“Tới rồi.”
Thú nhân cúi đầu nói một tiếng, sau đó Nhược Hải bị đánh thức.
“Bảo bối, tới rồi nè.” Nam tử nhéo nhéo gương mặt nhỏ nhắn vẫn còn buồn ngủ của bảo bảo, ngón tay chỉ về phía trước: “Xem kìa, đây là nhà của chúng ta sau này, bộ lạc thú nhân.”
Bộ lạc thú nhân!
Bé con lập tức lấy lại tinh thần, ngồi ngay ngắn trong lòng phụ thân, cảnh vật kì dị trước mắt làm bé trợn mắt há hốc——
“Arthur! Mau nhả thức ăn ra, ngươi đã ăn hết phần của mình rồi còn gì!”
“Ngao ô~”
“Có giả đáng thương cũng không được! Ta biết ngươi là Arthur, đừng có giả bộ dáng của em trai ngươi, mau nhổ ra!”
——Trước mắt là cảnh tượng một nam tử túm lấy lỗ tai một con hổ vằn, tức giận mắng.
“Tác Lan Đặc! Mau thả em trai ngươi nga! Cánh nó vẫn chưa mọc xong!”
“Ôi không, cẩn thận, ngươi sẽ làm nó bị thương mất.”
——một nam tử xinh đẹp cầm thứ công cụ kì quái, tức giận đùng đùng chỉ về phía thú nhân thiếu niên đang sải cánh bay lượn trên bầu trời. Trong tay thú nhân thiếu niên hình như còn có một tiểu thú lông xù.
“Thuấn, ngươi lại không nghe lời, không được đánh nhau với Aggreko!”
“Ầm——”
Một bóng đen bay về phía Nhược Hải, rơi phịch xuống mặt đất lăn một vòng, đó là một ấu thú mạnh mẽ cả người đen tuyền, tứ chi cùng cổ có một vòng tông mao màu bạc.
Thuấn run run hai lỗ tai nhảy dựng lên, đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Nhược Hải——
Thuấn nheo mắt, tầm mắt quét một vòng trên người xa lạ trước mắt, sau đó dừng lại ở cái đuôi cá nhạt màu lúc ẩn lúc hiện.
Cá = thức ăn.
Tiểu báo không cần nghĩ ngợi đã phóng lên như một tia chớp, hung hăng ngoạm lấy đuôi Nhược Hải——
“A——!”
Hoàn Pn.