Nửa tiếng sau, xe hải mã chạy đến trước một tiểu đảo có diện tích gần hai ngàn thước vuông. Tuy hòn tiểu đảo này không lớn bao nhiêu, nhưng đối với một nơi có rất ít đất đai như Thủy Đô thì nó có thể được dùng hai chữ "xa xỉ" để hình dung. Chu vi của đảo được bao quanh bởi một vòng tường cao, quang cảnh yên tĩnh không một tiếng người, phảng phất như là bị cách ly vậy, chỉ có cửa lớn thì được mở rộng, do hai người nữ chiến sĩ của Miêu yêu tộc canh giữ.
Từ ngoài cửa nhìn vào, bên trong là một mảnh đất trống trải, ở tại trung ương có một tòa thạch tháp, đó là một kiến trúc duy nhất tại đây nên người ta dễ dàng nhìn ra được. Tòa thạch tháp ấy được trang sức bằng một mảnh lá cây xanh biếc do lục bảo thạch tạo thành. Đây chính là tiêu chí của chức nghiệp dược sư, và khi Mộ Dung Thiên nhìn thấy nó thì biết được mình đã đến được địa điểm cần đến rồi.
- Thật xin lỗi tiên sinh, ta chỉ có thể đưa ngài đến đây thôi. Vì Cách Lôi Lâm tiểu thư không thích người khác quấy rối mình ở phòng luyện đan, cho nên xe không thể vào trong đó được.
Tuần thú sư rất khách khí giải thích lý do cho Mộ Dung Thiên hiểu.
- Không sao, cũng không còn xa nữa đâu.
Mộ Dung Thiên nói xong liền soải bước đi vào bên trong.
Có lẽ vì đã được căn dặn từ trước nên hai nàng nữ chiến sĩ Miêu yêu tộc không hề hỏi qua danh tính của Mộ Dung Thiên, họ cứ để cho hắn đi thẳng vào bên trong, tại đó còn một người khác đợi sẵn để dẫn đường cho hắn, tuy nhiên Mộ Dung Thiên ra hiệu không cần, bởi vì hắn muốn tự mình tản bộ một chút.
Từ cửa lớn vào đến trước tòa thạch tháp có một con đường nhỏ, còn xunh quanh đó thì toàn là thực vật, nói chính xác hơn một chút thì đó toàn là thảo dược. Bởi vì vấn đề của nguyên vật liệu, nên các dược sư của hải quốc trước đây chỉ nhắm vào phương hướng phát triển chế luyện thực vật. Cùng là một loại dược vật, nhưng nếu liều lượng và cách sử dụng khác nhau thì cũng có thể chế luyện ra được những thứ khác nhau, chỉ là hiệu quả và khả năng sẽ có hơi chút không giống nhau. Tỷ như khi chế thuốc cầm máu, các dược sư ở trên đại lục thông thường chỉ sử dụng tỷ la, hạn nha, bồ nạp liên, cố bản thảo, toa lâm tử, chu cát đằng, vv....làm nguyên vật liệu, còn các dược sư của các hải quốc thì lại dùng rong biển, túy tê thái, ca thược, hợi nhĩ hoàn, đông cát lý lạp chi thai, vv.....Tuy nhiên, đó chỉ giới hạn trong những dược vật tương đối thông thường, mức độ phức tạp và khắt khe khi luyện chế dược vật cao cấp còn vượt xa sức tưởng tượng, tài liệu cơ bản là không hề thay đổi. Tổng thể mà nói, các chủng loại thảo dược được dùng để làm nguyên liệu chế thuốc thì còn kém xa so với ở đại lục, có rất nhiều hạn chế, chính vì vậy mà đã khiến cho lịch sử của các hải quốc vẫn chưa từng có được một thánh cấp dược sư, Thủy Đô lại càng khó có được.
Nhưng điều khiến cho Mộ Dung Thiên kinh ngạc là ở đây không hề thiếu các loại thảo dược ở trên đại lục, mà trái lại còn rất phong phú, thậm chí trong đó có không ít là hạng cực phẩm quý hiếm nữa. Phải biết rằng bởi vì nguyên nhân khí hậu khác xa nhau nên có rất nhiều thực vật ở trên đất liền không thể sống được ở hải quốc, ví dụ như thung (một loại cỏ sống trong ruộng nương) nếu sống ở một nơi có khí hậu ẩm ướt thì sẽ bị chết rất nhanh, bởi vậy mà nó không hề xuất hiện tại hải quốc; nhưng vào lúc này thì Mộ Dung Thiên lại phát hiện ra bóng dáng của chúng tại đây, ở trên mỗi một mảnh đất nhỏ nhoi, chúng sinh trưởng rất mạnh mẽ và tươi tốt. Sở dĩ có được kết quả đó là vì có người đã sử dụng kết giới để cách ly không khí ở bên ngoài, cộng thêm việc dùng tinh thạch có thuộc tính là hỏa liên tục đốt ở bên dưới, tạo thành không gian khô ráo. Còn đối với băng lan Ni La Ty, vốn có yêu cầu rất nghiêm ngặt về nhiệt độ, thì dùng kết giới kết hợp với tuyết linh băng tinh thạch mà tạo thành khí hậu ấm áp, có thể đạt đến không độ.
Phương pháp nuôi dưỡng thực vật kiểu này rất giống với việc trồng cây ở trong nhà ấm, cũng được thành công giống vậy. Nhưng suốt hai mươi bốn giờ ở trên hòn tiểu đảo này, không có lúc nào là không sử dụng đến những tòa kết giới nho nhỏ đó, nên chi phí rất lớn, huống hồ còn có rất nhiều tinh thạch đá quý rất hiếm thấy, cùng với một số lượng rất đông thuật sĩ để chăm sóc và thu hái số thực vật ấy, kể ra như vậy đối với Dược Sư công hội thì cũng không phải là quá nhiều; tuy nhiên, nếu số lượng chi phí và nhân lực đó chỉ nhằm phục vụ cho sự nghiên cứu của một dược sư duy nhất thì đúng là khiến người ta phải kinh hãi.
Cách Lôi Lâm là một thành viên của Dược Sư công hội, nhờ có tố chất nổi bật và thành tựu sáng chói, không ngừng điều chế ra được nhiều thứ thuốc mới, nên nàng là người có khả năng nhiều nhất để phá vỡ kỷ lục của Thủy Đô và trở thành thánh cấp dược sư. Hơn nữa, nàng lại có Thiên Lý mục trường, một nơi có thu nhập tương đương một phần ba của Thủy Đô làm hậu thuẫn, hoặc nói một cách khác, Thiên Lý mục trường có thể phát triển nhanh chóng và đạt tới địa vị đệ nhất mục trường ở trên biển như ngày nay, hầu như công lao lớn nhất đều nhờ vào những phát minh của nàng.
Nếu như Cách Lôi Lâm muốn, nàng hoàn toàn có thể trở thành một vị hội trưởng trẻ tuổi nhất của Dược Sư công hội trong lịch sử của Thủy Đô. Tuy nhiên, lòng của nàng đều đặt hết vào việc nghiên cứu, nên đã cự tuyệt địa vị chí cao mà ai ai cũng thèm thuồng đó. Thế nhưng về mặt đãi ngộ thì Cách Lôi Lâm còn hưởng được nhiều hơn so với vị hội trưởng đương nhậm nữa, điều đó có thể thông qua những "nhà ấm" nho nhỏ ở trên hòn đảo này mà thấy được. Mà nó quả thật cũng rất xứng đáng, bởi vì chỉ với những loại thuốc mới do nàng nghiên cứu điều chế để cho đám hải thú của Thiên Lý mục trường ra, nhiêu đó cũng đã mang lại lợi nhuận chi tiêu lên đến hơn ngàn vạn rồi.
Mộ Dung Thiên thở dài cảm thán rồi tiếp tục bước đi. Hắn nghĩ tới bản thân mình tuy có chỉ số dược sư lên tới hơn hai ngàn năm trăm, vậy mà cũng không có được sự đãi ngộ tốt như vầy. Đương nhiên, số lượng nhân tài dược sư ở trên đại lục đông vô kể, so với số lượng dược sư ưu tú ít ỏi ở Thủy Đô thì không thể xem ngang nhau được, lại thêm tên sắc lang không có bối cảnh gia tộc cường đại để chống lưng thì làm sao có thể so với người ta được chứ.
Con đường nhỏ không dài, đi bộ chậm chạp như thế cũng chỉ mất năm phút là hết con đường, trước mặt là tòa thạch tháp, ở trước cửa có một tấm mộc bài nhỏ có ghi dòng chữ: "Luyện đan trọng địa, người không phận sự hãy dừng bước."
Chữ viết xiêu vẹo, nhưng lập luận sắc bén. Hàng chữ đó được dùng chất dịch của lục tảo mà viết ra, rõ ràng chủ nhân là một người không am hiểu thư pháp nhưng khẩu khí thì rất lợi hại, điều đó khiến cho Mộ Dung Thiên lập tức nhớ đến phong cách nói năng không hề kiêng dè của Cách Lôi Lâm, đại khái chỉ có thể xuất phát từ nàng mà thôi.
Đúng là một nữ hài rất có cá tính, Mộ Dung Thiên cười cười, sau đó đưa tay đẩy cánh cửa rồi bước vào trong.
Tình cảnh trước mắt khiến MộDung Thiên phải giật mình nhảy dựng lên. Tầng dưới cùng là thư khố, trên hơn mười giá sách đều có chất đầy sách thuốc, thật khiến cho người ta phải hoa cả mắt. Trong đó có rất nhiều cổ thư đã bị ố vàng, hoặc là bút ký của các bậc dược sư tiền bối, tuy nhiên, những sách thuốc quý báu đó lại chẳng hề được trân quý tí nào, vì lúc này chúng được vất lăn lóc khắp nơi trên sàn nhà, trái dăm cuốn, phải vài cuốn, cả sách bị thiếu trang cũng có, đúng là loạn cào cào chẳng khác nào phòng ngủ của một nam sinh vậy; thậm chí còn có một cuốn đang nằm vắt vẻo ở trên chiếc đèn treo ở trên trần nhà, đung đưa qua lại. Nhìn vào tình cảnh này mà người ta dễ dàng nhận ra, Cách Lôi Lâm có thói quen xấu, tỷ như sau khi nàng xem xong một cuốn sách rồi vui vẻ ném nó sang một bên, mà không trả nó về chỗ cũ. Ngay cả Mộ Dung Thiên cũng vì giới dược sư mà cảm thấy thương tiếc cho những cuốn sách bị vất bừa bãi khắp nơi này. Chỉ khổ cho những nữ hầu Tứ Thủ tộc, bọn họ phải kiên nhẫn thu nhặt chúng, sắp xếp lại cho ngăn nắp, rồi chỉnh sửa những cuốn sách quý đã không còn hình dạng như thư sách nữa.
Mộ Dung Thiên ôm lòng thương cảm nhưng lực bất tòng tâm mà bước lên lầu hai, nơi này là chỗ cất chứa các khí cụ luyện đan đã bị vất đi, tất cả đều là những vật dụng đã bị hư hỏng và không thể sử dụng lại được. Huống chi, lò luyện đan cũng không phải là một vật bền bỉ, nếu không thể khống chế nguyên tố dung hợp cho thật tốt, vậy thì nó sẽ rất dễ bị tổn hại, tỷ như khi băng và hỏa cùng lúc được sử dụng, vậy thì lúc hơi nóng tăng nhanh thì hơi lạnh sẽ giảm đi, lúc đó sẽ tạo ra vết nứt, tất nhiên nó sẽ trở thành một món vật phế thải. Tuy nhiên, lúc này có thể nhận ra rõ ràng, cái lò luyện đan ở đây là do bị người ta phá hỏng, bởi vì trên thân nó không phải là những khe nứt nhỏ, mà là những cái lỗ thật to. Xem ra, những khi Cách Lôi Lâm bị phiền não, ngoài những cuốn sách bị vất ném lung tung, nàng còn có thói quen đập phá đồ đạc nữa. Dược sư là một chức nghiệp cần phải có sức nhẫn nại thật tốt, tỷ như khi nghiên cứu điều chế ra một loại thuốc mới nào đó, bản thân vị dược sư đó phải nếm thử cả mấy vạn loại tổ hợp mà trước kia chưa từng có thành quả gì, áp lực rất nặng nề, vì thế mà chuyện đập bể lò luyện đan quả thật là rất hiếm thấy. Mộ Dung Thiên cảm thấy thật khó hiểu, với tính cách táo bạo nóng nảy như Cách Lôi Lâm, làm sao nàng ta lại có thể trèo lên hàng đầu của giới dược sư được kia chứ.
Tầng thứ ba là nơi tồn trữ thảo dược, hoàn cảnh ở đây có phần khá khẩm hơn, bởi vì Cách Lôi Lâm cũng biết được thành phần phối phương của dược vật rất là hà khắc, nếu như mấy thứ đó mà bị lộn xộn và rối tung rối mù lên, hoặc là dính bụi bặm đất cát các thứ thì sẽ làm ảnh hưởng rất lớn đến xác xuất thành công của việc chế thuốc.
Tầng thứ tư là phòng ngủ của Cách Lôi Lâm, cửa lớn đóng chặt, người ngoài không thể nhìn thấy được bên trong. Có lẽ nàng thường ở đây nấu thuốc suốt ngày đêm, nên không quay về Thiên Lý mục trường.
Tầng thứ năm và cũng là tầng cao nhất, chính là phòng luyện đan. Cửa vừa mở ra thì mùi thuốc nồng nặc liền xông thẳng vào mũi, rồi nào là màu hồng, lục, lam, vàng, trắng, vv....rồi lại có mùi thúi, ngọt, đắng, chua, vv....đủ các thành phần đan dược bị thất bại chưa luyện thành nằm la liệt khắp nơi. Nơi đây quả đúng là một căn phòng thí nghiệm của một nhà khoa học si cuồng.
Mộ Dung Thiên cảm thấy toát hết mồ hôi hột. Những mùi vị hỗn tạp này thật là khó ngửi, chúng đối với khứu giác của nhân loại quả thật là có sức sát thương rất lớn, so với mùi hôi nách có lẽ còn mạnh hơn nữa, vì vậy mà khiến hắn cảm thấy rất buồn nôn. Thế nhưng Cách Lôi Lâm lại có thể an nhàn ngồi ở giữa đống đan dược hỗ lốn kia. Mộ Dung Thiên bắt đầu hoài nghi, không biết có phải nàng bị khiếm khuyết dây thần kinh của khứu giác hay không, hoặc giả khứu giác của nàng chưa phát triển đầy đủ như người ta?
Nhìn thấy Mộ Dung Thiên tiến vào phòng, Cách Lôi Lâm vui vẻ nhướng mày rồi bước ra nghênh đón:
- Ngươi đến rồi, mời ngồi!
Nàng tiện tay kéo một chiếc ghế bị thiếu nửa cái chân về phía Mộ Dung Thiên, còn nàng thì cũng ngồi xuống một chiếc ghế khác.
- Cách Lôi Lâm tiểu thư, xin hỏi nàng hẹn ta đến đây có việc gì không? Ta thấy hơi mệt rồi.
Mộ Dung Thiên vừa gặp nàng thì đã đi thẳng ngay vào vấn đề, vì lúc này hắn đã hoàn toàn bỏ đi phán đoán Cách Lôi Lâm tìm mình để tạo dịp "củi khô lửa bén". Nói trắng ra, ở vào một hoàn cảnh ác liệt thế này, hắn làm sao mà còn hứng thú kia chứ, vì vậy mà thầm nghĩ nên sớm quay về là hơn. Có một đại mỹ nữ đang chờ bầu bạn với mình và một gian phòng ngủ đầy đủ tiện nghi còn hấp dẫn hơn nhiều so với một nữ dược sư si cuồng với những dược phương nồng nặc mùi xác chết này chứ.
- Đừng vội, hãy uống chén trà đã rồi nói!
Nói xong, nàng liền đẩy một chén trà nóng hổi đến gần Mộ Dung Thiên.
"Không có việc gì mà lại ân cần như thế, không gian thì là tặc rồi!"
Trong đầu Mộ Dung Thiên lập tức bật ra một câu nói, từ lúc gặp mặt cho tới giờ, nàng ta vẫn không hề thân thiện với mình, nhưng lúc này lại tỏ ra nhiệt tình, thái độ khác hẳn lúc trước một trời một vực. Tên sắc lang không khỏi sinh lòng cảnh giác, âm mưu, khẳng định là có âm mưu đây mà!
Mộ Dung Thiên lên tiếng dò hỏi:
- Cách Lôi Lâm tiểu thư, ta có thể giúp cho nàng việc gì được chăng? Xin mời cứ nói thẳng ra đi.
Cách Lôi Lâm thoáng ngượng ngùng, rồi cười cười nói:
- Sao ngươi lại không biết xấu hổ thế?
Mộ Dung Thiên nghe vậy thì chỉ hận không thể giơ ngón giữa lên, đồ lẳng lơ! Ngươi cũng không biết xấu hổ kia mà, ban đầu chế nhạo lão tử đủ điều rồi còn gì.
Căn cứ vào tình huống dị thường ở trước mắt, xem ra điều mà nàng ta yêu cầu mình chắc không phải là tầm thường rồi, dù nghĩ trước nghĩ sau thế nào thì cũng chẳng thấy chỗ nào có thể khiến cho mình cảm thấy hứng thú cả. Thế rồi Mộ Dung Thiên nói với giọng thận trọng hơn:
- Được rồi, nàng nói đi, ta sẽ cố gắng hết sức.
- Thật à? Vậy thì ta sẽ không khách khí đâu nhé. Chuyện là thế này, ta nghe tỷ tỷ nói, các người đã từng bị Hắc Khô Lâu hải tặc đoàn tập kích ở trên biển, đúng không?
Mộ Dung Thiên gật đầu:
- Không sai!
Rồi hắn thầm nghĩ, chẳng lẽ võ công của mình không xứng với thân phận của một ma võ sĩ cấp D hay sao, để đến nỗi phải khiến cho nàng ta hoài nghi kia chứ? Nhưng tại các quốc gia trung lập, ngọa hổ tàng long còn rất nhiều mà, người ta đã không muốn khoe mẽ thì còn ai mà quản tới chứ? Theo tình lý thì một người chỉ quan tâm tới việc luyện đan như Cách Lôi Lâm sẽ không nhiều chuyện mà đi lo chuyện bao đồng mới phải.
- Ừm, lúc đó trên thuyền của các ngươi có một gã Dã Man nhân tên là Ba Tái Khắc, trong lúc chiến đấu, gã đã bất hạnh trúng phải Hắc Ám đoạt mạng cầu của ma pháp sư thuộc Hắc Ám hệ và Phá Phôi tiễn của cung tiễn thủ thuộc Mộc hệ, thân bị trọng thương, nên các loại đan dược tầm thường không thể chữa trị được, vả lại lúc đó không có một vị thần quan cao cấp nào cứu chữa, gần như là bị mất mạng, có đúng không?
- Ủa?
Mộ Dung Thiên bắt đầu hiểu ra ý đồ của Cách La Lâm. Bởi vì lúc đó sinh mạng của gã Dã Man nhân kia đang bị đe dọa, mà trên thuyền lại không có đan dược cao cấp, vì muốn cứu người nên Mộ Dung Thiên đã lấy đan dược cao cấp do mình tự điều chế ra để cho gã uống, nhờ vậy mới kéo được gã từ cửa địa ngục trở về. Lúc đó vì để che giấu thân phận, hắn chỉ đành giải thích với mọi người rằng bản thân hắn phải khó khăn lắm mới lấy được loại đan dược cứu mạng đó vào tay, chỉ có vài viên mà thôi, nhưng vì để cứu người, hắn đành phải lấy nó ra để sử dụng.
Thông thường ở trên đại lục, những chiến chức giả suốt ngày sống trên ranh giới tử vong, nhất là những cường giả, hầu như ai nấy cũng đều muốn thu mua những đan dược bảo mạng quý giá và luôn mang theo bên người để đề phòng những trường hợp ngoài ý muốn xảy ra. Mộ Dung Thiên giải thích như vậy cũng không khiến cho ai nghi ngờ, hoàn toàn chiếm được danh nghĩa "bất vụ lợi". Nhưng không ngờ Duy Đa Lợi Á lại đem chuyện đó mà kể lại cho vị muội muội đam mê luyện đan đến si cuồng của mình.
- Ngươi....ngươi có thể cho ta xem những viên đan dược còn lại của ngươi không?
Vừa hỏi, hai mắt của Cách Lôi Lâm vừa tỏa sáng, chứng tỏ tâm tình đang rất hưng phấn.
Mộ Dung Thiên có phần hơi do dự:
- Hơ....chuyện này....chuyện này....
- Cho ta xem đi mà....
Cách Lôi Lâm bắt đầu dùng tới giọng nũng nịu, khiến cho tóc gáy của Mộ Dung Thiên dựng đứng hết cả lên.
Trước kia vì để bảo mật đan dược độc nhất vô nhị do chính mình chế luyện ra, Mộ Dung Thiên đã tránh để cho nhiều người thấy được nó, nhưng bây giờ hắn nghĩ lại, ngày trước khi hắn còn ở Lam Nguyệt, hắn đã chế luyện ra loại thuốc này nhưng số lượng chưa vượt qua trăm viên. Rồi vào giai đoạn bị triệu đi nhập ngũ, lúc ấy hắn chỉ để dành loại thuốc đó cho mình và Lộ Thiến tự dùng, ngoài hai người bọn hắn ra, hẳn là không còn người nào biết tới nó mới phải. Hơn nữa, Lam Nguyệt và Thủy Đô cách xa nhau như vậy, cho nên tính an toàn lại càng cao, cứ cho Cách Lôi Lâm xem qua thì chưa chắc nàng ta đã nhìn ra được cái gì. Vả lại, nếu không thỏa mãn lòng hiếu kỳ quá mạnh của nữ dược sư si cuồng này, vậy thì với tính cách của nàng ta, chỉ e là sau này mình sẽ bị phiền phức lắm đây. Nghĩ tới đó, Mộ Dung Thiên liền nói với giọng dứt khoát:
- Được rồi, ta đồng ý!
Cách Lôi Lâm nghe vậy thì mừng như là nghe được tiếng nhạc trời vậy. Nàng vui vẻ tiếp lấy cái bình nhỏ mà Mộ Dung Thiên lấy từ trong túi ra, đôi tay run rẩy một lúc lâu, sau đó mới mở được nắp bình.
- Tử Dương đan! Quả nhiên là Tử Dương đan của La Địch!
Tiếng reo vượt quá 80 đê-xi-ben lập tức vang lên trong căn phòng luyện đan.
- Rắc, rắc!
Chiếc ghế ba chân lập tức đổ lăn kềnh, Mộ Dung Thiên cũng bị té oạch xuống đất, không biết là vì hắn bị tiếng kêu lớn của Cách La Lâm làm cho sợ mất mật, hay là vì nàng gọi ra được đích danh tên của đan dược và đã nhìn thấu thân phận của mình mà sợ đến nỗi té cả xuống đất.
Hết