“Đúng vậy, thiếu úy. Chúng nó rất vững vàng, tốc độ cũng rất nhanh, có thể so với truyền loại trung.”
Khải Ân cười tủm tỉm chuyển tầm mắt nhìn về biển cả bao la. Nhưng mà ở một đầu khác, Tây Thụy Tư cùng Cơ Tái mặt mày tái mét bám vào lưng rùa biển…….
Cũng khó trách, thần kinh thú nhân đặc biệt rất nhạy cảm, đối với chút biến hóa xung quanh cũng cảm nhận rất mãnh liệt. Vì thế, đối với thú nhân không quen đi biển, cảm giác say sóng so với người bình thường càng ác liệt hơn……
“Hai người đừng bày ra bộ mặt dọa người đó nữa, cố gắng một chút đi, sắp tới rồi.”
Khải Ân bất đắc dĩ liếc mắt nhìn hai người, đột nhiên, tầm mắt bị đợt sóng bất thường phía xa xa chú ý………nhìn kĩ sinh vật đang tiến tới, Khải Ân lập tức cúi thấp người.
“Trốn đi, nhìn mặt biển!”
Tây Thụy Tư cùng Cơ Tái lập tức trốn xuống dưới lưng rùa, mai rùa rộng thùng thình vừa lúc có thể che dấu bọn họ.
Phía trước khoảng hơn hai mươi met xuất hiện 5, 6 con cá heo đen thui. Chúng nó đang đùa giỡn với nhau, truy đuổi không ngừng.
Lúc này, đàn cá heo hiển nhiên cũng thấy được đàn rùa biển khổng lồ, cả bọ lắc lắc đuôi, tò mò bơi về hướng nhóm Khải Ân──
“Cẩn thận, đừng để bọn nó phát hiện.”
Khải Ân ra dấu im lặng về phía nhóm Tây Thụy Tư, sau khi ẩn người trốn kĩ thì lập tức điểu chỉnh thiết bị──máy giả giọng lập tức phát ra vài tiếng kêu to.
Con lục giáp quy đi đầu lập tức thoát ly đội ngũ, quay đầu đối mặt với đàn cá heo, dùng cái chân trước khổng lồ của nó hung hăng giẫm mặt nước, một cái, hai cái…. mặt biển lập tức dâng lên một đợt sóng mạnh.
Đàn cá heo bất thình lình bị công kích có chút hoảng sợ, kêu to rã ra bốn phía né tránh đợt sóng ập tới. Chúng nó bao vây quanh lục giáp quy, trong lòng có chút buồn bực: lục giáp quy bình thường rất ôn hòa vì sao hôm nay lại chủ động công kích? Một lát sau, kêu to trao đổi với nhau sau đó ly khai.
Khải Ân lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, Tây Thụy Tư cùng Cơ Tái cũng leo lên.
“Sao vậy? Đám cá đó có vấn đề sao?”
“Nó không phải cá, gọi là cá heo, đừng xem thường bọn nó.”
Hai thú nhân xoay mặt nhìn nhau, trong mắt họ cá nào cũng như nhau, chỉ có khác biệt là có thể ăn hay không thể ăn mà thôi.
“Cá heo là một loài sinh vật đặc biệt thông minh, linh tính rất cao, là tinh tinh của biển cả. Nhân ngư là người thống trị vùng biển này, cá heo lại có chỉ số thông minh, thích thân cận con người, nhất định có quan hệ rất thân thiết với nhân ngư.”
“Chẳng lẽ không thể dùng dụng cụ trên tay ngươi khống chế bọn nó sao?”
Cơ Tái chỉ chỉ thiết mị giả giọng trên tay Khải Ân. Thứ này có thể bắt chước âm thanh sinh vật, vì sao lại không dùng nó khống chế đám cá heo kia?
Khải Ân hiểu hắn muốn hỏi cái gì, lắc đầu: “Thứ này chỉ có thể khống chế sinh vật trí năng thấp, đối với sinh vật trí tuệ cao như cá heo không có tác dụng.”
Thế đám cá heo kia xuất hiện ở đây, có phải là chúng ta sắp tới đảo nhân ngư không?”
“Có lẽ vậy!” Khải Ân gật gật đầu, màn hình điện tử xuất hiện bản đồ các hòn đảo: “Nói tới cũng kì quái, ta từng để thiết bị dò xét trinh thám khu vực lân cận nhưng tín hiệu truyền về rất mơ hồ. Ta còn tưởng nó bị từ trường trên biển quấy nhiễu, hiện tại nghĩ lại có vẻ không đơn giản như vậy. Mấy hôm trước, máy liên lạc đã mất kết nối với bên ngoài.
“Các ngươi xem.” Khải Ân chỉ về hình ảnh mờ nhạt ở trung tâm: “Nơi này chính là đảo nhân ngư, tuy không thấy rõ, nhưng hình dáng đại khái vẫn có thể nhìn ra được. Trừ bỏ đảo trung ương, xung quanh còn rải rác rất nhiều hòn đảo xung quanh. Nơi chúng ta sắp tới chỉ là một tiểu đảo ở ngoài.”
“Bên ngoài!” Cơ Tái nhịn không được gầm nhẹ một tiếng: “Nhiều đảo như vậy, phải tìm tới khi nào!”
“Đừng nôn nóng, nhân ngư hẳn là đảo lớn nhất, những đảo nhỏ xung quanh chắc hẳn làm lá chắn bảo hộ nó. Thể hình lục giáp quy quá lớn, chúng ta không thể cưỡi nó tùy tiện xông vào đảo chủ nhân ngư; nhưng có thể tới đảo nhỏ lân cận, quan sát hoàn cảnh, sau đó tiếp cận trung tâm.”
Khải Ân vươn vai, đứng lên trên lưng rùa, chỉ vào hòn đảo ẩn ẩn phía xa.
“Lên bờ trước rồi nói sau.”
Trong lúc Khải Ân dẫn đầu mọi người đặt chân lên tiểu đảo, đoàn người Liên Hoa dưới sự dẫn dắt của Ưu cũng bắt đầu xuyên qua thủy đạo bí mật của nhân ngư──
Liên Hoa táo bạo sử dụng thủy đạo cũng không phải không có lí do. Thứ nhất, nhân ngư có lẽ đã bắt được Y, quay trở về biển. Thứ hai, thủy đạo rất phức tạp, vố số ngỏ quanh, nhân ngư cũng không thường xuyên trở về đất liền, tỷ lệ đụng mặt nhân ngư khác rất nhỏ.
Bất quá, Ưu dựa vào ưu thế thể hình, vài lần muốn bỏ chạy. Bất quá còn chưa kịp chạy bao xa đã bị Fazio túm trở về. Fazio lúc đầu còn thích thú ngoạn trò ‘ngươi truy ta trảo’, cuối cùng cũng đánh mất chút kiên nhẫn ít ỏi, trực tiếp cột tiểu nhân ngư vào người mình. Nhìn thấy gương mặt dữ tợn phóng đại, bên tai là âm thanh đe dọa vô cùng tàn khốc, Ưu thực hận vì sao mình lại sinh ra trên thế giới này……
Hù dọa thì nhiều nhưng Fazio chưa từng tổn thương tiểu nhân ngư, nhưng có vẻ hắn không hề nhàm chán với hoạt động này.
Thủy đạo nhân ngư sử dụng rất phức tạp, phần lớn là sử dụng khe hở tự nhiên rất rộng rãi, vì thế không khí trong này rất ẩm ướt. Những người khác trừ bỏ cảm thấy u ám cũng không có phản ứng khó chịu gì.
Thống khổ nhất là Lôi với Fazio, mặc dù ngồi trên bè gỗ nhưng cánh bọn họ vẫn không tránh khỏi tình trạng bị ướt sũng. Tất cả loại chim đều rất bảo trì bộ lông khô ráo, đi trong một thông đạo u ám ẩm ướt như vầy quả thực là đang tra tấn ưng nhân!
“Là lối ra!”
Vừa qua một ngỏ quanh, phía trước liền xuất hiện chút ánh sáng yếu ớt──đúng là cửa hang! Bè gỗ xuôi theo dòng nước, động khẩu cũng dần dần lớn hơn. Lôi cùng Fazio rùng mình, đồng thời thở phào một hơi──rốt cục cũng có thể thoát khỏi nơi quỷ quái này!
Những người khác nhìn thấy lối ra cũng vô cùng kích động, không ai chú ý tới tia mừng thầm khẽ lóe lên trong mắt Ưu.
Tiến gần lối ra, dòng nước càng chảy xiết hơn; lúc này mọi người phải bám chặt bè gỗ mới có thể bảo trì cân bằng. Có chút không ổn, tốc độ quá nhanh──Liên Hoa khẽ nhíu mày, bất quá lúc này cũng không còn thời gian để cậu suy nghĩ. Trong nháy mắt, lối ra đã xuất hiện ngay trước mắt──
Thoáng chốc một luồng ánh sáng đập vào mắt, bè gỗ lao ra khỏi hang động u ám──
Hiện ra trước mắt mọi người là ánh sáng mặt trời chói chang, trời xanh mây trắng bao la, đại dương rộng mênh mông; đám hải lâu bay lướt qua trước mắt bọn họ, tiếng kêu thanh thúy cắt đứt bầu không khí yên lặng…….
Ánh mắt mọi người vẫn chưa thể tiếp nhận ánh sáng thì giây tiếp theo tiếng nước ầm ầm vang lên cùng bọt nước mặn chát bắn vào mặt──
“Là thác nước! Bám chặt──” Liên Hoa kêu to, mới nói được một nửa đã bị Lôi ôm chặt vào lòng.
Bè gỗ bị cuốn vào dòng nước chảy xiết, bảy, tám giây sau chỉ nghe ‘ầm’ một phát cả đám rớt xuống biển. Chấn động tạo thành một cơn lốc xoáy đánh bay mọi người ra bốn phía……
“Khụ, khụ.”
Liên Hoa trồi lên mặt nước, may là được Lôi bảo hộ trước ngực mà còn uống hết mấy ngụm nước.
“Mọi người ổn cả chứ?”
“Không có việc gì.”
Lai Nhân cũng uống không ít nước, nhưng đồng dạng cũng được Lam Tát Tư che chở cũng giảm đi không ít chấn động.
Ngay lúc này Fazio đột ngột trồi lên, đôi cánh ướt sũng làm hắn tốn không ít sức lực. Hắn trồi lên khỏi mặt nước, từng ngụm từng ngụm hít không khí, hai tay theo thói quen sờ sờ bên hông──
“Không tốt!”
Fazio rống to, ảo não kéo sợi dây thừng lên. Hắn đúng ra nên cảnh giác hơn, nhân ngư này nhất định cố ý! Hắn thử đập cánh một chút nhưng bất đắc dĩ không bay lên được.
“Quên đi…….” Liên Hoa bắt được một thanh gỗ tách ra từ chiếc bè gỗ, hổn hển thở vài hơi nói: “Không thể bắt kịp cậu ta khi ở đại dương đâu, hiện tại bè gỗ không còn, chúng ta nên nghĩ cách để vào bờ.”
“………..chờ đã, nhìn kìa! Là Ưu!”
Lai Nhân híp mắt, chỉ về phía một mạt bạch sắc phía xa xa. Fazio vừa nhìn qua lập tức nhận ra là Ưu, lập tức vận sức tay chân, bơi nhanh qua.
“Con cá nhỏ nhà ngươi hay lắm, cư nhiên dám chạy trốn, ngươi──” Nói được một nửa âm thanh lập tức tiêu tán.
“Sao vậy?” Mọi người cũng đồng loại bơi qua.
Biểu tình trên mặt Fazio rất cổ quái, cứ như rất phẫn nộ lại vô cùng buồn bực ráng nhịn cười, thực sự vất vả.
“Cậu ta chỉ bị xoáy nước chấn động ngất đi thôi.”
“………”
Mọi người nhìn Ưu không nói gì, dù thế nào đi nữa thì nhân ngư bị xoáy nước làm ngất, theo một ý nghĩa nào đó thì có thể xem là rất lợi hại……..
“Bất quá, bây giờ làm sao vào bờ?”
Lai Nhân nhìn những mãnh gỗ dật dờ trôi khắp nơi cười khổ, trước mắt là đại dương mên mông, phía sau là vách đá cao sừng sững. Bọn họ làm thế nào mà leo ngược lên thác nước được chứ?
“Chờ đã, có lẽ sẽ có biện pháp.” Liên Hoa bảo mọi người đừng nôn nóng, quay đầu nhìn về phía Lôi.
Chỉ thấy Lôi đưa ngón tay áp lên miệng phát ra một tiếng huýt thật dài. Chỉ chốc lát sau, vài con hải âu trắng toát chiêm chiếp đậu xuống vai hắn.
“Thế nào?”
Lôi cúi đầu trao đổi với đàn hải âu một chút, nói ra tin tức làm mọi người thực phấn chấn.
“Gần đây có một hải đảo, không quá xa, chúng ta có thể bơi qua.”
“Tốt quá, ta suýt chút nữa nghĩ rằng phải qua đêm trên biển.” Lai Nhân cảm thán một tiếng. Tuy rằng biết bơi, nhưng cậu không nguyện ý phải ngây ngốc trong nước một thời gian dài.
“Mệt sao? Dựa vào người ta đi.” Lam Tát Tư ôm lấy Lai Nhân, nhẹ giọng nói.
“Ách, ngươi định……”
Lai Nhân còn chưa nói xong, chỉ thấy Lam Tát Tư nháy mắt hóa về hình thú, một cự thú hoàng kim đột ngột xuất hiện, bốn chân đạp nước. Ánh mắt Lai Nhân sáng bừng, lập tức leo lên lưng Lam Tát Tư, sau đó gọi Liên Hoa.
“Liên Hoa, mau tới đây.”
“Này……sư tử biết bơi sao?”
“Yên tâm, yên tâm, khả năng bơi lội của Lam Tát Tư rất giỏi.”
Lai Nhân cười tủm tỉm kéo Liên Hoa leo lên lưng cự thú. Quay đầu nhìn thấy Fazio vẫn còn đang ôm tiểu nhân ngư đang hôn mê, liền nói với hắn.
“Fazio, ngươi mang theo Ưu không tiện, đưa cậu ta cho ta đi.”
Đúng vậy, đúng vậy, mau đưa ta cho bọn hắn đi! Ưu hò hét trong lòng. Kì thật cậu chỉ bị hôn mê một chút, vừa mới tỉnh lại. Bất quá, vừa mới mở mắt ra đã thấy ác ma ở ngay bên cạnh. Tiểu nhân ngư hoảng sợ rùng mình một cái, sợ tới mức sống chết không dám mở mắt, hi vọng có thể trốn được một chút.
Bất quá……Ô ô ô, rốt cuộc là sai chỗ nào a! Kế hoạch của cậu rất hoàn hảo, cố ý đưa bọn Liên Hoa ra theo đường này, thừa dịp mọi người bị rớt xuống biển, không hề phòng bị sẽ đào thoát……Nào ngờ!! Ô ô ô, cậu thực sự làm mất hết mặt mũi nhân ngư rồi!
“Không cần.” Fazio vỗ vỗ gương mặt cứng đờ của cá nhỏ, nhìn hàng mi run rẩy của cậu, khóe miệng nhếch lên hệt như một con hồ ly.
“Nếu đã tìm được hải đảo, giữ cậu ta lại cũng không được lợi gì. Mọi người cũng đói bụng rồi, ta thấy con cá này cũng béo, không bằng cứ thái mỏng ăn đi.”
Ưu run rẩy, hàm răng không khỏi va nhau ‘lập cập’.
“Mùi vị thịt bụng hẳn cũng không tệ.”
Fazio cố ý liếm môi, phát ra tiếc tấm tắc. Hắn một tay nâng thắt lưng Ưu lên, lộ ra phần bụng trắng nõn của cậu, tiếp đó há mồm cắn lên cái bụng non mịn, lưu lại một hàng dấu răng.
“Ô a a a a──đừng mà, đừng ăn ta a a a a──”
Ưu sợ tới mức hét to, hai tay đấm lung tung lên mặt nước, nước mắt thấm ướt cả gương mặt nhỏ nhắn. Cậu sống chết quẫy cái đuôi, hai tay dùng sức muốn bơi tới trước, nhưng cái đuôi cánh quạt bị Fazio chột lại…….Mặc kệ tiểu nhân ngư cố sức bơi cỡ nào, quẫy đuôi cỡ nào cũng chỉ có thể đứng im một chỗ…….
Ưu vừa ô ô khóc lớn, vừa không từ bỏ ý định cố sức giãy dụa, trong lòng vô cùng hối hận──cậu sai rồi! Cậu không nên vì nhất thời tò mò mà trộm chạy tới lục địa! Mọi người nói rất đúng, thú nhân trên lục địa rất đáng sợ! Ô ô ô……….cậu muốn về nhà! Nếu cậu còn mạng để về, cậu thề──nhất định, không bao giờ quay lại lục địa nữa……. Ô ô ô……….
Tiểu nhân ngư vừa thút thít khóc vừa phấn đấu quên mình vì mơ ước về nhà, hiển nhiên đã hoàn toàn quên đi tự tiện bỏ trốn phải chịu hậu quả gì──
………..
———
Không trung trong vắt không một gợn mây.
Trên mặt biển lấp lóe hoàng kim, xoay quanh trên không trung là vài con hải âu xinh đẹp. Gió nhẹ nhàng thổi qua mặt biển, mang tới hơi thở tươi mát của hải đảo.
Trên mặt biển lúc này có một đội ngũ rất kỳ lạ, nếu đám sinh vật trong biển có linh tính nhất định sẽ tấm tắc với kì quan trước mắt.
──một con mãnh sư uy dũng màu hoàng kim rực rỡ lấp lóe dưới ánh mặt trời, vốn nên rong ruổi trên thảo nguyên, giờ phút này lại đang dùng tứ chi đạp nước, thoải mái di chuyển trên biển.
Không chỉ có vậy, trên lưng nó còn chở ba vị khách, hai người ngồi, một người nửa nằm nửa ngồi──ưng nhân dựa người vào lưng cự thú, thích thú mở rộng đôi cánh, nheo mắt hượng thụ ánh mặt trời. Vài chú hải âu thỉnh thoảng đáp xuống vai hắn, chiêm chiếp kêu vài tiếng, sau đó lại chấp cánh bay lên không trung dẫn đường.
Ngay phía sau cự thú, nhìn kỹ, còn có một nhân ngư đuôi bạc, đang ‘thở hồng hộc’ cố sức quẫy nước. So với cự thú khổng lồ bên cạnh, nhân ngư thực sự quá nhỏ gầy, vì thế trong nhất thời không thể nhìn ra sự tồn tại của cậu.
──Fazio nhàn nhã ghé người vào khúc gỗ nhắm mắt dưỡng thần. Mấy con hải âu đáp lên vai hắn, vô cùng thân thiết thì thầm. Hắn giương mắt, nhíu mày, nhìn về phía khoảng cách ngày càng xa giữa mình cùng Lam Tát Tư.
Điều này làm Fazio khó chịu, hắn túm lấy sợi dây thừng.
“Chậm quá, bơi nhanh lên.”
Tiểu nhân ngư phẫn nộ quay đầu lại, hai tay siết thành quyền, tức giận đến phát run. Tên bại hoại này, cư nhiên dám bảo mình bơi chậm! Càng miễn bàn tới hành động hung ác dám cột sợi dây thừng vào lưng cậu và khúc gỗ, bắt cậu làm công cụ chuyên chở!!
“Ánh mắt ngươi là sao, ý kiến?”
Fazio lạnh nhạt mở miệng, đôi cánh đang phơi nắng khẽ đập một chút, nhếch môi lộ ra răng nanh sắc nhọn.
Ưu sợ tới mức run rẩy, không có can đảm nhìn Fazio, lập tức quay đầu, cố gắng dùng sức quẫy đuôi, ‘thở hồng hộc’ cố bơi về phía trước; đồng thời còn phải chịu đựng đám hải âu xấu xa thỉnh thoảng lại ‘quấy rầy’ cậu…..
Tiểu nhân ngư đáng thương ai oán nhìn lên trời xanh. Cậu rốt cuộc đã làm sai chuyện gì, sao ông trời lại phái ác ma này tới tra tấn cậu a!!
“Nhìn xem, là lục địa!”
Liên Hoa nghe thấy tiếng sóng biển đánh vào bờ đá, không bao lâu sau một tòa hải đảo xanh biếc xuất hiện trước mắt mọi người. Sóng biển ồ ạt đánh mạnh vào bờ đá bắn tung tóe bọt nước phát ra âm thanh ồ ạt, sau đó lại biến mất trong đại dương…..
Tiểu nhân ngư trì độn dụi dụi mắt, không thể tin được. Không thể nào! Nơi, nơi này không phải là ──
“Không cần a!”
Ưu thảm thiết hét to một tiếng, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người. Fazio tiến tới gần cậu, bịt lỗ tai bị hét đến đinh tai nhức óc hỏi.
“Không cần cái gì, nói mau.”
Ưu bịt miệng mình lại hoảng sợ lắc đầu, đồng thời thầm mắng chính mình ngu ngốc──tới tận chửa mới nhận ra đảo này là nhà mình!
Ô ô ô, ca ca, thực xin lỗi, tiểu Ưu không phải cố ý đưa người xấu tới, ô ô ô, hắn nhất định sẽ hại chết mọi người!
“Thật sự không nói?” Fazio đe dọa túm lấy cái đuôi ngân bạc của nhân ngư: “Không nói ta cắn à!”
Nhưng lần này Ưu kiên cường ngoài dự kiến của mọi người, mặc dù sợ hãi đến run lẩy bẩy nhưng một chữ cũng không chịu nói.
“Ngươi muốn ăn thì ăn đi!” Tiểu nhân ngư khóc đến mắt đỏ au, oán hận trừng Fazio: “Ta có chết cũng không nói cho các ngươi biết ca ca cùng tộc nhân ở đâu! Tên xấu xa nhà ngươi đừng hòng tìm được bọn họ! Ngươi có bản lĩnh thì ăn ta đi!”
Nói xong liền cắn răng nhắm mắt lại, ngưỡng cổ lên, vừa nghiêm nghị, lại vừa sợ hãi chờ đợi ‘cái chết’.
Fazio nhất thời vũng vì Ưu đột nhiên chuyển biến cương quyết cũng sửng sốt một chút. Sau một lúc lâu, hắn vừa bực vừa buồn cười vẻ mặt nghiêm nghị lại vô cùng sợ sệt của bé con này. Con cá ngốc này……cái gì mà ‘chết cũng không nói’ chứ, căn bản tự mình đã nói ra hết trơn rồi…….
“Được rồi, được rồi, Fazio, ngươi đừng bắt nạt Ưu nữa, bắng không sau này xem ngươi làm sao.” Liên Hoa một câu hai nghĩa ám chỉ Fazio, dẫn đầu mọi người tiến lên đảo.
Fazio không đồng ý nhún vai, sau đó hăng hái túm tiểu nhân ngư lên bờ, hung tợn trừng mắt.
“Lầ này tha ngươi!”
Ưu không dám tin mở mắt, đầu tiên là sờ sờ bụng──không bị mổ; lại nhếch cái đuôi──vẫy vẫn còn! Bộ dáng ngây ngốc này thực sự làm Fazio muốn cúi xuống cắn một ngụm!
Một giờ sau──
Liên Hoa đi trước đột nhiên dừng lại, chỉ vào mặt đất kêu to.
“Mau tới xem này!”
Những người khác vội chạy tới, chỉ thấy trên mặt đất có hai dấu vết nhợt nhạt, mọi người quay mặt nhìn nhau, không nhìn ra là dấu chân của động vật nào. Liên Hoa lại vô cùng hưng phấn.
“Không sai được, là dấu chân của số 7, nhóm Khải Ân nhất định đã tới nơi này trước chúng ta! Chúng ta chỉ cần đi theo dấu vết này có thể tìm được──”
Liên Hoa còn chưa nói hết, đám hải hâu trên bầu trời đã đột ngột phát ra tiếng kêu gay gắt. Lôi lập tức kéo Liên Hoa vào lòng mình, Fazio cũng thuận thế ôm ưu dậy, ngay cả Lam Tát Tư cũng đề phóng chắn trước mặt Lai Nhân.
──chỉ thấy một bóng người thon dài bước ra khỏi đám cây cối, bình tĩnh đứng trước mặt mọi người.
“Không sai, đồng bạn của các ngươi đã tới đây.”
Người này có mái tóc màu nâu nhạt, đôi mắt rám nắng, khóe miệng mang theo nụ cười nhợt nhạt, bình tĩnh nhìn về phía nhóm khách không mời mà xâm nhập hải đảo, dường như đã sớm dự liệu bọ họ sẽ tới.
“Khách nhân từ xa tới, hoang nghênh mọi người tới bộ lạc của ta.”