Nó rất thích cái cảm giác ngạo nghễ đứng từ trên cao mà nhìn xuống chúng sinh này.
Sự kiêu ngạo của một kẻ vương giả chính là lúc đang nắm trong tay sinh mạng của hàng ngàn hàng vạn sinh vật.
Đã lâu lắm rồi nó chưa từng nếm lại cái cảm giác kiêu ngạo như thế này.
Từ lúc bắt đầu hồi sinh với thân thể của một con biến dị ma thú cao cấp, sau khi trải qua nhiều lần đấu loại, nó trưởng thành rất thần tốc, đến cuối cùng thì trở thành ma thú thủ lĩnh tại khu vực của Mễ Kỳ Tư.
Sau chiến dịch đầu tiên với nhân loại tại Thiên Địa hạp cốc, nó đã không ngừng thu được thắng lợi và cứ thế mà thừa thắng xông lên, kiềm chế quân chủ lực của nhân loại, khiến cho họ không thể vận hành các chính sách xác đáng được, rồi thông qua các phòng tuyến yếu kém khác mà tỉa dần lực lượng của họ, cho đến khi họ bị bức đến tuyệt cảnh mới thôi.
Mọi việc đều diễn ra rất thuậnt lợi, hơn một tháng đó, nếu dùng hai từ "phấn khích" để hình dung tâm tình của Cùng Kỳ thì cũng không sai chút nào.
Tuy nhiên, tất cả mọi thứ cũng đều theo chiến lược kỳ dị của phe nhân loại mà thay đổi cả. Tình thế áp đảo của phe mình lại không thể bắt được phe nhân loại vốn không còn thành trì để bảo hộ nữa.
Trong mấy tháng qua, sự phấn khích ban đầu đã biến thành sự dày vò, đày đọa, khiến cho Cùng Kỳ phải chật vật, lúng ta lúng túng vô cùng.
Việc càng đáng sợ hơn chính là uy tín của nó cũng vì thế mà giảm sút nhanh chóng.
Sự phục tùng giữa biến dị ma thú và những con ma thú phổ thông hoàn toàn không giống nhau, vì biến dị ma thú còn biết suy nghĩ chứ không phục tùng một cách mù quáng như đám ma thú tầm thường. Nếu thống soái chỉ huy bất lực, vậy tất nhiên chúng sẽ không còn tín nhiệm vào thống soái nữa.
Ngoài việc đó ra, tại những nơi khác, đám ma thú thống lĩnh nhất định là đang cười nhạo Cùng Kỳ.
Điều đó tuyệt đối là một đại sỉ nhục không thể bỏ qua. Phải biết rằng, ngày xưa khi còn ở trong thời kỳ thần ma đại chiến, trong mắt các vị thần linh, nó là một yêu vật không thể khinh thường được.
Tất cả những điều đó đều do gã thống soái của phe nhân loại ban tặng cho. Trong những lần tiếp xúc với năm cánh quân du kích, trong đó có ba cánh quân yếu nhất tạm gọi là đạt yêu cầu. Trên cơ bản, du kích chiến được áp dụng sách lược "tránh né". Dù không thể tiêu diệt được họ, nhưng phe mình cũng không tổn thất bao nhiêu. Tuy có mấy lần suýt rơi vào bẫy, nhưng chỉ tiếc vận khí của họ không tệ, bằng không thì đã bị tiêu diệt hết rồi.
Vì thế mà Cùng Kỳ đánh giá ba cánh quân đó: năng lực của người chỉ huy không tầm thường, nhưng còn xa lắm mới đạt tới mức siêu việt.
Lực lượng của họ dù mạnh, hành quân trầm ổn cẩn thận, nhưng hôm nay vẫn bị vây khốn tại Liệt Duyên bình nguyên. Sức phòng ngự của họ cũng khá mạnh, có thể ngầm bắn tên lén để tiêu diệt một số đội ngũ ma thú. Với trình độ đó của đối phương, hẳn là đối phương áp dụng rất tốt chiến lược "tránh mạnh đánh yếu."
Do đó có thể thấy được, trong quân của đối phương hẳn là có tướng lĩnh giỏi về phòng ngự, cùng với mưu sĩ có trí tuệ xuất chúng.
Còn về phần quân chủ lực của phe nhân loại, lực lượng của cánh quân đó mới là mạnh nhất và cũng là khó chơi nhất. Vì họ luôn thay đổi lộ trình, hành động như thiên mã hành không, quỷ dị to gan, đồng thời cũng xảo trá như hồ ly, mà tính cảnh giác cũng cực cao. Nhiều lần đã ăn trúng "mồi nhử" mà vẫn có thể toàn thân rút lui, khiến cho lực lượng của ma thú bị tổn thương không nhẹ. Có thể nói, cánh quân này đã phát huy được ưu thế lớn nhất của du kích chiến rồi vậy.
Cánh quân đó chính là nỗi nhức đầu nhất của Cùng Kỳ. Căn cứ vào phong cách chiến đấu của họ, có thể suy đoán rằng thủ lĩnh của họ nhất định là một kẻ rất khó chơi.
Đầu tiên là nghĩ ra được sách lược kỳ quái để xoay chuyển cuộc diện, rồi khiến cho mình mất hết mặt mũi và uy vọng, kẻ đó nhất định là hắn chứ không sai. Đối với người này, Cùng Kỳ quả thật căm hận thấu xương, chỉ muốn sớm được ăn tươi nuốt sống hắn mà thôi.
Ở hậu phương của gò An Đạt là một cánh quân của nhân loại, họ đã bị ma thú quân đoàn đông như thủy triều vây kín khắp bốn phương tám hướng, không thể di chuyển được, nửa bước cũng khó rời. Họ chính là đệ nhị quân đoàn của Đặc Lạp Đa.
Hiện nay bọn họ đã như ba ba trong rọ, chỉ cần Cùng Kỳ hạ lệnh tấn công thôi thì bọn họ sẽ bị bầm nát như tương, trở thành tro bụi ngay.
Thế nhưng tạm thời Cùng Kỳ vẫn chưa tính sẽ làm như thế, bởi vì con ba ba này vẫn có một chút giá trị lợi dụng. Họ có thể sẽ hấp dẫn những đồng bọn khác đến đây cùng chui đầu vào lưới.
Giữa nhân loại với nhau, họ có một thứ gọi là "tình cảm", một thứ rất là ngu xuẩn; tuy nhiên, nó có thể dựa vào thứ "tình cảm" này mà bày ra một trò hay.
Lúc ban đầu Cùng Kỳ cũng có hơi lo ngại, cuộc chiến ở trên bình nguyên sẽ rất ác liệt, mà lực lượng của đôi bên chênh lệch quá xa. Hễ là con người anh minh một chút tất sẽ không muốn hy sinh quá lớn, và rồi sẽ trở thành vô tình, bỏ mặc sự sống chết của đồng loại mà không thèm ngó ngàng tới. Do đó mà Cùng Kỳ không phái toàn bộ ma thú quân ra canh giữ tại Liệt Duyên bình nguyên, mà vẫn giữ lại một phần, bởi vì nó muốn tạo cho nhân loại một tia hy vọng, khiến cho họ đâm đầu vào cuộc chiến không sáng suốt này.
Trò chơi quy tắc là do nó đặt ra, nhưng quyền chủ động có tham gia hay không thì lại nằm trong tay của đối phương.
Không biết là do không thể dứt bỏ "cảm tình" hay là vì mình đã cố ý lưu lại một sinh cơ cho đối phương nên bây giờ đã nổi lên tác dụng, theo Cùng Kỳ biết, hiện nay cánh quân chủ lực của nhân loại vẫn đang tiến về phía Liệt Duyên bình nguyên.
Ngoài việc đó ra, ba cánh quân khác cũng nhanh chóng tụ tập lại một chỗ, hiển nhiên là muốn phối hợp với quân chủ lực để cùng ra tay chi viện cho cánh quân đang bị vây khốn.
Thế nhưng Cùng Kỳ không vì chuyện đó mà kinh sợ, trái lại, nó còn rất vui mừng là đằng khác, bởi vì nó có đủ lòng tin, trong trận này sẽ tung một mẻ mà bắt trọn lưới phe nhân loại.
- Rầm, rầm...
Tiếng động nặng nề từ xa truyền đến, kéo Cùng Kỳ từ trong huyễn tưởng thắng lợi về với hiện thực.
Một đám bụi đang bốc lên cuồn cuộn ở tại chân trời.
Phe nhân loại tới rồi, hơn nữa lại còn đến từ hướng chính diện của bình nguyên nữa, hẳn là quân chủ lực của họ rồi.
Mắt thấy con mồi từng bước đi vào bẫy rập của mình, trong lòng Cùng Kỳ không khỏi mừng thầm.
Theo khoảng cách thu ngắn dần, tiếng chân của họ càng vang lớn hơn.
Bụi bay mù mịt, hoàn toàn bao phủ lấy toàn quân.
Đó là kết quả được làm ra bởi Thổ hệ ma pháp hoặc Thổ hệ đấu khí binh chủng, có thể ở trong một trình độ nhất định mà làm rối loạn sức phán đoán của địch nhân, và nó cũng là một loại sách lược rất thường thấy ở trong chiến đấu. Lúc trước trong chiến dịch tại Thiên Địa hạp cốc, ma thú quân đoàn cũng đã từng dùng qua chiêu này.
Đôi mắt sáng rực ở trên chiếc đầu hồ ly của Cùng Kỳ vốn có thị lực nhìn được rất xa, ấy vậy mà nó cũng không thể nhìn ra được tình huống của phe nhân loại ở bên trong đống bụi kia. Khi còn ở thời thượng cổ, đôi mắt hồ ly của nó có thể nhìn xuyên thấu mọi thứ, chỉ tiếc là luân hồi ma thú đã không còn sánh được với trước kia nữa.
Từ trong đống bụi mù mịt bỗng có một trận mưa tên bắn ra, mục tiêu là bầu trời.
Nhưng bầu trời mới nhìn thoáng qua thì tưởng như ngoài không khí ra thì chẳng còn gì nữa cả.
- Quác, quác....
Vào lúc này, đột nhiên có nhiều tiếng kêu thê lương từ giữa khoảng không vang lên, tiếp theo đó là hàng loạt bóng đen rơi xuống đất, và cuối cùng thì đều bị vô số vó thiết kỵ đi tiên phong đạp nát thành thịt vụt.
Cùng Kỳ kêu lên một tiếng đau đớn, nó sớm đã đoán được là trinh sát binh của phe nhân loại rất lợi hại, có thể nhìn thấu được trinh sát ma thú hầu như có thể kết hợp thành một thể với không khí - Tiềm không nha - của nó, để rồi giết đi dễ dàng như thế.
Hành động quan sát động tĩnh của địch nhân chẳng những vô ích mà trái lại còn bị phản kích. Tuy nhiên, Cùng Kỳ cũng đã tính kỹ mọi thứ rồi, vô luận quân địch an bày các binh chủng ra sao, nhưng trong trận này chỉ có một kết quả mà thôi, đó là toàn quân bị diệt.
Hơn nữa, căn cứ vào tốc độ hành quân của đối phương, Cùng Kỳ có thể đoán được sơ bộ, rõ ràng đối phương lấy khinh kỵ làm chủ, nhiều lắm cũng chỉ phối hợp với một ít chức nghiệp mẫn tiệp như là thích khách, thợ săn, vv.....
Không lâu sau, các tin tức đổ về dồn dập, tuy không thể thành công phán đoán được lực lượng cụ thể của nhân loại, thế nhưng có chút tin tức vẫn hơn.
Nhìn vào quy mô ở trước mắt, cánh quân du kích này của nhân loại có vẻ còn kém lúc trước gấp nhiều lần, đại khái chỉ có năm mươi vạn mà thôi.
Đúng là không có gì nghi ngờ cả, bộ phận bị giảm bớt hẳn là bá tính bình dân rồi. Ở dưới tình huống này, có lẽ họ đã an trí cho dân chúng ở một nơi an toàn, sau đó mới thống lãnh đội ngũ linh hoạt đến đây chi viện. Chỉ cần nội ứng ngoại hợp, sau đó nhanh chóng rút quân đi, rồi sẽ hội họp với dân chúng. Đó chính là điều mà Cùng Kỳ đã suy đoán.
Nếu đổi lại là nó phải tiến hành hành động cứu viện lần này, tất cũng sẽ làm như vậy mà thôi.
Theo tài liệu có được, trong cánh quân chủ lực của nhân loại, ngoài bá tánh bình dân ra, những bộ phận có năng lực chiến đấu đại khái cũng khoảng bảy mươi vạn. Bởi vì phải mang theo số đông dân chúng, nên tất nhiên phải dùng tới kỵ binh làm binh chủng chính vì họ có năng lực di chuyển rất trác tuyệt.
Số lượng binh sĩ của nhân loại đến đây cứu viện lần này so với tin tức tình báo mà Cùng Kỳ có được dường như có chỗ không khớp lắm. Tuy nhiên, có lẽ vì để tránh làm chậm trễ việc quân, chắc họ đã để lại những binh chủng yếu kém và đã không theo đại quân chủ lực đến đây. Trừ số binh chủng đó ra, con số năm mươi vạn còn lại cũng không sai lệch nhiều lắm, hoàn toàn hợp lý.
Tri kỷ tri bỉ, bách chiến bách thắng.
Mặc dù đã nắm chắc phần thắng trong tay, nhưng Cùng Kỳ vẫn giữ vững tác phong cẩn thận như thường ngày.
Hoặc có lẽ, trước vị thống soái có thể xoay chuyển càn khôn kia, nó có chút hơi kiêng dè, mặc dù từ trong nội tâm nó vẫn không muốn thừa nhận điều đó.
Nhìn phe nhân loại càng lúc càng tiến gần, trong lòng Cùng Kỳ cực kỳ hưng phấn.
Chỉ có máu tươi mới có thể sửa sạch nỗi nhục nhã mà nó đã phải gánh chịu trong mấy tháng gần đây.
Cùng Kỳ khích động đến nỗi toàn thân của nó run lên, tuy nhiên, nó vẫn cố dằn lòng mà chưa phát ra mệnh lệnh tấn công, bởi vì bây giờ vẫn chưa đúng lúc.
Đám cát bụi mù mịt kia trong lúc tiến gần đến trung tâm bình nguyên thì nó lại chậm rãi thay đổi phương hướng, và rẽ về hướng tây nam của Liệt Duyên bình nguyên.
Cùng Kỳ không hề thấy lạ đối với việc thay đổi phương hướng của quân địch. Tất cả những điều đó đều nằm trong dự liệu của nó.
Ma thú quân ở phía tây nam giỏi về ma công nhưng lại có sức phòng ngự rất yếu, loại binh chủng đó cũng giống như các ma pháp sư của nhân loại vậy. Khả năng chịu đựng mũi tấn công mạnh của đối phương là tệ nhất, vì vậy nên nơi đó chính là điểm đột phá tốt nhất cho quân địch.
Trinh sát quân đoàn của nhân loại là một lực lượng xuất sắc, tất nhiên bọn họ sẽ nhìn ra được điều đó.
Ưu điểm, có đôi khi cũng sẽ trở thành yếu điểm trí mạng của mình. Bởi vì lỗ hổng kia chính là do Cùng Kỳ cố ý lưu lại để cho nhân loại nhìn thấy được.
Tất nhiên khi bọn họ đột phá địa điểm đó mà vào thì sẽ không có vấn đề gì, nhưng nếu muốn trở ra cũng bằng đường đó thì lại sẽ rất khó khăn.
Ở vùng phụ cận phía tây nam đã có mai phục sẵn hai cánh quân, chúng là những binh chủng rất giỏi phòng ngự, chỉ cần một khi chúng bít kín lỗ hổng nơi nó, vậy thì vòng vây của ma thú sẽ giống như tường đồng vách sắt, dù kỵ binh của quân địch có lợi hại đến đâu thì cũng không thể trốn thoát được!
Khi quân địch vừa phá thủng vòng vây nhưng chưa kịp hội họp với cánh quân đã bị vây khốn sẵn ở bên trong từ trước, cả hai cánh quân đó sẽ bị cô lập, và đó chính là lúc thích hợp nhất để phát động tấn công.
Đám ma thú ở trên bình nguyên đều nhất tề phát ra những tiếng gầm rú chói tai, tính khát máu của chúng cũng đều nổi dậy cực mạnh.
Nhưng lúc này chúng vẫn phải nén nhịn cơn khát máu đó, bởi vì thống soái của chúng vẫn còn chưa phát ra mệnh lệnh.
Mắt thấy mình sắp sửa được thưởng thức máu tươi ngon ngọt của quân địch, lúc này đại quân của nhân loại đột nhiên thả chậm tốc độ, rồi sau đó dừng hẳn lại.
Điều làm cho đám ma thú thắc mắc nhất chính là quân của nhân loại lại tiếp tục di chuyển, nhưng phương hướng lại trái ngược với lúc trước.
Cùng Kỳ trở tay không kịp, nhưng chỉ trong nháy mắt, nó liền hiểu ra ý đồ của đối phương.
Viên thống soái của nhân loại đã tăng thêm quy tắc vào trò chơi này, đã tạo cho Cùng Kỳ hai lựa chọn - hoặc là tử thủ con mồi không buông, hoặc là truy kích quân chủ lực của họ.