- Hì hì, Cách Lôi Lâm tiểu thư, chẳng lẽ nàng không nhận ra ta chỉ đang nói đùa thôi sao.
Mộ Dung Thiên rút miếng bánh lại, bỏ vào miệng nhai nhồm nhoàm, mặc dù đồ ăn không ngon lắm nhưng sau khi hoàn thành nhiệm vụ, tâm tình của hắn rất sảng khoái.
- Nói đùa?
Cách Lôi Lâm cố gắng kìm nén cơn khích động muốn cho hắn một trận xuống, rồi nói tiếp:
- Câu nói đùa chẳng hay ho chút nào.
Nghĩ lại vừa rồi mình còn nghiêm túc giáo huấn hắn, Cách Lôi Lâm lại thấy cực kỳ tức giận, đồng thời còn cảm thấy Mộ Dung Thiên diễn kịch y như thật vậy.
Mộ Dung Thiên không để tâm đến gương mặt gần như méo mó vì tức giận của nàng, hắn mỉm cười nói tiếp:
- Cách Lôi Lâm tiểu thư, xin hỏi một câu, trước kia chúng ta đã gặp nhau chưa? Ý ta muốn nói là trước khi tới quý địa ấy.
Vẻ mặt Cách Lôi Lâm bắt đầu cứng nhắc hệt như Hoa Sử, cách trả lời cũng giản đơn y hệt:
- Chưa!
- Nếu vậy, ta thật không hiểu được, vì sao hình như nàng rất có ác cảm với ta vậy. Hì hì...
- Bởi vì ta ghét bộ dạng vô lại háo sắc của ngươi!
Cách Lôi Lâm cũng thật thẳng thắn, chẳng để lại cho hắn chút sĩ diện nào, thật ra, lý do của nàng cũng không phải hoàn toàn như vậy, điều quan trọng hơn chính là ở chỗ, chẳng mấy khi một người ít có hứng thú với những gì không phải dược vật như nàng lại sinh lòng hiếu kỳ với ai đó, vậy mà người đó lại khiến nàng vô cùng thất vọng.
- Vậy ư, lúc ấy ta chỉ không kìm được mà dùng ánh mắt để thể hiện sự tán thưởng với hai vị mỹ nữ mà thôi, điều đó có gì sai à?
Lý lẽ của Mộ Dung Thiên cũng không tệ, nhưng trông thấy vẻ mặt lạnh tanh của Cách Lôi Lâm, hắn đành quyết định chấm dứt những lời giải thích giả tạo, nhún vai nói:
- Cách Lôi Lâm tiểu thư, nếu như nàng thật sự ghét ta như thế thì sao lại đến tìm ta làm gì? Chẳng lẽ vì không tìm được bạn nhảy nên muốn mời ta khiêu vũ một bài hay sao?
Ánh mắt tà ác của tên sắc lang lại dừng lại ở trên bộ ngực không được nở nang cho lắm của Cách Lôi Lâm, trên mặt lộ vẻ đồng tình và thấu hiểu, căn cứ vào quan niệm thẩm mỹ của hắn, sức hút của nữ nhân tỷ lệ thuận với kích thước bộ ngực.
Nếu như không phải Duy Đa Lợi Á có chuyện nhờ cậy hắn, Cách Lôi Lâm khẳng định sẽ lập tức đánh cho gã sắc lang đáng ghét này thành một cái đầu heo cho coi, trên mặt nàng lộ hẳn vẻ khinh thường, rồi quay người đi về phía giữa sân.
Hệt như một phép lạ, xung quanh nàng đột nhiên lại xuất hiện mấy chục thanh niên, bọn họ đổ xô nhào tới, tranh nhau mời mọc:
- Cách Lôi Lâm tiểu thư mỹ lệ, có thể mời nàng nhảy cùng một điệu chăng? Đó là niềm vinh hạnh vô vàn với ta và sẽ là một hồi ức mà suốt đời ta không quên!
Lúc này, Cách Lôi Lâm còn nổi bật hơn cả hai vị tỷ tỷ Duy Đa Lợi Á và Toa Phỉ, tình huống ầm ĩ như hiện giờ cũng không phải là không có lý do của nó. Cách Lôi Lâm là một nữ dược sư điên cuồng, ngoại trừ những việc tối cần thiết của con người như ăn uống ngủ nghỉ ra, hầu hết thời gian của nàng đều ở trong phòng luyện đan, rất hiếm khi ra ngoài, số lần tham gia hoạt động xã giao có thể đếm trên đầu ngón tay, mức độ thờ ơ với những sự việc thông thường cũng chẳng khác gì thánh ngôn giáo sĩ Hoa Sử, cho đến tận bây giờ vẫn chưa có ai mời được Cách Lôi Lâm khiêu vũ, bởi lẽ so với việc thực hiện những động tác múa may quay cuồng nhàm chán kia, thời gian đó nàng thà dùng để nghiên cứu những loại thuốc mới còn hơn.
Bởi thế, người đầu tiên được nhảy cùng Cách Lôi Lâm cũng sẽ trở thành một trong những đề tài được mọi người tại Thủy Đô bàn tán sôi nổi, mỗi khi nàng xuất hiện tại yến hội, luôn có một đống người chú ý quan sát nàng từng giây, từng phút với hy vọng có thể trở thành người may mắn đó, vì vậy nên sự nhiệt náo đó cũng chẳng có gì là lạ.
Cách Lôi Lâm cự tuyệt hết thảy mọi người, sau đó chen ra khỏi đám đông và thất vọng trở về bên cạnh Mộ Dung Thiên, ưỡn ngực ngẩng cao đầu, trong mắt đầy vẻ coi thường, tựa như đang ra oai với Mộ Dung Thiên - ta không phải loại côn trùng đáng thương như ngươi.
- Thế nào, ngươi không muốn khiêu vũ à? Hay là không có bạn nhảy?
Cách Lôi Lâm thừa cơ ném đá xuống giếng, tiếp tục kích thích tâm hồn yếu đuối của Mộ Dung Thiên, bởi vì vừa rồi nàng trông thấy tên sắc lang năm lần bảy lượt mời nữ tử nhảy cùng song đều thất bại.
Câu nói đó quả thực đâm trúng nỗi đau của Mộ Dung Thiên, song hắn cũng không phải vừa, lập tức nghĩ ra một lý do tuyệt diệu, mọi ngượng ngùng đều được gạt bỏ sạch sẽ:
- Ta không có thời gian, vì ta còn phải ở đây cho vị lão nhân cô độc đáng thương này đỡ buồn.
Mộ Dung Thiên chỉ về phía Hoa Sử ở cách đó không xa, thật ra hắn đang giống như một con nhặng phiền nhiễu quấy rầy sự yên tĩnh của người ta thì đúng hơn, chỉ có điều da mặt hắn thật dày, bẻ cong sự thật là chuyện như cơm bữa.
Cách Lôi Lâm hai mắt trợn tròn:
- Lão nhân cô độc đáng thương?
Mộ Dung Thiên bắt chéo hai chân, nói với vẻ tiểu nhân đắc chí:
- Không sai, đúng vậy đó, nhưng con người ta rất khiêm nhường, làm chuyện tốt cũng không thích phô trương, cho nên đừng có đi khoe khắp nơi.
Cách Lôi Lâm dở khóc dở cười:
- Thánh ngôn đại tế ty của chúng ta mà lại là lão nhân cô độc đáng thương ư?
Mộ Dung Thiên dương dương tự đắc:
- Không sai, thánh... hả?
Hắn đột nhiên cứng họng như bị nghẹn vì vừa nuốt phải một quả trứng ngỗng, đồng thời còn hoài nghi không biết có phải là mình nghe lầm hay không, dù nhìn từ góc độ nào, cái lão ấy cũng giống một kẻ quét dọn hơn.
Đáp án nhanh chóng được khẳng định, Cách Lôi Lâm lắc đầu lia lịa:
- Trời ơi, ta nghĩ ngươi nhất định điên rồi, ngay cả thánh ngôn đại tế ty mà cũng không nhận ra!
Tiếp đó, nàng đi đến trước mặt Hoa Sử, cung cung kính kính hành lễ:
- Đại tế ty Hoa Sử tôn kính, xin lỗi đã quấy rầy dòng suy nghĩ của ngài, cầu xin ngài mở lòng khoan dung mà tha thứ cho tên vô lễ kia.
Mộ Dung Thiên vốn còn đang suy đoán xem, có phải Cách Lôi Lâm cố ý nói khoác để mình xin lỗi một kẻ quét dọn mà mất hết thể diện hay không, nhưng trông thấy một người hoạt bát và cá tính như nàng ta lúc này lại nghiêm túc và thành kính hệt một tín đồ của tôn giáo, hắn liền lập tức tin tưởng. Nhớ tới bản thân vừa rồi không ngừng mạo phạm vị tế ty đã đạt đến thánh cấp này, thậm chí còn nói năng vô lễ, hậu quả thật khó mà tưởng tượng, tên sắc lang run lên bần bật, mặt mày nhăn nhó, lập cập lại gần nhận lỗi:
- Xin lỗi hóa thạch…à không, Hoa Sử đại tế ty tôn kính, người đại nhân có đại lượng, xin hãy tha thứ cho sự vô tri của con, thật ra, sự kính ngưỡng của con đối với ngài liên miên bất tuyệt tựa như sóng nước tuôn trào, giống như...
- Không sao.
Hoa Sử khẽ mở miệng, thốt ra hai chữ.
Mộ Dung Thiên thở phào một hơi như trút được gánh nặng, đột nhiên đôi mắt của Hoa Sử đang nhắm chặt bỗng mở ra khiến hai người giật cả mình.
Khác với ánh mắt sắc bén của những cường giả khác, đôi mắt Hoa Sử vô cùng thâm sâu, tựa như nó đang chứa một tiểu vũ trụ trong đó, người nào bị ông nhìn đều cảm thấy thân thể và linh hồn như tiến vào cái vũ trụ ấy, tất cả những gì chôn giấu trong lòng đều bị phơi bày, đó chính là cảm giác kỳ dị cùng nảy sinh của Cách Lôi Lâm và Mộ Dung Thiên.
- Người trẻ tuổi...
Hoa Sử lại chậm rãi cất lời, Cách Lôi Lâm vô cùng kinh ngạc, bởi vì mọi người đều biết Hoa Sử rất hiếm khi chủ động nói chuyện với người khác, nhất là khi ngài mở mắt ra, điều đó chứng tỏ ngài đang cực kỳ nghiêm túc, người được đãi ngộ như thế khẳng định không phải là tầm thường, nghĩ vậy, nàng không khỏi liếc nhìn lại gã sắc lang, kẻ ngốc nghếch, đồ quỷ đói kia thêm vài cái.
- Trong cơ thể ngươi đang tồn tại mầm mống của ma quỷ.
Câu tiếp theo của Hoa Sử khiến hai người đều vô cùng khó hiểu.
Mộ Dung Thiên mơ mơ màng màng:
- Đại tế ty, ngài nói vậy là ý gì?
Không biết có phải đó là phong cách nói chuyện từ trước tới giờ của tế ty hay không mà ngôn từ cao thâm mạt trắc của ngài vẫn không thay đổi:
- Nó trốn trong một góc tối tăm nhất trong lòng ngươi và đang ngủ say, nhưng một khi tỉnh lại, nó sẽ mang tới một sức mạnh cực kỳ to lớn.
Dừng một chút, ngài nói tiếp:
- Cùng với nó còn có cả sự hủy diệt nữa, cho địch nhân, thậm chí là chính bản thân ngươi.
Mộ Dung Thiên nhíu mày:
- Xin lỗi đại tế ty, nhưng ngài có thể nói rõ ràng hơn một chút được không?
- Nó thông qua một phương thức đặc biệt, giờ đã hoàn toàn dung hợp với cơ thể của ngươi rồi.
Nói tới đó, Hoa Sử liếc nhìn bàn tay phải Mộ Dung Thiên một cái:
- Trừ phi chủ thể bị tử vong, nếu không thì cho dù thông qua thần thánh rửa tội cũng không thể xua đuổi nó đi, ta cũng đành bất lực, xin lỗi! Nhưng ngươi hãy nhớ, ma quỷ hoàn toàn không thể trực tiếp khống chế linh hồn ngươi, chúng chỉ có thể thông qua dục vọng của con người để đạt được mục đích của chúng mà thôi.
Hoa Sử nói xong thì lại nhắm hai mắt lại, đó là dấu hiệu ngài ra lệnh tiễn khách.
Mộ Dung Thiên cảm thấy rất hoang mang bởi những câu nói không đầu không đuôi của Hoa Sử, đột nhiên hắn nhớ tới cái liếc mắt vừa rồi, thề là vội vàng giơ tay phải lên, hắn chẳng thấy gì khác so với mọi người, thứ đặc biệt duy nhất là chiếc giới chỉ kình tâm với ánh sáng màu xanh thẫm tựa như ánh lửa địa ngục, nó toát ra một loại khí tức quỷ dị mà không thể thấu hiểu. Đồng thời, Mộ Dung Thiên cũng nhớ tới lần bản thân bị mất kiểm soát khi xông ra khỏi Phục Hoạt khu trước kia, quả thật rất giống như bị ma quỷ nhập vào người vậy.
Chẳng lẽ là ám chỉ điều đó? Mộ Dung Thiên nhất thời chìm vào trầm tư.
- Tiên sinh, ta có thể mời ngài nhảy cùng một bài không?
Ngước đầu lên, hắn nhìn thấy Duy Đa Lợi Á đang mỉm cười đứng trước mặt, xung quanh còn có không ít nam nhân đang hâm mộ, chẳng có mấy người được khiêu vũ cùng Duy Đa Lợi Á, nhiều người còn đang mong đợi, không ngờ nàng lại chủ động đi mời người khác, và người đó lại còn là một gã ma võ sĩ hạ đẳng nhất ở đây nữa chứ, thế là mọi người liền bắt đầu suy đoán xem Mộ Dung Thiên có lai lịch thế nào.
Mộ Dung Thiên cảm thấy rất hãnh diện, những lời Hoa Sử vừa nói liền bị quăng sang một bên và cho vào danh sách nói phét, rồi hắn nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Duy Đa Lợi Á:
- Đương nhiên, tại hạ cảm thấy rất là vinh hạnh.
Hắn quay đầu lại, muốn huênh hoang với Cách Lôi Lâm - người vốn luôn coi thường mình - một phen, nhưng nàng nữ dược sư thiên tài hoạt bát đó đã biến mất trong đám đông, bên tai chỉ còn vọng lại thanh âm do nàng dùng Tụ âm thuật truyền tới:
- Ta cũng chính thức có lời mời, sau khi lễ hội kết thúc, hãy đến phòng luyện đan của ta.
Hết