Quyết định này trong nháy mắt nhấc lên một trận chấn động trong bộ lạc. Lộ Duy khắc cầm đầu nhóm dũng sĩ thú nhân trẻ tuổi đồng lứa bắt đầu rục rịch, tất cả đều xoa tay chuẩn bị nghênh đón thử thách này.
Bởi vì người nắm quyền tuyển chọn cuộc tuyển cử này là Uy Tạp Đặc, nên sau khi Khải Ân và Tây Thụy Tư rời đi, những nhàn nhàn nhã của hắn cũng biến mất, cả ngày cứ bị một nhóm dũng sĩ thú nhân tinh lực dư thừa vây quanh hỏi này hỏi nọ.
Cá tính Uy Tạp Đặc thích yên lặng, là người ít nói, năng lực nhẫn nại có thể xem là tốt nhất trong bộ lạc; chính là cả ngày này đối mặt với một đống câu hỏi như ‘Chừng nào tiến hành quyết đấu?’, ‘Đi săn mang về nhiều con mồi hơn có được thêm điểm không?’, ‘Có cần bắt con mồi thể hình lớn không?’, hắn thực sự cảm thấy ăn không tiêu.
“Uy Tạp Đặc! Hôm nay ta bắt được một con bạo long!” Lộ Duy Khắc vô cùng đắc ý quát to.
Nhìn con bạo long khổng lồ to như một tòa núi nhỏ chiếm hết phân nửa đường đi, trán Uy Tạp Đặc không khỏi nổi đầy hắc tuyến——đây là lần thứ mấy rồi? Đám gia khỏa tinh lực dư thừa này ngày nào cũng ôm đám con mồi khổng lồ chạy tới nhà hắn. Bọn họ nghĩ ai bắt được con mồi bự nhất là có thể làm tộc trưởng chắc?
“Lộ Duy Khắc, ta nói rất nhiều lần rồi, không cần đi săn loại con mồi này.”
Bạo long hung mãnh tàn bạo, quả thực là con mồi chứng minh thực lực tốt nhất, nhưng thịt chúng nó rất cứng, nếu làm thức ăn quả thực nuốt không xong. Đám mãnh thú thể hình lớn tỷ như bạo long, tê giác, ngạc la thú linh tinh, mấy ngày nay đã chất đầy kho dự trữ của bộ lạc! Túy ý bắt giết con mồi sẽ phá hủy môi trường sinh thái; điều càng làm Uy Tạp Đặc phiền não là đám con mồi không thể ăn này nếu vứt bỏ sẽ đưa tới một đám mãnh thú ăn thịt, làm hắn không thể không đẩy mạnh công tác phòng vệ trong bộ lạc.
Rõ ràng đã nói bao nhiêu lần rồi mà đám dũng sĩ thú nhân tứ chi phát triển này cứ không ngừng mang thi thể mãnh thú về, còn khoe khoang sức mạnh của mình nữa chứ. Nếu quả thực để Uy Tạp Đặc chọn, hắn sẽ không chút lưu tình loại hết đám ngốc không biết nghe lời này! Chỉ tiếc, người có suy nghĩ thực sự lại không nhiều, nếu loại hết thì chỉ còn đám thú nhân không hứng thú với chức vị tộc trưởng mới ác, mà trong đó là tính cả cặp song sinh nhà Khải Ân.
Khải Ân trước khi đi đã nói, giống cái cũng có quyền tranh cử. Quan điểm này số 7 và Khải Ân rất thống nhất, nhưng Uy Tạp Đặc không đồng ý. Hắn không phủ nhận giống cái có tư duy hơn thú nhân, nhưng mà hắn cũng hiểu rất rõ sự khác biệt về sức mạnh của hai bên. Vì thế trước mắt, Uy Tạp Đặc đang cân nhắc chọn dũng sĩ thú nhân để đề cử.
“Wow! Là bạo long trưởng thành, Lộ Duy Khắc, ngươi thực lợi hại a.” Mễ Gia mỉm cười đi ra khỏi nhà gỗ của mình và Uy Tạp Đặc, anh kéo tay bầu bạn bảo hắn đừng tức giận. Uy Tạp Đặc mấy ngày nay luôn hé ra bản mặt lạnh băng, phỏng chừng đã sắp nhẫn tới cực hạn rồi.
“Nghe nói Khắc Lí Tư săn về một đầu cự xỉ tượng, ngà dài hơn hai thước a~”
“Thật sao! Gia khỏa kia cư nhiên thu phục được cự xỉ tượng tính tình táo bạo! Ở đâu?”
“Ngay phía đông quảng trường kìa.”
Mễ Gia đưa tay chỉ về hướng quảng trường, Lộ Duy Khắc bật người lao qua, ngay cả con mồi mình vất vả bắt được cũng không thèm quan tâm, trực tiếp để ngay cửa nhà Uy Tạo Đặc, làm hắn lại càng buồn bực hơn nữa.
“Ha hả, đám trẻ bây giờ thực có sức sống nhỉ.”
“Rất có sức sống.” Uy Tạp Đặc yên lặng thu dọn tàn cục: răng nanh bạo long có thể lưu lại, còn mấy thứ khác….. xem ra đêm nay lại phải ăn món nhẹ rồi.
“Xem bộ dáng Lộ Duy Khắc có vẻ không phục lắm, ngươi nói xem liệu tối nay nó có lôi một đầu cự xỉ tượng về không?”
Biết rõ bầu bạn đang phiền não chuyện gì, Mễ Gia cố ý kích thích đối phương, quả nhiên, sắc mặt Uy Tạp Đặc lại càng khó coi hơn.
“Ngươi đừng kích thích nó nữa.”
“Nếu không thì làm sao đây? Nếu không nhận được lời tán thưởng của ngươi Lộ Duy Khắc sẽ không dễ dàng rời đi. Huống chi ta chỉ nói sự thật, Khắc Lí Tư quả thực đã săn cự xỉ tượng mà.”
Xem ra buổi tối ăn nhẹ còn chưa đủ, ngay cả bữa khuya cũng không thoát kiếp! Uy Tạp Đặc bất đắc dĩ thở dài.
“Cứ vậy thì không được, đám nhỏ này quá non nớt, làm việc quá xúc động, mù quáng.”
“Ta biết.”
“Phải ngăn cản hành vi của đám dũng sĩ thú nhân.”
“Ân.”
“Mau chóng chọn ra tộc trưởng kế nhiệm là biện pháp tốt nhất.”
“Ta cũng muốn vậy.”
“Ta thấy An không tồi.”
“Đúng vậy…… cái gì, không được!”
Uy Tạp Đặc nhíu mày, bất tri bất giác hắn đã hùa theo lời bầu bạn.
“Ta biết ngươi lo lắng cái gì, bất quá~~” Mễ Gia vỗ vai bầu bạn, cười tủm tỉm ném qua một câu đầy thâm ý rồi bỏ đi.
“Đừng xem thường giống cái.”
Ý gì đây? Uy Tạp Đặc biết bầu bạn mình nếu đã nói có nghĩa đã nắm chắc, Mễ Gia biết gì đó sao? Quên đi, mặc kệ.
Uy Tạp Đặc bất đắc dĩ xem xét thi thể bạo long khổng lồ, quyết định xử lý anh chàng to con này trước. Thú nhân dũng sĩ trẻ tuổi thực là chỉ biết tạo ra phiền toái cho hắn…… ai!
…….
“An, mau ra đây, ta mang thứ tốt về này!”
Không khí yên tĩnh bị tiếng gào đột ngột đánh gảy, An dùng đầu ngón chân cũng biết người tới là ai. Trừ bỏ gia khỏa Thuấn không có thần kinh kia thì còn ai lớn giọng kêu gào ngoài phòng cậu như vậy nữa?
“Đây là cái gì?” Hàng mi mảnh nhướng cao, ngón tay trắng nõn chỉ về phía ‘vật thể không rõ’ đã chắn hết phân nửa ánh mặt trời, An tựa vào cạnh cửa, biểu tình vừa buồn cười lại bất đắc dĩ.
“Sao biển khổng lồ a!”
“Ta đương nhiên biết nó là sao biển khổng lồ.” Xoa xoa huyệt thái dương, An tựa hồ có thể thấu hiểu tâm tình nặng nề của Uy Tạp Đặc mấy ngày nay: “Ý ta hỏi là ngươi bắt nó về làm cái gì?”
“Đương nhiên là giúp ngươi a!”
“Giúp ta?”
“Đúng vậy!” Tiểu hắc báo ưỡn ngực, tuyên bố: “Ta biết ngươi muốn làm tộc trưởng, yên tâm, ta nhất định duy trì ngươi.”
“Nga?” An nhếch khóe miệng, khó có lần kiên nhẫn nghe hắn nói hết: “Ngươi định giúp ta thế nào?”
“Ta nghĩ rồi. Mấy ngày nay đám thú nhân muốn làm tộc trưởng toàn bắt đám mạnh thú đại hình về, ngươi cũng không thể lạc hậu. Ngươi đem con sao biển này cho Uy Tạp Đặc xem, nói là ngươi bắt được.”
“Ngươi cảm thấy Uy Tạp Đặc sẽ tin à?”
An khiêu mi, đôi chân thon dài bước về phía con sao biển khổng lồ. Lại sinh vật không xương khổng lồ này sinh sống ở vùng đá ngầm khô khan, sống quần thể, là loài ăn thịt rất hung mãnh, bình thường nó sẽ ẩn mình trong đám đá ngầm rồi bất ngờ phục kích con mồi đi ngang.
Chậc chậc ~~ con sao biển này cao cũng gần bằng một người đi. Tuy nói so với đám thú lớn thì con sao biểu này không là gì, nhưng trong đàn sao biển thì có thể nói là lớn.
“Yên tâm, ta đã suy nghĩ kĩ mới chọn sao biển làm mục tiêu. Ngươi tuyệt đối có thể kéo nổi con sao biển khổng lồ này.”
“Ân~ đúng vậy.” An gõ gõ thân thể đầy thịt của con sao biển, bên dưới lớp da cứng toàn là mỡ vì thế sức nặng cũng không bao nhiêu.
“Một mình ta xuyên qua rừng rậm đầy nguy hiểm, sau đó băng qua sông Á Gia đầy cá sấu hung mãnh, sau đó thuận lợi sống sót khỏi bầy khủng long ở mỏm núi Ma Tạp; tiếp đó ta dễ dàng bẫy được con sao biển này, sau đó kéo một con sao biển trưởng thành có cân nặng khoảng 300m từ độ sâu hơn 10 mét kéo lên, sau đó một đường khiên về bộ lạc thú nhân~~ngươi nói đúng không?”
“…….” Từng giọt mồ hôi lạnh thấm ra ướt cả trán. Hắn quên mất chuyện thú nhân dễ dàng làm được, đối với giống cái lại khó như lên trời.
“Kia….. hay là nói ngươi cùng ta bắt được?”
“Thuấn, ý tốt của ngươi ta nhận.” An thở dài một hơi, không biết nên giải thích thế nào để tiểu hắc báo hiểu, làm những chuyện này căn bản là phí công vô ích.
“Đối với chuyện tranh cử tộc trưởng, ta có sắp xếp rồi, ngươi không cần lo lắng……”
“Ha ha!”
Bỗng dưng một âm thanh chói tai bất thình lình truyền tới. An nhíu mày, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn về phía vị khách không mời mà tới—— Lộ Duy Khắc, lại là gia khỏa này.
“Sao vậy? Biết mình không có phần thắng nên tìm sự giúp đỡ sao? Nói xem, ngươi cho Thuấn ưu đãi gì?” Ánh mắt càn rỡ lướt qua người An cùng Thuấn, thú nhân nhếch môi, mỉm cười vô cùng ái muội.
“Ngươi có ý gì!” Thuấn tạc mao nhảy dựng lên, nắm tay siết chặt, chỉ cần Lộ Duy Khắc dám nói một tiếng lỗ mãng thôi hắn sẽ vung quyền tới!
“Thuấn! Không cần động thủ.”
An tựa hồ không hề tức giận, khóe môi duyên dáng nhếch lên, ánh mắt ngập nước, đuôi mắt hơi xếch lên. Cậu khẽ nâng chiếc cầm tinh xảo, biểu tình 3 phần khiêu khích, 7 phần cao ngạo.
“Lộ Duy Khắc, ta khuyên ngươi tha vì ở đâu tra hỏi ta không bằng nên suy nghĩ xem làm thế nào để thắng Khắc Lí Tư thì hơn.”
“Thiết!” Nghĩ đến còn có chuyện quan trọng hơn, thú nhân khó chịu thầm mắng một câu, sau đó vội vàng chạy đi.
Nhìn bóng dáng cao lớn dần dần đi xa của Lộ Duy Khắc, An có chút đăm chiêu: “Ngươi nói không sai, Thuấn.”
“A?” Đột nhiên bị gọi tới, tiểu hắc báo có chút mờ mịt.
“Ta nên hành động.”
“Thuấn, theo ta tới bộ lạc sơn báo.” Hai hàng chân mày hơi nhíu lại sau đó lập tức giãn ra. An nhếch khóe miệng thành một độ cung duyên dáng.
Trong nháy mắt Thuấn nhìn tới ngây người, nhưng lời An vừa nói ra lại làm hắn vô cùng kinh hãi: “Cái gì? Ngươi nói ngươi muốn đi đâu? Ngươi điên rồi sao, chẳng lẽ ngươi không biết tên gia khỏa Ai Tác Nhĩ kia——”
“Đừng lớn tiếng như vậy, sắp điếc tai ta rồi.” An duỗi thắt lưng, tha vì ở lại bộ lạc một cách bị động, không bằng tự mình động thủ. Từ sau sự kiện tiêu diệt dị hình trùng, các bộ lạc thú nhân đã bắt đầu trao đổi thường xuyên. Nhưng cũng vì thế mà các mâu thuẫn vì bất đồng chủng tộc cũng tăng lên. Bộ lạc thú nhân có thể nói là bộ lạc lớn nhất trên bình nguyên trung ương, quan hệ với các bộ tộc nhỏ cũng rất tinh tế.
Khải Ân trước khi đi cũng từng ám chỉ, làm tộc trưởng không phải quản lí bộ lạc là xong, phải biết sắp xếp hài hòa mối quan hệ với các bộ lạc khác. Xem ra, chỉ cần xử lý tốt chuyện bộ tộc sơn báo, Uy Tạp Đặc sẽ có cái nhìn khác xưa về cậu.
“Chuẩn bị một chút đi, ngày mai chúng ta xuất phát tới bộ lạc sơn báo.” Bộ dáng tiểu hắc báo cứ như lâm vào đại địch, còn An lại thản nhiên ung dung.
“Ngươi không sợ sẽ gặp chuyện không may sao?” Thuấn hắc tuyến.
Nháy mắt vài cái, An cố ý làm ra bộ dáng khờ dại để trêu chọc đối phương.
“Chúng ta chỉ đi đàm phán thôi mà, có gì nguy hiểm a.”
“…….”
“Biểu tình của ngươi là sao a.” An cảm thấy thực buồn cười.
Thuấn cau mày, do dự một hồi cuối cùng vẫn nói ra lo lắng của mình.
“An, ngươi biết Ai Tác Nhĩ luôn muốn ngươi mà, không lẽ ngươi định……”
“Ta định gì?”
An cười tủm tỉm hỏi lại, gương mặt xinh đẹp không hề có tia khó chịu nào, thậm chí có thể nói là cười tới vô cùng ôn nhu, nhưng nó lại làm Thuấn rùng mình.
“Không, không có gì…..”
Thuấn chột dạ quay mặt đi, không dám nhìn thẳng vào mắt An.
“Ngươi a….. đừng suy nghĩ miên man nữa, ta nghĩ Ai Tác Nhĩ cũng hiểu đối nghịch với bộ lạc thú nhân không có lợi.” Tấm tắc một chút, An ôn hòa nói, cậu không muốn hù dọa Thuấn.
Vì Tây Trạch nên Thuấn là số ít người trong bộ lạc nguyện ý giúp cậu. Bởi vì cá tính An rất mạnh nên quan hệ với các dũng sĩ thú nhân khác trong bộ lạc không được hòa hợp cho lắm. Địa vị của cậu cũng khá vi diệu——làm y sư, dũng sĩ thú nhân đối với An rất tôn kính cùng tín nhiệm, nhưng đồng thời bọn họ cũng xem cậu là giống cái nhu nhược mà đối đãi, họ nghĩ rằng cậu chỉ cần ngoan ngoãn ở bộ lạc là đủ rồi, điều ấy làm An không thể chịu được.
Bộ lạc thú nhân không giống các bộ lạc khác, tộc trưởng cho mọi người sự tự do tuyệt đối, đương nhiên cả giống cái cũng vậy. An từ nhỏ đã theo Khải Ân và số 7, trưởng bối tán thưởng cậu hơn hẳn đám thú nhân cùng lứa, điều này làm sự tự tin của An càng tăng cao, cậu không chấp nhận mình thua kém thú nhân.
“Hắn hiểu mới là lạ.” Thuấn nhịn không được nhỏ giọng than thở: “Ngươi căn bản không biết sức hấp dẫn của mình đối với giống đực…..”
“Hắn không hiểu thì sao chứ? Ta sẽ làm hắn ‘hiểu’.” An nheo mắt, biểu tình giống hệt hồ ly.
“Ngươi định làm thế nào?”
“Ai cũng có những thứ mình quý trọng. Chúng ta cứ đánh vào nhược điểm của Ai Tác Nhĩ, ta biết hắn có một đứa em trai.”
“Ngươi định lợi dụng em trai Ai Tác Nhĩ để uy hiếp hắn?!” Thuấn trừng mắt, nhịn không được rống to: “Làm như vậy rất đê tiện!”
“Trong tình huống phi thường phải dùng thủ đoạn phi thường.” An nhún vai: “Huống chi ta nói rồi, không tới vạn bất đắc dĩ ta sẽ không làm thế.”
“Thế ngươi có nắm chắc sẽ thuyết phục được Ai Tác Nhĩ?”
“Đại khái đi. Ta nghĩ qua rồi, vấn đề khó khăn nhất của bộ lạc sơn báo hiện giờ là không có y sư, ta có thể hỗ trợ bồi dưỡng một người. Nếu Ai Tác Nhĩ là một tộc trưởng có trách nhiệm, hắn sẽ nhận lời đề nghị này.”
“Hi vọng thế…… ta trở về chuẩn bị một chút.” Thuấn vẫn có chút không tình nguyện, ủ rũ kéo xác con sao biển đi.
Sáng sớm hôm sau An báo với Uy Tạp Đặc một tiếng sau đó mang theo Thuấn ly khai bộ lạc. Cậu tưởng Ai Tác Nhĩ sẽ phái người ẩn núp xung quanh bộ lạc, không ngờ người của tộc sơn báo đã sớm rút đi. Rõ ràng đoạn thời gian trước người của Lộ Duy Khắc còn xung đột với tộc sơn báo ở phụ cận, Ai Tác Nhĩ đâu phải người dễ dàng bỏ qua như vậy.
Lúc chạy tới tộc sơn báo, Ai Tác Nhĩ không có trong bộ lạc, nhưng tình cảnh ở nơi này làm An chấn động.
——thôn xóm hệt như bị một trận lũ bất ngờ ập tới, cảnh tượng tiêu điều rách nát. Nhưng đấy chỉ là một phần mà thôi, nếu thực sự là lũ thì có lẽ cả bộ lạc đều sụp cả rồi, nhưng đằng này trong tộc chỉ có vài phòng ốc bị phá nát nghiêm trọng. An nhận ra một trong số đó là phòng của Ai Tác Nhĩ.
Lúc bọn An chạy tới, tộc nhân sơn báo đang trùng kiến lại bộ lạc. Nhìn thấy An và Thuấn đột nhiên xuất hiện, gương mặt bọn họ vô cùng hoảng sợ.
Sợ? Bọn họ sợ cái gì? An sờ mặt mình, cậu chỉ hạ độc mình tên Ai Tác Nhĩ thôi mà? Ngay cả nhóm tộc nhân sơn báo trúng độc cũng được cậu trị khỏi hẳn. Cho dù từng xung đột với người của Lộ Duy Khắc nhưng tộc sơn báo không đến mức sợ cậu mới đúng.
“A! Là ngươi! Chúng ta đã——”
Một thú nhân từng đi theo Ai Tác Nhĩ phục kích An nhận ra, hắn bỏ việc đang làm tức giận gào về phía An. Bất quá chỉ nói được một nửa thì nhớ ra gì đó, thần sắc kích động ngậm miệng lại, tiếp tục khiêng gỗ chạy ra xa.
Chuyện này làm An càng kinh ngạc hơn nữa——bộ lạc sơn báo rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì a?
An đi hỏi một vòng, phát hiện tất cả mọi người đều ngậm miệng không nói bộ lạc đã phát sinh chuyện gì. An truy hỏi mãi rốt cuộc có vài giống cái từng quan hệ tốt với cậu mới khúm núm nói một chút. Nhưng chỉ nói rằng trước đó có một dũng sĩ xưng là người của bộ lạc thú nhân, luân phiên khiêu chiến với nhóm dũng sĩ do Ai Tác Nhĩ cầm đầu. Sau trận đó, Ai Tác Nhĩ thay đổi, quyết định kết thành đồng minh với bộ lạc thú nhân. Một ngày trước khi bọn họ tới, tộc trưởng đại nhân cũng vừa xuất phát tới bộ lạc thú nhân. Mà dũng sĩ thú nhân kia là ai, không ai chịu nói.
Hiện tại đúng là mùa lũ lụt của sông Tháp Nạp, có lẽ Ai Tác Nhĩ đã xuất phát bằng đường bộ nên không đụng mặt bọn họ. Không kịp nghĩ nhiều, An lập tức chạy về bộ lạc—— mặc kệ thú nhân kia là ai, cậu hiểu rõ phải giải quyết xong vụ này mới có lợi cho việc tranh cử chức tộc trưởng.
Xem ra đã xuất hiện một người cạnh tranh phiền phức.
Đợi đến lúc An vội vàng chạy về bộ lạc, từ xa xa đã thấy Lộ Duy Khắc cùng Ai Tác Nhĩ đứng sóng vai bên nhau. Tâm cậu trầm xuống trong nháy mắt——không lẽ người đó là Lộ Duy Khắc?
“An, sao không cùng về với Ai Tác Nhĩ?” Từ xa, Uy Tạp Đặc thấy cậu liền mang theo vẻ mặt vui sướng cùng tán thưởng đi tới.
“Thật không tồi, Khải Ân quả nhiên không nhìn lầm người.”
Có ý gì a?
An không hiểu gì cả, đột nhiên khóe mắt cậu phát hiện một thân ảnh quen thuộc, cậu sửng sốt——
Người nọ khoanh tay trước ngực, biếng nhác tựa vào tường. Ánh sáng chói chang chiếu rõ gương mặt của hắn, ánh mắt dường như đang lóe quang mang tà khí cùng điên cuồng, giống như dã thú khát máu đang chờ đợi con mồi.
Trong nháy mắt không thể nhúc nhích, cơ thể vô thức run rẩy, cảm giác mình dường như đã biến thành con mồi bước chân vào phạm vi săn bắn của mãnh thú, không ngừng run rẩy dưới khí thế cường đại của đối phương.
Cảm nhận được tình tự dao động của An, khóe miệng thú nhân khẽ nhếch, hắn nhích chân đổi tư thế khác, khí thế áp bách trong nháy mắt biến mất, An thở phào một hơi.
——Lạc Khắc chết tiệt!
“Chuyện này ngươi làm tốt lắm, An.” Uy Tạp Đặc cao hứng nên không cảm nhận được sự khác thường của An, hắn vô cùng thích thú nói: “Bộ tộc sơn báo nguyện ý cải thiện quan hệ với chúng ta, cứ vậy cả bình nguyên trung ương sẽ không còn phân tranh nữa.” Sơn báo, hùng tộc, còn những bộ lạc nhỏ ven sông Tháp Nạp…. bộ lạc thú nhân từ nay về sau không cần phiền não đề phòng bộ lạc khác xâm chiếm nữa……
“Lạc Khắc nói thời gian này sẽ ở lại bộ lạc giúp ngươi, chuyện này đối với ngươi mà nói đúng là quá tốt! Thời điểm này phải cố gắng lập thành tích đấy! An, ngàn vạn lần đừng làm ta thất vọng.”
Vỗ vai An, Uy Tạp Đặc hài lòng gật đầu. Trước đó hắn còn lo lắng An không thể cạnh tranh với nhóm thú nhân đông đảo, nhưng giờ thì tốt rồi, có Lạc Khắc hỗ trợ, nhóm nhóc con muốn dùng vũ lực tranh cử phải hảo hảo mà suy nghĩ! Dù sao Lạc Khắc cũng kế thừa huyết thống của Mục Pháp Sa——hoàn toàn xứng đáng là dũng sĩ thú nhân cường hãn nhất!
“Đến đây nào, đêm nay bộ lạc sẽ tổ chức lễ mừng thật long trọng!” Nói xong, Uy Tạp Đặc bảo mọi người đi theo, sau đó hắn dẫn đầu Ai Tác nhĩ cùng nhóm tộc nhân sơn báo tới quảng trường.
Đám người Lộ Duy Khắc cũng lập tức theo sau, trước lúc đi còn oán hận cùng ghen tỵ nhìn lướt qua An và Lạc Khắc vài lần.
Lạc Khắc không hề e ngại ánh mắt không thân thiện của người khác. Chờ mọi người đi xa hắn mới nhướng mi, cúi đầu nhìn tiểu thúc đã tái mét mặt mày của mình, bộ dáng nhàn nhã không chút vội vàng đuổi theo đám người Uy Tạp Đặc.
An biết Lạc Khắc làm vậy là đang chờ phản ứng của cậu, cậu sẽ không nhận thua đâu——ngẩng đầu ưỡn ngực, An coi như không hề phát hiện ra Lạc Khắc đi vượt qua người đối phương.
Lạc Khắc cũng không giận, tiếp tục nhắm mắt theo đuôi đi sau An.
Mà người hoàn toàn ngây ngốc nãy giờ chỉ có mình Thuấn. Hơn nửa ngày sau hắn mới lấy lại tinh thần, cau mày đuổi theo Lạc Khắc.
“Lạc Khắc, sao ngươi lại tới đây? Uy Tạp Đặc nói vậy là sao? Chuyện bộ lạc sơn báo là ngươi thu phục à?”
“Ân.”
Lạc Khắc lơ đãng trả lời vấn đề của Thuấn, hai tròng mắt chăm chú vào thân ảnh thon dài trước mặt. Chỉ lúc này hắn mới có thể phóng túng ánh mắt tham lam cơ khát của chính mình. Lạc Khắc biết An không thích nhìn thấy mình, gương mặt xinh đẹp kia thậm chí còn lộ ra biểu tình chán ghét hiếm thấy. Ai, thực là làm người ta thương tâm mà….
“Không phải chứ? Ngươi thực sự một mình thu phục hết?”
Thuấn cảm thấy thực không thể tin nổi, hắn biết Lạc Khắc rất lợi hại, nhưng một mình luân phiên khiêu chiến tất cả dũng sĩ tộc sơn báo, như vậy cũng không khỏi….. bộ lạc sơn báo cũng không phải yếu a!
Lạc Khắc mỉm cười choàng vai Thuấn.
“Nhóc con, có nhiều việc không phải chỉ dựa vào vũ lực giải quyết, còn phải động não suy nghĩ a.”
“A?”
Buông tay, Lạc Khắc cố ý lộ ra nụ cười thích thú, nhưng không chịu nói thêm gì nữa làm Thuấn cực kỳ bất mãn.
Tới chạng vạng, Mễ Gia cũng dẫn người bố trí mọi việc ở quảng trường trung ương. Quảng trưởng đốt một đống lửa trại thật to, xung quanh chất một vòng thức ăn cao như tòa núi nhỏ.
Uy Tạp Đặc có vẻ rất vui, An biết nguyên nhân hắn cao hứng như vậy không chỉ vì chuyện tộc sơn báo đồng ý kết liên minh, mà vì có thể giải quyết số thức ăn tồn trữ lâu ngày trong bộ lạc, giảm đi không ít phiền toái cho hắn.
Uy Tạp Đặc xếp an ngồi giữa Ai Tác Nhĩ và Lạc Khắc, điều này đủ làm nhóm dũng sĩ thú nhân ghen tỵ tới đỏ mắt. Chính là An không thấy tự tại chút nào.
Cậu nhíu mày nhìn chỗ ngồi của mình: bên trái là tộc trưởng sơn báo với bộ mặt đầy ái mộ; bên phải là ‘đứa cháu’ Lạc Khắc bình thản, lại lộ ra nụ cười làm người ta rợn da gà.
An kiên trì ngồi xuống, bị bao vây giữa hai thú nhân cao lớn, thân hình cậu lập trức trở thành bi kịch.
“An.” Ai Tác nhĩ nhích lại gần, có thể vì có vết xe đổ lúc xưa nên hắn không dám trắng trợn áp sát đối phương: “Dũng sĩ thú nhân kia có quan hệ gì với ngươi?” Giọng nói tràn ngập ghen tỵ rõ ràng hướng về phía Lạc Khắc.
An nghiêng đầu nhìn Lạc khắc, đối phương nhìn lại cậu, cặp mắt dị sắc lạnh lùng giờ phút này lại sáng lóng lánh, tựa hồ như đang mong chờ gì đó.
Khẽ hạ mi mắt, An lạnh lùng nói ra quan hệ của mình và Lạc khắc.
“Cháu của ta.”
“Vậy sao?” Ai Tác Nhĩ thở phào một hơi, âm cuối có chút sung sướng, cơ thể cũng lớn mật mà nhích tới gần hơn.
An thản nhiên nhích qua bên cạnh một chút, tay đột nhiên bị người đè lại. Cậu lắp bắp kinh hãi quay đầu lại trừng Lạc Khắc, đối phương vẫn bày ra bộ dáng thờ ơ như trước.
“Lạc Khắc, ngươi cũng thật lợi hại!” Ai Nhĩ Tác giơ chén gỗ trong tay về phía Lạc Khắc, tán thưởng thật lòng, sau đó một hơi uống cạn chất lỏng trong chén. Loại đồ uống này được ép từ một loại quả kì lạ sinh trưởng dưới chân núi sau đó trộn thêm hơn 10 loại hoa quả chế thành, số lượng thưa thớt hơn nữa còn có chút độ cồn, bình thường dùng để chiêu đãi khách nhân quan trọng.
“Chưa có ai dám khiêu chiến tất cả dũng sĩ tộc sơn báo như vậy, ta thực kính nể ngươi.”
Dưới sự kích thích của rượu, Ai Tác Nhĩ thao thao bất tuyệt nói không ngờ, không hề chú ý tới trận sóng ngầm mãnh liệt bên cạnh. Lạc Khắc lễ phép đáp lễ đối phương, nhưng đôi mắt sáng quắc chỉ chăm chăm tập trung vào người An.
An tức giận nhịn không được muốn gầm lên, mặc kệ cậu dùng sức thế nào cũng không thoát được gông xiềng của đối phương. Lạc Khắc còn cố ý dùng ánh mắt tựa tiếu phi tiếu nhìn cậu, rõ ràng là cố ý!
“An, sao ngươi không ăn gì? Nói thật, bộ lạc các ngươi thật lợi hại, cư nhiên có nhiều thức ăn như vậy.”
Ai Tác Nhĩ dùng hết thủ đoạn để xum xoe với người trong lòng. Hắn cẩn thận xé lớp da cứng của cự xỉ tượng, đưa phần thịt mông non mềm qua.
“Đúng vậy, sao lại không ăn gì?” Lạc Khắc cũng chọn một khối thịt lộc thơm ngon đưa tới bên miệng An.
Hai tay bị đè chặt, An căn bản không thể động đậy, cậu hung hăng trừng Lạc Khắc. Bỗng nhiên, cậu quay đầu, lộ ra nụ cười tươi rói với Ai Tác Nhĩ—— khóe môi khẽ nhếch, đôi mắt lóng lánh lưu động, làm trái tim tộc trưởng tộc sơn báo nảy lên thình thịch, ba hồn đã mất hết bảy phách.
Cố ý nghiêng người về phía Ai Tác Nhĩ, An vừa định nói ‘Không bằng ngươi uy ta.’…. nhưng còn chưa mở miệng, đã bị Lạc Khắc hiểu rõ ý đồ ôm chặt.
“Cơ thể An không khỏe, không thể ăn mấy thứ nhiều mỡ như vậy.”
Đại chưởng hơi dùng sức, Lạc Khắc cùi đầu chăm chú nhìn vào mắt An, cảnh cáo đối phương đừng xằng bậy. Thú nhân ghen tuông sẽ không có lí trí, hắn khó lòng đảm bảo mình sẽ không làm ra chuyện gì đáng sợ.
An cao ngạo ngẩng đầu, cứ như khiêu khích mà nhìn thẳng vào mắt thú nhân. Hai đôi dị sắc giống hệt chăm chú nhìn nhau, tia lửa va chạm kịch liệt.
Cuối cùng vẫn là Lạc Khắc đầu hàng, hắn bất đắc dĩ lắc đầu, buông thịt lộc xuống, thay vào đó là chút thực vật nhẹ.
“Ta tự có tay.” An cắn răng, không dám nói quá lớn.
“Phải không? Chính là ta muốn uy ngươi.” Lạc Khắc chớp mắt, không chút e dè nói.
Hắn cố ý nói thật lớn để tất cả mọi người ở gần đó nghe thấy, đồng thời còn ân cần giúp An lột lớp vỏ ngoài của quả mang gai, đưa phần thịt trắng nõn tới bên miệng cậu.
“Ta chăm sóc ngươi là chuyện nên làm mà, thúc thúc.” Cố ý nhấn mạnh hai chữ cuối, nụ cười của Lạc Khắc có chút lạnh lẽo, hắn dùng hình môi nói với An, nếu không ăn hắn sẽ hung hăng hôn cậu.
Trước mắt bao nhiêu người, An bị ép phải nuốt thức ăn do chính đứa cháu đút. Nếu ánh mắt có thể giết người, Lạc Khắc chỉ sợ đã sớm chết rất nhiều lần.
Thú nhân hài lòng, từ bi buông lỏng tay. An lập tức rút cổ tay mình lại, cậu rất muốn trực tiếp đấm một quyền vào mặt Lạc Khắc, nhưng sợ ảnh hưởng tới đại cục nên đành buông tha ý niệm này.
Hoàn chương 6.