Không ngờ hiệu quả của việc tạo dựng hình tượng của mình còn vượt xa hơn trong tưởng tượng nhiều lắm, điều này khiến Mộ Dung Thiên cực kỳ thỏa mãn. Kỳ thật, sau khi nhậm chức, việc đầu tiên mà hắn cần làm chính là lập uy để trấn nhiếp người khác, mà phương pháp tốt nhất chính là cứ thi triển thực lực của mình, thủ đoạn phải nhanh tựa sấm sét, thế như lôi đình vạn quân. Đây chính là điều mà hắn đã học được từ Mạch Khắc Tắc Nhĩ. Ngày trước Long vương xuất một chiêu để chém đôi hòn giả sơn, cho đến nay vẫn lưu lại nỗi ám ảnh ở trong lòng tên sắc lang, khiến cho hắn đối với vị thần minh của các hải quốc này luôn luôn có một cảm giác thần bí khôn lường. Cũng tựa như vậy, sau trận đấu thử sức kia, Phất Nông, Đỗ Lan Đặc, An Ny và các binh sĩ cũng đều lưu lại nỗi ám ảnh ở trong lòng họ. Tuy nhiên, vì kẻ chiến thắng là thủ lãnh của họ nên nỗi ám ảnh ấy liền biến thành lòng kính nể và tin cậy tuyệt đối.
Mộ Dung Thiên từ Long vương học được một loại thủ đoạn khác, đó chính là phương pháp sử dụng cả ân và uy cùng một lúc. Nếu nói cho dễ hiểu hơn một chút thì roi và kẹo đều sử dụng cả. Sau khi trận đấu kết thúc, hắn đích thân cấp cho Phất Nông và Đỗ Lan Đặc mấy bình khôi phục dược tốt nhất, đồng thời cũng an ủi thăm hỏi thường xuyên. Hành động đó đã thu được rất nhiều hảo cảm của đám binh sĩ, nên họ lại càng kính mến hắn hơn. Trong lịch sử, tình huống của một vị thống soái không cần phải thông qua chiến công mới giành được sự kính yêu của thuộc hạ như vậy cũng không có nhiều lắm.
- Thành thủ đại nhân mạnh khỏe ạ!
Mộ Dung Thiên vừa đến nơi, đám binh sĩ lập tức khom mình hành lễ đầy cung kính.
Mộ Dung Thiên bước đi đĩnh đạc, nhìn dáng vẻ rất giống một vị trưởng quan, hắn gật đầu nói:
- Ngày mà ma thú công thành không còn xa nữa, vì gia đình của chúng ta, vì thân nhân của chúng ta, mọi người hãy cố gắng khổ luyện đi.
- Dạ!
Đám binh sĩ đồng loạt dạ rang, âm thanh hữu lực, so với tình huống lúc hắn mới đến Mễ Kỳ Tư thành ba ngày trước thì cách xa một trời một vực. Sự thật cho thấy địa vị của Mộ Dung Thiên ở trong lòng đám binh sĩ đã tăng vọt một cách khủng khiếp.
Mộ Dung Thiên ở lại trong quân doanh và đi quan sát khắp nơi để hiểu sơ lược tình huống ở đây, đồng thời cũng để hưởng thụ ánh mắt sùng kính của đám binh sĩ, mãi cho đến khi màn đêm buông xuống thì hắn mới trở lại Lăng Ba tiểu trúc. Lúc này trong lòng hắn tràn ngập cảm giác thành tựu, trước kia hắn đã từng thống lãnh quân đoàn 376, nhưng lúc bấy giờ chủ yếu chỉ là đưa ra sách lược, chứ hoàn toàn không có tính thực tế chút nào, vì bản thân lúc đó còn non nớt nên không thể đích thân xuất trận hành binh; tất cả mọi thứ đều do những người có kinh nghiệm phong phú như Khẳng Đặc, Bố Lỗ Tư và các thành viên của Cuồng Bạo dong binh đoàn chấp hành. Còn hiện nay thì việc lớn, việc nhỏ gì hắn cũng đều nắm gọn trong lòng bàn tay, tình huống đã khác trước. Sau khi lập uy xong, mọi việc tiếp theo đều trở nên dễ dàng hơn rất nhiều. Mộ Dung Thiên rất có lòng tin với hoàn cảnh ở trước mắt mình.
Mộ Dung Thiên vừa soải bước tiến qua đại môn của Lăng Ba tiểu trúc thì lập tức được quản gia báo lại, trong phòng khách hiện đang có một nhóm quan viên đến thăm, xem ra họ đến tặng quà để móc nối quan hệ, khiến cho toàn bộ phòng khách chật ních, thậm chí còn có vài người ngồi bên ngoài để đợi nữa. Thế nhưng Mộ Dung Thiên lại không lấy làm lạ, chuyện này cũng hoàn toàn nằm trong dự liệu của hắn, vì lúc trước các quan viên đối với một tân thành thủ như hắn vốn không có lòng tin, nếu như cả thành trì mà cũng không bảo toàn được thì còn nói gì tới tâm tình đi hối lộ. Hiện tại Mộ Dung Thiên vừa hiển lộ thân thủ, vì vậy mà tình thế mới thay đổi, do đó mà đám người theo gió trở cờ này mới lập tức hành động ngay, hy vọng "sau khi mất bò rồi mới lo làm chuồng", bù đắp lại thiếu sót ban đầu. Ai nấy cũng đều mượn cớ vì mấy ngày qua bận rộn sự vụ nên không thể đến bái phỏng, chỉ mong thành thủ đại nhân thông cảm bỏ qua sơ sót của họ. Tất nhiên là tên sắc lang biết rõ lời của họ đều không đúng sự thật, nhưng hắn cũng hiểu được đạo làm quan, có những việc không nên bốc trần ra, vì vậy nên nhất nhất đều nhận hết tất cả lễ vật, khiến cho ai nấy cũng đều vui mừng hớn hở.
- Đan Ni Tư đại nhân, làm đẹp thật.
Sau khi tống tiễn đám quan viên rời khỏi xong, Mộ Dung Thiên vừa quay trở lại vào sân thì đã thấy ngay Tư Tháp Tây Á, trong khẩu khí của nàng tràn ngập ý tán thưởng, vì ngày hôm qua nàng có việc phải ra ngoài, nên mãi cho đến hôm nay sau khi trở lại Mễ Kỳ Tư thì mới nghe được việc làm kinh động của Mộ Dung Thiên.
Trong lòng Mộ Dung Thiên rất đắc ý, nhưng lại không biểu hiện ra ngoài, chỉ khiêm tốn nói:
- Đâu có, đâu có, thành chủ quá khen rồi. Đó cũng là nhờ Long vương khéo dạy dỗ thôi.
Lời này của hắn cũng không phải hoàn toàn giả dối, tuy rằng Long vương không trực tiếp bồi dưỡng cho hắn, nhưng Mộ Dung Thiên xác thật là đã học được khá nhiều việc từ ông ta.
- Ngươi quá khiêm tốn rồi.
Tư Tháp Tây Á lộ vẻ vui mừng ra mặt, có một người như vậy giúp đỡ thì việc thủ thành trong trận chiến sắp tới sẽ có tác dụng rất lớn. Nhân tài do đích thân phụ thân mình lựa chọn, vô luận là tính quyết đoán, gan dạ, tự tin, và thủ đoạn hiển nhiên đều hơn hẳn người thường. Tuy rằng tên sắc lang này chỉ mới làm võ quan không lâu, nhưng trình độ cay độc thì quyết cũng không thua cho mấy lão hồ ly dầy dặn kinh nghiệm là bao.
Sau khi trao đổi thêm vài câu khách sáo, Tư Tháp Tây Á mới nói vào chính đề:
- Đan Ni Tư đại nhân, có một chuyện ta vốn muốn để ngươi nghỉ ngơi vài hôm rồi mới đi làm, nhưng xem ra không cần đợi lâu như vậy nữa.
Mộ Dung Thiên biết rằng sự khảo nghiệm lần thứ hai lại đến rồi, nên hắn đáp mà không chút do dự:
- Không biết thành chủ đại nhân có việc gì, xin cứ nói. Tại hạ nguyện được cùng phân ưu với thành chủ.
Tư Tháp Tây Á nói:
- Chuyện là thế này, tòa thành cấp hai dưới quyền quản hạt của chúng ta là Lỗ Sắt có một vị thành thủ tên là Đái Nhĩ Cát. Hắn là nhi tử của hội trưởng Dong Binh công hội Phạm Lâm. Trong đợt ma thú công thành lần trước, vì hắn đã có công cứu viện cho Mễ Kỳ Tư thành nên đã tỏ ra rất hung hăng ngang ngược, mặc dù không phạm phải đại tội gì, nhưng với những chuyện xấu do hắn gây ra bấy lâu nay cũng đủ khiến cho dân chúng của Lỗ Sắt thành oán than ngập trời. Tuy nhiên, vì người này ở trong quân cũng có chút uy vọng, vả lại còn có mối quan hệ của Phạm Lâm, nên một kẻ làm thành chủ như ta cũng không tiện cách chức hắn, bằng không thì nhất định sẽ khiêu khích đám thuộc hạ gây náo loạn. Hơn nữa, hắn cũng là một kẻ có tài, trong khoảng thời gian ngắn không dễ tìm ra người thứ hai có thể thay thế cho hắn, vì vậy mà ta chỉ có thể lên tiếng cảnh cáo; tuy nhiên, xem ra lời cảnh cáo đó cũng chẳng có tác dụng gì. Đái Nhĩ Cát vẫn tự tung tự tác như trước, nếu cứ tiếp tục như vậy thì trong đợt ma thú công thành sắp tới đây, những dân chúng luôn bất mãn với hắn sẽ là một nhân tố bất an có thể dẫn tới việc xảy ra biến cố. Đan Ni Tư đại nhân, ngươi xem có biện pháp nào lưỡng toàn kỳ mỹ có thể giải quyết được vấn đề này không?
Mộ Dung Thiên khẽ nhíu mày, sự khảo nghiệm thứ hai này có vẻ hơi phiền đây. Đối với ba vị phó thành thủ của Mễ Kỳ Tư lúc trước, vì họ không có hậu thuẫn chống lưng, hơn nữa giữa ba người họ chỉ có xích mích bất hòa nhỏ, chứ phẩm hạnh và tập quán đều nằm trong khuôn khổ, do đó nên mới có thể trực tiếp thông qua võ lực để khuất phục bọn họ, còn Đái Nhĩ Cát thì sẽ không giống vậy. Cứ theo tình hình hắn đối với lời cảnh cáo của Tư Tháp Tây Á mà cũng không coi ra gì, vậy thì tên này đúng là đồ mục rữa, mềm cứng đều không chịu rồi. Ngoài thực quyền do hắn đích thân nắm giữ ra, hắn còn có phụ thân là hội trưởng Dong Binh công hội làm chỗ dựa vững chắc nữa. Tại một nơi cách xa thủ đô Tát La như Lỗ Sắt đây, đúng là hoàng đế ở xa cũng không thể làm gì một tên ác bá địa phương rồi. Tục ngữ có câu: "cường long bất áp địa đầu xà." [1] Vì vậy mà Mộ Dung Thiên không thể dùng lại trò cũ mà đi thách đấu với Đái Nhĩ Cát. Vả lại, tính cách của hắn chắc cũng sẽ không giống như bọn người Phất Nông, nghiêm túc và tuân thủ kỷ luật, một khi đã thua thì sẽ tâm phục khẩu phục đối phương. Lần này không chỉ là phải dùng võ lực, mà còn phải biết quyền mưu để thủ thắng nữa.
Nhìn thấy bộ dạng tư lự của Mộ Dung Thiên, Tư Tháp Tây Á thở dài, nói:
- Đan Ni Tư đại nhân, ngươi vừa đến nhậm chức tại Mễ Kỳ Tư chỉ mới vài ngày, ta biết chuyện này có hơi nan giải, nhưng ngày ma thú công thành không còn bao lâu nữa, tình huống binh lực rất ác liệt, nếu như nội bộ quân dân của Lỗ Sắt bất hòa, vậy thì sẽ tạo thành ảnh hưởng rất lớn, nói không chừng còn sẽ khiến chúng ta phải hối hận chung thân nữa đấy.
Chuyện này không những Tư Tháp Tây Á cố ý dùng để khảo nghiệm Mộ Dung Thiên, mà trên sự thật, từ sau đợt ma thú công thành lần trước, Đái Nhĩ Cát ỷ mình lập được đại công nên càng lúc càng kiêu căng. Điều đó quả thật là một vấn đề lớn.
Mộ Dung Thiên cười dài, nói:
- Không hề chi! Được thành chủ ưu ái giao cho trọng trách, đó là vinh hạnh của thuộc hạ. Cứ để việc này cho ta giải quyết, tuy nhiên, trước khi ra tay, thuộc hạ cần có tư liệu về hắn, càng tường tận càng tốt.
Tư Tháp Tây Á thấy Mộ Dung Thiên tràn đầy lòng tin thì cực kỳ vui mừng, vội vàng đáp ứng ngay:
- Tuyệt đối không thành vấn đề, để sau khi gom góp tư liệu đầy đủ, ta sẽ giao cho ngươi ngay.
oooOooo
Nghe nói Mộ Dung Thiên sẽ phải ra ngoài ít nhất là ba, bốn ngày hoặc lâu hơn mới về, đám người Lộ Thiến đương nhiên là không muốn chút nào, nhưng vì đây là công sự nên không thể không đi. Thế là tối đó không thể thiếu được mây mưa triền miên rồi.
Tuy nhiên, trận kịch chiến lần này tới nửa chừng thì lại bị phá bĩnh. Đến gần nửa đêm, chợt có tiếng chuông cửa reo lên, lúc này Lạc Na đang nằm dưới thân của tên sắc lang, vì đang đến gần cực lạc nên tấm thân mềm mại của nàng không ngừng uốn éo, và dĩ nhiên cũng nghe được tiếng chuông. Do đó mà Mộ Dung Thiên vội vã trùng kích thêm vài trăm lần, khiến cho nàng lên tận đỉnh Vu Sơn, sau đó toàn thân mềm oặt vô lực thì hắn mới rời khỏi giường, vội vã mặc y phục lại rồi mới bước ra mở cửa.
Người có thể tiến vào nội viện vào lúc này thì chỉ có Tư Tháp Tây Á mà thôi. Đối với nàng mỹ nữ thành chủ này, Mộ Dung Thiên không thể chửi đổng mấy câu đại loại như là "quấy rầy người ta khoái hoạt thì sinh con không có mắt", vv...cùng lắm hắn chỉ có thể nhẫn nại một chút, để sau đó sẽ lại tái chiến.
Quả nhiên không ngoài dự liệu, ngoài cửa là nàng Tư Tháp Tây Á xinh đẹp như hoa như ngọc, trong tay nàng còn cầm một quyển trục.
Mộ Dung Thiên chỉ tạm thời hưu chiến, chứ toàn thân lửa dục vẫn bốc ngùn ngụt. Tư Tháp Tây Á vừa trông thấy hắn thì đã cảm thụ một cách rõ ràng, nhìn lại thời gian hiện tại, chẳng cần hỏi cũng biết Mộ Dung Thiên đã làm gì trước khi bước ra mở cửa rồi; bởi vậy mà khuôn mặt của nàng chợt đỏ bừng, trong lòng thầm chửi tên sắc lang hoang đường, đồng thời cũng cảm thấy mình may mắn vì hôm nay đã có gắn cách âm kết giới, nên không lo sẽ bị mất ngủ nữa.
- Đan Ni Tư đại nhân, thật xin lỗi vì đã quấy rầy ngươi nghỉ ngơi, nhưng tư liệu mà ngươi cần thì ta đã có rồi đây. Ta đã từng nói, khi nào thu gom đủ thì sẽ giao cho ngươi trước.
Nói xong, nàng giao quyển trục ở trong tay sang cho Mộ Dung Thiên.
Số tư liệu này quả thật là đến không đúng lúc chút nào, tuy nhiên, bởi vì thời gian trước khi ma thú bạo động rất trân quý, nên Tư Tháp Tây Á mới quyết định quấy rối "nhã hứng" của vị thành thủ ở cùng nhà với mình này.
Sau khi tiếp nhận quyển trục xong, Mộ Dung Thiên cười nói:
- Không sao, thật khiến thành chủ phải chịu khổ rồi, cả nửa đêm mà cũng phải lao lực việc công.
"Ngươi cũng vậy thôi, chẳng qua chỉ là làm việc khác thôi." Tư Tháp Tây Á vừa nghĩ tới đây thì sắc mặt lại càng đỏ hơn trước.
Phong vận mê người của Tư Tháp Tây Á khiến cho Mộ Dung Thiên có chút xao động, hắn nhớ tới mấy nàng đại mỹ nữ đang chờ mình ở trong phòng thì vội vàng nói:
- Thành chủ, còn việc gì khác nữa không? Nếu không thì xin mời đi nghỉ sớm nhé, thiếu ngủ chính là đại địch của nữ nhân đấy.
"Thật đúng là tên quỷ háo sắc mà." Tư Tháp Tây Á thầm mắng trong lòng một câu, sau đó nói:
- À, không còn gì nữa. Đan Ni Tư đại nhân cũng nghỉ sớm đi.
Thế nhưng khi nhớ tới đêm đầu tiên hắn vừa đến ở tại Lăng Ba tiểu trúc, nàng chỉ sợ thời gian hắn đi ngủ chắc cũng còn phải tới mấy tiếng nữa lận.
Sau khi chia tay Tư Tháp Tây Á, Mộ Dung Thiên trở về bồi tiếp mấy nữ nhân một lúc nữa thì cũng vừa đến nửa đêm, lúc này hắn lại bò dậy, nhưng không phải là để tu luyện Thuấn gian di động, mà là để nghiên cứu tư liệu.
Mộ Dung Thiên mở quyển trục ra, bên trong có ghi chép tư liệu về Đái Nhĩ Cát rất chi tiết, kể cả tuổi tác, giới tính, chức nghiệp, tính cách, sự ưa thích, kiêng kỵ, tập quán, gia tộc, quan hàm, công tích, vv....Ngoài những thứ đó ra, trong quyển trục còn ghi chép cả các công tác hoặc những nhân vật có quan hệ riêng với hắn, tỷ như bằng hữu, thượng cấp, thuộc hạ, đồng sự, vv....Vừa lật trang "đồng sự" ra, cái tên đầu tiên đập ngay vào mắt Mộ Dung Thiên, khiến cho hắn mở to hai mắt mà nhìn trân trối - Tân Địch Á!
================================================== ====
Chú thích:
[1] cường long bất áp địa đầu xà: người đến từ phương khác không lấn áp dân địa phương