Tiếng hí cùng với con mắt thứ ba phóng ra tia hồng quang của con ma thú này cũng không xa lạ gì với Mộ Dung Thiên, khi hắn vừa nhận ra nó thì trong lòng vừa mừng vừa sợ, bởi vì nó chính là Liệt Hỏa, và hắn cũng lập tức hiểu ra được ý đồ của Khiết Tây Tạp ngay.
Như Khiết Tây Tạp đã nói, Tam Mục Sáp quả thật là một loại sủng vật thuộc hàng cực phẩm, nhưng nó đối với chủ nhân thì tuyệt đối trung thành, điều đó có thể hoàn toàn tin tưởng được. Những kẻ khác muốn thuần phục nó thì còn khó hơn lên trời nữa, mà Lăng Đế Tư lại là bạn tâm giao của Khiết Tây Tạp, chỉ cần nàng kêu Lăng Đế Tư nói vài lời thôi, vậy thì trong lúc thi đấu, Liệt Hỏa sẽ không dốc hết toàn lực. Như vậy, tuy nhìn bề ngoài thì hai con sủng vật này có vẻ ngang tài ngang sức với nhau, nhưng trên thực tế thì một nửa điểm công bình cũng không có nữa.
Khiết Tây Tạp quả thật là đang có ý đó, nên nàng rất đắc ý. Nàng phải vất vả lắm mới thuyết phục được Lăng Đế Tư cho mình mượn Liệt Hỏa một lát. Dù có cho tên Khải Lý chết tiệt này vào tới bảo khố, nhưng hắn không có chìa khóa để mở, vậy thì đến lúc đó hắn sẽ gấp đến nỗi chỉ còn biết quay vòng vòng mà thôi. Vừa nghĩ tới đó, Khiết Tây Tạp liền như nở hoa trong lòng, đồng thời nàng lại cảm thấy mình cũng có chút xu hướng biến thái nữa. Trước tiên là tạo cho người ta một điểm hy vọng, sau đó lại bóp chết nó đi, để cuối cùng thì mình thu được vui vẻ toàn diện. Lúc này nếu được chiêm ngưỡng vẻ mặt của kẻ bị hại thì đúng là một việc vui nhất trên đời, vì vậy mà Khiết Tây Tạp liền chuyển ánh mắt sang Mộ Dung Thiên, nàng muốn nhìn xem mình có thể gặt hái được cơn cao trào hay không.
Thế nhưng nàng lại thất vọng phát hiện ra tên Khải Lý kia rõ ràng là đang rất vui mừng, hình như hắn căn bản là không nhận ra được hoàn cảnh bất lợi vậy. Khiết Tây Tạp thầm mắng ngu ngốc, lẽ nào hắn ngu đến nỗi cả cá tính nổi tiếng của Tam Mục Sáp mà cũng không biết? Người ngu ngốc luôn luôn được hạnh phúc, bởi vì bọn họ suy nghĩ rất đơn giản, và cũng không cần phải động não nhiều. Đồng thời cũng tránh được những phiền não mà người thường không tránh khỏi, Khiết Tây Tạp lắc đầu cảm thán.
Đình Đình sau khi nhìn thấy Liệt Hỏa thì lòng cũng trùng xuống, nếu như so tốc độ thì quả nhiên Khiết Tây Tạp nói không sai, Tam Mục Sáp khả dĩ ngang tài ngang sức với Bài Vân câu, nhưng mà tính tình của nó rất cương liệt, một lòng trung thành với chủ. Đình Đình hiểu rất rõ, ngoài chủ nhân ra, ngay cả thánh cấp tuần thú sư cũng không thể điều khiển được nó. Coi bộ "Cảm hóa thuật" sẽ không có tí tác dụng nào với nó rồi quá, cuộc tỷ thí này trên cơ bản đã định sẵn kết cuộc rồi, chứ không ôm hy vọng gì được. Lúc này nàng chỉ đành nghĩ xem làm cách nào để giúp cho Mộ Dung Thiên chạy trốn thôi.
So với Bài Vân Câu có dáng vẻ phiêu dật tiêu sái thì Tam Mục Sáp lại có vẻ đẹp tràn trề dã tính. Một khi đã động thân thì tốc độ của nó sẽ như sấm sét, nhanh chóng tuyệt luân, mỗi bước chân tuy soải rộng nhưng đồng thời cũng vẫn còn bảo trì tần suất cao, hầu như trong chớp mắt thì nó đã đến trước mặt ba người. Trong lúc Liệt Hảo phi nước đại mà lại dừng gấp, từ cực động biến thành cực tĩnh, vậy mà nó thực hiện động tác đó rất nhẹ nhàng thoải mái, dường như quy luật vật lý tác động lên người nó không có bao nhiêu vậy, thật chẳng đáng đồng xu nào.
Lúc này Liệt Hỏa chỉ nhìn thấy con Bài Vân Câu của Khiết Tây Tạp trước tiên, thế là nó ngẩng cao đầu, ngực ưỡn thẳng, tỏ ra dáng vẻ ngạo mạn như là muốn khiêu chiến vậy. Còn Bài Vân Câu thì cũng hùng hổ nhảy chồm lên, miệng hí vang, bốn vó không ngừng dậm xuống đất, tỏ ra không hề yếu kém chút nào. Cho đến khi Khiết Tây Tạp vỗ vỗ nó mấy cái thì nó mới chịu im hơi trở lại, thế nhưng mắt thì vẫn trừng lên mà nhìn Liệt Hỏa. Song phương không bên nào chịu nhường bên nào, tình cảnh như giương cung bạt kiếm, sặc mùi thuốc nổ vậy. Mộ Dung Thiên thấy rõ từng chi tiết nhỏ ngay trước mắt, rồi hắn ghi nhớ vào lòng chứ không nói gì.
- Khải Lý tiên sinh, đây là Tam Mục Sáp, là tọa kỵ của ngươi trong cuộc tỷ thí này. Hẳn là không khiến ngươi thất vọng chứ?
Thấy Mộ Dung Thiên vẫn cao hứng như vậy, nàng tuy cho rằng hắn chỉ có thể cao hứng trong nhất thời thôi, sau đó không lâu thì sẽ khóc không ra nước mắt cho coi. Tuy nghĩ vậy, nhưng nàng vẫn thấy khó chịu như thường, do đó mà nhịn không được nên mới nhắc nhở hắn một chút.
Mộ Dung Thiên cười nói:
- Đa tạ tiểu thư, ta rất hài lòng!
Khiết Tây Tạp nghe vậy thì suýt nữa ngất đi luôn, người này dường như không có chút hiểu biết gì phân biệt chủng loại sủng thú vậy. Nàng chỉ hận không thể chỉ mặt hắn mà chửi lớn: "Trong óc của tiểu tử ngươi chẳng lẽ chỉ có toàn là phân thôi sao? Hai ngày vừa qua chắc thác loạn với tỳ nữ nhiều quá nên trí lực bị tuột xuống số âm rồi hay sao?"
Nhẫn, nhẫn! Bổn tiểu thư sẽ không chấp nhặt với tên ngu đần đó, để sau khi tỷ thí xong thì cho hắn trắng mắt ra. Khiết Tây Tạp vất vả lắm mới khống chế được tâm tình của mình mà không phát điên lên, thế rồi nàng nở nụ cười dối trá và nói:
- Vậy à? Vậy thì tốt lắm.
Mộ Dung Thiên cũng cười thầm trong bụng, Khiết Tây Tạp à Khiết Tây Tạp, lão tử rất muốn nàng sớm nhận thức được câu danh ngôn "lật thuyền trong mương" là cái gì. Thế rồi trong tiếng cười dài, Mộ Dung Thiên bước đến vuốt ve đầu Liệt Hỏa, rồi nói:
- Hảo thần tuấn tọa kỵ, thật là tốt lắm!
Liệt Hỏa bị Mộ Dung Thiên vuốt ve, lúc này nó mới thu hồi ánh mắt đang nhìn Bài Vân Câu lại. Tính tình của con Liệt Hỏa này quả giống y như tên của nó, rất táo bạo và nóng nảy, nên giờ đây nó đang định lồng lộn lên với kẻ xa lạ kia. Lúc trước nó rất bất mãn với nhiệm vụ mà chủ nhân đã giao phó, bởi vì nó rất ghét bị bất cứ ai khác ngoài chủ nhân cưỡi trên lưng, nhưng bây giờ khi nhìn kỹ lại người trước mắt thì hắn đâu phải ai xa lạ, mà chính là chủ cũ của mình kia mà. Thế là bao nhiêu ức chế trước kia đều tan biến mất. Nó mở to con mắt thứ ba ra nhìn, vừa mừng rỡ lại vừa thắc mắc, không hiểu vì sao lại gặp chủ cũ ở đây.
Lúc này trong tai nó chợt nghe tiếng truyền âm của Mộ Dung Thiên:
- Lão bằng hữu, ta đang cần sự giúp đỡ của ngươi, nhưng trước tiên không nên tỏ ra thái độ quen biết ta, được không?
Liệt Hỏa gật gật cái đầu thật to, đây có thể coi như là không vi phạm mệnh lệnh của Lăng Đế Tư, vì thế mà nó không chút do dự mà làm theo, mặc dù không hiểu được Mộ Dung Thiên tại sao phải làm như vậy. Nó vẫn luôn cho rằng tư tưởng và cách hành sự của nhân loại lúc nào cũng phức tạp và khó hiểu như thế.
Khiết Tây Tạp thấy vậy thì rất kinh ngạc, trước kia nàng từng nghĩ sẽ đứng một bên mà xem trò vui, coi Liệt Hỏa làm sao mà ném Mộ Dung Thiên xuống đất để làm trò cười nho nhỏ trước khi chính thức thi đấu, thế nhưng kết quả lại nằm ngoài ý liệu, bởi vì biểu hiện của Liệt Hỏa so với trong tưởng tượng lại ôn thuần nhiều lắm. Tuy thấy lạ, nhưng nàng cũng không hoài nghi điều gì, sau khi suy nghĩ kỹ thì liền cảm thấy thoải mái ngay, có lẽ là vì Lăng Đế Tư đã sớm căn dặn Liệt Hỏa từ trước, bảo nó không được lỗ mãng với tên Khải Lý kia, bằng không thì trận tỷ thí này cũng không tiến hành được nữa.
Lúc này Khiết Tây Tạp thản nhiên nói:
- Khải Lý tiên sinh, trước khi tỷ thí, ta phải nói rõ quy tắc một chút.
Lòng tin của Mộ Dung Thiên đại tăng, Khiết Tây Tạp trăm tính ngàn tính, nhưng nàng vĩnh viễn không tính ra được mối quan hệ giữa mình và Liệt Hỏa, vì vậy mà hắn cười ha hả, nói:
- Xin tiểu thư cứ nói, ta đang chăm chú lắng nghe đây.
- Thứ nhất, không được đánh đập hành hạ tọa kỵ, tỷ như thông qua bạo lực để ép cho nó phải chạy nhanh hơn!
Liệt Hỏa là ái sủng của Lăng Đế Tứ, tất nhiên nàng không muốn nó bị tổn thương gì, nhưng chỉ sợ Mộ Dung Thiên trong lúc nóng ruột thì sẽ không từ một thủ đoạn nào mà hạ thủ với nó, đến lúc đó thì nàng sẽ không biết phải ăn nói làm sao với người bạn tâm giao của mình.
Mộ Dung Thiên thẳng thắn đáp ứng ngay:
- Tốt, không thành vấn đề.
- Thứ hai, đây là một cuộc tỷ thí hữu nghị, đôi bên không được chơi xấu nhau nhằm ngăn trở đối phương đến đích, chỉ có thể thông qua kỵ thuật mà quang minh chính đại đoạt lấy chiến thắng.
Mấy hôm trước nàng đã từng chứng kiến tài lạ của Mộ Dung Thiên ở Luyện Hồn đầm, nên cho rằng người này hẳn là biết tuyệt kỹ lợi hại nào đó. Vì vậy, để ngừa vạn nhất, nàng phải cẩn thận hơn nhiều lắm.
Điểm này hoàn toàn nằm trong dự liệu của Mộ Dung Thiên nên hắn không hề phản đối, hơn nữa hắn cũng không có quyền để phản đối, chỉ có thể tuân theo mọi quy tắc do Khiết Tây Tạp đưa ra mà thôi.
- Thứ ba, không được sử dụng ma pháp đạo cụ hoặc tráo đổi tọa kỵ, bằng không thì sẽ bị xử phạm quy. Thứ tư, không được tìm người tỷ thí giùm, phải tự mình tham dự. Thứ năm, người và thú phải cùng nhau đến đích, nếu không thì không được tính.
Khiết Tây Tạp một hơi đưa ra thêm ba quy tắc nữa, tất cả đều có lợi cho mình và đồng thời để phòng ngừa Mộ Dung Thiên gian lận.
- Được, đồng ý, còn gì nữa không?
Mộ Dung Thiên hoàn toàn đáp ứng hết tất cả mọi quy tắc của nàng. Nói đi thì cũng phải nói lại, những quy tắc đó của nàng không hề gây trở ngại tới kế hoạch của mình, vì thuốc kích thích là dược vật chứ đâu phải là ma pháp đạo cụ, huống chi nếu mình cho Liệt Hỏa ăn thì Khiết Tây Tạp cũng đâu biết được chứ.
Khiết Tây Tạp đắc ý, cười nói:
- Hết rồi, địa điểm thi đấu chính là sân luyện dã chiến của kỵ sĩ ở trong thành, hãy theo ta.
Sân huấn luyện dã chiến cho kỵ sĩ của thành Đô Linh lúc này đã được trưng dụng trọn, không có một kỵ sĩ nào có mặt tại đây. Vì Thụy Mạn tiểu công chúa, và cũng tức là sự kiêu ngạo của toàn dân trong thành, cần sử dụng nó để tiến hành một cuộc tỷ thí rất quan trọng, nên không có một ai dám oán hận cả, mà trái lại họ cũng rất quan tâm đến kết quả của cuộc tỷ thí. Khiết Tây Tạp đã đem chuyện này tuyên bố ra khắp toàn thành, mục đích là ép cho Mộ Dung Thiên không được rút lui; đồng thời, ở một phương diện khác, nàng cũng muốn giáo huấn hắn ở trước mặt đại chúng, bởi vậy mà không cấm người ta vào xem. Cuộc tỷ thí lần này có lẽ là một hoạt động náo nhiệt nhất của sân huấn luyện từ trước tới nay, mặc dù lúc này vẫn còn sớm lắm.
Sân huấn luyện dã chiến cho kỵ sĩ này lớn kinh người, có thể sánh ngang với trường đua xe cấp A ở Địa cầu. Tuy nhiên, vì kỵ sĩ chỉ quen thuộc với kỵ thuật, nên địa hình của nó được xây phức tạp và gồ ghề hơn trường đua xe nhiều lắm, nào là gò núi, sông, đầm, vũng sình, rừng cây, bãi cát, thạch trận, sườn dốc, băng nguyên, và rất nhiều chướng ngại vật cần phải vượt qua, so với những cuộc đua ngựa Thế Vận Hội ở Địa cầu còn khó hơn rất nhiều. Đường thi chạy là cố định, chỉ có một con đường mà thôi, hoặc có thể nói là nó do nhiều đoạn cấu thành, nên cũng không sợ sẽ đi lầm phương hướng.
Khiết Tây Tạp lúc này tựa như một đấu sĩ chậm rãi tiến vào trường đua, nàng thích thú đón nhận những tiếng hò hét hoan hô và ủng hộ của khán giả, so với Mộ Dung Thiên tuy có thân thể cao lớn, nhưng lại đang cúi đầu khom lưng, dáng vẻ trông rất hèn mọn, đang đi kế bên thì hoàn toàn đối lập. Rõ ràng trạng thái tinh thần của hai người khác hẳn nhau, Mộ Dung Thiên tựa như không dám đi ngang hàng với Khiết Tây Tạp, mà những người có mặt tại hiện trường thì đều đang la ó dữ dội, vì nếu như Mộ Dung Thiên thua cuộc, vậy thì Khiết Tây Tạp sẽ chính thức tuyên bố đề mục giải đố qua kính tượng để chiêu phu lần nữa. Đến lúc đó thì ai cũng có cơ hội, vì vậy mà không có một người nào lại muốn cho hắn thắng cuộc, bởi vì ai cũng biết chuyến này nàng đã dùng hạnh phúc chung thân để đánh cược.
Khi đến cách vạch khởi đầu hơi xa một chút, Khiết Tây Tạp liền nhảy xuống Bài Vân Câu, hai người ở phía sau cũng nhảy xuống ngựa của mình. Mộ Dung Thiên nói với Đình Đình:
- Tô San, hãy giúp ta dắt nó lại bên kia đi.
Vừa nói, hắn vừa nháy mắt ra hiệu với Đình Đình. Nàng hiểu ý, biết hắn muốn mình nhân thời cơ thích hợp mà thi triển "Trọng lực giá tiếp", bởi vì thời gian duy trì môn tuyệt kỹ này có giới hạn, nếu hạ thủ sớm thì sẽ phí đi, còn nếu hạ thủ trễ thì trong lúc cấp bách sẽ dẫn đến thất bại trong việc thi thuật hoặc là hiệu quả sẽ không được tốt lắm.
Trong tiếng reo hò vang dội, hai kẻ so tài hứng lấy ánh nắng vàng rực rỡ từ thái dương chiếu xuống, rồi bắt đầu leo lên tọa kỵ của mình. Cuộc tỷ thí lần này nguyên bản chỉ là một trò đùa, nhưng rốt cuộc lại phát triển thành một bước ngoặt quyết định số phận của họ.
Hết