Nặc Á ghét nhất là loại thời tiết ẩm ướt lạnh lẽo này, nó làm toàn thân cậu cảm thấy thực khó chịu. Thở dài, Nặc Á chuẩn bị tốt tâm lí sẽ bị ướt sũng.
Bộ lạc khuê báo đã bị trùng tộc hủy diệt không sai biệt lắm, Tát Khắc đã dẫn tộc nhân di chuyển tới bên cạnh ngọn núi Ai Tháp Lạc, khoảng đất tiếp giáp với rừng rầm tử vong. Tát Khắc nói phương hướng đại khái, Phạm gật đầu biểu hiện mình đã rõ.
Lúc đoàn người chuẩn bị xuất phát, Phạm đột nhiên bế đứng Nặc Á lên, dùng một loại lá cây thật to cẩn thận bọc cơ thể bầu bạn, không để cậu bị ướt chút nào.
Phạm ôm Nặc Á đã được bọc thật kỉ lưỡng ra khỏi sơn động, đám Tát Khắc cũng lập tức theo sau.
Mưa như trút nước, bầu trời tối sầm như sắp sụp xuống tới nơi. Cả khu rừng bị bao trùm trong màn mưa dày đặc.
Phạm lựa chọn lộ tuyến an toàn nhất, nhưng ngay cả như vậy bọn họ vẫn gặp phải rất nhiều phiền toái: đường đi bị ngập hoặc có vật cản là chuyện nhỏ; đám sinh vật quỷ dị thừa dịp mưa to chạy ra mới làm người ta đau đầu.
Nặc Á vẫn được Phạm cẩn thận bảo hộ, cậu bị Phạm ôm chặt trong lòng ngực, thỉnh thoảng lại nghe thấy một ít động tĩnh kì quái cùng tiếng mắng phẫn nộ của các tộc nhân tuổi trẻ. Có vài lần cậu nhịn không được muốn quay đầu lại nhìn thử, nhưng lần nào cũng bị Phạm ngăn cản, đè đầu cậu lại.
“Đừng nhìn.” Phạm nhíu mi vung tay hất văng mấy sinh vật loi nhoi như giun bò lên tay mình, y không muốn để Nặc á nhìn đám nhục trùng ghê tởm này.
Nhục trùng cả người dính đầy chất nhầy có độc tính, dính lên da lập tức sẽ bị sưng đỏ, đau đớn như bị lửa thiêu. May mắn trời mưa, dịch nhầy dính trên người bị nước mưa rửa trôi một phần lớn. Đặc Lâm cùng mấy thú nhân trẻ tuổi sớm kiềm chế không được đã hóa thành hình thái dã thú, liên tục gầm gừ dọa nạt, dùng móng vuốt xua đuổi đám nhục trùng ghê tởm không ngừng bò tới.
Chờ đến lúc ra khỏi phạm vi lãnh địa nhục trùng, tất cả thú nhân đều có chật vật không chịu nổi, da dẻ bị tổn thương sưng đỏ, chỉ có Nặc Á không bị ảnh hưởng gì.
Sắc trời đã tối sầm, Phạm tìm một gốc đại thụ để mọi người nghỉ qua đêm. Trên đỉnh thụ có một hốc rỗng rất lớn, vừa lúc có thể chứa được tất cả mọi người.
Phạm tìm một nơi sạch sẽ, mềm mại nhẹ nhàng đặt Nặc Á xuống, vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn có chút trắng bệt vì đông lạnh của bầu bạn, sau đó nhảy xuống khỏi hốc cây, tiêu thất trong bóng đêm.
Phạm tự nhiên không nói rõ với tộc nhân, may mắn vài ngày ở chung mọi người đã hiểu Phạm là kiểu người tính tình lạnh lùng.
Lạc Y Đức lấy thức ăn cùng nước uống tồn trữ phân phát cho mọi người. Trừ bỏ Nặc Á, mọi người đều nằm bệt xuống đất mà rên rỉ. Lạc Y Đức cùng Tát Khắc hiểu ý liếc mắt một cái, bất đắc dĩ lắc đầu: các tộc nhân vẫn còn rất trẻ, bị khiêu khích liền ồ ạt xông tới trước, còn không tránh né chất nhầy của nhục trùng.
Da dẻ bị tổn thương thoạt nhìn vừa đỏ lại sưng thũng có vẻ rất nghiêm trọng, thực tế đối với thú nhân mà nói cũng không tính là gì, nhiều lắm chỉ đau một đoạn thời gian mà thôi, bất quá tư vị kia cũng không dễ chịu là bao.
Phạm rời đi không bao lâu sau đã trở lại. Y mang về rất nhiều dã quả nhỏ nhỏ màu tím, trên vỏ còn tích bọt nước trong suốt, nhìn qua vô cùng đáng yêu.
Y chia cho mỗi người vài quả, sau đó không nói tiếng nào trở lại bên người Nặc Á, bàn tay to ôm Nặc Á để cậu ngồi lên đùi mình. Tất cả mọi người trợn to mắt trông mong nhìn Phạm, sau đó yên lặng nhìn dã quả màu tím trong tay, thực nghi hoặc── cái gì đây?
“Ăn à?” Biết Phạm sẽ không chủ động mở miệng giải thích, Nặc Á giúp mọi người hỏi ra nghi hoặc.
Phạm lắc đầu, bóp nát một quả! Sau đó bôi lên cánh tay. Những người khác cũng thở phào, làm theo y, bóp nát dã quả bôi lên da. Chỉ có Đặc Lâm nhăn nhó khổ sở, mắt mũi đều nhăn tít thành một đoàn. Lúc vừa được chia dã quả, Đặc Lâm không chút suy nghĩ quăng một quả bỏ vào miệng… Trời ạ, hương vị thật đáng sợ! Chua tới mức đến bây giờ răng hắn vẫn còn ê ẩm!
“Chúng ta xuất phát đã được hai ngày, mưa vẫn không ngừng.” Tát Khắc lầm bầm, âm thanh ẩn ẩn lộ ra chút sầu lo.
“Mùa mưa vừa mới bắt đầu.” Lạc Y Đức cũng nói ra băn khoăn của mình, hắn sớm cảm thấy không ổn: “Năm nay mùa mưa tới quá sớm, trước kia chưa từng xuất hiện mưa rơi không dứt suốt vài ngày thế này.”
“Đúng vậy, mưa năm nay quả thật rất kì quái.” Được bọn họ nhắc nhở, tộc nhân lúc này mới cảm thấy có điều dị thường.
“Trong tộc có Sâm trông coi, còn có một ít thực vật dự trữ, hẳn không có việc gì.”
“Ta không lo bộ lạc xảy ra chuyện, trước lúc đi ta đã an bài tốt lắm, Sâm là người trầm ổn, tin cậy.” Tát Khắc chậm rãi nói, ánh mắt chuyển về phía Nặc á. Đối phương bị hắn nhìn có chút chột dạ, gãi gãi đầu trốn vào vòng tay thú nhân.
Sâm mà Tát Khắc nói tới là người được tộc nhân công nhận là thủ lĩnh đời tiếp theo, cũng là bầu bạn Tát Khắc đã chọn lựa cho Nặc Á.
Phạm tưởng Nặc Á cảm thấy lạnh, vì thế càng ôm chặt bầu bạn hơn nữa, tiếp đó dùng da thú sạch sẽ tỉ mỉ lau mái tóc ướt sũng của đối phương.
Tát Khắc nhìn thấy hết thảy, trong lòng vừa vui mừng lại vừa buồn bã, làm cha mẹ đại khái sẽ có tâm tình này đi. Hắn vốn lo lắng Nặc Á cùng Phạm không thể ở chung lâu dài, dù sao Nặc Á cũng là người sáng sủa nhiệt tình, mà Phạm lại yên lặng ít lời hệt như đầu gỗ, hai người không có chút điểm chung nào. Càng làm Tát Khắc lo lắng hơn là từ khi Bội Tây gặp chuyện không may, Nặc Á liền biến thành tiểu gia hỏa chuyên châm chích người khác, tính tình tùy hứng quật cường này cho dù là ai cũng bị chọc giận… Bất quá hiện giờ thấy thú nhân ôn nhu, bao dung Nặc Á như thế, Tát Khắc cũng an tâm. Còn về phần Sâm… Tát Khắc cảm thấy có chút có lỗi với Sâm, hắn quyết định lúc trở về bộ lạc sẽ lập tức tìm bầu bạn khác cho Sâm── tiếp đó là giao lại quyền lực tộc trưởng, cũng đến lúc hắn nên thoái vị, từ nay về sau là thời đại của người trẻ tuổi.
…
Nghỉ ngơi một đêm, mọi người lại tiếp tục lên đường.
Mưa so với mấy ngày trước đã nhỏ đi nhiều, nhưng vẫn không chịu ngừng. Phạm mang theo nhiều người nên cố gắng tìm con đường an toàn nhất, tiêu phí không ít thời gian, đến ngày thứ ba cuối cùng bọn họ cũng đi ra khỏi rừng rậm tử vong.
Đặc Lâm dẫn đầu rống to một tiếng, biến thành dã thú mặc sức dãn gân cốt── vừa rời khỏi rừng rậm, cảm quan toàn thân lập tức trở nên linh mẫn.
Rừng rậm tử vong không chỉ ẩn núp những sinh vật nguy hiểm, còn có năng lực áp chế dã tính của thú nhân. Nó tựa hồ là một mê cung khổng lồ tràn ngập sức mạnh thần bí, tiến vào trong đó sẽ làm tầm mắt thú nhân không còn rõ ràng; khứu giác không nhạy bén; cơ thể chậm chạp hơn rất nhiều, này cũng là nguyên nhân thú nhân e ngại tiến vào rừng rậm tử vong.
Phạm là người cuối cùng đi ra rừng rậm. Y siết chặt nắm tay thành quyền, nhìn gương mặt hưng phấn cùng khẩn trương của Nặc Á, rốt cuộc cũng chịu đựng không quay đầu lại.
Mưa to lặng lẽ biến đổi địa hình trong rừng, đây là một trong những nguyên nhân y dẫn Nặc Á rời đi… nhưng quan trọng nhất là Phạm biết trước mắt y không thể cam đoan sự an toàn của Nặc Á trong rừng rậm; nếu ở bộ lạc thú nhân thì bất đồng, cho dù một ngày nào đó y mất đi lí trí, không còn khống chế được bản thân, tộc nhân có thể bảo hộ cùng chiếu cố Nặc Á.
Bất quá, y sẽ không thua chính mình! Phạm hạ quyết tâm── y tuyệt đối sẽ không bại bởi dã thú ngủ đông trong cơ thể, Nặc Á cùng đứa nhỏ đều cần y!
Đứa nhỏ…
Nghĩ tới đứa nhỏ đã dựng dục trong cơ thể Nặc Á, ánh mắt Phạm trở nên ôn nhu. Cuộc sống mất tự nhiên cùng các thú nhân khác mà y vạn phần không muốn tựa hồ cũng không quá khó chịu đựng.
…
“Phạm, xảy ra chuyện gì? Sao không đi?” Thấy thú nhân vẫn còn ngơ ngác đứng tại chỗ, Nặc Á quay trở lại kéo tay đối phương.
Phạm hít sâu một hơi, nắm lại tay Nặc Á, cuối cùng bước bước chân đầu tiên ra khỏi rừng rậm tử vong─