Panda từ sáng sớm đã tỉnh, nghĩ tới hôm nay có thể hái được Lợi Lan, cậu hưng phấn muốn rống to! Bất quá kì quái chính là sáng sớ tỉnh lại cậu cư nhiên ngủ trong lòng ngực Arthur? Tiểu hùng đơn thuần cũng không nghĩ nhiều, còn tưởng tướng ngủ mình không tốt đè phải Arthur, trong lòng vô cùng áy náy với thú nhân.
Rất nhanh mọi người đều tỉnh lại, chỉ có Trúc Tử phiền toái một chút. Nhiệt độ cơ thể thấp nên bình thường hắn ngủ tới tận mặt trời lên cao mới thức. Cuối cùng nhiệm vụ gian khổ đánh thức Trúc Tử rơi xuống đầu tiểu hùng. Cậu nhẹ nhàng lay tiểu thanh xà, đối phương nhăn mày không chịu mở mắt.
Panda không dám dùng sức vì Trúc Tử lúc nửa tỉnh nửa thức tính tình rất kém, bị lay một hồi sẽ không thèm để ý là ai sẽ cạp một ngụm; đương nhiên, răng nọc của cậu đã thu hồi, nếu không cho dù tiểu hùng có mười lá gan cũng không dám tới gọi Trúc Tử.
“Trúc Tử, Trúc Tử–tỉnh tỉnh, chúng ta phải xuất phát.”
“Trúc Tử, Trúc Tử mau dậy đi.”
“Trúc Tử~~~”
“Ồn quá……..”
Tiểu thanh xà hé miệng, ‘răng rắc’ một ngụm cắn tay tiểu hùng, nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.
“Ô ô………” Đau quá a! Tiểu hùng nước mắt lưng tròng rụt tay về, trên bàn tay là một hàng dấu răng chỉnh tề. Trúc Tử bình thường đều dấu răng nọc trên hàm trên, chỉ lúc công kích mới lộ ra. Ngoài ra đầu lưỡi Trúc Tử cũng không giống người bình thường, vừa ướt lại mềm, đỏ tươi còn chẻ đôi, rất giống lưỡi xà.
“Bị đau rồi sao, xà rất nhỏ nhen.” Arthur ở một bên cười trộm, mượn cơ hội kéo tiểu hùng qua chọc ghẹo, còn không quên phỉ báng tiểu thanh xà.
“Kia làm sao bây giờ, không thể mặc kệ bỏ lại Trúc Tử.”
“Yên tâm đi, Aggreko sẽ xử lý.” Arthur cười hắc hắc: “Cuối cùng cũng thấy người ham ngủ hơn nó.”
Panda theo ánh mắt hắn nhìn qua, chỉ thấy Aggreko một tay ôm Trúc Tử, vòng cái đuôi rắn thật dài của hắn lên lưng mình. Trong lúc đó Trúc Tử tỉnh lại ba lần, cắn thú nhân hai khẩu cộng quất cái đuôi.
“Aggreko……. không đau sao?”
Panda há hốc, dấu răng trên cánh tay cậu vẫn còn ẩn ẩn đau. Nhất là cái đuôi của Trúc tử, đừng nhìn nó vừa nhỏ lại dài như vậy nhưng khí lực cũng không nhỏ.
“Đó là tình thú, tình thú~~” Arthur vẫy vẫy tay, nói từ mà tiểu hùng nghe không hiểu.
Ra khỏi rừng trúc, bốn người tiếp tục đi về phía hướng bắc. Có cặp song sinh bảo hộ, dọc theo đường đi không gặp phải trở ngại gì, dã thú hung mãnh thấy bọn họ đều phải đi đường vòng. Cảnh trí trên núi cùng rừng rậm rất bất đồng, có rất nhiều loại động thức vật kì lạ chỉ xuất hiện trên núi. Panda thấy cái gì cũng hiếu kì, một hồi sờ cái này, một hồi chạm cái kia.
“Trúc Tử mau nhìn, là đồng loại của ngươi!” Tiểu hùng hưng phấn chỉ vào một con thanh xà nhỏ trong bụi cỏ. Thanh xà bị kinh hách, cái đầu tam giác ngước lên nhào về phía Panda!
Arthur nhanh tay kéo tiểu hùng, bàn tay như tia chớp bóp chặt con rắn nhỏ dài khoảng 7 tấc. Hắn thở hổn hển, lưng toát mồ hôi lạnh. Loại xà này hình dạng không lớn nhưng độc tính rất mạnh, bị cắn tuyệt đối là trí mạng!
Trúc Tử nửa mở mắt, ánh mắt ngọc bích sâu kín nhìn con rắn nhỏ. Nói ra cũng kì quái, hắn chỉ nhìn thoáng qua, con rắn nhỏ lập tức an tĩnh lại, thuận theo bám lấy cánh tay Arthur không giãy dụa nữa.
Trúc Tử vươn tay, con rắn nhỏ thế nhưng ngoan ngoãn trườn lên tay hắn, quấn quanh thành vài vòng, Không nhìn kỹ, còn tưởng nó là vật trang sức trên tay Trúc Tử.
“Trúc Tử, ngươi tỉnh! Xem, con rắn nhỏ này rất thích ngươi a.” Panda hâm mộ nhìn Trúc tử, tay ngứa ngáy, thực muốn sờ đầu thanh xà.
Tựa như một đoạn lụa mày xanh nhạt, xen kẽ giữa trắng xanh; nhất là con rắn quấn thành vòng trên cánh tay trắng nõn của Trúc Tử, càng toát lên vẻ đáng yêu.
“Trúc Tử, ta có thể sờ một chút không.”
Trúc Tử liếc nhìn con rắn nhỏ một cái, gật gật đầu. Panda cười ha hả xoa tay, đang định đặt lên đầu rắn nhỏ lại bị Arthur nhíu mày ngăn lại.
“Sao vậy?”
“Loại xà này rất độc.” Bị cắn một ngụm cũng không phải chuyện đùa, hắn đương nhiên sẽ không để tiểu hùng mạo hiểm.
“Nó sẽ không cắn người!” Trúc Tử trừng mắt nhìn Arthur, chấp nhất đưa tay tới trước mặt Panda.
“Ngươi cũng không phải nó làm sao ngươi biết.”
“Nó sẽ không cắn người!”
“Chính là không được!”
Trúc Tử cắn môi, nâng tay lên cao cao, ánh mắt quật cường nhìn chằm chằm tiểu hùng.
Panda xấu hổ nhìn hai người, một bên là Arthur vô cùng căm tức, một bên là gương mặt nhỏ nhắn ủy khuất của Trúc Tử. Bất quá chỉ muốn sờ con rắn nhỏ một chút, không cần gây tới vậy đi……..
Đang lúc Arthur và tiểu thanh xà mắt to trừng mắt nhỏ, ai cũng không chịu nhận thua thì mảnh thủy tinh hình thoi trên ngực thú nhân phát ra ánh sáng trắng.
“Là tín hiệu liên lạc từ bộ lạc.” Aggreko thản nhiên nói, thấy tiểu thanh xà trong lòng mình có vẻ tò mỉ, hàng mi anh tuấn hơi nhíu lại, thuật tay tháo viên thủy tinh ném vào tay Trúc Tử.
“Cư nhiên lại ngay lúc này……..”
Arthur ngẩng đầu nhìn ngọn núi cách đó không xa, lại cúi đầu nhìn tiểu hùng, nhất thời không biết nên trở về hay lưu lại.
“Ta về là được rồi. Ngươi–” Aggreko hếch cằm, bắn ánh mắt khinh thường về phía anh trai: “Ngươi chỉ giỏi vướng tay vướng chân.”
Arthur sửng sốt, tiếp đó nhếch khóe miệng; ôm lấy Panda, thoải mái phất tay với đứa em: “Tạm biệt, không tiễn.”
“Từ từ — Trúc Tử!”
“Không có việc gì, Aggreko sẽ chăm sóc hắn.” Arthur cố ý hạ giọng, nói nhỏ bên tai tiểu hùng: “Trên núi rất nguy hiểm, nhất là loại quái thú khổng lồ bảo hộ Lợi Lan, ánh mắt đỏ tươi, có ba cái đầu khổng lồ xấu xí, răng nanh sắc nhọn, một ngụm có thể cắn nát ngươi!”
“Ba, ba đầu!”
“Đúng vậy! Bất quá đừng sợ, ta sẽ bảo vệ ngươi.” Arthur nghiêm túc gật đầu, kéo tiểu hùng đi về phía trước: “Trên núi rất nguy hiểm, ta chỉ có thể quan tâm tới một người. Vì thế cứ để Aggreko mang Trúc Tử xuống núi đi.”
“Nga, được…….. chính là con quái vật kia–” Panda có chút khiếp đảm, chính là cậu chưa từng nghe nói có quái vật bảo hộ Lợi Lan a?
Thú nhân quay đầu lại, nhếch miệng: “Yên tâm, chúng ta đi đường tắt!”
………
Băng qua một đỉnh núi cuối cùng, hóa đoa lan xin đẹp xuất hiện trước mặt Panda–cánh hoa màu tím tầng tầng lớp lớp ôm lấy phần nhụy hồng nhạt, lá cây xanh biếc nhỏ dài như tơ lụa, vây quanh đóa hoa mềm mại, nhẹ nhàng đong đưa trong gió.
“Arthur, là Lợi Lan phải không! Thật đẹp quá! Nhưng mà, sao không thấy quái thú?”
“Chắc nó đang ngủ, vận may chúng ta không tồi.” Thú nhân nháy mắt: “Chẳng lẽ ngươi muốn thấy quái vật?”
Tiểu hùng vội vàng lắc đầu, cẩn thận hái mấy đóa Lợi Lan, sau đó thúc giục thú nhân xuống núi: “Chúng ta mau xuống núi đi, Trúc Tử nhất định chờ rất sốt ruột!”
Lúc này mặt trời đã ngã về phía tây, chân trời phiêu đầy ráng chiều đỏ rực như lửa, màn mây tím bay thật thấp, cứ như giơ tay có thể chạm tới…….
Arthur gật đầu, có Aggreko hắn cũng không lo bộ lạc xảy ra chuyện, bất quá buổi tối cũng không an toàn, tốt nhất trước khi mặt trời lặn nên về tới rừng trúc.
Lúc cự thú uy phong lẫm lẫm xuất hiện trước mặt, Panda kích động lại có chút sợ hãi. Cậu run rẩy leo lên lưng cụ thú, bấu lấy lớp da lông mềm mại, cảm giác như mình đang nằm mơ–
Không ngờ có một ngày cậu có thể cưỡi một sinh vật vừa cường hãn lại xinh đẹp như thế này!
Arthur rống một tiếng, chở tiểu hùng nhanh chóng chạy xuống núi!
………
Xa xa, một mảng xanh lục xuất hiện trong tầm mắt. Arthur tựa hồ thấy gì đó, hơi khựng một chút sau đó tăng nhanh tốc độ lao về hướng rừng trúc!
Cảm nhận cự thú dưới thân trong phút chốc siết chặt thân hình, trái tim Panda cũng nhảy lên, dần dần có cảm giác bất an……..
“Aggreko!”
Arthur trong nháy mắt biến về hình người, gào to với thú nhân đang nằm ngoài rừng trúc. Hắn ôm lấy đứa em, vội vàng gọi tên đối phương.
Aggreko nhắm chặt hai mắt, tứ chi như bị ngâm qua nước đá không có chút độ ấm….. gương mặt anh tuấn xám mét như tro; trên cổ là hai vết cắn nhỏ đã biến thành màu đen; thú văn trước ngực dần dần biến mất……..