chia cao thấp nữa.
Thông thường, Vân thê càng lớn thì càng đơn sơ và thấp kém, giống như ký túc xá vậy, Vân thê thấp kém nhất có thể dung nạp tới mấy trăm người, khiến người ta chỉ có thể chen chúc nhau mà thôi.
Vân thê dành cho quý khách thì lại có không gian rộng rãi thoáng đãng, nhưng số trọng lượng phải chở thì không nhiều. Ngoài thảm ra, trên đó còn được sắp sẵn ghế ngồi và đồ uống miễn phí nữa. Bởi vì khoảng cách có tới tám dặm, nên Vân thê dành cho khách quý mới được chuẩn bị đầy đủ để cho người ta nghỉ ngơi thật tốt.
Nhóm người của Mộ Dung Thiên ngồi trong một chiếc Vân thê cao cấp với tốc độ khá nhanh. Sau một lúc qua đi, nó càng lúc càng lên cao. Khi đến được nửa đường thì cảnh vật bên dưới dần dần thu nhỏ lại, mơ hồ có thể nhìn ra đường đi.
Sau hai mươi phút, Vân thê liền dừng lại trên đỉnh của cao nguyên.
Quay đầu nhìn lại, tất cả vạn vật tựa như đều bị giẫm dưới chân, quả thật có cảm giác rất giống như "phải lên tới đỉnh cao, mới thấy núi đồi đều nhỏ", vì vậy mà hào tình cũng tự nhiên phát sinh trong lòng mọi người.
Sau khi đi lên một vài bậc đá, thế giới nóc nhà hình ốc liền hiện ra trước mắt mọi người.
Là thủ đô của Mạch Gia đế quốc, một nước lớn thứ hai của đại lục, thành Lan Địch Tư tất nhiên là có sự huy hoàng của nó.
Nó cũng giống như Phật Lạc Lý Tư của Lam Nguyệt vậy, cũng là một viên minh châu của đại lục.
Bởi vì Lan Địch Tư chưa từng bị ma thú công hạ, nhờ vậy mà đại đa số các tòa kiến trúc đắc ý do các tượng sư nổi tiếng xây nên đều được bảo tồn rất tốt, hàng ngàn hàng vạn năm rồi mà vẫn chưa bị suy sụp; đồng thời nó còn hỗn hợp với các tòa kiến trúc lớn nhỏ mang phong cách thời đại, từ nhà cửa có mái vòm với hình dáng nguyên thủy nhất cho đến các kiến trúc hình tháp được thịnh hành nhất bây giờ, vv....tất cả đều tạo nên một phong cảnh rất đặc biệt.
Đây là một tòa thành cùng mang phong vị cổ điển lẫn hiện đại, khi người ta đến đây, họ sẽ quên đi sự cằn cỗi của miền Tây Bắc bởi vì sự hoa lệ của nó.
Lúc này vừa khéo lại là hoàng hôn, nhà nhà đều lên đèn sáng trưng, các ngọn đèn ma pháp đủ màu đủ sắc, trông tựa như những ngọn đèn nê ông của Địa cầu vậy. Trong mắt người ta, chúng phác họa lên nét phồn hoa trụy lạc đặc hữu của các thành phố lớn.
Ban đầu, Mộ Dung Thiên còn tưởng rằng các mỹ nữ ở đây cũng sẽ nghèo mạt như hoàn cảnh của Tây Bắc vậy, nhưng hắn sai rồi. Tại các tửu điếm, phòng khiêu vũ, sòng bạc, và các nơi giải trí vv....thỉnh thoảng vẫn có từng nhóm mỹ nữ thuộc đủ mọi loại chủng tộc không ngừng ra ra vào vào; hơn nữa dân phong xem ra còn phóng khoáng hơn người dân của Lam Nguyệt nhiều, bởi vì cứ dựa vào vải vóc trên người các mỹ nữ ít như vậy, thì cũng có thể nhìn ra được. Thậm chí, còn có khá nhiều đôi nam nữ ở bên đường ôm ôm ấp ấp với nhau nữa, chỉ còn thiếu mỗi việc mây mưa ngay trước mặt bàn dân thiên hạ nữa mà thôi. Bọn họ có vẻ như ôm ấp hôn hít rất say sưa, còn những người khác thì lại tựa như chẳng thấy gì cả, đúng là lâu dần mà trở thành tập quán và nâng cao cái nhìn của người dân tại đây.
Sau khi hết kinh ngạc, đoàn người liền đi đến một cái Truyền tống trận gần đó nhất. Trong nội thành, địa thế cũng không lớn lắm nên có thể sử dụng tới Truyền tống trận.
Sau khi bạch quang lóe sáng, Mộ Dung Thiên liền phát hiện ra mình đã đến một nơi rất yên tĩnh, so với phố xá sầm uất và ồn ào trước đó thì nơi đây khiến cho cõi lòng của người ta được thanh thản nhiều lắm.
Thế nhưng Mộ Dung Thiên lại nhìn thấy được ở trên cánh cổng chính có vài chữ lớn, và chúng cũng làm cho hắn rất ngạc nhiên:
Tạp Lợi Tư Đặc học viện.
======================================
[1] cung điện Bố Đạt Lạp: cung điện Potala, tức nơi nghỉ đông của đức Đạt Lai Lạt Ma ở Tây Tạng.
[2] Bích Mi: một loài khỉ.