Hôm nay, Á Luân Đặc dẫn theo mấy thú nhân cường tráng đi trước mở đường, Tiểu Miêu nhàn nhã ngồi trên vai hắn.
“Ngươi đang làm gì?”
Tiểu Miêu nghiêng đầu tò mò nhìn Á Luân Đặc đang nghịch một cái trứng màu bạc: “Liên lạc với bộ lạc của ta.”
“Dùng cái này? Cho ta xem!”
Ánh mắt Tiểu Miêu sáng bừng, duỗi tay muốn giật thứ trong tay Á Luân Đặc, hắn phản ứng nhanh nhẹn nhét máy truyền tin vào túi đồ bên hông: “Hôn ta một cái ta cho xem!”
“Hừ!” Tiểu Miêu tức giận quay đầu…..cái trứng quỷ đó cậu mới không cần.
Á Luân Đặc cười hắc hắc, ôm Tiểu Miêu nhún người nhảy lên đỉnh ngọn cây: “Ngươi làm gì đột nhiên, a————” Tiểu Miêu kinh hô, phía trước cách đó không xa là một con sông cuồn cuộn rất lớn, giống như một con đại xà khổng lồ trườn trên đại lục. Những con sông cậu từng thấy qua chỉ là nhánh nhỏ của nó.
Á Luân Đặc chỉ vào thượng du con sông kiêu ngạo nói: “Bộ lạc của ta ở đó, chúng ta chỉ cần đi dọc theo con sông đi về phía trước, chưa tới 30 ngày là có thể tới.”
Nhìn theo hướng Á Luân Đặc chỉ ở xa xa, Tiểu Miêu có chút chờ đợi, không biết bộ lạc thế nào mới có thể xuất hiện một người như Á Luân Đặc……
………..
Khải Ân nhìn thấy tin tức Á Luân Đặc truyền tới, gương mặt lộ ra ý cười.
“Làm sao vậy?” Tây Thụy Tư tò mò tới gần.
“Một tháng nữa Á Luân Đặc sẽ mang một bộ lạc tới gia nhập.”
“Tốt lắm a, không phải ngươi luôn oán hận người quá ít sao. Bất quá công việc lại lu bù lên cho xem.”
Đúng vậy, lại phải bận rộn rồi. Khải Ân nghĩ nghĩ, gọi một thú nhân: “Cơ tái, ngươi đi chuẩn bị một chút……..”
……….
Elias khổ não nhìn Thụy Ân ôm lấy mình không chịu buông, bộ lạc đang bận rộn xây dựng thêm nhà cửa, anh cùng một vài thú nhân trẻ tuổi bị Cơ Tái gọi đi hỗ trợ, nhưng mà không thể nào dứt được người này: “Ngoan, hôm nay ngươi đi một mình, ta thực sự có chuyện quan trọng.”
Thụy Ân không nói gì, cánh tay lại càng siết chặt, đầu tiên trừng mắt lộ ra hàn quang, phát hiện không có tác dụng bắt đầu giả vờ đáng thương, ai oán nhìn anh, đôi mắt to xinh đẹp lập tức bịt kín một tầng hơi nước, lúc Elias chịu không được chuẩn bị thỏa hiệp thì một âm thanh lạnh nhạt vang lên bên tai Thụy Ân: “Ngươi đã lớn như vậy cứ quấn quít lấy Elias, thực sự là bị làm hư!” Sau đó cả người như một con mèo nhỏ bị kéo qua một bên.
Thụy Ân hung hăng trừng mắt nhìn thú nhân ngăn cản mình bám dính Elias—— Cơ Tái! Ngươi-muốn-chết, Thụy Ân căm giận nhìn Elias cùng Cơ Tái rời đi, một mình đi vào hồ nước trong rừng, tới đó, cậu xem hồ nước là Elias mà không ngừng đánh đập. Phát tiết một hồi mới miễn cưỡng nằm lười trong nước, thích thú hưởng thụ cảm giác mát lạnh của dòng nước.
Lam quang chợt lóe, Thụy Ân nhanh nhẹn bắt được bóng một chiếc vây đuôi màu lam chợt lóe rồi biến mất, quả nhiên có cá!
Thụy Ân nheo mắt lại, kiên nhẫn chờ đợi, không lâu sau, ở một phần hồ nước không xa bắt đầu nổi lên chút gợn sóng, con cá lớn mật từng bước tới gần…….
Thụy Ân đột nhiên bổ nhào tới, dùng tốc độ nhanh như chớp bắt được con cá——cái gì đây! Thụy Ân thất vọng nhìn nhân ngư đang ngơ ngác trước mặt——không phải cá a! Thứ này……hẳn là không thể ăn đi.
Nhân ngư bị Thụy Ân tóm được bắt đầu có chút bối rối, dần dần cũng bình tĩnh lại, vẫy đuôi tò mò nhìn Thụy Ân.
“Ngươi tên là gì?”
Thụy Ân không vui mở miệng, nghĩ mình gặp một thú nhân dị tộc, thấy nhân ngư không trả lời, tâm tình không tốt lập tức bùng lên, vươn tay nắm lấy hai thứ gì đó hai bên đầu nhân ngư tựa như lỗ tai chậm rãi dùng lực. Nhân ngư kinh hoảng, phát ra âm thanh “y, y——”
“Cái gì a, hóa ra không biết nói!” Thụy Ân cảm thấy nhàm chán buông tay, nhân như “sưu” một tiếng bơi đi thật xa. Không thèm để ý tới nhân ngư nữa, Thụy Ân vốc nước chậm rãi chà lau cơ thể. Một lúc lâu sau, con cá nhỏ lại chậm rãi bơi tới, ánh mắt xinh đẹp rụt rè cẩn thận quan sát Thụy Ân, sau đó mới lớn gan bơi tới gần hơn. Thấy Thụy Ân tập trung tắm rửa cũng không có địch ý, nhân ngư liền bơi vòng quanh đôi chân thon dài trắng nõn của Thụy Ân, nhìn đến thất thần.
Tắm xong, Thụy Ân ngồi lên bờ, nhân ngư cũng bơi tới nhìn cậu mỉm cười ngọt ngào. Thụy Ân không để ý tới, tùy ý tiểu nhân ngư nghịch ngợm bơi vòng quanh. Nghỉ ngơi một hồi, Thụy Ân đột nhiên đứng lên, làm ngân ngư đang quấn quít lấy chân mình hoảng sợ.
Nhìn theo bóng dáng Thụy Ân rời đi, nhân ngư có chút mất mác, cậu còn trở lại không……
Phiền phiền phiền! Thụy Ân trừng mắt nhìn nhân ngư đang mở to mắt chờ đợi mình trong hồ nước. Elias vì chuyện bộ lạc đã vài ngày không bồi cậu, con cá xấu xí này lại cứ quấn quít lấy cậu, phiền muốn chết!!
Thụy Ân lạnh lùng tùy ý con cá kia “quấy rầy” nhanh chóng tắm xong, tuy rằng con cá này rất phiền nhưng cậu không muốn từ bỏ nơi tắm rửa rất tốt này. Cúi đầu lầm bầm vài câu, Thụy Ân thề sớm muộn gì cũng thu thập con cá xấu xí này.
Như bình thường, Thụy Ân lạnh lùng đi về hướng hồ nước, đây là ngày thứ mấy rồi! Elias chết tiệt, Cơ Tái chết tiệt, con cá chết tiệt! Thụy Ân vừa đi vừa mắng, lại ngoài ý muốn bị ôm vào một vòng tay ấm áp quen thuộc.
Thụy Ân có chút sửng sốt sau đó lập tức quay lại hung hăng cắn lên vật nhỏ yếu ớt trên ngực thú nhân: “Ai, a——nhẹ một chút!” Elias vừa nhe răng vừa cười khổ trấn an bé con đang tức giận. Thụy Ân cắn đủ lại không ngừng cọ cọ trong lòng Elias, bộ dáng mềm mại đáng yêu, cũng không biết ai vừa mới hung hăng phát giận a.
Elias sủng nịch hôn môi Thụy Ân: “Muốn vào rừng sao? Ta ôm ngươi đi.”
“Không đi.” Thụy Ân đại mỹ nhân biến đổi sắc mặt là không ai bì kịp, hung tợn trừng mắt nhìn Elias đang mờ mịt. Nghĩ lại Elias chưa gặp con cá phiền phức kia, lập tức khanh khách cười: “Hôm nay không đi, ngươi phải theo bồi ta~~”
“Đều nghe lời ngươi.” Elias ôm lấy Thụy Ân quay về ốc, mấy ngày nay anh cũng nhớ bảo bối này muốn chết.
“Từ từ, chờ một tý——” Khóe mắt Thụy Ân nhắm được một thân ảnh quen thuộc, vội vàng nhảy ra khỏi ôm ấp của Elias: “Cơ Tái ca ca~~” Âm thanh ngọt mị làm Cơ Tái nổi một tầng da gà, nhóc con dùng ngữ khí này nói chuyện nhất định không có chuyện tốt.
“Cơ Tái ca ca~~giúp ta một chuyện đi~~”
Cơ tái xoa xoa cánh tay, nhướng mi nhìn Thụy Ân đang cười ngọt ngào, ý bảo có chuyện gì mau nói.
Thụy Ân giơ cánh tay trắng nõn quơ quơ trước mặt Cơ Tái, cậu ngọt ngào mở miệng: “Vòng tay Elias tặng cho ta không thấy, Cơ Tái ca ca tìm giúp ta đi, là vòng tay làm từ bảo thạch màu lam nga~”
Cơ Tái nhíu mày, vì cái gì ta phải tìm giúp ngươi, nhìn bộ dạng không tình nguyện của hắn, Thụy Ân càng cười ngọt hơn: “Cơ Tái ca ca đừng quên, nếu không phải ngươi chiếm lấy Elias, ta cũng không tới mức đánh mất thứ này nọ cũng không biết~~ nhớ kỹ là hồ nước trong khu rừng nga~~nếu ngươi không muốn đi~” Thụy Ân thần bí nháy mắt: “Tâm tình ta không tốt sẽ không đi giúp Địch Đặc thúc thúc làm tân dược nga~”
Nhóc con này rõ ràng đang uy hiếp! Khóe mắt Cơ Tái run rẩy, nhận mệnh đi về hướng hồ nước: cái gọi là vòng tay kia chẳng biết tìm tới lúc nào nữa, có quỷ mới từng thấy qua nhóc con đó đeo cái thứ vòng tay kia!
“Thụy Ân, ngươi từ bao giờ có………”
Nghi vấn của Elias bị cái miệng nhỏ chủ động nhào tới lấp kín, hóa thành triền miên, lơ là không thấy được một tia giảo hoạt trong ánh mắt Thụy Ân.
“Ngọc bích, vòng tay…………” Cơ Tái tìm hết nửa ngày cũng không thu hoạch được gì, tự giễu: “Ta thực ngu ngốc mới đi tìm a!” Đột nhiên hắn nghĩ ra gì đó, vỗ trán: “Nhóc con này không phải muốn ta làm một cái cho nó đi!”
Cơ Tái cười khổ, xem ta không làm một cái là không được, thực sự là nhóc con lòng dạ hẹp hòi!
Bất ngờ, một đạo quang mang xanh biếc phản xạ từ đáy nước hấp dẫn chú ý của Cơ Tái…….
Nhân ngư thường sống ở chỗ nước cạn, xung quanh có tảo và bèo bao phủ tạo thành một nơi ẩn thân hoàn mỹ, nhân ngư lúc này đang cuộn mình suy nghĩ, có chút buồn bã vì người kia chưa tới…….trong lòng dân lên tư vị khó chịu, nhân ngư ngẩng đầu nhìn không trung xanh biếc, trong xanh, ôn nhuận, tựa như ánh mắt của mụ mụ…..
Cậu lớn lên ở một khe nước rất lớn, mụ mụ nói tộc nhân của mình ở rất xa, ở đại dương rộng lớn, chỉ có lúc sinh sản phải bơi vào vùng nước ngọt. Mụ mụ vì lúc sinh ra cậu gặp phải hồng thủy bị cuống tới một con sông xa lạ. Rất sau sau đó hai mẹ con tìm đường về nhà…… cuối cùng mụ mụ bị một con cá mập hung bạo giết chết, còn cậu bị vướn vào dòng nước siết rơi xuống một thác nước, tới hồ nước yên tĩnh này.
Hồ nước không lớn, nhưng bốn bề tối đen như một lồng giam trói buộc cậu. Ăn tạm những con tôm con cá nhỏ trong hồ có thể no bụng, cậu nghĩ có lẽ mình sẽ bị nhốt ở đây cả đời………mãi đến khi gặp được người kia, có ánh mắt xinh đẹp như mụ mụ. Người đó giống cậu nhưng lại bất đồng, người đó có phải tộc nhân của cậu không? Người đó không có đuôi, có đôi chân rất xinh đẹp, có thể tự do đi lại trên đường.
Tuy rằng người đó khác với mình, nhưng cậu vẫn tới gần, vẫn cố tiếp cận——cậu thử bơi tới gần lại bị trêu chọc, cho dù như vậy cậu cũng thực cao hứng, bắt đầu mỗi ngày chờ đợi người đó đến.
Kết quả, cuối cùng cậu cũng bị chán ghét………..
Nhân như nhu nhu mắt mình, kì quái, rõ ràng không có cát rớt vào sao lại khó chịu như vậy. Đột nhiên một lực mạnh kéo cậu lên khỏi mặt nước, một đôi mắt chim ưng sắc bén đánh giá cậu: “Ta còn tưởng là gì, hóa ra là vật nhỏ nửa người nửa cá.”
Cơ Tái túm được nhân ngư đang cuộn mình trong đáy nước, đùa nghịch chiếc đuôi thon dài, đây là một loại thú nhân khác sao?
Đè lại cơ thể nhân ngư đang không ngừng giãy dụa, vuốt ve gương mặt tinh xảo, hai lỗ tai như vây cá, cái cổ non mịn như tơ lụa, còn có cái đuôi màu lam —— đây là cái gì? Cơ Tái tò mò đưa tay sờ vào một vị trí có lẽ là giữa hai chân của nhân loại, nó được bao phủ bởi một lớp vây mỏng như vẩy cá “Y nha!”—— Nhân ngư phẫn nộ quát to, móng vuốt sắc bén vươn về phía Cơ Tái.
Cơ Tái không hề phòng bị, trên ngực lập tức xuất hiện những vệt cào thật dài, hắn nheo mắt lại, đột nhiên phát ra khí thế cường liệt làm nhân ngư lạnh run cả người. Nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay nhỏ bé vừa đánh người, xòe ra—— năm ngón tay thon dài, đầu móng tay gần như trong suốt vô cùng sắc bén, giữa các ngón tay có một lớp màng mỏng trong suốt.
“Ta không biết hóa ra cá có móng vuốt!” Cơ Tái không chút để ý lau đi vài giọt máu trên ngực, cầm lấy bàn tay của nhân ngư thoáng dùng lực.
“Y!——” Nhân ngư cảm thấy cổ tay mình giống như bị bẻ gãy, thống khổ, bất lực vặn vẹo cơ thể, cái đuôi dài trong nước quật mạnh về phía Cơ Tái.
“Ngươi cho là ta sẽ cho ngươi có cơ hội thứ hai sao?” Cơ Tái cười lạnh, một tay túm lấy đuôi nhân ngư, vác ngược lên vai mình, thuận viện tìm một sợi dây leo quấn chặt móng vuốt không ngừng cào loạn của nhân ngư. Chết tiệt, đúng là đau thật!
Muốn trả thù vết cào trên ngực, Cơ Tái cố ý tìm một con đường gập ghềnh. Một đường xóc nảy làm nhân ngư vốn đang giương nanh múa vuốt cũng chỉ có thể suy yếu phát ra tiếng rên rỉ, cuối cùng ngay cả tiếng rên cũng vô cùng khổ sở…..dạ dày bị xóc thật khó chịu, thiếu chút ngay cả thức ăn tháng trước cũng nôn ra. Nhưng cảm giác khó chịu của dạ dày vẫn kém cơn đau đớn từ da thịt truyền tới. Nước….. nếu không có nước cậu sẽ chết, cậu giống như cá rời khỏi nước, suốt một quảng đường bị phơi dưới trời nắng không còn chút sức lực phản kháng, đột nhiên cảm giác mát lạnh quen thuộc đánh úp tới, nhân ngư giật mình nhanh nhẹn lẻn vào nước——nghỉ ngơi một chút, nhân ngư khôi phục được chút thể lực, ló đầu ra ngoài đánh giá xung quanh. Đây là nơi nào?
Bốn bề phủ đầu thạch bích, trên thạch bích được khảm đủ loại thủy tinh lớn bằng nắm tay, chiếu ra rất nhiều ánh sáng. Chung quanh có rất nhiều ao lớn nhỏ, nhìn quanh một vòng, không thể nghi ngờ cái ao mình đang ở chính là cái lớn nhất.
Nhân ngư vừa lộ khỏi mặt nước làm Cơ Tái trong nháy mắt thất thần——vô số ánh sáng lóng lánh trên mặt nước làm nổi bật mái tóc màu bạc dài óng ả, xinh đẹp tới lóa mắt. Hắn biết nhóc con mình mang về rất đẹp, nhưng không ngờ đẹp đến chói mắt thế này, cứ như hút lấy hồn người ta. Cơ Tái sờ sờ cằm, giữ cậu ta lại cũng là chủ ý không tồi, tạm thời cứ giữ kín đi!
Nhân ngư đánh giá xung quanh, nhìn thấy bộ dáng đang suy nghĩ sâu sa mà cười cười của Cơ Tái, thở phì phì bơi đi…. cái đuôi quẫy mạnh trên mặt nước xẹt thành một hình cung, rất nhanh liền bơi tới bên kia của ao.
Cơ Tái cũng không giận, đi ra ngoài một vòng, lúc quay lại trong tay ôm một đống tảo và bèo, số tôm sò ăn buồi sáng bị gây sức ép cũng tiêu hết rồi, cái bụng đói bắt đầu kêu vang, nhìn thấy thức ăn trong tay Cơ Tái, do sự xem có nên qua hay không. Nghĩ nghĩ vẫn khẽ cắn môi, làm như không thấy.
Cơ Tái cười cười, ném vào trong nước: “Đây là khai vị thôi!” Dù không hiểu là gì nhưng nhân ngư nghe thấy liền tức giận mà nghiến răng. Bất quá tức thì tức nhưng nhân ngư sẽ không bạc đãi chính mình, Ôm lấy mớ tảo người nọ bỏ vào hung hăng gặm cắn cho bỏ tức——hắn đang làm gì? Nhân ngư kỳ quái nhìn Cơ Tái đang gom cành cây chuẩn bị nhóm lửa vô cùng bận rộn, cuối cùng có một đống đỏ đỏ bùng lên, thỉnh thoảng còn có gì đó bốc lên…. ấm áp, đó là gì?
Nhân ngư đương nhiên không biết đó là lửa, lúc cậu cúi đầu gặm hết một con ốc Cơ Tái cũng đã nướng xong một con cá, thơm quá a! Có vẻ ăn rất ngon! Nhân ngư kích thích hít hít cái mũi nhạy bén, bất tri bất giác đã bị mùi cá nướng hấp dẫn bơi tới gần bờ.
Cơ Tái buồn cười nhìn nhân ngư xáp tới gần cắn cắn cái miệng nhỏ nhắn, hơi khoát tay trêu chọc nhóc con đang thèm nhỏ dãi kia: “Muốn ăn không?”
Cho dù nghe không hiểu nhưng lúc này nhân ngư lại có thể hiểu được ý của hắn, ánh mắt mở to mong chờ nhìn Cơ Tái đang nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng bóc. Xé một miếng thịt đưa tới gần mặt nước lập tức bị đoạt đi, nhìn nhân ngư thỏa mãn thở dài.
“Muốn nữa không?”
Nhân ngư vừa ăn được món ngon lập tức gật gật đầu, khao khát nhìn con cá trong tay Cơ Tái.
“Không cho.” Cơ Tái há miệng giả vờ định nhét con cá vào miệng——
“Y y——” Nhân ngư vội vàng hô to, liều lĩnh nhảy lên mặt nước nhào về phía Cơ Tái, hắn thuận theo ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nhân ngư, khóa chặt cậu vào lòng ngực. Tham lam ngửi mùi hương thơm mát từ cơ thể nhân ngư, Cơ Tái thích thú hưởng thụ cậu hiếm có dịp ngoan ngoãn như vậy.
Nhân ngư lúc này không còn rảnh quan tâm tới Cơ Tái đang động tay động chân, lang thôn hổ yếu mà thưởng thức hương vị thơm ngon chưa từng được nếm qua. Thỉnh thoảng Cơ Tái còn phải giúp cậu vỗ vỗ lưng thuận khí, dễ dàng mắc câu như vậy, nếu đưa về bộ lạc nói không chừng bị người khác gạt đi mất.
“Từ hôm nay trở đi, ta gọi ngươi là y, y —— của ta!” Cơ Tái kéo một lọn tóc dài của nhân ngư đặt xuống một nụ hôn, trong mắt hiện lên quang mang khát khao.