Mỗi khi nhớ đến tình cảnh hôm đó, bọn họ đều run lên cầm cập.
Sự oai phong lẫm lẫm không ai bì kịp của Long vương đã khắc sâu vào tâm khảm yếu ớt của mỗi một tướng sĩ.
Ngay cả chuẩn S cấp ma thú là Thanh giao mà cũng bị ông ta khống chế được, vậy thì làm sao có thể chiến thắng được ông ta đây?
Dù là ai cũng không thể khiến cho các binh sĩ được khôi phục sĩ khí trong một thời gian ngắn cả; vả lại đại quân của Lam Nguyệt cũng sắp đến gần, còn phe mình thì bị tổn thương nguyên khí trầm trọng, dù bây giờ có thể chiếm được Tát La, vậy thì họ cũng không còn sức để phòng thủ nữa rồi.
Nếu trận đó có do đích thân Bái Yết La thống lãnh thì cũng không thay đổi kết quả được. Phe Tây Bắc chỉ đành bỏ qua Long đảo, thậm chí hơn mười tòa thành vừa chiếm được cũng phải bỏ rơi nốt. Giờ đây họ chỉ có thể tập trung binh lực để cố thủ các lãnh địa đã chiếm được từ trước.
Khi Lam Nguyệt kéo đại quân đến nơi, quốc gia trung lập cuối cùng ở trên biển liền trở thành trận doanh của phe Đông Nam.
Thế chân vạc ở trên đại lục rốt cuộc cũng bị lật đổ.
Chiến hỏa giữa hai phe nam bắc vẫn tiếp tục không ngừng, chỉ là không có phe nào có thể chiếm được đại tiện nghi mà thôi.
oooOooo
Một năm sau, trong một tửu điếm tại thành Tư Ba Đạt Khắc Lộ, nguyên là thủ đô của Tát La.
- Lão bản, cho ta thêm một bình rượu nữa!
Người vừa lên tiếng là một kẻ tóc tai rối bù, miệng đầy bột phấn, nhìn khuôn mặt của hắn rõ ràng là một tên túy quỷ. Y phục của hắn dơ bẩn rách nát, toàn thân tỏa ra mùi hôi thúi vô cùng, đã vậy lại còn có mấy con ruồi bay tới bay lui quanh người hắn nữa. Trên bàn của hắn có đầy bình rượu không nằm la liệt ra đấy, vậy mà hắn vẫn còn kêu thêm rượu nữa chứ.
Vốn dĩ lão bản của tửu điếm này cũng rất rộng lượng và thường hay hoan nghênh khách nhân, nhưng vấn đề ở đây là tửu điểm của lão vốn có đẳng cấp nhất định, mà tên ma men trông giống như một tên khất cái kia đã đuổi đi khá nhiều khách của lão rồi, hơn nữa trong mấy tháng gần đây, hắn ngày nào cũng tới đây quấy rầy, khiến cho nhiều khách quen của lão đã bỏ đi mất.
Sau khi uống thêm vài bình nữa thì cũng đến giờ đóng cửa. Trong thời buổi chiến tranh, liên minh thương hội của Tây Bắc đã cấm các tửu điếm doanh nghiệp mở cửa quá trễ.
Tên túy quỷ lảo đảo đứng lên rồi lè nhè gọi:
- Lão bản, tính tiền!
- Được!
Lão bản lấy bàn tính ra tính toán chớp nhoáng, sau đó mỉm cười nói với gã túy quỷ:
- Tiên sinh, tổng cộng là hai mươi sáu kim tệ và bốn ngân tệ, còn mấy đồng tệ lẻ tẻ thì không tính.
Trên thực tế thì lão tính ra chỉ có hơn hai mươi lăm kim tệ một chút thôi, nhưng lão đã tính thêm các phí tổn vào nữa. Dựa theo kinh nghiệm, gã hán tử say này sẽ không tính toán chút nào đâu.
Tửu quỷ thò tay vào trong túi, tìm tìm một lát, sau cùng chỉ lấy ra năm kim tệ, rồi hắn nhíu mày nói:
- Ủa, tiền đâu?
Vẻ tươi cười của lão bản đột nhiên méo mó đi:
- Tiên sinh, ngài tìm thử xem.
Gã tửu quỷ tìm khắp người một lượt nữa, nhưng ngoài mấy viên đất ra thì không còn gì nữa. Hắn gãi gãi đầu rồi nói:
- Lão bản, tiền của ta đã dùng hết rồi. Hay để ngày mai nhé, ngày mai ta nhất định sẽ trả hết.
Nụ cười của lão bản rốt cuộc cũng đông cứng lại. Nhìn tên tửu quỷ này mỗi lần uống là dường như uống nhiều hơn cả số lượng rượu mà lão bán được mỗi ngày nữa. Lão tuy là một người khá rộng lượng, thế nhưng lại khó lòng chịu đựng nổi tên khách nhân dai nhách và đáng ghét này. Xem ra hắn chỉ là một tên nghèo kiết xác ở góc đường nào đó, sau khi xin được vài đồng thì lại muốn tiêu xài huênh hoang đây mà, chứ làm gì có tiền mà trả.
Nghĩ tới số tiền rượu lên tới hơn hai mươi kim tệ, lão bản xót dạ vô cùng, thế rồi lão lạnh lùng gọi lớn:
- Tạp Lạc Phu!
Ứng theo tiếng gọi liền có một đại hán vạm vỡ xuất hiện ngay trước mặt lão:
- Phụ thân, chuyện gì thế?
- Hãy mời vị khách nhân không có tiền này ra ngoài ngay.
Lão đặc biệt nhấn mạnh chữ "mời", có nghĩa là phương thức sẽ không quá văn minh.
Thế rồi đại hán kia xông vào tay đấm chân đá tên tửu quỷ một chập, sau đó mới ném hắn ra đường và lầm bầm:
- Tên điên này có bộ xương cũng cứng gớm!
Tên tửu quỷ bị tẩn một trận khiến cho mặt mũi sưng húp, toàn thân nằm rạp xuống đất, trong nhất thời không thể bò dậy nổi, hoặc có lẽ là vì hắn cũng chẳng buồn đứng dậy nữa.
- Ngươi....đã đọa lạc tới mức này hay sao?
Nương theo tiếng nói đó, trong không gian chợt có thoang thoảng mùi hương bay tới. Thì ra lúc này đã có một nữ tử đang đứng bên cạnh từ lúc nào rồi.
Nữ tử đó có một vẻ đẹp rất mỹ lệ, quầng mắt sâu thẳm, đôi ngươi đỏ rực, làn môi đen nhánh, cùng với vài chiếc răng nanh bén nhọn, còn làn da thì trắng hơn cả tuyết. Trong bóng đêm, nữ tử này trông có vẻ rất thần bí. Hấp Huyết chủng tộc có một mối quan hệ nào đó không thể nói rõ thành lời với bóng đêm.
Túy quỷ ngẩng đầu lên hỏi:
- Ngươi....ngươi là ai?
- Cả ta mà ngươi cũng không nhận ra hay sao? Hay là ngươi cố tình không nhận ra đấy, La Địch thân ái?
Nếu có người nghe được câu nói vừa rồi, nhất định sẽ giật mình kinh hãi. Không ngờ tên túy quỷ trông chẳng khác nào một gã khất cái này lại là thống soái Rạng Đông đại danh đỉnh đỉnh Đan Ni Tư kia chứ!
Mặc kệ ác danh phản bội của hắn tệ đến cỡ nào, nhưng mỗi khi đề cập đến cái tên này, ai nấy cũng đều phải thừa nhận rằng, hắn đúng là một người rất đáng sợ.
Thế nhưng gã thống soái vô địch oai phong lẫm lẫm, uy chấn thiên hạ kia sao lại có thể suy sụp và lưu lạc tới cái tửu điếm nhỏ bé này để mua say chứ? Thậm chí còn không đủ tiền để trả tiền rượu, để đến nỗi phải bị người ta đánh đập nữa.
Từ sau lần thất bại tại trận đánh vang lừng ở Long đảo, Mộ Dung Thiên đã từ vị trí đại thống soái mà tuột dốc từ từ. Đương nhiên, đó không phải là vì sự thất bại lần đó, bởi vì với tình huống ấy, không một ai là có thể đánh thắng được, chỉ cần có thể khiến cho thương vong của quân mình bị giảm xuống tới mức thấp nhất thì đã quý lắm rồi. Vì vậy mà Mộ Dung Thiên không phải chịu trách nhiệm cho trận đó.
Nhưng trong lòng Bái Yết La biết rõ, Mộ Dung Thiên là một người có dã tâm bừng bừng, nên không thể để cho hắn nắm hết binh quyền. Khi phe Tây Bắc cần phải tận hết khả năng để tranh đoạt Tát La thì bắt buộc lão phải dùng tới Mộ Dung Thiên, nhưng đến khi đạt được mục đích rồi, tất nhiên lão phải dùng tới ái đồ mà mình đã hết lòng bồi dưỡng từ lúc bé là An Tác Ni Á. Tuy Mộ Dung Thiên vẫn ngồi ở chức cao, nhưng chỉ là ở phía sau để bày mưu tính kế mà thôi, chứ không còn oai phong như lúc còn làm đại thống soái nữa.
Trong mấy tháng qua, Mộ Dung Thiên đã giao hết công vụ cho Đình Đình giải quyết, còn mình thì biến mất tăm.
Mộ Dung Thiên khẽ nhướng đôi mắt lờ đờ lên:
- Ta không biết ngươi là ai, ta chỉ muốn rượu. Rượu!
Chu Lợi Á thở dài một hơi, rồi cúi người đỡ hắn dậy và nói:
- Được rồi, ngoan nào, mai hẵn uống tiếp.
Sau khi đưa hắn về nhà của mình, Chu Lợi Á không e ngại dơ bẩn mà giúp hắn tắm rửa sạch sẽ rồi thay một bộ đồ mới. Trong thời gian đó, Mộ Dung Thiên chỉ giống hệt một tên túy quỷ đã say mèm, để mặc cho nàng muốn làm gì thì làm.
Khi nàng đưa hắn lên giường, bỗng nhiên hắn mở bừng đôi mắt, một tay ôm chặt lấy nàng, đồng thời kéo nàng cùng ngã ra giường.
Chu Lợi Á bị giật mình nên khẽ kinh hô một tiếng, rồi không biết phản ứng thế nào mới phải.
Mộ Dung Thiên vừa hôn như mưa lên mặt nàng vừa nói:
- Không phải nàng vẫn muốn có một hài tử hay sao? Ta cho nàng, ta cho nàng, chỉ cần nàng cho ta tiền là được!
Cuối cùng Chu Lợi Á cũng không phản kháng lại, nàng để mặc cho Mộ Dung Thiên xé rách hết y phục của mình ra, đồng thời còn thô bạo tiến nhập vào nội thể của mình.
Nhìn thanh niên thiên tài này đọa lạc tới mức đó, Chu Lợi Á cũng thấy rất khó chịu. Nàng chợt phát hiện ra, ngoài mục đích nối dõi tông đường của mình, nàng còn có một loại cảm giác khác với Mộ Dung Thiên nữa.
Chu Lợi Á cắn răng chịu đựng cơn đau xé nát tâm can, và để mặc cho Mộ Dung Thiên tấn công mình tới tấp.
Ngoài hơi men ra, nam nhân này cần có thứ khác để phát tiết nữa, tỷ như thân thể của nữ nhân chẳng hạn.....