Arcelor thử cử động, lại kinh ngạc phát hiện cơ thể mình thoải mái hơn rất nhiều. Cậu vừa động một chút đã đánh thức thú nhân bên cạnh.
“Thế nào? Cảm giác tốt hơn nhiều không?” Ngang muốn lập tức ôm lấy cậu, bất quá nghĩ tới những lời của Liên Hoa lại nhẫn nhịn khắc chế xúc động của mình.
“Tốt……” Vừa lên tiếng mới phát hiện yết hầu bỏng rát, Arcelor híp mắt, trong đầu nhanh chóng tái hiện lại tình huống phát sinh lúc trước.
Cậu và Keruier gặp hùng tộc, Keruier bị bắt, cậu lại bị đám hùng nhân vứt xuống thác nước……là Ngang cứu cậu, tiếp đó y cho cậu uống một thứ chất lỏng kì quái!
Cơ thể dường như vẫn còn nhớ rõ cảm giác hỏa thiêu vô cùng đau đớn, bởi vì nhớ lại mà ẩn ẩn run rẩy. Arcelor mở to mắt, phản ứng đầu tiên là đưa tay xoa bụng mình!
“Đừng lo lắng, đứa nhỏ không có việc gì.” Ngang cầm tay cậu, nhẹ nhàng ma xát bên môi mình: “Ta vừa cho ngươi uống chu độc đã được tinh luyện có lẫn với máu của ta, đủ để loại bỏ lớp vỏ cứng của trứng mãnh sư.”
“Ngươi cùng đứa nhỏ sẽ bình an.” Ngang hiển nhiên không hiểu rõ ý Arcelor, nói xong một hơi, trong mắt tràn ngập vui sướng của người được làm cha.
“Ta vốn nghĩ không kịp, may mắn cuối cùng ta cũng tìm được ngươi! Qua 6 tháng nữa, con của chúng ta có thể sinh ra!”
“Ngươi nói…….. cái gì? Ngươi nói dược làm cái gì?” Arcelor cắn răng đánh gãy lời Ngang. Cậu không phải không biết phương thức sinh sản của mãnh sư, bởi vì có mụ mụ nên cậu không lo lắng mình gặp nguy hiểm. Nhưng vấn đề là──cậu căn bản không muốn đứa nhỏ này!
“Yên tâm, tuy là chu độc nhưng trộn với máu của ta sẽ không gây ra thương tổn. Đã hơn hai tháng rồi, trứng mãnh sư trong bụng ngươi đã bắt đầu hình thành, lớp màng đã khá cứng nên quá trình loại bỏ có chút thống khổ. Bất quá mọi việc đã qua rồi, ngươi và đứa nhỏ hiện tại đều bình an.”
Ngang nhếch miệng lộ ra nụ cười thật tâm, lúc bị ưng nhân bắt được y cơ hồ đã hoàn toàn tuyệt vọng!
Trứng mãnh sư hình thành rất nhanh, chỉ cần hai tháng đã bắt đầu cắm rễ trong cơ thể mẹ. Một khi thành hình, muốn loại bỏ đứa nhỏ này hoàn toàn không còn khả năng; nếu dùng phương pháp quá kịch liệt sẽ dẫn tới kết quả một thi hai mạng!
Ngang hiểu rất rõ điểm này, vì thế lúc biết Arcelor mang đứa nhỏ y gấp tới độ sắp nổi điên. Y liều lĩnh xâm nhập vào ưng tộc chỉ vì muốn dẫn cậu đi.
Trở về cốc mãnh sư, Arcelor có thể còn một tia hi vọng.
Chờ đến khi Ngang tỉnh lại biết Arcelor một mình li khai bộ lạc, cơn sợ hãi ào ạt ập tới suýt chút nữa làm y phát cuồng! Y phá hủy tất cả những thứ trong tầm mắt, trong đầu chỉ còn một ý niệm duy nhất: Arcelor của y sắp chết, y muốn tất cả mọi người phải chôn cùng!
Cuối cùng Đề Khắc Tư phải ra tay, cùng với hơn 10 dũng sĩ ưng tộc mới miễn cưỡng chế trụ được y.
“Ngươi còn nỗi điên như vậy, vĩnh viễn cũng không thấy được Arcelor nữa!”
Tiếng nói nghiêm khắc, một giống cái cao gầy có mái tóc đỏ rực giống hệt Arcelor.
Người này hỏi y có muốn cứu Arcelor không, Ngang lập tức gật đầu lia lịa. Người nọ thở dài thật sâu, sau đó giao ống trúc chứa chu độc cho mình, sau đó cũng dạy cách sử dụng.
“Ta biết với tính tình của Arcelor, nó dù thế nào cũng không nguyện ý có đứa nhỏ kia. Nhưng làm gì có ai nhẫn tâm nhìn đứa nhỏ của mình chết đi……”
Người nọ lắc đầu, từng giọt nước mắt tích trên lòng bàn tay Ngang, làm trái tim thú nhân cũng co rút.
“Nó biết được nhất định sẽ hận ta….. ta cũng không muốn giúp ngươi, nhưng mà ngươi cũng biết……. chỉ có ngươi mới có thể trong thời gian ngắn nhất tìm được Arcelor…… cũng chỉ có máu của ngươi có thể cứu nó…..”
“Ngang, đừng phụ lòng Arcelor. Nếu không cho dù phải đối địch với tất cả mãnh sư, ta cũng không buông tha ngươi!” Lời uy hiếp của Liên Hoa vẫn còn loáng thoáng bên tai.
Ngang nhất thời kích động ôm chặt Arcelor.
Y sẽ không, sẽ không phụ lòng Arcelor, bọn họ hiện tại chỉ mới bắt đầu!
“Thả, tay──” Ưng nhân cắn răng phát ra từng chữ một, âm thanh âm trầm như hộc ra từ hàm răng nghiến chặt.
“Trải qua loại thống khổ này, ta nghĩ, ta nghĩ──” Arcelor căm giận chỉ vào bụng mình, kích động tới mức không thể nói được một câu hoàn chỉnh.
“Ngươi nói cho ta biết loại quái vật này có gì tốt?”
“Nó không phải quái vật, là đứa con của chúng ta!” Ngang vội vàng đánh gãy lời cậu.
“Câm miệng, quái vật sinh ra không phải quái vật thì là cái gì?”
Arcelor ôm đầu, cơ thể từng chút rét lạnh. Cậu biết, chu độc nhất định là mụ mụ đưa cho Ngang; không có sự đồng ý của ba ba, Ngang cũng không thể trốn ra khỏi bộ lạc…..
Cậu chỉ cảm thấy trái tim mình rất lạnh…….. vì cái gì, vì cái gì tất cả mọi người lại giúp Ngang, vì cái gì phải giúp con quái vật trong bụng cậu…… cậu không phải tiểu ưng mà cha mẹ yêu thương nhất sao?
Vì cái gì phải giúp con quái vật làm cậu vô cùng thống khổ này? Vì cái gì muốn xé mở vết thương đã đầm đìa máu tươi của cậu?
“Arcelor, đừng như vậy! Ta…… cho chúng ta một cơ hội để bắt đầu đi, ta sẽ làm ngươi hạnh phúc!” Bị phản ứng kịch liệt của ưng nhân dọa sợ, Ngang vội vàng ôm lấy cậu, không ngừng khàn khàn cầu khẩn bên tai cậu.
Giờ phút này, y không còn là một con mãnh sư cao cao tại thượng, từ bỏ tôn nghiêm, Ngang bất quá chỉ là một thú nhân bình thường hi vọng được bầu bạn tha thứ.
“Hạnh phúc?”
Arcelor yếu ớt nhìn đối phương, đôi mắt xám tro sâu không thấy đáy, cất giấu một nỗi bi thương sâu sắc.
“Ngươi đã hủy tất cả hạnh phúc của ta, làm sao có thể….. cho ta hạnh phúc……” Hết thảy cũng vì ngươi, nếu không gặp được ngươi thì tốt rồi……… không gặp ngươi, bí mật đáng sợ này cũng sẽ không bị vạch trần, cậu vẫn là Arcelor trước kia……
Bọn họ gặp nhau, ngay từ đầu đã là một sai lầm không thể cứu vãn……
“Ta có thể──” Ngang kích động suýt chút nữa gầm lên.
Y lắc mạnh bả vai ưng nhân, phát ra tiếng rống bi thương của dã thú: “Ta biết trước kia đối với ngươi quá thô lỗ, chỉ vì, chỉ vì ta sợ ngươi sẽ rời khỏi ta!”
“Arcelor…… cho ta một cơ hội đi, cũng cho mình một cơ hội.”
Rút đi vẻ ngoài lãnh khốc, biểu tình của Ngang tràn ngập đau thương cùng sủng nịch, chỉ cần nhìn vào mắt y cũng cảm thấy lòng mình ấm áp. Lời nói thâm tình của y giống như một dòng nước nóng đánh sâu vào trái tim người ta, ôn nhu tới mức làm người ta hít thở không thông.
“Ta sẽ đối với ngươi thật tốt, để chúng ta bắt đầu một lần nữa đi.” Ta sẽ để cho ngươi, so với bất cứ ai càng hạnh phúc hơn!
“Hạnh phúc……..” Arcelor chậm rãi nhắm mắt lại, thì thào. Cậu còn tư cách có được thứ này sao?
“Cho dù ta là quái vật?”
“Ngươi không phải──” Ngang gấp tới mức sắp điên rồi, vì cái gì Arcelor cứ luôn nói mình là quái vật! Chẳng lẽ cậu không hiểu mình đặc biệt thế nào, độc nhất vô nhị cỡ nào!
“Ngươi là Arcelor ta yêu thương nhất.” ──ngươi là phượng hoàng xinh đẹp độc nhất vô nhị trên thế gian này!
Cơ thể Arcelor chấn động mãnh liệt, bức tường thành trong lòng chậm rãi sụp đổ….. cậu rốt cuộc không khắc chế được mình, bả vai hơi rung động……
Ngang lẳng lặng canh giữ bên người cậu, y biết Arcelor cần thời gian để tiếp nhận mình, tiếp nhận sự thật này.
Lúc ngẩng đầu lên, tình tự của Arcelor hiển nhiên đã bình ổn hơn nhiều. Đôi mắt xám tro xinh đẹp mất đi một phần tối tăm cùng lạnh lẽo, tăng thêm một phần thanh minh──
“Bây giờ, ta muốn đi cứu Keruier.”