- Tốt, tốt, rốt cuộc ngươi đã có thể phát ra kình khí xoắn ốc. La Địch, ta quả là không nhìn lầm người, ngươi đúng là nhân tuyển thích hợp nhất để học tập Bạo Phong Tuyệt Sát.
Một kích vừa rồi của Mộ Dung Thiên chỉ đơn thuần là theo trực giác, vì mức độ dung hợp băng và hỏa của kỹ năng này đòi hỏi phải tỉ mỉ đến mức biến thái, nếu chỉ dùng tâm thôi thì cũng chưa đủ, mà còn phải có linh quang nữa. Việc này cũng tựa như người học đi xe đạp lần đầu tiên vậy, họ sẽ không biết bản thân mình thành công như thế nào nữa.
Mộ Dung Thiên thở hắt một hơi, tươi cười nói:
- May mà không phụ sự kỳ vọng của viện trưởng, tuy nhiên, tại sao nó chỉ là gió thổi không có quy tắc, mà không phải là gió lốc chứ?
Bố Luân Đặc cười nói:
- Người trẻ tuổi không nên nôn nóng, Long Quyển Tuyệt Sát không phải dễ học được.Vừa rồi ngươi đã tạo ra đấu khí xoắn ốc, như vậy đã là tiến bộ nhanh lắm rồi. Tuy nhiên, trước khi xuất thủ, ngươi vẫn chưa nắm chắc được cốt lõi, phải chuyển hóa đấu khí xoắn ốc thành gió lốc, đó là một kỹ xảo rất tinh vi. Bây giờ để ta nói thêm một chút cho ngươi rõ.
Sau khi truyền thụ phương pháp tạo thành gió lốc cho Mộ Dung Thiên, Bố Luân Đặc liền lộ ra sắc mặt mệt mỏi, nói:
- La Địch, ta phải trở về nghỉ ngơi đây, vì ngày mai còn phải xử lý rất nhiều sự vụ nữa. Ngươi hãy tự mình tu luyện thêm đi. Nếu có vấn đề gì thì cứ đến thẳng phòng làm việc tìm ta là được!
Mộ Dung Thiên cao hứng đáp:
- Như vậy thật là tốt! Viện trưởng, ngài phải cực khổ rồi!
Bố Luân Đặc thở dài:
- Người già rồi, tinh lực cũng không còn được như trước kia nữa. Nhớ năm xưa, ta vẫn thường khổ luyện suốt đêm, vậy mà bây giờ chỉ đứng một chút thôi cũng đủ mệt rồi.
Một người dù mạnh đến đâu, sau khi già đi thì tinh thần cũng không thể phấn chấn được như lúc còn trẻ, đó chính là tài sản của tuổi thanh xuân. Vừa nói xong, Bố Luân Đặc liền sử dụng khinh thân thuật bỏ đi xa dần. Khinh thân thuật và võ kỹ của lão đều cao như nhau, trong sự nhẹ nhàng không mất đi sự trầm ổn, giống như lưu tinh đuổi nguyệt vậy, nhanh chóng tuyệt luân. Chỉ sau hai lần nhấp nhô thì đã không còn thấy bóng người đâu nữa.
Mộ Dung Thiên thấy vậy thì không khỏi thán phục vô cùng, tuy khinh thân thuật của lão viện trưởng không làm hoa mắt người ta như của tên ảnh cấp thích khách kia, nhưng tốc độ quyết không thua chút nào, chẳng biết bao giờ mình mới có thể đạt tới cảnh giới đó. Sau khi cảm thán được một lúc, Mộ Dung Thiên lại tiếp tục kiên trì luyện tập, ngày thi đấu đã càng lúc càng gần, thời gian còn lại của hắn cũng không còn nhiều nữa.
Cuối tuần này Mộ Dung Thiên có chút buồn bực, vì ngày hôm trước, Lộ Thiến đã đến học viện tìm hắn, nói rằng cuối tuần lớp học có việc nên không thể về nhà. Mà tên sắc lang này vốn đã quen với việc mỗi cuối tuần đều ở chung với Lộ Thiến nên bây giờ tự nhiên thói quen đó bị phá vỡ, khiến cho hắn cảm thấy không quen; giờ đây chỉ có hắn nấu nướng một mình, xem truyền hình một mình, và quan trọng hơn cả là tắm rửa cũng chỉ có một mình. Điều đó quả thật rất khó chịu, khó chịu hơn cả khi xui xẻo đánh mất vé số trúng thưởng nữa.
Hồ nước nóng vẫn ấm áp như trước, nước trong hồ vẫn rất dịu dàng, tuy nhiên, thiếu đi một người thì hồ nước lại như rất trống trải vắng vẻ, cảm giác như là đã thiếu đi rất nhiều thứ vậy. Náo nhiệt? Ấm áp? Mộ Dung Thiên thật chẳng khác nào như người bị mất mát điều gì đó, đồng thời, hắn thề với lòng, bất luận thế nào thì Lộ Thiến cũng không thể bị tổn thương được, với hắn bây giờ, tiểu Lộ thật vô cùng quan trọng.
Chuyện mà thường ngày hắn thích hưởng thụ nhất thì giờ đây cũng trở nên nhàm chán vô vị, cho nên Mộ Dung Thiên chỉ tắm rửa qua loa rồi lên bờ mặc y phục. Vì quá buồn chán, mà trong nhà cũng không có nơi nào để luyện tập, xem ra lúc này chỉ có thể đi nấu thuốc thôi. Bản thân hắn là một dược sư mà chưa hề làm bổn phận của hắn bao giờ, tuy nói rằng tiền lương được phát rất rộng rãi, thế nhưng hắn vẫn chưa làm được một tí việc cỏn con nào cho công hội. Lấy không tiền của người ta thì hiển nhiên là không được tốt cho lắm, huống chi, hắn cũng đã "lạm dụng" sự ưu đãi của công hội mà lấy đi không ít tài liệu của họ rồi còn gì.
Mộ Dung Thiên cảm thấy các thớ thịt trên người mình có vẻ hơi đau nhức ê ẩm, hắn thở dài một hơi, phải chi lúc này Lộ Thiến trở về và đấm bóp cho mình một chút thì tốt biết bao.
“Bình!” Cửa lớn bị mở toang, người xuất hiện không phải là Lộ Thiến, mà là một thích khách mặc bộ hắc y bó sát cơ thể. Vóc người nẩy nở hoạt bát, đôi chân đẹp thon dài đầy hấp dẫn.
Mộ Dung Thiên giật bắn người, lần đầu tiên hắn không vì thân hình hoàn mỹ của đối phương mà nảy sinh tà ý, trái lại còn lập tức nghĩ ngay đến kẻ thích khách đã chạm trán với mình vào buổi tối hôm trước tại Dã Huấn lâm. Tuy hôm đó trời rất tối, ngay cả Mộ Dung Thiên cũng không biết người ấy là nam hay nữ, nhưng cứ trông vào cách nàng tông cửa mà vào như thế thì hẳn là không sai rồi. Chỉ có một điều Mộ Dung Thiên nghĩ không ra, đó là rõ ràng lúc ấy hắn đã mặc trang phục ẩn sĩ, vậy tại sao nàng ta lại biết mình là ai mà tìm tới tận cửa như thế? Chẳng lẽ nàng ta có phương pháp truy tung đặc biệt hay sao? Mà cũng may là hắn đã tắm xong thì nàng ta mới xông vào, nếu không thì e rằng phải trần như nhộng mà đánh nhau thôi.
Nhớ lại tình hình thập tử nhất sinh tối hôm đó, Mộ Dung Thiên liền sợ đến vỡ mật, lúc ấy thích khách vừa mới trải qua một trận kịch đấu, linh lực bị tổn hao nhiều, vậy mà cũng suýt nữa là giết được mình. Cứ theo tình hình đó thì thực lực của nàng ta không biết cao hơn mình tới mấy bậc, vì thế Mộ Dung Thiên lập tức mất đi sự tự tin, không còn ý chống cự, vội vàng hô lớn:
- Cứu mạng!
Nhưng hắn cũng liền nhận ra dù có la lớn cách mấy thì cũng chẳng có tác dụng gì, bởi vì căn phòng này đã được cách âm rất kỹ, dù cho ở bên trong có chiếu phim cấp 3 và mở âm thanh lớn hết cỡ, thì tiếng rên dâm đãng của nữ nhân vật chính cũng sẽ không thoát ra ngoài được.
Mộ Dung Thiên khẽ cắn môi, băng hỏa cầu lập tức xuất hiện trên đôi bàn tay. Hắn nhất định phải phá hủy tường phòng để chạy trốn mới được. Tuy rằng căn biệt thự này rất đắt tiền, nhưng dù có quý giá đến đâu thì chung quy nó cũng chỉ là vật ngoài thân, không quan trọng bằng tính mạng của mình. Nếu không giữ được mạng thì còn nói gì đến chuyện hưởng thụ cuộc sống đây?
Khi thích khách vừa nhìn thấy song cầu thì trong mắt liền hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng sau đó nhanh chóng nhảy phốc đến gần, tay cầm chủy thủ đâm mạnh tới vai của hắn.
Mộ Dung Thiên thầm kêu khổ, vì trong khi hắn nén băng hỏa cầu thì đó chính là lúc hắn không thể nào phòng ngự bản thân được. Nhớ lại đêm hôm đó, lúc thích khách đã gần như kiệt sức mà hắn còn không có cơ hội hoàn thủ nữa là... Tình thế tiến thoái lưỡng nan, Mộ Dung Thiên không còn cách nào khác hơn là phải cố gắng nén băng hỏa cầu cho thật nhanh. Sau khi hỏa cầu biến mất thì trên tay trái chỉ còn lại tấm băng thuẫn được ngưng tụ thật chặt. Nếu như đây chỉ là đấu khí thuẫn tầm thường thì hắn cầm chắc cái chết mà không còn nghi ngờ gì, thế nhưng trong lúc này thì nó có thể miễn cưỡng chống cự lại đối phương thêm chút nữa.
Thích khách nhìn thấy ma đấu khí của hắn chuyển hoán quá nhanh thì lại bị giật mình thêm lần nữa, tuy vậy thanh chủy thủ trên tay nàng cũng chẳng hề dừng lại mà cứ tiếp tục đâm tới trước.
Trong suy đoán của Mộ Dung Thiên, hắn nghĩ là mình sẽ bị chết ngay tại đương trường, hay chí ít thì cũng là bị hất bay đi thật xa, nhưng nào ngờ trường hợp đó lại không xảy ra. Khi thanh chủy thủ đâm vào tấm băng thuẫn thì nó lập tức bị bật ngược trở lại.
Mộ Dung Thiên không thể tin vào mắt mình, thật không ngờ mình cũng có thể đỡ được chiêu tập kích ấy vừa khéo đến như thế. Rốt cuộc đây là chuyện gì thế này? Suy nghĩ chớp nhoáng, hắn liền thấy được chỗ dị thường. Tốc độ của nàng thích khách này so với người hôm trước còn chậm hơn rất nhiều, lần trước hơn phân nửa là do mình may mắn, có thể dùng băng thuẫn được ngưng tụ chặt chẽ để tiếp chiêu đối phương. Lúc đó vì tốc độ quá nhanh, mắt thường hầu như là không thể nhìn chính xác được nhưng còn lần này thì mọi việc đều nhìn được rất rõ ràng, cả lực lượng cũng yếu hơn rất nhiều. Đấu khí mà nàng ta sử dụng cũng không phải là mộc ma đấu khí cực kỳ âm hiểm như lần trước, mà nó chỉ là một loại linh lực không có bất cứ một thuộc tính nào, đó chính là linh lực thuần chất. Lại thêm thanh chủy thủ của nàng ta có màu trắng bạc, còn thanh chủy thủ của thích khách kia thì lại đen kịt, ở trong bóng tối cũng không dễ gì nhìn thấy rõ được.
Thế là Mộ Dung Thiên nhanh chóng đưa ra một kết luận: bọn họ không phải là một người.
Tuy không dám xem thường nàng thích khách trước mặt, nhưng Mộ Dung Thiên vẫn thở phào một hơi nhẹ nhõm. Áp lực tâm lý được giải trừ, Mộ Dung Thiên liền nghĩ ngay đến việc mình có khả năng chống đỡ sự tấn công của nàng ta, như vậy thì trận này hươu chết về tay ai cũng rất khó nói. Do đó, hắn lập tức phấn chấn tinh thần, tấm băng thuẫn được ngưng tụ chặt chẽ liền bành trướng lớn hơn trước, nếu giữ kích thước nhỏ thì quả thật là rất nguy hiểm. Cứ theo tình hình này, hắn phải phân tán nguyên tố ở trong thuẫn ra thì mới mong chịu đựng được. Còn tay phải của hắn liền xuất ra một cây băng chùy, đây chính là loại vũ khí mà hắn thích nhất, "một chùy đánh ra, địch nhân bị văng đi". Cái loại khoái cảm ấy rất mãnh liệt, và cũng khiến người ta dễ đạt được cao trào.
Mà nàng thích khách này cũng rất quái lạ. Năm loại đặc điểm chức nghiệp của nàng là nhanh, lạ, xảo quyệt, độc, và hung hãn; thế mà nàng ta chỉ phát huy có hai đặc điểm là nhanh và hung hãn, mà góc độ tấn công của nàng cũng không có chút nào là quỷ dị và âm hiểm. Mộ Dung Thiên thầm nghĩ, chẳng lẽ ngày hôm đó sau khi giao thủ với ảnh cấp thích khách xong, nên ở trong mắt mình, những thích khách khác có trình độ thấp hơn một chút đều trở thành kém cỏi hết hay sao? Nhưng dù vậy thì cũng không thấp đến nỗi như thế chứ, vì ngoài việc công kích như điên cuồng ra thì nàng ta chẳng có ám chiêu nào khiến người ta phải đề phòng cả.
Mộ Dung Thiên bắt đầu từ từ chuyển thủ sang công. Thật ra thì kinh nghiệm giao đấu của hắn cũng không nhiều, ngoài những lúc đánh đấm chơi chơi với đám lưu manh ở địa cầu ra, tất nhiên là không thể kể đến những kỹ thuật đánh nhau với lưu manh, còn lại thì hắn chỉ có kinh nghiệm giao đấu với Lấn ma ở đại lục này, và một tích tắc giao thủ ngắn ngủi với ảnh cấp thích khách mà thôi. Tuy nhiên, về mặt tâm lý của tên sắc lang này lại được rèn luyện rất tốt, hơn nữa, vận dụng linh lực cũng được như ý, đạt tới lô hỏa thuần thanh, dần dần thoát khỏi sự lúng túng của kẻ mới vào nghề và bước vào giai đoạn thành thạo hơn. Giờ đây, nàng thích khách này lại biến thành người đối luyện với hắn.
Mộ Dung Thiên càng đấu càng hăng, bao nhiêu loại hình dạng linh lực ở trên đại lục này cũng đều được hắn chuyển hóa cực nhanh, quái chiêu thì ùn ùn xuất ra không ngừng nghỉ. Tuy linh lực của thích khách mạnh hơn Mộ Dung Thiên nhiều, nhưng dưới đấu pháp quỷ dị của hắn thì nàng ta không thể nào thi triển hết được. Nàng ta chẳng những là ứng tiếp không xuể, mà lại còn bị ép đến nỗi bị luống cuống cả tay chân nữa.
- A!
Một tiếng la thất thanh vang lên. Hai tay của Mộ Dung Thiên cầm hai thanh băng chùy và tấn công vào hai bên trái phải của thích khách. Tình huống này thật là tuyệt diệu, vì nàng thích khách kia trong lúc bất tri bất giác đã bị ép lùi về phía hồ nước, muốn tránh cũng không tránh được, dù nàng có muốn nhảy đến một vị trí khác thì cũng không kịp nữa rồi. Phương pháp duy nhất và bất đắc dĩ nhất của nàng bây giờ chỉ là liều mạng mà thôi.
Ngoài những loại phi tiêu ra, món vật nhẹ nhất trong các thứ vũ khí chính là chủy thủ. Thế mà bây giờ thích khách lại dùng nó để chọi thẳng với loại vũ khí được xưng là "vua lực lượng" như chùy, hậu quả thế nào dù không cần nói thì cũng có thể biết được.
"Keng!" một tiếng, thanh chủy thủ bị chấn bay ra khỏi tay thích khách và văng tuốt lên cao. Nàng thích khách phải dùng toàn lực mới có thể miễn cưỡng chống lại một kích vừa rồi của Mộ Dung Thiên. Dù sao thì linh lực của nàng ta cũng cao hơn hắn rất nhiều, tuy gặp bất lợi khi vũ khí của đôi bên va chạm mạnh, nhưng lực phản chấn cũng đã bức cho Mộ Dung Thiên phải lùi lại và không thể nào tiếp tục truy kích được nữa.
Mắt thấy nàng ta cho rằng có thể nhân cơ hội đó để thoát ra, Mộ Dung Thiên chỉ cười nhạt, toàn thân của hắn tuy đang bị lực phản chấn bức cho lùi lại và không thể tiến tới trước được, nhưng hai cây chùy một trái một phải cũng đồng lúc bay ra, vừa khéo chặn đứng đường đào thoát của nàng thích khách lúc này cũng đang bị mất thăng bằng.
Loại đấu khí biến thành vũ khí này không giống với kỹ năng của Phi Hành hệ, sau khi chúng rời tay thì uy lực cũng không còn mạnh nữa, dù đối phương có bị trúng chiêu thì sự tổn thương cũng không nhiều. Vì thế mà thích khách mới tính đưa mình ra hứng một cú, rồi sau đó sẽ mượn lực mà thoát đi. Nếu miễn cưỡng vận khởi đấu khí phòng ngự để hộ thể, vậy thì thời gian sẽ bị trì hoãn khá nhiều, đến lúc đó đối phương lấy lại hơi thở bình thường thì sẽ tiếp tục tấn công mãnh liệt như trước, chừng đó thì hoàn cảnh sẽ không ổn chút nào.
Vì lý do đó mà nàng thích khách mới bỏ đi ý niệm vận khởi đấu khí hộ thể. Nàng ta lập tức di chuyển linh lực xuống hai chân, chỉ đợi cho hai cây chùy bắn trúng mình thì sẽ thừa dịp đó mà nhảy ra sau ngay.
Nhưng lần tính toán này của nàng cũng lại sai lầm, hai cây chùy kia vừa kích trúng người thì chúng không hề sinh ra bất cứ luồng lực đạo như trong tưởng tượng, mà chúng chỉ vang lên một tiếng rạn nứt như tiếng giấy bị xé toạc vậy. Đồng thời, khí lạnh cũng lập tức tỏa ra và phủ trùm lấy nơi mà hai cây chùy vừa tiếp xúc. Nàng thích khách kia trong lúc bất ngờ, không kịp phòng bị, thế là nhất thời toàn thân của nàng ta liền bị cứng đờ cả ra.
Chiêu này đúng là ám chiêu, là kỹ năng quỷ dị của Mộ Dung Thiên. Nguyên tố của hai cây băng chùy kia được tổ hợp rất hoàn mỹ, tất nhiên là không dễ dàng tan vỡ như vậy, nhưng hắn đã vận dụng lý thuyết của Bố Luân Đặc truyền cho, dùng phương pháp Hỏa hệ công kích diện tích, trước lúc ném ra đã nhanh chóng sinh ra biến hóa, và thế là hai cây băng chùy liền biến thành một loại kỹ năng của Phi Hành hệ khác. Băng hệ là một loại kỹ năng thực thể hóa rất cao cường, nếu là lúc bình thường thì khí lạnh cũng không có chỗ dùng to tát gì mấy. Thế nhưng vào lúc này, vì thích khách để lộ sơ hở nên Mộ Dung Thiên mới cần phải làm cho động tác của nàng ta đông cứng lại trong giây lát, vậy cũng đủ lắm rồi. Giờ đây, Mộ Dung Thiên sau khi bị phản chấn liền lấy lại thăng bằng, cười lạnh, nói:
- Tiểu thư, muốn hành thích người ta thì nhất định phải trả ra một cái giá rất lớn đấy.
Mộ Dung Thiên nhảy tới một bước, ôm lấy thân thể của nàng thích khách vào lòng, rồi hai người cùng ngã vào hồ nước. Đúng lý ra, hắn chỉ cần bồi thêm một kích toàn lực nữa thì đó chính là thượng sách, tuy nhiên, vừa rồi Mộ Dung Thiên đã dồn một số lượng lớn băng đấu khí vào hai cây chùy kia nên mới có thể miễn cưỡng khiến cho thích khách bị đóng băng trong chốc lát; vì tiêu hao quá nhiều linh lực nên chúng chưa kịp vận chuyển để tự bù đắp lại phần đã mất. Sử dụng tiểu xảo để chiếm ưu thế thì cũng được, nhưng với linh lực yếu kém như hắn thì chỉ sợ là không gây thương hại nhiều cho thích khách được. Cơ hội thì chỉ xảy ra trong nháy mắt, mà hắn cũng không thể trì hoãn thời gian quá lâu, do đó nên hắn mới quyết định chớp nhoáng và chọn lấy một phương án sáng suốt nhất - chuyển đổi chiến trường từ trên bờ xuống hồ nước.
Một trong những ưu thế tốt nhất của thích khách là "nhanh", vậy thì khi vào trong nước, nàng ta sẽ không thể phát huy được ưu thế đó của mình nữa. Vả lại, Mộ Dung Thiên từ nhỏ vốn đã rất thông thạo bơi lội, hắn còn được xưng tụng là "Lãng lý bạch điều". [1] Đây chính là lấy sở trường của mình để đánh với sở đoản của người. Hơn nữa, trong hồ nước có thừa thủy nguyên tố, việc này đối với hắn rất có lợi, vì vậy mà hắn không thể nghĩ ra một lý do nào để từ chối một môi trường tuyệt hảo như thế. Mà tên sắc lang này phán đoán cũng rất chính xác, tố chất của hắn tuy thấp, nhưng nếu chiến đấu bằng trí óc thì tuyệt không thể coi thường hắn được.
"Tõm!" Trong tiếng vang của nước, hai người đã rơi ùm vào hồ. Rõ ràng nàng thích khách có vẻ rất sợ hãi nên đã cố gắng dãy dụa, còn Mộ Dung Thiên thì lại như cá gặp nước, không hề hoang mang chút nào, cả tay và chân đều cùng sử dụng để quấn chặt lấy thân thể của nàng ta.
Trong lúc bị nghẹt thở, linh lực trong người của thích khách lập tức trở nên hỗn loạn, chỉ phát huy chưa được một phần trăm của lúc bình thường, đúng là không có cách nào thoát khỏi sự phong tỏa của đối phương; điều đó khiến cho nàng thấy nóng nảy, và trong mắt cũng lộ ra nét sợ hãi.
Mộ Dung Thiên thấy thế thì càng khoái chí vô cùng, thì ra nàng thích khách này là một kẻ không biết bơi. Đây chính là cơ hội tốt để chuyển bại thành thắng, nhưng Mộ Dung Thiên vẫn còn hơi do dự, bởi vì hắn chưa từng giết người. Thế nhưng thế giới này chính là một nơi tràn đầy bạo lực, nếu mình nhẹ dạ một chút thì nói không chừng kẻ bị chết sẽ là mình chứ không ai khác hơn đâu.
Vì nghĩ như thế nên Mộ Dung Thiên liền lâm vào tình trạng đắn đo, nói cho cùng thì hắn cũng không phải là một người độc ác, nếu kêu hắn đi giết chết một sinh mạng thì thật là rất khó, mà hơn nữa đối phương lại là một nữ tử nữa chứ. Nếu kẻ ấy là một ác nhân, mặt mày hung tợn thì tình huống sẽ khá hơn một chút rồi.
Dưỡng khí trong người của thích khách càng lúc càng ít, nên thần trí của nàng ta cũng bắt đầu mơ hồ. Nàng ta mở miệng để nói, nhưng chẳng biết là muốn nói điều gì, bởi vì trên mặt đã có tấm khăn che mặt nên không thể nhìn rõ đôi môi của nàng nhép nhép thế nào, huống chi, lúc này cả hai người đang ở trong nước, dù không có khăn che mặt thì thanh âm của nàng cũng không truyền ra ngoài được.
Mộ Dung Thiên còn đang lưỡng lự không biết là có nên thương hương tiếc ngọc, tha sống một mạng, hay là nên quyết định tàn nhẫn mà hạ thủ không lưu tình đây. Mắt thấy thích khách đã sắp tiến gần đến bờ tử vong mà hắn vẫn chưa biết nên quyết định thế nào. Ài, hay là cứ nhìn qua chân diện mục của nàng trước xem sao. Nếu là mỹ nữ thì thôi, còn nếu là một người xấu xí thì cứ coi như mình làm việc thiện vậy, hóa kiếp cho nàng để sớm đầu thai sang kiếp khác làm một mỹ nhân là hơn. Nam nhân quả đúng là một loài động vật chỉ biết dùng nửa thân dưới để suy xét sự việc, và đây chính là một ví dụ điển hình rất hùng hồn mà chúng ta được chứng kiến.
Vừa nghĩ vậy xong, Mộ Dung Thiên liền dùng miệng kéo chiếc khăn che mặt của nữ thích khách ra, rồi phun sang một bên.
Ngay trước mắt hắn liền xuất hiện một gương mặt mỹ lệ thuần thục, khiến hắn hoảng hốt buông cả hai tay ra. Điều đó không phải chỉ là vì nàng ta là một đại mỹ nữ, mà điều quan trọng hơn là vì nàng ta còn là người quen của hắn nữa. Hắn thật không biết Bích Dạ vì sao lại đến giết hắn, chẳng trách nào mà những kỹ năng của thích khách do nàng sử dụng đều rất vụng về, bởi vì nàng ta vốn là một cung tiễn thủ kia mà. Sau khi tu luyện đấu khí đến một trình độ nào đó, thì những tố chất cần thiết để đảm nhận chức nghiệp cũng gần như nhau, tỷ như cung tiễn thủ và thích khách đều đòi hỏi phải có một nhân tố rất quan trọng, đó là sự mẫn tiệp, những điều kiện khác khi đạt yêu cầu, ở một mức độ nào đó cũng có thể trao đổi cho nhau. Đương nhiên, khi ấy thì sẽ không bằng được chức nghiệp sở trường của mình, vì khi sử dụng vũ khí không quen thuộc thì thực lực sẽ bị giảm rất nhiều. Ngay cả chức nghiệp công hội cũng chẳng phát lương nhiều hơn vì cách làm bỏ gốc lấy ngọn đó, tác dụng cũng gần như một cộng một thì nhỏ hơn hoặc bằng một mà thôi.
Sau khi đã buông tay, Bích Dạ cũng không hề cử động, nàng ta đang sắp sửa bị ngất tới nơi vì thiếu dưỡng khí trầm trọng, vốn không còn sức để tự trồi lên mặt nước nữa.
Mộ Dung Thiên liền ôm lấy thân thể mềm mại của nàng và búng mạnh thân người lên mặt nước.
- Khụ, khụ!
Vừa nhô lên khỏi mặt nước, Bích Dạ vội vàng hít lấy hít để luồng dưỡng khí như đã lâu chưa được hít thở không khí trong lành vậy.
Mộ Dung Thiên thắc mắc, hỏi:
- Bích Dạ tiểu thư, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?
Bích Dạ thở gấp mấy hơi, rồi trừng mắt nạt:
- Buông!
Mộ Dung Thiên cười ha hả:
- Ta nghĩ Bích Dạ tiểu thư trước tiên hãy giải thích việc này cho ta nghe đi đã.
Hai tay hắn vẫn không buông Bích Dạ ra, tay trái thì ôm chặt lấy cái eo thon nhỏ, còn tay phải thì không ngại ngần gì mà đặt ngay lên bờ mông tròn lẳn và đàn hồi của nàng. Hắn làm như vậy một là sợ thể lực của Bích Dạ sẽ được hồi phục, hai là khi không vô duyên vô cớ lại bị tập kích, cho nên phải chiếm lời một chút để trả thù mới được, bằng không thì chỉ lỗ vốn nặng thôi.
Bích Dạ khẽ giãy giụa vài cái, không biết là vì chưa hồi phục sức lực hay là còn có nguyên nhân nào khác, chỉ thấy nàng không vùng ra nữa, mà trái lại, đôi nhũ phong cao vút đang áp sát vào ngực của Mộ Dung Thiên thì lại không chịu nằm yên. Hai thân thể không ngừng cọ sát khiến cho dục hỏa của Mộ Dung Thiên nổi lên mãnh liệt, đồng thời, "tiểu huynh đệ" của hắn cũng vươn cao đầy oai vệ, và hiên ngang đính ngay vào vùng tam giác huyền bí giữa hai chân của Bích Dạ.
Lúc này sắc mặt của Bích Dạ cũng đỏ bừng, rồi hơi thở trở nên dồn dập hơn, và ngọc thể mềm nhũn hẳn ra, trông như không còn chút sức lực nào cả. Nếu giờ đây Mộ Dung Thiên mà buông tay, chắc chắn nàng sẽ bị chìm lần thứ hai cho xem.
Mộ Dung Thiên hưởng thụ cảm giác đê mê tiêu hồn, rồi đắc ý hỏi:
- Bích Dạ tiểu thư, ngươi thật không muốn giải thích chút nào à?
Chính vào lúc đó, cửa phòng tắm lại bị tung mạnh ra, rồi có một người chạy ào vào và nói:
- Bích Dạ tỷ tỷ, tỷ đừng gây thương hại cho La Địch ca ca!
Hai người vốn không nên xuất hiện ở đây thì cũng đều xuất hiện cả rồi. Mộ Dung Thiên ngạc nhiên hỏi:
- Tiểu Lộ, sao muội lại ở nhà? Bộ không phải muội đã nói là ở học viện có việc sao?
Lộ Thiến nhìn tình cảnh của Mộ Dung Thiên và Bích Dạ ở trong nước thì trừng mắt, hỏi:
- La Địch ca ca, các người......các người......đang làm gì vậy?
Tới lúc này thì Bích Dạ mới khôi phục lại thần trí, khuôn mặt của nàng đỏ bừng, cố sức đẩy mạnh Mộ Dung Thiên ra, rồi bơi vào bờ. Thì ra nàng không phải là không biết bơi, chẳng qua là tài nghệ bơi lội còn kém thôi.
oooOooo
Trong lúc mọi người đều quây quần tại phòng khách, cuối cùng thì Mộ Dung Thiên cũng biết được chân tướng của sự việc. Kỳ thật, Lộ Thiến không hề bận việc ở học viện đến nỗi không thể về nhà. Chẳng qua là Bích Dạ lừa cho hắn về trước, rồi cải trang thành thích khách để tỷ thí với hắn một lần. Mục đích của cuộc tỷ thí này là gì thì ngay cả Lộ Thiến cũng không rõ lắm, nhưng Bích Dạ đã cam kết là sẽ không gây thương tích cho Mộ Dung Thiên nên Lộ Thiến mới miễn cưỡng đáp ứng. Trong lòng nàng cũng hiểu Bích Dạ là người tốt, nhất định sẽ không có ý đồ âm hiểm gì với Mộ Dung Thiên đâu.
Nghe Lộ Thiến giải thích xong, Mộ Dung Thiên mới tỉnh ngộ, tuy nhiên vẫn còn một nghi vấn khác ở trong lòng, nên hỏi ngay:
- Bích Dạ tiểu thư, ta nghĩ ngươi không phải chỉ muốn tỷ thí với ta đơn giản như vậy chứ?
Nhớ tới tình cảnh bị “lật thuyền trong mương” của mình, và lại còn bị hắn chiếm tiện nghi nữa, nên gương mặt của Bích Dạ chợt đỏ bừng lên, đáp:
- La Địch tiên sinh, vừa rồi thật là đường đột, nhưng Bích Dạ quả thật là còn có việc muốn nhờ.
Nói đến đây, khuôn mặt của nàng liền trở nên lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Thiên rồi nói tiếp:
- Ta muốn nhờ ngươi giết Mông Na Lâm!
Lời nói ấy vừa thốt ra thì chẳng khác nào trời long đất lở, Mộ Dung Thiên và Lộ Thiến đều hoảng hốt như nhau, cả hai cùng buột miệng hỏi:
- Cái gì?
Hết
===========================
Chú thích
[1] Lãng lý bạch điều: mảnh giấy trong nước.