- Phải thì sao, còn không phải thì sao?
Mỹ nữ đầy đặn nghe vậy thì vội nói:
- Coi bộ chúng ta đoán không sai rồi.
Nói xong, nàng liền thản nhiên nói tiếp:
- Lúc trước ngài từng nhắc đến hồ Y Lan Đốn, khi đó vì ta đang tức giận nên không để ý tới, nhưng sau đó mới nhớ đến, nó là một cái hồ nhỏ thuộc về thành thị cấp bốn ở dưới quyền của Mễ Kỳ Tư là Đột Dược. Tất nhiên trên đời này còn có những cái hồ khác trùng tên với nó, nhưng ngài lại nói nó nằm cạnh hải hạp, vậy thì không sai rồi. Hồ Y Lan Đốn vừa khéo lại nằm bên cạnh Cái Y hải hạp, ta nói không sai chứ?
Mộ Dung Thiên thoáng rùng mình. Tuy Mễ Kỳ Tư là một thành thị cấp một, thế nhưng vị trí của nó rất hẻo lánh, người biết đến nó cũng không nhiều. Còn hồ Y Lan Đốn lại là một cái hồ nhỏ của thành Đột Dược, càng không có tiếng tăm gì, vì vậy mà lúc nãy hắn mới không ngần ngại nhắc tới nó.
Nhưng không ngờ nữ tử này lại dựa vào một manh mối nhỏ như thế mà có thể đoán ra thân phận và sự xuất thân của mình, tâm tư của nàng ta quả thật rất mẫn tiệp.
Lại thêm, nàng ta nhất định là biết rất rõ về Mễ Kỳ Tư, bằng không thì đã không biết tới hồ Y Lan Đốn rồi.
Quả thật không đơn giản chút nào!
Nữ tử bật cười, cười đến nỗi toàn thân cũng run lên, đồi ngực không ngừng rung rinh nhấp nhô, cực kỳ mê ly. Thế nhưng lúc này Mộ Dung Thiên không còn lòng dạ nào để thưởng thức nữa.
- Thật là tấu xảo! Không ngờ nơi đây lại chính là Mễ Kỳ Tư!
Tiếng cười của nữ tử cũng dừng lại, trên mặt lộ vẻ lẳng lơ phong tao, nàng nói tiếp:
- Đan Ni Tư đại nhân, ta phải cho ngài biết một việc. Trên thực tế, mục đích chúng ta vượt biển là muốn đến Mễ Kỳ Tư này, và người muốn tìm chính là ngài đấy!
Mộ Dung Thiên khẽ cau mày, lặng im không nói gì, phảng phất như đang cân nhắc xem thử lời nói của nữ tử kia có đáng tin hay không.
- Mặc dù đã xảy ra hiểu lầm, nhưng cuối cùng ta cũng có thể nếm được thủ đoạn của Đan Ni Tư đại nhân, quả không hổ là một vị tướng lĩnh có thể nghĩ ra chiến thuật du kích chiến kỳ diệu như vậy.
Nữ tử hít một hơi khẩu khí, rồi nói tiếp:
- Mặc kệ đại nhân có tin hay không, sau khi giải quyết xong công vụ, xin hãy trở lại đây một chuyến. Chẳng phải ngài muốn có một câu trả lời thỏa đáng hay sao? Đến lúc đó ta sẽ đáp ứng với ngài.
- Tốt!
Mộ Dung Thiên trả lời dứt khoát, và khôi phục lại phong thái chủ soái của một quân. Thân phận đã bị bại lộ, hắn cũng lười không muốn đóng vai vô lại nữa.
Nói xong, hắn liền đi thẳng ra ngoài. Hắn không còn dư thời gian để lưu lại đây nữa.
- Khắc Lý Tư Đế xin chờ đại nhân quang lâm lần nữa.
Thanh âm của nữ nhân đầy đặn vang lên, đồng thời cũng tự xưng tên của mình.
Khắc Lý Tư Đế? Cái tên này có vẻ quen quen nhỉ.
Mộ Dung Thiên nhanh chóng nhớ ra, sau khi hắn đến thành Phật Lạc Lý Tư để nhận chứng chức nghiệp huy chương, nữ thợ may đã quyến rũ mình cũng có tên giống như vậy.
oooOooo
- Rốt cuộc là chuyện gì?
Sau khi rời khỏi khách doanh đủ xa, Mộ Dung Thiên lập tức lên tiếng hỏi.
Cổ Nhĩ Đa hiển nhiên vẫn còn vì sự lỡ lời của mình mà sợ hãi, gã nói:
- Xin lỗi thành thủ đại nhân, chúng ta vừa nhận được một tin tức không hay. Trên đường đến nơi hội họp với chúng ta, cánh quân thứ hai do tham mưu trưởng Đặc Lạp Đa thống lãnh đã bị ma thú quân đoàn vây khốn tại Liệt Duyên bình nguyên!
Lời đó vừa thốt ra thì tựa như sét đánh ngang trời, đôi ngươi của Mộ Dung Thiên co rút lại:
- Cái gì?
oooOooo
Hội nghị khẩn cấp lập tức được triệu tập, bởi vì sự việc quá trọng đại.
Các tướng lĩnh khác vừa nằm xuống chưa kịp ấm chăn thì đã bị gọi dậy, nhưng ai nấy đều không thấy buồn ngủ chút nào, bởi vì tin tức Đặc Lạp Đa bị vây khốn đều khiến cho họ không còn lòng dạ nào để ngủ nữa.
Một tiếng trước đó, ai nấy cũng vì sắp được hội sư mà vui vẻ, nhưng giờ đây thì trong quân trướng lại tràn ngập lo lắng.
- Thành thủ đại nhân, chúng ta hãy lập tức hành quân suốt ngày đêm, để nhanh chóng cứu đám người của Đặc Lạp Đa và Thản Khắc!
Đội trưởng đấu sĩ Hào Tư vốn là người rất xung động, lúc này thấy bạn già đang lâm hiểm cảnh thì lại càng lo lắng hơn, lập tức xin Mộ Dung Thiên xuất binh ngay.
- Hào Tư, không nên gấp gáp, ngươi không thấy việc này có điểm kỳ quái hay sao?
Sát Đạt Mễ La vẫn trấn tĩnh. Lần đầu tiên gã tận mắt chứng kiến vô số huynh đệ bị chết thảm, điều đó đã khiến cho tốc độ trưởng thành của gã nhanh hơn trước rất nhiều. Nếu là trước đây, gã nhất định cũng sẽ giống như Hào Tư vậy, đầu tiên sẽ thống lãnh thủ hạ chạy đi cứu viện cho hảo hữu Tịch Tháp rồi.
Hào Tư nghe vậy thì nổi nóng:
- Không gấp? Ngươi nói chơi à? Làm sao mà ta không thể gấp được chứ? Nơi đó không phải là bên trong thành Mễ Kỳ Tư, mà là nơi bình nguyên trống trải, không có bất luận một điều kiện để phòng ngự nào. Bất cứ lúc nào toàn quân của họ cũng sẽ bị đại quân ma thú vây công mà tiêu diệt sạch. Chẳng lẽ ngươi muốn chống mắt mà nhìn bọn họ bị giết khơi khơi như vậy hay sao?
Thế rồi y lại quay sang nói với Mộ Dung Thiên:
- Thành thủ đại nhân, xin hãy sớm hạ lệnh. Ta nguyện ý dẫn quân tiên phong, giết thẳng đến Liệt Duyên bình nguyên! Nếu chúng ta hành động nhanh một chút thì may ra còn kịp, đến lúc đó, chúng ta sẽ kết hợp với quân của Đặc Lạp Đa, nội ứng ngoại hợp, nhất định có thể thoát khỏi trùng vây!
Mộ Dung Thiên vẫn cúi đầu không nói gì, bởi vì hắn đang suy nghĩ.
Lộ tuyến hành quân của Đặc Lạp Đa vốn không có vấn đề gì, Liệt Duyên bình nguyên bốn phía đều trống trải, vô luận từ hướng nào chạy đi cũng đều là sự lựa chọn tốt.
Nhưng điều đáng chết ở đây chính là số lượng ma thú đông kinh người đã vây kín lấy toàn bộ bình nguyên!
Điểm tốt nhất của du kích chiến chính là khiến cho đối phương không thể có được lực lượng cường đại và cũng không biết làm sao để điều khiển. Bởi vì chúng sẽ rất khó mà phán đoán được thực hư, và đồng thời cũng khó bắt được phe nhân loại vì sự linh hoạt thay đổi không ngừng.
Muốn vây khốn được một đội ngũ du kích, tất phải nắm được tin tức tình báo chính xác, biết được lộ tuyến hành quân của đối phương rồi sắp bày mai phục. Nếu không thì phải là thuần túy may mắn.
Điều kiện thứ hai hiển nhiên rất khó xảy ra, vì nếu muốn ngay ở giữa khu hoang dã rộng lớn bên ngoài Mễ Kỳ Tư, rồi tập trung lực lượng tại một điểm để thử vận may mà chặn lại một đội ngũ du kích, vậy thì chẳng khác nào mò kim đáy biển vậy. Mà cứ dựa vào tình huống của đám ma thú quân, tựa hồ chúng đã có tính toán kỹ từ trước, rất giống với việc đã nắm được tin tức tình báo chuẩn xác vậy.
Nhưng binh đoàn trinh sát của Mễ Kỳ Tư rất là xuất sắc, họ vẫn khiến cho đám ma thú đau đầu không ngớt, trước nay vẫn chưa xảy ra sai lầm gì.
Lại thêm việc hai ngày trước, cánh quân của mình cũng từng trúng phải mai phục giống như vậy, cũng gặp phải ma thú quân đoàn với số lượng đại quy mô như vậy. Trong mấy tháng qua, phe mình hành quân chưa từng gặp phải sự hung hiểm như thế bao giờ, không lẽ nào lại tấu xảo như vậy? Hai nhóm quân lại cùng lúc gặp phải sự mai phục hung hiểm như thế?
Mộ Dung Thiên nhớ đến những cuộc chiến không lâu trước đó, lúc bấy giờ đám ma thú quân đoàn không tiếc mọi thứ mà chỉ chỉ toàn tấn công các ma pháp sư cùng với cung tiễn thủ và các binh chủng có thể tấn công từ xa của phe mình. Những lúc ấy thì đám ma thú đã bỏ ra cái giá không thấp, và những cuộc chiến như vậy cũng xảy ra không ít. Khi đó Mộ Dung Thiên vẫn không giải thích nổi lý do, hắn chỉ cho rằng Cùng Kỳ vì quá căm tức nên mới hạ lệnh như vậy mà thôi.
Lúc này nhớ lại chuyện đó, hắn cảm thấy bên trong hẳn là có vấn đề rất nghiêm trọng. Bởi vì hầu như cũng giống như cánh quân của hắn, cánh quân thứ hai do Đặc Lạp Đa thống lãnh cũng bị tổn thất rất nhiều binh sĩ có sức phòng ngự. Theo lời lão báo lại, ma thú quân đoàn tựa như có thâm thù đại hận với các binh chủng như thế, nên chúng chỉ nhắm vào họ mà hạ thủ thôi. Đặc Lạp Đa cũng từng có lần cảm thấy hoang mang khó hiểu giống như hắn vậy.
Vừa nghĩ tới đó, trong lòng Mộ Dung Thiên liền thông suốt tất cả. Lần này hội sư với Đặc Lạp Đa không phải là ngẫu nhiên, mà căn bản đó là do Cùng Kỳ tạo ra cơ hội cho họ mà thôi!
Việc không thể nắm được lộ tuyến của du kích quân vẫn luôn là một vấn đề nhức đầu của Cùng Kỳ, nhưng khi tạo ra cơ hội hội sư lần này, nó sẽ có thể chuyển bị động thành chủ động. Chỉ cần biết được hai cánh quân sẽ gặp nhau ở một nơi nào đó mà họ đã từng đi qua, vậy thì Cùng Kỳ sẽ có thể căn cứ vào vị trí của hai nhóm quân này mà đoán ra lộ tuyến sắp đến của họ.
Cũng may là nó không có được tin tức tình báo xác thực, tỷ như tốc độ hành quân của hai cánh quân, phong cách, vv....nên không thể nào xác định được địa điểm hội quân. Nếu như biết được địa điểm thì tất nhiên là việc tốt nhất, vì nó sẽ có thể tung một mẻ lưới để bắt trọn ổ cả hai.
Cánh quân của Mộ Dung Thiên tương đối may mắn một chút, bởi vì trên lộ tuyến hành quân không hề gặp phải những nơi trống trải hoang vu, cho nên Cùng Kỳ không dám tập trung binh lực vào đây, nhờ vậy nên đã giúp cho Mộ Dung Thiên tránh được một kiếp.
Nhưng còn phe của Đặc Lạp Đa thì lại khác, chỉ cần là người có chút đầu óc thì cũng biết chọn ngay Liệt Duyên bình nguyên rồi. Nhân loại đã có thể nghĩ đến, vậy thì Cùng Kỳ vốn có trí lực có thể sánh ngang với một mưu sĩ xuất sắc của nhân loại, tất nhiên cũng có thể nghĩ đến. Vì vậy mà nó liền không chút do dự mà hưng binh đại quy mô, an bày cuộc mai phục lần này.
Vòng vây của nó phải rất lớn, vì vậy nên mới tránh được tầm nhìn của trinh sát binh của phe nhân loại. Đến cuối cùng thì cũng đã thành công vây khốn được họ.
Vốn tưởng rằng phe mình rất cẩn thận, không ngờ trong lúc bất tri bất giác đã rơi vào bẫy rập của nó.
Chậc, chậc, Cùng Kỳ quả không hổ là luân hồi yêu thú. Nó có được trí tuệ cao siêu không thua gì một chiến lược gia xuất sắc của nhân loại, lần này ra tay quả thật là khó chơi đây!
Mặc dù Mộ Dung Thiên đang đối lập với Cùng Kỳ, nhưng hắn lại không thể không tán thưởng sách lược cao minh của nó.
Thấy Mộ Dung Thiên trầm mặc không nói gì, Hào Tư lại gấp gáp kêu lên:
- Thành thủ đại nhân, xin hạ lệnh mau. Chúng ta không còn nhiều thời gian nữa, đám người của Đặc Lạp Đa và Thản Khắc không chống được lâu đâu!
Đại ma pháp sư Yết Lệ Nhã nạt y:
- Hào Tư, không được làm gián đoạn suy nghĩ của đại nhân.
Hào Tư nghe vậy thì vội ngậm miệng ngay, nhưng trong miệng vẫn lầm bầm những lời gì đó. Tính cách của y không khác Thản Khắc chút nào. Y là một kẻ không sợ trời không sợ đất, lúc nào cũng có gan chống lại thượng cấp, nhưng trái lại thì không dám vô lễ với Yết Lệ Nhã chút nào, bởi vì y đang theo đuổi nàng ma pháp sư mỹ lệ ưu nhã này, tuy rằng đã theo đuổi suốt mười năm nay mà vẫn chưa thành công.
Không biết có phải Yết Lệ Nhã bị cảm động bởi sự trung thành của Hào Tư hay không, vì cho đến nay nàng vẫn chưa thành hôn với ai, nhưng rất có thể nàng cho rằng y không thích hợp với mình nên vẫn chưa tiếp nhận tình cảm của y. Do đó, đôi bên vẫn duy trì mối quan hệ không xa không gần. Mặc kệ thế nào, Hào Tư vẫn một mực phục tùng mệnh lệnh của Yết Lệ Nhã, nàng chỉ đông thì y không dám đi hướng tây, chỉ nam thì không dám đi bắc.
Lúc này Mộ Dung Thiên kết nối các điểm quan trọng đã thông suốt lại, thế rồi liền dồn sức chú ý trở về hiện tại, hắn cười nói:
- Hào Tư nói không sai, bọn họ quả thật sẽ không chống đỡ được lâu.
Hào Tư chấn động tinh thần, vội nói:
- Nếu nói như vậy, thành thủ đại nhân, ngài tính....
Mộ Dung Thiên chậm rãi nói:
- Ta tính là đêm nay vẫn nghỉ ngơi như thường. Những ngày sắp tới vẫn giữ tốc độ hành quân như cũ, không, phải nói là chậm hơn trước một chút.
- Hả?
Hai mắt của Hào Tư mở to như chuông đồng.