Trước kia Mộ Dung Thiên vốn rất lo Tân Địch Á đơn thuần như vậy thì sẽ không biết làm sao để nói dối, nhưng hắn đã đoán sai, bởi vì nữ nhân trời sinh đã có tài thêu dệt rất khéo léo. Nàng bảo với mọi người rằng sau khi bị Mê thất lưu tinh đạn đánh cho ngất xỉu, đến khi bị tiếng nổ lớn làm chấn tỉnh, sau khi khôi phục lại ý thức thì đã thấy mình trôi nổi trên biển rồi.
Mộ Dung Thiên là người đầu tiên báo tin, dĩ nhiên cũng không tạo nên nghi ngờ gì, bởi vì lúc đầu Kình Thôn xuất hiện tại Bình Dã Trạch, nơi đó là một địa phương ở phía sau doanh trại của hắn, nên hắn phát hiện quỷ thú trước tiên cũng không có gì lạ. Không một ai ngờ được, trong thời điểm đó thì hắn và Tân Địch Á đã dùng Linh Tê châu để liên lạc với nhau, vả lại, ai cũng biết Tân Địch Á rất ghét gã thương nhân này, vậy làm sao mà bọn họ có thể là một đôi tình lữ được.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Kình Thôn hiển nhiên là không hề tự phun Tân Địch Á ra khỏi bụng nó, lại càng không thể vô duyên vô cớ mà tự nổ tung bao tử để khiến mình phải chết thảm, nhất định là đã có cường giả xuất hiện để giết quỷ thú mà cứu người, chỉ là không biết người đó là ai mà thôi. Giết được con quỷ thú này là một việc hết sức vinh quang và rất đáng tự hào, ngay cả đỉnh cấp cường giả nếu có làm ra chuyện này thì cũng sẽ thấy rất hãnh diện vì việc đó, nhưng tại sao người này lại vô thanh vô tức bỏ đi mà không để lại tên tuổi gì, nếu là nam tử, nói không chừng còn sẽ giành được lòng ái mộ của Băng Sơn mỹ nữ, và thậm chí còn có thể thành tựu một đoạn giai thoại nữa.
Trong nhất thời, câu chuyện về vị cường giả bí mật đã giết chết Kình Thôi trở thành đầu đề nóng bỏng, không ai là không nghe, không ai là không biết. Nhất là những nàng thiếu nữ còn chưa thành hôn, họ cho rằng phong cách của vị anh hùng từ trên trời giáng xuống, sau khi cứu mỹ nhân xong thì nhanh chóng bỏ đi quả là rất lãng mạn, rồi họ lại suy đoán đến dung mạo của hắn. Có người cho rằng hắn là một vị siêu cấp cường giả đã thầm yêu trộm nhớ Tân Địch Á từ lâu, nhưng tướng mạo lại xấu xí. Khi Băng Sơn mỹ nữ gặp nạn, hắn đã bám theo Kình Thôn, rồi đích thân xâm nhập hổ huyệt, cuối cùng thi triển tuyệt kỹ cực mạnh để phá bụng con quỷ thú mà thoát ra ngoài; nhưng sau đó lại không dám đối mặt với người ngọc, vì vậy mà một mình rời đi. Có người lại cho rằng hắn là một thế ngoại cao nhân tình cờ đi ngang Á Đặc Lan Đế Tư, khi gặp được quỷ thú thì cho rằng sẽ thu hoạch được món bảo vật gì đó nên mới ra tay, ai ngờ lại vô tình cứu được mỹ nhân, nhưng vì hắn trời sinh đã không thích danh lợi, nên sớm đã gác bỏ thất tình lục dục, chỉ có hứng thú với tu luyện, và rất sợ sự phiền toái sẽ làm cản trở bước chân lãng du, vv....Lời truyền trụng khoa trương nhất là có người cho hắn là Thánh quang kỵ sĩ anh tuấn tiêu sái và cũng là người hầu của Quang Minh thần, thân cưỡi bạch long, tay cầm Tru Yêu mâu được Chúc Phúc thần ban tặng, một khi xuất thủ thì phải là chiêu thức mạnh ghê gớm và có thể lật ngược cả đại dương mênh mông.
Những lời đồn đãi đó càng lúc càng phóng đại, tất nhiên là không thoát khỏi việc thêm mắm dặm muối. Kỳ thật, ngoài đương sự là Tân Địch Á và Mộ Dung Thiên ra thì không ai biết được chân tướng. Mộ Dung Thiên chỉ cười thầm, trí tưởng tượng của con người quả thật là phong phú, chỉ có làm không được thôi, chứ nghĩ thật là dễ.
Sau khi hải liệp tạm dừng một thời gian thì nó vẫn được tiếp tục tiến hành, tuyệt đối không vì một tai nạn mà dẹp bỏ được. Tuy nhiên, ban tổ chức giờ đây lại cử ra rất nhiều tuần thú sư mang theo các loại thú săn trên biển đi tuần phòng khắp nơi suốt ngày đêm, thậm chí các đại gia tộc cũng lần lượt phái ra phần đông cường giả để thi hành nghĩa vụ là duy trì trật tự, đồng thời cũng là để phòng ngừa sự kiện tương tự xảy ra.
Các loại quỷ thú hung mãnh thường có thân thể rất khổng lồ, dưới sự bố phòng nghiêm mật của ban tổ chức, thì đã không còn chuyện ngoài ý muốn xảy ra nữa. Tuy nhiên, thỉnh thoảng cũng có vài con ma thú khá nguy hiểm tiến vào khu vực hải liệp, nhưng chúng đều bị các cường giả giết thẳng tay. Đương nhiên, những loại này so với Oa Đề và Kình Thôn thì còn kém xa nhiều lắm.
Dưới sự giúp đỡ hoặc ngấm ngầm hoặc trắng trợn của Phỉ Lợi Phổ, lại thêm thực lực của bản thân cũng đã cao sẵn, nên việc đi săn của Mộ Dung Thiên rất được thuận lợi. Trong nháy mắt mà đã sắp đến lúc tiến vào sáu khu vực tử vong rồi.
Cùng lúc đó, một vị tỷ muội tốt của Tân Địch Á đã tung ra một tin tức kinh người: Băng Sơn mỹ nữ đã nảy sinh ái tình với vị vô danh cường giả đã cứu nàng thoát nạn, nên nàng sẽ không chấp nhận sự truy cầu của những nam nhân khác nữa. Tin tức này đã làm cho rất nhiều thanh niên dũng sĩ ái mộ nàng bị tan nát cõi lòng, nhưng lại có vài tên mặt dầy tìm đến tận cửa của Tân Địch Á và tự nhận mình chính là vị vô danh cường giả kia, nào là họ đã dùng môn tuyệt kỹ gia tộc bí truyền như là Cửu Âm Bạch Cốt chưởng, hoặc Độc Cô Cửu Thương, hoặc Tiểu Lý phi đao để làm anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng vì họ là những người khiêm tốn nên không muốn thi ân cầu báo, bởi vậy nên mới không muốn để người khác biết được thành tích của mình, nhưng nay vì không thể nào thờ ơ với tình ý của mỹ nhân, nên sau nhiều lần đắn đo suy nghĩ, đấu tranh tư tưởng lắm thì rốt cuộc mới quyết định xuất đầu lộ diện.
Hậu trường của những tên mạo danh này không cần nói cũng có thể đoán được, mỗi một người khi bước vào ngưỡng cửa của Áo Lý gia tộc thì hiên ngang ưỡn ngực, nhưng khi bước ra thì đầu cúi sát tận ngực, mặt xấu hổ không biết giấu vào đâu, ai nấy cũng phải trở về diện bích mấy ngày không dám ra cửa.
- Quỷ mặt đen, ngươi nghe thấy chưa? Ả tiểu hồ ly kia đã có ý trung nhân rồi đấy, mau dẹp bỏ lòng hưu dạ vượn của ngươi đi thôi.
Mâu Cơ thủy chung vẫn không bỏ được lòng đố kị với kẻ địch tâm phúc của mình, nên thế nào cũng phải đả kích vị hôn phu một phen mới xong.
Mộ Dung Thiên cười nói:
- Tiểu thư à, chúng ta vốn dĩ là không có gì kia mà, sao nàng cứ bám riết không tha thế? Nếu cứ nói thêm nữa, chỉ e rằng từ không có sẽ bị nàng nói thành có luôn đấy.
Mộ Dung Thiên đoán rằng sở dĩ Tân Địch Á tung tin đó ra thì không ngoài hai mục đích. Trước tiên là nàng rất có thể thật sự có tình ý với mình. Thứ hai là sẵn mượn cơ hội này để cự tuyệt sự quấy rầy của đám nam nhân theo đuổi nàng, song song đó là gây chút áp lực với gia tộc. Bởi vì chuyện này đã gây chấn động rất lớn, nếu Áo Lý gia tộc còn muốn dùng nàng làm món mồi ngon cho những cuộc hôn nhân chính trị thì trước tiên phải nghĩ tới dư luận. Ai nấy đều biết mỹ nữ phối anh hùng là chuyện tốt, nếu như họ vẫn muốn chia uyên rẽ thúy thì nhất định sẽ khiến nhiều người phẫn nộ, tối thiểu thì trong suốt thời gian còn diễn ra hải liệp thì họ sẽ không dại dột mà gây ra chuyện thất thố như vậy. Nhiều lắm thì họ cũng phải đợi một khoảng thời gian dài, nếu vị dũng sĩ vô danh kia vẫn không xuất hiện, khi đó sóng gió đã lắng dịu thì mới có thể tính toán lại. Tân Địch Á quả thật không phải người ngốc, càng đáng nể hơn đó là nàng đã can đảm chống lại số phận của mình. Phải biết rằng, đây là nàng đang chống lại với toàn bộ gia tộc, và cả truyền thống rất lâu đời của gia tộc nữa. Chỉ với điểm ấy thôi thì Mộ Dung Thiên đã rất bội phục nàng rồi.
Mâu Cơ cười phì:
- Ngươi so với ý trung nhân của ả thì đã là thứ gì chứ? Người ta là cường giả có thể giết chết Kình Thôn đấy, còn ngươi thì chỉ sợ mới nhìn thấy bóng dáng con quỷ thú từ xa xa thôi là đã sợ đến nhũn hai chân ra rồi, thật đúng là đồ cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga mà.
Đối với vị hôn thê thẳng tính như ruột ngựa này, Mộ Dung Thiên cũng thấy hơi đau đầu với nàng, hắn nghênh mặt nói:
- Ủa, không phải lúc đầu có ai trách ta không biết sống chết chạy đi tìm quỷ thú hay sao? Sao giờ lại chê ta nhát gan chứ? Hơn nữa, ta đúng là đồ cóc ghẻ này, không phải bây giờ cũng đang muốn ăn con thiên nga là nàng đó sao?
Mâu Cơ bĩu môi:
- Chỉ có quỷ mới biết tại sao lúc đầu ta lại thích ngươi chứ, xem ra ta có mắt mà như mù rồi.
Mộ DungThiên lơ đểnh nói:
- Cũng may là chúng ta còn chưa thành hôn, tiểu thư nàng vẫn có cơ hội đổi ý mà, ha ha ha.
Kỳ thật Long nữ đã trồng tình căn rất sâu dầy từ lâu rồi, chẳng qua ngoài miệng thủy chung vẫn không chịu nhận mà thôi. Nàng nghe vậy thì nóng nảy nói:
- Được mà, bây giờ ngươi muốn nuốt lời phải không?
Mộ Dung Thiên cười hì hì nói:
- Ta không nói vậy à, là nàng bảo mình đui mù nhìn lầm người đó chứ.
Mâu Cơ giậm chân:
- Ngươi biết rõ...........
"Ta thích ngươi!" Mấy tiếng cuối này rốt cuộc cũng không thoát ra khỏi miệng nàng được. Long nữ dù sao cũng không phải là loại nữ nhân có thể trắng trợn biểu lộ tình ý của mình. Nàng khẽ cắn môi một chút mà vẫn không nói tiếp được, cuối cùng lại quay phắt người bỏ đi và nói:
- Ta không thèm lý tới ngươi nữa........á.........ư.....ưm.....
Thì ra lúc này Mộ Dung Thiên đã kéo mạnh nàng vào lòng, sau đó thì hôn mạnh lên môi nàng, trong khi đó thì một tay cũng không nhàn rỗi, đầu tiên là xâm nhập vào lớp y phục của nàng rồi tùy ý tiết mạn đôi ngọc thố, sau đó mới bất ngờ tấn công vùng cấm địa ở hạ bộ, thâm nhập đào nguyên. Mâu Cơ bị hắn khuấy động đến mễm nhũn cả người, tựa như miếng đậu hũ vậy.
Mộ Dung Thiên một mực ve vãn, khiến cho Long nữ xuân tình rạo rực và thở lên hổn hển, đôi mắt long lanh ướt át, hai tay ôm chặt lấy cổ hắn, thân hình thì như rắn nước không kìm chế được mà khẽ uốn éo để phối hợp với động tác của Mộ Dung Thiên. Hiển nhiên là nàng đang động tình rồi.
Giữa lúc Mộ Dung Thiên còn đắn đo không biết có nên đưa nàng lên gần đến đỉnh Vu Sơn rồi dừng tay lại, để nàng cầu xin không được, cầu chết không xong để báo thù việc nàng làm mình mất mặt hay không, thì lúc này Lộ Thiến chợt xộc vào, khi nhìn thấy cảnh âu yếm của hai người thì thẹn thùng gọi:
- Đan Ni Tư ca ca........
Xuân tình của Long nữ đang rạo rực thì bỗng nhiên bị dội một gáo nước lạnh nên liền nguội lạnh ngay, nàng lúng túng tay chân rời khỏi đôi mai trảo của Mộ Dung Thiên, ngượng ngùng nói:
- Tiểu Lộ, ngươi đến rồi.
Lộ Thiến che miệng cười khúc khích:
- Xin lỗi, muội đã quấy rầy hảo sự của nhị vị, nhưng mà ngoài kia có người đang có chuyện gấp cần gặp Đan Ni Tư ca ca.
Khuôn mặt Long nữ chợt nóng rần, nàng chạy đến vừa rượt đuổi Lộ Thiến vừa nói:
- Hay lắm, ngươi dám cười ta à, các người đêm nào cũng rình rang xông trận, sao còn cười người ta?
Mộ Dung Thiên xoa xoa cằm, không biết ai mà lại đến tìm mình nhỉ, rồi hắn ngăn cản hai người đang rượt đuổi nhau lại và nói:
- Tiểu Lộ, muội ra mời người kia vào đây.
- Dạ!
Lộ Thiến ứng thanh chạy đi.
Mộ Dung Thiên nói với Mâu Cơ:
- Phu nhân, nàng về trước đi. Nàng rời khỏi doanh trại lâu như vậy, mà gần đây hải vực lại có dị tượng nữa, chắc nhạc phụ chờ nàng sốt ruột lắm đấy.
Mâu Cơ sẵng giọng:
- Nhạc phụ cái gì mà nhạc phụ, ta còn chưa gả cho ngươi đó.
Tuy nói vậy, nhưng trong lòng nàng đã như nở hoa, nhưng nàng sợ lời nói đó sẽ lại chọc tức tới hắn, nên nói thêm:
- Muốn gọi như vậy cũng phải chờ sau này đã.
Mộ Dung Thiên cười cười:
- Được rồi, nàng nói lúc nào gọi thì lúc đó ta mới gọi là được, mau trở về đi.
Lúc đó Mâu Cơ mới lưu luyến rời khỏi doanh trại của Mộ Dung Thiên. Nàng đi chưa lâu thì Lộ Thiến đã dẫn vị khách kia vào, thì ra y chính là Nhâm Sử Ni, hóa thân của Phỉ Lợi Phổ.
Mộ Dung Thiên cười nói:
- Phỉ Lợi Phổ đại ca, ngọn gió nào đã đưa huynh đến đây thế?
Lộ Thiến nghe hắn gọi vậy thì mở to đôi mắt, ngạc nhiên thốt:
- Phỉ Lợi Phổ đại ca?
Phỉ Lợi Phổ dùng thuật Cải đầu hoán mạo thay đổi trở lại chân diện mục, cười ha hả nói:
- Tiểu Lộ, đã lâu không gặp, muội trổ mã trông xinh đẹp lắm!
Sau khi Lộ Thiến bị Mông Na Lâm dùng "Hắc Ám thôn phệ" đả thương, lúc đó sinh mạng đang bị đe dọa, Phỉ Lợi Phổ đã không ngại bôn ba khắp nơi, đi xin linh đan diệu dược để kéo dài mạng sống cho nàng. Hơn nữa, bình thường lão quả thật là một vị huynh trưởng rất tốt đối với tiểu Tinh Linh, chẳng những vậy mà lão còn thường bảo Mộ Dung Thiên không được bạc đãi Lộ Thiến, nếu không thì lão nhất định sẽ đòi lại công đạo cho nàng. Lộ Thiến rất cảm động, không ngờ bây giờ đã có thể gặp lại lão, nên vui mừng nói:
- Phỉ Lợi Phổ đại ca, huynh đến Tát La lúc nào thế?
Rồi hai người vui vẻ hàn huyên một lúc, sau đó Phỉ Lợi Phổ mới vào chính đề:
- La Địch lão đệ, hôm nay ta đến để từ biệt ngươi.
Mộ Dung Thiên cả kinh hỏi:
- Từ biệt? Sao lại từ biệt?
Phỉ Lợi Phổ đáp:
- Phải, ở Lam Nguyệt có truyền tin tới, cho biết là có việc rất gấp nên ta phải trở về ngay. Sau này sẽ không thể tiếp tục giúp đỡ ngươi nữa, mà ngươi có lời muốn chuyển đến cho bọn họ hay không?
Thiếu đi một người trợ thủ tốt như lão thì quả thật là đáng tiếc, nhưng Mộ Dung Thiên cũng biết là lão có chuyện quan trọng nên không tiện giữ lại. Hắn hơi suy nghĩ một chút rồi nói:
- Nhờ huynh bảo bọn họ chờ ta, một ngày nào đó ta sẽ trở về.
Hết