Mục lục
Dị Giới Dược Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thế là Quần Anh hội lần này đã kết thúc trong bầu không khí cao trào như thế đó.

Mộ Dung Thiên được phong thưởng hậu hĩnh, cùng với việc hứa hôn với cả hai nàng song kiêu, hầu như đã trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người, còn những vị anh hùng khác trong đại hội lần này cũng đều bị lấn át hết.

Tin tức thiếu niên thiên tài thống soái của Tát La sau một tháng nữa sẽ kết hôn với Long nữ Mâu Cơ và Băng Sơn mỹ nữ Tân Địch Á, lập tức được truyền đi khắp mọi ngõ ngách của Tát La, các hải quốc, và thậm chí là các nước lớn nhỏ ở trên Thần Phong đại lục. Nó đã trở thành trọng tâm tiêu đề không thể thiếu trong những lúc trà dư tửu hậu của mọi người.

Danh tiếng của Mộ Dung Thiên quả thật quá vang dội, không chỉ có nổi tiếng ở Tát La mà thôi, ngay cả những vị doanh soái của phe Đông Nam cũng bất hạnh trở thành vật hy sinh và những nấc thang bước lên đài danh vọng của Mộ Dung Thiên.

Người của đại lục cũng giống như người của Địa cầu vậy, đối với chuyện xấu thì họ rất có hứng thú. Thông thường người ta chỉ có thể chiêm ngưỡng những nhân vật mỹ nữ thuộc hàng minh tinh như Mâu Cơ và Tân Địch Á qua Quang hệ kính tượng mà thôi. Lần này hai nàng song song xuất giá và gả cho cùng một nam tử, đương nhiên việc đó đã trở thành tin tức hàng đầu mà người ta chú ý đến.

Sáng hôm sau, Mộ Dung Thiên vẫn chưa theo Khắc Lý Tư Đế trở về Mễ Kỳ Tư để tiến hành nghi thức thành chủ giao tiếp, bởi vì hắn còn phải đi Long đảo một chuyến, đó là Mâu Cơ đã phái người chuyển lời cho hắn.

Tất nhiên Mộ Dung Thiên hiểu rõ đó là vì chuyện của Tân Địch Á. Nhất định là lúc này Mâu Cơ đang nổi điên lên đây, bởi vì nàng đã từng nhiều lần nhắc nhở hắn, dù cho hắn có cưới bao nhiêu thê thiếp cũng không sao, nhưng nhất định trong đó không thể có Tân Địch Á.

Mộ Dung Thiên vốn không sợ trời không sợ đất là gì, nhưng đối với việc mình lừa gạt vị hôn thê tuy điêu ngoa nhưng một lòng một dạ với mình lâu như vậy thì cảm thấy chột dạ. Vì vậy mà hắn phải ngoan ngoãn nghe theo lời "triệu" của nàng mà đến Long đảo một chuyến. Sẵn đó theo tập tục mà đến bái kiến những thành viên khác của Long tộc. Những người sắp trở thành thân nhân kia của hắn thật là đông đếm không xuể.

Đáng lẽ Lộ Thiến cũng có thể trở thành một trong những tân nương vào tháng sau, nhưng Mộ Dung Thiên lo nàng vừa mới thành niên chưa lâu, hơn nữa lại ngây thơ chẳng khác nào một tiểu cô nương, vì vậy mà hắn nghĩ nên đợi thêm vài năm nữa rồi mới tổ chức hôn lễ với nàng. Làm vậy thì có thể tránh cho mọi người không hiểu lầm mình có sở thích biến thái "xơi" thiếu nữ còn quá trẻ.

Trong số các nữ nhân, hiển nhiên Lộ Thiến là người mà Mộ Dung Thiên có tình cảm sâu đậm nhất, cho dù chưa thành hôn nhưng thời gian hai người ở chung với nhau còn lâu hơn hai vị hôn thê danh chính ngôn thuận là Mâu Cơ và Tân Địch Á nữa. Vì vậy mà hôn lễ của hai người có thể dời lại cũng không sao.

Đáng lý Mộ Dung Thiên còn muốn về Để Luật Đa một chuyến để rước đám người Lộ Thiến cùng đến Long đảo, một là không muốn để bọn họ xa cách mình quá lâu để rồi ôm lòng nhớ nhung, hai là sự ngây thơ của Lộ Thiến có thể làm cảm nhiễm bất kỳ một ai. Nếu có nàng ở đây, vậy thì Mâu Cơ cũng sẽ có vài điểm cố kỵ, bằng không, chỉ e với tính cách của Long nữ thì sẽ bị nàng mắng cho một trận té tát vào mặt, thậm chí có thể sẽ còn dùng tới bạo lực nữa ấy chứ.

Tuy nhiên, điều khiến cho hắn buồn bực hơn chính là trước khi khởi hành đến thành Để Luật Đa, hắn lại nhận được thư do linh lực điểu mang tới. Thì ra đám người Lộ Thiến đã được Mâu Cơ mời đến Long đảo. Chẹp, nàng Long tam tiểu thư ngốc nghếch kia không biết từ lúc nào lại trở thành thông minh đến như vậy chứ.

Như vậy là Mộ Dung Thiên hoàn toàn bị cô lập. Qua việc này, hắn cũng ý thức được tình thế nghiêm trọng tới mức nào - Long nữ phẫn nộ, hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.

Mộ Dung Thiên tựa hồ như đã nhìn thấy cảnh tượng hãi hùng trước mắt: Mâu Cơ mặt đeo mặt nạ, chân mang giầy cao gót, tay trái cầm roi, tay phải cầm vòng xích đeo cổ.

- Chuẩn cô gia, sao chân ngài lại run rẩy thế?

Người vừa lên tiếng là tỳ nữ cận thân của Mâu Cơ, có tên là Chu Đế. Nàng ta vừa chớp chớp đôi mắt to tròn, còn ánh mắt thì lộ vẻ trào phúng.

Mỗi khi các tiểu thư quý tộc xuất giá, thông thường đều có mang theo mấy nữ tỳ cận thân, nhằm giúp cho tiểu thư của mình tranh sủng tại nhà phu quân.

Theo quy cũ thì thân phận của những nàng tỳ nữ này cũng tương đương như tiểu thiếp vậy, hơn nữa Chu Đế đã sớm bị Mộ Dung Thiên sờ mó tới, và cũng đã có quan hệ thân mật, do đó mà giữa họ cũng rất quen thuộc. Nàng hiểu khá rõ tính cách tùy tiện của tên sắc lang đó nên cũng hay thường nói giỡn với hắn.

- À, là tại khí hậu ở Long đảo lạnh quá đó thôi. Ngươi xem, lạnh đến nỗi khiến người ta phát run đây này, so với khí hậu nóng bức của Để Luật Đa thì lạnh hơn nhiều lắm, ha ha....

Mộ Dung Thiên nói xong thì cười lớn để che lấp sự chột dạ của mình, đồng thời đưa tay kín đáo lau đi mồ hôi lạnh của mình.

- Thế à? Hì hì....

Một nữ tỳ khác nghe vậy thì vội vàng che miệng cười khúc khích. Bọn họ không ngờ rằng, tại chiến trường, vị thiên tài thống soái này đã chấn nhiếp quần hùng, ngang dọc vô địch, vậy mà cũng có lúc sợ hãi như thế.

Hổ oai của tiểu thư quả nhiên không tầm thường chút nào!

Hai tỳ nữ dừng lại trước cửa ngoại viện của Mâu Cơ, rồi nói với Mộ Dung Thiên:

- Được rồi, chúng ta còn có việc phải đi làm, nên chỉ đưa ngài đến đây thôi nhé. Chuẩn cô gia, thỉnh ngài vào đi thôi!

- Như vậy sao được, nhị vị tỷ tỷ, chúng ta lâu rồi không gặp, đáng lẽ cũng nên trò chuyện tâm tình thêm một lúc cho thỏa lòng nhớ nhung chứ.

Mộ Dung Thiên làm mặt dày lên tiếng níu kéo.

Tuy rằng miệng lưỡi trơn tru của tên sắc lang làm cho hai nàng rất vui mừng, nhưng họ đã sớm nhìn thấu ý đồ muốn dùng họ làm bùa hộ mạng của hắn rồi, dù họ muốn giúp nhưng lực bất tòng tâm, chỉ nói:

- Ấy, cô gia, không được đâu, đó là ý của tiểu thư mà.

Mộ Dung Thiên nghe vậy thì chán chường vô cùng. Mâu Cơ đã hạ lệnh thì còn ai dám vi phạm chứ.

Con bà nó, ai sợ ai chứ! Bằng vào thủ đoạn của lão tử, chỉ cần dùng mười ngón tay là sẽ có thể khiến cho nàng ta muốn sống không được, muốn chết không xong rồi. Đến lúc đó không phải là chuyện gì cũng sẽ dẹp tan được hết hay sao?

Khi Mộ Dung Thiên nghĩ đến nhược điểm của Mâu Cơ, bất giác hắn không tự chủ được mà đưa ngón giữa trên tay phải lên miệng, rồi dùng lưỡi liếm liếm vài cái, đồng thời trên mặt lại lộ ra nụ cười đầy dâm đãng.

Hai tỳ nữa vừa thấy vậy thì đoán ra ngay ý đồ của hắn, thế là hai người chợt đỏ mặt, thầm nghĩ gã cô gia này đúng là hạ lưu hết cách cứu chữa rồi.

Trong quá khứ, vị thiếu niên anh kiệt vô pháp vô thiên này từng bị tiểu thư xem rất chướng mắt, nhưng không ngờ bây giờ lại bị hắn chinh phục hoàn toàn.

Sau khi khắc phục sự trở ngại của tâm lý xong, Mộ Dung Thiên mới cười hì hì rồi bước vào ngoại viện. Nhưng khi hắn vừa đến được sân huấn luyện thì đột nhiên ngừng bước.

Sát khí!

Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu Mộ Dung Thiên thì từ phía sau Thí luyện thạch chợt có một người nhảy ra.

Đó là một hắc y nhân với vóc người khôi ngô, nhìn hình thể của gã thì rõ ràng là một nam tử, toàn thân mặc phục trang của thích khách, nhưng gã thích khách này lại trông rất hoạt kê, vì ngoài y phục ra, trên người gã chẳng có một tí gì là giống thích khách cả.

Đầu tiên là vũ khí, nó là một thanh đại đao màu đỏ dài chừng hai thước đang cầm trên tay, xưa nay chẳng có một thích khách nào lại mang vũ khí cồng kềnh như vậy, huống chi màu sắc của vũ khí lại còn nổi bật như thế, hoàn toàn không thích hợp với phong cách hay ẩn ẩn núp núp của thích khách chút nào.

Thứ hai, Mộ Dung Thiên vốn chưa thấy qua một thích khách nào lại nhảy cao và cố ý bày ra tư thế tấn công như chém Hoa sơn thế kia.

Thứ ba, gã thích khách này trong khi tấn công lại còn quát lớn như thế, coi bộ gã chỉ lo người ta không phát hiện ra gã đang có hành động ám sát vậy.

Thế nhưng khi gã thích khách này vừa đáp xuống đất thì Mộ Dung Thiên lại không thấy gã có chỗ nào hoạt kê cả.

Thành thật mà nói, kỹ năng của thích khách không hề phức tạp chút nào, chỉ là động tác đơn giản như hai tay cầm đao chém thẳng xuống thôi.

Nếu là lúc bình thường, đối mặt với sự tấn công như vậy, Mộ Dung Thiên có thể nhắm mắt mà nhảy tránh rất dễ dàng.

Nhưng hiện tại lại không được, vì trước khi song phương giao tranh thì đã có một cổ áp lực trầm trọng đang ép tới, tựa như Thái sơn áp đỉnh, dưới chân dường như có dán keo vậy, bước đi rất gian nan.

Đương nhiên, tình cảnh này không giống với kỹ năng hàng đầu "Không gian phong tỏa" của giới thích khách, bởi vì cổ áp lực kia là đang ập đến từ thế đao của đối phương.

Mộ Dung Thiên hầu như không thở nổi nữa, hắn chỉ có thể chọi cứng với đối phương mà thôi. Từ sau khi thân phận đã được phơi bày ra ánh sáng, hắn lại lười dùng thương và đổi trở lại dùng thứ sở trường của mình là linh lực vũ khí.

Thế là một đôi Băng chùy liền xuất hiện trong tay Mộ Dung Thiên, chúng không giống như những cây chùy lớn bình thường khác, mà trái lại còn cực kỳ nhỏ bé nữa.

Cô động là tinh hoa. Đó chính là điều kiện tốt nhất để tạo nên Băng chùy siêu ngưng tụ.

Oành!

Trong tiếng va chạm lớn, hai chân Mộ Dung Thiên lún sâu xuống mặt đá cứng rắn của sân huấn luyện, còn hổ khẩu thì cũng tê rần.

Mộ Dung Thiên hơi kinh hoảng, lực lượng của đối phương quả nhiên rất mạnh!

Từ sau khi võ công có nhiều thành tựu tới nay, hắn chưa bao giờ chỉ mới giao đấu một chiêu mà bị bức cho chật vật đến như vậy.

Thích khách cũng hơi có chút động dung, bởi vì gã không ngờ một kích chiếm hết thiên thời địa lợi như vậy mà cũng không thể chém vỡ linh lực vũ khí của đối phương được.

Những tia lửa xẹt chớp lên sáng ngời, một kích đó không vì thế công đã bị suy kiệt của thích khách mà ngừng lại. Thanh đại đao của gã liền mượn sức phản chấn mà vẽ lên một vòng, rồi từ hướng ngược lại mà chém mạnh về phía trước theo một hình cung. Dĩ nhiên chiêu này còn lăng lệ hơn cả chiêu lúc nãy nữa.

Thế công như chẻ núi, ngăn sông!

Lực lượng bá đạo! Đao pháp cuồng dã!

Mộ Dung Thiên vốn dĩ rất giỏi phong cách lánh nặng tìm nhẹ, và lợi dụng kỹ xảo để chiến đấu, nhưng lúc này phải đối mặt với một võ giả có phong cách thô bạo và không biết sợ là gì này thì lại cảm thấy bao nhiêu chiêu số của mình đều không thể sử dụng nổi.

Bởi vì võ công của đối phương đã đạt tới mức đơn giản nhưng rất xảo diệu.

Lúc này thanh đại đao của thích khách chém ngang một đường, thế tựa ngàn quân bức tới, mà lúc này hai chân của Mộ Dung Thiên đang lún sâu xuống đá, nên hoàn toàn rơi vào tình thế xấu, coi bộ sắp sửa bị chém làm hai tới nơi rồi.

- Ha!

Đối mặt với một đối thủ mạnh nhất từ trước tới nay, dã tính của Mộ Dung Thiên liền bị kích khởi, hai cây Băng chùy ở trong tay liền được nhập lại làm một, rồi đưa ra nghênh đón đại đao của thích khách.

Trong mắt thích khách chợt lộ vẻ khinh miệt, rất hiển nhiên, trong tình huống như vậy thì Mộ Dung Thiên không có cách nào để chống lại đại đao của gã được, đó chỉ là tự đi tìm đường chết thôi.

Oành!

Cuộc va chạm lần thứ hai lại nổi lên, nhưng kết quả lại không như dự đoán của gã thích khách. Gã vốn dĩ đang chiếm ưu thế tuyệt đối, đột nhiên lúc này lại bị hất bay đi, hơn nữa thân hình còn bị thổi quay tròn như đinh ốc nữa.

Từng mặt đá ở dưới chân Mộ Dung Thiên bị vỡ vụn, thì ra hắn đang bị giật lùi thật nhanh về sau.

Gã thích khách phải vất vả lắm mới khiến cho mình ngừng bị xoay chuyển, nếu như có thể nhìn thấy được mặt gã đằng sau tấm khăn che mặt, vậy thì người ta sẽ có thể thấy được thần tình kinh ngạc và khó tin của gã.

Sát khí của Mộ Dung Thiên bộc phát, hắn lập tức quay người và lao vút về phía thích khách. Thanh đại chùy trong tay Mộ Dung Thiên liền biến thành trường đao, cũng ăn miếng trả miếng mà chém mạnh vào đối phương.

Nếu chiêu số biến hóa đã trở thành vô ích thì cứ thuần túy dùng lực lượng mà đánh.

Gã thích khách thu lại nét khinh miệt, mà thần tình lúc này lại trở nên ngưng trọng rất nhiều. Nhìn Mộ Dung Thiên đang càng lúc càng tiến đến gần, đôi ngươi của thích khách liền chuyển sang màu đỏ, cùng lúc đó, thân thể vốn đã cao lớn của gã lúc này lại càng to lớn hơn.

- Long tiềm cửu thiên!

Trong tiếng thét vang, thanh đại đao trong tay thích khách liền như rồng thăng thiên, chém ngược lại một đao, vẫn bá đạo tuyệt luân.

Vũ khí của song phương liền chạm nhau lần thứ ba, trong tiếng va chạm mạnh dường như còn có tiếng long ngâm khá mơ hồ nữa.

Lần này thì lực lượng ngang nhau, không bên nào chiếm được thượng phong.

Mộ Dung Thiên cũng cực kỳ kinh ngạc, đấu khí xoáy ốc của hắn được diễn hóa từ Bạo phong tuyệt sát mà ra. Ngày trước sức của nó đã từng khiến cho lực sĩ Tạp Tư Khăn trong Tàng long thiết vệ phải chịu nhiều khổ sở, vậy mà gã thích khách này lại có thể đón chiêu trực tiếp như vậy mà không bị rơi vào thế hạ phong. Mà nhìn gã rõ ràng là đang sử dụng lực lượng thuần túy chứ không phải là mượn vào thủ pháp cao minh để hóa giải nó.

Nếu như để ý kỹ một chút thì sẽ phát hiện được một điểm kỳ quái.

Long phủ được thủ vệ sâm nghiêm, cao thủ tiềm tàng ở đây đúng là vô số kể, ngay cả người hầu hoặc người làm vườn cũng đều có thể là cao thủ hàng đầu trong thiên hạ. Thân đang ở tại trung tâm nơi cư ngụ của Mâu Cơ và cũng là nơi an toàn nhất trong Long phủ, kể cả một con ruồi cũng khó có thể bay được vào đây, vậy mà gã thích khách này lại có thể tùy tiện ra vào chỗ này như chốn không người vậy.

Hơn nữa, trận đấu này đã gây ra những tiếng động rất lớn, vậy mà đến giờ vẫn chưa thấy ai cảm thấy nơi đây có dị trạng, quả thật là không hợp lý chút nào.

Mà điều càng kỳ quái hơn, không biết là do Mộ Dung Thiên rất tự tin với bản thân hay là hắn còn có nguyên nhân khác, từ đầu chí cuối và thậm chí là lúc lâm vào hiểm cảnh mà hắn cũng không kêu người đến giúp, cho dù hắn đã sớm phát hiện ra sự tồn tại của thích khách.

Đao thứ tư, thứ năm, thứ sáu.......cứ nối đuôi nhau mà đến, song phương tựa hồ không hề có ý thoái nhượng chút nào. Đôi bên lấy cứng chọi cứng, mỗi một lần va chạm đều là thực chiêu, chứ không có nửa điểm mánh khóe, đúng là va chạm trực diện, vì vậy mà hoa lửa không ngừng bắn ra tung tóe.

Tuy rằng đại đa số thời gian là song phương chiến đấu ở trên không, nhưng tình hình chiến đấu kịch liệt như thế đã khiến cho sàn đá của sân huấn luyện không chịu nổi áp lực trầm trọng mà vỡ nát ra, cả khu vườn hoa ở cách đó vài trăm thước cũng bị hủy hoại hết cả, và bao nhiêu hoa cũng đều rơi đầy trên mặt đất vốn đã bị tàn phá. Những điều đó cho thấy trận đấu này kinh tâm động phách tới mức nào.

Thế rồi sau khi kết thúc đao thứ mười tám, khi lực đạo vừa đi hết đà thì thích khách lại nhảy lui về sau.

Song song với việc thu đao, thích khách cũng tháo bỏ chiếc khăn che mặt, để lộ ra khuôn mặt một nam tử cục mịch giống như đao pháp của gã vậy, trên mặt đầy râu ria.

Niềm hưng phấn sau khi chiến đấu xong của gã nam tử đó không hề biến mất hoàn toàn, gã cười ha hả rồi nói:

- Thống khoái! Con bà nó, thật là thống khoái! Thống soái Rạng Đông quả nhiên danh bất hư truyền, và cũng chỉ có người như vậy thì mới có tư cách để trở thành muội phu của ta!

Úy!

Mặc dù đã sớm đoán được nam tử này là người của Long tộc, nhưng sau khi nghe được lời của gã thì Mộ Dung Thiên cũng cảm thấy giật mình.

Cái tên mạnh hơn trâu này lại là đại ca của Mâu Cơ hay sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK